Chương 58
Bắc Minh Si
28/04/2022
Có câu nói rất hay, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Không tới hai ngày, chuyện xấu Hà gia đã truyền khắp thôn Cổ Thủy, các hương thân thổn thức không thôi, việc lần này đúng là không nhỏ, về sau chú đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cả nhà kia không cảm thấy xấu hổ sao?
Hà Lăng đang nấu cơm nghe Hứa Hoa nói đến việc này, xém chút cắt vào tay, y không nghĩ tới hai người kia sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hứa Hoa bị dọa đến, vội vàng buông đồ đang rửa trên tay, kéo tay Hà Lăng xem thử, xác định thật sự không có bị thương mới yên tâm: “Sớm biết ngươi kích động như vậy ta sẽ không nói cho ngươi vào lúc này.”
“Không có việc gì, ta chỉ có chút không ngờ tới.” Hà Lăng thu tay, cười cười. Lúc trước còn ở nhà đó, y cũng không nhìn ra Hà Quý cùng Lưu thị có cái gì mập mờ, làm sao lại làm ra loại chuyện kia rồi.
Hứa Hoa trở về chỗ bồn rửa, đem thức ăn rửa sạch sẽ: “Đừng nói là ngươi, lúc nghe được việc này, ngay cả ta cũng rất kinh ngạc.”
Hà Lăng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm thái thịt: “Được rồi, không nói bọn họ, tóm lại là chuyện của người ta chúng ta đừng xen vào.”
“Nói đúng lắm.” Hứa Hoa vớt đồ ra khỏi bồn, thả vào trong rổ, hỏi: “Ta đi bắt nồi cơm lên?”
“Được, nấu mềm chút, tướng công nói Hứa thúc ăn thức ăn quá cứng sẽ không tốt.” Hà Lăng gật đầu, dặn dò vài câu.
Ngày đó, sau khi trở về, Trịnh Việt Phong lòng như lửa đốt tức tốc tìm công tượng đến thôn Cổ Thủy, muốn sửa lại nhà cho Hứa Hoa, thật sự làm cho y dở khóc dở cười.
Nếu muốn sửa lại nhà thì chắc chắn không thể ở bên trong, càng không thể đi theo Trịnh Việt Phong lên trấn, cuối cùng hai người Hà Lăng thương lượng một phen, đón người về bên này. Dù sao nhà họ cũng lớn, có rất nhiều phòng để trống, hai người ở cũng quạnh quẽ.
Bởi vì Hứa thúc là trưởng bối, cho nên một gian chính phòng để cho ông ở, Hứa Hoa thì dọn gian phòng bên cạnh ở tạm, hai cha con xem như ở lại đây.
Sau khi dọ lại đây, Kỳ Việt cũng thuận tiện điều dưỡng thân thể cho Hứa phụ hơn. Mỗi ngày lúc hầm dược thiện cho Hà Lăng, cũng sẽ làm thêm cho Hứa phụ một phần. Nói không chừng sau hai tháng ở lại đây, mềm bệnh trong người Hứa phụ sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Hai người dọn lại đây Trịnh Việt Phong rất yên tâm, mang xe chuyển cả xe thóc đầy đến, để ở sau nhà. Còn vỗ ngực nói bọn họ muốn ăn cái gì cứ nói với gã, gã sẽ mang từ trên trấn tới.
“Từ lúc quen biết đến nay, luôn mang phiền phức đến cho các ngươi.” Hứa Hoa nghe Hà Lăng nói vậy, nhất thời có chút xúc động.
“Ngươi đừng nói như vậy!” Hà Lăng ngừng tay đang cắt thịt, xoay người lại: “Các ngươi đến đây ta rất vui vẻ, lúc trước chỉ có ta cùng tướng công, không có náo nhiệt như bây giờ.”
Chỉ có hai người ở trong ngôi nhà lớn như vậy, tuy rằng vẫn rất ấm áp, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ vắng vẻ, có thêm hai cha con bọn họ liền không giống.
