Chương 294: Ta thực chờ mong một trận chiến cùng ngươi!
Loạn Thế Cuồng Đao
10/04/2014
So sánh bên kia, Nhất Kiếm biểu hiện bình thản không có gì lạ.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng, trên người không thấy chút đấu khí ba động nào, cũng không có bạo phát khí thế.
Thậm chí hắn còn không thèm nhìn đối thủ, mà tầm mắt chỉ chăm chú vào hai người giấu mình sau áo choàng đen dưới thí kiếm đài, như đang suy tư gì đó không quan hệ tới quyết đấu.
- Đồ khốn! Lâm trận phân tâm, cư nhiên khinh thị ta? Chết đi!
Pullan Niki nộ quát một tiếng, thân hình đột nhiên lóe ra một cái. Lưu quang một đường, trọng kiếm trong tay nổi lên khí thế như cổ sơn sụp đổ, vọt qua khoảng cách 20 thước, trong nháy mắt xuất hiện cách mặt Nhất Kiếm chưa tới một thước.
Trong cái chớp mắt, mũi kiếm đã sắp đâm vào mi tâm của Nhất Kiếm, kình phong làm cho người ta sợ hãi đã cắt đứt vài sợi tóc trước trán Nhất Kiếm.
Thật là một kích sắc bén.
Tôn Phi nhìn ra, đây là một loại đấu kỹ cực kỳ cường hãn, trong nháy mắt tiếp cận thân thể đối thủ, một kiếm mang theo toàn bộ lực lượng xuất ra.
Mắt như đã thấy cảnh kiếm xuyên qua não, đúng lúc này Nhất Kiếm chỉ nhẹ nhàng mà nâng cánh tay phải, động tác nhìn như chậm tới cực điểm, lại để lại liên tiếp tàn ảnh trên không trung.
Ngay sau đó, tay phải của Nhất Kiếm đã vòng ra đặt trên chuôi thanh kiếm gỉ sét sau lưng hắn.
Hưu!
Một đạo kiếm khí chợt lóe rồi biến mất.
Hỏa hồng sắc quang diễm đầy trời kia đột ngột dừng lại, giống như là thời không bị ngưng đọng.
Đối diện, trọng kiếm sắc bén trong tay Pullan Niki tựa hồ là dẫn động xu thế thiên địa, mũi kiếm khó khăn lắm đã muốn chạm đến tới mi tâm Nhất Kiếm, chỉ cần tiến thêm một tấc có thể đem Nhất Kiếm danh chấn đế quốc chém giết đương trường, danh hào đế quốc đệ nhất cao thủ sẽ thuộc về Pullan Niki…
Thế nhưng chỉ một tấc đó, một khắc này lại như vĩnh viễn không thể vượt qua.
- Ngươi… Không… Không thể như thế…
Một vòi máu tươi theo khóe miệng Pullan Niki thấm ra, vị kiếm sĩ anh tuấn này sắc mặt vô cùng tái nhợt, sinh mạng đang từng giọt từng giọt không thể át chế theo trong thân thể của hắn nhanh chóng trôi qua.
- PHỐC. . .
Một vòi máu tươi từ ngực Pullan Niki nổ bắn ra, cả người nháy mắt thành huyết nhân, thân thể hắn bắt đầu lay động, khó có thể tin quát khẽ nói:
- Ta mặc… Bách… Bách chiến bảo giáp, đao kiếm bất nhập… Ngươi rõ ràng không có… Không có rút kiếm, ngươi…
- Ngươi, căn bản không xứng ta rút kiếm.
Nhất Kiếm nhàn nhạt nói xong, giống là chuyện gì đều không có phát sinh, xoay người chậm rãi đi xuống khỏi thí kiếm đài.
Hắn chỉ làm một động tác khẽ vuốt chuôi kiếm, không hề rút ra, liền dễ dàng đánh tan hết thảy những gì đối thủ chuẩn bị, thực lực như vậy, quả thực nghe rợn cả người.
Oành!
Lúc Nhất Kiếm bước tới bước thứ tư, trên khí kiếm đài nổ bung một chùm huyết vụ.
