Chương 267: Ngươi là người thứ ba.
Loạn Thế Cuồng Đao
16/09/2013
Ở một khắc này, Hương Ba Vương cùng nhị hoàng tử Andrew Domingos, hai
hình tượng nhân vật nguyên bản không hề liên quan đến nhau, trong nháy
mắt trở nên trùng hợp đến kỳ lạ.
Tí tách!
Giữa đám người, khóe miệng của đoàn trưởng Huju dong binh đoàn co giật, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống nền đá.
Thanh âm kia, phi thường rõ ràng.
- Các ngươi không phải là muốn trữ vật giới chỉ của bổn vương hay sao?
Tôn Phi dựng thẳng ngón tay giữa, lộ ra một chiếc nhẫn đen, nhìn người của mấy đại dong binh đoàn khẽ cười nói:
- Ở đây này, tới lấy đi!
Bất luận là trong kiếp trước hay trong kiếp này ơ Azeroth đại lục, hành động như vậy đều đại biểu cho cùng một loại ý tứ.
Nhưng đối mặt với sự vũ nhục như vậy, người của mấy thế lực, dong binh đoàn kia không ai có phản ứng gì, đã mất đi khí thế của Tứ hoàng tư, lại thêm một màn vừa rồi, cả đám nén giận mà không dám nói câu nào, thậm chí cả dũng khí đối diện với Tôn Phi cũng không có, tất cả đều cúi gằm giống ý trang bộ dạng của thần sư Baresi.
Bọn họ đều là những người đã tưng trải qua sinh tử, cũng không phải là không có can đảm.
Nhưng can đảm cũng không có nghĩa là ngu ngốc tìm chết.
Chỉ cần nhìn kết cục của tên Tứ hoàng tử Cristo, thiên chi kiều nữ Beyonce, hay kết cục của mươi một cao thủ Thanh đồng chi mâu, cho dù có ngu ngốc, cũng phải hiểu được, Hương Ba Vương Alexander trước mặt này là người con như thế nào. Không thể nghi ngờ, Hương Ba Vương đang chờ một cái cớ, chỉ cần bọn họ có chút phản kháng, sẽ lập tức ra tay, không hề cần biết ngươi là người nào, cũng không cần biết thế lực sau lưng ngươi là gì, một tên điên khùng như vậy có điều gì làm hắn phải e ngại.
- Ha ha, hiện tại biết sợ sao?
Tôn Phi thu tay, thản nhiên nói:
- Ta đột nhiên cảm thấy, các ngươi chẳng có tư cách gì để được chia lợi ích từ Huyết Đạo bảo tàng cả, lập tức cút đi, đừng để bổn vương nhìn thấy các ngươi.
- Ngươi...!
- Cái này...!
Mấy đại dong binh đoàn vừa giận dữ vừa sợ hãi.
Bọn hắn còn muốn nói nhưng bất chợt thấy được ánh mắt lạnh như băng của Tôn Phi quét tới, một tia dũng khí cuối cũng như khói thuốc súng phiêu tán, trong không khí còn nguyên mùi máu tanh của mấy người Floe gia tộc, góc tường Tứ hoàng tử Cristo cùng Beyonce vẫn đang hôn mê, dấu quyền ấn trên tường đá nham thạch cứng rắn vẫn còn rõ ràng... Tất cả chuyện này làm cho mấy gã đoàn trưởng dong binh đoàn một lời cũng không dám nói, xám xịt dẫn thủ hạ bỏ đi, rất nhanh rời khỏi đại sảnh ngầm.
Tôn Phi mỉm cười, liếc nhìn những người còn lại, chậm rãi nói:
- Xong, hiện giờ không còn có ai ầm ĩ nữa, mọi người nên thương lượng ước đinh phân chia lại một chút, Hương Ba Thành ta vẫn dựa trên hiệp nghị trước, chỉ lấy ba phân, còn lại các vị tự bàn bạc đi!
Tôn Phi trở lại vẻ hòa khí lúc trước, giống như đổi một con người khác, khôn còn chút bá đạo nào.
