Quyển 4 - Chương 9: Quyền ngộ thông bối vong.
Tiểu Tử Vô Đảm
07/08/2015
Cáo biệt tình cảnh tình chàng ý thiếp triền miên, Khang Thuận Phong trở về phòng của hắn và Hướng Sơn.
Trở lại phòng, thấy Hướng Sơn vẫn chưa trở về. Khang Thuận Phong lấy điện thoại ra gọi, báo cho đạo viên một chút. Sau đó lại gọi điện cho Trương Mị, nói cho nàng biết phải qua vài ngày nữa mình mới có thể trở lại trường học.
Thịnh Tả lo lắng cũng không sai, loại sự tình đấu quyền này cũng có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên, ai cũng không dám nhất định cho rằng mình sẽ thắng lợi. Còn bốn ngày thời gian cần phải đem thể lực, tinh thần điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
An bài xong việc này, Khang Thuận Phong cảm giác được thân thể có chút uể oải, trách không được người ta nói ‘ sắc thị quát cốt cương đao’ ( nữ sắc hại hơn cả cương đao ). Lập tức hắn rời khỏi giường đi một bài hồng quyền, làm cho thân thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, sau đó lại chui vào chăn ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại đã qua được một tiếng liền cảm giác thấy thần thanh khí sảng.
Sau khi ngủ một giấc say sưa, mặc xong quần áo, Khang Thuận Phong đi ra gian ngoài thì thấy Hướng Sơn vẫn chưa trở về, xem ra đang còn ở chỗ mấy người bạn kia. Nghĩ lại thì năm đó Hướng Sơn theo Hồ Tà Tử gặp mấy người này cũng mới chỉ là đứa trẻ, giữa những đứa trẻ luôn dễ dàng tạo thành tình bạn rất thuần khiết.
Bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, những đứa trẻ năm đó cũng đã thành người lớn, có rất nhiều điều muốn nói.
Khang Thuận Phong gọi điện thoại đến Hùng Tử hỏi xem Hướng Sơn đi đâu. Hùng Tử là người chuyên môn phụ trách tại khách sạn.
Nghe Hùng Tử bảo: “ Anh Khang, chúng tôi ở tại phòng 1660, anh mau tới…” Khang Thuận Phong chỉ nghe tiếng nói cười ủng hộ trong điện thoại, khẳng định là mọi người ở cùng một chỗ chơi đùa từ lúc đấy đến giờ.
Hắn và Hướng Sơn ở tầng mười ba, đến tầng mười lăm chỉ có hai tầng. Phòng Khang Thuận Phong cũng cách cầu thang không xa nên không đi thang máy mà trực tiếp lên thẳng thang bộ.
Lên tầng, tìm được phòng 1660, vừa nhấn chuông mở cửa thì đã có người ra mở.
Mở cửa thấy Khang Thuận Phong thì người đó cười chào hỏi, chính là Yến Thanh Trữ người Thiên Thủy luyện hồng quyền.
Gian phòng này cũng lớn cỡ gian phòng của Khang Thuận Phong, bất quá trong phòng có đầy người, Hướng Sơn, Cung Đại Pháo…có một người phụ nữ ngồi trên ghế sa lông dựa vào tường, những người khác không có chỗ ngồi thì đứng ở góc tường. Khang Thuận Phong theo thói quen đem vị trí của mọi người và bài trí trong phòng ghi nhớ, lại phát hiện ra trừ Hùng Tử và Hồ Viên, những người khác đều là người do Hướng Sơn mời tới. Ngẫm lại thì thấy cũng rõ ràng, Trần Nhị Trụ và nhóm người Dương Thiên Long đương nhiên không cần Thịnh Tả an bài chỗ ở, hai người do Bạch lão gia tử giới thiệu thì không muốn xem người khác diễn quyền. Mà những người này đều do Hướng Sơn giới thiệu, cùng có chung một mối giao tình cho nên mới tụ lại một nơi diễn quyền. Hùng Tử và Hồ Viên phụ trách tiếp đãi mọi người đương nhiên cũng ở chỗ này.
