Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 2 - Chương 20: Lo lắng của Thịnh Thư (1+2)

Tiểu Tử Vô Đảm

23/04/2013



Khang Thuận Phong khi nhận được điện thoại của Thịnh Thư, đã có phần mơ màng rồi.

Rượu ngũ cốc của Tăng Cần sinh là mang từ quê Quý Châu tới, là rượu địa phương tự làm, nói là ngon hơn Mao Đài chắc chắn là khoa trương, nhưng rượu nồng không hại thân, không có công nghệ hay nhãn hiệu gì, nhưng đúng là rượu ngon.

Tăng Cần Sinh uống quá nhiều rồi, say khướt rồi.

Khang Thuận Phong uống một chút, nghiêm lệnh của Hồ Tà Tử, môn đồ của ông tuy không cấm rượu, nhưng cấm uống rằng.

Vì vậy khi Khang Thuận Phong cảm thấy mình không ổn thì không uống nữa, mặc cho Tăng Cần Sinh nói gì đi chăng nữa.

Cái lợi của rượu trắng là uống vào là có ảm giác, không giống như loại khác, giống như loại rượu gạo, uống mà cảm giác như uống đường vậy, nhưng về sau rất đau đầu. Hồ Tà Tử từng nói với hắn về các loại rượu, cũng bao gồm cả những loại gia tửu cân trên giang hồ, Ví dụ giờ có người nói, trong rượu có thêm chút mì chính, một cốc có thể giết người, cũng không biết là thật hay giả nữa! Nhưng trước kia trên giang hồ có nhiều loại dược liệu, sử dụng có thể tăng độ rượu.

Nói thực, cũng chỉ đến hiện tại, quy tắc võ đạo cũng không khác trước là bao. Trước kia gặp phải tình huống này, vừa tỷ thý võ xong, Tăng Cần Sinh là bên bại, không thể mời Khang Thuận Phong uống rượu được. Còn Khang Thuận Phong, cũng không thể nhận lời mời rượu này, bình thường gặp phải người không hiểu quy tắc mời rượu, chỉ nói một câu: Một vò rượu đồng tâm, xin để ngày sau mời! Ý là rượu có thể uống, bạn có thể kết, nhưng không phải hôm nay.

Điều này phòng tránh có người sau khi bại, trong lòng không phục, vì giữ danh tiếng của mình mà ngấm ngầm hại người. Giống như câu không đánh không thành bạn, đánh xong liền ăn uống nhậu nhẹt kết bạn, chỉ là tình tiết do các thư sinh tưởng tượng ra trong phim ảnh mà thôi.

Thiếu niên đệ tử giang hồ lão, giang hồ bất lão tử thiếu niên! Làm người thiếu sự cảnh giác, hành tẩu giang hồ chỉ có con đường chết.

Thấy Tăng Cần Sinh uống say rồi, Khang Thuận Phong liền cùng Tần Vụ Binh đưa hắn về phòng. Lúc này mà về doanh thì muộn quá rồi, sẽ làm phiền người khác, thế là Cần Vụ Binh của Tăng Cần Sinh Tiểu Hạ liền mở một giường quân dụng bên ngoài ngủ, còn nhường giường của mình cho Khang Thuận Phong.

Khang Thuận Phong cảm thấy ngại, bảo Tiểu Hạ ngủ trên giường, còn mình dùng giường quân dụng. Tiểu Hạ chỉ cười nói: Cậu ngủ không quen đâu. Cũng không nói gì nữa, liền lăn quay ra ngủ.

Khang Thuận Phong liền nói một tiếng cảm ơn, không từ chối nữa, lên giường định đi ngủ. Lúc này, điện thoại của hắn lại rung lên.

Khi huấn luyện quân sự không được để chuông điện thoại. Khang Thuận Phong nhận điện, đầu dây bên kia là giọng của Thịnh Thư.

Khang Thuận Phong cười trừ với Tiểu Hạ, ra ngoài nghe điện.

“Chị, muộn thế này rồi, có chuyện gì vậy?” Khang Thuận Phong cố gắng hạ thấp giọng hỏi.

Thịnh Thư khái quát tình hình cho hắn nghe, Khang Thuận Phong nghe rồi thi thoảng hỏi vài câu, cuối cùng hắn nói: “Hôm nay em nghĩ đã, tình hình cụ thể ngày mai em quay lại, đến lúc đó nói sau”

Thịnh Thư nói: “Không làm ảnh hưởng đến cậu chứ?”