Đám người Paris, Pavlyuchenko, thần sư Baresi, Lao Đức Nặc tựa hồ như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì, trên đều mặt mang nét cười, thần sắc tự nhiên, nói vài câu khiêm nhượng với Tôn Phi, không có ai nhắc đến bất kỳ vấn đề nào lúc trước, bầu không khí trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, mọi người khách khí một lần nữa thương lượng phân chia bảo tàng Huyết Đạo dong binh đoàn, sau một phen tranh luận rất nhanh đi đến hiệp nghị.
Đại biểu gia tộc Floe bị toàn diệt, phần của họ được Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chia đều, thần sư Baresi lấy phần của Tứ hoàng tử và gia tộc Knowles, Soro thương hội chiếm được.phần của mấy đại dong binh đoàn.
Các binh sĩ nhanh chóng dựa theo ước đinh phân chia tiền vàng, châu báu, ma pháp thạch, binh khí khôi giáp trong đại sảnh ngầm.
- Bổn tọa lần này tới đây, là phụng mệnh Thần chi tử Kaka cùng Hương Ba Vương hợp tác, được chứng kiến phong thái phi phàm “Nhất quyền hoành thiên” của Alexander bệ hạ, ha ha... Xem ra chuyến đi này không tệ, đại nhân Kaka ít ngày nữa phải rời khỏi St. Petersburg, trước khi đi, hi vọng có thể cùng bệ hạ năng cốc trò chuyện, xin bệ ha có thể vui lòng bớt chút thời gian gặp mặt!
Thần sư Baresi nói xong, tay áo nhẹ nhàng phất một cái, một hồi âm vang nhỏ, toàn bộ rương kim tệ, tài bảo phần của mình đều bị cuốn tới trước mặt Tôn Phi.
Cái phất tay này không hề có chút dao động đấu khí cùng ma lực nào, vô cùng nhẹ nhàng, hơn vạn kim tệ, vô số châu báu, ma pháp thạch chỉnh tề bay năm sáu thước, không có một chút rối loạn, nhẹ nhàng dừng lại dưới chân Tôn Phi, thực lực khủng bố như vậy khiến nhiều ánh mắt lóe lên dị sắc, thần sắc Tôn Phi cũng trở nên ngưng trọng, một thân người man rợ cấp 43 lực lượng vô cùng bá đạo, nhưng còn xa mới khống chế chuẩn xác như vậy, thánh lực của thân sư Baresi đích xác không hề đơn giản.
- Nhất quyền hoành thiên?
Tôn Phi cảm thấy vô cùng thắc mắc về cái danh từ này.
- Hì hì, Alexander, “Nhất quyền hoành thiên” là ngoại mà nhưng người hát dong đặt cho ngươi, hiện tại đã truyền khắp cả đế đô, mỗi ngày đều có người người kể về sự tích anh hùng của ngươi...!
Paris đưa tay nghịch sợi tóc dài, nhẹ nhàng cười giải thích.
Mắt Tôn Phi trắng dã.
“Nhất quyền hoanh thiên”
Cái tước hiệu này nghe thật thô bỉ, híc.
- Ha ha, còn những kim tệ, ma pháp thạch kia, bổn tọa mượn hoa hiến phật, mong Alexander bệ hạ ngàn vạn lần đừng từ chối.
Thần sư Baresi nói xong, vẩy tay, đầu ngón tay lóe lên bạch sắc thánh quang, thu lại khôi giáp và vũ khí nhận được vào trữ vật giới chỉ, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, xoay người bước đi, nhìn như vô cùng chậm chạp, nhưng chỉ chỉ trong tích tắc thân ảnh lão thần sư đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Không ai có thể ngờ được một màn vừa rồi có thể phát sinh.
Trong lòng Tôn Phi hơi ngưng trệ, cũng không biết vị thần sư Giáo đình kia có dụng ý gì, bất quá thần sắc không hề biến hóa.
Một đạo ngân quang lóe lên, Tôn Phi không khách khí đem tài bảo dưới mặt đất thu vào giới chỉ.
- Hì hì, không thể tưởng được Thần chi tử Kaka cũng coi trọng ngươi như vậy, Alexander bệ hạ, miếng bánh ngọt Huyết Đạo to mà không biết bao nhiêu thế lực toan tính, thèm muốn, thật không ngờ cuối cùng miếng lớn nhất lại thuộc về ngươi đó.
Paris tươi cười, khẽ nhắc cánh tay trắng mịn đưa đóa hoa hít một hơi, từ hành lang xa xa một trận gió lùa tới, làm tà váy trắng nhẹ nhàng bay bay, tay áo phiêu bồng, thoáng xinh đẹp đó cướp đi tâm hồn của vô số người.
