Quyển 2 - Chương 12: Đắc tội với Trang mỹ nữ!
Tiểu Tử Vô Đảm
23/04/2013
Buổi tối Khang Thuận Phong không đi tham gia tụ hội cùng với mấy người Vương Quang Vinh, Lưu Nguyên, Vương Phàm cùng mấy cô gái Thạch Thanh Hạm. Không phải Khang Thuận Phong không muốn đi vì dù gì đi nữa hắn cũng là một thanh niên khí huyết phương cương.
Thế nhưng Khang Thuận Phong không đi mà hắn đi tới sân sau trường tự mình luyện võ.
Vì công phu không thể để đi xuống, vì Khang Thuận Phong đã quyết định tham gia Bưu Thịnh đường, gia nhập đoàn thể như vậy, đối với hắn mà nói, nhiều khi công phu chính là tính mạng. Về những phương diện khác mặc dù Thịnh tỷ cấp cho hắn năm mươi nghìn tệ nhưng chi phí thuê phòng cộng với giá cả sinh hoạt ở S, với tình hình kinh tế hiện nay của mình, Khang Thuận Phong biết bản thân mình không thể chơi nổi trò chơi tình ái.
Đương nhiên vì Khang Thuận Phong không xuất hiện nên khiến mấy cô gái Thạch Thanh Hạm thất vọng nhưng những người trẻ tuổi ở cùng một chỗ, bọn họ nhanh chóng vứt nỗi thất vọng sang một bên, thay vào đó là niềm vui.
Vốn Lưu Bằng đầu sưng như đầu heo xấu hổ không tới nhưng Vương Quang Vinh đặc biệt đi gọi hắn tới. Thật ra đầu Lưu Bằng đã đỡ sưng nhiều, thuốc của Khang Thuận Phong có hiệu quả rất tốt.
Khi ăn cơm, Lưu Nguyên, Vương Quang Vinh hay trêu chọc Lưu Bằng và Thạch Thanh Hạm. Thạch Thanh Hạm cũng không giận, hiển nhiên tự nhận mối quan hệ của mình và Lưu Bằng điều này khiến tâm trạng của Lưu đầu heo khá hơn nhiều. Thế nhưng Lưu Bằng vẫn nhớ lời của Khang Thuận Phong là không được uống rượu, hắn chỉ nhấp từng ngụm trà, gương mặt trư cười đến mức cau có.
Về những phương diện khác, mối quan hệ của Vương Phàm và nữ sinh kia phát triển khá tốt. Mặc dù hai người không nói chuyện to nhưng ánh mắt lén lút luôn chạm nhau. Dù chưa khiến người ta thấy hỏa lửa nhưng đã ẩn chứ điện trong đó.
Trường học đã ra thông báo: ngày mai lớp sinh viên mới sẽ bắt đầu tiến hành tập quân sự. Nghe những anh chị khóa trên nói mặc dù tập quân sự không thể so với việc huấn luyện bộ đội thật nhưng cũng rất gian khổ.
Mấy người tiếp tục nói chuyện về việc tập quân sự, tới khi không còn hứng thú nói chuyện thì phát hiện ra sắp tới giờ đóng cổng trường, mọi người lập tức chia tay nhau. Lưu Bằng, Vương Quang Vinh và Lưu Nguyên cùng quay về phòng mình, Vương Phàm và mấy bạn nữa quay về trường.
Khi Vương Phàm quay về ký túc xá, Khang Thuận Phong đã đang nằm trên giường đọc sách, bên kia là hai người Lý Giang Giang và Lưu Chính Vĩ đang tán gẫu. Vương Phàm cảm thấy rất kỳ quái. Lý Giang Giang từ trước tới giờ luôn có thái độ kiêu ngạo, không quan tâm tới mấy người khác nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên thay đổi, bắt quan hệ thân cận với Khang Thuận Phong.
Vương Phàm nằm trên giường, nói tiếc nuối vì Khang Thuận Phong đã không đi.
Khang Thuận Phong chỉ cười trừ sau đó hắn ngồi xuống thăm tình hình vết thương của Lưu Bằng. Khi nghe Vương Phàm nói vết thương đã khá hơn, hắn mới yên tâm đi ngủ. Khang Thuận Phong kéo chăn đơn ra đắp. Vì thời tiết khá nóng hơn nữa hắn cũng chỉ có một chiếc chăn đơn.