Rotty quốc đệ nhất cao thủ Pullan Niki thân thể ầm ầm nổ bung, từng mảnh huyết nhục cùng y giáp văng khắp nơi, trọng kiếm vẫn còn dính mấy ngón tay keng một tiếng cắm trên mặt đất, sau đó rung bần bật phát tiếng rền vang, cuối cùng trọng kiếm chế từ tinh cương bách luyện lại có thể theo chỉnh chỉnh tề tề một phân thành hai từ chuôi tới mũi.
Nguyên lai vừa rồi Nhất Kiếm phát ra kiếm khí, sớm đã đem thanh trọng kiếm này chém thành hai mảnh, nhưng bởi vì kiếm khí tựa như lưu quang thật sự là quá nhanh, hai mảnh thân kiếm như cũ vẫn ghép chặt một chỗ, mãi tới khi rơi xuống đất bị chấn động mới nứt ra.
Tôn Phi nhắm mắt lại, trong đại não hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi.
Chỉ có một cảm giác — nhanh!
Nhanh tới không thể tưởng tượng nổi.
Trong mọi người, cũng chỉ có Tôn Phi mới thấy rõ cả quá trình hai người kia giao thủ.
Nhất Kiếm lấy tay vuốt chuôi kiếm, rồi khẽ rút hờ một chút khỏi vỏ, một đạo kiếm quang từ thanh kiếm tàn kia tiêu xạ ra, chẻ dọc theo mũi kiếm trong tay Pullan Niki, cắt đôi cả người cả kiếm.
Một đạo kiếm quanh bình thường đến cực điểm, nhưng lại mang uy lực đáng sợ trảm phá hết thảy.
Tôn Phi thử diễn luyện trong đại não, nếu như mình chống lại một kiếm kia, có thể tiếp nổi không, cuối cùng cho ra kết luận không ngờ là không có trăm phần trăm nắm chắc.
Người đủ đáng sợ.
Kiếm đủ đáng sợ.
Kiếm khí đủ đáng sợ.
Tôn Phi không khỏi hít một hơi lạnh, đột nhiên có một loại cảm giác đã xem thường anh hùng thiên hạ.
- Ta thực chờ mong một trận chiến cùng ngươi!
Trên thí kiếm đài, dưới vạn ánh mắt, Nhất Kiếm đột nhiên dừng bước, nhìn xuống dưới, chăm chú lên thân ảnh một người, đột nhiên đầu vai vừa động, một luồng kiếm khí không ẩn chứa sát khí tiêu xạ xuống.
Choang!
Một cánh tay trần vươn ra, đỡ lấy luồng kiếm khí này.
Kiếm khí cùng nhục chưởng va chạm không ngờ tạo thành tiếng động như tinh thiết tiếp xúc, trong nháy mắt kế tiếp kiếm khí đã bị nhục chưởng trực tiếp bóp nát, sau đó biến mất vô tung. Tôn Phi đưa tay nhấc áo choàng khỏi đầu, mỉm cười:
- Muốn khiêu chiến bổn vương? Chờ ngươi có tư cách tiến vào vòng sau rồi nói!
- A? Hắn là… Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương?
Dưới đài nhất thời có người phát ra tiếng kinh hô.
Nguyên bản rất nhiều người đều đang nghi ngờ lấy tính cách cao ngạo coi rẻ hết thảy của Nhất Kiếm, làm sao sẽ đột nhiên chủ động hướng người khác khiêu chiến, mà người kia lại có thể dựa vào nhục chưởng bóp nát kiếm khí Nhất Kiếm phát ra lại càng là việc không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng khi tiếng kinh hô kia truyền ra, nhất thời cả đám đều tỉnh ngộ.
Bọn hắn hiện tại mới phát hiện, nguyên lai gã luôn ẩn mình trong áo choàng đen đứng cạnh mình nãy giờ, lại chính là Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương.
Quả nhiên không hổ là Nhất Quyền Hoành Thiên.
Có thể một tay bóp nát kiếm khí của Nhất Kiếm, cũng đủ biết thực lực của Hương Ba Vương đã mạnh mẻ đến trình độ nào.
Vô số người đã sớm đoán, sau khi Hương Ba Vương cường thế quật khởi, hắn và Nhất Kiếm sớm hay muộn đều phải có một trận chiến… Đó là số mệnh của võ giả.