Lại thêm Trịnh Việt Phong cùng Trịnh Nguyệt Ngôn hai huynh muội luôn có tính giải trí này thường xuyên chạy đến, sân nhỏ lúc đầu vốn trống trải hình như cũng không còn lớn như y nghĩ.
“Lại nói…” Hà Lăng đổi giọng, ranh mãh nháy mắt: “Lương thực vị kia nhà ngươi đưa qua đủ ăn trong một năm đâu, chúng ta lại không thiệt thòi chỗ nào.”
Hứa Hoa bị y nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng quay người cầm rau lên rửa, lưu lại cho Hà Lăng một cái bóng lưng: “Ngươi học cái xấu!”
Hà Lăng vui vẻ, động tác thái thịt nhanh hơn rất nhiều. Chẳng trách tướng công luôn thích trêu ghẹo mình, bởi vì cảm giác trêu đùa người xác thực tốt vô cùng.
Hôm nay là ngày trưởng tôn Triệu gia thành thân, Triệu gia được xem là nhà giàu có tiếng trong thôn Cổ Thủy, cũng là gia đình có danh vọng, hầu như phát thiếp mời đến từng nhà trong thôn, khách khứa đương nhiên không ít.
Bọn Kỳ Việt quan hệ tốt với Lâm gia, lại ở gần nhau, tất nhiên sẽ cùng nhau đi.
Cách thật xa đã nghe tiếng chiêng trống vang trời, thanh âm chúc phúc ồn ào, không cần nhìn cũng biết có rất nhiều khách.
Tân lang mặc hỉ phục đỏ thẫm, cười đến hỉ khí. Người đứng bên cạnh tân lang lang có hơi lớn tuổi, hẳn là đại nhi tử Triệu gia Triệu Vĩnh Phúc.
Nói đến cái này Triệu lão gia tử cũng coi như đọc qua chút sách vở, đặt tên cho con cháu đều có ý nghĩ. Triệu lão gia tử có tất thảy bốn nhi tử, phân biết lấy Phúc, Thọ, An, Khang làm tên, ở giữa thêm chữ Vĩnh, ngụ ý vĩnh cửu.
Sau tôn tử thì dùng sáu chữ Văn, Võ, Hùng, Tài, Lộc, Sĩ, ở giữa thêm chữ Thành. Ba tôn nữ và một tôn ca nhi, dùng Mai, Lan, Trúc, Cúc, ở giữa thêm chữ Vi, mang nghĩa tốt đẹp, mong con cháu có cuộc sống tốt đẹp.
Người thành thân hôm nay chính là đại tôn tử Triệu Thành Văn, do lấy tên như vậy, nên từ nhỏ hắn đã bị bắt đọc sách, hiện tại làm chưởng quầy cho một cửa hành nhỏ trên trấn, nhìn qua cũng có chút hào hoa phong nhã.
“Nha, Lâm lão ca, Hứa lão đệ, còn có Kỳ tiểu tử, hoan nghênh hoan nghênh!” Thấy bọn họ cũng nhau đến, Triệu Vĩnh Phúc mang theo nhi tử đi ra nghênh đón, để nhi tử làm quen.
Từ lúc vào thôn danh tiếng Kỳ Việt đã thịnh, tuổi còn trẻ bản lĩnh lại không nhỏ, nhìn qua tính tình lại rất tốt. Chỉ là lần trước ra tay trừng trị người Hà gia, xem như đã làm người khác có cái nhìn khác về hắn.
Mà danh tiếng Hứa gia cũng không thua kém, Hứa Hoa ca nhi Hứa gia nhìn không khác nào cái tiểu tử, lại không báo trước định hôn với thiếu gia nhà giàu trên trấn, hơn nữa còn được sủng ái cực kỳ. Thiếu gia kia ngày ngày chạy đến thôn không nói, hai ngày trước còn gọi người đến đóng phòng mới cho họ, ngay cả mấy hộ bên cạnh cũng được thơm lây, vị thiếu gia kia chi không ít bạc thuê người nấu cơm cho công tượng đâu.
