Chương 222: Giúp ta một chuyện.
Loạn Thế Cuồng Đao
06/09/2013
- Tất cả đứng lên đi, việc hôm nay là do ta sơ suất, không liên quan tới các ngươi!
Paris lúc này cũng sớm đã từ trong lòng Tôn Phi đứng dậy, toàn thân nàng đồ trắng, khí chất xuất trần, thần sắc thoải mái hờ hững, không chút sợ hãi sau tai nạn vừa rồi, vẫy nhẹ bàn tay trắng nõn, động tác tao nhã, miễn xá trách nhiệm cho đám thị vệ.
- Đa tạ Paris đại nhân!
Đám thị vệ hoàng gia lúc này mới trấn định lại mà đứng dậy, ánh mắt nhìn Tôn Phi đã tràn ngập kính sợ cùng cảm kích.
Tuy rằng vừa rồi bọn hắn quỳ xuống đất vì đến chậm, nhưng ở xa xa đã chứng kiến ảo ảnh cự kiếm màu bạc phóng lên cao cùng hỏa diễm thập tự giá chói mắt thiêu đốt trời đêm khiến Phong Ngữ tửu quán sụp xuống trở thành đống hoang tàn, mỗi người đều biết rõ, cho dù là bọn hắn tới đúng lúc, đối mặt loại chiến đấu trình độ này cũng chẳng thấm vào đâu, bên trong đám thích khách hiển nhiên có cao thủ kinh thế hãi tục, thực lực cường hãn, đủ để quét ngang tất cả thị vệ hoàng gia tại đây, nếu không có vị cao thủ trẻ tuổi trước mắt này xuất thủ tương trợ, chỉ lúc này “'Paris đại nhân” mà bọn hắn thấy sớm đã trở thành một xác chết lạnh như băng.
Bất quá vị quốc vương bệ hạ trước giờ thích hư vinh vạn phần kia, giờ phút này lại không có tâm tư hưởng thụ loại này ánh mắt sùng kính đó.
Hắn thở nhẹ một hơi, hồng sắc quang diễm chợt lóe, ẩn đi bộ sáo trang song kiếm “Boolean Kessel hài tử”, phủi phủi tro bụi trên vai, lại nhìn chằm chằm yêu nữ kia một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Mỹ nữ, ta đột nhiên có một cảm giác không tốt lắm, giống như nàng đã biết trước sẽ có người tới tửu quán bố trí sát cục, mà bổn vương tựa hồ lại bị nàng lợi dụng một lần?
Ma nữ yêu mị kia dùng bàn tay ngọc khẽ vuốt lại mái tóc vàng hơi rối, che miệng cười khẽ, bộ dáng rất là thanh thuần vô tội, đối với câu hỏi của Tôn Phi, chỉ cười khẽ, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
- Quả nhiên càng là nữ nhân xinh đẹp, lại càng biết gạt người a.
Tôn Phi từ động tác cua nàng đại khái hiểu ra, đột nhiên nhớ tới câu mà Ân Tố Tố từng nói (mẹ của Trương Vô Kỵ trong bộ Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung).
- Hì hì, xin bệ hạ chớ trách, Paris cũng không có muốn nhờ bệ hạ tiêu trừ địch thủ đế đô đâu, bởi vì thích khách đó, không phải thuộc thế lực trong đế quốc!
Paris biết ý Tôn Phi cho nên mở miệng giải thích.
- Đều không phải là người đế quốc?
- Đúng là như thế. Hai tháng trước bọn chúng đã xuất hiện ở đế đô, phi thường thần bí, hành tung bất định, đặc biệt ám sát quan viên trọng yếu của đế quốc, ra tay tàn nhẫn, trước sau đã có hơn mười quan lớn đế quốc cùng quý tộc chết dưới ám sát của bọn chúng, bất luận là trưởng công chúa hay là ta, trong mấy ngày ngắn ngủn đều từng liên tiếp gặp phải ám sát, tuy rằng không ngại an toàn, nhưng lại thủy chung không thể đem trừ tận gốc, bọn người kia, giảo hoạt giảo quyệt, lại nắm rõ hết thảy cao thủ đế đô, không có mười phần nắm chắc, tuyệt không ra tay, ta trước sau thiết kế dẫn dụ nhiều lần, đều không có thành công!
