Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 94: Long thành
Huyền Ngọc Châu Sa
15/05/2021
**1**.
Thế là anh Thanh kể hết đầu đuôi câu chuyện cho ba anh em cậu Bình.
Cậu Bình nghe xong thì sắc mặt xanh mét: "Vậy cái vị Hoàng công tử hôm qua...hôm qua là..."
Thanh gật đầu: "Là đức thánh thượng."
Cậu Bình khuỵu xuống đất, bất tỉnh.
**2**.
Sau khi mang cậu út Bình về phòng nghỉ ngơi. Ba người còn lại liền ngồi trên sập, bàn tính chuyện này.
Cậu hai Tâm sắc mặt hơi đắn đo, nhưng vẫn cẩn thận nói: "Thanh à, anh nói cậu nghe này. Cậu lo cho thằng út nhà anh, anh hiểu. Nhưng anh nghĩ cậu suy nghĩ hơi quá rồi. Đức thánh thượng có khi là quý cậu, lại biết cậu thương út, nên mới cho út đi dự lễ vạn thọ của người. Bây giờ cậu bắt út nó về quê, như vậy khác nào khiến đức thánh thượng phật ý không vui! Anh nói Thanh cứ dẫn út nó đi vào cung đi. Cùng lắm thì ngồi một chút rồi cáo mệt mà về. Đức thánh thượng thích ở cùng với đàn ông thì thích, nhưng người là bề trên, không thể nào trước mắt bá quan mà ép út tiến cung được."
Ruột gan Thanh như thiêu như đốt nói: "Cậu hai, cậu không biết đây thôi. Đức thánh thượng lúc trẻ từng đi nhiều nơi, tính cách phóng khoáng lắm, thường xuyên xuất cung đi lam quán, không ai khuyên được! Năm ngoái có tin đồn, Hàn Lâm Viên đại học sĩ dâng nam hầu bên cạnh mình để hầu hạ thánh thượng một đêm, thánh thượng không chỉ ưng thuận mà còn ngấm ngầm ban thưởng cho hắn ta! Triều ta thuở khai quốc, từng có lệ bề trên bắt người trong nhà của quan lại tiến cung hầu hạ qua đêm. Tôi sợ đức thánh thượng muốn lặp lại chuyện cũ cậu hai à!!"
Cậu hai Tâm: "Ừ, anh cũng nghe đồn, đức thánh thượng trị quốc tuy tốt, nhưng chuyện ong bướm cũng không thua người. Nhưng sao mà đến mức như Thanh nói được. Đi lam quán hay để nam hầu của quan lại hầu hạ thì cũng là người ta tự nguyện, thánh thượng đâu có bắt ép ai đâu mà Thanh sợ!"
"Cậu hai, cậu nói vậy, nhưng tôi làm sao có thể phó thác cậu út cho may rủi như vậy. Nếu bề trên không có ý gì thì không sao. Nhưng lỡ như...lỡ như...lỡ như...thà rằng tôi bị đức thánh thượng trách phạt!"
Cậu hai Tâm thấy vậy liền nói: "Thanh à, tôi thấy cậu lên kinh thành lâu ngày, nghe người ta nói qua nói lại, thành ra thần hồn nát thần tính rồi."
Nói rồi, cậu hai Tâm quay qua cậu cả Nhân: "Anh cả, anh nói gì cậu ấy đi."
Cậu cả Nhân ngồi thong thả uống trà, từ tốn nói: "Tôi đồng ý với cậu..."
Cậu hai Tâm liền quay qua anh Thanh: "Thanh thấy chưa!"
"....Thằng út nó nên về quê."
Cậu hai: "..."
**3**.
Cậu hai Tâm trợn to mắt: "Ông cả, ông không đùa với thằng em này chứ? Thằng út đang yên đang lành, cớ gì lại bắt nó về quê?"
Cậu cả Nhân: "Chứ chẳng lẽ lại để cái đứa dân đen như nó ở đây, mặc kệ cho vương giả người ta muốn làm gì thì làm?"
Cậu hai Tâm: "Nhưng chuyện đã thành ra thế đâu? Chưa kể lần này đích thân đức thánh thượng mở miệng bảo Thanh mang út nó đi dự lễ vạn thọ của người!! Bây giờ mà bất tuân, Thanh hắn phải làm sao đây!!"
"Cậu kệ tôi."
"Kệ hắn."
Cậu cả và Thanh đồng loạt lên tiếng.
Cậu hai Tâm: "..."
**3**.
Cậu hai Tâm thở dài trăn trở rồi nói: "Chẳng bằng cậu Thanh lấy cớ gì đó cho thằng út nó ở nhà đi. Chứ đừng làm bề trên phật ý. Cậu ở với bọn tôi từ nhỏ, mặc kệ cậu như thế coi sao được?"
"Được mà cậu!"
"Tôi thấy được."
Cả hai lại lần nữa lên tiếng.
Cậu hai Tâm: "..."
**4**.
Cậu hai Tâm trong lòng bứt rứt với cậu Thanh, mới quay sang nói với cậu cả Nhân: "Ông cả à, chẳng bằng mình kiếm cách khác đi! Nếu bề trên không có ý gì thì không sao. Nhưng lỡ như là có, chắc chắn sẽ tức giận. Đến lúc đó tên Thanh hắn bị cái gì, thì em ăn năn cả đời ông cả ạ. Làm người sao có thể bất nghĩa như thế."
"Cậu im lặng đừng ý kiến gì nữa thì tôi trả lại cậu năm trăm lượng."