Đứng diễn quyền ở chính giữa là người Hướng Sơn giới thiệu buổi sáng Niếp Phong, sở trường về thối pháp và hầu quyền.
Hắn đang ở giữa sân diễn hầu quyền.
Chứng kiến hắn luyện hầu quyền, Khang Thuận Phong không khỏi càng ngày càng lưu tâm hơn. Bởi vì tông sư hồng quyền là Diêu Tử Cao Tam từng truyền xuống hai pho quyền pháp gọi là Khiếu Đại Tiểu Tử Quyền, nghe nói chính là tham khảo từ hầu quyền của Sơn Đông. Bất quá Tử Quyền chỉ mượn hầu ý chứ không mượn hầu hình, chỉ lấy chiêu pháp bề ngoài chứ không diễn theo động tác của khỉ.
Tử Quyền chú trọng thân pháp, trong Hồng Quyền cũng thuộc một loại vu thân pháp ( thân pháp khéo léo, nhanh nhẹn trong phạm vi ngắn ). Diêu Tử Cao Tam năm đó từng nuôi khỉ trong nhà, nghiền ngẫm động tác của chúng mà sáng tạo ra thân pháp này.
Hầu Quyền của Niếp Phong đúng thực là Hầu Quyền của Sơn Đông, không như Tử Quyền chỉ lấy ý không trọng hình. Hắn diễn quyền vốn là một người đẹp trai, trái cong phải lượn, cười hì hì như khỉ như đang nhào lộn lại ẩn tàng ám chiêu. Thân pháp tiến lùi linh hoạt hơn nhiều so với Tử Quyền mà bình thường Khang Thuận Phong vẫn luyện.
Hơn nữa còn ẩn tàng rất nhiều chiêu thức như gạt chân, biến hóa, tiến lui, nhảy tránh.
Thân pháp của Niếp Phong đã luyện đến mức vô cùng nhuần nhuyễn, tất cả đều là chiêu thối đả ( đá ngược ), như hợp với thối pháp của Cao gia quyền. Bất quá trong ba lộ cao thấp trung thối đả thì Niếp Phong tu luyện chính là trung hạ bộ, ít đi phần vai, lưng chân và thiên chân.
Niếp Phong vừa đi hết bài quyền đã có người gọi Cung Đại Pháo lên diễn Tam Hoang Pháo Chủy.
Cung Đại Pháo vừa muốn chối từ thì thanh âm nũng nịu của Hồ U vang lên: “ Anh Cung…”
Cung Đại Pháo lập tức nhăn mặt, nói: “ Đừng gọi, đừng gọi nữa…anh sợ em rồi…” Nói xong liền đi lên diễn quyền.Tam Hoàng Pháo Chủy danh khí rất lớn nhưng Khang Thuận Phong cũng chưa từng thấy qua, vội để tâm quan sát. Bộ quyền Cung Đại Pháo diễn chất phác không hoa mỹ, động tác trầm ổn, tráng kiến, khí lực sung mãn.
Khang Thuận Phong nhìn thân thể hắn như cổ thụ cắm rễ vào đất, hông và thắt lưng phát lực, chỉ một điểm này đã đủ hiển lộ công phu của hắn.
Đạo của quyền thuật, công phu quyền cước dễ luyện, lực lượng cũng mạnh nhưng vai, hông muốn luyện thì khó khăn hơn.
Đấu pháp đánh chính diện của võ thuật truyền thống chia làm đánh chính diện và sau đánh chính diện. Đấu pháp đánh chính diện là trong nháy mắt áp sát, lui thân súc lực rồi xông về phía trước, phát lực đánh vào chỗ yếu hại của đối phương. Nhưng cũng có khi đánh chính diện lần đầu không đắc thủ, lúc này hai người đã rất áp sát vào nhau sẽ dùng đến đấu pháp sau đánh chính diện.
Lúc này có thể dùng khuỷu tay nhưng mỗi võ giả đều sẽ đề phòng chỗ này. Mỗi người sẽ có thể luyện một cách nào đó, có thể là dùng vai thay khuỷu tay, cũng có thể dùng trảo móc, ...tất cả đều có thể dùng tới, cố gắng không để cho đối phương dùng khuỷu tay. Lúc này, song phương sẽ dùng đến đấu pháp sau khi đánh chính diện.
