Chương 95: Loạn thế tự khúc
Nhĩ Nhã
22/09/2016
“Ngươi cười cái gì?” Viên Liệt lãnh đạm nhìn Viên Lạc đang hứng khởi gật đầu phán ‘đã hiểu’.
“Tịch Ly đi rồi, ngươi không tìm được hắn đâu.” Viên Lạc cười xong, nhìn Viên Liệt, “Hắn không cần ngươi nữa!”
Viên Liệt lấy làm chột dạ, trầm mặt lại, “Ngươi đem hắn giấu đi rồi sao?”
“Ta nào giấu được hắn!” Viên Lạc bắt đầu ho, nhưng vẫn cười, “Ngươi muốn biết vì sao không?”
Viên Liệt lặng thinh, ra hiệu cho thủ hạ lục soát toàn bộ Tịch Viên tìm Tịch Ly.
Mấy vạn quân binh lục soát khắp Tịch Viên, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tịch Ly.
Viên Liệt kề đao lên cổ Viên Lạc, “Nói!”
“Ngươi muốn giết ta ư? Động thủ a!” Viên Lạc cười vô lại, “Ngươi có tìm cả đời, cũng không thấy Tịch Ly!”
“Viên Lạc, ngươi đừng bức ta!” Viên Liệt tâm phiền ý loạn.
“Vậy hảo a, ta có thể nói cho ngươi, bất quá ngươi phải nhường ngai vị này cho ta, chịu hay không?” Viên Lạc đột nhiên hỏi.
“Khả dĩ.”
Không ngờ tới chính là, Viên Liệt chẳng hề do dự lấy một khắc, trực tiếp đáp ứng hắn, “Người đâu?”
“Ngươi không cần Hoàng vị?” Viên Lạc giật mình, “Ân Tịch Ly hắn còn trọng yếu hơn cả ngai vị của ngươi? Giang sơn mà Viên Liệt ngươi hơn hai mươi năm đổ máu đổ mồ hôi dốc sức thu phục lại không bằng một Ân Tịch Ly?”
Viên Liệt thấy Viên Lạc bàng hoàng kinh ngạc, nhíu mày, nôn nóng hỏi, “Tịch Ly đâu?”
Quá hồi lâu, Viên Lạc lên tiếng, “Hắn đi rồi.”
Viên Liệt sầm mặt, cho rằng Viên Lạc đang giở trò.
Nhưng Viên Lạc bồi tiếp một câu khiến hắn không thể tưởng tượng được, “Hài tử Linh Nhi có được là của Tịch Ly, ngươi và ta hắn đều không thích, hắn thích Linh nhi!”
Viên Liệt nghe xong trầm mặc một lúc rồi thở dài, “Viên Lạc, ngươi quả thực chẳng hiểu Tịch Ly lấy một điểm, nếu hắn thực sự nghĩ vậy thì đã quang minh chính đại thú Tề Linh, sẽ không nhường cho ngươi cũng không nhân nhượng với ta. Ta hiểu được, ngươi mạo phạm đến Tề Linh, chọc giận nàng, nàng đem ái hận phát tác hạ dược Tịch Ly, dụng tâm muốn ngư tử võng phá[125], đúng không?”
Viên Lạc sững sờ tại trận nhìn Viên Liệt, bất cam lẫn phẫn hận trùng điệp trào dâng trong mắt, “Phải a … Hai ngươi xứng! Nếu Tịch Ly thực sự đối ngươi tình thâm ý trọng vì cớ gì không đợi ngươi? Lại đơn độc bỏ đi?!”
“Hắn đang trốn chạy.” Viên Liệt khe khẽ thở dài, “Hắn sợ, sợ ta trở thành cùng loại với Man Vương, biến thành một kẻ xa lạ, một hôn quân. Nếu ngay từ đầu Tương Vân cũng hạ được quyết tâm bỏ đi như hắn, nhất định Man Vương sẽ tìm về, dù gì chính Tịch Ly và Tương Vân mới là kẻ bị tổn thương, không phải bọn ta. Viên Lạc, ngươi không xứng để thích hắn.”
“Cút ngay! Ngươi đã nói nhường giang sơn cho ta, nói thì phải biết giữ lời a!” Viên Lạc kích động rống lên.
Viên Liệt ngồi xuống, nhìn Viên Lạc một chút rồi vươn tay túm vạt áo hắn, lôi hắn tiến nhập từ đường tổ tông được kiến tạo tại phía nam Tịch Viên. Ném Viên Lạc xuống đất, nắm đao cắm bên cạnh hắn, “Viên Lạc, ta muốn ngươi thề với trời, đối đãi bách tính tử tế, đồng thời vĩnh viễn quên đi ta và Tịch Ly, không được dây dưa nữa, bằng không, bất luận nơi nào lúc nào, ta cũng có thể khiến ngươi đầu lìa khỏi cổ!”
Viên Lạc quỳ trước linh vị tổ tông, hoang mang mở to mắt nhìn chằm chằm bài vị liệt tổ liệt tông bày khắp từ đường.
“Nói!” Ngữ khí này của Viên Liệt trước giờ Viên Lạc chưa từng nghe qua, tuyệt không có ôn độ lại ngầm mang sát ý, bên trong cơ hồ phảng phất sự uy hiếp.
Viên Lạc chợt ngộ ra, nguyên lai trước đây sự lạnh lùng của Viên Liệt vẫn còn hàm chứa vài phần dung túng từ đại ca, nay hoàn toàn gạt bỏ tình nghĩa huynh đệ, mới chân chính là một Viên Liệt trên chiến trường khiến địch nhân nghe qua sợ mất mật.
Viên Lạc như bị ma xui quỷ khiến, quỳ tại từ đường chỉ thiên phát thệ__Làm hảo Hoàng đế đối xử tử tế với lê dân, từ nay về sau không tìm Viên Liệt và Tịch Ly gây phiền phức, bằng không sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết không chỗ táng.
Phát thệ xong, Viên Lạc hỏa khí công tâm, thổ ra một ngụm máu, phủ phục trên đất mà ho.
Viên Liệt nhìn lại hắn, bất đắc dĩ lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi ra cửa, Viên Liệt cáo biệt chúng tướng sĩ Viên gia quân, giao toàn bộ binh quyền cho Tề Diệc, tiếp đó từ giã Quý Tư, thỉnh hắn hảo hảo phò trợ Viên Lạc trị vì thiên hạ. Cuối cùng bái biệt phụ mẫu, cất bước lên ngựa, ly khai Nhạc Đô, hướng vào biển người mênh mông, đi tìm Tịch Ly.
Không lâu sau, Viên Lạc chính thức đăng cơ trở thành Hoàng đế, nhưng hắn cũng là bậc đế vương bị đàm tiếu nhiều nhất, bị phê phán vì dụng tâm đổi ái nhân lấy giang sơn, đông đảo thần tử nhận thức được chẳng thiết gì đến hắn.
Mặt khác, Viên Lạc thân mang trọng bệnh hoàn toàn vô pháp trị liệu, suốt ngày làm bạn với thuốc, Viên Cảnh được phong Thụy vương, trở về phò hắn quản lý nội vụ.
Về sau Viên Lạc nam nữ bất kỵ, hắn dưỡng nhiều phòng phi sủng ở hậu cung, nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm, chính là dung mạo có vài phần giống với Tịch Ly.
Một năm sau, Hoàng hậu Tề Linh sinh hạ nhi tử, hài tử chào đời không đủ tháng rồi biến mất trong cung.
Kể từ ngày đó, Viên Lạc cư nhiên bắt đầu sủng hạnh Tề Linh, thỉnh thoảng đồng phòng, ban rất nhiều đãi ngộ cho Hoàng hậu. Tuy nhiên dù hậu cung kín người thiếu chỗ, Tịch Viên vẫn một mực trống trải, Viên Lạc cực bạc tình, hôm nay còn sủng hạnh, ngày mai có thể đã cho bước vào lãnh cung. Phi tần ở hậu cung đều biết rõ, Hoàng đế của bọn họ trong lòng chỉ nghĩ đến kẻ khác…
Bên cạnh đó, Viên Lạc còn có một ham thích quái dị, hắn truy tìm cao thủ hội họa khắp thiên hạ, vẽ chân dung Tịch Ly, đồng thời vẽ lại chuyện trong phòng của hắn cùng các phi tử khác rồi đem phi tử sửa thành Tịch Ly, vẽ thành sách ngày ngày ngắm nhìn, sau lại muốn đổi bối cảnh Tịch Viên vào. Như thể ngày ngày hắn đều cùng Tịch Ly vui thú sinh hoạt tại Tịch Viên. Về sau thần trí Viên Lạc dần dần rối loạn, bệnh tình trầm trọng…Tuy thực chất hắn không ngu ngốc, còn rất khôn ngoan, nhưng lại quá vô tâm với sự vụ trong triều, xét cho cùng một Hoàng đế không nắm binh quyền như hắn, chỉ đơn giản là để bài trí.
Nội vụ thì Viên Cảnh chuyên quyền, ngoại vụ lại do Tề Diệc chủ trì trọng binh, Viên Lạc chỉ cần lo dưỡng bệnh hoặc âm thầm tính toán gì đó, về phần hắn thật sự nghĩ cái gì, âu cũng chẳng có ai nhìn thấu.
Viên Lạc từng có rất nhiều tông tử, phần lớn trong số đó mắc trọng bệnh, đại thể mất sớm, theo lời thái y, nguyên nhân vì bệnh tình của Viên Lạc đã truyền sang anh nhi.
Ba năm sau, Tề Linh bỗng có tin vui.
Thần dân vốn tưởng rằng Viên Lạc sẽ rất hoan hỉ, có ngờ đâu ngay khi Tề Linh sinh hạ một nam anh khỏe mạnh xong, Viên Lạc lại biếm nàng vào lãnh cung, mãn kiếp không thể xuất cung.
Thời gian trôi cực nhanh, sơn hà đại biến phong khởi vân quây, nháy mắt đã hai năm trôi qua.
Tại một tiểu sơn thôn vùng Giang Nam, có tiểu oa năm tuổi đang ôm quyển sách, ngồi đọc trên băng ghế trước hiên nhà.
Ánh mắt hướng tới một kẻ đội mũ vành rộng, khoác kiện áo choàng lớn che khuất cả mặt, đột nhiên xuất hiện ngay ngưỡng cửa nhà nó, ngồi xổm ngoài vách rào nhìn nó.
Người này bộ dáng quái dị, đến tiểu hoàng cẩu nhà thiếu niên nuôi cũng thấy khả nghi, túc trực bên cổng hướng hắn sủa vang.
Tiểu oa nhi ngẩng mặt, mắt mở to chăm chú nhìn quái nhân.
Quái nhân nọ cũng nghiêng đầu nhìn nó, sau cùng vươn ra một ngón tay ngoắc nó.
Tiểu oa nhi lại đứng dậy thật, chạy đến, rướn cổ nhìn hắn, dù chưa từng gặp gỡ nhưng không hề e sợ.
“Chậc chậc.” Quái nhân nọ đưa tay nắn nắn má tiểu oa nhi, ngón tay thon gầy thanh nhã, thoáng nhìn đã biết tay thư sinh.
“Tiểu oa, ngươi tên gì?” Quái nhân hỏi, thanh âm trong trẻo xuôi tai.
“Hoàng Bán Tiên.”
“Phi!” Người kia đột nhiên giật bắn lên ba thước, giậm chân mắng, “Kẻ nào thất đức đặt cái tên này cho ngươi?”
“Cha a.” Tiểu Hoàng xoa xoa má, người này thật bốc đồng.
“Ngươi đọc sách gì vậy?” Đối phương mắng xong đôi câu, lại ngồi xuống hỏi nó.
“Đọc sách sử.”
“Đọc hiểu được sao?”
“Hiểu nha.” Tiểu oa nhi gật đầu.
“Kể vài điển cố cho ta nghe.” Quái nhân hất cằm hỏi, “Thử lý giải chuyện tái hợp tiền duyên phá kính trọng viên[126] thần tiên quyến lữ xem.”
Tiểu oa nhi ngúc ngắc đầu, thao thao bất tuyệt giảng một lượt bốn năm hồi, quái nhân đắc ý gật đầu, “Hảo thông minh nha, chẳng kém gì ta hồi bé!”
“Thúc thúc ngươi là ai a?” Tiểu oa nhi trông thấy cái trống bỏi trong lòng người nọ, với tay bắt lấy, lắc lắc lộp bộp đôi ba vòng, “A, quẻ thiên, hai ta có nhân duyên sao?”
“Nha nha phi!”
Người nọ lại nhảy cẫng lên, “Mẹ nó ai lại đi dạy tiểu oa bé thế này xem tướng! Kẻ nào đáng chém nghìn đao?”
“Không cho ngươi mắng cha!” Đừng nhìn vào mà lầm tưởng Tiểu Hoàng là tiểu thố tử, nó cũng khá nóng nảy.
Quái nhân ngẩn người, thấp thỏm lo sợ hỏi nó, “Vậy, cha ngươi có thể xem tướng a?”
Tiểu Hoàng ngẩng mặt, “Ân.”
“Hư!” Quái nhân vội vàng che miệng nó lại, “Đừng để người khác biết a!”
Tiểu Hoàng mở to hai mắt nhìn hắn, người này sao mà quái gở thế?
“Những thứ này… cho ngươi.” Quái nhân kia nói, đoạn xuất một đại bao từ trong áo choàng ra, thảy vào viện, đại bao này so ra còn lớn hơn cả tiểu hài nhi.
“Đây là cái gì?” Tiểu Hoàng mở bung túi, thấy được bên trong toàn sách là sách.
“Oa!” Tiểu Hoàng cao hứng cực điểm, “Thật nhiều sách, nhiều hơn cả sách của Trần phu tử ở đầu thôn nữa!”
“Thiết.” Quái nhân bĩu môi, “Trần phu tử thì xá gì, sách này đủ cho ngươi đọc đến một năm rưỡi luôn, sang năm ta lại cho người đưa thêm tới, nhớ kỹ, học cái gì cũng được, miễn đừng học xem tướng!”
“Vì sao?” Tiểu oa khó hiểu.
“Cứ biết số mệnh là do trời tính, ý trời đã định, làm người chỉ cần biết trải nghiệm là được, biết trước tương lai, cuộc sống sẽ rất phiền lụy!” Quái nhân huyên thuyên một tràn, thế mà tiểu hài nhi vẫn thông suốt, gật đầu, “Cảm tạ thúc thúc.”
“Ta đây đi a!” Người nọ kéo áo choàng lên che mặt như thể đi ăn trộm, rồi xoay người chạy mất.
Tiểu Hoàng đứng bên cửa vừa ngóng đầu nhìn theo, vừa vẫy tay, “Các thúc thúc, tái kiến, sang năm lại tới nga, ta sẽ mời các ngươi ăn hoa quế cao!”
Quái nhân chạy vào cánh rừng xa xa, hạ áo choàng xuống, phe phẩy mũ vành đánh chút gió, khiêng cả bao sách to nặng gần chết. Hắn để lộ ra tướng mạo sẵn có, khuôn mặt hoàn mỹ, còn ai khác ngoài Ân Tịch Ly đây?!
Lại nói suốt năm năm, Ân Tịch Ly đi khắp đại giang nam bắc, với kiến thức uyên thâm, đầu óc thông minh lại thêm khả năng xem tướng, hắn đi đến đâu cũng không sợ thiếu tiền, ngày ngày thăm đông viếng tây kể ra không tịch mịch, chí ít… Không muốn thì sẽ không tịch mịch.
Hắn biết, Tiểu Hoàng vừa sinh đã bị Viên Lạc phái người đem đến nơi thâm sơn cùng cốc, trao cho một hộ hảo tâm nhận nuôi, cuộc sống sung túc an nhàn, bản tính nó không màng danh lợi, mỗi ngày chẳng làm gì khác trừ đọc sách, phụ thân hài tử cũng không để nó phải làm lụng.
Bắt đầu từ lúc Tiểu Hoàng biết đi, Tịch Ly có vài lần âm thầm đến thăm nó, hài tử này do hắn cùng Tề Linh sinh ra, vô cùng xinh đẹp, tựa như một tiểu Bồ Tát, chỉ thích ngồi đọc sách, khi thì ôm mèo mà đọc, có lúc lại dựa vào đại cẩu đọc, tóm lại đặc biệt an tĩnh.
Tịch Ly thấy nhi tử còn nhỏ xíu mà đã tìm đọc hết sách trong thôn, bèn cố tình mua một túi sách to tới để nó đọc cho thỏa thích.
Vào đến rừng, Tịch Ly hổn hển điều khí, lôi túi nước ra nhấp ngụm rượu, ngẫm lại hình như sau cùng hài tử có nói, “Các thúc thúc tái kiến”… ‘Các’ ở đâu ra? Rõ ràng chỉ có mình hắn a. Không lẽ tiểu oa nhi tuổi còn nhỏ mà mắt đã mờ?! Thế thì nguy quá.
Chắc phải đi đâu đó tìm tiểu tử Hạ Vũ đến chẩn cho tiểu oa…Vừa nghĩ đến Hạ Vũ, Tịch Ly lại rầu rĩ, chẳng biết tiểu tử chết tiệt kia sao rồi, cư nhiên bặt âm vô tín, quay về gia hương cũng không gặp, mọi người ở Dược vương phủ nói hắn chưa từng trở lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tịch Ly nhịn không được lấy trống bỏi và đồng tiền ra, bắt đầu đoán mệnh cho mọi người.
Hiện tình trạng của Hạ Vũ và Tiêu Lạc là bên nhau nhưng không thể gần nhau, Tịch Ly cũng chẳng hiểu đây là tình huống gì, song, tính cách Hạ Vũ quá ương bướng! Tiêu Lạc kia lại vô tâm, muốn ổn thỏa nhất định phải tìm cách chiếu cố đối phương cho hảo.
Vận mệnh của Man Vương là sống, nhưng cực bi thương tăm tối, xem ra hắn vẫn chưa thể vượt qua chuyện Tương Vân, tuy nhiên số mệnh của Tương Vân là chờ đợi… Cư nhiên không phải tử! Điều này cũng khiến Tịch Ly hoan hỉ phần nào.
Bên cạnh đó có thêm một quẻ thú vị khác, tiểu oa nhi xinh đẹp nhà Tương Vân hắn đã gặp năm ấy, hiện đang ngộ kiến hai tay hỗn thế Ma vương. Hai hỗn thế Ma vương này mệnh tối cường, một trong số đó còn là liên tinh với Tiểu Hoàng nhà hắn.
Tịch Ly lấy làm lạ tấm tắc xoay trống bỏi, lẩm bẩm, “Sao mà loạn thế này?”
Tìm tảng đá an tọa tiếp tục đoán__Viên Lạc tính ra bệnh tật quấn thân, Tề Diệc chinh chiến sa trường, Tề Linh mệnh số sắp tẫn, Tịch Ly rầu rĩ. Tuy nhiên Tề Linh còn sinh hạ một nhi tử, hay cũng là đệ đệ đồng mẫu dị phụ của Tiểu Hoàng, nghiễm nhiên là chòm sao tốt, long phụng chi tư đế vương chi tượng, đồng thời lại là liên tinh với nhi tử nhà Tương Vân.