Có quan hệ rất tốt với bọn họ là Lâm gia, cũng coi như nhà có địa vị trong thôn, không ai dám tùy tiện trêu chọc.
Người như vậy đến chúc mừng, đương nhiên Triệu Vĩnh Phúc sẽ nhiệt tình hơn rất nhiều, càng muốn nhi tử có giao tình với bọn họ. Nghe nói Trịnh gia có không ít cửa hàng trên trấn, nếu có thể giúp nhi tử đến cửa hàng lớn làm chưởng quầy thì tốt biết bao nhiêu.
Mấy người đứng trước cửa hàn huyên vài câu, Triệu Vĩnh Phúc liền tự mình dẫn người vào bên trong. Lúc đi ngàng qua một bàn bên trong, Hứa Hoa nhìn thấy Hà Thiên cùng Tiền thị đang ngồi đó, cũng chỉ có hai người họ, không thấy những người khác của Hà gia.
Hứa Hoa gật nhẹ ống tay áo Hà Lăng, ghé sát vào tay y nói nhỏ: “Đại bá cùng đại bá mẫu của ngươi cũng ở đây.”
Hà Lăng theo phương hướng ánh mắt Hứa Hoa nhìn thoáng qua, xong liền dời tầm mắt, lắc đầu nói: “Không cần để ý tới bọn họ, những lúc như thế này bọn họ cũng không dám làm cái gì.”
Thấy Hà Lăng không thèm để ý, Hứa Hoa cũng không nói gì thêm, không tiếp tục nhìn về phía bên đó.
Bọn họ nhìn thấy đối phương, đối phương tự nhiên cũng nhìn thấy bọn họ. Thấy Hà Lăng chỉ nhìn thoáng qua bên này liền theo chân mọi người vào trong Tiền thị lập tức không vui: “Thứ bạch nhãn lang này thật sự là càng ngày càng không có phép tắc, còn không chào hỏi.”
Người ngồi cùng bàn nghe lời nói này đều cười nhạo trong lòng, nhà bọn họ làm ra những chuyện kia, còn mong người ta đối đãi giống như trưởng bối, nghĩ cũng thật đẹp!
“Được rồi, ngươi ngậm miệng lại đi!” Cảm nhận được ánh mắt trào phúng của những người khác, Hà Thiên căm tức khẽ quát, xuẩn phụ này chỉ toàn làm mất mặt hắn.
Cũng không biết là ai lắm mồm đem chuyện Hà Quý cùng Lưu thị truyền ra ngoài, hại nhà bọn hắn mất hết mặt mũi, lại gặp ngay lúc tôn tử Triệu gia thành thân không thể không đến, bị người vụng trộm chỉ trỏ chỉ hận không biến mất ngay được.
Bọn Kỳ Việt được Triệu Vĩnh Phúc đưa vào trong nhà, trong đây toàn các trưởng bối trong thôn hoặc là người nhà Triệu gia, bọn Kỳ Việt được an bài trong này đã là rất được coi trọng.
Triệu gia lão gia tử ngồi ở chủ vị, tinh thần còn rất tốt, không giống như lão nhân đã ngoài sáu mươi. Thấy bọn Kỳ Việt cũng là vui tươi mừng rỡ luôn miệng nói ăn uống no say, hiển nhiên là ngày tôn tử yêu quý thành thân nên tâm tình lão gia tử rất thoải mái.
Chào hỏi qua những người quen biết, mấy người tìm một bàn trống ngồi xuống, vì chưa đến thời điểm khai tiệc, trên bàn đều là điểm tâm cùng trái cây, mặc dù không so được với nhà Kỳ Việt, nhưng đã được coi là long trọng so với đa số nhà trong thôn.
Hà Lăng mới vừa ngồi xuống ghế đã cảm nhận được có tầm mắt rơi trên người, y giương mắt nhìn sang, liền nhìn thấy Lưu Tước, cái người mà lần trước giúp đỡ Hà Trân ép buộc y, đối phương va phải tầm mắt y liền quay mắt đi chỗ khác.
Hà Lăng có chút không hiểu được, vì sao ca nhi kia lại chán ghét mình như vậy, y đâu có làm ra việc gì đắc tội ca nhi kia a?
Nghĩ không ra, Hà Lăng không tiếp tục nghĩ nữa, vừa lúc Hứa Hoa quay lại nói chuyện với y, sự chú ý của Hà Lăng liền bị dời đi, không tiếp tục để Lưu Tước trong lòng.
Tức phụ Triệu Thành Văn thú là cô nương bên thôn Trang, thôn Trang đa số là người giàu, không có mấy nhà còn nghèo khổ, gia cảnh nhà tân nương cũng được xem kà tốt, xét về mọi mặt, hai người đều rất xứng đôi.
Hôm nay chiếc xe trâu của Triệu gia quấn lụa đỏ, trên đầu trâu còn đỉnh một bó hoa lớn, nhìn qua đặc biệt hỉ khí, dùng nó đón tân nương vậy khẳng định vô cùng có mặt mũi.
Thôn Trang cách thôn Cổ Thủy còn xa hơn Lưu Gia thôn một chút, đánh xe bò đi cũng phải mất nửa canh giờ. Đợi đến lúc đoàn người đang trống thổi sáo trở về thì đã là buổi trưa.
Bởi vì tân nương đội khoan voan nhìn không rõ mặt mũi, nhưng nhìn tân lang cười đến mức không khép được miệng thì hẳn cũng là một cô nương không tồi.
Sau khi đưa tân bương vào phòng, Triệu Văn Thành liền đi ra mời rượu, ngửa cổ uống đến đỏ cả mặt, càng uống càng vui, văn khí trên người cũng phai nhạt đi, nhìn ai cũng chỉ ngây ngô cười.
Hà Lăng nhìn bộ dáng đó của hắn, không khỏi tưởng tượng trong đầu, không biết lúc trước hai người thành thân, Kỳ Việt mang vẻ mặt như thế nào mời rượu khách nhân?
Y dựa vào bộ dạng lúc này của Triệu Văn Thành thử đặt lên người Kỳ Việt, liền nhịn không được cười ra tiếng, làm cho mọi người cùng bàn đều nhìn sang, À Lăng đành ngượng ngùng mím môi nghẹn cười.
“Người khác thành thân, ngươi làm sao lại vui thành như vậy?” Kỳ Việt vươn tay nhéo mặt y.
Hà Lăng lắc đầu, y mới không nói y vừa mới tượng tượng ra cái gì, chắc chắn Kỳ Việt sẽ không buông tha cho y.
Nhìn hai mắt y hấp háy, rõ ràng là có gì đó, hẳn là có liên quan đến mình, Kỳ Việt híp mắt xích lại gần: “Aii, trong đầu đang suy nghĩ cái gì?”
Hà Lăng tránh về sau, trực tiếp đứng lên cười đến cong cả mắt: “Ta đi nhà xí.”
Mắt thấy người cứ như vậy chạy mất, Kỳ Việt cười lắc đầu, tiểu phu lang nhà hắn càng ngày càng giảo hoạt, không còn dễ trêu đùa như trước nữa rồi.
Hà Lăng đi qua nhà xí, ở bên giếng nước dùng nước rửa tay, trong lòng vẫn rất là vui vẻ, tướng công bình thường luôn luôn rất hoàn mỹ, nếu quả thật lộ ra loại vẻ mặt kia nhất định rất thú vị.
“Không phải ta kiếm chuyện với ả, ngươi nghe những lời ả nói mà xem, không phải rõ ràng là đang ám chỉ chúng ta sao!”
Hà Lăng vừa định theo đường cũ trở về, liền nghe thấy tiếng người nói chuyện, thanh âm không thể quen thuộc hơn, đúng là đại bá mãi Tiền thị.