- Ngươi nói như vậy chính là chỉ thấy trộm ăn thịt mà không nhìn thấy trộm bị đánh a.
Tôn Phi chợt đem câu nói nổi tiếng của diễn viên Quách Đức Cương kiếp trước, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Để tạo ra cái bảo tàng này, không biết đã có bao nhiêu dân chúng Hương Ba Thành táng thân dưới hầm mỏ quặng, bao nhiêu ngươi Hương Ba Thành mất nhà mất người thân,... những thứ hôm nay bổn vương lấy đi, đều là những thứ Hương Ba Thành đáng được.
- Hi hi, người ta chỉ nói đùa một chút thôi mà, làm gì mà nghiêm túc như vậy!
Paris cười tủm tỉm, đôi mắt xinh đẹp long lanh, nàng quay người nói nhỏ với Hồng Hồ Tử Granero vài câu, sau đó bước tới bên cạnh Tôn Phi:
- Trời cũng sắp sáng, để ta mang các ngươi ra khỏi đế đô, việc đêm nay sẽ làm đế đô dậy sóng đây!
Tôn Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Cho dù trước đó bố trí thế nào, dưới màn huyết án lửa thiêu ngập trời này, ít nhất cũng phải cấp cho người dân đế đô một lời giải thích, miễn cho một trận khủng hoàng tràn lan khắp St. Petersburg.
Vốn hiện tại thế cục ở đế đô đã không được tính là ổn định rồi.
Nói vài lời khách khí với Pavlychenko cùng Tử Diễm cô nương, sau khi nhờ họ chuyển lời hỏi thăm đến trưởng công chúa Natasha, Tôn Phi theo sau Paris, hướng hành lang ngầm chuẩn bị rời đi.
- Này, ngươi, chờ một chút!
Lúc này thiếu niên tuấn mỹ mơ màng đứng giữa Granero và cao thủ của sở trị an đế đô đột nhiên như tỉnh khỏi giấc mộng dài, đứng thẳng ra phía trước nhìn Tôn Phi nói.
Không khí vì câu nói này mà đột nhiên trở nên căng thẳng.
- Ân? Có chuyện gì sao?
Tôn Phi nhíu mày.
Từ đầu đến giờ, Tôn Phi chỉ thấy hắn nói duy nhất một câu, hơn nữa bộ dạng giống người thiếu ngủ, nhưng chỉ một câu nói, cơ hồ thu hết toàn bộ chú ý của mọi người, cho dù Granero cùng Paris đứng bên cạnh, cũng không dám ngăn cản tầm mắt của hắn, người của sở trị an thì giống như hộ vệ bảo hộ xung quanh thiếu niên tuấn mỹ kia.
Thiếu niên tuấn mỹ dùng một ánh mắt lười biếng nhưng lăng lệ đánh giá Tôn Phi, sau đó chậm rãi nói:
- Ta là Oka Domingos, ta thích ngươi!
Sắc mặt Tôn Phi nhất thời trở nên vô cùng cổ quái.
Tuy bị một nam nhân “thổ lộ” làm Tôn Phi không tự chủ được mà run rẩy một trận, nhưng điều làm Tôn Phi phi thường kinh ngạc, ngoài ý muốn chính là “yêu nhân” không ngờ chính là Nhị hoàng tử Domingos đại danh đỉnh đỉnh, người duy nhân có thể sánh ngang với Quân thần Arshavin ở đế đô.
Trước đó, hắn cũng mơ hồ đoán thân phận của thiếu niên kia.
Quả nhiên, yêu nhân chính là Domingos.
Càng làm cho Tôn Phi kinh ngạc chính là, thân phận của Domingos là Nhị hoàng tử Zenit, vậy hắn phải là Andrew Domingos, vì sao lại xưng là Oka Domingos.
Đương nhiên, những ý niệm này chỉ như điện quang chợt lóe lên rồi biến mất nhanh chóng.
- Bái kiến Nhị hoàng tử Domingos điện hạ!
Tôn Phi không biết nên đáp câu thổ lộ kia như thế nào, đành hơi cúi đầu chào hỏi.