Đấu pháp này chủ yếu dựa vào vai và hông phát lực. Hai người áp sát thì phát lực có hạn, chỉ có thể dùng đấu pháp xoay quanh thân, thời gian chuyển thân và phát lực không được quá dài. Tại trong tình huống khoảng cách ngắn này thì thời gian tương đương với tính mạng rồi.
Lúc này nếu có thể dùng vai và hông phát lực, lại có thể tận dụng thời cơ thích hợp phát lực chuẩn xác, mạnh mẽ là có thể đem đối phương đánh bay ra ngoài, cho dù không đủ mạnh thì cũng có thể khiến đối phương mất trọng tâm, làm cho đối phương không thể tấn công chính mình.
Cho nên một bộ quyền này của Cung Đại Pháo rõ ràng đã đem vai và hông phát lực, Khang Thuận Phong chỉ có thể thầm khen ba tiếng : Công phu tốt.
Bất quá Khang Thuận Phong lại không thấy Cung Đại Pháo xuất ra Tam Củng Thủ Lai. Năm đó Thần quyền Tống Lão Mại dựa vào chiêu này mà dương danh Tam Hoang Pháo Chủy tại kinh thành.
Cung Đại Pháo luyện hết một bộ quyền, mặt không hồng khí sắc không đổi, khép tay điều chỉnh lại hô hấp.
Lập tức có vài người hô tốt.
Lúc này, mỹ nữ Vương Mi kia mới nhẹ giọng nói: “ Anh Hướng Sơn, hôm nay anh không diễn quyền sao?”
Hướng Sơn cười tủm tỉm nói: “ Anh sẽ không bêu xấu…” vừa nói, nhưng hai mắt lại nhìn Khang Thuận Phong, hiển nhiên ý tứ đã rõ ràng, Khang Thuận Phong gật đầu. Hướng Sơn nói tiếp: “ Để cho sư đệ của tôi diễn Nhất Tranh Ba, là một môn quyền của chúng tôi.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Khang Thuận Phong, hắn cười một cái nhưng không giống những người khác trực tiếp đi lên giữa mà theo quy củ cúi người một vòng rồi nói: “ Anh Cung mới vừa rồi diễn Tam Hoàng Pháo Chủy quả thực công phu tốt. Tôi cũng luyện Nhất Tranh Pháo Chủy Ba, các vị xem một chút xem có gì khác.” Nói xong vặn lưng tiến tới trước ba bước. Bởi vì phía trong cũng không lớn lắm nên đã lập tức tiến tới giữa phòng. Ba bước này như long mã, hoạt xa ( nhanh như long mã, linh hoạt như rắn ), thoáng cái đã tiến lên giữa.
“ Tốt.” Những người khác chưa lên tiếng, lão Thanh Oa kia đã hô lên một tiếng. Tiếp theo liên tiếp nhưng tiếng ‘ tốt’ vang lên, ba bước này của Khang Thuận Phong không hoa mỹ nhưng những người ở đây đều là danh gia, hiển nhiên biết ba bước này bất luận là thối pháp hay kình lực có tác dụng như thế nào khi chiến đấu.
Khang Thuận chậm rãi đứng tấn, hai tay cuộn móc một cái, thân thể trầm xuống diễn ra hổ trảo. Sau đó giẫm mạnh chân xuống, một tay chém mạnh xuống, một tay phòng thủ thân người rồi trở mình lui bước phối hợp với hai chân như cây đinh cắm chắc trên mặt đất, đánh ra một quyền hướng xuống dưới. Động tác của Khang Thuận Phong không ít vậy mà chỉ qua lại trong khoang ba thước vuông trong gian phòng, thi triển quyền pháp như có thể đánh ngã một con trâu. Cuối cùng là một động tác nhảy ra phía trước khoảng năm trượng, hai tay vòng một cái thu hồi công phu.