Khang Thuận Phong liền kể chuyện của hắn tỷ võ với Tăng Cần Sinh, Thịnh Thư bèn nói: “Cậu cẩn thận chút, phòng lòng người khó lắm! Nếu cần, Bân Thịnh Đường chúng ta cũng có chút quan hệ với bên cảnh sát võ trang, nhưng liên hệ cụ thể đều do Thành Ca chủ động. Hình như họ có con cháu nhà nào đó, mở một trung tâm giải trí, vừa hay chúng ta giúp hắn, cụ thể đợi ngày mai cậu quay lại, để Thành Ca nói cho nghe”

Khang Thuận Phong hơi chần chừ, cảm thấy vẫn nên nói cho Thịnh Thư quan hệ của mình và Dương Chấn Lâm. Tuy không có gì, nhưng lời nói đi trước vẫn hơn, về sau tránh được hiểu lầm, dù gì Dương Chấn Lâm cũng là người trong hắc đạo. Hơn nữa, đối với tình hình Dương gia, hắn cũng không hiểu lắm, là một người bạn thì không sao, nhưng giờ hắn cũng gia nhập bang hội, ắt phải tìm hiểu cụ thể, tránh xung đột lợi ích về sau.

Thịnh Thư nghe Khang Thuận Phong kể chuyện hắn và Dương Chấn Lâm giao hữu hoán quyền thì trầm mặc không nói.

Khang Thuận Phong thấy bên kia không nói gì, còn tưởng là đã cúp máy rồi, liền a lô một tiếng.

Lúc này bên kia mới có tiếng Thịnh Thư trả lời: “Chuyện này để mai cậu quay lại nói, trước khi cậu đến Dương gia thì qua hội một lát. Hiện tôi không biết quan hệ của cậu và Dương gia đến mức độ nào rồi, mà nói qua điện thoại cũng không tiện, chúng ta gặp mặt rồi nói!”

Hai người chào tạm biệt, Khang Thuận Phong không hiểu, chuyện với Dương gia rất đơn giản, vì sao lại cảm giác như Thịnh Thư xem trọng đến vậy, chẳng nhẽ ở đây có gì không đúng quy tắc sao? Nghĩ hồi không nghĩ ra, hắn liền cúp máy về phòng ngủ.

Thịnh Thư sau khi Khang Thuận Phong cúp máy thì chìm vào trong suy tư. Giao tình với Dương gia mà Khang Thuận Phong nói, vốn nói lớn chẳng lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ. Nếu hiện Bân Thịnh Đường không bị mấy bang phái liên thủ với Hà Nam bang đàn áp thì chắc chắn không sao. Dương gia có gì bất mãn thì Thịnh Thư cũng tiếp được! Nhưng hiện Bân Thịnh Đường đang nhiều mối lo thế này, Dương gia nếu hậu đạo, chuyện này cũng qua đi, Dương gia mà không hậu đạo, thì mượn cớ hành sự, chắc chắn là áp lực không nhỏ. Thế lực và sức ảnh hưởng của Dương gia tại S thị chắc chắn Hà Nam bang không thể bì được.

Đương nhiên nếu Dương gia đã nhận giao tình với Khang Thuận Phong, thì đối với Bân Thịnh Đường mà nói lại là chuyện quá tốt. Chỉ cần Dương gia chịu ra mặt ủng hộ Bân Thịnh Đường thì Thịnh Thư dám mang người xử Bạch Nhãn Lang. Bân Thịnh Đương tuy thế lực ngang với Hà Nam bang, nhưng Thịnh Thư ban đầu khi chuyện mười mấy trảm đao, đó là chuyện sinh tử mà ra.

Nói trắng ra, đám người Thịnh Thư là do đánh nhau mà ra, còn Bạch Nhãn Lang của Hà Nam bang thì lại ngồi trên thiên hạ, là thế lực tiếp quyền từ nhân thủ đời trước, bất luận là sức tập trung, võ lực, hay sát phạt quả đoán đều không bằng được Bân Thịnh Đường.