- Này, này, ta nói ta không phải là Nhị hoàng tử mà là Oka, ngươi sau này cũng có thể gọi ta là Oka, ha ha ha, cả đế đô này ngươi là người thứ ba được phép gọi như vậy.
Tí tách!
Giữa đám người, khóe miệng của đoàn trưởng Huju dong binh đoàn co giật, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống nền đá.
Thanh âm kia, phi thường rõ ràng.
- Các ngươi không phải là muốn trữ vật giới chỉ của bổn vương hay sao?
Tôn Phi dựng thẳng ngón tay giữa, lộ ra một chiếc nhẫn đen, nhìn người của mấy đại dong binh đoàn khẽ cười nói:
- Ở đây này, tới lấy đi!
Bất luận là trong kiếp trước hay trong kiếp này ơ Azeroth đại lục, hành động như vậy đều đại biểu cho cùng một loại ý tứ.
Nhưng đối mặt với sự vũ nhục như vậy, người của mấy thế lực, dong binh đoàn kia không ai có phản ứng gì, đã mất đi khí thế của Tứ hoàng tư, lại thêm một màn vừa rồi, cả đám nén giận mà không dám nói câu nào, thậm chí cả dũng khí đối diện với Tôn Phi cũng không có, tất cả đều cúi gằm giống ý trang bộ dạng của thần sư Baresi.
Bọn họ đều là những người đã tưng trải qua sinh tử, cũng không phải là không có can đảm.
Nhưng can đảm cũng không có nghĩa là ngu ngốc tìm chết.
Chỉ cần nhìn kết cục của tên Tứ hoàng tử Cristo, thiên chi kiều nữ Beyonce, hay kết cục của mươi một cao thủ Thanh đồng chi mâu, cho dù có ngu ngốc, cũng phải hiểu được, Hương Ba Vương Alexander trước mặt này là người con như thế nào. Không thể nghi ngờ, Hương Ba Vương đang chờ một cái cớ, chỉ cần bọn họ có chút phản kháng, sẽ lập tức ra tay, không hề cần biết ngươi là người nào, cũng không cần biết thế lực sau lưng ngươi là gì, một tên điên khùng như vậy có điều gì làm hắn phải e ngại.
- Ha ha, hiện tại biết sợ sao?
Tôn Phi thu tay, thản nhiên nói:
- Ta đột nhiên cảm thấy, các ngươi chẳng có tư cách gì để được chia lợi ích từ Huyết Đạo bảo tàng cả, lập tức cút đi, đừng để bổn vương nhìn thấy các ngươi.
- Ngươi...!
- Cái này...!
Mấy đại dong binh đoàn vừa giận dữ vừa sợ hãi.
Bọn hắn còn muốn nói nhưng bất chợt thấy được ánh mắt lạnh như băng của Tôn Phi quét tới, một tia dũng khí cuối cũng như khói thuốc súng phiêu tán, trong không khí còn nguyên mùi máu tanh của mấy người Floe gia tộc, góc tường Tứ hoàng tử Cristo cùng Beyonce vẫn đang hôn mê, dấu quyền ấn trên tường đá nham thạch cứng rắn vẫn còn rõ ràng... Tất cả chuyện này làm cho mấy gã đoàn trưởng dong binh đoàn một lời cũng không dám nói, xám xịt dẫn thủ hạ bỏ đi, rất nhanh rời khỏi đại sảnh ngầm.
Tôn Phi mỉm cười, liếc nhìn những người còn lại, chậm rãi nói:
- Xong, hiện giờ không còn có ai ầm ĩ nữa, mọi người nên thương lượng ước đinh phân chia lại một chút, Hương Ba Thành ta vẫn dựa trên hiệp nghị trước, chỉ lấy ba phân, còn lại các vị tự bàn bạc đi!
Tôn Phi trở lại vẻ hòa khí lúc trước, giống như đổi một con người khác, khôn còn chút bá đạo nào.
Đám người Paris, Pavlyuchenko, thần sư Baresi, Lao Đức Nặc tựa hồ như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì, trên đều mặt mang nét cười, thần sắc tự nhiên, nói vài câu khiêm nhượng với Tôn Phi, không có ai nhắc đến bất kỳ vấn đề nào lúc trước, bầu không khí trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, mọi người khách khí một lần nữa thương lượng phân chia bảo tàng Huyết Đạo dong binh đoàn, sau một phen tranh luận rất nhanh đi đến hiệp nghị.