**5**.
Cậu út Bình mơ màng tỉnh dậy, đầu óc như người say rượu, cảm thấy hơi choáng váng. Phải mất một hồi lâu, cậu mới nhận ra, đây không phải phòng mình.
Cậu quay qua quay lại nhìn xung quanh, thì bất ngờ có tiếng nói.
"Útttt!"
Tiếng gọi ngọt như mía lau.
Cậu quay sang nhìn.
"Út dậy rồi hả?"
Là anh hai Tâm.
Bây giờ cậu nhìn lại, mới phát hiện ra mình đang nằm trong một cỗ xe ngựa. Anh cả và anh hai cậu mỗi người ngồi một bên.
Anh hai Tâm mặt mày tươi tỉnh như mở hội, cười vui rạng rỡ nói: "Hôm nay trời xanh gió mát, chúng mình về quê út nha!"
Cậu út nhìn quanh, đầu óc còn mơ màng không tỉnh táo, theo phản xạ hỏi: "Anh...Thanh...đâu?"
Cậu hai Tâm liếm ngón cái, vừa đếm ngân phiếu vừa nói: "Ồ tên Thanh ấy à, hắn khỏe lắm, út kệ hắn đi!"
**6**.
Cậu út nghe hết sự tình, thì quỳ ngồi trên xe, lay lay tay cậu cả.
"Em lạy anh, anh cho xe dừng lại đi!"
Cậu cả ngồi tựa lưng vào vách, nói giọng điềm đạm thản nhiên: "Cậu cũng hay thật, tôi vừa nói là mang cậu về quê cơ mà. Bây giờ xe còn chưa kịp rời khỏi Long thanh, phủ của tên Thanh còn ở sau lưng, cậu lại bắt tôi dừng xe?"
"Em không muốn đi! Anh cho em ở lại với anh Thanh!! Em không muốn rời khỏi anh ấy!!" Cậu út Bình mặt mày hoảng loạn van xin cậu cả Nhân.
Cậu cả khoanh tay, từ tốn nói: "Bây giờ cậu học được cái tính cãi lại tôi rồi cơ à? Từ lúc tôi lên đây đến giờ mới có nửa ngày mà cậu cãi lại tôi, tôi đếm, không phải chỉ một lần, hai lần đâu"
Cậu út Bình bị cái vẻ không quan tâm của cậu cả làm cho sợ, cậu nói: "Anh cả, em lạy anh, anh đừng bắt em về quê. Lỡ như anh Thanh ở trên này bị đức thánh thượng làm cái gì thì sao em sống nổi. Anh cho em ở lại với anh ấy."
Cậu cả vẫn từ tốn nhìn cậu Bình: "Tôi không cho đấy. Cậu có thể làm cái gì?"
Cậu Bình lấy hết cản đảm mà nói: "Em nhảy! Em nhảy khỏi xe!!"
Nói rồi liền quay lưng đi ra cửa xe. Cậu hai Tâm hớt hải giữ cậu Bình lại.
"Út ơi là út, út cứ bình tĩnh đi! Cái nhà này cứ sao ấy nhỉ? Từ rể đến con có chút chuyện mà cứ làm quá lên. Đức thánh thượng còn chưa chắc là có ý gì cả mà! Tên Thanh hắn là thần hồn nát thần tính mà thôi, út về quê cho qua lễ vạn thọ, qua rồi thì lên đây lại, có gì đâu!!"
"Anh cho em về! Em phải về với anh Thanh!!"
Cậu út không nghe cậu hai Tâm nói, ra sức giãy dụa.
Cậu hai Tâm thấy cậu Bình kích động quá thì quay sang cậu cả Nhân: "Anh cả, hay là mình dừng xe, kiếm chỗ nào cho út nó ngồi bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo lại rồi mình đi tiếp được không anh?"
Cậu cả Nhân nhìn tình hình trước mắt, điềm đạm nói: "Cậu hay nhỉ? Cậu nhìn bộ dạng của cậu út mà cậu đòi cậu ấy bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo?"
"Thả em ra! Thả em ra!! Dừng xe! Dừng xe lại!!"
Cậu út nghe vậy càng giãy dụa dữ dội.
Cậu cả Nhân ngồi khoanh tay, nói giọng từ tốn nhẹ nhàng lời lẽ đã hơi có đôi phần gay gắt: "Cậu buông cậu ấy ra, cho cậu ấy nhảy! Dù gì cậu ấy cũng què một chân rồi, tiện thể gãy luôn chân kia thì được cả đôi. Cùng lắm thì tôi lại khiêng cậu ấy lên xe mang về. Chứ cái kẻ làm anh này không thể trơ mắt nhìn em mình bị người trên đối xử như phường lam quán. Tôi không dừng xe. Các cậu đừng có mơ xe dừng lại."
Cùng lúc này thì xe dừng lại.
**7**.
Xe ngựa vấp phải hòn đá lớn, bị trật bánh xe.
Cậu cả Nhân và cậu hai Tâm đành cho người ở đi tìm quán trọ, trói cậu út Bình đang kích động mang vào, đợi cho xe ngựa sửa xong.
Cùng lúc ba người bọn họ bước vào quán trọ. Ở ven đường, có một vị công tử ăn vận quý phái đang đứng trầm trồ ngắm nghía trước cửa hàng nhạc cụ. Bên cạnh gã còn có một người ăn vận mộc mạc theo sau.
Nhìn qua thì giống vị công tử nhà giàu nào đấy dẫn theo gia nhân dạo phố thôi.
Vừa nhìn thấy bóng dáng ba anh em cậu Bình.
Gã nở một nụ cười trên môi.