Bân Thịnh Đường hiện chỉ thu mình lại, cố gắng tránh rắc rối, một là vì Hà Nam bang liên hợp mấy thế lực nhỏ, nhưng quan trọng hơn là, bản thân Bân Thịnh Đường là bang phái mới vực dậy chưa lâu, không có ai chống lưng của S thị, nếu ra tay quá mạnh thì dễ khiến những bang phái khác hiểu lầm là có dã tâm lớn, dẫn đến đàn áp, đó chính là điều bất lợi với Bân Thịnh Đường.

Lúc này nếu có Hoa Tín Đường của Dương gia ủng hộ thì mọi việc lại khác.

Thịnh Thư nghĩ hồi rồi gọi mấy người Tam Tử đến.

Nói qua về chuyện của Khang Thuận Phong, Tài Ca liền nhảy dựng lên: “Chết tiệt, lần này rắc rối to rồi, Dương gia muốn một nhát ăn chắc. Tiểu Khang chính là gián điệp, lần này chúng ta chỉ có thể liều thôi!”

Thành Ca nói: “Chắc không đến nỗi đâu, lão thái gia Dương gia còn đó, đó là lão giang hồ rồi, chuyện này chắc chắn ông ta có thể phân biện được”

Tam Tử thì lại chau mày nói: “Chuyện này phân biện ra không khó, nhưng chỉ sợ Dương gia giậu đổ bìm leo, thừa cơ chúng ta đang gặp rắc rối thôi!”



Thịnh Thư nghe rồi gật đầu tán đồng: “Hiện giờ không phải vấn đề, vấn đề là thái độ của Dương gia!”

Tài Ca không nhịn được quay đầu lại nói với Thành Ca: “Ban đầu không phải là bảo tên tiểu tử đó thật thà sao? Sao giờ lại thành ra thế này?”

Thành Ca đỏ tía mặt nói: “Chỉ điều tra tình hình hắn ở quê, ai ngờ hắn mới đến S thị mà đã bắt được quan hệ với Dương gia rồi”

Thịnh Thư vỗ vai Thành Ca nói: “Chuyện này không trách A Thành, là tôi sơ suất … đúng là quá bất ngờ! Dương Chấn Lâm này ngấm ngầm hành sự, không chú ý đến cũng là chuyện bình thường”

Mấy người bàn tới bàn lui mà không có được ý gì hay, có thể rút ra được kết luận duy nhất, đó là chuyện này chỉ có thể coi thái độ của Dương gia mà thôi.

Ngày hôm sau, Khang Thuận Phong trở về doanh phòng, chưa làm gì đã được đánh răng rửa mặt bởi lòng tốt của mấy người. Thấy hai mắt Ngũ Song thâm quầng, hắn bất giác xúc động. Nhưng chỉ biết cười, không nói gì, tót ra tắm rửa.

Đợi hồi kẻng đầu tiên vang lên, mọi người sau khi tập hợp, giáo quan phụ trách lớp bọn họ lên tiếng: “Khang Thuận Phong, tiến lên!” Khang Thuận Phong liền tiến lên trước. Các bạn học trong lớp đều lo lắng nhìn hắn, chuyện hôm qua dù có mặt hay không ai cũng biết cả rồi.

“Cậu giờ đi tìm tổng giáo quan, thầy ấy có chuyện tìm cậu!” Sĩ quan đó mặt lạnh tanh nói.

Khang Thuận Phong dạ một tiếng rồi mỉm cười quay lại cho mọi người yên tâm, rồi chạy thẳng đến văn phòng của Tăng Cần Sinh.

Đến đó, trong văn phòng Tăng Cần Sinh có một tình nguyện viên trẻ tuổi.

Khang Thuận Phong chào người đó, Tăng Cần Sinh liền chỉ vào sĩ binh trẻ tuổi đó nói: “Tài xế Tiểu Ngưu, cho cậu ấy lái xe đưa cậu trở về thành phố, hôm nay cho cậu mượn xe và cậu ấy”

Khang Thuận Phong gật đầu, Tăng Cần Sinh liền nói với tài xế đó: “Cậu đưa xe qua đây”

Tiểu Ngưu gật đầu đi ra.

Tăng Cần Sinh liền lấy ra một phong thư từ trong ngăn bàn đưa cho Khang Thuận Phong nói: “Đây là năm nghìn, cậu cầm đi”

Khang Thuận Phong không từ chối, nhận lấy, chuyện này mình không nhận tiền người ta lại không yên tâm mà.

Vừa nhét tiền vào túi vừa nói: “Nếu chuyện không thành, tiền sẽ trở về nguyên vẹn!”

