Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 168: Cinders
Huyền Ngọc Châu Sa
06/06/2021
1.
Nhiều tuần trôi qua.
Sự quan tâm của hoàng tử dành cho tôi ngày càng tăng.
Thời gian anh ấy dành riêng cho tôi cũng ngày càng nhiều.
Và rồi.
Một ngày nọ.
Đang lúc nói chuyện, thì hoàng tử lấy tay chạm vào đùi tôi.
Không chỉ động chạm đơn thuần mà còn luồn lách muốn tiến vào trong quần.
Tôi hoảng sợ, ngay lập tức phân rõ giới hạn với hoàng tử.
Chương trình cũng có quy định nam chính và ứng cử viên không được quan hệ trước khi kết thúc.
Bị tôi từ chối thẳng thừng, nét mặt hoàng tử dường như hơi đanh lại.
Nhưng sau đó, anh ấy mỉm cười xin lỗi rồi thả tôi đi.
2.
Tin tức hoàng tử muốn cùng tôi... không biết tại sao lại truyền đến tai của các ứng cử viên khác.
Sự ghen tỵ của bọn họ dành cho tôi thật sự đáng sợ.
Đồ đạc trong phòng tự nhiên bị hỏng, quần áo cũng bị người ta cắt rách. Thậm chí có lần tôi còn bị xô từ phía sau, xém tí nữa là ngã xuống cầu thang.
Đỉnh điểm là vào một ngày nọ, tôi đang ở ngoài vườn hoa tản bộ thì bị ai đó trùm bao tải lên đầu.
Theo sau đó là những cú đá liên tục đổ xuống.
"Các ngươi đang làm gì đó?!"
Giọng nói uy nghiêm kia vừa vang lên, đám người đang đánh tôi cũng lập tức bỏ chạy.
Giọng nói này rất quen, nên tôi cứ ngỡ người vừa giải nguy cho tôi là người trong ban tổ chức.
Thế nhưng khi cởi bao tải xuống, tôi mới nhận ra.
Người thanh niên lịch lãm đó là người tôi chưa gặp bao giờ.
3.
Tôi là trai thẳng.
Tôi rất chắc tôi là trai thẳng.
Bởi vậy nên, kể cả khi ở cạnh một người tuấn tú như hoàng tử tôi vẫn không có phản ứng gì.
Thế nhưng...
Đôi mắt trầm lặng sắc bén trước mắt, không hiểu sao...
Lại khiến tim tôi đập thật mạnh.
4.
Nam nhân kia đứng trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt nghiêm nghị.
"Tại sao lại ở đây?" Hắn nói.
Nam nhân này ăn nói thật kỳ lạ, đây là vườn hoa, đâu phải cấm địa, tôi muốn đến thì đến thôi.
Thế nhưng tôi lại bối rối đến mức quên mất chuyện này. Nhất thời nghĩ mình thành tội phạm mà nói chuyện lấp ba lấp bấp.
"Tôi...tôi..."
Không đợi tôi nói xong, nam nhân kia đã lên tiếng, giọng nói chậm rãi mà quyết liệt.
"Tránh xa chỗ này ra."
Vừa nói, hắn vừa liếc tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
5.
Bây giờ thì tôi biết tại sao khi nhìn thấy nam nhân lạnh lùng kia, tim tôi lại đập mạnh rồi.
Do hoảng sợ đó.
Người gì đâu mặt thì đẹp mà khí chất lại quá lạnh lẽo, đứng cạnh bên cứ có cảm giác như đứng với thần chết.
Nhưng may sao, điều đó chứng minh tôi vẫn là trai thẳng.
Hết cả hồn.
6.
Sau sự kiện trên, tôi nghĩ tôi cũng nên rút đi rồi.
Tôi chỉ muốn kiếm tiền, không muốn bị đánh.
Tôi đến thương lượng con trai dì, bảo rằng tuần này tôi sẽ tự nguyện bỏ cuộc. Nói cậu ấy đừng bảo mọi người quấy rối tôi nữa.
Quả nhiên, như tôi dự đoán, con trai dì chính là người đứng sau tất cả.
Thấy tôi muốn bỏ cuộc, cậu ấy ngang ngược nói nếu hết tuần này tôi vẫn chưa rời khỏi thì đừng trách cậu ấy.
7.
Nữ giám đốc vừa báo cho tôi hay.
Chương trình có chính sách, nếu ứng cử viên tự nguyện rút lui, thì coi như vi phạm hợp đồng.
Số tiền cát-xê tôi gồng mình kiếm được bao lâu nay coi như không có, bốc hơi, bay lên trời.
Cách duy nhất để tôi rời khỏi cuộc chơi mà vẫn nhận được tiền là phải chờ nam chính đích thân loại tôi khỏi chương trình.
Tôi vốn nghĩ việc này không thành vấn đề, vì tiếp xúc với nhau nhiều tuần qua, quan hệ giữa tôi và hoàng tử cũng khá tốt.
Hơn nữa sau sự việc kia, tôi nghĩ hoàng tử cũng đoán được tôi không có hứng thú với anh ta rồi.
Tôi liền đi tìm hoàng tử, nhờ vả anh ta loại tôi khỏi chương trình.
Nghe lời đề nghị của tôi, Hendry liền tỏ ra ngạc nhiên.
Anh ấy dùng mọi lời lẻ thuyết phục tôi ở lại.
Nhưng sau một lúc, biết được lòng tôi đã quyết.
Anh ấy liền nói: "Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của em, nếu em chịu giúp tôi việc này."
8.
Không biết hoàng tử muốn tôi giúp anh ta việc gì, nhưng tôi đang cần anh ấy giúp đỡ nên không thể quá đắn đo kỹ lưỡng.
Đến đêm, tôi lén chạy ra ngoài nhà chung, tìm đến nơi ở của hoàng tử.
Chuyện này trái với quy định của chương trình, nhưng dù gì tôi cũng sắp rời khỏi rồi, đâu cần quan tâm những việc đó.
Đến nơi, hoàng tử mời tôi vào phòng của anh ấy.
Tôi hỏi anh ấy muốn tôi giúp anh ấy việc gì.
Anh ấy bảo tôi uống ly nước trước rồi anh ấy sẽ kể sau.
Thế là tôi uống nước.
Sau đó, tôi lại hỏi hoàng tử việc đó là việc gì.
Anh ấy liền dịu dàng mỉm cười với tôi.
Nói rằng mặc dù anh ấy biết tôi không có hứng thú với anh ấy.
Nhưng anh ấy trước giờ là người thích cái đẹp.
Dù tôi có chịu kết hôn với anh ấy hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là tôi chịu làm người của anh ấy.
Lời hoàng tử vừa dứt.
Thì cả người tôi cũng mất đi cảm giác.
9.
Hoàng tử bế tôi về phòng ngủ.
Cởi quần áo tôi xuống.
Tôi ý thức được mọi thứ đang xảy ra.
Trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi đến cùng cực.
Thế nhưng dù cố gắng thế nào thì cơ thể cũng không thể cử động.
Không thể cử động.
Bàn tay kia chạm lên cơ thể tôi, lướt qua từng tấc da thịt.
Vị hoàng tử tử tế lịch thiệp lúc này trút bỏ tấm mặt nạ.
Để lộ ra nét mặt tham lam thèm khát.
Hắn liếm môi.
Nước mắt tôi dâng lên, làm nhòe cả khung cảnh trước mắt.
"Cứu..." Tôi thều thào.
"Cinders ngoan, làm tình nhân của ta em sẽ không phải chịu thiệt..."
Ngay khoảnh khắc này, cửa phòng đột nhiên mở toang ra.
Một cái bóng đen đột ngột xông vào.
Đấm một cú trời giáng lên mặt của hoàng tử.
Sau đó.
Tôi ngất đi.
10.
Tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trong phòng chỉ có mỗi tôi.
Và nam nhân đáng sợ ở vườn hoa hôm nọ.
Nhớ lại những gì đã diễn ra. Tôi hoảng loạn kiểm tra cơ thể mình.
Ơn trời, dường như chưa có gì xảy ra.
"Ngu xuẩn."
Nam nhân đáng sợ kia bất chợt lạnh giọng nói.
Hắn nhìn tôi bằng con mắt sắc lẻm.
Tiến về phía tôi.
"Sau này, không được tiếp xúc với Hendry nữa."
Hắn nói.
Nét mặt của nam nhân đó làm tôi hoảng sợ, theo phản xạ mà liên tục gật đầu.
Sau đó, hắn chậm rãi ép sát về phía tôi.
Ánh mắt tựa như một kẻ hành quyết máu lạnh.
Tôi sợ hãi lùi lại phía sau.