Một cánh quạt khẽ khàng xếp lại.
**8**.
Cậu hai Tâm nhìn cậu út bị dây trói nằm trên giường, trong lòng xót xa lắm. Cậu đóng cửa đi ra ngoài.
Cùng lúc này có một người đi ngang, va vào người cậu. Không thèm xin lỗi liền biến nhanh như gió.
"Đi đứng kiểu gì không biết!" Cậu hai Tâm mắng trong miệng.
**9**.
Cậu hai Tâm nghĩ đến cậu Bình, qua phòng nói với cậu cả.
"Anh, em thấy út nó kích động kiểu này, hay là thay vì về quê, mình dùng cách khác được không?"
Cậu cả nhìn qua: "Cậu có cách gì?"
Cậu hai Tâm nhỏ giọng nói: "Chẳng bằng hai anh em mình mua một tên kỹ nhân nào đẹp thiệt đẹp, đẹp hơn cả út nó. Đến lễ vạn thọ thì bắt chước cái ông đại học sĩ Hàn Lâm Viện ấy, để Thanh hắn dâng lên cho bề trên. Nếu bề trên không có ý với út, thì coi như là mình nịnh nọt người. Nếu thật sự có ý với út, người thấy Thanh có lòng thành, chắc sẽ không đến mức làm khó nữa đâu."
"Không được." Cậu cả bình thản đáp.
"Sao lại không được??"
Cậu cả chậm rãi nói: "Cậu nói thì hay lắm. Thế cậu đi đâu mà tìm cái người đẹp hơn út nó."
Cậu hai cởi một bên vạt áo xuống: "Anh thấy em thế nào?"
Cậu cả: "..."
"Gì chứ?! Em tuy không phải cái kiểu mềm mại như út nó, nhưng em cũng tuấn tú mà!"
Cậu cả: "..."
"Mặt mày em người trong làng ai cũng khen là đẹp như ngọc đấy."
Cậu cả lặng người một lúc rồi nói: "Cái tai của cậu hay nhỉ? Tá điền trong làng nịnh cậu, cậu cũng tin? Những lời khen đó tôi cũng nhận được. Hay là để tôi đi thay cho cậu?"
Cậu hai Tâm nói đùa không chọc được ai cười, còn bị quật lại.
"Em xin anh, em không dám nữa, anh đừng nói vậy, em không dám nghe."
Cậu cả hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
**10**.
"Thật ra, em đang nghĩ đến thằng ba anh ạ. Thuận cậu ấy là người lãng tử, lại có tâm hồn thi ca. Mấy nơi phong trần, cậu ấy ghé qua cũng nhiều lắm. Chủ yếu là để tụ tập cũng những người đồng đạo. Hình như cậu ấy đang ở đâu đó trong Long thành đó anh, dự cái hội gì đấy của mấy người nhạc công."
"Cậu đừng nhắc cái thằng ba đó với tôi. Nó chỉ hơn được thằng sáu ở mỗi khoản biết chơi nhạc với cái khoản biệt tăm biệt tích mà thôi. Thầy mợ ở nhà, một năm nó dâng cho được bao nhiêu tách trà mà cậu đi nhờ vả nó?"
"Thế nhưng cậu ây rành rỏi chốn phong trần. Không chừng lại quen biết cái vị quốc sắc thiên hương nào đấy, mình bỏ tiền ra mua về thế mạng cho cậu út."
Cậu cả Nhân miệng thì chống đối, nhưng nghe cậu Tâm nói nãy giờ cũng hơi xiêu lòng, đang suy xét thì lúc này một tên gia nhân chạy tới.
"Cậu cả, cậu hai....cậu út Bình cậu ấy...trốn mất rồi."
**11**.
Cậu út Bình lúc còn ở quê được nuôi trong nhà, gần gũi với đám gia nhân, lại thương người dưới, nên được bọn họ mến lắm.
Nhìn thấy cậu khóc lóc giãy dụa trong phòng, trong cả đám nô bộc cũng có một kẻ cả gan cởi trói cho cậu.
Cậu Bình sống ở Long thành được một năm, từ đây đến phủ thượng thư, cậu biết đường, khập khiễng từng bước trở về. Nãy giờ đã đi được hơi xa rồi.
Cùng lúc này ở phía sau lưng cậu út Bình.
Cái người ăn vận sang trọng ban nãy đã đứng ở phía sau, chậm rãi tiến về chỗ cậu.
Cánh tay tinh tế đưa lên, chạm vào vai cậu út.
**12**.
Cậu út bỏ trốn, cậu cả cũng không lập tức cho người đi tìm. Dù sao cậu ấy mười phần là chạy về phủ thượng thư, lát nữa bọn họ quay về đó bắt cậu ấy cho gọn.
Còn bây giờ, thì cậu cả đang phạt roi cái tên gia nhân dám cởi trói cho cậu út. Phạt luôn cả đám người biết mà không báo, tạo thời gian cho cậu út bỏ chạy.
Cậu hai thì đứng một bên cầu xin cho bọn họ.
Đúng lúc này, có người chạy lại báo: "Cậu cả, cậu hai, có người nào đó muốn tìm hai cậu."
Cả hai người nhìn nhau.
"Ai?" Cậu hai hỏi.
"Dạ cái người đó khôi ngô lắm. Dáng người lại cao. À, sau lưng có đeo một cây đàn bầu, nhìn như là mới mua."
Thôi rồi. Dáng người cao lớn lại chơi đàn bầu, vừa nghe tả liền biết là cậu ba Thuận. Hắn suốt ngày lang bạt, đến thằng ở trong nhà cũng không nhận ra. Chắc là nghe tin hai người bọn họ đến Long thành nên mới tìm đến.
"Cho cậu Thuận vào đây." Cậu cả Nhân thở dài, rót một tách trà.
**13**.
"Anh ba, sao anh lại ở đây?"
Cậu út Bình được cậu ba Thuận dẫn vào một quán trà gần đó ngồi nói chuyện.
Cậu ba Thuận ăn mặc sang trọng, nho nhã nói: "Hội nhạc Long Trì sắp mở, nên anh đến đây so tài với chân nhân tứ xứ. Còn em, em sống ở đây có tốt không? Nghe nói ông thượng thư Nguyễn Thanh bây giờ ở trên triều đức cao vọng trọng lắm. Thế hai người các em yên ấm chứ?"
"Dạ...anh Thanh thương em lắm ạ." Anh ba xuất hiện đột ngột quá, cậu không biết giải thích tình cảnh trước mắt thế nào.
Vậy mà lại khiến anh Thuận không an tâm, lo lắng nói: "Bình, sao mặt em xanh xao thế? Hình như mắt em mới khóc đúng không? Sao lại như thế? Cậu Thanh làm gì sai với em sao?"
"Không...không phải vậy đâu anh."
Cậu Thuận nghe em trai nói vậy cũng không bắt ép cậu ấy nói ra, chỉ dặn dò chung chung:
"Ừ, anh biết ông thượng thư đối xử với em tốt lắm. Nhưng ông ấy có làm gì sai với em, thì em nói lại với anh Đông. Anh ấy sẽ trị hắn giúp em!"
"Anh...Đông...?"
Anh Đông nào? Nghe quen lắm.
Nói tới đây, anh Thuận lấy tay áo che miệng cười ngượng: "Anh Đông...thật ra...là anh vợ tương lai của anh. Anh và hắn quen nhau ở hội nhạc, sau đó thì gặp Hoàng Ngọc tiểu thư em gái hắn. Sau đó...thì...anh cũng định bụng sau hội Long Trì thì về quê thưa với thầy mợ."
Cậu út sững sờ.
"Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nhà họ Hoàng có chức tước, dòng dõi quyền quý lâu năm ở Long thành. Anh đã nhờ cậy anh Đông trông coi em giúp anh rồi. Anh ấy tính tình khoáng đạt lắm, công tử nhà giàu mà hôm nay còn cải trang trốn ra đây rủ anh đi xem đàn này. Đúng rồi, không phải mấy ngày trước anh ấy có đến xem em sao? Còn mời em đi ăn cổ ở nhà anh ấy nữa? Em nhớ chứ?"
Nhớ.
Cậu Bình nhớ lắm rồi.
**14**.
"Cậu đây là..."
Cậu hai Tâm nhìn cái người xa lạ trước mắt, sắc mặt đắn đo.
Gã xếp quạt trên tay, bái một cái: "Ta thầm đoán hai vị công tử đây là người bận rộn. Vốn là không dám tới làm phiền. Thế nhưng ban nãy tình cờ nhặt được túi tiền này. Ta không dám giữ làm của riêng, càng không dám tự tiện đem vứt, nên đành phải đến đây xin phép trả lại."
Cậu hai Tâm nhìn cái túi tiền quen quen, kiểm tra lại thì phát hiện ra túi tiền trong người mất từ lúc nào rồi."
Cậu hai Tâm cười rạng rỡ nói: "Trời ạ, vị công tử này có lòng quá! Anh cho tôi xin lại."
Vừa nói, cậu Tâm vừa đưa tay nhận lại túi tiền.
Người kia cư nhiên lại vuốt tay cậu.
Không phải là vô tình chạm phải, mà là nắm lấy tay cậu hai Tâm vuốt một cái.
Cậu Tâm sững người.
**15**.
Cậu cả Nhân ngồi ở đằng sau, không hiểu tại sao cậu Tâm nhận túi tiền xong thì không nói gì nữa. Cậu cả nhăn mày, nâng tách trà, từ tốn nhẹ nhàng nói: "Ngài tha lỗi cho thằng em tôi vô ý vô tứ. Ngài khó khăn đem đồ trả lại cho nó, mà nó chẳng có thành ý gì cả. Nếu ngài không chê thì tôi xin..."
Gia nhân hiểu ý, liền lấy ra một thỏi vàng.
Vị công tử kia ngửa đầu nhìn cậu cả, miệng cười tươi lại càng thêm tươi.
"Không không, làm việc tốt ai lại nhận mấy cái này. Công tử nếu có thể thì cho phép ta với hai người một bữa cơm là ta mãn nguyện rồi."
Vừa nói, hai mắt cái người kia vừa cười đến híp lại, cong cong như trăng lưỡi liềm.
Trước giờ chỉ có chủ mời khách dùng bữa, làm gì có chuyện khách tự tiện mở miệng đòi ăn.
Thế nhưng cậu cả Nhân không biết cái kiểu của người Long thành thế nào, cậu không tiện từ chối.
Cái người kia cười nói liến thoắng, hết nhìn cậu cả, lại nhìn sang cậu hai.
"Nhân tiện, ta tên là Hoàng Đông, không biết có thể mạn phép hỏi quý danh?"
**16**.
Hoàng tộc Nam quốc, họ là Hoàng Phúc.
Tục danh của thánh thượng không ai dám nói ra.
Nhưng ai ai cũng biết.
Người tên là Hoàng Phúc Đông Triều.
______________________
**Lời tác giả**: Ta nói cái kiểu đi chăm em giùm bạn bè với cái kiểu đi cua trai nó phải kháccc.
Thế là anh Thanh kể hết đầu đuôi câu chuyện cho ba anh em cậu Bình.
Cậu Bình nghe xong thì sắc mặt xanh mét: "Vậy cái vị Hoàng công tử hôm qua...hôm qua là..."
Thanh gật đầu: "Là đức thánh thượng."
Cậu Bình khuỵu xuống đất, bất tỉnh.
**2**.
Sau khi mang cậu út Bình về phòng nghỉ ngơi. Ba người còn lại liền ngồi trên sập, bàn tính chuyện này.
Cậu hai Tâm sắc mặt hơi đắn đo, nhưng vẫn cẩn thận nói: "Thanh à, anh nói cậu nghe này. Cậu lo cho thằng út nhà anh, anh hiểu. Nhưng anh nghĩ cậu suy nghĩ hơi quá rồi. Đức thánh thượng có khi là quý cậu, lại biết cậu thương út, nên mới cho út đi dự lễ vạn thọ của người. Bây giờ cậu bắt út nó về quê, như vậy khác nào khiến đức thánh thượng phật ý không vui! Anh nói Thanh cứ dẫn út nó đi vào cung đi. Cùng lắm thì ngồi một chút rồi cáo mệt mà về. Đức thánh thượng thích ở cùng với đàn ông thì thích, nhưng người là bề trên, không thể nào trước mắt bá quan mà ép út tiến cung được."
Ruột gan Thanh như thiêu như đốt nói: "Cậu hai, cậu không biết đây thôi. Đức thánh thượng lúc trẻ từng đi nhiều nơi, tính cách phóng khoáng lắm, thường xuyên xuất cung đi lam quán, không ai khuyên được! Năm ngoái có tin đồn, Hàn Lâm Viên đại học sĩ dâng nam hầu bên cạnh mình để hầu hạ thánh thượng một đêm, thánh thượng không chỉ ưng thuận mà còn ngấm ngầm ban thưởng cho hắn ta! Triều ta thuở khai quốc, từng có lệ bề trên bắt người trong nhà của quan lại tiến cung hầu hạ qua đêm. Tôi sợ đức thánh thượng muốn lặp lại chuyện cũ cậu hai à!!"
Cậu hai Tâm: "Ừ, anh cũng nghe đồn, đức thánh thượng trị quốc tuy tốt, nhưng chuyện ong bướm cũng không thua người. Nhưng sao mà đến mức như Thanh nói được. Đi lam quán hay để nam hầu của quan lại hầu hạ thì cũng là người ta tự nguyện, thánh thượng đâu có bắt ép ai đâu mà Thanh sợ!"
"Cậu hai, cậu nói vậy, nhưng tôi làm sao có thể phó thác cậu út cho may rủi như vậy. Nếu bề trên không có ý gì thì không sao. Nhưng lỡ như...lỡ như...lỡ như...thà rằng tôi bị đức thánh thượng trách phạt!"
Cậu hai Tâm thấy vậy liền nói: "Thanh à, tôi thấy cậu lên kinh thành lâu ngày, nghe người ta nói qua nói lại, thành ra thần hồn nát thần tính rồi."
Nói rồi, cậu hai Tâm quay qua cậu cả Nhân: "Anh cả, anh nói gì cậu ấy đi."
Cậu cả Nhân ngồi thong thả uống trà, từ tốn nói: "Tôi đồng ý với cậu..."
Cậu hai Tâm liền quay qua anh Thanh: "Thanh thấy chưa!"
"....Thằng út nó nên về quê."
Cậu hai: "..."
**3**.
Cậu hai Tâm trợn to mắt: "Ông cả, ông không đùa với thằng em này chứ? Thằng út đang yên đang lành, cớ gì lại bắt nó về quê?"
Cậu cả Nhân: "Chứ chẳng lẽ lại để cái đứa dân đen như nó ở đây, mặc kệ cho vương giả người ta muốn làm gì thì làm?"
Cậu hai Tâm: "Nhưng chuyện đã thành ra thế đâu? Chưa kể lần này đích thân đức thánh thượng mở miệng bảo Thanh mang út nó đi dự lễ vạn thọ của người!! Bây giờ mà bất tuân, Thanh hắn phải làm sao đây!!"
"Cậu kệ tôi."
"Kệ hắn."
Cậu cả và Thanh đồng loạt lên tiếng.
Cậu hai Tâm: "..."
**3**.
Cậu hai Tâm thở dài trăn trở rồi nói: "Chẳng bằng cậu Thanh lấy cớ gì đó cho thằng út nó ở nhà đi. Chứ đừng làm bề trên phật ý. Cậu ở với bọn tôi từ nhỏ, mặc kệ cậu như thế coi sao được?"
"Được mà cậu!"
"Tôi thấy được."
Cả hai lại lần nữa lên tiếng.
Cậu hai Tâm: "..."
**4**.
Cậu hai Tâm trong lòng bứt rứt với cậu Thanh, mới quay sang nói với cậu cả Nhân: "Ông cả à, chẳng bằng mình kiếm cách khác đi! Nếu bề trên không có ý gì thì không sao. Nhưng lỡ như là có, chắc chắn sẽ tức giận. Đến lúc đó tên Thanh hắn bị cái gì, thì em ăn năn cả đời ông cả ạ. Làm người sao có thể bất nghĩa như thế."
"Cậu im lặng đừng ý kiến gì nữa thì tôi trả lại cậu năm trăm lượng."
**5**.
Cậu út Bình mơ màng tỉnh dậy, đầu óc như người say rượu, cảm thấy hơi choáng váng. Phải mất một hồi lâu, cậu mới nhận ra, đây không phải phòng mình.
Cậu quay qua quay lại nhìn xung quanh, thì bất ngờ có tiếng nói.
"Útttt!"
Tiếng gọi ngọt như mía lau.
Cậu quay sang nhìn.
"Út dậy rồi hả?"
Là anh hai Tâm.
Bây giờ cậu nhìn lại, mới phát hiện ra mình đang nằm trong một cỗ xe ngựa. Anh cả và anh hai cậu mỗi người ngồi một bên.
Anh hai Tâm mặt mày tươi tỉnh như mở hội, cười vui rạng rỡ nói: "Hôm nay trời xanh gió mát, chúng mình về quê út nha!"
Cậu út nhìn quanh, đầu óc còn mơ màng không tỉnh táo, theo phản xạ hỏi: "Anh...Thanh...đâu?"
Cậu hai Tâm liếm ngón cái, vừa đếm ngân phiếu vừa nói: "Ồ tên Thanh ấy à, hắn khỏe lắm, út kệ hắn đi!"
**6**.
Cậu út nghe hết sự tình, thì quỳ ngồi trên xe, lay lay tay cậu cả.
"Em lạy anh, anh cho xe dừng lại đi!"
Cậu cả ngồi tựa lưng vào vách, nói giọng điềm đạm thản nhiên: "Cậu cũng hay thật, tôi vừa nói là mang cậu về quê cơ mà. Bây giờ xe còn chưa kịp rời khỏi Long thanh, phủ của tên Thanh còn ở sau lưng, cậu lại bắt tôi dừng xe?"
"Em không muốn đi! Anh cho em ở lại với anh Thanh!! Em không muốn rời khỏi anh ấy!!" Cậu út Bình mặt mày hoảng loạn van xin cậu cả Nhân.
Cậu cả khoanh tay, từ tốn nói: "Bây giờ cậu học được cái tính cãi lại tôi rồi cơ à? Từ lúc tôi lên đây đến giờ mới có nửa ngày mà cậu cãi lại tôi, tôi đếm, không phải chỉ một lần, hai lần đâu"
Cậu út Bình bị cái vẻ không quan tâm của cậu cả làm cho sợ, cậu nói: "Anh cả, em lạy anh, anh đừng bắt em về quê. Lỡ như anh Thanh ở trên này bị đức thánh thượng làm cái gì thì sao em sống nổi. Anh cho em ở lại với anh ấy."
Cậu cả vẫn từ tốn nhìn cậu Bình: "Tôi không cho đấy. Cậu có thể làm cái gì?"
Cậu Bình lấy hết cản đảm mà nói: "Em nhảy! Em nhảy khỏi xe!!"
Nói rồi liền quay lưng đi ra cửa xe. Cậu hai Tâm hớt hải giữ cậu Bình lại.
"Út ơi là út, út cứ bình tĩnh đi! Cái nhà này cứ sao ấy nhỉ? Từ rể đến con có chút chuyện mà cứ làm quá lên. Đức thánh thượng còn chưa chắc là có ý gì cả mà! Tên Thanh hắn là thần hồn nát thần tính mà thôi, út về quê cho qua lễ vạn thọ, qua rồi thì lên đây lại, có gì đâu!!"
"Anh cho em về! Em phải về với anh Thanh!!"
Cậu út không nghe cậu hai Tâm nói, ra sức giãy dụa.
Cậu hai Tâm thấy cậu Bình kích động quá thì quay sang cậu cả Nhân: "Anh cả, hay là mình dừng xe, kiếm chỗ nào cho út nó ngồi bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo lại rồi mình đi tiếp được không anh?"
Cậu cả Nhân nhìn tình hình trước mắt, điềm đạm nói: "Cậu hay nhỉ? Cậu nhìn bộ dạng của cậu út mà cậu đòi cậu ấy bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo?"
"Thả em ra! Thả em ra!! Dừng xe! Dừng xe lại!!"
Cậu út nghe vậy càng giãy dụa dữ dội.
Cậu cả Nhân ngồi khoanh tay, nói giọng từ tốn nhẹ nhàng lời lẽ đã hơi có đôi phần gay gắt: "Cậu buông cậu ấy ra, cho cậu ấy nhảy! Dù gì cậu ấy cũng què một chân rồi, tiện thể gãy luôn chân kia thì được cả đôi. Cùng lắm thì tôi lại khiêng cậu ấy lên xe mang về. Chứ cái kẻ làm anh này không thể trơ mắt nhìn em mình bị người trên đối xử như phường lam quán. Tôi không dừng xe. Các cậu đừng có mơ xe dừng lại."
Cùng lúc này thì xe dừng lại.
**7**.
Xe ngựa vấp phải hòn đá lớn, bị trật bánh xe.
Cậu cả Nhân và cậu hai Tâm đành cho người ở đi tìm quán trọ, trói cậu út Bình đang kích động mang vào, đợi cho xe ngựa sửa xong.
Cùng lúc ba người bọn họ bước vào quán trọ. Ở ven đường, có một vị công tử ăn vận quý phái đang đứng trầm trồ ngắm nghía trước cửa hàng nhạc cụ. Bên cạnh gã còn có một người ăn vận mộc mạc theo sau.
Nhìn qua thì giống vị công tử nhà giàu nào đấy dẫn theo gia nhân dạo phố thôi.
Vừa nhìn thấy bóng dáng ba anh em cậu Bình.
Gã nở một nụ cười trên môi.
Một cánh quạt khẽ khàng xếp lại.
**8**.
Cậu hai Tâm nhìn cậu út bị dây trói nằm trên giường, trong lòng xót xa lắm. Cậu đóng cửa đi ra ngoài.
Cùng lúc này có một người đi ngang, va vào người cậu. Không thèm xin lỗi liền biến nhanh như gió.
"Đi đứng kiểu gì không biết!" Cậu hai Tâm mắng trong miệng.
**9**.
Cậu hai Tâm nghĩ đến cậu Bình, qua phòng nói với cậu cả.
"Anh, em thấy út nó kích động kiểu này, hay là thay vì về quê, mình dùng cách khác được không?"
Cậu cả nhìn qua: "Cậu có cách gì?"
Cậu hai Tâm nhỏ giọng nói: "Chẳng bằng hai anh em mình mua một tên kỹ nhân nào đẹp thiệt đẹp, đẹp hơn cả út nó. Đến lễ vạn thọ thì bắt chước cái ông đại học sĩ Hàn Lâm Viện ấy, để Thanh hắn dâng lên cho bề trên. Nếu bề trên không có ý với út, thì coi như là mình nịnh nọt người. Nếu thật sự có ý với út, người thấy Thanh có lòng thành, chắc sẽ không đến mức làm khó nữa đâu."
"Không được." Cậu cả bình thản đáp.
"Sao lại không được??"
Cậu cả chậm rãi nói: "Cậu nói thì hay lắm. Thế cậu đi đâu mà tìm cái người đẹp hơn út nó."
Cậu hai cởi một bên vạt áo xuống: "Anh thấy em thế nào?"
Cậu cả: "..."
"Gì chứ?! Em tuy không phải cái kiểu mềm mại như út nó, nhưng em cũng tuấn tú mà!"
Cậu cả: "..."
"Mặt mày em người trong làng ai cũng khen là đẹp như ngọc đấy."
Cậu cả lặng người một lúc rồi nói: "Cái tai của cậu hay nhỉ? Tá điền trong làng nịnh cậu, cậu cũng tin? Những lời khen đó tôi cũng nhận được. Hay là để tôi đi thay cho cậu?"
Cậu hai Tâm nói đùa không chọc được ai cười, còn bị quật lại.
"Em xin anh, em không dám nữa, anh đừng nói vậy, em không dám nghe."
Cậu cả hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
**10**.
"Thật ra, em đang nghĩ đến thằng ba anh ạ. Thuận cậu ấy là người lãng tử, lại có tâm hồn thi ca. Mấy nơi phong trần, cậu ấy ghé qua cũng nhiều lắm. Chủ yếu là để tụ tập cũng những người đồng đạo. Hình như cậu ấy đang ở đâu đó trong Long thành đó anh, dự cái hội gì đấy của mấy người nhạc công."
"Cậu đừng nhắc cái thằng ba đó với tôi. Nó chỉ hơn được thằng sáu ở mỗi khoản biết chơi nhạc với cái khoản biệt tăm biệt tích mà thôi. Thầy mợ ở nhà, một năm nó dâng cho được bao nhiêu tách trà mà cậu đi nhờ vả nó?"
"Thế nhưng cậu ây rành rỏi chốn phong trần. Không chừng lại quen biết cái vị quốc sắc thiên hương nào đấy, mình bỏ tiền ra mua về thế mạng cho cậu út."
Cậu cả Nhân miệng thì chống đối, nhưng nghe cậu Tâm nói nãy giờ cũng hơi xiêu lòng, đang suy xét thì lúc này một tên gia nhân chạy tới.
"Cậu cả, cậu hai....cậu út Bình cậu ấy...trốn mất rồi."
**11**.
Cậu út Bình lúc còn ở quê được nuôi trong nhà, gần gũi với đám gia nhân, lại thương người dưới, nên được bọn họ mến lắm.
Nhìn thấy cậu khóc lóc giãy dụa trong phòng, trong cả đám nô bộc cũng có một kẻ cả gan cởi trói cho cậu.
Cậu Bình sống ở Long thành được một năm, từ đây đến phủ thượng thư, cậu biết đường, khập khiễng từng bước trở về. Nãy giờ đã đi được hơi xa rồi.
Cùng lúc này ở phía sau lưng cậu út Bình.
Cái người ăn vận sang trọng ban nãy đã đứng ở phía sau, chậm rãi tiến về chỗ cậu.
Cánh tay tinh tế đưa lên, chạm vào vai cậu út.
**12**.
Cậu út bỏ trốn, cậu cả cũng không lập tức cho người đi tìm. Dù sao cậu ấy mười phần là chạy về phủ thượng thư, lát nữa bọn họ quay về đó bắt cậu ấy cho gọn.
Còn bây giờ, thì cậu cả đang phạt roi cái tên gia nhân dám cởi trói cho cậu út. Phạt luôn cả đám người biết mà không báo, tạo thời gian cho cậu út bỏ chạy.
Cậu hai thì đứng một bên cầu xin cho bọn họ.
Đúng lúc này, có người chạy lại báo: "Cậu cả, cậu hai, có người nào đó muốn tìm hai cậu."
Cả hai người nhìn nhau.
"Ai?" Cậu hai hỏi.
"Dạ cái người đó khôi ngô lắm. Dáng người lại cao. À, sau lưng có đeo một cây đàn bầu, nhìn như là mới mua."
Thôi rồi. Dáng người cao lớn lại chơi đàn bầu, vừa nghe tả liền biết là cậu ba Thuận. Hắn suốt ngày lang bạt, đến thằng ở trong nhà cũng không nhận ra. Chắc là nghe tin hai người bọn họ đến Long thành nên mới tìm đến.