Tăng Cần Sinh liền nói: “Làm gì có chuyện đó, hiện chuyện gì cũng phải dựa vào số mệnh, cậu yên tâm đi, cố gắng hết mình là được!”

Nói rồi Tăng Cần Sinh tiễn hắn ra cửa, Tiểu Ngưu đã dừng xe trước cửa đợi rồi.

Khang Thuận Phong liền vẫy tay chào Tăng Cần Sinh rồi lên xe.

Khi Khang Thuận Phong đến văn phòng của Thịnh Thư thì Thịnh Thư đang cùng Tam Tử, A Bình và A Thành đợi hắn rồi, thấy hắn đến, Thịnh Thư vừa rót nước cho hắn, vừa hỏi lại chuyện quen biết với Dương Chấn Lâm.

A Thành là bậc lão thành, không cầm được hỏi hắn: “Thế lực của Hòa Tín Đường mạnh hơn Bân Thịnh Đường chúng ta nhiều, hơn nữa quan hệ giữa cậu và Dương Chấn Lâm tốt vậy, tại không gia nhập vào đó, mà lại gia nhập vào Bân Thịnh Đường chúng ta làm gì?”

Khang Thuận Phong biết, lúc này không thể giấu giếm điều gì, nếu không sẽ dẫn đến hiểu lầm, làm không xong còn hại chính mình! Bèn thành thật nói: “Hòa Tín Đường đúng là có thế lực lớn hơn, nhưng đối với tôi mà nói, một thân công phu này, ở đó căn bản không có tác dụng, là một người mới, bước lên chắc chắn khó khăn. Nhưng Bân Thịnh Đường đang lúc cần người, đang cần những người có khả năng như tôi, cái gọi là tìm vinh hoa trong hiểm cảnh có thể so với tặng củi ngày tuyết rơi được không?

A Thành nghe rồi gật đầu nói: “Cũng là một cái lý”

Thịnh Thư nói tiếp lời: “Cậu nên nói ngay chuyện Dương Chấn Lâm lúc mới gia nhập, giờ như vậy, có phần nghi kị!” Nói rồi liền nói ra lo lắng của mình với Hòa Tín Đường và Dương Chấn Lâm ra.

Khang Thuận Phong nghe rồi, có phần ngần ngại nói: “Em không hiểu quy tắc này của mọi người, chuyện này để em đi giải thích với Dương tiên sinh vậy”

Thịnh Thư cười khan nói: “Hiện chuyện đã liên quan đến Bân Thịnh Đường rồi, chúng ta tránh được cứ tránh. Theo lý mà nói chuyện này không khó giải thích, chỉ e Dương gia thừa cơ muốn được lợi gì từ chuyện này mà thôi”

Khang Thuận Phong nghĩ rồi nói: “Lợi ích, mọi chuyện, chuyện lo lắng và chuyện xảy ra đều chẳng qua vì lợi ích. Vậy tại sao chúng ta không dùng lợi ích ràng buộc Dương gia với chúng ta?”

Thịnh Thư nghe rồi, mắt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng sa sầm lại: “Chúng ta xưa nay chưa từng có qua lại lợi ích với Dương gia”

Khang Thuận Phong nói: “Dương gia nếu muốn thừa nước đục thả câu với chúng ta thì họ có thể có được lợi ích gì?”

Thịnh Thư cười trừ nói: “Dĩ nhiên là địa bàn của chúng ta rồi! Họ muốn đặt một chân vào, dù là Hà Nam bang, hay là Nam Kinh bang cũng không cho họ thể diện”

Khang Thuận Phong liền nói: “Vậy tại sao giờ chúng ta không nhúng tay vào?”

Thịnh Thư ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Lý do! Họ và chúng ta không có đi lại giao thoa lợi ích, lý do động thủ là gì. Nếu họ một miếng nuốt gọn, cậu là gián điệp họ cài vào đây, tuy có chút miễn cưỡng, nhưng cũng là lý do xác đáng!”

Khang Thuận Phong gật đầu nói: “Em hiểu rồi, chị để em nghĩ đã”



Trong phòng lại yên tĩnh lại, Khang Thuận Phong nói: “Nếu chúng ta khai chiến toàn diện với Hà Nam bang, chúng ta có mấy phần trăm thắng?”