Paris nghiêm túc nói, khí chất phong trần dụ hoặc đã biến mất vô tung, trên dung nhan tuyệt sắc mơ hồ có một loại khí tức thần thánh trang trọng, lại càng là một phen mị lực kinh tâm động phách. Nàng kiên nhẫn hướng Tôn Phi giải thích.
- Ôh, cho nên nàng chọn đúng thời cơ, cố ý một mình tiến vào nguy hiểm, chỉ dẫn theo vài hộ vệ, không có cao thủ bảo hộ, lại phi thường ồn ào mà tới nơi hỗn loạn này, thật ra là vì hấp dẫn chú ý của thích khách, để bọn chúng lầm rằng đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, mới có thể toàn bộ cao thủ dốc toàn lực tiến đến ám sát, mà nàng thì âm thầm phái người mời bổn vương đến, mượn tay bổn vương một lưới bắt hết?
Tôn Phi cũng không phải người ngu, nghe một nửa lời Paris nói đã đoán được đoạn dưới.
- Bệ hạ anh minh.
Paris cười hì hì vỗ tay một cái khiến Tôn Phi dở khóc dở cười, tiếp tục giải thích nói:
- Không biết vì cái gì, tuy rằng không phải người đế quốc, nhưng đám thích khách này lại phi thường hiểu biết đế đô, bọn chúng quen thuộc mỗi một hành tung cao thủ đế đô, cho nên nếu bên cạnh ta có những cao thủ này bảo hộ, bọn chúng tuyệt đối sẽ không lộ diện. Bệ hạ có thực lực đánh chết đám sát thủ này, hơn nữa hôm nay mới đến đế đô, thanh danh chưa lộ, bọn chúng tuyệt sẽ không ngờ tới, như vậy mới có thể lừa dối, dẫn đám chết tiệt này ra cả, thẳng mặt đánh một đòn!
Tôn Phi khẽ nhíu mày, hay cho một nữ nhân đáng sợ, hắn còn có thể nói cái gì.
- Hi hi hi, kỳ thực hôm nay Hương Ba Vương đại triển thần uy, một người tự lực đánh chết thích khách thần bí quấy nhiễu đế đô hồi lâu, Yashin đại đế bệ hạ biết được, tất nhiên sẽ có trọng thưởng, đây chính là một cái công lớn, tính ra, đêm nay Alexander ngài tuyệt đối được ích không ít, làm gì một bộ mày ủ mặt ê như thế?
Từ 'Bệ hạ' đến 'Hương Ba Vương' lại đã 'Alexander', cách xưng hô của Paris với Tôn Phi liên tục biến hóa, đến cuối cùng có vẻ thân mật tự nhiên, phảng phất là lão hữu nhiều năm.
Tôn Phi ngẫm lại, nữ nhân này nói cũng không sai, tựa hồ mình thật sự không thiệt.
Nhưng cảm giác lần nữa bị nữ nhân này một đường bố trí, làm cho quốc vương bệ hạ có chút chủ nghĩa đại nam tử thoáng khó chịu.
- Ta rất tò mò, vạn nhất ta không đến, vậy kế hoạch của nàng chẳng phải là tự tìm đường chết?
Tôn Phi đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.
- Trên thế giới không có kế sách hoàn mỹ, đã lựa chọn điều gì đểu phải chấp nhận rủi ro. Alexander ngài cho tới nay đối xử với trưởng công chúa tốt như vậy, vì cái gì không thể tương tự với ta? Chẳng lẽ ta không xinh đẹp bằng trưởng công chúa ốm yếu kia? Hi hi hi, ngài đừng trừng mắt với ta, nếu bệ hạ thật sự không đến, vậy nhân gia cũng chỉ có thể oán chính mình vận khí bất hảo!
Paris mị nhãn lung liếng, ngôn từ có chút hương vị làm nũng.