Hắn nắm lấy cổ áo tôi, không cho tôi tránh né.
Ép sát mặt vào tôi.
Và nói.
"Số điện thoại."
11.
Ờm...
Số điện thoại?
Số điện thoại nào?
Số điện thoại của tôi đấy hả?
12.
Sau khi tôi đưa cho nam nhân lạnh lùng đáng sợ trước mắt số điện thoại của mình.
Thì hắn lại nhìn tôi và nói tiếp:
"Rút khỏi chương trình."
Đây hình như không phải câu hỏi đâu, đây là mệnh lệnh.
Sợ hãi thế nào thì tiền cũng quan trọng hơn. Tôi giải thích với nam nhân trước mắt tình cảnh của mình. Số tiền tôi kiếm được tuy không được đến 50 000 USD, nhưng 20 000 thì có đó! Tôi không thể bỏ đi như vậy được.
Nam nhân đáng sợ kia nghe xong, không nói lời nào liền quay người bỏ đi.
Tôi tưởng như thế là xong rồi.
Không ngờ tầm 30 phút sau, anh ta lại quay lại.
Ném cho tôi một xấp tiền.
Tôi đếm thử, là 30 000 USD bằng tiền mặt.
Còn nhiều hơn số tiền tôi kiếm được.
"Rút khỏi chương trình."
Nam nhân kia nói xong liền bỏ đi.
13.
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi chương trình.
Quay trở về nhà.
Vào ngày tôi rời đi, tôi thề tên khốn hoàng tử đã liếc tôi một cái, thậm chí còn liếm môi.
Tôi mặc kệ.
Trở về, tôi dùng tiền nam nhân đó ném cho tôi để mua một bộ lễ phục, chuẩn bị cho buổi hòa nhạc.
Mua xong, tôi mới hoảng hồn nhận ra.
Nam nhân đó đâu có nói rõ hắn cho tôi số tiền này đâu.
Lỡ như hắn chỉ cho mượn thôi thì sao?
Trong lúc tôi hoảng loạn thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Là giọng nói của nam nhân đáng sợ kia.
"Thứ sáu, Emperial trên đường số 32, bảy giờ tối."
Nói xong liền cúp máy.
14.
Có vài người sở hữu một khả năng rất đặc biệt.
Họ chỉ cần ra lệnh là người khác sẽ tuân theo.
Giống như nam nhân đáng sợ kia vậy.
Anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại, nói ra ba cụm từ.
Thế là vào thứ sáu, đúng bảy giờ tối là tôi liền có mặt ở nhà hàng Emperial trên đường số 32.
Nam nhân kia đã đứng chờ sẵn.
Tôi còn đang sợ hắn sẽ đòi tiền lại.
Thì...
"Đi vào."
Hắn ra lệnh.
Và rồi chúng tôi dùng bữa với nhau.
15.
"Tên."
"Ừm...tôi tên là Cinders."
"Tuổi."
"Tháng sau tôi tròn 21."
"Nghề nghiệp."
"Tôi là sinh viên học viện âm nhạc, hệ đại học."
Hỏi đến đây, nam nhân băng lãnh kia liền ngẩng đầu.
"Cậu có biểu diễn trong buổi hòa nhạc tháng sau không?"
Ngạc nhiên khi nam nhân kia biết về buổi hòa nhạc, tôi liền lên tiếng:
"Anh là người nghe nhạc cổ điển sao."
Nam nhân kia nhìn tôi một lát.
Rồi gật đầu.
17.
Nam nhân kia chở tôi về nhà.
Đến lúc này tôi mới dám hỏi.
Rốt cuộc hắn hẹn tôi ra đây làm gì.
Nam nhân kia không lập tức trả lời, nhìn tôi một hồi rồi nói một câu chẳng liên quan.
"Ta sẽ tham dự."
Rồi bỏ đi.
18.
Tham dự?
Tham dự cái gì?
Tôi vừa xem ti vi vừa ngẫm nghĩ về lời của nam nhân nọ.
Cho đến tận khi chương trình hẹn hò kia phát sóng thì vô thức coi luôn
Sau khi tôi rời đi, con trai dì liền lấy lại vị trí ứng cử viên tiềm năng số một.
Tên khốn hoàng tử kia dường như lại chuyển sự chú ý lên người cậu ấy.
Mặc dù trong suốt chương trình. anh ta vẫn sẽ tùy hứng gọi hồn tôi. Nói anh ta thương tôi nhớ tôi thế nào.
Thật là nổi cả da gà.
Tôi đi ngủ.
Một tuần sau.
Nam nhân đó lại gọi điện.
19.
Những tuần kế tiếp.
Nam nhân đó cứ cách vài ngày lại dẫn tôi đi đây đi đó.
Lúc thì là nhà hàng cao cấp.
Khi lại là bảo tàng nghệ thuật.
Rồi nhạc kịch.
Thính phòng.
Cũng có lúc đi mấy nơi dân dã hơn, như rạp chiếu phim chẳng hạn.
Tôi cũng chẳng biết tại sao hắn lại muốn dẫn tôi đi mấy chỗ đó.
Càng không hiểu tại sao tôi lại nghe lời như vậy, người ta dẫn liền đi.
Nhưng tôi dần phát hiện ra.
Nam nhân đáng sợ kia cũng không đáng sợ như bề ngoài.
Lúc nào hắn cũng mở cửa xe cho tôi.
Trời lạnh, hắn lấy áo của mình khoác cho tôi.
Sáng sớm lúc nào cũng chuẩn bị cà phê tôi yêu thích.
Đã vậy thỉnh thoảng còn tặng hoa cho tôi.
Có lẽ đằng sau ánh mắt lạnh đến chết người kia, không hẳn là cái gì đó quá khủng bố như tôi từng tưởng tượng.
Và rồi.
Tiếp xúc với hắn lâu ngày, tôi dần nhận ra một điều.
Tôi chưa hỏi tên hắn.
20.
Một nỗi xấu hổ bao trùm cả cơ thể.
Tôi không ngờ, tôi ăn của người ta bao nhiêu bữa ăn, lấy của người ta bao nhiêu tấm vé vào cổng, uống của người ta bao nhiêu cốc cà phê, nhận của người ta bao nhiêu đóa hoa.
Vậy mà tên người ta tôi cũng chưa hỏi.
Cũng tại đến giờ tôi vẫn chưa biết mục đích của nam nhân đó là gì. Chưa kể, ở cạnh hắn thật sự khiến người ta sợ hãi, dù biết rằng hắn sẽ không cắn nhưng vẫn sợ.
Thời gian đầu, đừng nói là hỏi tên, hỏi ngày hỏi tháng thôi tôi còn không dám.
Về sau thì trực tiếp quên luôn.
Bây giờ mới hỏi thì có kỳ quá không?
21.
Đến lúc định gọi điện xin lỗi hắn thì tôi lại nhận ra, số điện thoại của hắn tôi cũng quên hỏi rồi.
Hơn nữa, bởi vì bận tập luyện cho buổi hòa nhạc sắp tới, tôi còn bảo hắn tạm thời đừng liên lạc với tôi.
Thở dài.
Thôi, không nghĩ nữa, còn ba ngày nữa là tới buổi hòa nhạc rồi.
Tôi nên tập trung vào việc luyện đàn thôi.
22.
Trong lúc tôi đang luyện đàn thì trên ti vi đưa tin.
Chương trình truyền hình kia bị hủy rồi.
Thế lực hoàng gia sau nhiều ngày e dè trước dư luận, cuối cùng cũng quyết định bắt tên Hendry khốn khiếp đó trở về.
Nghe đồn, hoàng thân Adam sau nhiều ngày ra sức phản đối, cuối cùng cũng bắt quả tang tên khốn kia làm chuyện suy đồi đạo đức nào đó. Thúc đẩy đức vua phải làm việc với tổng thống, kéo tên hoàng tử đó về để giữ gìn uy tín hoàng gia.
Mà điều đáng nói ở đây là chương trình chỉ còn một tập nữa thôi là kết thúc.
Con trai dì là một trong hai ứng cử viên còn sót lại.
Đến cả tôi còn ngỡ cậu ta thật sự sẽ kết hôn với hoàng tử.
Thế nhưng, khi cậu ấy cùng dì xách hành lí trở về, tôi mới nhận ra, mọi thứ thật sự kết thúc rồi.
23.
Từ khi trở về, hai mẹ con bọn họ đều cau có không thôi.
Bao nhiêu tức giận đều trút hết lên đầu tôi.
Thậm chí còn xem tôi như con mèo con chó, ra sức mắng chửi.
Cậu ấy nói nếu không phải do tôi, hoàng tử đã "sủng hạnh" cậu ta từ lâu rồi.