Thịnh Thư không nói gì, A Bình đứng bên liền nói: “Nếu chỉ mình Hà Nam bang thì chúng ta chắc chắn thắng! Đám chó điên ấy còn thua xa chúng ta”

Khang Thuận Phong liền nói: “Vậy chúng ta có khả năng ràng buộc Dương gia vào chiến xa của chúng ta không!? Ví như chúng ta đồng ý dâng một nửa địa bàn của Hà Nam bang cho ông ấy, đổi lại lấy sự ủng hộ của bên đó”

Thịnh Thư lắc đầu nói: “Chuyện không đơn giản như vậy, chúng ta có dâng cho ông ta, cũng phải có lý do cho họ nhận. Hắc đạo cũng có quy tắc của hắc đạo, nếu không giết chóc lẫn nhau thành loạn rồi! Chỉ sỡ dĩ lần này bao nhiêu bang phái liên thủ với Hà Nam bang đối phó với chúng ta, vẫn là bọn mà năm đó chúng ta diệt đao”

Thịnh Thư nói đến đây, thấy Khang Thuận Phong tỏ ra không hiểu, liền nói tiếp: “Khi đó địa bàn chia rất rõ ràng, khi chúng ta đến, đến Vạn Hòa kiếm ăn. Kết quả, lão đại của Vạn Hòa không đủ nghĩa khí, trong một lần xung đột với Trung Nghĩa Đường, bán đứng chúng ta cho Trung Nghĩa đường, vì vậy chúng ta mới phản lại, và cuối cùng triệt để diệt được gốc rễ của Vạn Hòa. Lúc đó chúng ta mời Thất gia của Hồng môn đến nói chuyện, mà còn chưa các lợi ích cho lão đại các đường khẩu. Mà lão đại các đường khẩu đều lớn tuổi rồi, có người kéo chân, không muốn mạo hiểm, vì vậy chuyện này qua đi. Nhưng khi đó mấy người của Vạn Hòa bị những đường khẩu này giữ lại, đồng thời Bân Thịnh Đường chúng ta không thể giết chúng. Khi đó các lão đại đại uy vọng cao, có thể trấn áp cục diện, nói một là một. Bao năm qua đi, những lão đại năm đó thỏa thuận với chúng ta đều thoái vị rồi, còn những người tại vị hiện nay, không chịu được sự khích bác của lũ thủ hạ Vạn Hòa cũ, liền nhảy ra đối phó với chúng ta”

Khang Thuận Phong liền nói: “Đó không phải thỏa thuận năm đó sao?”

Thịnh Thư cười trừ nói: “Thỏa thuận năm đó là lời nói gió bay …”

Khang Thuận Phong bất giác nói: “Vậy tại sao không lập văn bản?”

Thịnh Thư thở dài nói: “Mọi người đều cho rằng hắc đạo loạn, thực ra quy củ của hắc đạo lớn lắm! Năm đó tuy bị Vạn Hòa bán đứng, nhưng chúng ta là hậu bối, hậu bội phản bội là đại kị, mọi đại lão đều không muốn dính đến chuyện này. Nắm đó cũng là lợi ích chúng ta đưa ra có trọng lượng, làm lay động mấy lão đại đó, nhưng nếu lập thành văn bản thì không thể được. Thất gia chắc chắn không chịu lộ diện”

Khang Thuận Phong liền nói: “Chẳng nhẽ làm lão đại thì không thể tùy tiện bán đứng tiểu đệ sao?”

Thịnh Thư nói: “Cái đó thì không phải, cái này cũng có quy tắc, chúng ta là mong tìm được sự ủng hộ của các đại lão, mời tiền bối ra chủ trì công đạo! Nhưng làm thế thì không thể, không có lợi ích không ai chịu lộ diện đâu”

Khang Thuận Phong nói: “Thế chẳng phải là thùng rỗng kêu to sao?”

Thịnh Thư nói: “Cũng không phải, trước kia Hồng môn và Thanh bang là đầu rồng của hắc đạo, có chuyện chỉ cần tam đao lục động là có thể trực tiếp mở hương đường, tề tựu đại lão, nhưng sau giải phóng, Hồng môn Thanh bang đều tổn hại nguyên khí, vì đó mà quy tắc này liền thành hình thức …”

Khang Thuận Phong liền cười nói: “Cuối cùng vẫn là thực lực nói chuyện!”