“Chết mất, mệnh kiểu gì lòng vòng thế a!” Tịch Ly lắc trống tiếp, đoán được một hỗn thế Ma vương Tương Thanh gặp phải liên tinh với một hỗn thục Ma vương ở phương Bắc.
Lục tinh liên tiếp, tương lai sẽ là bậc loạn thế đại anh hùng!
“Ai nha nha.” Tịch Ly lắc tới lắc lui, cuối cùng ngay cả tiểu cẩu Diệt Diệt được Trần Miễn mang đi cũng tính ra nhi tôn mãn đường, kế đến chỉ còn mỗi Viên Liệt chưa tính.
Tịch Ly thoáng do dự rồi cất trống vào người, đứng lên định đi, chợt nghĩ thấy không cam lòng, bèn tung chân đá hòn đá nhỏ ven đường một cước, “Tử Viên Liệt!”
Đá xong, Tịch Ly lóng nga lóng ngóng lấy trống bỏi trong người ra lắc vài cái, niệm niệm, trống dừng, vừa xem qua…Tịch Ly há hốc miệng, “Gần ngay trước mắt?!”
Trầm mặc chốc lát, Tịch Ly lại nhấc chân đạp một cước vào tảng đá, “Tên mù đường kia tìm suốt năm năm, rốt cuộc cũng tìm đúng đường rồi sao?!”
“Hắn tìm ra lâu rồi, sợ ngươi không thèm nhìn hắn nên hắn mới ẩn đi không dám gặp thôi.” Phía sau vọng đến một thanh âm quen thuộc.
“Phi!” Tịch Ly ‘phi’ xong liền sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, sau lưng hắn, hơi thở người nọ vẫn thân quen như ngày nào.
Vốn dĩ Tịch Ly muốn quay lại nhìn một cái, nhưng chẳng biết vì sao, hắn lại cuống cuồng bỏ chạy…
Chạy thẳng một mạch mà đằng sau cũng không có động tĩnh, Tịch Ly ngoái đầu nhìn, nhận ra phía sau không người.
Tịch Ly hối hận, chạy cái gì? Vừa rồi còn chưa kịp nhìn kỹ, nói không chừng uống say sinh ảo giác cũng nên. Vì thế hắn lại quay đầu tìm, tìm cả nửa ngày chẳng thấy ai! Thở dài, Tịch Ly đá thêm một hòn đá, “Ngốc!”
“Ngươi mới ngốc a!” Ai đó cười đáp.
Tịch Ly giật mình ngẩn ngơ một hồi, phát giác ra thanh âm vọng xuống từ phía trên, bèn ngẩng đầu xem, chỉ thấy cao cao tại một cành cây, có người đang ngồi.
Người nọ toàn thân hắc y, râu ria xồm xoàm, toát ra khí tức quen thuộc khôn tả, Tịch Ly nghe tim đập thình thịch, muốn nảy cả ra ngoài.
“Ngươi…”
Tịch Ly chỉ thấy một tên đại hồ tử[127] từ trên cây nhảy xuống, đáp ngay trước mặt mình. Ánh mắt thì nhận biết được, bất quá đám râu ria đầy mặt kia…
“Cái này gọi là súc tu minh chí[128].” Người nọ lên tiếng, còn không phải giọng Viên Liệt đây sao! Vẫn thanh thanh lạnh lùng, nhưng trong lời nói bao hàm chút tiếu ý, “Không gặp được thì không cạo râu.”
“Vậy ngươi đã tìm thấy chưa a?” Tịch Ly bĩu môi.
“Đã sớm tìm được, cũng theo hắn tròn một năm rồi.” Viên Liệt hồi tưởng xa xăm, “Mỗi ngày ta đều lặng lẽ theo hắn, nhìn xem hắn làm những gì.”
Tịch Ly há hốc miệng kinh ngạc, “Ngươi đích thị ăn no rỗi việc?!”
“Hắn sợ ngươi trốn nên nhất mực theo ngươi, ngươi có chạy cũng không thoát.” Viên Liệt vươn tay kéo đối phương lại, “Tính luôn một năm trước đó, tổng cộng sáu năm, ngươi mới là ngốc nghếch vô lương tâm!”
Tịch Ly sượng sùng trừng Viên Liệt, trừng mất nửa ngày, “Ngươi… Không làm Hoàng đế ư? Đã thấy Tiểu Hoàng chưa? Thân thể hảo chứ?”
Viên Liệt bật cười, “Ngươi mà cũng có ngày nói năng không lưu loát?”
Tịch Ly mếu máo.
“Tiểu Hoàng thật đáng yêu, ngươi lúc còn bé chắc cũng thế?” Viên Liệt cười hỏi.
“So với hắn ta có điểm lanh lợi hơn.” Tịch Ly nhìn sang nơi khác.
Viên Liệt nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi, tay nắm thật chặt, chỉ sợ buông ra là sẽ mất.
“Đi đâu a?” Tịch Ly bị hắn kéo theo cùng chạy về phía trước.
“Thần Tiên đảo ở cực Bắc.” Viên Liệt đáp.
“Để làm gì?” Tịch Ly hiếu kỳ, “Ngươi có việc cần xử lý?”
“Đúng a, đến đó để xử lý ngươi!” Viên Liệt cười trả lời hắn, “Thần Tiên đảo, cố danh tư nghĩa[129], chúng ta đến đó làm thần tiên quyến lữ đi.”
Tịch Ly lòng hoan hỉ, vừa đi vừa lắc trống bỏi lộp bộp lộp bộp, quẻ tượng phán_Mười năm an nhàn, loạn thế tái khởi.
Tịch Ly tươi cười, vung tay vứt trống bỏi, tiến đến nắm tay Viên Liệt, “Mười năm nữa, Tiểu Hoàng được mười sáu tuổi! Lúc đó sẽ đại loạn a.”
“Ân, có loạn thì cũng là chuyện của hậu bối, thế hệ chúng ta đã loạn xong rồi.” Viên Liệt giữ tay Tịch Ly, giúp hắn trở người ngồi lên hắc tuấn mã chờ ở bìa rừng, “Mười năm ấy, chỉ thuộc về chúng ta, phải tâm tâm đắc đắc mà sống.”
Nói đoạn, vung dây cương.
Hắc mã tung cao bốn vó, đưa Viên Liệt cùng Tịch Ly tiến hướng phương Bắc tuyệt trần.
Tịch Ly tựa vào lưng Viên Liệt, tai áp sát lưng hắn, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, tối hậu khóe môi khẽ nhếch lên…Thần tiên quyến lữ a.
Chính văn hoàn
^1Hà Đồ là một hệ thống gồm những nhóm chấm đen hoặc trắng được sắp xếp theo những cách thức nhất định. Tên gọi “Hà Đồ” là theo truyền thuyết do người Trung Hoa đời Hán đặt ra, theo đó thì khi vua Phục Hi đi chơi ở sông Hà, thấy có con long mã (con vật tưởng tượng mình ngựa đầu rồng) nổi lên. Trên lưng có bức đồ (hình vẽ). Phục Hi theo đó mà làm ra Hà Đồ.
Những nhóm chấm vạch ấy là những kí hiệu biểu thị 10 số tự nhiên từ 1 tới 10 vào thời chưa có chữ viết, nhưng đã xuất hiện triết lý âm dương, bởi lẽ các chấm trắng biểu thị số dương (số lẻ), chấm đen biểu thị số âm (số chẵn).
^2phân tích bộ chữ để đoán dữ lành
^3chuyện tình cảm lãng mạn
^4như cành lê trắng trong mưa
^5ngủ với hoàng thượng
^6gió chiều nào thì ngả theo chiều đó
^7bảng thông cáo do triều đình truyền xuống
^8nghìn thu vĩnh biệt
^9xưng bá thiên hạ
^10kỹ viện, nơi trông nom kỹ nữ – con hát
^11Tuân Tử (荀子; 313 TCN – 235 TCN) là một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc. Ông sinh ở nước Triệu, làm việc cho Tương Vương của nước Tề. Tuân Tử là một trong Bách gia chư tử. Tuân Tử chính là thầy học của thừa tướng nhà Tần là Lý Tư
^12tâm tư bị cuốn hút, tinh thần bị lay động
^13không tùy tiện nói cười
^14lừa gạt, xúc phạm phụ nữ
^15
^16người cha nghiêm khắc
^17Thong dong tự tại mà ngao du
^18một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên ***g đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
^19Bát Tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo hai thể Thiên can và Địa chỉ, một cách xem số mệnh của Trung Quốc
^20ba thứ hạng cao nhất
^21bề ngoài có vẻ vô tình nhưng tâm lại rất tốt
^22thâm sơn cùng cốc
^23việc nhân đức không nhường ai
^24làm ầm ĩ đến cùng
^25có trở mình thì mới có khởi sắc
^26Ngày xưa, khi thiết triều, quan văn đứng bên phải, quan võ đứng bên trái.
^27bị hủy hoàn toàn
^28Đặng Thông: Vị hoàng đế anh minh và hiếu thuận Hán Văn Đế, người khai sáng nền chính trị Văn Cảnh, một trong những thời kỳ thịnh trị của triều Hán rất yêu quí Đặng Thông. Họ đi đâu cũng có nhau và đêm thì ngủ chung giường. Nhà vua cho Đặng Thông nhiều vàng bạc và phong chức đại phu trong triều mặc dù Đặng Thông chỉ là một người chèo thuyền không biết y thuật. Sau này nhà vua còn cho phép Đặng Thông tự đúc tiền mà dùng. Câu thành ngữ tiền họ Đặng rất phổ biến ở Trung Hoa. Tuy nhiên, Đặng Thông là người trung thực, cẩn trọng và hết lòng chăm sóc khi nhà vua lâm bệnh nặng không ngại tanh hôi.
^29Đổng Hiền: Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc từ điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.
^30mở cờ trong bụng
^31Thê tử ta cũng như thê tử của ngươi, con ta cũng là con ngươi
^32Giữ cho nước chảy thông
^33giáo: [jiāo]; giác: [jiǎo]; âm đọc tương đối giống nhau nên lão Tước Vĩ cố tình nghe nhầm!
^34không đánh không thành bằng hữu
^35giữa muôn loại mỹ ngọc chỉ yêu duy nhất ánh đẹp của ngọc bích, khi yêu chỉ luyến thương độc nhất mỗi người kia.
^36Chí lớn tại tâm không ngờ lại gặp họa hồng nhan, chỉ còn biết chắp tay dâng Cảnh Chi giang sơn này
^37người hầu hạ việc đèn sách
^38ta nhớ không sai thì có một cuốn sách tên là ‘Nhị thập tứ hiếu’ ca ngợi hiếu tử trong thiên hạ
^39vừa lòng thỏa dạ
^40bộ dáng kiều diễm
^413 chức quan cao nhất thời phong kiến: thái sư, thái phó, thái bảo.
^42áo gấm về làng
^43mối tình cắt tay áo, có nguồn gốc từ điển cố giữa Đổng Hiền và Hán Ai đế
^44vừa gặp đã thương
^45trùng trùng điệp điệp
^46tranh ảnh xyz =.=
^47uống rượu có kỹ nữ hầu
^48Thiên mạch ( 阡陌): bờ ruộng, bờ ruộng chạy theo phía đông-phía tây gọi là mạch, theo phía nam-phía bắc gọi là thiên. Ý nói bờ ruộng dạng ô lưới
^49thực ra Ân Tịch Ly viết chữ cung (宫 [gōng]), có nghĩa là cung điện. Nhưng Man vương lại đọc ghép hai chữ xuất( 出[chū]) và cung (宫 [gōng]) thành [chūgōng] đồng âm với xuất-cung (出恭[chūgōng]) có nghĩa là đại tiện.
^50dung mạo và phong thái của đế vương
^51Hạng Tịch (項籍) (232 TCN-202 TCN), tên tự là Vũ/Võ (羽), còn gọi là Tây Sở Bá Vương (西楚霸王). Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.
Hạng Vũ và Lưu Bang đã từng kề vai sát cánh trong cuộc chiến chống Tần, bảo vệ Sở. Sau khi dành được Quan Trung, tiêu diệt nhà Tần, Hạng Vũ tôn Sở Hoài Vương lên làm Nghĩa Đế và tự mình phân phong cho các chư hầu. Trong đó:
-Đất Ba cũng là đất Quan Trung, nên lập Lưu bang làm Hán Vương cai trị đất Ba.
-Hạng Vương tự lập làm Tây Sở Bá Vương, cai trị chín quận, đóng đô ở Bành Thành.
Về sau, trong cuộc chiến Hán Sở tranh hùng, Hạng Vũ bại dưới tay Lưu Bang.
^52Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế, thường được gọi tắt là: Hán Cao Tổ (漢高祖,HànGāozǔ) (256 TCN – 1 /6 / 195 TCN) là vị Hoàng đế sáng lập nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông họ Lưu tên Bang (劉邦), sử quan đời Hán chép là Lưu Quý vì ông là con thứ ba trong gia đình. Ông trị vì 8 năm (từ 202 TCN đến 195 TCN).
Sau khi diệt Sở, Lưu Bang lên ngôi hoàng đế ở phía bắc sông Tự Thủy, tức là Hán Cao Tổ.
Năm 195 TCN, Hán Cao Tổ đi dẹp loạn Anh Bố. Ông bị trúng tên độc, sau lâm bệnh nặng và qua đời, hưởng thọ 63 tuổi.
^53không sao lý giải được
^54Cái hồ bằng ngọc, nơi ở của Tây vương mẫu trong thần thoại Trung Quốc.
^55Điền thất khí oa kê: gà hấp trong nồi đất với củ tam thất.
-Điền thất: củ Tam thất, là loại dược thảo “Vô cùng quý giá-Khí oa kê : một món ăn nổi tiếng ở Vân Nam, được lưu truyền từ 2000 năm trước.
^56gốc rễ duy trì nòi giống
^57bộ tộc Miao ở tây nam Trung Quốc
^58sâu bọ, côn trùng độc
^59lều vải dựng trong trại quân
^60giường của quân đội
^61không xương_ẻo lã
^62núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun = chuyện đâu còn có đó
^63thỏ khôn có ba hang=biết lo xa, tính trước đường lui
^64quân tử thì có suy nghĩ giống nhau
^65biến động nhỏ
^66quần áo mỏng manh
^67lấy cái chết biểu lộ chí khí
^68Truyện xưa chép rằng, để giữ vững mối hòa hiệp trong liên minh Ngô-Thục, Lưu Huyền Đức (Lưu Bị) phải tới Giang Đông của Nước ngô lấy Tôn phu nhân (còn gọi là Tôn Nhân, Tôn Thượng Hương) em gái của Tôn Sách và Tôn Quyền.
^69
^70không có đất dụng võ
^71đao dùng khi cưỡi ngựa
^721 quân=30 cân
^73tai nghe không bằng mắt thấy
^74không nặng không nhẹ
^75ngựa xe như nước
^76vận tải đường thủy
^77kẻ gây hại liên lụy đến nhiều người
^78ngàn dặm đê sụt lở chỉ vì cái tổ kiến
^79Trăng trong nước hoa trong kính, có duyên không có phận, đau khổ suốt một đời, tái đoàn tụ kiếp sau.
^80người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa.
^81bắn tên không đích = vô dụng
^82không có việc chẳng đến nơi này
^83không chân mà chạy, lan truyền nhanh chóng
^84sức cao võ giỏi
^85không còn chỗ dựa
^86Phá nồi dìm thuyền = quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
^87tính toán nhỏ nhen
^88Hàn Tín (? – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng.
Thuở hàn vi, mọi người đều cho ông là người thấp kém, hèn hạ. Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần, Hàn Tín theo Sở diệt Tần. Nhiều lần bày mưu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ không dùng. Hàn Tín bất mãn vì không được trọng dụng, bèn bỏ Sở theo về Hán.
Nhưng ông cũng không được Hán vương coi trọng. Nhờ tiến cử của Tiêu Hà – tướng quốc của Lưu Bang, phong cho Hàn Tín làm đại tướng. Có công lớn giúp Lưu Bang diệt Sở lập Hán.
Sau bị gán tội thông đồng với Trần Hy mưu phản, bị Tiêu Hà lừa vào cung cho Lã Hậu giết. Đời sau nói rằng Hàn Tín làm nên sự nghiệp nhờ bởi Tiêu Hà mà chết cũng do tay Tiêu Hà.
Theo các nhà nghiên cứu, Hàn Tín không có tội mà đây là do Lưu Bang, Lã Hậu bày đặt vu hãm Hàn Tín do tài năng, công lao của ông quá lớn. Hàn Tín là người thực sự trung thành, đến mức ngu trung với Lưu Bang.
^89Trương Lương (chữ Hán: 張良; ?-188 TCN) tự là Tử Phòng (子房), dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc. Tổ tiên làm khanh sĩ nước Hàn. Là quan văn.
Năm 230 TCN, nước Hàn bị Tần Thuỷ Hoàng tiêu diệt. Năm 218 TCN, Trương Lương giết hụt vua Tần ở bãi cát Bác Lãng; bèn đổi tên họ, trốn tránh ở Hạ Bì.
Sau theo Lưu Bang, giúp Lưu Bang diệt Tần.
Trương Lương giúp Lưu Bang lấy được lòng tin của Hạng Vũ. Có công giúp Lưu Bang diệt Sở, lập ra nhà Hán.
^90giáp sợi vàng
^91mất kiểm soát
^92đem mình so với người thì chỉ có tức chết, đem hàng hóa so với nhau thì chỉ có nước vứt đi. Ý muốn nói phải học cách tự thỏa mãn những gì mình có.
^93ăn cây táo rào cây sung
^94Một hòn đá ném hai con chim
^95nuôi ong tay áo
^96tịch biên tài sản, giết tội nhân
^97hành sự vì tình riêng
^98dựa vào một việc nào đó mà rêu rao, thổi phồng
^99Một vật độc làm hại người. Tương truyền khi cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.
^100chuyện vô tình làm nhưng lại được kết quả tốt
^101thiên kim tiểu thư
^102chỉ cây dâu mà mắng cây hòe = nói bóng gió
^103thắng không đổ máu
^104mùng 8 đầu tháng
^105lò sưởi nhỏ; có lẽ gần giống cái lư, người ta cho than hồn vào bên trong.
^106thời điểm nóng nhất năm
^107say sưa sống trong mộng
^108tịch biên gia sản, giết toàn tộc
^109dụng binh không ngại dụng kế
^110Lục thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử.
^111dấu hiệu điều binh khắc hình hổ
^112nuôi ong tay áo
^113nghĩ đủ mọi bề
^114người dưng nước lã
^115sóng yên gió lặng
^116nghê thường: điệu múa nghê thường.
^117Sớm thưởng nghê thường dạ thưởng dung, gió xuân e ấp mặt thẹn thùng, giá có quân vương thường bầu bạn, thật đúng duyên may khó kiến cầu.
^118Mẫu đơn thẹn thùng nở
^119thi nhau lên tiếng
^120Vua Kiệt cuối đời nhà Hạ, vua Trụ cuối đời nhà Thương, đều là hai ông vua nổi tiếng bạo ngược
^121đồ sống đồ cay
^122bằng hữu, thân nhân từ bỏ
^123không có chỗ dựa
^124ngỡ như đã qua mấy kiếp. (Xúc động trước thay đổi lớn lao)
^125đôi bên cùng thiệt
^126gương vỡ lại lành
^127râu ria
^128Giữ râu nuôi chí hướng
^129nghĩa cũng như tên
“Ngươi cười cái gì?” Viên Liệt lãnh đạm nhìn Viên Lạc đang hứng khởi gật đầu phán ‘đã hiểu’.