Đâu cần phải kéo dài đến bây giờ để rồi bị cái ông hoàng thân Adam đó chụp hình được!
Tôi nghe xong, cũng nắm sơ được tại sao chương trình bị hủy.
Thôi mặc kệ, tôi bỏ đi.
Tập đàn.
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thấy tôi không chút quan tâm đến chuyện của mình, cậu ta liền điên máu, chạy xuống kho.
Lấy một chiếc búa.
Nhắm vào cây đàn của cha tôi.
Đánh xuống.
24.
Tôi trơ mắt nhìn khung cảnh phía trước.
Cây đàn piano mà cha để lại cho tôi...
Tôi không chịu nổi đả kích này, lập tức đánh cho tên em trai khốn nạn này một trận.
Dì hoảng hồn chạy xuống, nhìn thấy con trai mình bị đánh liền tức giận mắng tôi không ra gì.
Tôi nổi điên, lớn tiếng đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà.
Nói rằng ngày xưa cha đã ghi rõ trong di chúc, để lại ngôi nhà này cho tôi.
Dì lại lớn tiếng nói, cha cậu đã nói rõ, cha tôi để lại ngôi nhà này cho tôi với điều kiện phải để mẹ con bọn họ ở cùng cho đến khi con trai dì có đủ khả năng ra ở riêng.
Con mẹ nó, cả hai người bọn họ cứ ăn không ngồi rồi như vậy thì bao giờ mới có khả năng ra ở riêng.
Tôi cắn răng, tự mình gom đồ đạc rời khỏi nhà.
Đến lúc này tôi mới phát hiện, số tiền dư ra của 30 000 USD mà nam nhân kia đưa cho tôi đã không cánh mà bay.
Ngay cả bộ lễ phục tôi mua cũng bị xé tan tành.
Hỏi ra thì biết, là do con trai dì sau khi rời khỏi chương trình quá suy sụp, nên mới lấy tiền của tôi đi giải khuây.
Còn bộ lễ phục kia là do cậu ấy trong lúc say rượu, không kiểm soát được hành vi, nên xé rách.
"Chỉ là một bộ lễ phục thôi mà. Em của con bị mất cơ hội ở cùng hoàng tử, con không thương thì thôi, làm cái gì mà trách nó!"
Thế là tôi chính thức đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà.
25.
Luật sư của cha tôi gọi đến.
Ông ấy nói hai mẹ con họ có quyền sống trong ngôi nhà này.
Nếu tôi còn khóa cửa không cho bọn họ vào, tôi có thể bị kiện hành chính.
Được, vậy thì tôi đi.
Ném hành lý vào phòng trọ.
Tôi uể oải ngả xuống giường.
Toàn thân bất động, cảm thấy như tất cả năng lượng đều cạn kiệt.
Nghĩ đến cây đàn của cha cứ như vậy bị người ta đập thủng một lỗ.
Khóe mắt cứ cay cay.
Cùng lúc này, có người gọi đến.
Là giáo sư của tôi, thầy gọi hỏi tôi tại sao hôm nay không đến tập.
Ngày mai là buổi hòa nhạc diễn ra rồi.
Trong tình cảnh này thì làm sao mà biểu diễn được.
Tôi nói tôi gặp chuyện.
Thầy cứ để người dự bị biểu diễn đi.
Sau khi cúp máy, chỉ một phút sau, lại có một cuộc gọi đến.
Là nam nhân đáng sợ kia.
"Tại sao bỏ cuộc."
Hắn nói.
"Chuyện dài lắm."
Tôi đáp.
"Biểu diễn."
Hắn lại nói.
"Không."
Tôi lại đáp.
26.
Tôi cúp máy, ngủ một giấc đến tận sáng.
Cùng lúc này có người đến gõ cửa phòng tôi.
Là nữ giám đốc sản xuất của chương trình kia.
Hóa ra bọn họ không chỉ sản xuất một chương trình.
Buổi hòa nhạc do trường tôi tổ chức cũng là do bọn họ chịu trách nhiệm phát sóng.
Nữ giám đốc hỏi tại sao tôi lại không biểu diễn.
Tôi kể cho cô ấy tình cảnh của mình.
Bị mẹ kế và em trai lấy hết tiền.
Cây dương cầm kỷ vật bị phá.
Nhà về cơ bản là bị cướp.
Đến cả bộ lễ phục cũng bị xé tan tành.
Tôi sợ trình diễn trong trạng thái này chỉ ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Nghe xong.
Nữ giám đốc liền đi.
27.
Vài ngày sau, nữ giám đốc trở lại.
Cô ấy bảo muốn cho tôi xem cái này.
Cô ấy đưa tôi lên xe, chở tôi về nhà.
Hai mẹ con dì không biết đã đi đâu.
Cây đàn piano của cha tôi đã được sửa, trông như mới.
Ở giữa nhà còn có cả một bộ lễ phục trình diễn mới toanh.
Nữ giám đốc lấy ra một đống giấy tờ, xác nhận hai mẹ con dì đã từ bỏ quyền được sống trong nhà của tôi.
Tôi ngỡ ngàng, nhìn nữ giám đốc và hỏi cô ấy đã làm cách nào...
Cô ấy liền nhìn tôi và nói:
"Phép thuật."
28.
Được rồi, không phải phép thuật.
Nữ giám đốc nói cô ấy có một người quen rất quyền lực.
Hắn ta vì muốn tôi phải tham gia buổi hòa nhạc nên đã nhờ vả cô ấy phụ giúp giải quyết các vấn đề làm phiền lòng tôi.
Bằng không, các nghệ sĩ lớn quen biết với hắn ta sẽ đồng loạt không đến tham dự chương trình.
Thế là cô ấy, dưới sự sai khiến của người quen quyền lực đó, đã cho người tìm hiểu tình cảnh của tôi, dùng tiền mua chuộc hai mẹ con kia rời khỏi nhà tôi.
Sau đó mời nghệ nhân nổi tiếng đến sửa lại cây đàn của cha tôi.
Rồi mua lễ phục mới cho tôi.
Chạy lên chạy xuống chạy ngược chạy xuôi.
Cực khổ đủ điều.
Nữ giám đốc nhìn tôi bằng cặp mắt đầy gân máu, như muốn giết người.
Cô ấy hỏi tôi:
"Giờ đã chịu trình diễn rồi chứ?"
29.
Chẳng hiểu tại sao dạo này những người xung quanh tôi toàn là những người đáng sợ.
Tôi chấp nhận đi trình diễn mà cả người run rẩy.
Còn vài tiếng nữa là buổi hòa nhạc diễn ra.
Vào khoảnh khắc bước lên sân khấu, tôi mới biết, tôi khờ dại đến nhường nào.
Cha tôi để lại cây đàn piano là muốn tôi tiếp bước ông, trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Tôi lại vì hành vi quá quắc của kẻ khác mà xém tí nữa bỏ đi cơ hội ngàn năm có một.
Bây giờ đứng trước hàng ngàn khán giả.
Trong bản hòa âm trầm bổng du dương.
Tôi dần nhận ra.
Cái gì mới thật sự quan trọng.
Tiếng nhạc chấm dứt.
Và tiếng vỗ tay vang lên.
30.
Đây không phải là một buổi trình diễn thông thường.
Mà còn là cơ hội để sinh viên làm quen với các nhà sản xuất âm nhạc, các nghệ sĩ có tiếng, chính thức bước chân vào thế giới nhạc cổ điển.
Buổi trình diễn kết thúc, tôi liền được một đám người bao quanh.
Muốn tôi sau khi tốt nghiệp thì làm việc cho họ.
Tham gia ban nhạc này.
Rồi tham dự chuyến lưu diễn kia.
Ký vào bản hợp đồng nọ.
Tôi dường như choáng ngợp, không ngờ khả năng của mình lại được nhiều người tán thưởng đến thế.
Cho đến khi, một tiếng ho vang lên.
Xung quanh chợt im lặng.
"Em ấy sẽ làm việc cho tôi."
Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc kia liền bước ra.
31.
Hoàng gia.
Nam nhân đó là người chịu trách nhiệm cho các buổi trình diễn cho nhà hát hoàng gia, nhà hát lớn nhất lục địa này, là thánh địa của giới âm nhạc cổ điển.
Đồng thời, hắn chính là "người quen," mà nữ giám đốc nhắc tới.
Thôi đúng rồi.
Trước đây, nam nhân đó có nói sẽ "tham gia" một cái gì đó.
Phải chăng là muốn nói hắn sẽ có mặt trong buổi hòa nhạc ngày hôm nay?
Nếu vậy...
Lý do hắn đưa tôi đi đây đi đó bấy lâu này...