“Ngươi không thể nhịn một chút sao? Thanh danh nhà chúng ta bây giờ là cái dạng gì chẳng lẽ ngươi không biết? Yên lặng ăn cơm xong liền về nhà chứ không phải gây chuyện cùng người khác, để bị người ta chê cười!”
Hình như Hà Thiên đi cùng nàng, Hà Lăng ngẫm nghĩ, vội hướng đến một góc khuất vắng vẻ bên cạnh tránh đi, loại thời điểm này vẫn kà không nên chạm mặt cùng bọn họ, chờ bọn họ nói chuyện xong y quay về sau.
Hà Lăng đang nấu cơm nghe Hứa Hoa nói đến việc này, xém chút cắt vào tay, y không nghĩ tới hai người kia sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hứa Hoa bị dọa đến, vội vàng buông đồ đang rửa trên tay, kéo tay Hà Lăng xem thử, xác định thật sự không có bị thương mới yên tâm: “Sớm biết ngươi kích động như vậy ta sẽ không nói cho ngươi vào lúc này.”
“Không có việc gì, ta chỉ có chút không ngờ tới.” Hà Lăng thu tay, cười cười. Lúc trước còn ở nhà đó, y cũng không nhìn ra Hà Quý cùng Lưu thị có cái gì mập mờ, làm sao lại làm ra loại chuyện kia rồi.
Hứa Hoa trở về chỗ bồn rửa, đem thức ăn rửa sạch sẽ: “Đừng nói là ngươi, lúc nghe được việc này, ngay cả ta cũng rất kinh ngạc.”
Hà Lăng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm thái thịt: “Được rồi, không nói bọn họ, tóm lại là chuyện của người ta chúng ta đừng xen vào.”
“Nói đúng lắm.” Hứa Hoa vớt đồ ra khỏi bồn, thả vào trong rổ, hỏi: “Ta đi bắt nồi cơm lên?”
“Được, nấu mềm chút, tướng công nói Hứa thúc ăn thức ăn quá cứng sẽ không tốt.” Hà Lăng gật đầu, dặn dò vài câu.
Ngày đó, sau khi trở về, Trịnh Việt Phong lòng như lửa đốt tức tốc tìm công tượng đến thôn Cổ Thủy, muốn sửa lại nhà cho Hứa Hoa, thật sự làm cho y dở khóc dở cười.
Nếu muốn sửa lại nhà thì chắc chắn không thể ở bên trong, càng không thể đi theo Trịnh Việt Phong lên trấn, cuối cùng hai người Hà Lăng thương lượng một phen, đón người về bên này. Dù sao nhà họ cũng lớn, có rất nhiều phòng để trống, hai người ở cũng quạnh quẽ.
Bởi vì Hứa thúc là trưởng bối, cho nên một gian chính phòng để cho ông ở, Hứa Hoa thì dọn gian phòng bên cạnh ở tạm, hai cha con xem như ở lại đây.
Sau khi dọ lại đây, Kỳ Việt cũng thuận tiện điều dưỡng thân thể cho Hứa phụ hơn. Mỗi ngày lúc hầm dược thiện cho Hà Lăng, cũng sẽ làm thêm cho Hứa phụ một phần. Nói không chừng sau hai tháng ở lại đây, mềm bệnh trong người Hứa phụ sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Hai người dọn lại đây Trịnh Việt Phong rất yên tâm, mang xe chuyển cả xe thóc đầy đến, để ở sau nhà. Còn vỗ ngực nói bọn họ muốn ăn cái gì cứ nói với gã, gã sẽ mang từ trên trấn tới.
“Từ lúc quen biết đến nay, luôn mang phiền phức đến cho các ngươi.” Hứa Hoa nghe Hà Lăng nói vậy, nhất thời có chút xúc động.
“Ngươi đừng nói như vậy!” Hà Lăng ngừng tay đang cắt thịt, xoay người lại: “Các ngươi đến đây ta rất vui vẻ, lúc trước chỉ có ta cùng tướng công, không có náo nhiệt như bây giờ.”