“Tịch Ly đi rồi, ngươi không tìm được hắn đâu.” Viên Lạc cười xong, nhìn Viên Liệt, “Hắn không cần ngươi nữa!”
Viên Liệt lấy làm chột dạ, trầm mặt lại, “Ngươi đem hắn giấu đi rồi sao?”
“Ta nào giấu được hắn!” Viên Lạc bắt đầu ho, nhưng vẫn cười, “Ngươi muốn biết vì sao không?”
Viên Liệt lặng thinh, ra hiệu cho thủ hạ lục soát toàn bộ Tịch Viên tìm Tịch Ly.
Mấy vạn quân binh lục soát khắp Tịch Viên, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tịch Ly.
Viên Liệt kề đao lên cổ Viên Lạc, “Nói!”
“Ngươi muốn giết ta ư? Động thủ a!” Viên Lạc cười vô lại, “Ngươi có tìm cả đời, cũng không thấy Tịch Ly!”
“Viên Lạc, ngươi đừng bức ta!” Viên Liệt tâm phiền ý loạn.
“Vậy hảo a, ta có thể nói cho ngươi, bất quá ngươi phải nhường ngai vị này cho ta, chịu hay không?” Viên Lạc đột nhiên hỏi.
“Khả dĩ.”
Không ngờ tới chính là, Viên Liệt chẳng hề do dự lấy một khắc, trực tiếp đáp ứng hắn, “Người đâu?”
“Ngươi không cần Hoàng vị?” Viên Lạc giật mình, “Ân Tịch Ly hắn còn trọng yếu hơn cả ngai vị của ngươi? Giang sơn mà Viên Liệt ngươi hơn hai mươi năm đổ máu đổ mồ hôi dốc sức thu phục lại không bằng một Ân Tịch Ly?”
Viên Liệt thấy Viên Lạc bàng hoàng kinh ngạc, nhíu mày, nôn nóng hỏi, “Tịch Ly đâu?”
Quá hồi lâu, Viên Lạc lên tiếng, “Hắn đi rồi.”
Viên Liệt sầm mặt, cho rằng Viên Lạc đang giở trò.
Nhưng Viên Lạc bồi tiếp một câu khiến hắn không thể tưởng tượng được, “Hài tử Linh Nhi có được là của Tịch Ly, ngươi và ta hắn đều không thích, hắn thích Linh nhi!”
Viên Liệt nghe xong trầm mặc một lúc rồi thở dài, “Viên Lạc, ngươi quả thực chẳng hiểu Tịch Ly lấy một điểm, nếu hắn thực sự nghĩ vậy thì đã quang minh chính đại thú Tề Linh, sẽ không nhường cho ngươi cũng không nhân nhượng với ta. Ta hiểu được, ngươi mạo phạm đến Tề Linh, chọc giận nàng, nàng đem ái hận phát tác hạ dược Tịch Ly, dụng tâm muốn ngư tử võng phá[125], đúng không?”
Viên Lạc sững sờ tại trận nhìn Viên Liệt, bất cam lẫn phẫn hận trùng điệp trào dâng trong mắt, “Phải a … Hai ngươi xứng! Nếu Tịch Ly thực sự đối ngươi tình thâm ý trọng vì cớ gì không đợi ngươi? Lại đơn độc bỏ đi?!”
“Hắn đang trốn chạy.” Viên Liệt khe khẽ thở dài, “Hắn sợ, sợ ta trở thành cùng loại với Man Vương, biến thành một kẻ xa lạ, một hôn quân. Nếu ngay từ đầu Tương Vân cũng hạ được quyết tâm bỏ đi như hắn, nhất định Man Vương sẽ tìm về, dù gì chính Tịch Ly và Tương Vân mới là kẻ bị tổn thương, không phải bọn ta. Viên Lạc, ngươi không xứng để thích hắn.”
“Cút ngay! Ngươi đã nói nhường giang sơn cho ta, nói thì phải biết giữ lời a!” Viên Lạc kích động rống lên.
Viên Liệt ngồi xuống, nhìn Viên Lạc một chút rồi vươn tay túm vạt áo hắn, lôi hắn tiến nhập từ đường tổ tông được kiến tạo tại phía nam Tịch Viên. Ném Viên Lạc xuống đất, nắm đao cắm bên cạnh hắn, “Viên Lạc, ta muốn ngươi thề với trời, đối đãi bách tính tử tế, đồng thời vĩnh viễn quên đi ta và Tịch Ly, không được dây dưa nữa, bằng không, bất luận nơi nào lúc nào, ta cũng có thể khiến ngươi đầu lìa khỏi cổ!”
Viên Lạc quỳ trước linh vị tổ tông, hoang mang mở to mắt nhìn chằm chằm bài vị liệt tổ liệt tông bày khắp từ đường.
“Nói!” Ngữ khí này của Viên Liệt trước giờ Viên Lạc chưa từng nghe qua, tuyệt không có ôn độ lại ngầm mang sát ý, bên trong cơ hồ phảng phất sự uy hiếp.
Viên Lạc chợt ngộ ra, nguyên lai trước đây sự lạnh lùng của Viên Liệt vẫn còn hàm chứa vài phần dung túng từ đại ca, nay hoàn toàn gạt bỏ tình nghĩa huynh đệ, mới chân chính là một Viên Liệt trên chiến trường khiến địch nhân nghe qua sợ mất mật.
Viên Lạc như bị ma xui quỷ khiến, quỳ tại từ đường chỉ thiên phát thệ__Làm hảo Hoàng đế đối xử tử tế với lê dân, từ nay về sau không tìm Viên Liệt và Tịch Ly gây phiền phức, bằng không sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết không chỗ táng.
Phát thệ xong, Viên Lạc hỏa khí công tâm, thổ ra một ngụm máu, phủ phục trên đất mà ho.
Viên Liệt nhìn lại hắn, bất đắc dĩ lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi ra cửa, Viên Liệt cáo biệt chúng tướng sĩ Viên gia quân, giao toàn bộ binh quyền cho Tề Diệc, tiếp đó từ giã Quý Tư, thỉnh hắn hảo hảo phò trợ Viên Lạc trị vì thiên hạ. Cuối cùng bái biệt phụ mẫu, cất bước lên ngựa, ly khai Nhạc Đô, hướng vào biển người mênh mông, đi tìm Tịch Ly.
Không lâu sau, Viên Lạc chính thức đăng cơ trở thành Hoàng đế, nhưng hắn cũng là bậc đế vương bị đàm tiếu nhiều nhất, bị phê phán vì dụng tâm đổi ái nhân lấy giang sơn, đông đảo thần tử nhận thức được chẳng thiết gì đến hắn.
Mặt khác, Viên Lạc thân mang trọng bệnh hoàn toàn vô pháp trị liệu, suốt ngày làm bạn với thuốc, Viên Cảnh được phong Thụy vương, trở về phò hắn quản lý nội vụ.
Về sau Viên Lạc nam nữ bất kỵ, hắn dưỡng nhiều phòng phi sủng ở hậu cung, nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm, chính là dung mạo có vài phần giống với Tịch Ly.
Một năm sau, Hoàng hậu Tề Linh sinh hạ nhi tử, hài tử chào đời không đủ tháng rồi biến mất trong cung.
Kể từ ngày đó, Viên Lạc cư nhiên bắt đầu sủng hạnh Tề Linh, thỉnh thoảng đồng phòng, ban rất nhiều đãi ngộ cho Hoàng hậu. Tuy nhiên dù hậu cung kín người thiếu chỗ, Tịch Viên vẫn một mực trống trải, Viên Lạc cực bạc tình, hôm nay còn sủng hạnh, ngày mai có thể đã cho bước vào lãnh cung. Phi tần ở hậu cung đều biết rõ, Hoàng đế của bọn họ trong lòng chỉ nghĩ đến kẻ khác…
Bên cạnh đó, Viên Lạc còn có một ham thích quái dị, hắn truy tìm cao thủ hội họa khắp thiên hạ, vẽ chân dung Tịch Ly, đồng thời vẽ lại chuyện trong phòng của hắn cùng các phi tử khác rồi đem phi tử sửa thành Tịch Ly, vẽ thành sách ngày ngày ngắm nhìn, sau lại muốn đổi bối cảnh Tịch Viên vào. Như thể ngày ngày hắn đều cùng Tịch Ly vui thú sinh hoạt tại Tịch Viên. Về sau thần trí Viên Lạc dần dần rối loạn, bệnh tình trầm trọng…Tuy thực chất hắn không ngu ngốc, còn rất khôn ngoan, nhưng lại quá vô tâm với sự vụ trong triều, xét cho cùng một Hoàng đế không nắm binh quyền như hắn, chỉ đơn giản là để bài trí.
Nội vụ thì Viên Cảnh chuyên quyền, ngoại vụ lại do Tề Diệc chủ trì trọng binh, Viên Lạc chỉ cần lo dưỡng bệnh hoặc âm thầm tính toán gì đó, về phần hắn thật sự nghĩ cái gì, âu cũng chẳng có ai nhìn thấu.
Viên Lạc từng có rất nhiều tông tử, phần lớn trong số đó mắc trọng bệnh, đại thể mất sớm, theo lời thái y, nguyên nhân vì bệnh tình của Viên Lạc đã truyền sang anh nhi.
Ba năm sau, Tề Linh bỗng có tin vui.
Thần dân vốn tưởng rằng Viên Lạc sẽ rất hoan hỉ, có ngờ đâu ngay khi Tề Linh sinh hạ một nam anh khỏe mạnh xong, Viên Lạc lại biếm nàng vào lãnh cung, mãn kiếp không thể xuất cung.
Thời gian trôi cực nhanh, sơn hà đại biến phong khởi vân quây, nháy mắt đã hai năm trôi qua.
Tại một tiểu sơn thôn vùng Giang Nam, có tiểu oa năm tuổi đang ôm quyển sách, ngồi đọc trên băng ghế trước hiên nhà.
Ánh mắt hướng tới một kẻ đội mũ vành rộng, khoác kiện áo choàng lớn che khuất cả mặt, đột nhiên xuất hiện ngay ngưỡng cửa nhà nó, ngồi xổm ngoài vách rào nhìn nó.
Người này bộ dáng quái dị, đến tiểu hoàng cẩu nhà thiếu niên nuôi cũng thấy khả nghi, túc trực bên cổng hướng hắn sủa vang.
Tiểu oa nhi ngẩng mặt, mắt mở to chăm chú nhìn quái nhân.
Quái nhân nọ cũng nghiêng đầu nhìn nó, sau cùng vươn ra một ngón tay ngoắc nó.
Tiểu oa nhi lại đứng dậy thật, chạy đến, rướn cổ nhìn hắn, dù chưa từng gặp gỡ nhưng không hề e sợ.
“Chậc chậc.” Quái nhân nọ đưa tay nắn nắn má tiểu oa nhi, ngón tay thon gầy thanh nhã, thoáng nhìn đã biết tay thư sinh.
“Tiểu oa, ngươi tên gì?” Quái nhân hỏi, thanh âm trong trẻo xuôi tai.
“Hoàng Bán Tiên.”
“Phi!” Người kia đột nhiên giật bắn lên ba thước, giậm chân mắng, “Kẻ nào thất đức đặt cái tên này cho ngươi?”
“Cha a.” Tiểu Hoàng xoa xoa má, người này thật bốc đồng.
“Ngươi đọc sách gì vậy?” Đối phương mắng xong đôi câu, lại ngồi xuống hỏi nó.
“Đọc sách sử.”
“Đọc hiểu được sao?”
“Hiểu nha.” Tiểu oa nhi gật đầu.
“Kể vài điển cố cho ta nghe.” Quái nhân hất cằm hỏi, “Thử lý giải chuyện tái hợp tiền duyên phá kính trọng viên[126] thần tiên quyến lữ xem.”
Tiểu oa nhi ngúc ngắc đầu, thao thao bất tuyệt giảng một lượt bốn năm hồi, quái nhân đắc ý gật đầu, “Hảo thông minh nha, chẳng kém gì ta hồi bé!”
“Thúc thúc ngươi là ai a?” Tiểu oa nhi trông thấy cái trống bỏi trong lòng người nọ, với tay bắt lấy, lắc lắc lộp bộp đôi ba vòng, “A, quẻ thiên, hai ta có nhân duyên sao?”
“Nha nha phi!”
Người nọ lại nhảy cẫng lên, “Mẹ nó ai lại đi dạy tiểu oa bé thế này xem tướng! Kẻ nào đáng chém nghìn đao?”
“Không cho ngươi mắng cha!” Đừng nhìn vào mà lầm tưởng Tiểu Hoàng là tiểu thố tử, nó cũng khá nóng nảy.
Quái nhân ngẩn người, thấp thỏm lo sợ hỏi nó, “Vậy, cha ngươi có thể xem tướng a?”
Tiểu Hoàng ngẩng mặt, “Ân.”
“Hư!” Quái nhân vội vàng che miệng nó lại, “Đừng để người khác biết a!”
Tiểu Hoàng mở to hai mắt nhìn hắn, người này sao mà quái gở thế?
“Những thứ này… cho ngươi.” Quái nhân kia nói, đoạn xuất một đại bao từ trong áo choàng ra, thảy vào viện, đại bao này so ra còn lớn hơn cả tiểu hài nhi.
“Đây là cái gì?” Tiểu Hoàng mở bung túi, thấy được bên trong toàn sách là sách.
“Oa!” Tiểu Hoàng cao hứng cực điểm, “Thật nhiều sách, nhiều hơn cả sách của Trần phu tử ở đầu thôn nữa!”
“Thiết.” Quái nhân bĩu môi, “Trần phu tử thì xá gì, sách này đủ cho ngươi đọc đến một năm rưỡi luôn, sang năm ta lại cho người đưa thêm tới, nhớ kỹ, học cái gì cũng được, miễn đừng học xem tướng!”
“Vì sao?” Tiểu oa khó hiểu.
“Cứ biết số mệnh là do trời tính, ý trời đã định, làm người chỉ cần biết trải nghiệm là được, biết trước tương lai, cuộc sống sẽ rất phiền lụy!” Quái nhân huyên thuyên một tràn, thế mà tiểu hài nhi vẫn thông suốt, gật đầu, “Cảm tạ thúc thúc.”
“Ta đây đi a!” Người nọ kéo áo choàng lên che mặt như thể đi ăn trộm, rồi xoay người chạy mất.
Tiểu Hoàng đứng bên cửa vừa ngóng đầu nhìn theo, vừa vẫy tay, “Các thúc thúc, tái kiến, sang năm lại tới nga, ta sẽ mời các ngươi ăn hoa quế cao!”
Quái nhân chạy vào cánh rừng xa xa, hạ áo choàng xuống, phe phẩy mũ vành đánh chút gió, khiêng cả bao sách to nặng gần chết. Hắn để lộ ra tướng mạo sẵn có, khuôn mặt hoàn mỹ, còn ai khác ngoài Ân Tịch Ly đây?!
Lại nói suốt năm năm, Ân Tịch Ly đi khắp đại giang nam bắc, với kiến thức uyên thâm, đầu óc thông minh lại thêm khả năng xem tướng, hắn đi đến đâu cũng không sợ thiếu tiền, ngày ngày thăm đông viếng tây kể ra không tịch mịch, chí ít… Không muốn thì sẽ không tịch mịch.
Hắn biết, Tiểu Hoàng vừa sinh đã bị Viên Lạc phái người đem đến nơi thâm sơn cùng cốc, trao cho một hộ hảo tâm nhận nuôi, cuộc sống sung túc an nhàn, bản tính nó không màng danh lợi, mỗi ngày chẳng làm gì khác trừ đọc sách, phụ thân hài tử cũng không để nó phải làm lụng.
Bắt đầu từ lúc Tiểu Hoàng biết đi, Tịch Ly có vài lần âm thầm đến thăm nó, hài tử này do hắn cùng Tề Linh sinh ra, vô cùng xinh đẹp, tựa như một tiểu Bồ Tát, chỉ thích ngồi đọc sách, khi thì ôm mèo mà đọc, có lúc lại dựa vào đại cẩu đọc, tóm lại đặc biệt an tĩnh.
Tịch Ly thấy nhi tử còn nhỏ xíu mà đã tìm đọc hết sách trong thôn, bèn cố tình mua một túi sách to tới để nó đọc cho thỏa thích.
Vào đến rừng, Tịch Ly hổn hển điều khí, lôi túi nước ra nhấp ngụm rượu, ngẫm lại hình như sau cùng hài tử có nói, “Các thúc thúc tái kiến”… ‘Các’ ở đâu ra? Rõ ràng chỉ có mình hắn a. Không lẽ tiểu oa nhi tuổi còn nhỏ mà mắt đã mờ?! Thế thì nguy quá.
Chắc phải đi đâu đó tìm tiểu tử Hạ Vũ đến chẩn cho tiểu oa…Vừa nghĩ đến Hạ Vũ, Tịch Ly lại rầu rĩ, chẳng biết tiểu tử chết tiệt kia sao rồi, cư nhiên bặt âm vô tín, quay về gia hương cũng không gặp, mọi người ở Dược vương phủ nói hắn chưa từng trở lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tịch Ly nhịn không được lấy trống bỏi và đồng tiền ra, bắt đầu đoán mệnh cho mọi người.
Hiện tình trạng của Hạ Vũ và Tiêu Lạc là bên nhau nhưng không thể gần nhau, Tịch Ly cũng chẳng hiểu đây là tình huống gì, song, tính cách Hạ Vũ quá ương bướng! Tiêu Lạc kia lại vô tâm, muốn ổn thỏa nhất định phải tìm cách chiếu cố đối phương cho hảo.
Vận mệnh của Man Vương là sống, nhưng cực bi thương tăm tối, xem ra hắn vẫn chưa thể vượt qua chuyện Tương Vân, tuy nhiên số mệnh của Tương Vân là chờ đợi… Cư nhiên không phải tử! Điều này cũng khiến Tịch Ly hoan hỉ phần nào.
Bên cạnh đó có thêm một quẻ thú vị khác, tiểu oa nhi xinh đẹp nhà Tương Vân hắn đã gặp năm ấy, hiện đang ngộ kiến hai tay hỗn thế Ma vương. Hai hỗn thế Ma vương này mệnh tối cường, một trong số đó còn là liên tinh với Tiểu Hoàng nhà hắn.
Tịch Ly lấy làm lạ tấm tắc xoay trống bỏi, lẩm bẩm, “Sao mà loạn thế này?”
Tìm tảng đá an tọa tiếp tục đoán__Viên Lạc tính ra bệnh tật quấn thân, Tề Diệc chinh chiến sa trường, Tề Linh mệnh số sắp tẫn, Tịch Ly rầu rĩ. Tuy nhiên Tề Linh còn sinh hạ một nhi tử, hay cũng là đệ đệ đồng mẫu dị phụ của Tiểu Hoàng, nghiễm nhiên là chòm sao tốt, long phụng chi tư đế vương chi tượng, đồng thời lại là liên tinh với nhi tử nhà Tương Vân.
“Chết mất, mệnh kiểu gì lòng vòng thế a!” Tịch Ly lắc trống tiếp, đoán được một hỗn thế Ma vương Tương Thanh gặp phải liên tinh với một hỗn thục Ma vương ở phương Bắc.
Lục tinh liên tiếp, tương lai sẽ là bậc loạn thế đại anh hùng!
“Ai nha nha.” Tịch Ly lắc tới lắc lui, cuối cùng ngay cả tiểu cẩu Diệt Diệt được Trần Miễn mang đi cũng tính ra nhi tôn mãn đường, kế đến chỉ còn mỗi Viên Liệt chưa tính.
Tịch Ly thoáng do dự rồi cất trống vào người, đứng lên định đi, chợt nghĩ thấy không cam lòng, bèn tung chân đá hòn đá nhỏ ven đường một cước, “Tử Viên Liệt!”
Đá xong, Tịch Ly lóng nga lóng ngóng lấy trống bỏi trong người ra lắc vài cái, niệm niệm, trống dừng, vừa xem qua…Tịch Ly há hốc miệng, “Gần ngay trước mắt?!”
Trầm mặc chốc lát, Tịch Ly lại nhấc chân đạp một cước vào tảng đá, “Tên mù đường kia tìm suốt năm năm, rốt cuộc cũng tìm đúng đường rồi sao?!”
“Hắn tìm ra lâu rồi, sợ ngươi không thèm nhìn hắn nên hắn mới ẩn đi không dám gặp thôi.” Phía sau vọng đến một thanh âm quen thuộc.
“Phi!” Tịch Ly ‘phi’ xong liền sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, sau lưng hắn, hơi thở người nọ vẫn thân quen như ngày nào.
Vốn dĩ Tịch Ly muốn quay lại nhìn một cái, nhưng chẳng biết vì sao, hắn lại cuống cuồng bỏ chạy…
Chạy thẳng một mạch mà đằng sau cũng không có động tĩnh, Tịch Ly ngoái đầu nhìn, nhận ra phía sau không người.
Tịch Ly hối hận, chạy cái gì? Vừa rồi còn chưa kịp nhìn kỹ, nói không chừng uống say sinh ảo giác cũng nên. Vì thế hắn lại quay đầu tìm, tìm cả nửa ngày chẳng thấy ai! Thở dài, Tịch Ly đá thêm một hòn đá, “Ngốc!”
“Ngươi mới ngốc a!” Ai đó cười đáp.
Tịch Ly giật mình ngẩn ngơ một hồi, phát giác ra thanh âm vọng xuống từ phía trên, bèn ngẩng đầu xem, chỉ thấy cao cao tại một cành cây, có người đang ngồi.
Người nọ toàn thân hắc y, râu ria xồm xoàm, toát ra khí tức quen thuộc khôn tả, Tịch Ly nghe tim đập thình thịch, muốn nảy cả ra ngoài.
“Ngươi…”
Tịch Ly chỉ thấy một tên đại hồ tử[127] từ trên cây nhảy xuống, đáp ngay trước mặt mình. Ánh mắt thì nhận biết được, bất quá đám râu ria đầy mặt kia…
“Cái này gọi là súc tu minh chí[128].” Người nọ lên tiếng, còn không phải giọng Viên Liệt đây sao! Vẫn thanh thanh lạnh lùng, nhưng trong lời nói bao hàm chút tiếu ý, “Không gặp được thì không cạo râu.”
“Vậy ngươi đã tìm thấy chưa a?” Tịch Ly bĩu môi.
“Đã sớm tìm được, cũng theo hắn tròn một năm rồi.” Viên Liệt hồi tưởng xa xăm, “Mỗi ngày ta đều lặng lẽ theo hắn, nhìn xem hắn làm những gì.”
Tịch Ly há hốc miệng kinh ngạc, “Ngươi đích thị ăn no rỗi việc?!”
“Hắn sợ ngươi trốn nên nhất mực theo ngươi, ngươi có chạy cũng không thoát.” Viên Liệt vươn tay kéo đối phương lại, “Tính luôn một năm trước đó, tổng cộng sáu năm, ngươi mới là ngốc nghếch vô lương tâm!”
Tịch Ly sượng sùng trừng Viên Liệt, trừng mất nửa ngày, “Ngươi… Không làm Hoàng đế ư? Đã thấy Tiểu Hoàng chưa? Thân thể hảo chứ?”
Viên Liệt bật cười, “Ngươi mà cũng có ngày nói năng không lưu loát?”
Tịch Ly mếu máo.
“Tiểu Hoàng thật đáng yêu, ngươi lúc còn bé chắc cũng thế?” Viên Liệt cười hỏi.
“So với hắn ta có điểm lanh lợi hơn.” Tịch Ly nhìn sang nơi khác.
Viên Liệt nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi, tay nắm thật chặt, chỉ sợ buông ra là sẽ mất.
“Đi đâu a?” Tịch Ly bị hắn kéo theo cùng chạy về phía trước.
“Thần Tiên đảo ở cực Bắc.” Viên Liệt đáp.
“Để làm gì?” Tịch Ly hiếu kỳ, “Ngươi có việc cần xử lý?”
“Đúng a, đến đó để xử lý ngươi!” Viên Liệt cười trả lời hắn, “Thần Tiên đảo, cố danh tư nghĩa[129], chúng ta đến đó làm thần tiên quyến lữ đi.”
Tịch Ly lòng hoan hỉ, vừa đi vừa lắc trống bỏi lộp bộp lộp bộp, quẻ tượng phán_Mười năm an nhàn, loạn thế tái khởi.
Tịch Ly tươi cười, vung tay vứt trống bỏi, tiến đến nắm tay Viên Liệt, “Mười năm nữa, Tiểu Hoàng được mười sáu tuổi! Lúc đó sẽ đại loạn a.”
“Ân, có loạn thì cũng là chuyện của hậu bối, thế hệ chúng ta đã loạn xong rồi.” Viên Liệt giữ tay Tịch Ly, giúp hắn trở người ngồi lên hắc tuấn mã chờ ở bìa rừng, “Mười năm ấy, chỉ thuộc về chúng ta, phải tâm tâm đắc đắc mà sống.”
Nói đoạn, vung dây cương.
Hắc mã tung cao bốn vó, đưa Viên Liệt cùng Tịch Ly tiến hướng phương Bắc tuyệt trần.
Tịch Ly tựa vào lưng Viên Liệt, tai áp sát lưng hắn, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, tối hậu khóe môi khẽ nhếch lên…Thần tiên quyến lữ a.
Chính văn hoàn
^1Hà Đồ là một hệ thống gồm những nhóm chấm đen hoặc trắng được sắp xếp theo những cách thức nhất định. Tên gọi “Hà Đồ” là theo truyền thuyết do người Trung Hoa đời Hán đặt ra, theo đó thì khi vua Phục Hi đi chơi ở sông Hà, thấy có con long mã (con vật tưởng tượng mình ngựa đầu rồng) nổi lên. Trên lưng có bức đồ (hình vẽ). Phục Hi theo đó mà làm ra Hà Đồ.
Những nhóm chấm vạch ấy là những kí hiệu biểu thị 10 số tự nhiên từ 1 tới 10 vào thời chưa có chữ viết, nhưng đã xuất hiện triết lý âm dương, bởi lẽ các chấm trắng biểu thị số dương (số lẻ), chấm đen biểu thị số âm (số chẵn).
^2phân tích bộ chữ để đoán dữ lành
^3chuyện tình cảm lãng mạn
^4như cành lê trắng trong mưa
^5ngủ với hoàng thượng
^6gió chiều nào thì ngả theo chiều đó
^7bảng thông cáo do triều đình truyền xuống
^8nghìn thu vĩnh biệt
^9xưng bá thiên hạ
^10kỹ viện, nơi trông nom kỹ nữ – con hát
^11Tuân Tử (荀子; 313 TCN – 235 TCN) là một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc. Ông sinh ở nước Triệu, làm việc cho Tương Vương của nước Tề. Tuân Tử là một trong Bách gia chư tử. Tuân Tử chính là thầy học của thừa tướng nhà Tần là Lý Tư
^12tâm tư bị cuốn hút, tinh thần bị lay động
^13không tùy tiện nói cười
^14lừa gạt, xúc phạm phụ nữ
^15
^16người cha nghiêm khắc
^17Thong dong tự tại mà ngao du
^18một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên ***g đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
^19Bát Tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo hai thể Thiên can và Địa chỉ, một cách xem số mệnh của Trung Quốc
^20ba thứ hạng cao nhất
^21bề ngoài có vẻ vô tình nhưng tâm lại rất tốt
^22thâm sơn cùng cốc
^23việc nhân đức không nhường ai
^24làm ầm ĩ đến cùng
^25có trở mình thì mới có khởi sắc
^26Ngày xưa, khi thiết triều, quan văn đứng bên phải, quan võ đứng bên trái.
^27bị hủy hoàn toàn
^28Đặng Thông: Vị hoàng đế anh minh và hiếu thuận Hán Văn Đế, người khai sáng nền chính trị Văn Cảnh, một trong những thời kỳ thịnh trị của triều Hán rất yêu quí Đặng Thông. Họ đi đâu cũng có nhau và đêm thì ngủ chung giường. Nhà vua cho Đặng Thông nhiều vàng bạc và phong chức đại phu trong triều mặc dù Đặng Thông chỉ là một người chèo thuyền không biết y thuật. Sau này nhà vua còn cho phép Đặng Thông tự đúc tiền mà dùng. Câu thành ngữ tiền họ Đặng rất phổ biến ở Trung Hoa. Tuy nhiên, Đặng Thông là người trung thực, cẩn trọng và hết lòng chăm sóc khi nhà vua lâm bệnh nặng không ngại tanh hôi.
^29Đổng Hiền: Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc từ điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.
^30mở cờ trong bụng
^31Thê tử ta cũng như thê tử của ngươi, con ta cũng là con ngươi
^32Giữ cho nước chảy thông
^33giáo: [jiāo]; giác: [jiǎo]; âm đọc tương đối giống nhau nên lão Tước Vĩ cố tình nghe nhầm!
^34không đánh không thành bằng hữu
^35giữa muôn loại mỹ ngọc chỉ yêu duy nhất ánh đẹp của ngọc bích, khi yêu chỉ luyến thương độc nhất mỗi người kia.
^36Chí lớn tại tâm không ngờ lại gặp họa hồng nhan, chỉ còn biết chắp tay dâng Cảnh Chi giang sơn này
^37người hầu hạ việc đèn sách
^38ta nhớ không sai thì có một cuốn sách tên là ‘Nhị thập tứ hiếu’ ca ngợi hiếu tử trong thiên hạ
^39vừa lòng thỏa dạ
^40bộ dáng kiều diễm
^413 chức quan cao nhất thời phong kiến: thái sư, thái phó, thái bảo.
^42áo gấm về làng
^43mối tình cắt tay áo, có nguồn gốc từ điển cố giữa Đổng Hiền và Hán Ai đế
^44vừa gặp đã thương
^45trùng trùng điệp điệp
^46tranh ảnh xyz =.=
^47uống rượu có kỹ nữ hầu
^48Thiên mạch ( 阡陌): bờ ruộng, bờ ruộng chạy theo phía đông-phía tây gọi là mạch, theo phía nam-phía bắc gọi là thiên. Ý nói bờ ruộng dạng ô lưới
^49thực ra Ân Tịch Ly viết chữ cung (宫 [gōng]), có nghĩa là cung điện. Nhưng Man vương lại đọc ghép hai chữ xuất( 出[chū]) và cung (宫 [gōng]) thành [chūgōng] đồng âm với xuất-cung (出恭[chūgōng]) có nghĩa là đại tiện.
^50dung mạo và phong thái của đế vương
^51Hạng Tịch (項籍) (232 TCN-202 TCN), tên tự là Vũ/Võ (羽), còn gọi là Tây Sở Bá Vương (西楚霸王). Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.
Hạng Vũ và Lưu Bang đã từng kề vai sát cánh trong cuộc chiến chống Tần, bảo vệ Sở. Sau khi dành được Quan Trung, tiêu diệt nhà Tần, Hạng Vũ tôn Sở Hoài Vương lên làm Nghĩa Đế và tự mình phân phong cho các chư hầu. Trong đó:
-Đất Ba cũng là đất Quan Trung, nên lập Lưu bang làm Hán Vương cai trị đất Ba.
-Hạng Vương tự lập làm Tây Sở Bá Vương, cai trị chín quận, đóng đô ở Bành Thành.
Về sau, trong cuộc chiến Hán Sở tranh hùng, Hạng Vũ bại dưới tay Lưu Bang.
^52Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế, thường được gọi tắt là: Hán Cao Tổ (漢高祖,HànGāozǔ) (256 TCN – 1 /6 / 195 TCN) là vị Hoàng đế sáng lập nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông họ Lưu tên Bang (劉邦), sử quan đời Hán chép là Lưu Quý vì ông là con thứ ba trong gia đình. Ông trị vì 8 năm (từ 202 TCN đến 195 TCN).
Sau khi diệt Sở, Lưu Bang lên ngôi hoàng đế ở phía bắc sông Tự Thủy, tức là Hán Cao Tổ.
Năm 195 TCN, Hán Cao Tổ đi dẹp loạn Anh Bố. Ông bị trúng tên độc, sau lâm bệnh nặng và qua đời, hưởng thọ 63 tuổi.
^53không sao lý giải được
^54Cái hồ bằng ngọc, nơi ở của Tây vương mẫu trong thần thoại Trung Quốc.
^55Điền thất khí oa kê: gà hấp trong nồi đất với củ tam thất.
-Điền thất: củ Tam thất, là loại dược thảo “Vô cùng quý giá-Khí oa kê : một món ăn nổi tiếng ở Vân Nam, được lưu truyền từ 2000 năm trước.
^56gốc rễ duy trì nòi giống
^57bộ tộc Miao ở tây nam Trung Quốc
^58sâu bọ, côn trùng độc
^59lều vải dựng trong trại quân
^60giường của quân đội
^61không xương_ẻo lã
^62núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun = chuyện đâu còn có đó
^63thỏ khôn có ba hang=biết lo xa, tính trước đường lui
^64quân tử thì có suy nghĩ giống nhau
^65biến động nhỏ
^66quần áo mỏng manh
^67lấy cái chết biểu lộ chí khí
^68Truyện xưa chép rằng, để giữ vững mối hòa hiệp trong liên minh Ngô-Thục, Lưu Huyền Đức (Lưu Bị) phải tới Giang Đông của Nước ngô lấy Tôn phu nhân (còn gọi là Tôn Nhân, Tôn Thượng Hương) em gái của Tôn Sách và Tôn Quyền.
^69
^70không có đất dụng võ
^71đao dùng khi cưỡi ngựa
^721 quân=30 cân
^73tai nghe không bằng mắt thấy
^74không nặng không nhẹ
^75ngựa xe như nước
^76vận tải đường thủy
^77kẻ gây hại liên lụy đến nhiều người
^78ngàn dặm đê sụt lở chỉ vì cái tổ kiến
^79Trăng trong nước hoa trong kính, có duyên không có phận, đau khổ suốt một đời, tái đoàn tụ kiếp sau.
^80người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa.
^81bắn tên không đích = vô dụng
^82không có việc chẳng đến nơi này
^83không chân mà chạy, lan truyền nhanh chóng
^84sức cao võ giỏi
^85không còn chỗ dựa
^86Phá nồi dìm thuyền = quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
^87tính toán nhỏ nhen
^88Hàn Tín (? – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng.
Thuở hàn vi, mọi người đều cho ông là người thấp kém, hèn hạ. Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần, Hàn Tín theo Sở diệt Tần. Nhiều lần bày mưu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ không dùng. Hàn Tín bất mãn vì không được trọng dụng, bèn bỏ Sở theo về Hán.
Nhưng ông cũng không được Hán vương coi trọng. Nhờ tiến cử của Tiêu Hà – tướng quốc của Lưu Bang, phong cho Hàn Tín làm đại tướng. Có công lớn giúp Lưu Bang diệt Sở lập Hán.
Sau bị gán tội thông đồng với Trần Hy mưu phản, bị Tiêu Hà lừa vào cung cho Lã Hậu giết. Đời sau nói rằng Hàn Tín làm nên sự nghiệp nhờ bởi Tiêu Hà mà chết cũng do tay Tiêu Hà.
Theo các nhà nghiên cứu, Hàn Tín không có tội mà đây là do Lưu Bang, Lã Hậu bày đặt vu hãm Hàn Tín do tài năng, công lao của ông quá lớn. Hàn Tín là người thực sự trung thành, đến mức ngu trung với Lưu Bang.
^89Trương Lương (chữ Hán: 張良; ?-188 TCN) tự là Tử Phòng (子房), dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc. Tổ tiên làm khanh sĩ nước Hàn. Là quan văn.
Năm 230 TCN, nước Hàn bị Tần Thuỷ Hoàng tiêu diệt. Năm 218 TCN, Trương Lương giết hụt vua Tần ở bãi cát Bác Lãng; bèn đổi tên họ, trốn tránh ở Hạ Bì.
Sau theo Lưu Bang, giúp Lưu Bang diệt Tần.
Trương Lương giúp Lưu Bang lấy được lòng tin của Hạng Vũ. Có công giúp Lưu Bang diệt Sở, lập ra nhà Hán.
^90giáp sợi vàng
^91mất kiểm soát
^92đem mình so với người thì chỉ có tức chết, đem hàng hóa so với nhau thì chỉ có nước vứt đi. Ý muốn nói phải học cách tự thỏa mãn những gì mình có.
^93ăn cây táo rào cây sung
^94Một hòn đá ném hai con chim
^95nuôi ong tay áo
^96tịch biên tài sản, giết tội nhân
^97hành sự vì tình riêng
^98dựa vào một việc nào đó mà rêu rao, thổi phồng
^99Một vật độc làm hại người. Tương truyền khi cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.
^100chuyện vô tình làm nhưng lại được kết quả tốt
^101thiên kim tiểu thư
^102chỉ cây dâu mà mắng cây hòe = nói bóng gió
^103thắng không đổ máu
^104mùng 8 đầu tháng
^105lò sưởi nhỏ; có lẽ gần giống cái lư, người ta cho than hồn vào bên trong.
^106thời điểm nóng nhất năm
^107say sưa sống trong mộng
^108tịch biên gia sản, giết toàn tộc
^109dụng binh không ngại dụng kế
^110Lục thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử.
^111dấu hiệu điều binh khắc hình hổ
^112nuôi ong tay áo
^113nghĩ đủ mọi bề
^114người dưng nước lã
^115sóng yên gió lặng
^116nghê thường: điệu múa nghê thường.
^117Sớm thưởng nghê thường dạ thưởng dung, gió xuân e ấp mặt thẹn thùng, giá có quân vương thường bầu bạn, thật đúng duyên may khó kiến cầu.
^118Mẫu đơn thẹn thùng nở
^119thi nhau lên tiếng
^120Vua Kiệt cuối đời nhà Hạ, vua Trụ cuối đời nhà Thương, đều là hai ông vua nổi tiếng bạo ngược
^121đồ sống đồ cay
^122bằng hữu, thân nhân từ bỏ
^123không có chỗ dựa
^124ngỡ như đã qua mấy kiếp. (Xúc động trước thay đổi lớn lao)
^125đôi bên cùng thiệt
^126gương vỡ lại lành
^127râu ria
^128Giữ râu nuôi chí hướng
^129nghĩa cũng như tên
“Tịch Ly đi rồi, ngươi không tìm được hắn đâu.” Viên Lạc cười xong, nhìn Viên Liệt, “Hắn không cần ngươi nữa!”
Viên Liệt lấy làm chột dạ, trầm mặt lại, “Ngươi đem hắn giấu đi rồi sao?”
“Ta nào giấu được hắn!” Viên Lạc bắt đầu ho, nhưng vẫn cười, “Ngươi muốn biết vì sao không?”
Viên Liệt lặng thinh, ra hiệu cho thủ hạ lục soát toàn bộ Tịch Viên tìm Tịch Ly.
Mấy vạn quân binh lục soát khắp Tịch Viên, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tịch Ly.
Viên Liệt kề đao lên cổ Viên Lạc, “Nói!”
“Ngươi muốn giết ta ư? Động thủ a!” Viên Lạc cười vô lại, “Ngươi có tìm cả đời, cũng không thấy Tịch Ly!”
“Viên Lạc, ngươi đừng bức ta!” Viên Liệt tâm phiền ý loạn.
“Vậy hảo a, ta có thể nói cho ngươi, bất quá ngươi phải nhường ngai vị này cho ta, chịu hay không?” Viên Lạc đột nhiên hỏi.
“Khả dĩ.”
Không ngờ tới chính là, Viên Liệt chẳng hề do dự lấy một khắc, trực tiếp đáp ứng hắn, “Người đâu?”
“Ngươi không cần Hoàng vị?” Viên Lạc giật mình, “Ân Tịch Ly hắn còn trọng yếu hơn cả ngai vị của ngươi? Giang sơn mà Viên Liệt ngươi hơn hai mươi năm đổ máu đổ mồ hôi dốc sức thu phục lại không bằng một Ân Tịch Ly?”
Viên Liệt thấy Viên Lạc bàng hoàng kinh ngạc, nhíu mày, nôn nóng hỏi, “Tịch Ly đâu?”
Quá hồi lâu, Viên Lạc lên tiếng, “Hắn đi rồi.”
Viên Liệt sầm mặt, cho rằng Viên Lạc đang giở trò.
Nhưng Viên Lạc bồi tiếp một câu khiến hắn không thể tưởng tượng được, “Hài tử Linh Nhi có được là của Tịch Ly, ngươi và ta hắn đều không thích, hắn thích Linh nhi!”
Viên Liệt nghe xong trầm mặc một lúc rồi thở dài, “Viên Lạc, ngươi quả thực chẳng hiểu Tịch Ly lấy một điểm, nếu hắn thực sự nghĩ vậy thì đã quang minh chính đại thú Tề Linh, sẽ không nhường cho ngươi cũng không nhân nhượng với ta. Ta hiểu được, ngươi mạo phạm đến Tề Linh, chọc giận nàng, nàng đem ái hận phát tác hạ dược Tịch Ly, dụng tâm muốn ngư tử võng phá[125], đúng không?”
Viên Lạc sững sờ tại trận nhìn Viên Liệt, bất cam lẫn phẫn hận trùng điệp trào dâng trong mắt, “Phải a … Hai ngươi xứng! Nếu Tịch Ly thực sự đối ngươi tình thâm ý trọng vì cớ gì không đợi ngươi? Lại đơn độc bỏ đi?!”
“Hắn đang trốn chạy.” Viên Liệt khe khẽ thở dài, “Hắn sợ, sợ ta trở thành cùng loại với Man Vương, biến thành một kẻ xa lạ, một hôn quân. Nếu ngay từ đầu Tương Vân cũng hạ được quyết tâm bỏ đi như hắn, nhất định Man Vương sẽ tìm về, dù gì chính Tịch Ly và Tương Vân mới là kẻ bị tổn thương, không phải bọn ta. Viên Lạc, ngươi không xứng để thích hắn.”
“Cút ngay! Ngươi đã nói nhường giang sơn cho ta, nói thì phải biết giữ lời a!” Viên Lạc kích động rống lên.
Viên Liệt ngồi xuống, nhìn Viên Lạc một chút rồi vươn tay túm vạt áo hắn, lôi hắn tiến nhập từ đường tổ tông được kiến tạo tại phía nam Tịch Viên. Ném Viên Lạc xuống đất, nắm đao cắm bên cạnh hắn, “Viên Lạc, ta muốn ngươi thề với trời, đối đãi bách tính tử tế, đồng thời vĩnh viễn quên đi ta và Tịch Ly, không được dây dưa nữa, bằng không, bất luận nơi nào lúc nào, ta cũng có thể khiến ngươi đầu lìa khỏi cổ!”
Viên Lạc quỳ trước linh vị tổ tông, hoang mang mở to mắt nhìn chằm chằm bài vị liệt tổ liệt tông bày khắp từ đường.
“Nói!” Ngữ khí này của Viên Liệt trước giờ Viên Lạc chưa từng nghe qua, tuyệt không có ôn độ lại ngầm mang sát ý, bên trong cơ hồ phảng phất sự uy hiếp.
Viên Lạc chợt ngộ ra, nguyên lai trước đây sự lạnh lùng của Viên Liệt vẫn còn hàm chứa vài phần dung túng từ đại ca, nay hoàn toàn gạt bỏ tình nghĩa huynh đệ, mới chân chính là một Viên Liệt trên chiến trường khiến địch nhân nghe qua sợ mất mật.
Viên Lạc như bị ma xui quỷ khiến, quỳ tại từ đường chỉ thiên phát thệ__Làm hảo Hoàng đế đối xử tử tế với lê dân, từ nay về sau không tìm Viên Liệt và Tịch Ly gây phiền phức, bằng không sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết không chỗ táng.
Phát thệ xong, Viên Lạc hỏa khí công tâm, thổ ra một ngụm máu, phủ phục trên đất mà ho.
Viên Liệt nhìn lại hắn, bất đắc dĩ lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi ra cửa, Viên Liệt cáo biệt chúng tướng sĩ Viên gia quân, giao toàn bộ binh quyền cho Tề Diệc, tiếp đó từ giã Quý Tư, thỉnh hắn hảo hảo phò trợ Viên Lạc trị vì thiên hạ. Cuối cùng bái biệt phụ mẫu, cất bước lên ngựa, ly khai Nhạc Đô, hướng vào biển người mênh mông, đi tìm Tịch Ly.
Không lâu sau, Viên Lạc chính thức đăng cơ trở thành Hoàng đế, nhưng hắn cũng là bậc đế vương bị đàm tiếu nhiều nhất, bị phê phán vì dụng tâm đổi ái nhân lấy giang sơn, đông đảo thần tử nhận thức được chẳng thiết gì đến hắn.
Mặt khác, Viên Lạc thân mang trọng bệnh hoàn toàn vô pháp trị liệu, suốt ngày làm bạn với thuốc, Viên Cảnh được phong Thụy vương, trở về phò hắn quản lý nội vụ.
Về sau Viên Lạc nam nữ bất kỵ, hắn dưỡng nhiều phòng phi sủng ở hậu cung, nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm, chính là dung mạo có vài phần giống với Tịch Ly.
Một năm sau, Hoàng hậu Tề Linh sinh hạ nhi tử, hài tử chào đời không đủ tháng rồi biến mất trong cung.
Kể từ ngày đó, Viên Lạc cư nhiên bắt đầu sủng hạnh Tề Linh, thỉnh thoảng đồng phòng, ban rất nhiều đãi ngộ cho Hoàng hậu. Tuy nhiên dù hậu cung kín người thiếu chỗ, Tịch Viên vẫn một mực trống trải, Viên Lạc cực bạc tình, hôm nay còn sủng hạnh, ngày mai có thể đã cho bước vào lãnh cung. Phi tần ở hậu cung đều biết rõ, Hoàng đế của bọn họ trong lòng chỉ nghĩ đến kẻ khác…
Bên cạnh đó, Viên Lạc còn có một ham thích quái dị, hắn truy tìm cao thủ hội họa khắp thiên hạ, vẽ chân dung Tịch Ly, đồng thời vẽ lại chuyện trong phòng của hắn cùng các phi tử khác rồi đem phi tử sửa thành Tịch Ly, vẽ thành sách ngày ngày ngắm nhìn, sau lại muốn đổi bối cảnh Tịch Viên vào. Như thể ngày ngày hắn đều cùng Tịch Ly vui thú sinh hoạt tại Tịch Viên. Về sau thần trí Viên Lạc dần dần rối loạn, bệnh tình trầm trọng…Tuy thực chất hắn không ngu ngốc, còn rất khôn ngoan, nhưng lại quá vô tâm với sự vụ trong triều, xét cho cùng một Hoàng đế không nắm binh quyền như hắn, chỉ đơn giản là để bài trí.
Nội vụ thì Viên Cảnh chuyên quyền, ngoại vụ lại do Tề Diệc chủ trì trọng binh, Viên Lạc chỉ cần lo dưỡng bệnh hoặc âm thầm tính toán gì đó, về phần hắn thật sự nghĩ cái gì, âu cũng chẳng có ai nhìn thấu.
Viên Lạc từng có rất nhiều tông tử, phần lớn trong số đó mắc trọng bệnh, đại thể mất sớm, theo lời thái y, nguyên nhân vì bệnh tình của Viên Lạc đã truyền sang anh nhi.
Ba năm sau, Tề Linh bỗng có tin vui.
Thần dân vốn tưởng rằng Viên Lạc sẽ rất hoan hỉ, có ngờ đâu ngay khi Tề Linh sinh hạ một nam anh khỏe mạnh xong, Viên Lạc lại biếm nàng vào lãnh cung, mãn kiếp không thể xuất cung.
Thời gian trôi cực nhanh, sơn hà đại biến phong khởi vân quây, nháy mắt đã hai năm trôi qua.
Tại một tiểu sơn thôn vùng Giang Nam, có tiểu oa năm tuổi đang ôm quyển sách, ngồi đọc trên băng ghế trước hiên nhà.
Ánh mắt hướng tới một kẻ đội mũ vành rộng, khoác kiện áo choàng lớn che khuất cả mặt, đột nhiên xuất hiện ngay ngưỡng cửa nhà nó, ngồi xổm ngoài vách rào nhìn nó.
Người này bộ dáng quái dị, đến tiểu hoàng cẩu nhà thiếu niên nuôi cũng thấy khả nghi, túc trực bên cổng hướng hắn sủa vang.
Tiểu oa nhi ngẩng mặt, mắt mở to chăm chú nhìn quái nhân.
Quái nhân nọ cũng nghiêng đầu nhìn nó, sau cùng vươn ra một ngón tay ngoắc nó.
Tiểu oa nhi lại đứng dậy thật, chạy đến, rướn cổ nhìn hắn, dù chưa từng gặp gỡ nhưng không hề e sợ.
“Chậc chậc.” Quái nhân nọ đưa tay nắn nắn má tiểu oa nhi, ngón tay thon gầy thanh nhã, thoáng nhìn đã biết tay thư sinh.
“Tiểu oa, ngươi tên gì?” Quái nhân hỏi, thanh âm trong trẻo xuôi tai.
“Hoàng Bán Tiên.”
“Phi!” Người kia đột nhiên giật bắn lên ba thước, giậm chân mắng, “Kẻ nào thất đức đặt cái tên này cho ngươi?”
“Cha a.” Tiểu Hoàng xoa xoa má, người này thật bốc đồng.
“Ngươi đọc sách gì vậy?” Đối phương mắng xong đôi câu, lại ngồi xuống hỏi nó.
“Đọc sách sử.”
“Đọc hiểu được sao?”
“Hiểu nha.” Tiểu oa nhi gật đầu.
“Kể vài điển cố cho ta nghe.” Quái nhân hất cằm hỏi, “Thử lý giải chuyện tái hợp tiền duyên phá kính trọng viên[126] thần tiên quyến lữ xem.”
Tiểu oa nhi ngúc ngắc đầu, thao thao bất tuyệt giảng một lượt bốn năm hồi, quái nhân đắc ý gật đầu, “Hảo thông minh nha, chẳng kém gì ta hồi bé!”
“Thúc thúc ngươi là ai a?” Tiểu oa nhi trông thấy cái trống bỏi trong lòng người nọ, với tay bắt lấy, lắc lắc lộp bộp đôi ba vòng, “A, quẻ thiên, hai ta có nhân duyên sao?”
“Nha nha phi!”
Người nọ lại nhảy cẫng lên, “Mẹ nó ai lại đi dạy tiểu oa bé thế này xem tướng! Kẻ nào đáng chém nghìn đao?”
“Không cho ngươi mắng cha!” Đừng nhìn vào mà lầm tưởng Tiểu Hoàng là tiểu thố tử, nó cũng khá nóng nảy.
Quái nhân ngẩn người, thấp thỏm lo sợ hỏi nó, “Vậy, cha ngươi có thể xem tướng a?”
Tiểu Hoàng ngẩng mặt, “Ân.”
“Hư!” Quái nhân vội vàng che miệng nó lại, “Đừng để người khác biết a!”
Tiểu Hoàng mở to hai mắt nhìn hắn, người này sao mà quái gở thế?
“Những thứ này… cho ngươi.” Quái nhân kia nói, đoạn xuất một đại bao từ trong áo choàng ra, thảy vào viện, đại bao này so ra còn lớn hơn cả tiểu hài nhi.
“Đây là cái gì?” Tiểu Hoàng mở bung túi, thấy được bên trong toàn sách là sách.
“Oa!” Tiểu Hoàng cao hứng cực điểm, “Thật nhiều sách, nhiều hơn cả sách của Trần phu tử ở đầu thôn nữa!”
“Thiết.” Quái nhân bĩu môi, “Trần phu tử thì xá gì, sách này đủ cho ngươi đọc đến một năm rưỡi luôn, sang năm ta lại cho người đưa thêm tới, nhớ kỹ, học cái gì cũng được, miễn đừng học xem tướng!”
“Vì sao?” Tiểu oa khó hiểu.
“Cứ biết số mệnh là do trời tính, ý trời đã định, làm người chỉ cần biết trải nghiệm là được, biết trước tương lai, cuộc sống sẽ rất phiền lụy!” Quái nhân huyên thuyên một tràn, thế mà tiểu hài nhi vẫn thông suốt, gật đầu, “Cảm tạ thúc thúc.”
“Ta đây đi a!” Người nọ kéo áo choàng lên che mặt như thể đi ăn trộm, rồi xoay người chạy mất.
Tiểu Hoàng đứng bên cửa vừa ngóng đầu nhìn theo, vừa vẫy tay, “Các thúc thúc, tái kiến, sang năm lại tới nga, ta sẽ mời các ngươi ăn hoa quế cao!”
Quái nhân chạy vào cánh rừng xa xa, hạ áo choàng xuống, phe phẩy mũ vành đánh chút gió, khiêng cả bao sách to nặng gần chết. Hắn để lộ ra tướng mạo sẵn có, khuôn mặt hoàn mỹ, còn ai khác ngoài Ân Tịch Ly đây?!
Lại nói suốt năm năm, Ân Tịch Ly đi khắp đại giang nam bắc, với kiến thức uyên thâm, đầu óc thông minh lại thêm khả năng xem tướng, hắn đi đến đâu cũng không sợ thiếu tiền, ngày ngày thăm đông viếng tây kể ra không tịch mịch, chí ít… Không muốn thì sẽ không tịch mịch.
Hắn biết, Tiểu Hoàng vừa sinh đã bị Viên Lạc phái người đem đến nơi thâm sơn cùng cốc, trao cho một hộ hảo tâm nhận nuôi, cuộc sống sung túc an nhàn, bản tính nó không màng danh lợi, mỗi ngày chẳng làm gì khác trừ đọc sách, phụ thân hài tử cũng không để nó phải làm lụng.
Bắt đầu từ lúc Tiểu Hoàng biết đi, Tịch Ly có vài lần âm thầm đến thăm nó, hài tử này do hắn cùng Tề Linh sinh ra, vô cùng xinh đẹp, tựa như một tiểu Bồ Tát, chỉ thích ngồi đọc sách, khi thì ôm mèo mà đọc, có lúc lại dựa vào đại cẩu đọc, tóm lại đặc biệt an tĩnh.
Tịch Ly thấy nhi tử còn nhỏ xíu mà đã tìm đọc hết sách trong thôn, bèn cố tình mua một túi sách to tới để nó đọc cho thỏa thích.
Vào đến rừng, Tịch Ly hổn hển điều khí, lôi túi nước ra nhấp ngụm rượu, ngẫm lại hình như sau cùng hài tử có nói, “Các thúc thúc tái kiến”… ‘Các’ ở đâu ra? Rõ ràng chỉ có mình hắn a. Không lẽ tiểu oa nhi tuổi còn nhỏ mà mắt đã mờ?! Thế thì nguy quá.
Chắc phải đi đâu đó tìm tiểu tử Hạ Vũ đến chẩn cho tiểu oa…Vừa nghĩ đến Hạ Vũ, Tịch Ly lại rầu rĩ, chẳng biết tiểu tử chết tiệt kia sao rồi, cư nhiên bặt âm vô tín, quay về gia hương cũng không gặp, mọi người ở Dược vương phủ nói hắn chưa từng trở lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tịch Ly nhịn không được lấy trống bỏi và đồng tiền ra, bắt đầu đoán mệnh cho mọi người.
Hiện tình trạng của Hạ Vũ và Tiêu Lạc là bên nhau nhưng không thể gần nhau, Tịch Ly cũng chẳng hiểu đây là tình huống gì, song, tính cách Hạ Vũ quá ương bướng! Tiêu Lạc kia lại vô tâm, muốn ổn thỏa nhất định phải tìm cách chiếu cố đối phương cho hảo.
Vận mệnh của Man Vương là sống, nhưng cực bi thương tăm tối, xem ra hắn vẫn chưa thể vượt qua chuyện Tương Vân, tuy nhiên số mệnh của Tương Vân là chờ đợi… Cư nhiên không phải tử! Điều này cũng khiến Tịch Ly hoan hỉ phần nào.
Bên cạnh đó có thêm một quẻ thú vị khác, tiểu oa nhi xinh đẹp nhà Tương Vân hắn đã gặp năm ấy, hiện đang ngộ kiến hai tay hỗn thế Ma vương. Hai hỗn thế Ma vương này mệnh tối cường, một trong số đó còn là liên tinh với Tiểu Hoàng nhà hắn.
Tịch Ly lấy làm lạ tấm tắc xoay trống bỏi, lẩm bẩm, “Sao mà loạn thế này?”
Tìm tảng đá an tọa tiếp tục đoán__Viên Lạc tính ra bệnh tật quấn thân, Tề Diệc chinh chiến sa trường, Tề Linh mệnh số sắp tẫn, Tịch Ly rầu rĩ. Tuy nhiên Tề Linh còn sinh hạ một nhi tử, hay cũng là đệ đệ đồng mẫu dị phụ của Tiểu Hoàng, nghiễm nhiên là chòm sao tốt, long phụng chi tư đế vương chi tượng, đồng thời lại là liên tinh với nhi tử nhà Tương Vân.
“Chết mất, mệnh kiểu gì lòng vòng thế a!” Tịch Ly lắc trống tiếp, đoán được một hỗn thế Ma vương Tương Thanh gặp phải liên tinh với một hỗn thục Ma vương ở phương Bắc.
Lục tinh liên tiếp, tương lai sẽ là bậc loạn thế đại anh hùng!
“Ai nha nha.” Tịch Ly lắc tới lắc lui, cuối cùng ngay cả tiểu cẩu Diệt Diệt được Trần Miễn mang đi cũng tính ra nhi tôn mãn đường, kế đến chỉ còn mỗi Viên Liệt chưa tính.
Tịch Ly thoáng do dự rồi cất trống vào người, đứng lên định đi, chợt nghĩ thấy không cam lòng, bèn tung chân đá hòn đá nhỏ ven đường một cước, “Tử Viên Liệt!”
Đá xong, Tịch Ly lóng nga lóng ngóng lấy trống bỏi trong người ra lắc vài cái, niệm niệm, trống dừng, vừa xem qua…Tịch Ly há hốc miệng, “Gần ngay trước mắt?!”
Trầm mặc chốc lát, Tịch Ly lại nhấc chân đạp một cước vào tảng đá, “Tên mù đường kia tìm suốt năm năm, rốt cuộc cũng tìm đúng đường rồi sao?!”
“Hắn tìm ra lâu rồi, sợ ngươi không thèm nhìn hắn nên hắn mới ẩn đi không dám gặp thôi.” Phía sau vọng đến một thanh âm quen thuộc.
“Phi!” Tịch Ly ‘phi’ xong liền sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, sau lưng hắn, hơi thở người nọ vẫn thân quen như ngày nào.
Vốn dĩ Tịch Ly muốn quay lại nhìn một cái, nhưng chẳng biết vì sao, hắn lại cuống cuồng bỏ chạy…
Chạy thẳng một mạch mà đằng sau cũng không có động tĩnh, Tịch Ly ngoái đầu nhìn, nhận ra phía sau không người.
Tịch Ly hối hận, chạy cái gì? Vừa rồi còn chưa kịp nhìn kỹ, nói không chừng uống say sinh ảo giác cũng nên. Vì thế hắn lại quay đầu tìm, tìm cả nửa ngày chẳng thấy ai! Thở dài, Tịch Ly đá thêm một hòn đá, “Ngốc!”
“Ngươi mới ngốc a!” Ai đó cười đáp.
Tịch Ly giật mình ngẩn ngơ một hồi, phát giác ra thanh âm vọng xuống từ phía trên, bèn ngẩng đầu xem, chỉ thấy cao cao tại một cành cây, có người đang ngồi.
Người nọ toàn thân hắc y, râu ria xồm xoàm, toát ra khí tức quen thuộc khôn tả, Tịch Ly nghe tim đập thình thịch, muốn nảy cả ra ngoài.
“Ngươi…”
Tịch Ly chỉ thấy một tên đại hồ tử[127] từ trên cây nhảy xuống, đáp ngay trước mặt mình. Ánh mắt thì nhận biết được, bất quá đám râu ria đầy mặt kia…
“Cái này gọi là súc tu minh chí[128].” Người nọ lên tiếng, còn không phải giọng Viên Liệt đây sao! Vẫn thanh thanh lạnh lùng, nhưng trong lời nói bao hàm chút tiếu ý, “Không gặp được thì không cạo râu.”
“Vậy ngươi đã tìm thấy chưa a?” Tịch Ly bĩu môi.
“Đã sớm tìm được, cũng theo hắn tròn một năm rồi.” Viên Liệt hồi tưởng xa xăm, “Mỗi ngày ta đều lặng lẽ theo hắn, nhìn xem hắn làm những gì.”
Tịch Ly há hốc miệng kinh ngạc, “Ngươi đích thị ăn no rỗi việc?!”
“Hắn sợ ngươi trốn nên nhất mực theo ngươi, ngươi có chạy cũng không thoát.” Viên Liệt vươn tay kéo đối phương lại, “Tính luôn một năm trước đó, tổng cộng sáu năm, ngươi mới là ngốc nghếch vô lương tâm!”
Tịch Ly sượng sùng trừng Viên Liệt, trừng mất nửa ngày, “Ngươi… Không làm Hoàng đế ư? Đã thấy Tiểu Hoàng chưa? Thân thể hảo chứ?”
Viên Liệt bật cười, “Ngươi mà cũng có ngày nói năng không lưu loát?”
Tịch Ly mếu máo.
“Tiểu Hoàng thật đáng yêu, ngươi lúc còn bé chắc cũng thế?” Viên Liệt cười hỏi.
“So với hắn ta có điểm lanh lợi hơn.” Tịch Ly nhìn sang nơi khác.
Viên Liệt nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi, tay nắm thật chặt, chỉ sợ buông ra là sẽ mất.
“Đi đâu a?” Tịch Ly bị hắn kéo theo cùng chạy về phía trước.
“Thần Tiên đảo ở cực Bắc.” Viên Liệt đáp.
“Để làm gì?” Tịch Ly hiếu kỳ, “Ngươi có việc cần xử lý?”
“Đúng a, đến đó để xử lý ngươi!” Viên Liệt cười trả lời hắn, “Thần Tiên đảo, cố danh tư nghĩa[129], chúng ta đến đó làm thần tiên quyến lữ đi.”
Tịch Ly lòng hoan hỉ, vừa đi vừa lắc trống bỏi lộp bộp lộp bộp, quẻ tượng phán_Mười năm an nhàn, loạn thế tái khởi.
Tịch Ly tươi cười, vung tay vứt trống bỏi, tiến đến nắm tay Viên Liệt, “Mười năm nữa, Tiểu Hoàng được mười sáu tuổi! Lúc đó sẽ đại loạn a.”
“Ân, có loạn thì cũng là chuyện của hậu bối, thế hệ chúng ta đã loạn xong rồi.” Viên Liệt giữ tay Tịch Ly, giúp hắn trở người ngồi lên hắc tuấn mã chờ ở bìa rừng, “Mười năm ấy, chỉ thuộc về chúng ta, phải tâm tâm đắc đắc mà sống.”
Nói đoạn, vung dây cương.
Hắc mã tung cao bốn vó, đưa Viên Liệt cùng Tịch Ly tiến hướng phương Bắc tuyệt trần.
Tịch Ly tựa vào lưng Viên Liệt, tai áp sát lưng hắn, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, tối hậu khóe môi khẽ nhếch lên…Thần tiên quyến lữ a.
Chính văn hoàn
^1Hà Đồ là một hệ thống gồm những nhóm chấm đen hoặc trắng được sắp xếp theo những cách thức nhất định. Tên gọi “Hà Đồ” là theo truyền thuyết do người Trung Hoa đời Hán đặt ra, theo đó thì khi vua Phục Hi đi chơi ở sông Hà, thấy có con long mã (con vật tưởng tượng mình ngựa đầu rồng) nổi lên. Trên lưng có bức đồ (hình vẽ). Phục Hi theo đó mà làm ra Hà Đồ.
Những nhóm chấm vạch ấy là những kí hiệu biểu thị 10 số tự nhiên từ 1 tới 10 vào thời chưa có chữ viết, nhưng đã xuất hiện triết lý âm dương, bởi lẽ các chấm trắng biểu thị số dương (số lẻ), chấm đen biểu thị số âm (số chẵn).
^2phân tích bộ chữ để đoán dữ lành
^3chuyện tình cảm lãng mạn
^4như cành lê trắng trong mưa
^5ngủ với hoàng thượng
^6gió chiều nào thì ngả theo chiều đó
^7bảng thông cáo do triều đình truyền xuống
^8nghìn thu vĩnh biệt
^9xưng bá thiên hạ
^10kỹ viện, nơi trông nom kỹ nữ – con hát
^11Tuân Tử (荀子; 313 TCN – 235 TCN) là một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc. Ông sinh ở nước Triệu, làm việc cho Tương Vương của nước Tề. Tuân Tử là một trong Bách gia chư tử. Tuân Tử chính là thầy học của thừa tướng nhà Tần là Lý Tư
^12tâm tư bị cuốn hút, tinh thần bị lay động
^13không tùy tiện nói cười
^14lừa gạt, xúc phạm phụ nữ
^15
^16người cha nghiêm khắc
^17Thong dong tự tại mà ngao du
^18một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên ***g đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
^19Bát Tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo hai thể Thiên can và Địa chỉ, một cách xem số mệnh của Trung Quốc
^20ba thứ hạng cao nhất
^21bề ngoài có vẻ vô tình nhưng tâm lại rất tốt
^22thâm sơn cùng cốc
^23việc nhân đức không nhường ai
^24làm ầm ĩ đến cùng
^25có trở mình thì mới có khởi sắc
^26Ngày xưa, khi thiết triều, quan văn đứng bên phải, quan võ đứng bên trái.
^27bị hủy hoàn toàn
^28Đặng Thông: Vị hoàng đế anh minh và hiếu thuận Hán Văn Đế, người khai sáng nền chính trị Văn Cảnh, một trong những thời kỳ thịnh trị của triều Hán rất yêu quí Đặng Thông. Họ đi đâu cũng có nhau và đêm thì ngủ chung giường. Nhà vua cho Đặng Thông nhiều vàng bạc và phong chức đại phu trong triều mặc dù Đặng Thông chỉ là một người chèo thuyền không biết y thuật. Sau này nhà vua còn cho phép Đặng Thông tự đúc tiền mà dùng. Câu thành ngữ tiền họ Đặng rất phổ biến ở Trung Hoa. Tuy nhiên, Đặng Thông là người trung thực, cẩn trọng và hết lòng chăm sóc khi nhà vua lâm bệnh nặng không ngại tanh hôi.
^29Đổng Hiền: Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc từ điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.
^30mở cờ trong bụng
^31Thê tử ta cũng như thê tử của ngươi, con ta cũng là con ngươi
^32Giữ cho nước chảy thông
^33giáo: [jiāo]; giác: [jiǎo]; âm đọc tương đối giống nhau nên lão Tước Vĩ cố tình nghe nhầm!
^34không đánh không thành bằng hữu
^35giữa muôn loại mỹ ngọc chỉ yêu duy nhất ánh đẹp của ngọc bích, khi yêu chỉ luyến thương độc nhất mỗi người kia.
^36Chí lớn tại tâm không ngờ lại gặp họa hồng nhan, chỉ còn biết chắp tay dâng Cảnh Chi giang sơn này
^37người hầu hạ việc đèn sách
^38ta nhớ không sai thì có một cuốn sách tên là ‘Nhị thập tứ hiếu’ ca ngợi hiếu tử trong thiên hạ
^39vừa lòng thỏa dạ
^40bộ dáng kiều diễm
^413 chức quan cao nhất thời phong kiến: thái sư, thái phó, thái bảo.
^42áo gấm về làng
^43mối tình cắt tay áo, có nguồn gốc từ điển cố giữa Đổng Hiền và Hán Ai đế
^44vừa gặp đã thương
^45trùng trùng điệp điệp
^46tranh ảnh xyz =.=
^47uống rượu có kỹ nữ hầu
^48Thiên mạch ( 阡陌): bờ ruộng, bờ ruộng chạy theo phía đông-phía tây gọi là mạch, theo phía nam-phía bắc gọi là thiên. Ý nói bờ ruộng dạng ô lưới
^49thực ra Ân Tịch Ly viết chữ cung (宫 [gōng]), có nghĩa là cung điện. Nhưng Man vương lại đọc ghép hai chữ xuất( 出[chū]) và cung (宫 [gōng]) thành [chūgōng] đồng âm với xuất-cung (出恭[chūgōng]) có nghĩa là đại tiện.
^50dung mạo và phong thái của đế vương
^51Hạng Tịch (項籍) (232 TCN-202 TCN), tên tự là Vũ/Võ (羽), còn gọi là Tây Sở Bá Vương (西楚霸王). Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.
Hạng Vũ và Lưu Bang đã từng kề vai sát cánh trong cuộc chiến chống Tần, bảo vệ Sở. Sau khi dành được Quan Trung, tiêu diệt nhà Tần, Hạng Vũ tôn Sở Hoài Vương lên làm Nghĩa Đế và tự mình phân phong cho các chư hầu. Trong đó:
-Đất Ba cũng là đất Quan Trung, nên lập Lưu bang làm Hán Vương cai trị đất Ba.
-Hạng Vương tự lập làm Tây Sở Bá Vương, cai trị chín quận, đóng đô ở Bành Thành.
Về sau, trong cuộc chiến Hán Sở tranh hùng, Hạng Vũ bại dưới tay Lưu Bang.
^52Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế, thường được gọi tắt là: Hán Cao Tổ (漢高祖,HànGāozǔ) (256 TCN – 1 /6 / 195 TCN) là vị Hoàng đế sáng lập nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông họ Lưu tên Bang (劉邦), sử quan đời Hán chép là Lưu Quý vì ông là con thứ ba trong gia đình. Ông trị vì 8 năm (từ 202 TCN đến 195 TCN).
Sau khi diệt Sở, Lưu Bang lên ngôi hoàng đế ở phía bắc sông Tự Thủy, tức là Hán Cao Tổ.
Năm 195 TCN, Hán Cao Tổ đi dẹp loạn Anh Bố. Ông bị trúng tên độc, sau lâm bệnh nặng và qua đời, hưởng thọ 63 tuổi.
^53không sao lý giải được
^54Cái hồ bằng ngọc, nơi ở của Tây vương mẫu trong thần thoại Trung Quốc.
^55Điền thất khí oa kê: gà hấp trong nồi đất với củ tam thất.
-Điền thất: củ Tam thất, là loại dược thảo “Vô cùng quý giá-Khí oa kê : một món ăn nổi tiếng ở Vân Nam, được lưu truyền từ 2000 năm trước.
^56gốc rễ duy trì nòi giống
^57bộ tộc Miao ở tây nam Trung Quốc
^58sâu bọ, côn trùng độc
^59lều vải dựng trong trại quân
^60giường của quân đội
^61không xương_ẻo lã
^62núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun = chuyện đâu còn có đó
^63thỏ khôn có ba hang=biết lo xa, tính trước đường lui
^64quân tử thì có suy nghĩ giống nhau
^65biến động nhỏ
^66quần áo mỏng manh
^67lấy cái chết biểu lộ chí khí
^68Truyện xưa chép rằng, để giữ vững mối hòa hiệp trong liên minh Ngô-Thục, Lưu Huyền Đức (Lưu Bị) phải tới Giang Đông của Nước ngô lấy Tôn phu nhân (còn gọi là Tôn Nhân, Tôn Thượng Hương) em gái của Tôn Sách và Tôn Quyền.
^69
^70không có đất dụng võ
^71đao dùng khi cưỡi ngựa
^721 quân=30 cân
^73tai nghe không bằng mắt thấy
^74không nặng không nhẹ
^75ngựa xe như nước
^76vận tải đường thủy
^77kẻ gây hại liên lụy đến nhiều người
^78ngàn dặm đê sụt lở chỉ vì cái tổ kiến
^79Trăng trong nước hoa trong kính, có duyên không có phận, đau khổ suốt một đời, tái đoàn tụ kiếp sau.
^80người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa.
^81bắn tên không đích = vô dụng
^82không có việc chẳng đến nơi này
^83không chân mà chạy, lan truyền nhanh chóng
^84sức cao võ giỏi
^85không còn chỗ dựa
^86Phá nồi dìm thuyền = quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
^87tính toán nhỏ nhen
^88Hàn Tín (? – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng.
Thuở hàn vi, mọi người đều cho ông là người thấp kém, hèn hạ. Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần, Hàn Tín theo Sở diệt Tần. Nhiều lần bày mưu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ không dùng. Hàn Tín bất mãn vì không được trọng dụng, bèn bỏ Sở theo về Hán.
Nhưng ông cũng không được Hán vương coi trọng. Nhờ tiến cử của Tiêu Hà – tướng quốc của Lưu Bang, phong cho Hàn Tín làm đại tướng. Có công lớn giúp Lưu Bang diệt Sở lập Hán.
Sau bị gán tội thông đồng với Trần Hy mưu phản, bị Tiêu Hà lừa vào cung cho Lã Hậu giết. Đời sau nói rằng Hàn Tín làm nên sự nghiệp nhờ bởi Tiêu Hà mà chết cũng do tay Tiêu Hà.
Theo các nhà nghiên cứu, Hàn Tín không có tội mà đây là do Lưu Bang, Lã Hậu bày đặt vu hãm Hàn Tín do tài năng, công lao của ông quá lớn. Hàn Tín là người thực sự trung thành, đến mức ngu trung với Lưu Bang.
^89Trương Lương (chữ Hán: 張良; ?-188 TCN) tự là Tử Phòng (子房), dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc. Tổ tiên làm khanh sĩ nước Hàn. Là quan văn.
Năm 230 TCN, nước Hàn bị Tần Thuỷ Hoàng tiêu diệt. Năm 218 TCN, Trương Lương giết hụt vua Tần ở bãi cát Bác Lãng; bèn đổi tên họ, trốn tránh ở Hạ Bì.
Sau theo Lưu Bang, giúp Lưu Bang diệt Tần.
Trương Lương giúp Lưu Bang lấy được lòng tin của Hạng Vũ. Có công giúp Lưu Bang diệt Sở, lập ra nhà Hán.
^90giáp sợi vàng
^91mất kiểm soát
^92đem mình so với người thì chỉ có tức chết, đem hàng hóa so với nhau thì chỉ có nước vứt đi. Ý muốn nói phải học cách tự thỏa mãn những gì mình có.
^93ăn cây táo rào cây sung
^94Một hòn đá ném hai con chim
^95nuôi ong tay áo
^96tịch biên tài sản, giết tội nhân
^97hành sự vì tình riêng
^98dựa vào một việc nào đó mà rêu rao, thổi phồng
^99Một vật độc làm hại người. Tương truyền khi cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.
^100chuyện vô tình làm nhưng lại được kết quả tốt
^101thiên kim tiểu thư
^102chỉ cây dâu mà mắng cây hòe = nói bóng gió
^103thắng không đổ máu
^104mùng 8 đầu tháng
^105lò sưởi nhỏ; có lẽ gần giống cái lư, người ta cho than hồn vào bên trong.
^106thời điểm nóng nhất năm
^107say sưa sống trong mộng
^108tịch biên gia sản, giết toàn tộc
^109dụng binh không ngại dụng kế
^110Lục thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử.
^111dấu hiệu điều binh khắc hình hổ
^112nuôi ong tay áo
^113nghĩ đủ mọi bề
^114người dưng nước lã
^115sóng yên gió lặng
^116nghê thường: điệu múa nghê thường.
^117Sớm thưởng nghê thường dạ thưởng dung, gió xuân e ấp mặt thẹn thùng, giá có quân vương thường bầu bạn, thật đúng duyên may khó kiến cầu.
^118Mẫu đơn thẹn thùng nở
^119thi nhau lên tiếng
^120Vua Kiệt cuối đời nhà Hạ, vua Trụ cuối đời nhà Thương, đều là hai ông vua nổi tiếng bạo ngược
^121đồ sống đồ cay
^122bằng hữu, thân nhân từ bỏ
^123không có chỗ dựa
^124ngỡ như đã qua mấy kiếp. (Xúc động trước thay đổi lớn lao)
^125đôi bên cùng thiệt
^126gương vỡ lại lành
^127râu ria
^128Giữ râu nuôi chí hướng
^129nghĩa cũng như tên
“Ngươi cười cái gì?” Viên Liệt lãnh đạm nhìn Viên Lạc đang hứng khởi gật đầu phán ‘đã hiểu’.
