Chương 45: Gió tanh mưa máu.
Loạn Thế Cuồng Đao
19/03/2013
Trong phút chốc, tiếng binh lính kinh hô, tiếng người bị thương kêu thảm thiết, tiếng quan quân hô quát, tiếng kim loại va chạm. . . Vô số thanh âm bén nhọn chói tai khiến người khác sợ hãi tận linh hồn, dưới đột kích của binh lính Hương Ba Thành đồng loạt vang lên, tựa như một bản tử vong giao hưởng đi kèm với màn huyết vũ đánh vỡ sự yên lặng vốn có của vùng trời.
Vào lúc này, trên tường thành Hương Ba, trong phút chốc vang lên một trận hò reo không thể ngăn chặn.
Toàn bộ lo lắng cùng sợ hãi trong nháy mắt hóa thành tiếng hoan hô vang dội.
Một phủ như khai thiên tích địa vừa rồi đánh lên trên tháp thuẫn long thương trận, cũng đánh một đòn thật mạnh vào trong lòng mỗi người dân Hương Ba Thành, giống như một ngọn hỏa diễm chói lòa trong đêm tối, dễ dàng thiêu đốt huyết dịch cùng linh hồn bọn họ.
Trên tường thành, người nào cũng biết một phủ kia là ai đánh ra, người nào cũng biết phía sau bộ khôi giáp kia là diện mạo gì.
Bởi vì mỗi người trong số họ, từ đầu đến cuối luôn luôn đưa mắt dõi theo vị quốc vương trẻ tuổi đầy dũng cảm của mình, từ lúc kiên định theo dây thừng trượt xuống dưới thành, sau đó lại xung phong dẫn đầu tiến lên phía trước, đem phía sau lưng mình giao cho chiến hữu.
Mà hướng hắn tiến tới, chính là lũ địch nhân tàn nhẫn.
Trên tường thành mỗi một binh sĩ cùng dân nghèo đều đều rơi lệ đầy mặt, bọn họ điên cuồng mà gào thét lên, vô thức quơ song chưởng, dốc cạn sức lực mà gào thét, tựa như làm thế có thể sẽ góp một phần sức mạnh cho những chiến binh dũng cảm đang len lỏi phía địch quân, lại tựa như chính họ đang tự mình cùng quốc vương cùng nhau chiến đấu.
Đối diện bờ sông Zuli.
Trên một gò đất nhỏ hơi gồ lên.
Ngân diện nhân sắc mặt âm trầm như nước, nguyên bản thần thái như đợi xem kịch vui lúc trước đã sớm tiêu thất vô tung, thay vào đó là vẻ mặt giống như một đầu á clang đói khác mở miệng cắn xuống một nhát thì mới phát hiện thứ mình cắn không phải là một khối thịt mềm mại ngon lành, mà là một tảng nham thạch khiến răng mình sứt mẻ.
Vừa rồi một phủ kinh thiên động địa bổ ra, trong lòng hắn nhảy dựng, tâm tình ung dung lập tức bị phá hỏng.
Tháp thuẫn phương trận từ trước tới nay là niềm kiêu ngạo của hắn, lại có thể ngay cả một giây đồng hồ cũng không chịu nổi, đã bị đối thủ đập thành bã vụn, dễ dàng sát nhập vào trong trận. . . Đây quả thực là một cái bạt tai hung hăng lên mặt hắn.
Mà lực lượng khủng bố ẩn chưa trong một phủ này, cũng làm cho hắn lần đầu tiên cảm thấy uy hiếp.
Kia quả thực không phải sức người có thể làm.
Không có...chút nào đấu khí dao động, kia rốt cuộc là dạng lực lượng gì?
- Hắc kỵ sĩ, truyền lệnh ta, diễn “tỏa trận”, bỏ qua loạn trận phía trước, đem những tên kia vây lại cho ta, long thương tiếp tục gác lên, tách ra khoảng cách, không được đánh bừa. . .
Ngân diện nhân nhanh chóng tỉnh táo lại, thể hiện ra năng lực ứng biến một Thống soái nên có.
Hắn ánh mắt như điện, rất nhanh liền nhìn ra hai mươi mấy người liều mạng xung phong kia không phải võ sĩ, không có đấu khí, chỉ bằng vào khí lực trời sinh mà liều chết, lát nữa, khẳng định sẽ mệt mỏi trở nên vô lực, đến lúc đó là có thể thoải mái chém giết.
Nhưng là, Ngân diện nhân lại không nghĩ tới chờ đợi.
Mặc dù từ nhỏ đã được dạy dỗ làm cho đến hỉ nộ không lộ, đồng thời thừa hiểu dụng binh không được đem cảm tính xen vào, nhưng là, vốn xem địch nhân chẳng khác gì một đám kiến hôi, lại bị chúng hung hăng cho một bạt tai, điều này làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, Ngân diện nhân rốt cục không thể kiềm chế, hắn quyết tâm dùng thủ đoạn cường thế lôi đình đánh tan địch nhân, đồng thời công phá Hương Ba Thành.
Hắn trầm ngâm một lát, lại cắn răng lạnh giọng nói:
- Truyền lệnh của ta tới tam tinh võ sĩ Landes, lệnh cho hắn không cần tiếp tục bảo hộ máy bắn đá, lập tức lao tới phía trước, phối hợp một trăm tháp thuẫn binh, dùng thời gian ngắn nhất đem địch nhân thanh trừ. . . Đại quân toàn bộ chuẩn bị, lập tức công thành.
Ngân diện nhân liên tiếp hạ hai đạo thiết huyết quân lệnh, trong lòng suy tư một trận, sau khi bảo đảm chắc chắn toàn bộ ứng sách không sơ hở, lúc này mới vung roi ngựa, ý bảo hắc kỵ sĩ phía sau nhanh chóng đi truyền lệnh.
. . .
. . .
Phía đầu cầu.
Ác chiến vẫn còn tiếp tục.
Tôn Phi xuất ra một phủ kinh thiên động địa, lợi dụng lực lượng nhục thể cuồng bạo không gì sánh kịp của người man rợ cấp mười hai, từ trong trận hình tháp thuẫn long thương mở ra một khe hở, hơn hai mươi đại lực sĩ tận dụng lúc này, gắt gao đi theo ở phía sau hắn, giống như một thanh tuyệt thế bảo đao, , nháy mắt sát nhập vào trung ương địch trận.
Tháp thuẫn long thương trận lực phòng ngự chính diện hết sức kinh người, cho dù là trọng kỵ binh trùng kích cũng khó mà đánh vỡ, nhưng một khi bị đối thủ đột phá, binh lính phía sau tháp thuẫn trên người chỉ mặc nhuyễn bì giáp, không có cương thiết trọng giáp bảo hộ, hoàn toàn chính là đợi người đến giết.
Mãnh nam đầu bạc Pearce cùng tráng hán tọc dài Drogba gắt gao theo sát phía sau Tôn Phi, hai người đều là mãnh nam trời sinh thần lực, trong tay cự chùy cùng đại phủ mang theo xu thế lôi đình vạn quân vọt vào trận địa địch mà múa may tàn sát, hắc y giáp sĩ lần lượt ngã như rạ, khẽ đụng liền tổn thương, căn bản không thể ngăn cản.
Trên cầu đá chật hẹp, nhất thời một mảnh huyết vũ tán loạn.
Bởi vì nguyên nhân địa hình, hắc y giáp sĩ tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng lại không thể vây quanh đám người Tôn Phi, một hàng trên cầu nhiều nhất chỉ có thể đứng được mười mấy người, ưu thế về binh lực không thể phát huy, nhất thời rơi vào thế hạ phong.
Trong hỗn loạn, có một hắc y giáp sĩ quan thực lực sắp đạt tới nhất tinh võ sĩ, chứng kiến phe đối thủ kẻ mặc kim chúc khôi giáp một mình một phủ sau khi bổ ra một đòn kinh thiên phá tan tháp thuẫn long thương trận thì cự phủ cũng vỡ nát, tay không còn vũ khí, con ngươi hắn chuyển động, trong lòng vui mừng, hắn muốn đánh lén, từ dưới mặt đất nhặt lên nửa đoạn long thương gãy, dùng hai tay ôm lấy, đấu khí điên cuồng vận chuyển, chờ thời cơ sẽ đâm ra.
Mặc dù là nửa thanh long thương, nhưng sức nặng ít nhất cũng có năm sáu chục cân, thế đại lực trầm, dưới ánh mắt trời lóe lên hàn quang, đầu thương lộ ra khí thế hung tợn, dưới đấu khí hắc y giáp sĩ quan tiếp cận nhất tinh thực lực thôi động, hóa thành một đạo tàn ảnh, phóng tới trước ngực Tôn Phi.
- Đi chết đi!
Hắc y giáp sĩ quan cười ác độc.
Hắn giống như đã chứng kiến đối thủ bị long thương xuyên thủng, máu bắn ra. Không hề nghi ngờ, có thể đem kẻ khí lực lớn như quái vật này giết chết, tuyệt đối là một đại đại quân công, nhất định được tấn thăng quân hàm.
Nhưng là. . .
Nụ cười của tên hắc y giáp sĩ quan rất nhanh cứng lại.
Thay vào đó là một gương mặt tái nhợt bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo biến dạng.
Con ngươi của hắn gần như lồi ra vì một màn không thể tưởng tượng nổi. . .
Bởi vì kẻ hai tay không có vũ khí kia sau khi phát hiện ra hắn đánh lén lại không có một chút kinh hoàng, thậm chí hoàn toàn tương phản, ánh mắt lộ ra dưới ngân sắc khôi giáp lại có một tia cười lạnh tràn ngập giảo hoạt cùng chẳng thèm ngó tới, chỉ thấy từ hai tay kẻ đó chợt lóe lên một luồng sáng bạch sắc, giống như ma pháp, một thanh cự phủ tạo hình cự đại khoa trương khủng bố tựa như tử thần nhe nanh cười, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Thương!
Một phủ bổ tới trước mặt.
Khi bổ trúng mũi long thương kia, tiếng kim loại va chạm vang lên, tia lửa bắn ra.
Lưỡi của cự phủ trong tầm mắt hắc y giáp sĩ quan kia hóa thành một bạch sắng quang mang, giống như một thanh tuyệt thế bảo đao thoải mái cắt gọt một miếng bánh thông thường, chính diện mà tới, lấy một tốc độ khủng bố chia mũi long thương làm hai nửa, sau đó vẫn không mảy may suy yếu, xẹt luôn qua thân thể hắn. . .
Tiếp đó, cảm giác lạnh lẽo truyền đến.
Long thương, hắc giáp sĩ quan. . .
Một phủ đi qua, toàn bộ đồng loạt từ chính giữa tách đôi ra, biến thành hai mảnh ầm ầm đổ xuống.
Cột máu nháy mắt không thể ngăn chặn phọt ra.
Nội tạng đỏ thẫm còn bốc hơi nóng, mang theo xương cốt trắng hếu, cùng hai mảnh long thương rơi đầy đất.
Trong không trung đầy một trời máu bị bắn lên rồi như mưa rơi xuống đất, hóa thành một mảnh tanh hôi bốc ra tứ phía, cả không khí cũng như bị biến thành màu đỏ.
- A a a a. . .
Mấy hắc y giáp sĩ bên cạnh sĩ quan kia thấy một màn này, hồn phi phách tán, ngay cả tấn thiết (thép ròng) long thương cũng bị bổ làm hai mảnh, đây là dạng lực lượng ma quỷ gì? Thật sự là rất hung tàn, có kẻ xoay người thét chói tai chạy trốn, lại không cẩn thận đụng vào hàng phương trận long thương thứ hai, bị người một nhà xuyên thành thịt nướng, tay chân run lên kêu thảm thiết không dứt.
Tôn Phi triệu hoán người man rợ cấp mười hai cầm theo ma pháp thuộc tính đại phủ, sắc bén vô cùng, một phủ bổ tới tên sĩ quan đánh lén, tiếp đó lại xoay người một phủ nữa bổ ra, hàn quang lóe lên, nhất thời đem mấy tên hắc y giáp sĩ không chạy trốn kịp trước mặt cả người lẫn vũ khí đều chém thành hai đoạn.
Ở phía sau hắn, nhóm đại lực sĩ toàn thân khôi giáp bảo hộ thừa dịp lao vào giết loạn một trận.
Cương thiết khôi giáp kiên cố trên người khiến bọn họ có thể coi thường đao kiếm trong tay hắc y giáp sĩ, mà trong tay bọn họ lại là cự phủ cự đao tạo hình cự đại khoa trương, tận tình thu gặt lấy sinh mệnh đối thủ, đao quang phủ ảnh, thường thường một phủ một chùy đi qua, đối thủ cho dù biết được phương hướng, nhưng dưới lực lượng khủng bố, hắc y giáp sĩ cùng cả vũ khí cầm trên tay cũng sẽ bị đập nát thành mảnh nhỏ, lực lượng cự đại thậm chí có thể dễ dàng đem đám hắc y giáp sĩ đè bẹp trên mặt đất.
Đây chính là uy lực của nhóm đại lực sĩ cuồng bạo trong cận chiến.
Uống xong “thể lực dược tề” pha loãng, đại lực sĩ có thể có được sức chịu đựng vô tận trong một khoảng thời gian, có thể tận tình phát huy tinh thông của mình, hậu trọng khôi giáp trên người cùng cự đại vũ khí trong tay sẽ không mang chút quấy nhiễu nào cho bọn hắn, ngược lại thành ác mộng của địch nhân, lực phòng ngự đao thương bất nhập, tiến công thì không gì không phá được, quả thực chính là một đám chiến tranh khủng thú từ dưới địa ngục đi lên.
Hai mươi ba dũng sĩ, giống như hai mươi ba đầu mãnh hổ được tranh bị tới tận răng lao vào một đám cừu nhỏ mới sinh, không thể ngăn cản.
Quốc vương Alexander dẫn đầu đội hình, trong hắc y giáp sĩ căn bản không tìm được ai có thể địch lại hắn, cơ hồ là hắn dùng tốc độ như bay đi trước mở đường, nhất thời làm trăm người phía trước tầng thứ hai thuẫn long thương trận loạn như ong vỡ tổ.
Một lát sau hắc y giáp sĩ cố gắng ổn định trận hình.
Thế nhưng đám binh lính quay mắt về phía đám ma quỷ kia, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi, dọa đến hồn phi phách tán, chỉ biết xoay người chạy trốn, bọn hắn cũng đã trải qua không ít chiến đấu, nhưng chưa bao giờ gặp một trận chiến chỉ có một phương đi đồ sát, ngay cả sức hoàn thủ mình cũng không có, thế này thì còn đánh đấm gì?
Cho dù cả đám đều là tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng lúc này, trong đầu bọn hắn chỉ có cùng một chuyện, đó là. . .
Chạy!
Chạy được càng xa càng tốt!
Tránh xa đám ma quỷ giết không chết này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.