Đại biểu gia tộc Floe bị toàn diệt, phần của họ được Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chia đều, thần sư Baresi lấy phần của Tứ hoàng tử và gia tộc Knowles, Soro thương hội chiếm được.phần của mấy đại dong binh đoàn.
Các binh sĩ nhanh chóng dựa theo ước đinh phân chia tiền vàng, châu báu, ma pháp thạch, binh khí khôi giáp trong đại sảnh ngầm.
- Bổn tọa lần này tới đây, là phụng mệnh Thần chi tử Kaka cùng Hương Ba Vương hợp tác, được chứng kiến phong thái phi phàm “Nhất quyền hoành thiên” của Alexander bệ hạ, ha ha... Xem ra chuyến đi này không tệ, đại nhân Kaka ít ngày nữa phải rời khỏi St. Petersburg, trước khi đi, hi vọng có thể cùng bệ hạ năng cốc trò chuyện, xin bệ ha có thể vui lòng bớt chút thời gian gặp mặt!
Thần sư Baresi nói xong, tay áo nhẹ nhàng phất một cái, một hồi âm vang nhỏ, toàn bộ rương kim tệ, tài bảo phần của mình đều bị cuốn tới trước mặt Tôn Phi.
Cái phất tay này không hề có chút dao động đấu khí cùng ma lực nào, vô cùng nhẹ nhàng, hơn vạn kim tệ, vô số châu báu, ma pháp thạch chỉnh tề bay năm sáu thước, không có một chút rối loạn, nhẹ nhàng dừng lại dưới chân Tôn Phi, thực lực khủng bố như vậy khiến nhiều ánh mắt lóe lên dị sắc, thần sắc Tôn Phi cũng trở nên ngưng trọng, một thân người man rợ cấp 43 lực lượng vô cùng bá đạo, nhưng còn xa mới khống chế chuẩn xác như vậy, thánh lực của thân sư Baresi đích xác không hề đơn giản.
- Nhất quyền hoành thiên?
Tôn Phi cảm thấy vô cùng thắc mắc về cái danh từ này.
- Hì hì, Alexander, “Nhất quyền hoành thiên” là ngoại mà nhưng người hát dong đặt cho ngươi, hiện tại đã truyền khắp cả đế đô, mỗi ngày đều có người người kể về sự tích anh hùng của ngươi...!
Paris đưa tay nghịch sợi tóc dài, nhẹ nhàng cười giải thích.
Mắt Tôn Phi trắng dã.
“Nhất quyền hoanh thiên”
Cái tước hiệu này nghe thật thô bỉ, híc.
- Ha ha, còn những kim tệ, ma pháp thạch kia, bổn tọa mượn hoa hiến phật, mong Alexander bệ hạ ngàn vạn lần đừng từ chối.
Thần sư Baresi nói xong, vẩy tay, đầu ngón tay lóe lên bạch sắc thánh quang, thu lại khôi giáp và vũ khí nhận được vào trữ vật giới chỉ, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, xoay người bước đi, nhìn như vô cùng chậm chạp, nhưng chỉ chỉ trong tích tắc thân ảnh lão thần sư đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Không ai có thể ngờ được một màn vừa rồi có thể phát sinh.
Trong lòng Tôn Phi hơi ngưng trệ, cũng không biết vị thần sư Giáo đình kia có dụng ý gì, bất quá thần sắc không hề biến hóa.
Một đạo ngân quang lóe lên, Tôn Phi không khách khí đem tài bảo dưới mặt đất thu vào giới chỉ.
- Hì hì, không thể tưởng được Thần chi tử Kaka cũng coi trọng ngươi như vậy, Alexander bệ hạ, miếng bánh ngọt Huyết Đạo to mà không biết bao nhiêu thế lực toan tính, thèm muốn, thật không ngờ cuối cùng miếng lớn nhất lại thuộc về ngươi đó.
Paris tươi cười, khẽ nhắc cánh tay trắng mịn đưa đóa hoa hít một hơi, từ hành lang xa xa một trận gió lùa tới, làm tà váy trắng nhẹ nhàng bay bay, tay áo phiêu bồng, thoáng xinh đẹp đó cướp đi tâm hồn của vô số người.