Thịnh Thư gật đầu nói: “Điều này thì thiên cổ bất biến, thời nào cũng vậy”

Khang Thuận Phong liền hỏi: “Hà Nam bang hiện ra sao?”

Thịnh Thư lắc đầu nói: “Hà Nam bang đã chiếm bảy điểm của ta rồi, nhưng liên minh đối phương dường như không có vấn đề gì? Ta nhượng cho Thanh Trúc bang hai điểm rồi, cũng không dẫn tới tranh đoạt hỗn loạn”

Khang Thuận Phong nói: “Vậy Nam Kinh bang có biểu hiện gì không?”

“Nam Kinh bang càng làm gay hơn, hình như mời mấy cao thủ đến, người của chúng ta bị thương rất nhiều … cứ như vậy cũng không là cách …” Tam Tử đứng bên nói.

Thịnh Thư liền nói: “Hiện Hà Nam bang và Nam Kinh bàn đều có người cũ của Vạn Hòa, đặc biệt là trong Hà Nam bang, mấy người đó đều có chức vị nhất định, vì vậy rất có sức ảnh hưởng với Hà Nam bang, Nam Kinh bang thì ít hơn, nhưng chúng đi lại giữa hai bang này, vì vậy hai bên này đến nay vẫn không có phản nghịch”

Khang Thuận Phong liền cúi đầu trầm tư nói: “Vậy thì thêm một bó đuốc vào chúng, gần đây chúng ta có điểm nào tranh đoạt với Nam Kinh bang không?”

Thịnh Thư liền nói: “Sòng bạc Nam Tứ, hôm trước vừa mới xung đột, chúng ta bị thương mới hai chục người, chúng chắc cũng thương đến mười bảy mười tám người”

Khang Thuận Phong liền nói: “Điểm này có thể cho Thanh Trúc bang chiếm không?”

Thịnh Thư suy tư rồi nói: “Thanh Trúc bang bình thường sẽ không động đến điểm này đâu”

Khang Thuận Phong nói: “Có thể tạo vở kịch thực lực hư không, sau đó tìm mấy tên bán tin cho Thanh Trúc bang không?”

Tam Tử nói: “Như vậy thì có thể, nhưng làm vậy có ý nghĩa gì không? Chúng ta hiện đã mất một phần ba số điểm rồi, đã thương đến gân cốt rồi”

Khang Thuận Phong liền nói: “Điểm nhỏ thì Nam Kinh bang không động lòng, sòng lớn hắn sẽ động lòng đúng không? Hơn nữa không nắm được số người bị thương, mời Thanh Trúc bang thừa cơ nhảy vào, hắn nếu không cướp thì liên minh này đúng là kiên cố quá!”

Thịnh Thư không nói gì, suy nghĩ một hồi, cắn răng nói: “Đã cho chiếm nhiều như vậy rồi, cũng không tiếc cái này, Tam Tử sắp xếp đi, làm theo Tiểu Khang đi, xem thế nào!”

Nói xong, Khang Thuận Phong bèn lên tiếng: “Ngày mai em đến Dương gia, nói với ông ấy, xem ông ấy nói thế nào. Nếu em thuyết phục được, hợp tác với ông ấy là tốt nhất! Nếu không được, em nghĩ Bân Thịnh Đường cho ông ta cái lợi gì đó, kẻo ông ta lật mặt đi cướp, giúp bọn Hà Nam bang. Dù gì, ông ấy muốn lấy em ra làm cái cớ, kiếm chút lợi lộc, chúng ta chia cái lợi cho ông ấy, ông ta chắc chắn không lật lọng” Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thư và bọn Tam Tử, ánh mắt kiên nghị nói: “Còn về lần này lợi ích bỏ ra, là vì em hành động không được, em sẽ có trách nhiệm mang về!”

Thịnh Thư thở dài nói: “Chỉ có thể như vậy, hi vọng Dương gia đừng có sư tử há rộng miệng là được”

Khang Thuận Phong liền cười, nói: “Ông ấy nếu đúng sư tử há rộng miệng, thì chôn em vào Bân Thịnh Đường cho xong”

Thịnh Thư nghiêm túc nói: “Cậu tuyệt đối đừng bồng bột, vạn sự về bàn bạc với mọi người rồi mới quyết định!”

Khang Thuận Phong cười gật đầu nói: “Em biết rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Thuật Hung Mãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook