Chương 152: Anh Hùng Thành
Loạn Thế Cuồng Đao
19/03/2013
Ngoại trừ “thang máy”, một số thạch tượng (thợ chế tác đá) ở Hương Ba Thành cũng tham gia vào việc cải tạo hang đá ngầm bên trong mê thành.
Những thạch tượng này rất thích những câu chuyện thần thoại nên đã phát huy tối đa trí tưởng tượng của mình, các pho tượng thần linh hòa cùng siêu giai ma thú rất sống động được khắc trên vách đá thô sơ, thậm chí trên mỗi thềm đá cũng có thể thấy có khắc các loại điêu văn. Ngay cả Thần Ma chiến dịch tráng liệt thời viễn cổ mà những ngâm du thi nhân (người ngâm thơ, kể truyện trên phố) hay nhắc cũng đều hiện ra trên bích họa, đương nhiên, nơi này không thể thiếu các pho tượng quốc vương các triều đại Hương Ba Thành. Tuy rằng mới trở thành hoàng đế chưa đến ba tháng, nhưng tượng của Tôn Phi lại chiếm nhiều nhất, không gian bên trong long núi sừng sững năm pho tượng cao ba bốn mươi thước diễn tả các trạng thái khác nhau của hắn, theo thứ tự là vui mừng, giận dữ, cảm thông, nhân từ và uy vũ giương cao thanh kiếm, trấn giữ năm phương vị, tràn đầy vẻ thần bí cùng uy nghiêm.
Những điều này là do nhóm thạch tượng tự do phát huy, không phải là do có người vì muốn nịnh quốc vương mà yêu câu điêu khắc.
Ngoài trừ những biến hóa ở ngoài, bên trong hang đá ngầm cũng được trồng thêm số lớn cây cỏ.
Cơ hồ bất kỳ loại cây nào Hương Ba Thành có đều được mang vào mê thành trong hang đá ngầm, hơn nữa có thể vì nơi này có điều kiện nhiệt độ và độ ẩm đặc thù, tuy rằng tiết đã là cuối mùa thu, bên ngoài mặt đất khô vàng lá cây điêu linh, một mảnh đìu hiu, nhưng trong hang đá thực vật như cũ xanh tươi ướt át, phóng mắt nhìn đi nơi nơi đều là một mảnh màu xanh biếc. Tôn Phi vắt hết óc, dùng tới tri thức sinh vật học ít ỏi đến đáng thương của kiếp trước thiết kế một hệ thống vun trồng tuần hoàn độc đáo, khiến cho thực vật cải thiện được chất lượng không khí bên trong hang đá, mà hệ quả đi kèm là còn là thực vật nơi này còn thoát khỏi hạn chế của việc biến hóa về mùa mà mãi xanh tươi... Cả tòa mê thành trong hang đá ngầm đang dần dần hình thành một hệ thống sinh thái tuần hoàn của riêng mình.
Đương nhiên, để xây dựng cải tạo mê thành, “khách nhân” đến từ thế giới Diablo cũng xuất ra không ít lực.
Dòng sông ngầm được nữ tu sĩ Ankara thiết kế mấy cái ma pháp trận dẫn nước đơn giản, dẫn nước từ phía trên mặt đất xuống, trải qua ma pháp trận xử lý, nước sông không còn lạnh như băng nữa mà nhẹ nhàng tràn ngập sinh cơ, dòng chảy an ổn, tưới tắm cho thảm thực vật, nữ tu sĩ Ankara cũng với nhóm người Rogue tràn đầy ham muốn xây dựng, thậm chí các nàng còn sáng tạo ra hơn chục những mạch suối phun nhân tạo, biến mê thành trong hang đá ngầm tựa như tiên cảnh, nơi nơi đều tràn ngập cỏ cây và nước sạch, cực kỳ mỹ lệ.
Hệ thống dẫn nước tự thành tuần hoàn, trên mặt nước sương trắng bồng bềnh, đặc biệt có cả loài cá đuôi đỏ linh hoạt bơi qua bơi lại.
Cả hang đá ngầm xinh đẹp như thiên đường, thật sự làm cho người ta có khó thể tưởng tượng trước đây nơi này từng là một nhà tù âm trầm khủng bố.
Đây đúng là mộng ảo bí cảnh mà Tôn Phi đã vô số lần tưởng tượng ra.
- Bệ hạ, xin ngài hãy đặt tên đi!
- Bệ hạ, hang đá cơ bản đã cải tạo xong, nơi này cũng nên có một cái tên!
Dù đang bận rộn nhưng binh lính cùng nhóm thạch tượng khi thấy quốc vương bệ hạ tới đều vây quanh lại, bọn họ rất nhiều người đã có tình cảm với nơi này, vừa mới bắt đầu ai cũng không ngờ rằng mình có thể sáng tạo ra một địa phương xinh đẹp đến vậy, trên mặt ai cũng tràn nụ cười tự hào, tràn ngập cảm giác thành tựu.
Tôn Phi cười haha:
- Haha, hảo, từ đây về sau mê thành trong hang đá ngầm ở Hương Ba Thành sẽ trở thành căn cứ mật bồi dưỡng nhân tài. Toàn bộ nơi này đều là do công sức và những giọt mồ hôi vất vả của mọi người tạo ra nên có thể gọi là..
Nói tới đây, Tôn Phi mở bàn tay ra, quang diễm lóe lên, triệu xuất “Tử Thanh song kiếm”, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn bước nhanh tới tấm bia đá lớn gần cửa, đột nhiên lăng không bay lên, “Tử Thanh song kiếm” hóa thành một đạo lưỡng sắc cầu vồng, kiếm đi như long xà, ánh lửa bắn ra tung tóe, đá vụn rơi xuống lã chã:
- Hãy gọi là Anh Hùng Thành đi!
Anh Hùng Thành!
Sau khi Tôn Phi đáp xuống mặt đất, đá vụn rơi xuống, ba chữ to lớn mãnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ba chữ này khí thế hùng hồn, phảng phất như muốn phá vỡ tấm bia đá mà sôi trào chui ra, làm cho người ta cảm thấy rung động.
Trong lòng núi vang lên một trận hoan hô.
- Anh Hùng Thành, haha, có hai ý nghĩa, thứ nhất là đây là ngôi thành bằng đá dưới lòng đất do nhân dân anh hùng của Hương Ba Thanh dùng công sức và những giọt mồ hôi sáng tạo ra, thứ hai, ta hy vọng từ đây về sau, phàm là người từ bí cảnh này đi ra ngoài, tất cả đều là anh hùng đỉnh thiên lập địa!
Lời Tôn Phi còn chưa dứt thì những binh lính cùng thạch tượng đã kích động, nhiệt huyết sôi trào… Ở lục địa này, cấp bậc sâm nghiêm, những người có thân phận thấp kém như bọn họ kỳ thật thực dễ dàng thỏa mãn, có thể được bệ hạ gọi là “Anh Hùng”, cũng là quá đủ cho mỗi người rồi.
. . .
Đám người dần dần tản ra, bắt đầu bận rộn tiến hành công việc hậu kỳ của “Anh Hùng Thành”
Thị vệ trưởng Peter Cech mang theo nhóm thánh đấu sĩ dưới trướng tiếp tục tiến hành công tác theo dõi và phòng vệ trên mặt đất, còn giám ngục Oleguer tung tăng theo sát đằng sau Tôn Phi, đi vào thạch thất đặc biệt dành cho quốc vương. Tôn Phi hài lòng gật đầu, bàn ghế trong phòng đại đa số làm bằng đá, trong gian thạch thất phía sau còn có một cái ao nhỏ trang trí bằng pho tượng Mỹ nhân ngư, trong ao có một đám hồng vĩ kim ngư (cá vàng đuôi đỏ) nhàn nhả thoải mái bơi lội tung tăng, có cây cỏ xanh rì, cũng không có trang trí quá xa hoa, không gian tươi mát, đó là loại hình Tôn Phi thích nhất.
- Nói cho ta nghe một chút, công việc thẩm vấn tiến hành thuận lợi chứ?
Tôn Phi cầm lấy một ít đồ ăn cho cá,một bên đứng ở hồ chơi đùa với tiểu kim ngư, một bên chậm rãi hỏi han.
- Phi thường thuận lợi ạ, đám người kia quả không xứng với danh hiệu quý tộc, nhát gan như chuột, chỉ mới thấy Drogbe đại nhân cùng Pearce đại nhân dùng đá tảng trói mấy tên thị vệ nhấn chìm xuống dòng Zuli thì đã sợ mất mật, quốc vương cả chín nước không có một chút phản kháng nào, đều viết một phong quốc thư, dựa theo phân phó của bệ hạ thần đã cho tối thân cận thị vệ của bọn hắn suốt đêm mang theo quốc thư đi đến các quốc gia yêu cầu đền tiền.
Giám ngục Oleguer mặt mày hớn hở nói:
- Chúng ta cách ly quốc vương các quốc gia ra thẩm vấn, nghe nói bọn hắn lần này có can đảm liên hợp để thảo phạt, ngoài việc là vì không muốn không muốn chi tiền của hiệp nghị bồi khoản chiến tranh mà đám vương tử kí lúc trước, chủ yếu nhất là do bị một kẻ thần bí xúi giục.
- Nga? Kẻ thần bí?
Tôn Phi đem thức ăn cho cá trong tay nghiền nát, ném vào trong ao, vỗ vỗ tay:
- Ngươi nói rõ xem nào?
- Thân phận cụ thể, đám quốc vương ngu xuẩn kia cũng không rõ ràng, chỉ biết được một ít tin tức mơ hồ, hẳn là một Đại ma pháp sư cường đại đến từ đế đô St.Petersburg, lần này thảo phạt hắn không cùng theo, nhưng thật ra hắn có một người hầu, đã theo liên quân tới đây, là Phong hệ ma pháp sự đã động thủ lúc chiều trên cầu đá, hiện tại đã bị chúng ta bắt được. Bất quá người này là một tiểu quý tộc, ỷ vào thân phận nên rất hung hăn càn quấy, không có lệnh của bệ hạ nên cũng không dụng hình, cho nên…
Giám ngục Oleguer vẻ mặt khó xử khi đề cập tới quyền quý gia tộc ở đế đô, thậm chí so với thân phận cửu quốc quốc vương kia càng thêm mẫn cảm ên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành đợi để cho Tôn Phi quyết định.
- Thật là một lũ ngu xuẩn, cả thân phận kẻ kia cũng không rõ ràng, lại bị xúi giục mất đi sức phán đoán, dám tùy tiện tấn công Hương Ba Thành sao? Một đám đầu bò như thế sao lại có thể trở thành quốc vương nhỉ?
Tôn Phi cười nhẹ, thần sắc hung ác nói:
- Đừng nói đến cái đám gia tộc quý tộc chó má ở Đế đô, không tiếc hết thảy đại giới, cũng phải đào người xúc giục kia ra cho ta! Ngươi phải biết rằng, bên trong Tiểu Hắc Ốc ở Hương Ba Thành, không có một địch nhân nào có thể ngẩng đầu đi ra ngoài, nếu dám đối nghịch với Hương Ba Thành, vậy thì hãy cho hắn hảo hảo cảm nhận cái mùi vị sống không bằng chết đi, bổn vương nhớ rõ ngày xưa Oleguer ngươi không phải được mọi người ở Hương Ba Thành gọi là “Tử Thần xúc tu” lãnh huyết tàn khốc, người người e sợ sao?
Hiện tại, ngươi hãy đem tất cả các thủ đoạn bức cung tàn khốc nhất mà trước kia ngươi nắm giữ “Thiết Ngục Thủy Lao” ra sử dụng đi! Nhớ kỹ, không cần thương hại địch nhân, Tiểu Hắc Ốc tồn tại chỉ có một ý nghĩa, và ta chỉ cần kết quả.
- Tuân mệnh, bệ hạ!
Tôn Phi nói như đinh đóng cột làm cho giám ngục Oleguer thân hình mập mạp chấn động, lập tức đúng thẳng cái lưng.
- Chuyện này tạm thời cứ thế đã, ngươi mau chóng thu xếp đi!
Tôn Phi nói xong vung tay lên, trong tay hé ra một miếng da dê bay về phía Oleguer, sau đó tiếp tục nói:
- Trên đó viết những việc mà một tháng tới ngươi phải làm.
Tôn Phi không nói rõ, kỳ thật ngoài giám ngục Oleguer ra, những lãnh đạo chủ yếu khác của Hương Ba Thành như Best, Brooke và những người khác đều nhận được một mảnh tương tự.
Giám ngục Oleguer sửng sốt, chợt minh bạch ý tứ của Tôn Phi, kinh ngạc nói:
- Bệ Hạ, ngài... Ngài muốn rời Hương Ba Thành một khoảng thời gian sao?
Tôn Phi gật gật đầu
Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng bên chiếc ao nhỏ, ánh mắt lướt qua thân hình Oleguer, nhìn ra thạch thất phía sau hai người, xa xa trong lòng núi ở một chổ sâu thẩm, một tòa tháp cao hơn hai mươi thước thật lớn đứng sừng sững, cửa sắt đen nhánh, phảng phất như một đầu cự thú đang há cái miệng to như chậu máu, ai cũng không biết phía sau cánh cửa thép cực lớn kia là cái gì, hai trăm năm nay các triều đại ở Hương Ba Thành nhiều lần thăm dò qua, nhưng ngoài những tổn thất thảm trọng không ai đụng đến những điều thần bí được cất giấu trong đó.
- Bệ ha, ngàn vạn lần không được a...
Oleguer nhìn theo ánh mắt Tôn Phi, liền đoán được Tôn Phi định làm gì, cực kỳ hoảng sợ khuyên nhủ:
- Bệ hạ, nơi đó thật sự là quá nguy hiểm… Quá nguy hiểm a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.