Hiện tại xem ra rốt cục ngày đó đã sắp đến.
Đã bị Nhất Kiếm gọi ra thân phận, ở chỗ này tiếp tục xem thi đấu chẳng khác nào thành gấu trúc cho người ta xem, hơn nữa Tôn Phi đã thấy kiếm thuật ảo diệu của Nhất Kiếm, mục đích đã đạt được, lưu lại cũng vô ích, cho nên Tôn Phi thoải mái nắm bàn tay nhỏ bé của Angela tách ra khỏi đám người rồi nhanh chóng đi xa dần.
Trên thí kiếm đài, Nhất Kiếm nhìn hai người Tôn Phi biến mất trong biển người, trầm mặc một lát, quay đầu liếc mắt nhìn về khu nghỉ ngơi của Rotty quốc, thế nhưng không ai dám cùng vị tuyệt đại kiếm sĩ này đối diện.
Chỉ một cái liếc mắt đơn giản, khí thế cùng ưu thế Rotty đế quốc vất vả lắm mới tích lũy được giống như bát tuyết bị dội nước sôi vào, biến mất vô tung.
Mấy trận cao thủ chiến kế tiếp, Metz quốc chuyển bại thành thắng, thắng liền hai ván.
Đến phần đoàn chiến, rất nhiều người đều không ngờ rằng, Nhất Kiếm vẫn rất ít xuất thủ lại tự mình lần nữa ra tay nắm giữ ấn soái. Có Nhất Kiếm trấn thủ, bốn mươi chín võ sĩ Metz quốc giống như được cắn thuốc lắc, sĩ khí tăng vọt, bốn trận toàn thắng, gọn gàng đánh tan Rotty quốc.
Sau trận chiến này, Metz quốc dưới dẫn dắt của Nhất Kiếm bước chân vào top 12 chiến khu phía Tây.
Thời điểm Nhất Kiếm cùng Nhất Quyền Hoành Thiên gặp nhau trên thí kiếm đài đã càng ngày càng gần.
. . .
. . .
Rời khỏi thí kiếm đài diễn ra tràng đấu giữa Rotty quốc cùng Metz quốc, thời gian còn sớm, chưa đến cả giờ cơm trưa, Tôn Phi cùng Angela hai người lần đầu tiên một mình hẹn hò, vui đùa hứng khởi, cũng khôi muốn trở về sớm, tay nắm tay dạo khắp doanh khu hai mươi dặm. Angela thực thích loại tràng diện náo nhiệt, thương nhân bán đủ loại hàng hóa, người người tới lui như bây giờ, như con chim sơn ca tíu tít cười nói nắm tay Tôn Phi đi khắp, vô thoải mái nhàn nhã.
Tại khu trung tâm buôn bán dạo qua một vòng, Angela biết mục đích hôm nay Tôn Phi muốn làm gì, cũng không hề ham chơi, lại kéo Tôn Phi tới khu vực thí kiếm đài của chiến khu phía Đông.
- Ha ha ha, con kiến hôi cũng dám khiêu chiến ta…
Một thanh âm chói tai cực kỳ phách lối đột nhiên từ thí kiếm đài gần đó truyền tới, Tôn Phi cùng Angela hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc ngân sắc khôi giáp cực kỳ hoa lệ đang chống nạnh đứng trên thí kiếm đài, đối diện hắn là một gã võ sĩ cao lớn như núi nhưng giờ đã ngửa mặt té xuống, cổ họng phun từng vòi máu tươi.
- Các ngươi ngươi nghe rõ đây, cho dù là Hương Ba Vương cùng Nhất Kiếm, ta cũng có thể dùng một ngón tay đè chết bọn hắn, người khiêu chiến ta, tất cả đều phải chết, mục tiêu của ta, chính là đế quốc đệ nhất võ sĩ!
Thanh niên khôi giáp hoa lệ nghênh ngang đứng trên thí kiếm đài, không chút che giấu vẻ cuồng vọng.
- Một ngón tay đè chết Hương Ba Vương cùng Nhất Kiếm? Ngươi say đấy à, khi bọn hắn thành danh, ngươi đang ở đâu?
Phía dưới thí kiếm đài, có người khinh thường cười lạnh ra tiếng.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng, trên người không thấy chút đấu khí ba động nào, cũng không có bạo phát khí thế.
Thậm chí hắn còn không thèm nhìn đối thủ, mà tầm mắt chỉ chăm chú vào hai người giấu mình sau áo choàng đen dưới thí kiếm đài, như đang suy tư gì đó không quan hệ tới quyết đấu.
- Đồ khốn! Lâm trận phân tâm, cư nhiên khinh thị ta? Chết đi!
Pullan Niki nộ quát một tiếng, thân hình đột nhiên lóe ra một cái. Lưu quang một đường, trọng kiếm trong tay nổi lên khí thế như cổ sơn sụp đổ, vọt qua khoảng cách 20 thước, trong nháy mắt xuất hiện cách mặt Nhất Kiếm chưa tới một thước.
Trong cái chớp mắt, mũi kiếm đã sắp đâm vào mi tâm của Nhất Kiếm, kình phong làm cho người ta sợ hãi đã cắt đứt vài sợi tóc trước trán Nhất Kiếm.
Thật là một kích sắc bén.
Tôn Phi nhìn ra, đây là một loại đấu kỹ cực kỳ cường hãn, trong nháy mắt tiếp cận thân thể đối thủ, một kiếm mang theo toàn bộ lực lượng xuất ra.
Mắt như đã thấy cảnh kiếm xuyên qua não, đúng lúc này Nhất Kiếm chỉ nhẹ nhàng mà nâng cánh tay phải, động tác nhìn như chậm tới cực điểm, lại để lại liên tiếp tàn ảnh trên không trung.
Ngay sau đó, tay phải của Nhất Kiếm đã vòng ra đặt trên chuôi thanh kiếm gỉ sét sau lưng hắn.
Hưu!
Một đạo kiếm khí chợt lóe rồi biến mất.
Hỏa hồng sắc quang diễm đầy trời kia đột ngột dừng lại, giống như là thời không bị ngưng đọng.
Đối diện, trọng kiếm sắc bén trong tay Pullan Niki tựa hồ là dẫn động xu thế thiên địa, mũi kiếm khó khăn lắm đã muốn chạm đến tới mi tâm Nhất Kiếm, chỉ cần tiến thêm một tấc có thể đem Nhất Kiếm danh chấn đế quốc chém giết đương trường, danh hào đế quốc đệ nhất cao thủ sẽ thuộc về Pullan Niki…
Thế nhưng chỉ một tấc đó, một khắc này lại như vĩnh viễn không thể vượt qua.
- Ngươi… Không… Không thể như thế…
Một vòi máu tươi theo khóe miệng Pullan Niki thấm ra, vị kiếm sĩ anh tuấn này sắc mặt vô cùng tái nhợt, sinh mạng đang từng giọt từng giọt không thể át chế theo trong thân thể của hắn nhanh chóng trôi qua.
- PHỐC. . .
Một vòi máu tươi từ ngực Pullan Niki nổ bắn ra, cả người nháy mắt thành huyết nhân, thân thể hắn bắt đầu lay động, khó có thể tin quát khẽ nói:
- Ta mặc… Bách… Bách chiến bảo giáp, đao kiếm bất nhập… Ngươi rõ ràng không có… Không có rút kiếm, ngươi…
- Ngươi, căn bản không xứng ta rút kiếm.
Nhất Kiếm nhàn nhạt nói xong, giống là chuyện gì đều không có phát sinh, xoay người chậm rãi đi xuống khỏi thí kiếm đài.
Hắn chỉ làm một động tác khẽ vuốt chuôi kiếm, không hề rút ra, liền dễ dàng đánh tan hết thảy những gì đối thủ chuẩn bị, thực lực như vậy, quả thực nghe rợn cả người.
Oành!
Lúc Nhất Kiếm bước tới bước thứ tư, trên khí kiếm đài nổ bung một chùm huyết vụ.
Rotty quốc đệ nhất cao thủ Pullan Niki thân thể ầm ầm nổ bung, từng mảnh huyết nhục cùng y giáp văng khắp nơi, trọng kiếm vẫn còn dính mấy ngón tay keng một tiếng cắm trên mặt đất, sau đó rung bần bật phát tiếng rền vang, cuối cùng trọng kiếm chế từ tinh cương bách luyện lại có thể theo chỉnh chỉnh tề tề một phân thành hai từ chuôi tới mũi.
Nguyên lai vừa rồi Nhất Kiếm phát ra kiếm khí, sớm đã đem thanh trọng kiếm này chém thành hai mảnh, nhưng bởi vì kiếm khí tựa như lưu quang thật sự là quá nhanh, hai mảnh thân kiếm như cũ vẫn ghép chặt một chỗ, mãi tới khi rơi xuống đất bị chấn động mới nứt ra.
Tôn Phi nhắm mắt lại, trong đại não hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi.
Chỉ có một cảm giác — nhanh!
Nhanh tới không thể tưởng tượng nổi.
Trong mọi người, cũng chỉ có Tôn Phi mới thấy rõ cả quá trình hai người kia giao thủ.
Nhất Kiếm lấy tay vuốt chuôi kiếm, rồi khẽ rút hờ một chút khỏi vỏ, một đạo kiếm quang từ thanh kiếm tàn kia tiêu xạ ra, chẻ dọc theo mũi kiếm trong tay Pullan Niki, cắt đôi cả người cả kiếm.
Một đạo kiếm quanh bình thường đến cực điểm, nhưng lại mang uy lực đáng sợ trảm phá hết thảy.
Tôn Phi thử diễn luyện trong đại não, nếu như mình chống lại một kiếm kia, có thể tiếp nổi không, cuối cùng cho ra kết luận không ngờ là không có trăm phần trăm nắm chắc.
Người đủ đáng sợ.
Kiếm đủ đáng sợ.
Kiếm khí đủ đáng sợ.
Tôn Phi không khỏi hít một hơi lạnh, đột nhiên có một loại cảm giác đã xem thường anh hùng thiên hạ.
- Ta thực chờ mong một trận chiến cùng ngươi!
Trên thí kiếm đài, dưới vạn ánh mắt, Nhất Kiếm đột nhiên dừng bước, nhìn xuống dưới, chăm chú lên thân ảnh một người, đột nhiên đầu vai vừa động, một luồng kiếm khí không ẩn chứa sát khí tiêu xạ xuống.
Choang!
Một cánh tay trần vươn ra, đỡ lấy luồng kiếm khí này.
Kiếm khí cùng nhục chưởng va chạm không ngờ tạo thành tiếng động như tinh thiết tiếp xúc, trong nháy mắt kế tiếp kiếm khí đã bị nhục chưởng trực tiếp bóp nát, sau đó biến mất vô tung. Tôn Phi đưa tay nhấc áo choàng khỏi đầu, mỉm cười:
- Muốn khiêu chiến bổn vương? Chờ ngươi có tư cách tiến vào vòng sau rồi nói!
- A? Hắn là… Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương?
Dưới đài nhất thời có người phát ra tiếng kinh hô.
Nguyên bản rất nhiều người đều đang nghi ngờ lấy tính cách cao ngạo coi rẻ hết thảy của Nhất Kiếm, làm sao sẽ đột nhiên chủ động hướng người khác khiêu chiến, mà người kia lại có thể dựa vào nhục chưởng bóp nát kiếm khí Nhất Kiếm phát ra lại càng là việc không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng khi tiếng kinh hô kia truyền ra, nhất thời cả đám đều tỉnh ngộ.
Bọn hắn hiện tại mới phát hiện, nguyên lai gã luôn ẩn mình trong áo choàng đen đứng cạnh mình nãy giờ, lại chính là Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương.
Quả nhiên không hổ là Nhất Quyền Hoành Thiên.
Có thể một tay bóp nát kiếm khí của Nhất Kiếm, cũng đủ biết thực lực của Hương Ba Vương đã mạnh mẻ đến trình độ nào.
Vô số người đã sớm đoán, sau khi Hương Ba Vương cường thế quật khởi, hắn và Nhất Kiếm sớm hay muộn đều phải có một trận chiến… Đó là số mệnh của võ giả.