Khang Thuận Phong nằm ngủ nhưng đầu thầm nghĩ: “Ngày mai đi tập quân sự. Mình vẫn chưa trả lời Thịnh tỷ. Hay mình cần quay về nói sớm một chút, cũng để tránh chuyện gì đó xảy ra” Khang Thuận Phong nghĩ như vậy rồi tính toán ngày mai liệu có thể dành chút thời gian quay về nói chuyện hay không. Hắn cứ nghĩ quanh nghĩ quẩn rồi ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau Khang Thuận Phong tỉnh dậy từ sớm. Đây chính là thói quen nhiều năm nay của hắn nhưng lúc này ở trường học không tiện lắm nếu không thì lúc này hắn đã đang luyện công. Khang Thuận Phong nghĩ rằng: khi bắt đầu luyện tập Hồ Tà Tử đã dạy hắn một phương pháp nằm dưỡng thần. Trước đây ở nhà, ở nông thôn, đất đau rộng rãi, nếu muốn luyện tập sẽ rất dễ dàng tìm được địa điểm nên Khang Thuận Phong không coi trọng môn công pháp này dù gì đi nữa theo suy nghĩ của hắn, một người nằm không coi như đang luyện công. Hơn nữa Khang Thuận Phong luôn không có thói quen nằm trên giường nhưng lúc này đã tới thành phố S, mỗi sáng Khang Thuận Phong đều tự động thức dậy vào lúc năm giờ. Sau khi tỉnh dậy, không có chỗ nào để đi, đây chính là lúc luyện tập một công pháp trên giường này.
Khang Thuận Phong nằm trên giường, trước tiên buông lỏng thân thể sau đó vận chuyển ý thức, điều động cơ thể, tất cả những bộ phận cơ thể khẽ chuyển động, bắt đầu từ trên đầu, từng bộ phận một tiếp theo chuyển động đi xuống, xuống tới tận ngón chân sau đó lại từng bộ phận chuyển động đi lên, đi lên tới đầu. Mỗi một bộ phận đều chuyển động mấy lần, có gì đó như dụng ý, có đôi chút buông lỏng, có đôi chút như hoán đổi. Mỗi một bộ phận chuyển động theo bốn hướng. Ví dụ như bụng. Trước tiên bung nhô lên mấy lần sau đó chuyển động ép xuống lưng sau mấy lần ép xuống giường liền di chuyển sang hai bên thắt lưng, mấy lần sang trái, mấy lần sang phải, thật ra những lần di động không có động tác, chỉ có ý thức vận động, đánh vào bộ phận đó mà thôi.
Theo như Hồ Tà Tử nói. Đây chính là công pháp của một sư phụ luyện Thái Cực nói với ông khi hai người trao đổi võ thuật. Khi đó vị sư phụ đó đã nói: Hơn một nửa bí quyết của Thái Cực nằm trong một công pháp này nhưng chưa ai khảo chứng qua điều này. Hồ Tà Tử luyện qua thấy rất hứng thú nên mới truyền cho Khang Thuận Phong.
Khi ở nhà vốn Khang Thuận Phong đều rời khỏi nhà để luyện công bây giờ đột nhiên dậy sớm mà không có chỗ đi luyện công, nhàm chán nên nổi lên ý nghĩ luyện cái này. Thế nhưng chỉ sau mấy ngày tập luyện, có cảm giác rất hay thế nhưng cảm giác thú vị này chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.
Khi Khang Thuận Phong luyện lần thứ năm tới vai, hắn đang có ý dẫn vai trái di chuyển lên trên thì Vương Phàm và Lý Giang Giang cũng bắt đầu tỉnh lại. Không hiểu vì nguyên nhân gì mà mấy ngày nay Thang Văn Sinh không quay về ký túc xá.