Tôn Phi biết rõ nữ nhân trước mắt đáng sợ, sao dám nghĩ ngợi gì:
- Chỉ sợ cho dù là ta không đến, nàng cũng có biện pháp đối phó thích khách này đi?
- Hi hi hi, không nghĩ tới bệ hạ hiểu ta như vậy, nếu ngài nhẫn tâm không đến, nhân gia cũng chỉ đành chạy trối chết, tự mình đến cửa Hương Ba đại doanh nhờ che chở, hì hì, chẳng qua là đổi địa phương mà thôi, ngài cũng sẽ phải ra tay! Chẳng qua như vậy, thích khách đến, nhất định sẽ đem tai họa cho thuộc hạ của ngài…
Paris cười rất vui vẻ:
- Cho nên nói, ta cho ngài lựa chọn, mà ngài cũng chọn đúng rồi, đây là kết cục hoàn mỹ nhất!
Quả nhiên!
Nữ nhân này, thực con mẹ nó đáng sợ!
Nếu Tôn Phi không tới, Hương Ba đại doanh tất bị vạ lây.
Tôn Phi trừng mắt nhìn nàng một cái, dừng một chút, nghĩ tới một việc khác, sờ sờ cằm mở miệng cười nói:
- Yashin đại đế bệ hạ ban thưởng, tạm thời để ở một bên, ta vừa rồi coi như là ở thời khắc nguy cấp cứu nàng một mạng, mỹ nữ, có thể tỏ vẻ một chút với ân nhân cứu mạng không?
- Hi hi hi, chẳng lẽ ngài muốn nhân gia lấy thân báo đáp?
Không để ý bên người đều là thuộc hạ của mình, bản tính ma nữ của Paris tự nhiên mà hiển lộ, như là đang nói đùa, rồi lại ánh mắt khiêu khích, vừa ngây ngô vừa dụ hoặc, khiến kẻ khác tim đập thình thịch, khí tức trên người nàng thay đổi, giống như là một đóa hoa Mạn Đà La yêu kiều nở rộ tỏa hương, rất nhiều người biết rõ loại này độc tính trí mạng, cũng nguyện ý đưa tay ngắt lấy.
(Mạn Đà La, hay còn gọi là hoa Bỉ Ngạn, loài hoa chốn hoàng tuyền. Xem thêm tại Wikipedia ))
Bất quá Tôn Phi đã sớm nhận thức bản tínhnữ nhân này, hoàn toàn là một bộ kiêng kị nàng.
Cong ngón búng ra, một vòng khí như có như không bao phủ hai người, đem ngăn cách bên ngoài, Tôn Phi lúc này mới thong thả nói:
- Trước khi diễn ra đại hội diễn võ tác chiến, bổn vương muốn san bằng Huyết Đao dong binh đoàn tại đế đô, hy vọng có thể được thủ bị quân cho phép mang binh tiến vào St. Petersburg, hơn nữa cũng không muốn những người khác ngó tới chuyện này, mỹ nữ, nàng bố trí cho ta đi!
- Hi hi hi, ta cũng minh bạch rồi, Alexander, nguyên lai lúc trước ngài đoán được là ta mời mà lại chọn đi tới, cũng vì muốn nhờ ta đi.
Paris là người thông minh, tức thì nghĩ tới tiền căn hậu quả.
Tôn Phi mỉm cười, nghiêm mặt nói:
- Chuyện này trong đế đô có rất ít người có thể làm được, mà mỹ nữ nàng hiển nhiên là một trong số đó, nàng không mời, ta cũng sẽ tìm tới. Ta và nàng ngay từ đầu chính là muốn lợi dụng lãn nhau, hiện giờ nói rõ, chẳng phải là rất tốt sao?