“Tịch Ly đi rồi, ngươi không tìm được hắn đâu.” Viên Lạc cười xong, nhìn Viên Liệt, “Hắn không cần ngươi nữa!”
Viên Liệt lấy làm chột dạ, trầm mặt lại, “Ngươi đem hắn giấu đi rồi sao?”
“Ta nào giấu được hắn!” Viên Lạc bắt đầu ho, nhưng vẫn cười, “Ngươi muốn biết vì sao không?”
Viên Liệt lặng thinh, ra hiệu cho thủ hạ lục soát toàn bộ Tịch Viên tìm Tịch Ly.
Mấy vạn quân binh lục soát khắp Tịch Viên, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tịch Ly.
Viên Liệt kề đao lên cổ Viên Lạc, “Nói!”
“Ngươi muốn giết ta ư? Động thủ a!” Viên Lạc cười vô lại, “Ngươi có tìm cả đời, cũng không thấy Tịch Ly!”
“Viên Lạc, ngươi đừng bức ta!” Viên Liệt tâm phiền ý loạn.
“Vậy hảo a, ta có thể nói cho ngươi, bất quá ngươi phải nhường ngai vị này cho ta, chịu hay không?” Viên Lạc đột nhiên hỏi.
“Khả dĩ.”
Không ngờ tới chính là, Viên Liệt chẳng hề do dự lấy một khắc, trực tiếp đáp ứng hắn, “Người đâu?”
“Ngươi không cần Hoàng vị?” Viên Lạc giật mình, “Ân Tịch Ly hắn còn trọng yếu hơn cả ngai vị của ngươi? Giang sơn mà Viên Liệt ngươi hơn hai mươi năm đổ máu đổ mồ hôi dốc sức thu phục lại không bằng một Ân Tịch Ly?”
Viên Liệt thấy Viên Lạc bàng hoàng kinh ngạc, nhíu mày, nôn nóng hỏi, “Tịch Ly đâu?”
Quá hồi lâu, Viên Lạc lên tiếng, “Hắn đi rồi.”
Viên Liệt sầm mặt, cho rằng Viên Lạc đang giở trò.
Nhưng Viên Lạc bồi tiếp một câu khiến hắn không thể tưởng tượng được, “Hài tử Linh Nhi có được là của Tịch Ly, ngươi và ta hắn đều không thích, hắn thích Linh nhi!”
Viên Liệt nghe xong trầm mặc một lúc rồi thở dài, “Viên Lạc, ngươi quả thực chẳng hiểu Tịch Ly lấy một điểm, nếu hắn thực sự nghĩ vậy thì đã quang minh chính đại thú Tề Linh, sẽ không nhường cho ngươi cũng không nhân nhượng với ta. Ta hiểu được, ngươi mạo phạm đến Tề Linh, chọc giận nàng, nàng đem ái hận phát tác hạ dược Tịch Ly, dụng tâm muốn ngư tử võng phá[125], đúng không?”
Viên Lạc sững sờ tại trận nhìn Viên Liệt, bất cam lẫn phẫn hận trùng điệp trào dâng trong mắt, “Phải a … Hai ngươi xứng! Nếu Tịch Ly thực sự đối ngươi tình thâm ý trọng vì cớ gì không đợi ngươi? Lại đơn độc bỏ đi?!”
“Hắn đang trốn chạy.” Viên Liệt khe khẽ thở dài, “Hắn sợ, sợ ta trở thành cùng loại với Man Vương, biến thành một kẻ xa lạ, một hôn quân. Nếu ngay từ đầu Tương Vân cũng hạ được quyết tâm bỏ đi như hắn, nhất định Man Vương sẽ tìm về, dù gì chính Tịch Ly và Tương Vân mới là kẻ bị tổn thương, không phải bọn ta. Viên Lạc, ngươi không xứng để thích hắn.”
“Cút ngay! Ngươi đã nói nhường giang sơn cho ta, nói thì phải biết giữ lời a!” Viên Lạc kích động rống lên.
Viên Liệt ngồi xuống, nhìn Viên Lạc một chút rồi vươn tay túm vạt áo hắn, lôi hắn tiến nhập từ đường tổ tông được kiến tạo tại phía nam Tịch Viên. Ném Viên Lạc xuống đất, nắm đao cắm bên cạnh hắn, “Viên Lạc, ta muốn ngươi thề với trời, đối đãi bách tính tử tế, đồng thời vĩnh viễn quên đi ta và Tịch Ly, không được dây dưa nữa, bằng không, bất luận nơi nào lúc nào, ta cũng có thể khiến ngươi đầu lìa khỏi cổ!”
Viên Lạc quỳ trước linh vị tổ tông, hoang mang mở to mắt nhìn chằm chằm bài vị liệt tổ liệt tông bày khắp từ đường.
“Nói!” Ngữ khí này của Viên Liệt trước giờ Viên Lạc chưa từng nghe qua, tuyệt không có ôn độ lại ngầm mang sát ý, bên trong cơ hồ phảng phất sự uy hiếp.
Viên Lạc chợt ngộ ra, nguyên lai trước đây sự lạnh lùng của Viên Liệt vẫn còn hàm chứa vài phần dung túng từ đại ca, nay hoàn toàn gạt bỏ tình nghĩa huynh đệ, mới chân chính là một Viên Liệt trên chiến trường khiến địch nhân nghe qua sợ mất mật.
Viên Lạc như bị ma xui quỷ khiến, quỳ tại từ đường chỉ thiên phát thệ__Làm hảo Hoàng đế đối xử tử tế với lê dân, từ nay về sau không tìm Viên Liệt và Tịch Ly gây phiền phức, bằng không sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết không chỗ táng.
Phát thệ xong, Viên Lạc hỏa khí công tâm, thổ ra một ngụm máu, phủ phục trên đất mà ho.
Viên Liệt nhìn lại hắn, bất đắc dĩ lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi ra cửa, Viên Liệt cáo biệt chúng tướng sĩ Viên gia quân, giao toàn bộ binh quyền cho Tề Diệc, tiếp đó từ giã Quý Tư, thỉnh hắn hảo hảo phò trợ Viên Lạc trị vì thiên hạ. Cuối cùng bái biệt phụ mẫu, cất bước lên ngựa, ly khai Nhạc Đô, hướng vào biển người mênh mông, đi tìm Tịch Ly.
Không lâu sau, Viên Lạc chính thức đăng cơ trở thành Hoàng đế, nhưng hắn cũng là bậc đế vương bị đàm tiếu nhiều nhất, bị phê phán vì dụng tâm đổi ái nhân lấy giang sơn, đông đảo thần tử nhận thức được chẳng thiết gì đến hắn.
Mặt khác, Viên Lạc thân mang trọng bệnh hoàn toàn vô pháp trị liệu, suốt ngày làm bạn với thuốc, Viên Cảnh được phong Thụy vương, trở về phò hắn quản lý nội vụ.
Về sau Viên Lạc nam nữ bất kỵ, hắn dưỡng nhiều phòng phi sủng ở hậu cung, nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm, chính là dung mạo có vài phần giống với Tịch Ly.
Một năm sau, Hoàng hậu Tề Linh sinh hạ nhi tử, hài tử chào đời không đủ tháng rồi biến mất trong cung.
Kể từ ngày đó, Viên Lạc cư nhiên bắt đầu sủng hạnh Tề Linh, thỉnh thoảng đồng phòng, ban rất nhiều đãi ngộ cho Hoàng hậu. Tuy nhiên dù hậu cung kín người thiếu chỗ, Tịch Viên vẫn một mực trống trải, Viên Lạc cực bạc tình, hôm nay còn sủng hạnh, ngày mai có thể đã cho bước vào lãnh cung. Phi tần ở hậu cung đều biết rõ, Hoàng đế của bọn họ trong lòng chỉ nghĩ đến kẻ khác…
Bên cạnh đó, Viên Lạc còn có một ham thích quái dị, hắn truy tìm cao thủ hội họa khắp thiên hạ, vẽ chân dung Tịch Ly, đồng thời vẽ lại chuyện trong phòng của hắn cùng các phi tử khác rồi đem phi tử sửa thành Tịch Ly, vẽ thành sách ngày ngày ngắm nhìn, sau lại muốn đổi bối cảnh Tịch Viên vào. Như thể ngày ngày hắn đều cùng Tịch Ly vui thú sinh hoạt tại Tịch Viên. Về sau thần trí Viên Lạc dần dần rối loạn, bệnh tình trầm trọng…Tuy thực chất hắn không ngu ngốc, còn rất khôn ngoan, nhưng lại quá vô tâm với sự vụ trong triều, xét cho cùng một Hoàng đế không nắm binh quyền như hắn, chỉ đơn giản là để bài trí.
Nội vụ thì Viên Cảnh chuyên quyền, ngoại vụ lại do Tề Diệc chủ trì trọng binh, Viên Lạc chỉ cần lo dưỡng bệnh hoặc âm thầm tính toán gì đó, về phần hắn thật sự nghĩ cái gì, âu cũng chẳng có ai nhìn thấu.
Viên Lạc từng có rất nhiều tông tử, phần lớn trong số đó mắc trọng bệnh, đại thể mất sớm, theo lời thái y, nguyên nhân vì bệnh tình của Viên Lạc đã truyền sang anh nhi.
Ba năm sau, Tề Linh bỗng có tin vui.
Thần dân vốn tưởng rằng Viên Lạc sẽ rất hoan hỉ, có ngờ đâu ngay khi Tề Linh sinh hạ một nam anh khỏe mạnh xong, Viên Lạc lại biếm nàng vào lãnh cung, mãn kiếp không thể xuất cung.
Thời gian trôi cực nhanh, sơn hà đại biến phong khởi vân quây, nháy mắt đã hai năm trôi qua.
Tại một tiểu sơn thôn vùng Giang Nam, có tiểu oa năm tuổi đang ôm quyển sách, ngồi đọc trên băng ghế trước hiên nhà.
Ánh mắt hướng tới một kẻ đội mũ vành rộng, khoác kiện áo choàng lớn che khuất cả mặt, đột nhiên xuất hiện ngay ngưỡng cửa nhà nó, ngồi xổm ngoài vách rào nhìn nó.
Người này bộ dáng quái dị, đến tiểu hoàng cẩu nhà thiếu niên nuôi cũng thấy khả nghi, túc trực bên cổng hướng hắn sủa vang.
Tiểu oa nhi ngẩng mặt, mắt mở to chăm chú nhìn quái nhân.
Quái nhân nọ cũng nghiêng đầu nhìn nó, sau cùng vươn ra một ngón tay ngoắc nó.
Tiểu oa nhi lại đứng dậy thật, chạy đến, rướn cổ nhìn hắn, dù chưa từng gặp gỡ nhưng không hề e sợ.
“Chậc chậc.” Quái nhân nọ đưa tay nắn nắn má tiểu oa nhi, ngón tay thon gầy thanh nhã, thoáng nhìn đã biết tay thư sinh.
“Tiểu oa, ngươi tên gì?” Quái nhân hỏi, thanh âm trong trẻo xuôi tai.
“Hoàng Bán Tiên.”
“Phi!” Người kia đột nhiên giật bắn lên ba thước, giậm chân mắng, “Kẻ nào thất đức đặt cái tên này cho ngươi?”
“Cha a.” Tiểu Hoàng xoa xoa má, người này thật bốc đồng.
“Ngươi đọc sách gì vậy?” Đối phương mắng xong đôi câu, lại ngồi xuống hỏi nó.
“Đọc sách sử.”
“Đọc hiểu được sao?”
“Hiểu nha.” Tiểu oa nhi gật đầu.
“Kể vài điển cố cho ta nghe.” Quái nhân hất cằm hỏi, “Thử lý giải chuyện tái hợp tiền duyên phá kính trọng viên[126] thần tiên quyến lữ xem.”
Tiểu oa nhi ngúc ngắc đầu, thao thao bất tuyệt giảng một lượt bốn năm hồi, quái nhân đắc ý gật đầu, “Hảo thông minh nha, chẳng kém gì ta hồi bé!”
“Thúc thúc ngươi là ai a?” Tiểu oa nhi trông thấy cái trống bỏi trong lòng người nọ, với tay bắt lấy, lắc lắc lộp bộp đôi ba vòng, “A, quẻ thiên, hai ta có nhân duyên sao?”
“Nha nha phi!”
Người nọ lại nhảy cẫng lên, “Mẹ nó ai lại đi dạy tiểu oa bé thế này xem tướng! Kẻ nào đáng chém nghìn đao?”
“Không cho ngươi mắng cha!” Đừng nhìn vào mà lầm tưởng Tiểu Hoàng là tiểu thố tử, nó cũng khá nóng nảy.
Quái nhân ngẩn người, thấp thỏm lo sợ hỏi nó, “Vậy, cha ngươi có thể xem tướng a?”
Tiểu Hoàng ngẩng mặt, “Ân.”
“Hư!” Quái nhân vội vàng che miệng nó lại, “Đừng để người khác biết a!”
Tiểu Hoàng mở to hai mắt nhìn hắn, người này sao mà quái gở thế?
“Những thứ này… cho ngươi.” Quái nhân kia nói, đoạn xuất một đại bao từ trong áo choàng ra, thảy vào viện, đại bao này so ra còn lớn hơn cả tiểu hài nhi.
“Đây là cái gì?” Tiểu Hoàng mở bung túi, thấy được bên trong toàn sách là sách.
“Oa!” Tiểu Hoàng cao hứng cực điểm, “Thật nhiều sách, nhiều hơn cả sách của Trần phu tử ở đầu thôn nữa!”
“Thiết.” Quái nhân bĩu môi, “Trần phu tử thì xá gì, sách này đủ cho ngươi đọc đến một năm rưỡi luôn, sang năm ta lại cho người đưa thêm tới, nhớ kỹ, học cái gì cũng được, miễn đừng học xem tướng!”
“Vì sao?” Tiểu oa khó hiểu.
“Cứ biết số mệnh là do trời tính, ý trời đã định, làm người chỉ cần biết trải nghiệm là được, biết trước tương lai, cuộc sống sẽ rất phiền lụy!” Quái nhân huyên thuyên một tràn, thế mà tiểu hài nhi vẫn thông suốt, gật đầu, “Cảm tạ thúc thúc.”
“Ta đây đi a!” Người nọ kéo áo choàng lên che mặt như thể đi ăn trộm, rồi xoay người chạy mất.
Tiểu Hoàng đứng bên cửa vừa ngóng đầu nhìn theo, vừa vẫy tay, “Các thúc thúc, tái kiến, sang năm lại tới nga, ta sẽ mời các ngươi ăn hoa quế cao!”
Quái nhân chạy vào cánh rừng xa xa, hạ áo choàng xuống, phe phẩy mũ vành đánh chút gió, khiêng cả bao sách to nặng gần chết. Hắn để lộ ra tướng mạo sẵn có, khuôn mặt hoàn mỹ, còn ai khác ngoài Ân Tịch Ly đây?!
Lại nói suốt năm năm, Ân Tịch Ly đi khắp đại giang nam bắc, với kiến thức uyên thâm, đầu óc thông minh lại thêm khả năng xem tướng, hắn đi đến đâu cũng không sợ thiếu tiền, ngày ngày thăm đông viếng tây kể ra không tịch mịch, chí ít… Không muốn thì sẽ không tịch mịch.
Hắn biết, Tiểu Hoàng vừa sinh đã bị Viên Lạc phái người đem đến nơi thâm sơn cùng cốc, trao cho một hộ hảo tâm nhận nuôi, cuộc sống sung túc an nhàn, bản tính nó không màng danh lợi, mỗi ngày chẳng làm gì khác trừ đọc sách, phụ thân hài tử cũng không để nó phải làm lụng.
Bắt đầu từ lúc Tiểu Hoàng biết đi, Tịch Ly có vài lần âm thầm đến thăm nó, hài tử này do hắn cùng Tề Linh sinh ra, vô cùng xinh đẹp, tựa như một tiểu Bồ Tát, chỉ thích ngồi đọc sách, khi thì ôm mèo mà đọc, có lúc lại dựa vào đại cẩu đọc, tóm lại đặc biệt an tĩnh.
Tịch Ly thấy nhi tử còn nhỏ xíu mà đã tìm đọc hết sách trong thôn, bèn cố tình mua một túi sách to tới để nó đọc cho thỏa thích.
Vào đến rừng, Tịch Ly hổn hển điều khí, lôi túi nước ra nhấp ngụm rượu, ngẫm lại hình như sau cùng hài tử có nói, “Các thúc thúc tái kiến”… ‘Các’ ở đâu ra? Rõ ràng chỉ có mình hắn a. Không lẽ tiểu oa nhi tuổi còn nhỏ mà mắt đã mờ?! Thế thì nguy quá.
Chắc phải đi đâu đó tìm tiểu tử Hạ Vũ đến chẩn cho tiểu oa…Vừa nghĩ đến Hạ Vũ, Tịch Ly lại rầu rĩ, chẳng biết tiểu tử chết tiệt kia sao rồi, cư nhiên bặt âm vô tín, quay về gia hương cũng không gặp, mọi người ở Dược vương phủ nói hắn chưa từng trở lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tịch Ly nhịn không được lấy trống bỏi và đồng tiền ra, bắt đầu đoán mệnh cho mọi người.
Hiện tình trạng của Hạ Vũ và Tiêu Lạc là bên nhau nhưng không thể gần nhau, Tịch Ly cũng chẳng hiểu đây là tình huống gì, song, tính cách Hạ Vũ quá ương bướng! Tiêu Lạc kia lại vô tâm, muốn ổn thỏa nhất định phải tìm cách chiếu cố đối phương cho hảo.
Vận mệnh của Man Vương là sống, nhưng cực bi thương tăm tối, xem ra hắn vẫn chưa thể vượt qua chuyện Tương Vân, tuy nhiên số mệnh của Tương Vân là chờ đợi… Cư nhiên không phải tử! Điều này cũng khiến Tịch Ly hoan hỉ phần nào.
Bên cạnh đó có thêm một quẻ thú vị khác, tiểu oa nhi xinh đẹp nhà Tương Vân hắn đã gặp năm ấy, hiện đang ngộ kiến hai tay hỗn thế Ma vương. Hai hỗn thế Ma vương này mệnh tối cường, một trong số đó còn là liên tinh với Tiểu Hoàng nhà hắn.
Tịch Ly lấy làm lạ tấm tắc xoay trống bỏi, lẩm bẩm, “Sao mà loạn thế này?”
Tìm tảng đá an tọa tiếp tục đoán__Viên Lạc tính ra bệnh tật quấn thân, Tề Diệc chinh chiến sa trường, Tề Linh mệnh số sắp tẫn, Tịch Ly rầu rĩ. Tuy nhiên Tề Linh còn sinh hạ một nhi tử, hay cũng là đệ đệ đồng mẫu dị phụ của Tiểu Hoàng, nghiễm nhiên là chòm sao tốt, long phụng chi tư đế vương chi tượng, đồng thời lại là liên tinh với nhi tử nhà Tương Vân.
“Chết mất, mệnh kiểu gì lòng vòng thế a!” Tịch Ly lắc trống tiếp, đoán được một hỗn thế Ma vương Tương Thanh gặp phải liên tinh với một hỗn thục Ma vương ở phương Bắc.