Khang Thuận Phong nhìn hai người này. Lúc này bên ngoài cũng vang lên tiếng nói chuyện của các sinh viên. Sự yên tĩnh của sáng sớm không còn nữa. Khang Thuận Phong không thể tâm vô tạp niệm tiếp tục luyện công vì vậy hắn liền rời khỏi giường mặc quần áo, rửa mặt, rồi cùng Vương Phàm, Lưu Chính Vĩ, Lý Giang Giang cùng đi học. Phòng học của bọn họ nằm ở tầng ba. Từ khi khai giảng tới giờ bọn họ chưa từng tới đó.
Thế nhưng giáo viên chủ nhiệm đã chỉ định một sinh viên làm lớp trưởng, nghe nói sinh viên này từ khi còn tiểu học tới trung học liên tục làm lớp trưởng.
Khi mấy lần lớp trưởng tạm thời này tới ký túc xá thông báo tin tức, Khang Thuận Phong cảm thấy lớp trưởng này không tệ lắm, tính cách người này hòa nhã. Có thể nói là có thể đảm nhiệm công việc này. Có lẽ sau khi chính thức vào học, chữ ‘tạm thời” sẽ được xóa bỏ.
Khi tới phòng học, bên trong đã có mười mấy sinh viên đang ngồi túm năm tụm ba. Khang Thuận Phong bất ngờ nhìn thấy Thang Văn Sinh. Hôm qua Thang Văn Sinh không có mặt ở ký túc xá, không ngờ hôm nay gã đi thăng tới phòng học.
Khang Thuận Phong quay đầu tìm kiếm, hắn không nhìn thấy Vương Quang Vinh và Lưu Nguyên. Tới khi Khang Thuận Phong trấn tĩnh lại tinh thần, Vương Phàm và Lưu Chính Vĩ đã ngồi vào chỗ, Lý Giang Giang đi tơi nói chuyện với Thang Văn Sinh, Khang Thuận Phong cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
Ngay khi mấy người Khang Thuận Phong vừa ngồi xuống không lâu, phòng học vốn đang rất ồn ào bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Khang Thuận Phong nghĩ rằng giáo viên chủ nhiệm lớp đã tới nên ngẩng đầu nhìn ra cửa thế rồi hắn và những người khác không khỏi ngây người. Người bước vào lớp chính là cô gái có tên Trang Nghiên khiến toàn hội trường khiếp sợ trong buổi tiệc nghênh đón đó. Hôm nay cô mặc một chiếc T-shirt màu hoa lan, một chiếc quần jeans, không còn bộ quần áo vàng trắng ngày hôm đó nhưng vẫn khiến mọi người ngây dại.
Người đẹp này sẽ là bạn học cùng lớp với mình! Lập tức tất cả những sinh vậy giới tính nam đều biến thành những trư ca.
Ngay từ nhỏ Trang Nghiên đã quen với những ánh mắt này. Khi còn bé Trang Nghiên đã được các cô chú rất yêu quý. Khi học trung học thì có rất nhiều cậu trai viết thư tình cho cô. Khi còn học trung học có rất nhiều người theo đuổi. Ngoại trừ những học sinh yêu thích, ngay cả những kẻ lăn lộn ngoài xã hội cũng thích cô. May mắn là nhà Trang Nghiên không phải là nhà bình thường nên tới giờ cô vẫn bình an cắp sách tới trường.
Ngay từ khi mới nhận được giấy đại học, bố mẹ Trang Nghiên đã từng từ chối hàng tá lời cầu thân của các chú, bác, cô, dì vân vân. Những công tử, bạn bè đều sợ ra tay quá muộn, bông hoa này không vào tay mình.
Trang Nghiên mỉm cười thân thiện với những sinh viên trong lớp, quan sát vị trí trống trong phòng.
Khang Thuận Phong nhìn dung nhan như thiên sứ nhưng vẫn còn chưa đạt tới đẳng cấp ma quỷ của Trang Nghiên, dáng người lồi lõm rất rõ ràng, trong lòng thầm la lên: “Họa thủy, ôi họa thủy” hắn kiên quyết bắt đầu mình quay sang hướng khác. Hắn chỉ sợ Yêu Tiên này khiến mình động lòng, phá vỡ “Đạo Tâm” của mình.
Ngay khi ánh mắt Trang Nghiên nhìn thấy Khang Thuận Phong, đúng lúc hắn quay mặt đi.
Trang Nghiên cũng đã nhận ra Khang Thuận Phong.