"Cho cậu Thuận vào đây." Cậu cả Nhân thở dài, rót một tách trà.
**13**.
"Anh ba, sao anh lại ở đây?"
Cậu út Bình được cậu ba Thuận dẫn vào một quán trà gần đó ngồi nói chuyện.
Cậu ba Thuận ăn mặc sang trọng, nho nhã nói: "Hội nhạc Long Trì sắp mở, nên anh đến đây so tài với chân nhân tứ xứ. Còn em, em sống ở đây có tốt không? Nghe nói ông thượng thư Nguyễn Thanh bây giờ ở trên triều đức cao vọng trọng lắm. Thế hai người các em yên ấm chứ?"
"Dạ...anh Thanh thương em lắm ạ." Anh ba xuất hiện đột ngột quá, cậu không biết giải thích tình cảnh trước mắt thế nào.
Vậy mà lại khiến anh Thuận không an tâm, lo lắng nói: "Bình, sao mặt em xanh xao thế? Hình như mắt em mới khóc đúng không? Sao lại như thế? Cậu Thanh làm gì sai với em sao?"
"Không...không phải vậy đâu anh."
Cậu Thuận nghe em trai nói vậy cũng không bắt ép cậu ấy nói ra, chỉ dặn dò chung chung:
"Ừ, anh biết ông thượng thư đối xử với em tốt lắm. Nhưng ông ấy có làm gì sai với em, thì em nói lại với anh Đông. Anh ấy sẽ trị hắn giúp em!"
"Anh...Đông...?"
Anh Đông nào? Nghe quen lắm.
Nói tới đây, anh Thuận lấy tay áo che miệng cười ngượng: "Anh Đông...thật ra...là anh vợ tương lai của anh. Anh và hắn quen nhau ở hội nhạc, sau đó thì gặp Hoàng Ngọc tiểu thư em gái hắn. Sau đó...thì...anh cũng định bụng sau hội Long Trì thì về quê thưa với thầy mợ."
Cậu út sững sờ.
"Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nhà họ Hoàng có chức tước, dòng dõi quyền quý lâu năm ở Long thành. Anh đã nhờ cậy anh Đông trông coi em giúp anh rồi. Anh ấy tính tình khoáng đạt lắm, công tử nhà giàu mà hôm nay còn cải trang trốn ra đây rủ anh đi xem đàn này. Đúng rồi, không phải mấy ngày trước anh ấy có đến xem em sao? Còn mời em đi ăn cổ ở nhà anh ấy nữa? Em nhớ chứ?"
Nhớ.
Cậu Bình nhớ lắm rồi.
**14**.
"Cậu đây là..."
Cậu hai Tâm nhìn cái người xa lạ trước mắt, sắc mặt đắn đo.
Gã xếp quạt trên tay, bái một cái: "Ta thầm đoán hai vị công tử đây là người bận rộn. Vốn là không dám tới làm phiền. Thế nhưng ban nãy tình cờ nhặt được túi tiền này. Ta không dám giữ làm của riêng, càng không dám tự tiện đem vứt, nên đành phải đến đây xin phép trả lại."
Cậu hai Tâm nhìn cái túi tiền quen quen, kiểm tra lại thì phát hiện ra túi tiền trong người mất từ lúc nào rồi."
Cậu hai Tâm cười rạng rỡ nói: "Trời ạ, vị công tử này có lòng quá! Anh cho tôi xin lại."
Vừa nói, cậu Tâm vừa đưa tay nhận lại túi tiền.
Người kia cư nhiên lại vuốt tay cậu.
Không phải là vô tình chạm phải, mà là nắm lấy tay cậu hai Tâm vuốt một cái.
Cậu Tâm sững người.
**15**.
Cậu cả Nhân ngồi ở đằng sau, không hiểu tại sao cậu Tâm nhận túi tiền xong thì không nói gì nữa. Cậu cả nhăn mày, nâng tách trà, từ tốn nhẹ nhàng nói: "Ngài tha lỗi cho thằng em tôi vô ý vô tứ. Ngài khó khăn đem đồ trả lại cho nó, mà nó chẳng có thành ý gì cả. Nếu ngài không chê thì tôi xin..."
Gia nhân hiểu ý, liền lấy ra một thỏi vàng.
Vị công tử kia ngửa đầu nhìn cậu cả, miệng cười tươi lại càng thêm tươi.
"Không không, làm việc tốt ai lại nhận mấy cái này. Công tử nếu có thể thì cho phép ta với hai người một bữa cơm là ta mãn nguyện rồi."
Vừa nói, hai mắt cái người kia vừa cười đến híp lại, cong cong như trăng lưỡi liềm.
Trước giờ chỉ có chủ mời khách dùng bữa, làm gì có chuyện khách tự tiện mở miệng đòi ăn.
Thế nhưng cậu cả Nhân không biết cái kiểu của người Long thành thế nào, cậu không tiện từ chối.
Cái người kia cười nói liến thoắng, hết nhìn cậu cả, lại nhìn sang cậu hai.
"Nhân tiện, ta tên là Hoàng Đông, không biết có thể mạn phép hỏi quý danh?"
**16**.
Hoàng tộc Nam quốc, họ là Hoàng Phúc.
Tục danh của thánh thượng không ai dám nói ra.
Nhưng ai ai cũng biết.
Người tên là Hoàng Phúc Đông Triều.
______________________
**Lời tác giả**: Ta nói cái kiểu đi chăm em giùm bạn bè với cái kiểu đi cua trai nó phải kháccc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.