Vừa thu lại đã vang lên tiếng hô ‘ tốt, tốt’ Cung Đại Pháo là lớn giọng nhất: “ Chân chính bội phục Hồ lão gia tử, dạy dỗ đồ đệ mỗi người đều là đỉnh cao.”
Hướng Sơn vui vẻ mà cười rộ lên, có vẻ rất cao hứng. Nhưng lại chuyển đầu nói với lão Thanh Oa kia: “ Thế nào, để sư đệ tôi kiến thức một chút công phu của ông chứ.”
Lão Thanh Oa kia liền cười nói: “ Không phải anh nhớ về tôi chỉ vì điểm này chứ?”
Hướng Sơn nói: “ Tôi đã luyện thành Hồng Quyền, phỏng chừng nhìn hắn cũng không cảm giác được nhiều lắm. Ngược lại, nhìn ông luyện luyện mới có cảm giác. Năm đó chính vì nhìn ông đánh quyền mới ngộ ra được rất nhiều thứ.”
Lão Thanh Oa cười nói: “ Anh nói lời này nếu tôi không lên đài, chính là làm kiêu a.”
Khang Thuận Phong nghe nói hắn luyện thông bối quyền thì rất chú ý. Trước đây ở Thiểm Tây có thông bối quyền Lý Tứ, hình như truyền xuống một môn thông bối quyền gì đó. Hơn nưa Hồng quyền và Thông bối quyền có quan hệ khá sâu, có thể nói như vai với lưng, phát lực giống nhau.
Thông bối quyền pháp điêu tàn, năm đó trong tam tam nhất tứ mặc dù lấy Diêu Tử Cao Tam dẫn đầu nhưng sau khi hắn cùng Lý Tư luận bàn đã từng vì “ Quyền ngộ thông bối vong” mà cảm thán. Trong Hồng quyền mặc dù có lưu truyền Lý Tư đã truyền xuống mười bốn chiêu Thông bối đả pháp nhưng đã qua rất lâu, lấy sai truyền sai đã mất đi hoàn toàn chân diện mục ban đầu.
Cho nên Khang Thuận Phong là đệ tử ở tầm cao của Hồng quyền, tự nhiên trong lòng có một sự hấp dẫn lớn với thông bối quyền.
Trở lại phòng, thấy Hướng Sơn vẫn chưa trở về. Khang Thuận Phong lấy điện thoại ra gọi, báo cho đạo viên một chút. Sau đó lại gọi điện cho Trương Mị, nói cho nàng biết phải qua vài ngày nữa mình mới có thể trở lại trường học.
Thịnh Tả lo lắng cũng không sai, loại sự tình đấu quyền này cũng có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên, ai cũng không dám nhất định cho rằng mình sẽ thắng lợi. Còn bốn ngày thời gian cần phải đem thể lực, tinh thần điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
An bài xong việc này, Khang Thuận Phong cảm giác được thân thể có chút uể oải, trách không được người ta nói ‘ sắc thị quát cốt cương đao’ ( nữ sắc hại hơn cả cương đao ). Lập tức hắn rời khỏi giường đi một bài hồng quyền, làm cho thân thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, sau đó lại chui vào chăn ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại đã qua được một tiếng liền cảm giác thấy thần thanh khí sảng.
Sau khi ngủ một giấc say sưa, mặc xong quần áo, Khang Thuận Phong đi ra gian ngoài thì thấy Hướng Sơn vẫn chưa trở về, xem ra đang còn ở chỗ mấy người bạn kia. Nghĩ lại thì năm đó Hướng Sơn theo Hồ Tà Tử gặp mấy người này cũng mới chỉ là đứa trẻ, giữa những đứa trẻ luôn dễ dàng tạo thành tình bạn rất thuần khiết.
Bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, những đứa trẻ năm đó cũng đã thành người lớn, có rất nhiều điều muốn nói.
Khang Thuận Phong gọi điện thoại đến Hùng Tử hỏi xem Hướng Sơn đi đâu. Hùng Tử là người chuyên môn phụ trách tại khách sạn.