Trang Nghiên không khỏi nhớ tới cảnh những cô gái, mấy ngày nay nhìn thấy cô chỉ lắc đầu giống như một lão phu tử mà nói: “Họa thủy, ôi họa thủy!” hoặc nói cô là “Họa quốc hại dân” sau đó lại phá lên cười.
Cuối cùng dưới sự nghiêm hình bức cung của Trang Nghiên, bọn họ mới nói cho cô biết đó là đánh giá của anh chàng “hotboy nhà quê” dùng thủ đoạn bạo lực phát ra tia sáng kỳ dị ở bữa tiệc nghênh đón đối với cô.
Đương nhiên “hotboy nhà quê” này chính là Khang Thuận Phong hơn nữa còn công khai tuyên bố “hotboy nhà quê” này chính là sư phụ trong dự định của mình.
Trước đó Trang Nghiên cũng không biết Khang Thuận Phong chính là bạn học cùng lớp năm nhất với mình hơn nữa lúc này dù có bất ngờ gặp cũng không có chuyện gì nhưng điều đáng chết là lúc nãy khi toàn bộ các trư ca và những cô gái ghen ghét trong lớp đều chăm chú nhìn cô, chỉ một mình gã “hotboy nhà quê” này chẳng thèm ngó ngàng tới dung mạo của cô. Cho dù là quen nhẫn nại cũng không thể nhẫn nại, Trang Họa Thủy nổi giận rồi! nhưng cơn giận của người đẹp sẽ không giống của thất phu, sẽ không có máu tươi năm bước, sẽ không có thiên hạ đồ tang, chỉ là nụ cười trên mặt đã ngọt càng thêm ngọt mà thôi, tiếng chân róc rách đi tới chỗ trống bên cạnh “hotboy nhà quê” kiên định ngồi xuống.
Suỵt, mọi người trong phòng học đều hít một hơi thật sâu. Nếu như ánh mắt có thể giết người, có thể nói Khang Thuận Phong đã chết đi sống lại nhiều lần rôi. Với tố chất luyện võ của mình, Khang Thuận Phong cảm nhận được tình hình có gì đó không đúng, hắn vừa ngẩng đầu nhìn.
Đã hiểu rõ mùi vị của đất trời xoay chuyển chưa? Biết dáng vẻ đáng yêu của trợn mắt há hốc mồm là như nào không? Có biết cái gì là Trư Ca ngốc không? Không biết hãy cứ nhìn anh bạn Khang Thuận Phong là biết.
Một đôi mày duyên dáng, mềm mềm, đẹp, dịu dàng nhìn hắn, gương mặt mịn màng, trắng như ngọc đang ở ngay trước mắt hắn, đôi môi hồng, hoàn toàn không một ý cười, dáng vẻ cực kỳ lãnh đạm, đôi má lúm đồng tiền nhỏ tinh nghịch, bất kỳ lúc này cũng khiến người khác say đắm.
Trang Nghiên nhếch miệng cười khi thấy dáng vẻ ngây người của Khang Thuận Phong. Con người này, thật ra cũng chỉ là một Trư Ca. Suy nghĩ này vừa bất chợt xuất hiện, Trang Nghiên đã không còn ham muốn tranh đấu với gã này nữa rồi. Coo đang định tìm một chỗ ngồi cạnh bạn nữ nhưng lại sợ làm vậy thì hơi quá đáng, làm tổn thương “hotboy nhà quê”. Trang Nghiên tóm lại chỉ là cô gái lương thiện. Cô chờ người bạn nữ quen biết tới, mình sẽ lên tiếng gọi rồi chuyển sang bên đó ngồi, làm vậy đương nhiên sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Kết quả lúc này Khang Trư Ca liên tiếng nói với bạn học Trang Nghiên một câu: “Bạn học, bạn có thể không ngồi chỗ này, được không?”
Mấy Trư Ca bên cạnh nghe xong câu nói này, trợn tròn mắt nhìn Khang Thuận Phong như đang bị uất nghẹn. Trời ơi, thằng cha này cũng quá khủng!