- Ngươi nói như vậy chính là chỉ thấy trộm ăn thịt mà không nhìn thấy trộm bị đánh a.
Tôn Phi chợt đem câu nói nổi tiếng của diễn viên Quách Đức Cương kiếp trước, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Để tạo ra cái bảo tàng này, không biết đã có bao nhiêu dân chúng Hương Ba Thành táng thân dưới hầm mỏ quặng, bao nhiêu ngươi Hương Ba Thành mất nhà mất người thân,... những thứ hôm nay bổn vương lấy đi, đều là những thứ Hương Ba Thành đáng được.
- Hi hi, người ta chỉ nói đùa một chút thôi mà, làm gì mà nghiêm túc như vậy!
Paris cười tủm tỉm, đôi mắt xinh đẹp long lanh, nàng quay người nói nhỏ với Hồng Hồ Tử Granero vài câu, sau đó bước tới bên cạnh Tôn Phi:
- Trời cũng sắp sáng, để ta mang các ngươi ra khỏi đế đô, việc đêm nay sẽ làm đế đô dậy sóng đây!
Tôn Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Cho dù trước đó bố trí thế nào, dưới màn huyết án lửa thiêu ngập trời này, ít nhất cũng phải cấp cho người dân đế đô một lời giải thích, miễn cho một trận khủng hoàng tràn lan khắp St. Petersburg.
Vốn hiện tại thế cục ở đế đô đã không được tính là ổn định rồi.
Nói vài lời khách khí với Pavlychenko cùng Tử Diễm cô nương, sau khi nhờ họ chuyển lời hỏi thăm đến trưởng công chúa Natasha, Tôn Phi theo sau Paris, hướng hành lang ngầm chuẩn bị rời đi.
- Này, ngươi, chờ một chút!
Lúc này thiếu niên tuấn mỹ mơ màng đứng giữa Granero và cao thủ của sở trị an đế đô đột nhiên như tỉnh khỏi giấc mộng dài, đứng thẳng ra phía trước nhìn Tôn Phi nói.
Không khí vì câu nói này mà đột nhiên trở nên căng thẳng.
- Ân? Có chuyện gì sao?
Tôn Phi nhíu mày.
Từ đầu đến giờ, Tôn Phi chỉ thấy hắn nói duy nhất một câu, hơn nữa bộ dạng giống người thiếu ngủ, nhưng chỉ một câu nói, cơ hồ thu hết toàn bộ chú ý của mọi người, cho dù Granero cùng Paris đứng bên cạnh, cũng không dám ngăn cản tầm mắt của hắn, người của sở trị an thì giống như hộ vệ bảo hộ xung quanh thiếu niên tuấn mỹ kia.
Thiếu niên tuấn mỹ dùng một ánh mắt lười biếng nhưng lăng lệ đánh giá Tôn Phi, sau đó chậm rãi nói:
- Ta là Oka Domingos, ta thích ngươi!
Sắc mặt Tôn Phi nhất thời trở nên vô cùng cổ quái.
Tuy bị một nam nhân “thổ lộ” làm Tôn Phi không tự chủ được mà run rẩy một trận, nhưng điều làm Tôn Phi phi thường kinh ngạc, ngoài ý muốn chính là “yêu nhân” không ngờ chính là Nhị hoàng tử Domingos đại danh đỉnh đỉnh, người duy nhân có thể sánh ngang với Quân thần Arshavin ở đế đô.
Trước đó, hắn cũng mơ hồ đoán thân phận của thiếu niên kia.
Quả nhiên, yêu nhân chính là Domingos.
Càng làm cho Tôn Phi kinh ngạc chính là, thân phận của Domingos là Nhị hoàng tử Zenit, vậy hắn phải là Andrew Domingos, vì sao lại xưng là Oka Domingos.
Đương nhiên, những ý niệm này chỉ như điện quang chợt lóe lên rồi biến mất nhanh chóng.
- Bái kiến Nhị hoàng tử Domingos điện hạ!
Tôn Phi không biết nên đáp câu thổ lộ kia như thế nào, đành hơi cúi đầu chào hỏi.
- Này, này, ta nói ta không phải là Nhị hoàng tử mà là Oka, ngươi sau này cũng có thể gọi ta là Oka, ha ha ha, cả đế đô này ngươi là người thứ ba được phép gọi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.