Nghe Hùng Tử bảo: “ Anh Khang, chúng tôi ở tại phòng 1660, anh mau tới…” Khang Thuận Phong chỉ nghe tiếng nói cười ủng hộ trong điện thoại, khẳng định là mọi người ở cùng một chỗ chơi đùa từ lúc đấy đến giờ.
Hắn và Hướng Sơn ở tầng mười ba, đến tầng mười lăm chỉ có hai tầng. Phòng Khang Thuận Phong cũng cách cầu thang không xa nên không đi thang máy mà trực tiếp lên thẳng thang bộ.
Lên tầng, tìm được phòng 1660, vừa nhấn chuông mở cửa thì đã có người ra mở.
Mở cửa thấy Khang Thuận Phong thì người đó cười chào hỏi, chính là Yến Thanh Trữ người Thiên Thủy luyện hồng quyền.
Gian phòng này cũng lớn cỡ gian phòng của Khang Thuận Phong, bất quá trong phòng có đầy người, Hướng Sơn, Cung Đại Pháo…có một người phụ nữ ngồi trên ghế sa lông dựa vào tường, những người khác không có chỗ ngồi thì đứng ở góc tường. Khang Thuận Phong theo thói quen đem vị trí của mọi người và bài trí trong phòng ghi nhớ, lại phát hiện ra trừ Hùng Tử và Hồ Viên, những người khác đều là người do Hướng Sơn mời tới. Ngẫm lại thì thấy cũng rõ ràng, Trần Nhị Trụ và nhóm người Dương Thiên Long đương nhiên không cần Thịnh Tả an bài chỗ ở, hai người do Bạch lão gia tử giới thiệu thì không muốn xem người khác diễn quyền. Mà những người này đều do Hướng Sơn giới thiệu, cùng có chung một mối giao tình cho nên mới tụ lại một nơi diễn quyền. Hùng Tử và Hồ Viên phụ trách tiếp đãi mọi người đương nhiên cũng ở chỗ này.
Đứng diễn quyền ở chính giữa là người Hướng Sơn giới thiệu buổi sáng Niếp Phong, sở trường về thối pháp và hầu quyền.
Hắn đang ở giữa sân diễn hầu quyền.
Chứng kiến hắn luyện hầu quyền, Khang Thuận Phong không khỏi càng ngày càng lưu tâm hơn. Bởi vì tông sư hồng quyền là Diêu Tử Cao Tam từng truyền xuống hai pho quyền pháp gọi là Khiếu Đại Tiểu Tử Quyền, nghe nói chính là tham khảo từ hầu quyền của Sơn Đông. Bất quá Tử Quyền chỉ mượn hầu ý chứ không mượn hầu hình, chỉ lấy chiêu pháp bề ngoài chứ không diễn theo động tác của khỉ.
Tử Quyền chú trọng thân pháp, trong Hồng Quyền cũng thuộc một loại vu thân pháp ( thân pháp khéo léo, nhanh nhẹn trong phạm vi ngắn ). Diêu Tử Cao Tam năm đó từng nuôi khỉ trong nhà, nghiền ngẫm động tác của chúng mà sáng tạo ra thân pháp này.
Hầu Quyền của Niếp Phong đúng thực là Hầu Quyền của Sơn Đông, không như Tử Quyền chỉ lấy ý không trọng hình. Hắn diễn quyền vốn là một người đẹp trai, trái cong phải lượn, cười hì hì như khỉ như đang nhào lộn lại ẩn tàng ám chiêu. Thân pháp tiến lùi linh hoạt hơn nhiều so với Tử Quyền mà bình thường Khang Thuận Phong vẫn luyện.
Hơn nữa còn ẩn tàng rất nhiều chiêu thức như gạt chân, biến hóa, tiến lui, nhảy tránh.
Thân pháp của Niếp Phong đã luyện đến mức vô cùng nhuần nhuyễn, tất cả đều là chiêu thối đả ( đá ngược ), như hợp với thối pháp của Cao gia quyền. Bất quá trong ba lộ cao thấp trung thối đả thì Niếp Phong tu luyện chính là trung hạ bộ, ít đi phần vai, lưng chân và thiên chân.