Ban đầu Trang Nghiên chưa kịp có phản ứng nhưng rồi nàng nổi giận. Đương nhiên ngay từ nhỏ cô đã là một yêu tinh trong vấn đề nhìn nước rãi ở khóe miệng con trai. Khi cô tức giận, nụ cười càng trở nên mê người hơn. Trang Nghiên cười tủm tỉm hỏi: “Sao nào, nơi này có quy định tôi bắt buộc phải ngồi ở chỗ nào không?”
Khang bạn học này không biết nói sao. Hắn không biết khi đi học đại học, chỗ ngồi không quan trọng. Hàng ngày người tới trước thích ngồi đâu thì ngồi. Không một ai nói cho anh bạn Khang Thuận Phong tới từ Khang gia này biết điều này. Lúc này Khang Thuận Phong có một hành động càng như sấm nổ giữa trời quang, hắn mỉm cười nhìn Trang Nghiên nói: “Vậy tôi đổi lại chỗ ngồi”.
Nói xong Khang Thuận Phong đứng dậy, vừa vặn chỗ bên cạnh của một bạn nam gần đó không có người ngồi, hắn đi tới, ngồi xuống đó.
Lúc này trong ánh mắt những nữ sinh viên đang ngồi hiện lên vẻ hài lòng. Xem ra Trang mỹ nữ cũng không phải vô địch. Những nam sinh viên đang ngồi thì suýt chút nữa lệ nóng viền quanh. Thần tượng, rất thần tượng! Trong mắt mọi người tràn ngập sự kính nể nhưng dù là kính nể thì trong suy nghĩ bọn họ vẫn có chút cảm giác như nhìn thấy người thiếu não.
Trang Nghiên vẫn mỉm cười nhưng có gì đó như cứng đơ. Nhất định là tự ti, nhất định là tự ti. Trang mỹ nữ đang rất hối hận, chính mình quá thiện lương, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, kết quả bị người khác làm tổn thương.
Trong khi đó người bạn nữ của Trang Nghiên ở ký túc xá cũng đi vào lớp, cô thấy bên cạnh Trang Nghiên có ghế trống thì đi tới ngồi xuống, kịp thời giải tỏa sự xấu hổ của Trang Nghiên.
Các sinh viên dần tới đủ, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng tới, ngồi trên bục. Trước tiên giáo viên cho lớp trưởng và mấy sinh viên đi lấy tài liệu, sách để học tập rồi tự giới thiệu mình với các sinh viên. Đúng lúc này ngoài cửa lớp vang lên tiếng báo cáo. Vương Quang Vinh và Lưu Nguyên cùng tới.
Giáo viên không nói gì, chỉ ra hiệu cho hai người tìm một chỗ ngồi xuống. Khi hai người nhìn thấy chỗ ở sau Khang Thuận Phong còn trống liền đi tới ngồi xuống.
Tiếp theo từng sinh viên đứng dậy tự giới thiệu về mình. Tới lượt Khang Thuận Phong, mấy sinh viên nam ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng cố giữ bình thường.
Khang Thuận Phong ngơ ngác, ánh mắt Trang Nghiên thì như muốn bốc lửa.
Khi tên súc sinh Vương Quang Vinh ngồi xuống, hắn không nghe giáo viên đang nói cái gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trang mỹ nữ. Lúc này Trang mỹ nữ cũng đang nhìn Khang Thuận Phong chằm chằm. Vương Quang Vinh vội vàng chọc tay vào lưng Khang Thuận Phong, có ý tốt nhắc nhở: “Người đẹp đang nhìn mày kìa”.
Khang Thuận Phong nhìn sang, bắt gặp ánh mắt căm hận của Trang Nghiên.
Khang Thuận Phong cười gượng nhưng trong mắt Trang mỹ nữ thì đó chính là nụ cười châm biếm.
“Hừ” Trang Nghiên hừ một tiếng, quay đầu nhìn giáo viên ở trên, quyết tâm không nhìn Khang đầu heo kia nữa.
Suốt một buổi học chỉ là những sinh viên giới thiệu về mình, tiếp đó là phát sách, cuối cùng giáo viên nói về một số quy định của trường học, kỷ luật gì đó, rồi nhấn mạnh việc tập quân sự vào ngày mai. Buổi chiều không có buổi học, yêu cầu mọi người chuẩn bị chu đáo cho việc tập quân sự.