Có phải là vì biết trước tôi là người chơi đàn piano trong buổi hòa nhạc hôm nay, muốn xem thử tôi có phù hợp làm việc với nhà hát hay không?
Biết được tài nghệ của mình được nhà hát hoàng gia xem trọng như vậy, đáng lý ra tôi phải vui lắm.
Nhưng không hiểu sao.
Tôi lại buồn.
32.
Nam nhân đó muốn chở tôi về nhà.
Tôi từ chối.
Ngay cả chuyện ký hợp đồng cũng hoãn lại sau.
Tâm trạng nặng nề bước vào nhà.
Tôi bắt gặp "em trai" mình đang lăn lộn trên ghế sô pha.
Cùng với hoàng tử Hendry.
33.
Trong suốt thời gian tham gia chương trình, con trai dì dường như bị ám ảnh với hoàng tử.
Sau khi chia cách, cậu ấy suy sụp thấy rõ.
Tên hoàng tử kia mấy ngày trước còn đang bị cấm túc, sau khi hai mẹ con dì dọn ra thì đột ngột liên lạc với cậu ấy.
Vậy nên mới xuất hiện một cảnh trên sô pha như thế này.
34.
Tôi lớn tiếng, bảo bọn họ cút khỏi nhà tôi.
Tên hoàng tử đó thản nhiên đứng dậy.
"Em đừng trách Jean, là ta bảo em ấy dẫn ta đến đây."
Hắn nắm lấy cổ tay tôi.
"Ta nhớ em."
Con trai dì lúc này đang nằm trên ghế sô pha, nhìn tên hoàng tử đó bằng cặp mắt bối rối.
"Hoàng tử...tại sao..."
Hắn mỉm cười khoác vai tôi, bình thản nói:
"Em vội gì chứ, cả ba người chúng ta cùng vui không được sao?"
Vừa nói vừa kéo tôi lại chỗ sô pha, đè tôi xuống.
"Lần trước để em chạy thoát, em tưởng như vậy là xong rồi sao. Tôi thừa nhận, tìm kiếm địa chỉ nhà em hơi khó đấy, nhưng đáng công sức."
Tôi sợ hãi, muốn hét lên kêu cứu thì lại bị tên khốn kia bịt miệng.
Con trai dì nhìn tên hoàng tử khốn khiếp kia ngỡ ngàng, hai mắt như muốn khóc.
"Hoàng tử...không phải ngài nói ngài chỉ muốn em thôi sao?"
Hắn nhìn cậu ta.
"Vào đây, ta chơi cả hai em cùng lúc."
"Nhưng mà..."
Con trai dì tựa như chết lặng, đứng yên một góc không nói gì nữa.
Ở bên này tôi vẫn ra sức giãy dụa
"Cái tên điên này, thả tôi ra!!!"
"Đừng lo, ta sẽ thật nhẹ nhàng với em."
Vừa nói, hắn vừa xé áo tôi xuống.
Hôn lên ngực tôi.
Ngay lúc này, có ai đó đạp đổ cửa.
Rất nhiều người tự nhiên xông vào.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ họ là cảnh sát.
Nhưng không.
Bọn họ là cảnh vệ hoàng gia.
Và người đứng đầu bọn họ lúc bấy giờ.
Là nam nhân đáng sợ kia.
Hắn ngang nhiên xông tới, xách cổ tên khốn hoàng tử ném xuống sàn.
Tôi theo phản xạ nấp sau lưng hắn.
"Thằng khốn nào!!!"
Bị đánh đau, hoàng tử chống tay ngồi dậy, ra sức quát tháo.
Cho đến khi gã nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân vừa đánh mình.
Thì đôi tròng mắt đột ngột lộ ra vẻ sợ hãi.
"Thứ không nên thân." Nam nhân mặt lạnh kia nghiêm giọng mắng gã.
"Mang nó về, cho bệ hạ xem người đã chiều hư nó thế nào."
Bị cảnh vệ lôi đi, hoàng tử Hendry tím tái mặt mày, gã vùng vẫy.
"Đừng mà, hoàng thúc, chú đừng kể chuyện này với phụ hoàng mẫu hậu!! Đừng mà!!"
Tiếng la hét càng lúc càng xa dần.
Còn tôi thì chết lặng nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Hendry gọi nam nhân này là hoàng thúc?
Hoàng thúc...
Nếu người này là hoàng thúc của Hendry.
Vậy...
Râu của hắnbđâu?
35.
Tôi hỏi nam nhân bên cạnh, tại sao hắn lại ở đây.
Hắn trả lời, để tôi về đêm một mình hắn không an tâm, nên dẫn cảnh vệ bám theo. Không ngờ thật sự lại xảy ra chuyện.
Tôi lại hỏi hắn vì cái gì mà lại quan tâm an nguy của tôi đến vậy.
"Bởi vì ta là bạn trai em."
Tôi ngẩng mặt.
Hả?
Bạn trai?
Hồi nào?
"Chúng ta đang hẹn hò." Hắn lại nói.
Hẹn hò?
Có hả?
Hình như là có đó.
Mà mấy cái đó có phải là hẹn hò không?
"Phải."
Hắn nói.
"Ta đã cạo râu vì em. Và em đã cho ta số điện thoại."
Tu sửa nhan sắc, xin số điện thoại rồi hẹn đi ăn. Hình như cũng đúng quy trình đó.
Nhưng mà...
"Không phải ngài hẹn tôi ra ngoài là vì muốn chiêu mộ tôi làm việc cho nhà hát sao?"
Hắn gật đầu.
"Ta thích em từ lần gặp đầu tiên. Sau khi nghe tiếng đàn của em, thì quyết định theo đuổi."
Lần đầu tiên gặp đã thích tôi?
Ánh nhìn như muốn lột da róc xương người ta đó mà là thích sao?
À không, quan trọng là...
Sau khi nghe tiếng đàn của tôi thì quyết định theo đuổi tôi??
Không phải hắn chỉ mới nghe tôi đàn lần đầu ở buổi hòa nhạc vừa rồi hay sao?
Làm cách nào mà...
Nghe tôi hỏi, hoàng thân Adam liền lấy ra một chiếc dép bông.
"Em là người duy nhất không có đủ một đôi dép."
Tôi nhìn chiếc dép bông trên tay hoàng thân Adam.
Hóa ra...
Hắn chính là người lúc đó.
Hiểu ra mọi sự tình.
Tôi lập tức.
Ôm bụng cười nức nở.
36.
Nhiều tháng sau, tôi tốt nghiệp.
Sau khi ký hợp đồng với nhà hát hoàng gia, tôi chính thức trở thành nghệ sĩ đại diện cho bọn họ.
Con trai của dì tôi, không hiểu sao lại tự nhiên đổi tính, đi kiếm việc làm.
Còn dì, sau khi tiêu hết tiền thì lại quay về tìm tôi.
Hiển nhiên là tôi mặc kệ bà ấy.
Dạo gần đây, tôi nghe báo chí đưa tin, hoàng tử của vương quốc chúng tôi đã "tự nguyện" gia nhập quân đội, cống hiến cho nước nhà.
Tôi cầu cho đám lính trong đó làm nát cái mông của hắn, cho hắn chừa cái tính xâm phạm con người ta.
Tôi và Adam cũng bắt đầu hẹn hò với nhau.
Lần này là hẹn hò đàng hoàng.
Cái gì cần biết tôi đều dũng cảm giơ tay hỏi.
Tên tuổi, số điện thoại, sở thích, thói quen, tôi đều nắm.
Hóa ra, hắn cũng chưa đến mức quá độ tứ tuần như tôi nghĩ, năm nay hắn mới ba mươi thôi.
Quả nhiên, nuôi râu thật sự là một bộ môn thể thao nguy hiểm.
37.
Tôi có chút thắc mắc.
Quy định hoàng gia, thành viên hoàng tộc chỉ có thể kết hôn với người được sắp xếp cho mình.
Tôi chỉ là một thường dân, sang hơn tí nữa thì là nhạc công của hoàng thất.
Nếu sau này chúng tôi muốn tiến tới hôn nhân thì phải làm sao đây?
38.
...Trong đại sảnh lớn giữa cung điện nguy nga....
"Em trai, dạo này em không để râu, trông trẻ hẳn ra nha."
Đức vua vừa đổ mồ hôi hột vừa nói.
Hoàng thân Adam không đáp. Hắn đưa ngón tay về phía sắc lệnh chỉ định đối tượng kết hôn của mình trên bàn.
"Ký." Hắn nói.
Đức vua ngượng cười.
"Em trai, em cũng biết cậu trai này không phải quý t..."
Một ánh mắt sắc lạnh bỗng chợt liếc về phía đức vua, cả không gian đột ngột chìm trong màu u ám.