Niếp Phong vừa đi hết bài quyền đã có người gọi Cung Đại Pháo lên diễn Tam Hoang Pháo Chủy.
Cung Đại Pháo vừa muốn chối từ thì thanh âm nũng nịu của Hồ U vang lên: “ Anh Cung…”
Cung Đại Pháo lập tức nhăn mặt, nói: “ Đừng gọi, đừng gọi nữa…anh sợ em rồi…” Nói xong liền đi lên diễn quyền.Tam Hoàng Pháo Chủy danh khí rất lớn nhưng Khang Thuận Phong cũng chưa từng thấy qua, vội để tâm quan sát. Bộ quyền Cung Đại Pháo diễn chất phác không hoa mỹ, động tác trầm ổn, tráng kiến, khí lực sung mãn.
Khang Thuận Phong nhìn thân thể hắn như cổ thụ cắm rễ vào đất, hông và thắt lưng phát lực, chỉ một điểm này đã đủ hiển lộ công phu của hắn.
Đạo của quyền thuật, công phu quyền cước dễ luyện, lực lượng cũng mạnh nhưng vai, hông muốn luyện thì khó khăn hơn.
Đấu pháp đánh chính diện của võ thuật truyền thống chia làm đánh chính diện và sau đánh chính diện. Đấu pháp đánh chính diện là trong nháy mắt áp sát, lui thân súc lực rồi xông về phía trước, phát lực đánh vào chỗ yếu hại của đối phương. Nhưng cũng có khi đánh chính diện lần đầu không đắc thủ, lúc này hai người đã rất áp sát vào nhau sẽ dùng đến đấu pháp sau đánh chính diện.
Lúc này có thể dùng khuỷu tay nhưng mỗi võ giả đều sẽ đề phòng chỗ này. Mỗi người sẽ có thể luyện một cách nào đó, có thể là dùng vai thay khuỷu tay, cũng có thể dùng trảo móc, ...tất cả đều có thể dùng tới, cố gắng không để cho đối phương dùng khuỷu tay. Lúc này, song phương sẽ dùng đến đấu pháp sau khi đánh chính diện.
Đấu pháp này chủ yếu dựa vào vai và hông phát lực. Hai người áp sát thì phát lực có hạn, chỉ có thể dùng đấu pháp xoay quanh thân, thời gian chuyển thân và phát lực không được quá dài. Tại trong tình huống khoảng cách ngắn này thì thời gian tương đương với tính mạng rồi.
Lúc này nếu có thể dùng vai và hông phát lực, lại có thể tận dụng thời cơ thích hợp phát lực chuẩn xác, mạnh mẽ là có thể đem đối phương đánh bay ra ngoài, cho dù không đủ mạnh thì cũng có thể khiến đối phương mất trọng tâm, làm cho đối phương không thể tấn công chính mình.
Cho nên một bộ quyền này của Cung Đại Pháo rõ ràng đã đem vai và hông phát lực, Khang Thuận Phong chỉ có thể thầm khen ba tiếng : Công phu tốt.
Bất quá Khang Thuận Phong lại không thấy Cung Đại Pháo xuất ra Tam Củng Thủ Lai. Năm đó Thần quyền Tống Lão Mại dựa vào chiêu này mà dương danh Tam Hoang Pháo Chủy tại kinh thành.
Cung Đại Pháo luyện hết một bộ quyền, mặt không hồng khí sắc không đổi, khép tay điều chỉnh lại hô hấp.
Lập tức có vài người hô tốt.
Lúc này, mỹ nữ Vương Mi kia mới nhẹ giọng nói: “ Anh Hướng Sơn, hôm nay anh không diễn quyền sao?”
Hướng Sơn cười tủm tỉm nói: “ Anh sẽ không bêu xấu…” vừa nói, nhưng hai mắt lại nhìn Khang Thuận Phong, hiển nhiên ý tứ đã rõ ràng, Khang Thuận Phong gật đầu. Hướng Sơn nói tiếp: “ Để cho sư đệ của tôi diễn Nhất Tranh Ba, là một môn quyền của chúng tôi.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Khang Thuận Phong, hắn cười một cái nhưng không giống những người khác trực tiếp đi lên giữa mà theo quy củ cúi người một vòng rồi nói: “ Anh Cung mới vừa rồi diễn Tam Hoàng Pháo Chủy quả thực công phu tốt. Tôi cũng luyện Nhất Tranh Pháo Chủy Ba, các vị xem một chút xem có gì khác.” Nói xong vặn lưng tiến tới trước ba bước. Bởi vì phía trong cũng không lớn lắm nên đã lập tức tiến tới giữa phòng. Ba bước này như long mã, hoạt xa ( nhanh như long mã, linh hoạt như rắn ), thoáng cái đã tiến lên giữa.
“ Tốt.” Những người khác chưa lên tiếng, lão Thanh Oa kia đã hô lên một tiếng. Tiếp theo liên tiếp nhưng tiếng ‘ tốt’ vang lên, ba bước này của Khang Thuận Phong không hoa mỹ nhưng những người ở đây đều là danh gia, hiển nhiên biết ba bước này bất luận là thối pháp hay kình lực có tác dụng như thế nào khi chiến đấu.
Khang Thuận chậm rãi đứng tấn, hai tay cuộn móc một cái, thân thể trầm xuống diễn ra hổ trảo. Sau đó giẫm mạnh chân xuống, một tay chém mạnh xuống, một tay phòng thủ thân người rồi trở mình lui bước phối hợp với hai chân như cây đinh cắm chắc trên mặt đất, đánh ra một quyền hướng xuống dưới. Động tác của Khang Thuận Phong không ít vậy mà chỉ qua lại trong khoang ba thước vuông trong gian phòng, thi triển quyền pháp như có thể đánh ngã một con trâu. Cuối cùng là một động tác nhảy ra phía trước khoảng năm trượng, hai tay vòng một cái thu hồi công phu.
Vừa thu lại đã vang lên tiếng hô ‘ tốt, tốt’ Cung Đại Pháo là lớn giọng nhất: “ Chân chính bội phục Hồ lão gia tử, dạy dỗ đồ đệ mỗi người đều là đỉnh cao.”
Hướng Sơn vui vẻ mà cười rộ lên, có vẻ rất cao hứng. Nhưng lại chuyển đầu nói với lão Thanh Oa kia: “ Thế nào, để sư đệ tôi kiến thức một chút công phu của ông chứ.”
Lão Thanh Oa kia liền cười nói: “ Không phải anh nhớ về tôi chỉ vì điểm này chứ?”
Hướng Sơn nói: “ Tôi đã luyện thành Hồng Quyền, phỏng chừng nhìn hắn cũng không cảm giác được nhiều lắm. Ngược lại, nhìn ông luyện luyện mới có cảm giác. Năm đó chính vì nhìn ông đánh quyền mới ngộ ra được rất nhiều thứ.”
Lão Thanh Oa cười nói: “ Anh nói lời này nếu tôi không lên đài, chính là làm kiêu a.”
Khang Thuận Phong nghe nói hắn luyện thông bối quyền thì rất chú ý. Trước đây ở Thiểm Tây có thông bối quyền Lý Tứ, hình như truyền xuống một môn thông bối quyền gì đó. Hơn nưa Hồng quyền và Thông bối quyền có quan hệ khá sâu, có thể nói như vai với lưng, phát lực giống nhau.
Thông bối quyền pháp điêu tàn, năm đó trong tam tam nhất tứ mặc dù lấy Diêu Tử Cao Tam dẫn đầu nhưng sau khi hắn cùng Lý Tư luận bàn đã từng vì “ Quyền ngộ thông bối vong” mà cảm thán. Trong Hồng quyền mặc dù có lưu truyền Lý Tư đã truyền xuống mười bốn chiêu Thông bối đả pháp nhưng đã qua rất lâu, lấy sai truyền sai đã mất đi hoàn toàn chân diện mục ban đầu.
Cho nên Khang Thuận Phong là đệ tử ở tầm cao của Hồng quyền, tự nhiên trong lòng có một sự hấp dẫn lớn với thông bối quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.