Ra khỏi phòng học, Khang Thuận Phong nghĩ tới sắp phải đi tập quân sự, hắn nên tới nhà Dương lão một chuyến nên không quay ngay về ký túc xá mà đi thẳng ra cổng trường, định tới nhà Dương lão.
Cuối cùng ngay ở cổng trường Khang Thuận Phong nhìn thấy người đàn ông trung niên ngày đó mở cửa cho hắn ở nhà Dương lão đang đứng ở bên, hai mắt chăm chú nhìn vào trong cổng trường.
Người đàn ông nhìn thấy Khang Thuận Phong đi tới liền gật đầu chào: “Chào Khang tiên sinh”.
Khang Thuận Phong vội vàng từ chối: “Đã bảo hãy gọi tôi là Tiểu Khang là được. Chú ở đây …”.
“Chờ đón tiểu thư về”.
Lập tức Khang Thuận Phong nghĩ tới tiểu nha đầu đáng yêu Dương Tịnh Dư, hắn mỉm, cùng đứng chờ.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Cậu không có việc gì sao?”
Khang Thuận Phong nói: “Đúng lúc tôi định tới nhà Dương tiên sinh, có chuyện muốn nói với ông ấy’.
Người đàn ông gật đầu, không nói.
Khang Thuận Phong nói: “Xem ra chú cũng là một người luyện võ”.
Người đàn ông trung niên nhìn Khang Thuận Phong trả lời: “Học qua vài kỹ năng phòng thân, rất khó lọt vào pháp nhãn”.
Khang Thuận Phong nói: “Chú khiêm nhường rồi. Nhìn tinh thần chú sung túc, bước đi nhẹ nhàng, công phu đã đạt tới cảnh giới”.
Người đàn ông trung niên nhìn Khang Thuận Phong vẻ bất đắc dĩ, nói: “Không dám”.
Khang Thuận Phong không hỏi tới vấn đề này nữa mặc dù hắn rất muốn hỏi xem đối phương luyện môn công phu gì nhưng hai người mới chỉ biết nhau, hỏi thì không hay lắm. Trong giới võ học, hỏi thăm công phu của người khác chính là một chuyện tối kỵ.
Hai người không nói.
Trong suy nghĩ của mỗi người, tình cảnh có vẻ khó xử nhưng người đàn ông trung niên vẫn coi như không có gì. Khang Thuận Phong cũng cảm thấy không ổn, hai người vì vậy mà đứng yên tại chỗ.
Đối với người luyện võ, nhất định phải có năng lực chịu được sự tịch mịch nếu không rất khó luyện được công lực.
Công phu khác với bản lĩnh. Giao lưu chỉ có thể là pháp còn công thì chỉ có cách nội tỉnh.
Hai người cứ đứng yên, hơi thở đều đặn, dài.
Ngay khi dáng người xinh đẹp của Dương Tịnh Dư xuất hiện ở cổng trường, cả hai gần như cùng tươi cười một lúc. Khi Dương Tịnh Dư nhìn thấy người đàn ông trung niên, cô vui vẻ gọi to: “Chú Đông” Ánh mắt người đàn ông trung niên ngập tràn sự yêu thương: “Tiểu Tĩnh, xe ở bên cạnh’.
Dương Tịnh Dư cười hỏi Khang Thuận Phong: “Sao cậu cũng ở đây?”
“Tôi chuẩn bị tới nhà cậu” Khang Thuận Phong nhìn Dương Tịnh Dư cười, nói.
“Ồ, vậy cùng ngồi xe về đi” Dương Tịnh Dư vui vẻ nói: “Hôm nay mẹ tôi đã về. Tôi sẽ giới thiệu mẹ làm quen với cậu. Mẹ tôi là một đại mỹ nhân đó”.
Người đàn ông xấu hổ nói: “Tiểu Tĩnh, có được không? Hay là trước tiên để chú Ngưu đưa cháu về nhà, còn chú đi xe cùng với Tiểu Khang”.
Dương Tịnh Dư sẵng giọng nói: “Chú Đông, chú đừng lẩm cẩm như vậy. Chú đừng coi cháu như thiên kim tiểu thư vậy. Cháu thấy không tự nhiên … Khang .. là bạn học của cháu, không phải là người ngoài, còn là bạn của ông cháu mà’.