Đức vua đặt bút xuống.
Ký.
Nhiều tuần trôi qua.
Sự quan tâm của hoàng tử dành cho tôi ngày càng tăng.
Thời gian anh ấy dành riêng cho tôi cũng ngày càng nhiều.
Và rồi.
Một ngày nọ.
Đang lúc nói chuyện, thì hoàng tử lấy tay chạm vào đùi tôi.
Không chỉ động chạm đơn thuần mà còn luồn lách muốn tiến vào trong quần.
Tôi hoảng sợ, ngay lập tức phân rõ giới hạn với hoàng tử.
Chương trình cũng có quy định nam chính và ứng cử viên không được quan hệ trước khi kết thúc.
Bị tôi từ chối thẳng thừng, nét mặt hoàng tử dường như hơi đanh lại.
Nhưng sau đó, anh ấy mỉm cười xin lỗi rồi thả tôi đi.
2.
Tin tức hoàng tử muốn cùng tôi... không biết tại sao lại truyền đến tai của các ứng cử viên khác.
Sự ghen tỵ của bọn họ dành cho tôi thật sự đáng sợ.
Đồ đạc trong phòng tự nhiên bị hỏng, quần áo cũng bị người ta cắt rách. Thậm chí có lần tôi còn bị xô từ phía sau, xém tí nữa là ngã xuống cầu thang.
Đỉnh điểm là vào một ngày nọ, tôi đang ở ngoài vườn hoa tản bộ thì bị ai đó trùm bao tải lên đầu.
Theo sau đó là những cú đá liên tục đổ xuống.
"Các ngươi đang làm gì đó?!"
Giọng nói uy nghiêm kia vừa vang lên, đám người đang đánh tôi cũng lập tức bỏ chạy.
Giọng nói này rất quen, nên tôi cứ ngỡ người vừa giải nguy cho tôi là người trong ban tổ chức.
Thế nhưng khi cởi bao tải xuống, tôi mới nhận ra.
Người thanh niên lịch lãm đó là người tôi chưa gặp bao giờ.
3.
Tôi là trai thẳng.
Tôi rất chắc tôi là trai thẳng.
Bởi vậy nên, kể cả khi ở cạnh một người tuấn tú như hoàng tử tôi vẫn không có phản ứng gì.
Thế nhưng...
Đôi mắt trầm lặng sắc bén trước mắt, không hiểu sao...
Lại khiến tim tôi đập thật mạnh.
4.
Nam nhân kia đứng trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt nghiêm nghị.
"Tại sao lại ở đây?" Hắn nói.
Nam nhân này ăn nói thật kỳ lạ, đây là vườn hoa, đâu phải cấm địa, tôi muốn đến thì đến thôi.
Thế nhưng tôi lại bối rối đến mức quên mất chuyện này. Nhất thời nghĩ mình thành tội phạm mà nói chuyện lấp ba lấp bấp.
"Tôi...tôi..."
Không đợi tôi nói xong, nam nhân kia đã lên tiếng, giọng nói chậm rãi mà quyết liệt.
"Tránh xa chỗ này ra."
Vừa nói, hắn vừa liếc tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
5.
Bây giờ thì tôi biết tại sao khi nhìn thấy nam nhân lạnh lùng kia, tim tôi lại đập mạnh rồi.
Do hoảng sợ đó.
Người gì đâu mặt thì đẹp mà khí chất lại quá lạnh lẽo, đứng cạnh bên cứ có cảm giác như đứng với thần chết.
Nhưng may sao, điều đó chứng minh tôi vẫn là trai thẳng.
Hết cả hồn.
6.
Sau sự kiện trên, tôi nghĩ tôi cũng nên rút đi rồi.
Tôi chỉ muốn kiếm tiền, không muốn bị đánh.
Tôi đến thương lượng con trai dì, bảo rằng tuần này tôi sẽ tự nguyện bỏ cuộc. Nói cậu ấy đừng bảo mọi người quấy rối tôi nữa.
Quả nhiên, như tôi dự đoán, con trai dì chính là người đứng sau tất cả.
Thấy tôi muốn bỏ cuộc, cậu ấy ngang ngược nói nếu hết tuần này tôi vẫn chưa rời khỏi thì đừng trách cậu ấy.
7.
Nữ giám đốc vừa báo cho tôi hay.
Chương trình có chính sách, nếu ứng cử viên tự nguyện rút lui, thì coi như vi phạm hợp đồng.
Số tiền cát-xê tôi gồng mình kiếm được bao lâu nay coi như không có, bốc hơi, bay lên trời.
Cách duy nhất để tôi rời khỏi cuộc chơi mà vẫn nhận được tiền là phải chờ nam chính đích thân loại tôi khỏi chương trình.
Tôi vốn nghĩ việc này không thành vấn đề, vì tiếp xúc với nhau nhiều tuần qua, quan hệ giữa tôi và hoàng tử cũng khá tốt.
Hơn nữa sau sự việc kia, tôi nghĩ hoàng tử cũng đoán được tôi không có hứng thú với anh ta rồi.
Tôi liền đi tìm hoàng tử, nhờ vả anh ta loại tôi khỏi chương trình.
Nghe lời đề nghị của tôi, Hendry liền tỏ ra ngạc nhiên.
Anh ấy dùng mọi lời lẻ thuyết phục tôi ở lại.
Nhưng sau một lúc, biết được lòng tôi đã quyết.
Anh ấy liền nói: "Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của em, nếu em chịu giúp tôi việc này."
8.
Không biết hoàng tử muốn tôi giúp anh ta việc gì, nhưng tôi đang cần anh ấy giúp đỡ nên không thể quá đắn đo kỹ lưỡng.
Đến đêm, tôi lén chạy ra ngoài nhà chung, tìm đến nơi ở của hoàng tử.
Chuyện này trái với quy định của chương trình, nhưng dù gì tôi cũng sắp rời khỏi rồi, đâu cần quan tâm những việc đó.
Đến nơi, hoàng tử mời tôi vào phòng của anh ấy.
Tôi hỏi anh ấy muốn tôi giúp anh ấy việc gì.
Anh ấy bảo tôi uống ly nước trước rồi anh ấy sẽ kể sau.
Thế là tôi uống nước.
Sau đó, tôi lại hỏi hoàng tử việc đó là việc gì.
Anh ấy liền dịu dàng mỉm cười với tôi.
Nói rằng mặc dù anh ấy biết tôi không có hứng thú với anh ấy.
Nhưng anh ấy trước giờ là người thích cái đẹp.
Dù tôi có chịu kết hôn với anh ấy hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là tôi chịu làm người của anh ấy.
Lời hoàng tử vừa dứt.
Thì cả người tôi cũng mất đi cảm giác.
9.
Hoàng tử bế tôi về phòng ngủ.
Cởi quần áo tôi xuống.
Tôi ý thức được mọi thứ đang xảy ra.
Trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi đến cùng cực.
Thế nhưng dù cố gắng thế nào thì cơ thể cũng không thể cử động.
Không thể cử động.
Bàn tay kia chạm lên cơ thể tôi, lướt qua từng tấc da thịt.
Vị hoàng tử tử tế lịch thiệp lúc này trút bỏ tấm mặt nạ.
Để lộ ra nét mặt tham lam thèm khát.
Hắn liếm môi.
Nước mắt tôi dâng lên, làm nhòe cả khung cảnh trước mắt.
"Cứu..." Tôi thều thào.
"Cinders ngoan, làm tình nhân của ta em sẽ không phải chịu thiệt..."
Ngay khoảnh khắc này, cửa phòng đột nhiên mở toang ra.
Một cái bóng đen đột ngột xông vào.
Đấm một cú trời giáng lên mặt của hoàng tử.
Sau đó.
Tôi ngất đi.
10.
Tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trong phòng chỉ có mỗi tôi.
Và nam nhân đáng sợ ở vườn hoa hôm nọ.
Nhớ lại những gì đã diễn ra. Tôi hoảng loạn kiểm tra cơ thể mình.
Ơn trời, dường như chưa có gì xảy ra.
"Ngu xuẩn."
Nam nhân đáng sợ kia bất chợt lạnh giọng nói.
Hắn nhìn tôi bằng con mắt sắc lẻm.
Tiến về phía tôi.
"Sau này, không được tiếp xúc với Hendry nữa."
Hắn nói.
Nét mặt của nam nhân đó làm tôi hoảng sợ, theo phản xạ mà liên tục gật đầu.
Sau đó, hắn chậm rãi ép sát về phía tôi.
Ánh mắt tựa như một kẻ hành quyết máu lạnh.
Tôi sợ hãi lùi lại phía sau.
Hắn nắm lấy cổ áo tôi, không cho tôi tránh né.