- Tuy rằng ta biết ngài đang nói sự thật, nhưng mà vẫn làm cho nhân gia cảm thấy thương tâm nha… Hì hì, yêu cầu của bệ hạ, nói khó cũng không khó, a có thể vì ngài an bài. Nhưng lực lượng Huyết Đao dong binh đoàn tuyệt đối không đơn giản như ngài tưởng đâu, sau lưng nó còn ẩn dấu một chút thực lực, cũng có chỗ dựa là gia tộc Fren hiển hách trong tập đoàn quý tộc tại đế đô, Alexander ngài trước khi quyết định động thủ, nên suy nghĩ cho thỏa đáng!
- Huyết Đao dong binh đoàn, nhất định xoá tên!
Ánh mắt Tôn Phi không chút lùi bước.
Ngay lúc hai người nói chuyện, đống hoang tàn Phong Ngữ tửu quán ồn ồn ào ào, tấp nập người hiếu kỳ kéo tới, trận chiến kinh thiên động địa kia, khí tức cường giả bạo tràn, cự kiếm màu bạc cùng hỏa diễm thập tự giá ở ngoài xa mười dặm cũng có thể chứng kiến, đã sớm kinh động doanh khu hai mươi dặm này, kiếm khí kinh thiên cùng nhiệt lực hỏa diễm tỏa ra làm cho rất nhiều võ sĩ nhịn không được lại đây cảm thụ khí tức cường giả lưu lại, mong có chút đột phá.
Tôn Phi cùng Paris cùng lên một cỗ xe ngựa ma pháp do thị vệ hoàng gia mang tới, sau đó tách đám người rời đi.
Rất nhiều người thấy rõ trên xe ngựa chính là đôi nam nữ vừa rồi tham gia trận chiến kịch liệt kia, nhưng bị thân phận thị vệ hoàng gia làm kinh sợ, cũng không dám đi lên gặng hỏi, chứng kiến Phong Ngữ tửu quán trước mắt hoàn toàn trở thành một đống hoang tàn, vài kẻ thông minh đã có liên tưởng, người nào cũng biết sau lưng Phong Ngữ tửu quán có bóng dáng quân bộ đế quốc, nhưng bị phá hủy lại không có người đến truy cứu, mặc kệ đôi nam nữ này rời đi, hơn nữa lại có đại lượng thị vệ hoàng gia vây quanh hộ tống, tin tức này phát ra càng thêm đáng để nghiền ngẫm.
Paris lúc này cũng sớm đã từ trong lòng Tôn Phi đứng dậy, toàn thân nàng đồ trắng, khí chất xuất trần, thần sắc thoải mái hờ hững, không chút sợ hãi sau tai nạn vừa rồi, vẫy nhẹ bàn tay trắng nõn, động tác tao nhã, miễn xá trách nhiệm cho đám thị vệ.
- Đa tạ Paris đại nhân!
Đám thị vệ hoàng gia lúc này mới trấn định lại mà đứng dậy, ánh mắt nhìn Tôn Phi đã tràn ngập kính sợ cùng cảm kích.
Tuy rằng vừa rồi bọn hắn quỳ xuống đất vì đến chậm, nhưng ở xa xa đã chứng kiến ảo ảnh cự kiếm màu bạc phóng lên cao cùng hỏa diễm thập tự giá chói mắt thiêu đốt trời đêm khiến Phong Ngữ tửu quán sụp xuống trở thành đống hoang tàn, mỗi người đều biết rõ, cho dù là bọn hắn tới đúng lúc, đối mặt loại chiến đấu trình độ này cũng chẳng thấm vào đâu, bên trong đám thích khách hiển nhiên có cao thủ kinh thế hãi tục, thực lực cường hãn, đủ để quét ngang tất cả thị vệ hoàng gia tại đây, nếu không có vị cao thủ trẻ tuổi trước mắt này xuất thủ tương trợ, chỉ lúc này “'Paris đại nhân” mà bọn hắn thấy sớm đã trở thành một xác chết lạnh như băng.
Bất quá vị quốc vương bệ hạ trước giờ thích hư vinh vạn phần kia, giờ phút này lại không có tâm tư hưởng thụ loại này ánh mắt sùng kính đó.
Hắn thở nhẹ một hơi, hồng sắc quang diễm chợt lóe, ẩn đi bộ sáo trang song kiếm “Boolean Kessel hài tử”, phủi phủi tro bụi trên vai, lại nhìn chằm chằm yêu nữ kia một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Mỹ nữ, ta đột nhiên có một cảm giác không tốt lắm, giống như nàng đã biết trước sẽ có người tới tửu quán bố trí sát cục, mà bổn vương tựa hồ lại bị nàng lợi dụng một lần?
Ma nữ yêu mị kia dùng bàn tay ngọc khẽ vuốt lại mái tóc vàng hơi rối, che miệng cười khẽ, bộ dáng rất là thanh thuần vô tội, đối với câu hỏi của Tôn Phi, chỉ cười khẽ, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
- Quả nhiên càng là nữ nhân xinh đẹp, lại càng biết gạt người a.
Tôn Phi từ động tác cua nàng đại khái hiểu ra, đột nhiên nhớ tới câu mà Ân Tố Tố từng nói (mẹ của Trương Vô Kỵ trong bộ Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung).
- Hì hì, xin bệ hạ chớ trách, Paris cũng không có muốn nhờ bệ hạ tiêu trừ địch thủ đế đô đâu, bởi vì thích khách đó, không phải thuộc thế lực trong đế quốc!
Paris biết ý Tôn Phi cho nên mở miệng giải thích.
- Đều không phải là người đế quốc?
- Đúng là như thế. Hai tháng trước bọn chúng đã xuất hiện ở đế đô, phi thường thần bí, hành tung bất định, đặc biệt ám sát quan viên trọng yếu của đế quốc, ra tay tàn nhẫn, trước sau đã có hơn mười quan lớn đế quốc cùng quý tộc chết dưới ám sát của bọn chúng, bất luận là trưởng công chúa hay là ta, trong mấy ngày ngắn ngủn đều từng liên tiếp gặp phải ám sát, tuy rằng không ngại an toàn, nhưng lại thủy chung không thể đem trừ tận gốc, bọn người kia, giảo hoạt giảo quyệt, lại nắm rõ hết thảy cao thủ đế đô, không có mười phần nắm chắc, tuyệt không ra tay, ta trước sau thiết kế dẫn dụ nhiều lần, đều không có thành công!
Paris nghiêm túc nói, khí chất phong trần dụ hoặc đã biến mất vô tung, trên dung nhan tuyệt sắc mơ hồ có một loại khí tức thần thánh trang trọng, lại càng là một phen mị lực kinh tâm động phách. Nàng kiên nhẫn hướng Tôn Phi giải thích.
- Ôh, cho nên nàng chọn đúng thời cơ, cố ý một mình tiến vào nguy hiểm, chỉ dẫn theo vài hộ vệ, không có cao thủ bảo hộ, lại phi thường ồn ào mà tới nơi hỗn loạn này, thật ra là vì hấp dẫn chú ý của thích khách, để bọn chúng lầm rằng đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, mới có thể toàn bộ cao thủ dốc toàn lực tiến đến ám sát, mà nàng thì âm thầm phái người mời bổn vương đến, mượn tay bổn vương một lưới bắt hết?
Tôn Phi cũng không phải người ngu, nghe một nửa lời Paris nói đã đoán được đoạn dưới.
- Bệ hạ anh minh.
Paris cười hì hì vỗ tay một cái khiến Tôn Phi dở khóc dở cười, tiếp tục giải thích nói:
- Không biết vì cái gì, tuy rằng không phải người đế quốc, nhưng đám thích khách này lại phi thường hiểu biết đế đô, bọn chúng quen thuộc mỗi một hành tung cao thủ đế đô, cho nên nếu bên cạnh ta có những cao thủ này bảo hộ, bọn chúng tuyệt đối sẽ không lộ diện. Bệ hạ có thực lực đánh chết đám sát thủ này, hơn nữa hôm nay mới đến đế đô, thanh danh chưa lộ, bọn chúng tuyệt sẽ không ngờ tới, như vậy mới có thể lừa dối, dẫn đám chết tiệt này ra cả, thẳng mặt đánh một đòn!
Tôn Phi khẽ nhíu mày, hay cho một nữ nhân đáng sợ, hắn còn có thể nói cái gì.
- Hi hi hi, kỳ thực hôm nay Hương Ba Vương đại triển thần uy, một người tự lực đánh chết thích khách thần bí quấy nhiễu đế đô hồi lâu, Yashin đại đế bệ hạ biết được, tất nhiên sẽ có trọng thưởng, đây chính là một cái công lớn, tính ra, đêm nay Alexander ngài tuyệt đối được ích không ít, làm gì một bộ mày ủ mặt ê như thế?
Từ 'Bệ hạ' đến 'Hương Ba Vương' lại đã 'Alexander', cách xưng hô của Paris với Tôn Phi liên tục biến hóa, đến cuối cùng có vẻ thân mật tự nhiên, phảng phất là lão hữu nhiều năm.
Tôn Phi ngẫm lại, nữ nhân này nói cũng không sai, tựa hồ mình thật sự không thiệt.
Nhưng cảm giác lần nữa bị nữ nhân này một đường bố trí, làm cho quốc vương bệ hạ có chút chủ nghĩa đại nam tử thoáng khó chịu.
- Ta rất tò mò, vạn nhất ta không đến, vậy kế hoạch của nàng chẳng phải là tự tìm đường chết?
Tôn Phi đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.
- Trên thế giới không có kế sách hoàn mỹ, đã lựa chọn điều gì đểu phải chấp nhận rủi ro. Alexander ngài cho tới nay đối xử với trưởng công chúa tốt như vậy, vì cái gì không thể tương tự với ta? Chẳng lẽ ta không xinh đẹp bằng trưởng công chúa ốm yếu kia? Hi hi hi, ngài đừng trừng mắt với ta, nếu bệ hạ thật sự không đến, vậy nhân gia cũng chỉ có thể oán chính mình vận khí bất hảo!
Paris mị nhãn lung liếng, ngôn từ có chút hương vị làm nũng.
Tôn Phi biết rõ nữ nhân trước mắt đáng sợ, sao dám nghĩ ngợi gì:
- Chỉ sợ cho dù là ta không đến, nàng cũng có biện pháp đối phó thích khách này đi?
- Hi hi hi, không nghĩ tới bệ hạ hiểu ta như vậy, nếu ngài nhẫn tâm không đến, nhân gia cũng chỉ đành chạy trối chết, tự mình đến cửa Hương Ba đại doanh nhờ che chở, hì hì, chẳng qua là đổi địa phương mà thôi, ngài cũng sẽ phải ra tay! Chẳng qua như vậy, thích khách đến, nhất định sẽ đem tai họa cho thuộc hạ của ngài…
Paris cười rất vui vẻ:
- Cho nên nói, ta cho ngài lựa chọn, mà ngài cũng chọn đúng rồi, đây là kết cục hoàn mỹ nhất!
Quả nhiên!
Nữ nhân này, thực con mẹ nó đáng sợ!
Nếu Tôn Phi không tới, Hương Ba đại doanh tất bị vạ lây.
Tôn Phi trừng mắt nhìn nàng một cái, dừng một chút, nghĩ tới một việc khác, sờ sờ cằm mở miệng cười nói:
- Yashin đại đế bệ hạ ban thưởng, tạm thời để ở một bên, ta vừa rồi coi như là ở thời khắc nguy cấp cứu nàng một mạng, mỹ nữ, có thể tỏ vẻ một chút với ân nhân cứu mạng không?
- Hi hi hi, chẳng lẽ ngài muốn nhân gia lấy thân báo đáp?
Không để ý bên người đều là thuộc hạ của mình, bản tính ma nữ của Paris tự nhiên mà hiển lộ, như là đang nói đùa, rồi lại ánh mắt khiêu khích, vừa ngây ngô vừa dụ hoặc, khiến kẻ khác tim đập thình thịch, khí tức trên người nàng thay đổi, giống như là một đóa hoa Mạn Đà La yêu kiều nở rộ tỏa hương, rất nhiều người biết rõ loại này độc tính trí mạng, cũng nguyện ý đưa tay ngắt lấy.