Người đàn ông cười xấu hổ nói: “Chú Đông cổ hủ rồi” Nói rồi ông giơ tay mời hai người rồi bước đi trước.
Đi tới chỗ một chiếc xe màu đen ở cách đó không xa, chú Đông mở cửa xe cho Dương Tịnh Dư lên xe trước, sau đó mời Khang Thuận Phong cùng lên. Khang Thuận Phong ngại ngùng ngồi vào trong xe.
Chú Đông ngồi ở vị trí cạnh lái xe.
Dương Tịnh Dư ở trong xe, cười chào người tài xế ở trước: “Chú Ngưu…” Người tài xế quay đầu nói: “Tĩnh tiểu thư, cậu này là?” Tuy miệng hỏi nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Khang Thuận Phong, Khang Thuận Phong cảm thấy ánh mắt ông ta rất có áp lwck nhưng vẫn chỉ ngồi yên, không lên tiếng.
“Chú Ngưu …” Dương Tịnh Dư dài giọng.
Người tài xế phá lên cười nói: “Được rồi, được rồi. Tiểu Tĩnh, cậu này là?”
Người được gọi là chú Đông vỗ vai chú Ngưu nói: “Được ròi, vị này chính là khách của Dương tiên sinh, là bạn học của Tiểu Tĩnh””.
“Ồ” ánh mắt người tài xế chợt lóe lên, mang theo khí tức hung tàn như bẩm sinh, không nói nữa, khởi động xe.
Khi vào phòng chính, Dương Chấn Lâm đã đang chờ bọn họ.
Trên đường đi chú Đông đã gọi điện thoại thông báo tin Khang Thuận Phong tới.
Trong phòng chính chỉ có Dương Chấn Lâm, không thấy Dương lão thái gia và Dương Thần Thanh. Dương Tịnh Dư nhìn thấy Dương lão đầu lập tức gọi cha và hỏi: “Mẹ con đâu”.
Dương lão đầu cười nói: “Có mẹ là không có cha nữa … đi đi, mẹ con đang nói chuyện với ông con”.
Dương Tịnh Dư lè lưỡi nhìn Khang Thuận Phong rồi chạy ra ngoài.
Dương lão đầu nói chuyện với Khang Thuận Phong một lát, nói: “Ở phòng khách nói chuyện không thoải mái. Chúng ta ra hậu viện, ngồi ở đó tự nhiên hơn” Khang Thuận Phong cũng không quen với bầu không khí ngồi nói chuyện ở phòng khách, hắn có một cảm giác quá nghiêm túc.
Hai người, một trước, một sau đi tới hậu viện. Dương lão đầu sai người làm bưng trà, hai người ngồi xuống, chậm rãi uống trà.
Hai người nói chuyện, Khang Thuận Phong hỏi chuyện Thang Văn Sinh, Dương lão đầu nói: “Thang Văn Sinh là con trai nhỏ của Thang Thần Long vì từ nhỏ học hành giỏi, không giống như những anh trai của mình, cả ngày chỉ lăn lộn bên ngoài. Các anh em trong Thang gia cũng rất coi trọng Thang Văn Sinh, yêu quý hơn so với những đứa trẻ khác. Nếu như cháu chọc vào nó thì rắc rối đó”.
Khang Thuận Phong thầm nghĩ: thảo nào ngay cả Lưu Bằng cũng không dám đắc tội với hắn. Phiền phức lớn rồi đây! Khang Thuận Phong vừa nghĩ nhưng lại nói: “Không có liên quan gì tới cháu, là bạn học cháu chọc vào hắn. Cháu chỉ là người sống cùng ký túc xá với hắn’.
“Ồ ..” Dương lão đầu gật đầu nói: “Nhìn vào thái độ của cháu, hẳn sẽ không chọc vào nó. Thế nhưng nếu như cháu ở cùng ký túc xá với nó thì đó chính là cơ hội kết giao với nó. Nếu như có quan hệ tốt với Thang Văn Sinh, cháu sống ở S này cũng thuận buồm xuôi gió”.
Khang Thuận Phong chỉ cười, không nói nhưng trong lòng hắn thật sự không thích điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.