Hiện tại xem ra rốt cục ngày đó đã sắp đến.
Đã bị Nhất Kiếm gọi ra thân phận, ở chỗ này tiếp tục xem thi đấu chẳng khác nào thành gấu trúc cho người ta xem, hơn nữa Tôn Phi đã thấy kiếm thuật ảo diệu của Nhất Kiếm, mục đích đã đạt được, lưu lại cũng vô ích, cho nên Tôn Phi thoải mái nắm bàn tay nhỏ bé của Angela tách ra khỏi đám người rồi nhanh chóng đi xa dần.
Trên thí kiếm đài, Nhất Kiếm nhìn hai người Tôn Phi biến mất trong biển người, trầm mặc một lát, quay đầu liếc mắt nhìn về khu nghỉ ngơi của Rotty quốc, thế nhưng không ai dám cùng vị tuyệt đại kiếm sĩ này đối diện.
Chỉ một cái liếc mắt đơn giản, khí thế cùng ưu thế Rotty đế quốc vất vả lắm mới tích lũy được giống như bát tuyết bị dội nước sôi vào, biến mất vô tung.
Mấy trận cao thủ chiến kế tiếp, Metz quốc chuyển bại thành thắng, thắng liền hai ván.
Đến phần đoàn chiến, rất nhiều người đều không ngờ rằng, Nhất Kiếm vẫn rất ít xuất thủ lại tự mình lần nữa ra tay nắm giữ ấn soái. Có Nhất Kiếm trấn thủ, bốn mươi chín võ sĩ Metz quốc giống như được cắn thuốc lắc, sĩ khí tăng vọt, bốn trận toàn thắng, gọn gàng đánh tan Rotty quốc.
Sau trận chiến này, Metz quốc dưới dẫn dắt của Nhất Kiếm bước chân vào top 12 chiến khu phía Tây.
Thời điểm Nhất Kiếm cùng Nhất Quyền Hoành Thiên gặp nhau trên thí kiếm đài đã càng ngày càng gần.
. . .
. . .
Rời khỏi thí kiếm đài diễn ra tràng đấu giữa Rotty quốc cùng Metz quốc, thời gian còn sớm, chưa đến cả giờ cơm trưa, Tôn Phi cùng Angela hai người lần đầu tiên một mình hẹn hò, vui đùa hứng khởi, cũng khôi muốn trở về sớm, tay nắm tay dạo khắp doanh khu hai mươi dặm. Angela thực thích loại tràng diện náo nhiệt, thương nhân bán đủ loại hàng hóa, người người tới lui như bây giờ, như con chim sơn ca tíu tít cười nói nắm tay Tôn Phi đi khắp, vô thoải mái nhàn nhã.
Tại khu trung tâm buôn bán dạo qua một vòng, Angela biết mục đích hôm nay Tôn Phi muốn làm gì, cũng không hề ham chơi, lại kéo Tôn Phi tới khu vực thí kiếm đài của chiến khu phía Đông.
- Ha ha ha, con kiến hôi cũng dám khiêu chiến ta…
Một thanh âm chói tai cực kỳ phách lối đột nhiên từ thí kiếm đài gần đó truyền tới, Tôn Phi cùng Angela hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc ngân sắc khôi giáp cực kỳ hoa lệ đang chống nạnh đứng trên thí kiếm đài, đối diện hắn là một gã võ sĩ cao lớn như núi nhưng giờ đã ngửa mặt té xuống, cổ họng phun từng vòi máu tươi.
- Các ngươi ngươi nghe rõ đây, cho dù là Hương Ba Vương cùng Nhất Kiếm, ta cũng có thể dùng một ngón tay đè chết bọn hắn, người khiêu chiến ta, tất cả đều phải chết, mục tiêu của ta, chính là đế quốc đệ nhất võ sĩ!
Thanh niên khôi giáp hoa lệ nghênh ngang đứng trên thí kiếm đài, không chút che giấu vẻ cuồng vọng.
- Một ngón tay đè chết Hương Ba Vương cùng Nhất Kiếm? Ngươi say đấy à, khi bọn hắn thành danh, ngươi đang ở đâu?
Phía dưới thí kiếm đài, có người khinh thường cười lạnh ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.