Lục tinh liên tiếp, tương lai sẽ là bậc loạn thế đại anh hùng!
“Ai nha nha.” Tịch Ly lắc tới lắc lui, cuối cùng ngay cả tiểu cẩu Diệt Diệt được Trần Miễn mang đi cũng tính ra nhi tôn mãn đường, kế đến chỉ còn mỗi Viên Liệt chưa tính.
Tịch Ly thoáng do dự rồi cất trống vào người, đứng lên định đi, chợt nghĩ thấy không cam lòng, bèn tung chân đá hòn đá nhỏ ven đường một cước, “Tử Viên Liệt!”
Đá xong, Tịch Ly lóng nga lóng ngóng lấy trống bỏi trong người ra lắc vài cái, niệm niệm, trống dừng, vừa xem qua…Tịch Ly há hốc miệng, “Gần ngay trước mắt?!”
Trầm mặc chốc lát, Tịch Ly lại nhấc chân đạp một cước vào tảng đá, “Tên mù đường kia tìm suốt năm năm, rốt cuộc cũng tìm đúng đường rồi sao?!”
“Hắn tìm ra lâu rồi, sợ ngươi không thèm nhìn hắn nên hắn mới ẩn đi không dám gặp thôi.” Phía sau vọng đến một thanh âm quen thuộc.
“Phi!” Tịch Ly ‘phi’ xong liền sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, sau lưng hắn, hơi thở người nọ vẫn thân quen như ngày nào.
Vốn dĩ Tịch Ly muốn quay lại nhìn một cái, nhưng chẳng biết vì sao, hắn lại cuống cuồng bỏ chạy…
Chạy thẳng một mạch mà đằng sau cũng không có động tĩnh, Tịch Ly ngoái đầu nhìn, nhận ra phía sau không người.
Tịch Ly hối hận, chạy cái gì? Vừa rồi còn chưa kịp nhìn kỹ, nói không chừng uống say sinh ảo giác cũng nên. Vì thế hắn lại quay đầu tìm, tìm cả nửa ngày chẳng thấy ai! Thở dài, Tịch Ly đá thêm một hòn đá, “Ngốc!”
“Ngươi mới ngốc a!” Ai đó cười đáp.
Tịch Ly giật mình ngẩn ngơ một hồi, phát giác ra thanh âm vọng xuống từ phía trên, bèn ngẩng đầu xem, chỉ thấy cao cao tại một cành cây, có người đang ngồi.
Người nọ toàn thân hắc y, râu ria xồm xoàm, toát ra khí tức quen thuộc khôn tả, Tịch Ly nghe tim đập thình thịch, muốn nảy cả ra ngoài.
“Ngươi…”
Tịch Ly chỉ thấy một tên đại hồ tử[127] từ trên cây nhảy xuống, đáp ngay trước mặt mình. Ánh mắt thì nhận biết được, bất quá đám râu ria đầy mặt kia…
“Cái này gọi là súc tu minh chí[128].” Người nọ lên tiếng, còn không phải giọng Viên Liệt đây sao! Vẫn thanh thanh lạnh lùng, nhưng trong lời nói bao hàm chút tiếu ý, “Không gặp được thì không cạo râu.”
“Vậy ngươi đã tìm thấy chưa a?” Tịch Ly bĩu môi.
“Đã sớm tìm được, cũng theo hắn tròn một năm rồi.” Viên Liệt hồi tưởng xa xăm, “Mỗi ngày ta đều lặng lẽ theo hắn, nhìn xem hắn làm những gì.”
Tịch Ly há hốc miệng kinh ngạc, “Ngươi đích thị ăn no rỗi việc?!”
“Hắn sợ ngươi trốn nên nhất mực theo ngươi, ngươi có chạy cũng không thoát.” Viên Liệt vươn tay kéo đối phương lại, “Tính luôn một năm trước đó, tổng cộng sáu năm, ngươi mới là ngốc nghếch vô lương tâm!”
Tịch Ly sượng sùng trừng Viên Liệt, trừng mất nửa ngày, “Ngươi… Không làm Hoàng đế ư? Đã thấy Tiểu Hoàng chưa? Thân thể hảo chứ?”
Viên Liệt bật cười, “Ngươi mà cũng có ngày nói năng không lưu loát?”
Tịch Ly mếu máo.
“Tiểu Hoàng thật đáng yêu, ngươi lúc còn bé chắc cũng thế?” Viên Liệt cười hỏi.
“So với hắn ta có điểm lanh lợi hơn.” Tịch Ly nhìn sang nơi khác.
Viên Liệt nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi, tay nắm thật chặt, chỉ sợ buông ra là sẽ mất.
“Đi đâu a?” Tịch Ly bị hắn kéo theo cùng chạy về phía trước.
“Thần Tiên đảo ở cực Bắc.” Viên Liệt đáp.
“Để làm gì?” Tịch Ly hiếu kỳ, “Ngươi có việc cần xử lý?”
“Đúng a, đến đó để xử lý ngươi!” Viên Liệt cười trả lời hắn, “Thần Tiên đảo, cố danh tư nghĩa[129], chúng ta đến đó làm thần tiên quyến lữ đi.”
Tịch Ly lòng hoan hỉ, vừa đi vừa lắc trống bỏi lộp bộp lộp bộp, quẻ tượng phán_Mười năm an nhàn, loạn thế tái khởi.
Tịch Ly tươi cười, vung tay vứt trống bỏi, tiến đến nắm tay Viên Liệt, “Mười năm nữa, Tiểu Hoàng được mười sáu tuổi! Lúc đó sẽ đại loạn a.”
“Ân, có loạn thì cũng là chuyện của hậu bối, thế hệ chúng ta đã loạn xong rồi.” Viên Liệt giữ tay Tịch Ly, giúp hắn trở người ngồi lên hắc tuấn mã chờ ở bìa rừng, “Mười năm ấy, chỉ thuộc về chúng ta, phải tâm tâm đắc đắc mà sống.”
Nói đoạn, vung dây cương.
Hắc mã tung cao bốn vó, đưa Viên Liệt cùng Tịch Ly tiến hướng phương Bắc tuyệt trần.
Tịch Ly tựa vào lưng Viên Liệt, tai áp sát lưng hắn, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, tối hậu khóe môi khẽ nhếch lên…Thần tiên quyến lữ a.
Chính văn hoàn
^1Hà Đồ là một hệ thống gồm những nhóm chấm đen hoặc trắng được sắp xếp theo những cách thức nhất định. Tên gọi “Hà Đồ” là theo truyền thuyết do người Trung Hoa đời Hán đặt ra, theo đó thì khi vua Phục Hi đi chơi ở sông Hà, thấy có con long mã (con vật tưởng tượng mình ngựa đầu rồng) nổi lên. Trên lưng có bức đồ (hình vẽ). Phục Hi theo đó mà làm ra Hà Đồ.
Những nhóm chấm vạch ấy là những kí hiệu biểu thị 10 số tự nhiên từ 1 tới 10 vào thời chưa có chữ viết, nhưng đã xuất hiện triết lý âm dương, bởi lẽ các chấm trắng biểu thị số dương (số lẻ), chấm đen biểu thị số âm (số chẵn).
^2phân tích bộ chữ để đoán dữ lành
^3chuyện tình cảm lãng mạn
^4như cành lê trắng trong mưa
^5ngủ với hoàng thượng
^6gió chiều nào thì ngả theo chiều đó
^7bảng thông cáo do triều đình truyền xuống
^8nghìn thu vĩnh biệt
^9xưng bá thiên hạ
^10kỹ viện, nơi trông nom kỹ nữ – con hát
^11Tuân Tử (荀子; 313 TCN – 235 TCN) là một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc. Ông sinh ở nước Triệu, làm việc cho Tương Vương của nước Tề. Tuân Tử là một trong Bách gia chư tử. Tuân Tử chính là thầy học của thừa tướng nhà Tần là Lý Tư
^12tâm tư bị cuốn hút, tinh thần bị lay động
^13không tùy tiện nói cười
^14lừa gạt, xúc phạm phụ nữ
^15
^16người cha nghiêm khắc
^17Thong dong tự tại mà ngao du
^18một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên ***g đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
^19Bát Tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo hai thể Thiên can và Địa chỉ, một cách xem số mệnh của Trung Quốc
^20ba thứ hạng cao nhất
^21bề ngoài có vẻ vô tình nhưng tâm lại rất tốt
^22thâm sơn cùng cốc
^23việc nhân đức không nhường ai
^24làm ầm ĩ đến cùng
^25có trở mình thì mới có khởi sắc
^26Ngày xưa, khi thiết triều, quan văn đứng bên phải, quan võ đứng bên trái.
^27bị hủy hoàn toàn
^28Đặng Thông: Vị hoàng đế anh minh và hiếu thuận Hán Văn Đế, người khai sáng nền chính trị Văn Cảnh, một trong những thời kỳ thịnh trị của triều Hán rất yêu quí Đặng Thông. Họ đi đâu cũng có nhau và đêm thì ngủ chung giường. Nhà vua cho Đặng Thông nhiều vàng bạc và phong chức đại phu trong triều mặc dù Đặng Thông chỉ là một người chèo thuyền không biết y thuật. Sau này nhà vua còn cho phép Đặng Thông tự đúc tiền mà dùng. Câu thành ngữ tiền họ Đặng rất phổ biến ở Trung Hoa. Tuy nhiên, Đặng Thông là người trung thực, cẩn trọng và hết lòng chăm sóc khi nhà vua lâm bệnh nặng không ngại tanh hôi.
^29Đổng Hiền: Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc từ điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.
^30mở cờ trong bụng
^31Thê tử ta cũng như thê tử của ngươi, con ta cũng là con ngươi
^32Giữ cho nước chảy thông
^33giáo: [jiāo]; giác: [jiǎo]; âm đọc tương đối giống nhau nên lão Tước Vĩ cố tình nghe nhầm!
^34không đánh không thành bằng hữu
^35giữa muôn loại mỹ ngọc chỉ yêu duy nhất ánh đẹp của ngọc bích, khi yêu chỉ luyến thương độc nhất mỗi người kia.
^36Chí lớn tại tâm không ngờ lại gặp họa hồng nhan, chỉ còn biết chắp tay dâng Cảnh Chi giang sơn này
^37người hầu hạ việc đèn sách
^38ta nhớ không sai thì có một cuốn sách tên là ‘Nhị thập tứ hiếu’ ca ngợi hiếu tử trong thiên hạ
^39vừa lòng thỏa dạ
^40bộ dáng kiều diễm
^413 chức quan cao nhất thời phong kiến: thái sư, thái phó, thái bảo.
^42áo gấm về làng
^43mối tình cắt tay áo, có nguồn gốc từ điển cố giữa Đổng Hiền và Hán Ai đế
^44vừa gặp đã thương
^45trùng trùng điệp điệp
^46tranh ảnh xyz =.=
^47uống rượu có kỹ nữ hầu
^48Thiên mạch ( 阡陌): bờ ruộng, bờ ruộng chạy theo phía đông-phía tây gọi là mạch, theo phía nam-phía bắc gọi là thiên. Ý nói bờ ruộng dạng ô lưới
^49thực ra Ân Tịch Ly viết chữ cung (宫 [gōng]), có nghĩa là cung điện. Nhưng Man vương lại đọc ghép hai chữ xuất( 出[chū]) và cung (宫 [gōng]) thành [chūgōng] đồng âm với xuất-cung (出恭[chūgōng]) có nghĩa là đại tiện.
^50dung mạo và phong thái của đế vương
^51Hạng Tịch (項籍) (232 TCN-202 TCN), tên tự là Vũ/Võ (羽), còn gọi là Tây Sở Bá Vương (西楚霸王). Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.
Hạng Vũ và Lưu Bang đã từng kề vai sát cánh trong cuộc chiến chống Tần, bảo vệ Sở. Sau khi dành được Quan Trung, tiêu diệt nhà Tần, Hạng Vũ tôn Sở Hoài Vương lên làm Nghĩa Đế và tự mình phân phong cho các chư hầu. Trong đó:
-Đất Ba cũng là đất Quan Trung, nên lập Lưu bang làm Hán Vương cai trị đất Ba.
-Hạng Vương tự lập làm Tây Sở Bá Vương, cai trị chín quận, đóng đô ở Bành Thành.
Về sau, trong cuộc chiến Hán Sở tranh hùng, Hạng Vũ bại dưới tay Lưu Bang.
^52Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế, thường được gọi tắt là: Hán Cao Tổ (漢高祖,HànGāozǔ) (256 TCN – 1 /6 / 195 TCN) là vị Hoàng đế sáng lập nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông họ Lưu tên Bang (劉邦), sử quan đời Hán chép là Lưu Quý vì ông là con thứ ba trong gia đình. Ông trị vì 8 năm (từ 202 TCN đến 195 TCN).
Sau khi diệt Sở, Lưu Bang lên ngôi hoàng đế ở phía bắc sông Tự Thủy, tức là Hán Cao Tổ.
Năm 195 TCN, Hán Cao Tổ đi dẹp loạn Anh Bố. Ông bị trúng tên độc, sau lâm bệnh nặng và qua đời, hưởng thọ 63 tuổi.
^53không sao lý giải được
^54Cái hồ bằng ngọc, nơi ở của Tây vương mẫu trong thần thoại Trung Quốc.
^55Điền thất khí oa kê: gà hấp trong nồi đất với củ tam thất.
-Điền thất: củ Tam thất, là loại dược thảo “Vô cùng quý giá-Khí oa kê : một món ăn nổi tiếng ở Vân Nam, được lưu truyền từ 2000 năm trước.
^56gốc rễ duy trì nòi giống
^57bộ tộc Miao ở tây nam Trung Quốc
^58sâu bọ, côn trùng độc
^59lều vải dựng trong trại quân
^60giường của quân đội
^61không xương_ẻo lã
^62núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun = chuyện đâu còn có đó
^63thỏ khôn có ba hang=biết lo xa, tính trước đường lui
^64quân tử thì có suy nghĩ giống nhau
^65biến động nhỏ
^66quần áo mỏng manh
^67lấy cái chết biểu lộ chí khí
^68Truyện xưa chép rằng, để giữ vững mối hòa hiệp trong liên minh Ngô-Thục, Lưu Huyền Đức (Lưu Bị) phải tới Giang Đông của Nước ngô lấy Tôn phu nhân (còn gọi là Tôn Nhân, Tôn Thượng Hương) em gái của Tôn Sách và Tôn Quyền.
^69
^70không có đất dụng võ
^71đao dùng khi cưỡi ngựa
^721 quân=30 cân
^73tai nghe không bằng mắt thấy
^74không nặng không nhẹ
^75ngựa xe như nước
^76vận tải đường thủy
^77kẻ gây hại liên lụy đến nhiều người
^78ngàn dặm đê sụt lở chỉ vì cái tổ kiến
^79Trăng trong nước hoa trong kính, có duyên không có phận, đau khổ suốt một đời, tái đoàn tụ kiếp sau.
^80người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa.
^81bắn tên không đích = vô dụng
^82không có việc chẳng đến nơi này
^83không chân mà chạy, lan truyền nhanh chóng
^84sức cao võ giỏi
^85không còn chỗ dựa
^86Phá nồi dìm thuyền = quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
^87tính toán nhỏ nhen
^88Hàn Tín (? – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng.
Thuở hàn vi, mọi người đều cho ông là người thấp kém, hèn hạ. Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần, Hàn Tín theo Sở diệt Tần. Nhiều lần bày mưu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ không dùng. Hàn Tín bất mãn vì không được trọng dụng, bèn bỏ Sở theo về Hán.
Nhưng ông cũng không được Hán vương coi trọng. Nhờ tiến cử của Tiêu Hà – tướng quốc của Lưu Bang, phong cho Hàn Tín làm đại tướng. Có công lớn giúp Lưu Bang diệt Sở lập Hán.
Sau bị gán tội thông đồng với Trần Hy mưu phản, bị Tiêu Hà lừa vào cung cho Lã Hậu giết. Đời sau nói rằng Hàn Tín làm nên sự nghiệp nhờ bởi Tiêu Hà mà chết cũng do tay Tiêu Hà.
Theo các nhà nghiên cứu, Hàn Tín không có tội mà đây là do Lưu Bang, Lã Hậu bày đặt vu hãm Hàn Tín do tài năng, công lao của ông quá lớn. Hàn Tín là người thực sự trung thành, đến mức ngu trung với Lưu Bang.
^89Trương Lương (chữ Hán: 張良; ?-188 TCN) tự là Tử Phòng (子房), dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc. Tổ tiên làm khanh sĩ nước Hàn. Là quan văn.
Năm 230 TCN, nước Hàn bị Tần Thuỷ Hoàng tiêu diệt. Năm 218 TCN, Trương Lương giết hụt vua Tần ở bãi cát Bác Lãng; bèn đổi tên họ, trốn tránh ở Hạ Bì.
Sau theo Lưu Bang, giúp Lưu Bang diệt Tần.
Trương Lương giúp Lưu Bang lấy được lòng tin của Hạng Vũ. Có công giúp Lưu Bang diệt Sở, lập ra nhà Hán.
^90giáp sợi vàng
^91mất kiểm soát
^92đem mình so với người thì chỉ có tức chết, đem hàng hóa so với nhau thì chỉ có nước vứt đi. Ý muốn nói phải học cách tự thỏa mãn những gì mình có.
^93ăn cây táo rào cây sung
^94Một hòn đá ném hai con chim
^95nuôi ong tay áo
^96tịch biên tài sản, giết tội nhân
^97hành sự vì tình riêng
^98dựa vào một việc nào đó mà rêu rao, thổi phồng
^99Một vật độc làm hại người. Tương truyền khi cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.
^100chuyện vô tình làm nhưng lại được kết quả tốt
^101thiên kim tiểu thư
^102chỉ cây dâu mà mắng cây hòe = nói bóng gió
^103thắng không đổ máu
^104mùng 8 đầu tháng
^105lò sưởi nhỏ; có lẽ gần giống cái lư, người ta cho than hồn vào bên trong.
^106thời điểm nóng nhất năm
^107say sưa sống trong mộng
^108tịch biên gia sản, giết toàn tộc
^109dụng binh không ngại dụng kế
^110Lục thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử.
^111dấu hiệu điều binh khắc hình hổ
^112nuôi ong tay áo
^113nghĩ đủ mọi bề
^114người dưng nước lã
^115sóng yên gió lặng
^116nghê thường: điệu múa nghê thường.
^117Sớm thưởng nghê thường dạ thưởng dung, gió xuân e ấp mặt thẹn thùng, giá có quân vương thường bầu bạn, thật đúng duyên may khó kiến cầu.
^118Mẫu đơn thẹn thùng nở
^119thi nhau lên tiếng
^120Vua Kiệt cuối đời nhà Hạ, vua Trụ cuối đời nhà Thương, đều là hai ông vua nổi tiếng bạo ngược
^121đồ sống đồ cay
^122bằng hữu, thân nhân từ bỏ
^123không có chỗ dựa
^124ngỡ như đã qua mấy kiếp. (Xúc động trước thay đổi lớn lao)
^125đôi bên cùng thiệt
^126gương vỡ lại lành
^127râu ria
^128Giữ râu nuôi chí hướng
^129nghĩa cũng như tên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.