Ép sát mặt vào tôi.
Và nói.
"Số điện thoại."
11.
Ờm...
Số điện thoại?
Số điện thoại nào?
Số điện thoại của tôi đấy hả?
12.
Sau khi tôi đưa cho nam nhân lạnh lùng đáng sợ trước mắt số điện thoại của mình.
Thì hắn lại nhìn tôi và nói tiếp:
"Rút khỏi chương trình."
Đây hình như không phải câu hỏi đâu, đây là mệnh lệnh.
Sợ hãi thế nào thì tiền cũng quan trọng hơn. Tôi giải thích với nam nhân trước mắt tình cảnh của mình. Số tiền tôi kiếm được tuy không được đến 50 000 USD, nhưng 20 000 thì có đó! Tôi không thể bỏ đi như vậy được.
Nam nhân đáng sợ kia nghe xong, không nói lời nào liền quay người bỏ đi.
Tôi tưởng như thế là xong rồi.
Không ngờ tầm 30 phút sau, anh ta lại quay lại.
Ném cho tôi một xấp tiền.
Tôi đếm thử, là 30 000 USD bằng tiền mặt.
Còn nhiều hơn số tiền tôi kiếm được.
"Rút khỏi chương trình."
Nam nhân kia nói xong liền bỏ đi.
13.
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi chương trình.
Quay trở về nhà.
Vào ngày tôi rời đi, tôi thề tên khốn hoàng tử đã liếc tôi một cái, thậm chí còn liếm môi.
Tôi mặc kệ.
Trở về, tôi dùng tiền nam nhân đó ném cho tôi để mua một bộ lễ phục, chuẩn bị cho buổi hòa nhạc.
Mua xong, tôi mới hoảng hồn nhận ra.
Nam nhân đó đâu có nói rõ hắn cho tôi số tiền này đâu.
Lỡ như hắn chỉ cho mượn thôi thì sao?
Trong lúc tôi hoảng loạn thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Là giọng nói của nam nhân đáng sợ kia.
"Thứ sáu, Emperial trên đường số 32, bảy giờ tối."
Nói xong liền cúp máy.
14.
Có vài người sở hữu một khả năng rất đặc biệt.
Họ chỉ cần ra lệnh là người khác sẽ tuân theo.
Giống như nam nhân đáng sợ kia vậy.
Anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại, nói ra ba cụm từ.
Thế là vào thứ sáu, đúng bảy giờ tối là tôi liền có mặt ở nhà hàng Emperial trên đường số 32.
Nam nhân kia đã đứng chờ sẵn.
Tôi còn đang sợ hắn sẽ đòi tiền lại.
Thì...
"Đi vào."
Hắn ra lệnh.
Và rồi chúng tôi dùng bữa với nhau.
15.
"Tên."
"Ừm...tôi tên là Cinders."
"Tuổi."
"Tháng sau tôi tròn 21."
"Nghề nghiệp."
"Tôi là sinh viên học viện âm nhạc, hệ đại học."
Hỏi đến đây, nam nhân băng lãnh kia liền ngẩng đầu.
"Cậu có biểu diễn trong buổi hòa nhạc tháng sau không?"
Ngạc nhiên khi nam nhân kia biết về buổi hòa nhạc, tôi liền lên tiếng:
"Anh là người nghe nhạc cổ điển sao."
Nam nhân kia nhìn tôi một lát.
Rồi gật đầu.
17.
Nam nhân kia chở tôi về nhà.
Đến lúc này tôi mới dám hỏi.
Rốt cuộc hắn hẹn tôi ra đây làm gì.
Nam nhân kia không lập tức trả lời, nhìn tôi một hồi rồi nói một câu chẳng liên quan.
"Ta sẽ tham dự."
Rồi bỏ đi.
18.
Tham dự?
Tham dự cái gì?
Tôi vừa xem ti vi vừa ngẫm nghĩ về lời của nam nhân nọ.
Cho đến tận khi chương trình hẹn hò kia phát sóng thì vô thức coi luôn
Sau khi tôi rời đi, con trai dì liền lấy lại vị trí ứng cử viên tiềm năng số một.
Tên khốn hoàng tử kia dường như lại chuyển sự chú ý lên người cậu ấy.
Mặc dù trong suốt chương trình. anh ta vẫn sẽ tùy hứng gọi hồn tôi. Nói anh ta thương tôi nhớ tôi thế nào.
Thật là nổi cả da gà.
Tôi đi ngủ.
Một tuần sau.
Nam nhân đó lại gọi điện.
19.
Những tuần kế tiếp.
Nam nhân đó cứ cách vài ngày lại dẫn tôi đi đây đi đó.
Lúc thì là nhà hàng cao cấp.
Khi lại là bảo tàng nghệ thuật.
Rồi nhạc kịch.
Thính phòng.
Cũng có lúc đi mấy nơi dân dã hơn, như rạp chiếu phim chẳng hạn.
Tôi cũng chẳng biết tại sao hắn lại muốn dẫn tôi đi mấy chỗ đó.
Càng không hiểu tại sao tôi lại nghe lời như vậy, người ta dẫn liền đi.
Nhưng tôi dần phát hiện ra.
Nam nhân đáng sợ kia cũng không đáng sợ như bề ngoài.
Lúc nào hắn cũng mở cửa xe cho tôi.
Trời lạnh, hắn lấy áo của mình khoác cho tôi.
Sáng sớm lúc nào cũng chuẩn bị cà phê tôi yêu thích.
Đã vậy thỉnh thoảng còn tặng hoa cho tôi.
Có lẽ đằng sau ánh mắt lạnh đến chết người kia, không hẳn là cái gì đó quá khủng bố như tôi từng tưởng tượng.
Và rồi.
Tiếp xúc với hắn lâu ngày, tôi dần nhận ra một điều.
Tôi chưa hỏi tên hắn.
20.
Một nỗi xấu hổ bao trùm cả cơ thể.
Tôi không ngờ, tôi ăn của người ta bao nhiêu bữa ăn, lấy của người ta bao nhiêu tấm vé vào cổng, uống của người ta bao nhiêu cốc cà phê, nhận của người ta bao nhiêu đóa hoa.
Vậy mà tên người ta tôi cũng chưa hỏi.
Cũng tại đến giờ tôi vẫn chưa biết mục đích của nam nhân đó là gì. Chưa kể, ở cạnh hắn thật sự khiến người ta sợ hãi, dù biết rằng hắn sẽ không cắn nhưng vẫn sợ.
Thời gian đầu, đừng nói là hỏi tên, hỏi ngày hỏi tháng thôi tôi còn không dám.
Về sau thì trực tiếp quên luôn.
Bây giờ mới hỏi thì có kỳ quá không?
21.
Đến lúc định gọi điện xin lỗi hắn thì tôi lại nhận ra, số điện thoại của hắn tôi cũng quên hỏi rồi.
Hơn nữa, bởi vì bận tập luyện cho buổi hòa nhạc sắp tới, tôi còn bảo hắn tạm thời đừng liên lạc với tôi.
Thở dài.
Thôi, không nghĩ nữa, còn ba ngày nữa là tới buổi hòa nhạc rồi.
Tôi nên tập trung vào việc luyện đàn thôi.
22.
Trong lúc tôi đang luyện đàn thì trên ti vi đưa tin.
Chương trình truyền hình kia bị hủy rồi.
Thế lực hoàng gia sau nhiều ngày e dè trước dư luận, cuối cùng cũng quyết định bắt tên Hendry khốn khiếp đó trở về.
Nghe đồn, hoàng thân Adam sau nhiều ngày ra sức phản đối, cuối cùng cũng bắt quả tang tên khốn kia làm chuyện suy đồi đạo đức nào đó. Thúc đẩy đức vua phải làm việc với tổng thống, kéo tên hoàng tử đó về để giữ gìn uy tín hoàng gia.
Mà điều đáng nói ở đây là chương trình chỉ còn một tập nữa thôi là kết thúc.
Con trai dì là một trong hai ứng cử viên còn sót lại.
Đến cả tôi còn ngỡ cậu ta thật sự sẽ kết hôn với hoàng tử.
Thế nhưng, khi cậu ấy cùng dì xách hành lí trở về, tôi mới nhận ra, mọi thứ thật sự kết thúc rồi.
23.
Từ khi trở về, hai mẹ con bọn họ đều cau có không thôi.
Bao nhiêu tức giận đều trút hết lên đầu tôi.
Thậm chí còn xem tôi như con mèo con chó, ra sức mắng chửi.
Cậu ấy nói nếu không phải do tôi, hoàng tử đã "sủng hạnh" cậu ta từ lâu rồi.
Đâu cần phải kéo dài đến bây giờ để rồi bị cái ông hoàng thân Adam đó chụp hình được!
Tôi nghe xong, cũng nắm sơ được tại sao chương trình bị hủy.
Thôi mặc kệ, tôi bỏ đi.
Tập đàn.
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thấy tôi không chút quan tâm đến chuyện của mình, cậu ta liền điên máu, chạy xuống kho.
Lấy một chiếc búa.
Nhắm vào cây đàn của cha tôi.
Đánh xuống.
24.
Tôi trơ mắt nhìn khung cảnh phía trước.
Cây đàn piano mà cha để lại cho tôi...
Tôi không chịu nổi đả kích này, lập tức đánh cho tên em trai khốn nạn này một trận.
Dì hoảng hồn chạy xuống, nhìn thấy con trai mình bị đánh liền tức giận mắng tôi không ra gì.
Tôi nổi điên, lớn tiếng đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà.
Nói rằng ngày xưa cha đã ghi rõ trong di chúc, để lại ngôi nhà này cho tôi.
Dì lại lớn tiếng nói, cha cậu đã nói rõ, cha tôi để lại ngôi nhà này cho tôi với điều kiện phải để mẹ con bọn họ ở cùng cho đến khi con trai dì có đủ khả năng ra ở riêng.
Con mẹ nó, cả hai người bọn họ cứ ăn không ngồi rồi như vậy thì bao giờ mới có khả năng ra ở riêng.
Tôi cắn răng, tự mình gom đồ đạc rời khỏi nhà.
Đến lúc này tôi mới phát hiện, số tiền dư ra của 30 000 USD mà nam nhân kia đưa cho tôi đã không cánh mà bay.
Ngay cả bộ lễ phục tôi mua cũng bị xé tan tành.
Hỏi ra thì biết, là do con trai dì sau khi rời khỏi chương trình quá suy sụp, nên mới lấy tiền của tôi đi giải khuây.
Còn bộ lễ phục kia là do cậu ấy trong lúc say rượu, không kiểm soát được hành vi, nên xé rách.
"Chỉ là một bộ lễ phục thôi mà. Em của con bị mất cơ hội ở cùng hoàng tử, con không thương thì thôi, làm cái gì mà trách nó!"
Thế là tôi chính thức đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà.
25.
Luật sư của cha tôi gọi đến.
Ông ấy nói hai mẹ con họ có quyền sống trong ngôi nhà này.
Nếu tôi còn khóa cửa không cho bọn họ vào, tôi có thể bị kiện hành chính.
Được, vậy thì tôi đi.
Ném hành lý vào phòng trọ.
Tôi uể oải ngả xuống giường.
Toàn thân bất động, cảm thấy như tất cả năng lượng đều cạn kiệt.
Nghĩ đến cây đàn của cha cứ như vậy bị người ta đập thủng một lỗ.
Khóe mắt cứ cay cay.
Cùng lúc này, có người gọi đến.
Là giáo sư của tôi, thầy gọi hỏi tôi tại sao hôm nay không đến tập.
Ngày mai là buổi hòa nhạc diễn ra rồi.
Trong tình cảnh này thì làm sao mà biểu diễn được.
Tôi nói tôi gặp chuyện.
Thầy cứ để người dự bị biểu diễn đi.
Sau khi cúp máy, chỉ một phút sau, lại có một cuộc gọi đến.
Là nam nhân đáng sợ kia.
"Tại sao bỏ cuộc."
Hắn nói.
"Chuyện dài lắm."
Tôi đáp.
"Biểu diễn."
Hắn lại nói.
"Không."
Tôi lại đáp.
26.
Tôi cúp máy, ngủ một giấc đến tận sáng.
Cùng lúc này có người đến gõ cửa phòng tôi.
Là nữ giám đốc sản xuất của chương trình kia.
Hóa ra bọn họ không chỉ sản xuất một chương trình.
Buổi hòa nhạc do trường tôi tổ chức cũng là do bọn họ chịu trách nhiệm phát sóng.
Nữ giám đốc hỏi tại sao tôi lại không biểu diễn.
Tôi kể cho cô ấy tình cảnh của mình.
Bị mẹ kế và em trai lấy hết tiền.
Cây dương cầm kỷ vật bị phá.
Nhà về cơ bản là bị cướp.
Đến cả bộ lễ phục cũng bị xé tan tành.
Tôi sợ trình diễn trong trạng thái này chỉ ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Nghe xong.
Nữ giám đốc liền đi.
27.
Vài ngày sau, nữ giám đốc trở lại.
Cô ấy bảo muốn cho tôi xem cái này.
Cô ấy đưa tôi lên xe, chở tôi về nhà.
Hai mẹ con dì không biết đã đi đâu.
Cây đàn piano của cha tôi đã được sửa, trông như mới.
Ở giữa nhà còn có cả một bộ lễ phục trình diễn mới toanh.
Nữ giám đốc lấy ra một đống giấy tờ, xác nhận hai mẹ con dì đã từ bỏ quyền được sống trong nhà của tôi.
Tôi ngỡ ngàng, nhìn nữ giám đốc và hỏi cô ấy đã làm cách nào...
Cô ấy liền nhìn tôi và nói:
"Phép thuật."
28.
Được rồi, không phải phép thuật.
Nữ giám đốc nói cô ấy có một người quen rất quyền lực.
Hắn ta vì muốn tôi phải tham gia buổi hòa nhạc nên đã nhờ vả cô ấy phụ giúp giải quyết các vấn đề làm phiền lòng tôi.
Bằng không, các nghệ sĩ lớn quen biết với hắn ta sẽ đồng loạt không đến tham dự chương trình.
Thế là cô ấy, dưới sự sai khiến của người quen quyền lực đó, đã cho người tìm hiểu tình cảnh của tôi, dùng tiền mua chuộc hai mẹ con kia rời khỏi nhà tôi.
Sau đó mời nghệ nhân nổi tiếng đến sửa lại cây đàn của cha tôi.
Rồi mua lễ phục mới cho tôi.
Chạy lên chạy xuống chạy ngược chạy xuôi.
Cực khổ đủ điều.
Nữ giám đốc nhìn tôi bằng cặp mắt đầy gân máu, như muốn giết người.
Cô ấy hỏi tôi:
"Giờ đã chịu trình diễn rồi chứ?"
29.
Chẳng hiểu tại sao dạo này những người xung quanh tôi toàn là những người đáng sợ.
Tôi chấp nhận đi trình diễn mà cả người run rẩy.
Còn vài tiếng nữa là buổi hòa nhạc diễn ra.
Vào khoảnh khắc bước lên sân khấu, tôi mới biết, tôi khờ dại đến nhường nào.
Cha tôi để lại cây đàn piano là muốn tôi tiếp bước ông, trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Tôi lại vì hành vi quá quắc của kẻ khác mà xém tí nữa bỏ đi cơ hội ngàn năm có một.
Bây giờ đứng trước hàng ngàn khán giả.
Trong bản hòa âm trầm bổng du dương.
Tôi dần nhận ra.
Cái gì mới thật sự quan trọng.
Tiếng nhạc chấm dứt.
Và tiếng vỗ tay vang lên.
30.
Đây không phải là một buổi trình diễn thông thường.
Mà còn là cơ hội để sinh viên làm quen với các nhà sản xuất âm nhạc, các nghệ sĩ có tiếng, chính thức bước chân vào thế giới nhạc cổ điển.
Buổi trình diễn kết thúc, tôi liền được một đám người bao quanh.
Muốn tôi sau khi tốt nghiệp thì làm việc cho họ.
Tham gia ban nhạc này.
Rồi tham dự chuyến lưu diễn kia.
Ký vào bản hợp đồng nọ.
Tôi dường như choáng ngợp, không ngờ khả năng của mình lại được nhiều người tán thưởng đến thế.
Cho đến khi, một tiếng ho vang lên.
Xung quanh chợt im lặng.
"Em ấy sẽ làm việc cho tôi."
Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc kia liền bước ra.
31.
Hoàng gia.
Nam nhân đó là người chịu trách nhiệm cho các buổi trình diễn cho nhà hát hoàng gia, nhà hát lớn nhất lục địa này, là thánh địa của giới âm nhạc cổ điển.
Đồng thời, hắn chính là "người quen," mà nữ giám đốc nhắc tới.
Thôi đúng rồi.
Trước đây, nam nhân đó có nói sẽ "tham gia" một cái gì đó.
Phải chăng là muốn nói hắn sẽ có mặt trong buổi hòa nhạc ngày hôm nay?
Nếu vậy...
Lý do hắn đưa tôi đi đây đi đó bấy lâu này...
Có phải là vì biết trước tôi là người chơi đàn piano trong buổi hòa nhạc hôm nay, muốn xem thử tôi có phù hợp làm việc với nhà hát hay không?
Biết được tài nghệ của mình được nhà hát hoàng gia xem trọng như vậy, đáng lý ra tôi phải vui lắm.
Nhưng không hiểu sao.
Tôi lại buồn.
32.
Nam nhân đó muốn chở tôi về nhà.
Tôi từ chối.
Ngay cả chuyện ký hợp đồng cũng hoãn lại sau.
Tâm trạng nặng nề bước vào nhà.
Tôi bắt gặp "em trai" mình đang lăn lộn trên ghế sô pha.
Cùng với hoàng tử Hendry.
33.
Trong suốt thời gian tham gia chương trình, con trai dì dường như bị ám ảnh với hoàng tử.
Sau khi chia cách, cậu ấy suy sụp thấy rõ.
Tên hoàng tử kia mấy ngày trước còn đang bị cấm túc, sau khi hai mẹ con dì dọn ra thì đột ngột liên lạc với cậu ấy.
Vậy nên mới xuất hiện một cảnh trên sô pha như thế này.
34.
Tôi lớn tiếng, bảo bọn họ cút khỏi nhà tôi.
Tên hoàng tử đó thản nhiên đứng dậy.
"Em đừng trách Jean, là ta bảo em ấy dẫn ta đến đây."
Hắn nắm lấy cổ tay tôi.
"Ta nhớ em."
Con trai dì lúc này đang nằm trên ghế sô pha, nhìn tên hoàng tử đó bằng cặp mắt bối rối.
"Hoàng tử...tại sao..."
Hắn mỉm cười khoác vai tôi, bình thản nói:
"Em vội gì chứ, cả ba người chúng ta cùng vui không được sao?"
Vừa nói vừa kéo tôi lại chỗ sô pha, đè tôi xuống.
"Lần trước để em chạy thoát, em tưởng như vậy là xong rồi sao. Tôi thừa nhận, tìm kiếm địa chỉ nhà em hơi khó đấy, nhưng đáng công sức."
Tôi sợ hãi, muốn hét lên kêu cứu thì lại bị tên khốn kia bịt miệng.
Con trai dì nhìn tên hoàng tử khốn khiếp kia ngỡ ngàng, hai mắt như muốn khóc.
"Hoàng tử...không phải ngài nói ngài chỉ muốn em thôi sao?"
Hắn nhìn cậu ta.
"Vào đây, ta chơi cả hai em cùng lúc."
"Nhưng mà..."
Con trai dì tựa như chết lặng, đứng yên một góc không nói gì nữa.
Ở bên này tôi vẫn ra sức giãy dụa
"Cái tên điên này, thả tôi ra!!!"
"Đừng lo, ta sẽ thật nhẹ nhàng với em."
Vừa nói, hắn vừa xé áo tôi xuống.
Hôn lên ngực tôi.
Ngay lúc này, có ai đó đạp đổ cửa.
Rất nhiều người tự nhiên xông vào.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ họ là cảnh sát.
Nhưng không.
Bọn họ là cảnh vệ hoàng gia.
Và người đứng đầu bọn họ lúc bấy giờ.
Là nam nhân đáng sợ kia.
Hắn ngang nhiên xông tới, xách cổ tên khốn hoàng tử ném xuống sàn.
Tôi theo phản xạ nấp sau lưng hắn.
"Thằng khốn nào!!!"
Bị đánh đau, hoàng tử chống tay ngồi dậy, ra sức quát tháo.
Cho đến khi gã nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân vừa đánh mình.
Thì đôi tròng mắt đột ngột lộ ra vẻ sợ hãi.
"Thứ không nên thân." Nam nhân mặt lạnh kia nghiêm giọng mắng gã.
"Mang nó về, cho bệ hạ xem người đã chiều hư nó thế nào."
Bị cảnh vệ lôi đi, hoàng tử Hendry tím tái mặt mày, gã vùng vẫy.
"Đừng mà, hoàng thúc, chú đừng kể chuyện này với phụ hoàng mẫu hậu!! Đừng mà!!"
Tiếng la hét càng lúc càng xa dần.
Còn tôi thì chết lặng nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Hendry gọi nam nhân này là hoàng thúc?
Hoàng thúc...
Nếu người này là hoàng thúc của Hendry.
Vậy...
Râu của hắnbđâu?
35.
Tôi hỏi nam nhân bên cạnh, tại sao hắn lại ở đây.
Hắn trả lời, để tôi về đêm một mình hắn không an tâm, nên dẫn cảnh vệ bám theo. Không ngờ thật sự lại xảy ra chuyện.
Tôi lại hỏi hắn vì cái gì mà lại quan tâm an nguy của tôi đến vậy.
"Bởi vì ta là bạn trai em."
Tôi ngẩng mặt.
Hả?
Bạn trai?
Hồi nào?
"Chúng ta đang hẹn hò." Hắn lại nói.
Hẹn hò?
Có hả?
Hình như là có đó.
Mà mấy cái đó có phải là hẹn hò không?
"Phải."
Hắn nói.
"Ta đã cạo râu vì em. Và em đã cho ta số điện thoại."
Tu sửa nhan sắc, xin số điện thoại rồi hẹn đi ăn. Hình như cũng đúng quy trình đó.
Nhưng mà...
"Không phải ngài hẹn tôi ra ngoài là vì muốn chiêu mộ tôi làm việc cho nhà hát sao?"
Hắn gật đầu.
"Ta thích em từ lần gặp đầu tiên. Sau khi nghe tiếng đàn của em, thì quyết định theo đuổi."
Lần đầu tiên gặp đã thích tôi?
Ánh nhìn như muốn lột da róc xương người ta đó mà là thích sao?
À không, quan trọng là...
Sau khi nghe tiếng đàn của tôi thì quyết định theo đuổi tôi??
Không phải hắn chỉ mới nghe tôi đàn lần đầu ở buổi hòa nhạc vừa rồi hay sao?
Làm cách nào mà...
Nghe tôi hỏi, hoàng thân Adam liền lấy ra một chiếc dép bông.
"Em là người duy nhất không có đủ một đôi dép."
Tôi nhìn chiếc dép bông trên tay hoàng thân Adam.
Hóa ra...
Hắn chính là người lúc đó.
Hiểu ra mọi sự tình.
Tôi lập tức.
Ôm bụng cười nức nở.
36.
Nhiều tháng sau, tôi tốt nghiệp.
Sau khi ký hợp đồng với nhà hát hoàng gia, tôi chính thức trở thành nghệ sĩ đại diện cho bọn họ.
Con trai của dì tôi, không hiểu sao lại tự nhiên đổi tính, đi kiếm việc làm.
Còn dì, sau khi tiêu hết tiền thì lại quay về tìm tôi.
Hiển nhiên là tôi mặc kệ bà ấy.
Dạo gần đây, tôi nghe báo chí đưa tin, hoàng tử của vương quốc chúng tôi đã "tự nguyện" gia nhập quân đội, cống hiến cho nước nhà.
Tôi cầu cho đám lính trong đó làm nát cái mông của hắn, cho hắn chừa cái tính xâm phạm con người ta.
Tôi và Adam cũng bắt đầu hẹn hò với nhau.
Lần này là hẹn hò đàng hoàng.
Cái gì cần biết tôi đều dũng cảm giơ tay hỏi.
Tên tuổi, số điện thoại, sở thích, thói quen, tôi đều nắm.
Hóa ra, hắn cũng chưa đến mức quá độ tứ tuần như tôi nghĩ, năm nay hắn mới ba mươi thôi.
Quả nhiên, nuôi râu thật sự là một bộ môn thể thao nguy hiểm.
37.
Tôi có chút thắc mắc.
Quy định hoàng gia, thành viên hoàng tộc chỉ có thể kết hôn với người được sắp xếp cho mình.
Tôi chỉ là một thường dân, sang hơn tí nữa thì là nhạc công của hoàng thất.
Nếu sau này chúng tôi muốn tiến tới hôn nhân thì phải làm sao đây?
38.
...Trong đại sảnh lớn giữa cung điện nguy nga....
"Em trai, dạo này em không để râu, trông trẻ hẳn ra nha."
Đức vua vừa đổ mồ hôi hột vừa nói.
Hoàng thân Adam không đáp. Hắn đưa ngón tay về phía sắc lệnh chỉ định đối tượng kết hôn của mình trên bàn.
"Ký." Hắn nói.
Đức vua ngượng cười.
"Em trai, em cũng biết cậu trai này không phải quý t..."
Một ánh mắt sắc lạnh bỗng chợt liếc về phía đức vua, cả không gian đột ngột chìm trong màu u ám.
Đức vua đặt bút xuống.
Ký.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.