(Mạn Đà La, hay còn gọi là hoa Bỉ Ngạn, loài hoa chốn hoàng tuyền. Xem thêm tại Wikipedia ))
Bất quá Tôn Phi đã sớm nhận thức bản tínhnữ nhân này, hoàn toàn là một bộ kiêng kị nàng.
Cong ngón búng ra, một vòng khí như có như không bao phủ hai người, đem ngăn cách bên ngoài, Tôn Phi lúc này mới thong thả nói:
- Trước khi diễn ra đại hội diễn võ tác chiến, bổn vương muốn san bằng Huyết Đao dong binh đoàn tại đế đô, hy vọng có thể được thủ bị quân cho phép mang binh tiến vào St. Petersburg, hơn nữa cũng không muốn những người khác ngó tới chuyện này, mỹ nữ, nàng bố trí cho ta đi!
- Hi hi hi, ta cũng minh bạch rồi, Alexander, nguyên lai lúc trước ngài đoán được là ta mời mà lại chọn đi tới, cũng vì muốn nhờ ta đi.
Paris là người thông minh, tức thì nghĩ tới tiền căn hậu quả.
Tôn Phi mỉm cười, nghiêm mặt nói:
- Chuyện này trong đế đô có rất ít người có thể làm được, mà mỹ nữ nàng hiển nhiên là một trong số đó, nàng không mời, ta cũng sẽ tìm tới. Ta và nàng ngay từ đầu chính là muốn lợi dụng lãn nhau, hiện giờ nói rõ, chẳng phải là rất tốt sao?
- Tuy rằng ta biết ngài đang nói sự thật, nhưng mà vẫn làm cho nhân gia cảm thấy thương tâm nha… Hì hì, yêu cầu của bệ hạ, nói khó cũng không khó, a có thể vì ngài an bài. Nhưng lực lượng Huyết Đao dong binh đoàn tuyệt đối không đơn giản như ngài tưởng đâu, sau lưng nó còn ẩn dấu một chút thực lực, cũng có chỗ dựa là gia tộc Fren hiển hách trong tập đoàn quý tộc tại đế đô, Alexander ngài trước khi quyết định động thủ, nên suy nghĩ cho thỏa đáng!
- Huyết Đao dong binh đoàn, nhất định xoá tên!
Ánh mắt Tôn Phi không chút lùi bước.
Ngay lúc hai người nói chuyện, đống hoang tàn Phong Ngữ tửu quán ồn ồn ào ào, tấp nập người hiếu kỳ kéo tới, trận chiến kinh thiên động địa kia, khí tức cường giả bạo tràn, cự kiếm màu bạc cùng hỏa diễm thập tự giá ở ngoài xa mười dặm cũng có thể chứng kiến, đã sớm kinh động doanh khu hai mươi dặm này, kiếm khí kinh thiên cùng nhiệt lực hỏa diễm tỏa ra làm cho rất nhiều võ sĩ nhịn không được lại đây cảm thụ khí tức cường giả lưu lại, mong có chút đột phá.
Tôn Phi cùng Paris cùng lên một cỗ xe ngựa ma pháp do thị vệ hoàng gia mang tới, sau đó tách đám người rời đi.
Rất nhiều người thấy rõ trên xe ngựa chính là đôi nam nữ vừa rồi tham gia trận chiến kịch liệt kia, nhưng bị thân phận thị vệ hoàng gia làm kinh sợ, cũng không dám đi lên gặng hỏi, chứng kiến Phong Ngữ tửu quán trước mắt hoàn toàn trở thành một đống hoang tàn, vài kẻ thông minh đã có liên tưởng, người nào cũng biết sau lưng Phong Ngữ tửu quán có bóng dáng quân bộ đế quốc, nhưng bị phá hủy lại không có người đến truy cứu, mặc kệ đôi nam nữ này rời đi, hơn nữa lại có đại lượng thị vệ hoàng gia vây quanh hộ tống, tin tức này phát ra càng thêm đáng để nghiền ngẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.