Chỉ có hai người ở trong ngôi nhà lớn như vậy, tuy rằng vẫn rất ấm áp, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ vắng vẻ, có thêm hai cha con bọn họ liền không giống.
Lại thêm Trịnh Việt Phong cùng Trịnh Nguyệt Ngôn hai huynh muội luôn có tính giải trí này thường xuyên chạy đến, sân nhỏ lúc đầu vốn trống trải hình như cũng không còn lớn như y nghĩ.
“Lại nói…” Hà Lăng đổi giọng, ranh mãh nháy mắt: “Lương thực vị kia nhà ngươi đưa qua đủ ăn trong một năm đâu, chúng ta lại không thiệt thòi chỗ nào.”
Hứa Hoa bị y nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng quay người cầm rau lên rửa, lưu lại cho Hà Lăng một cái bóng lưng: “Ngươi học cái xấu!”
Hà Lăng vui vẻ, động tác thái thịt nhanh hơn rất nhiều. Chẳng trách tướng công luôn thích trêu ghẹo mình, bởi vì cảm giác trêu đùa người xác thực tốt vô cùng.
Hôm nay là ngày trưởng tôn Triệu gia thành thân, Triệu gia được xem là nhà giàu có tiếng trong thôn Cổ Thủy, cũng là gia đình có danh vọng, hầu như phát thiếp mời đến từng nhà trong thôn, khách khứa đương nhiên không ít.
Bọn Kỳ Việt quan hệ tốt với Lâm gia, lại ở gần nhau, tất nhiên sẽ cùng nhau đi.
Cách thật xa đã nghe tiếng chiêng trống vang trời, thanh âm chúc phúc ồn ào, không cần nhìn cũng biết có rất nhiều khách.
Tân lang mặc hỉ phục đỏ thẫm, cười đến hỉ khí. Người đứng bên cạnh tân lang lang có hơi lớn tuổi, hẳn là đại nhi tử Triệu gia Triệu Vĩnh Phúc.
Nói đến cái này Triệu lão gia tử cũng coi như đọc qua chút sách vở, đặt tên cho con cháu đều có ý nghĩ. Triệu lão gia tử có tất thảy bốn nhi tử, phân biết lấy Phúc, Thọ, An, Khang làm tên, ở giữa thêm chữ Vĩnh, ngụ ý vĩnh cửu.
Sau tôn tử thì dùng sáu chữ Văn, Võ, Hùng, Tài, Lộc, Sĩ, ở giữa thêm chữ Thành. Ba tôn nữ và một tôn ca nhi, dùng Mai, Lan, Trúc, Cúc, ở giữa thêm chữ Vi, mang nghĩa tốt đẹp, mong con cháu có cuộc sống tốt đẹp.
Người thành thân hôm nay chính là đại tôn tử Triệu Thành Văn, do lấy tên như vậy, nên từ nhỏ hắn đã bị bắt đọc sách, hiện tại làm chưởng quầy cho một cửa hành nhỏ trên trấn, nhìn qua cũng có chút hào hoa phong nhã.
“Nha, Lâm lão ca, Hứa lão đệ, còn có Kỳ tiểu tử, hoan nghênh hoan nghênh!” Thấy bọn họ cũng nhau đến, Triệu Vĩnh Phúc mang theo nhi tử đi ra nghênh đón, để nhi tử làm quen.
Từ lúc vào thôn danh tiếng Kỳ Việt đã thịnh, tuổi còn trẻ bản lĩnh lại không nhỏ, nhìn qua tính tình lại rất tốt. Chỉ là lần trước ra tay trừng trị người Hà gia, xem như đã làm người khác có cái nhìn khác về hắn.
Mà danh tiếng Hứa gia cũng không thua kém, Hứa Hoa ca nhi Hứa gia nhìn không khác nào cái tiểu tử, lại không báo trước định hôn với thiếu gia nhà giàu trên trấn, hơn nữa còn được sủng ái cực kỳ. Thiếu gia kia ngày ngày chạy đến thôn không nói, hai ngày trước còn gọi người đến đóng phòng mới cho họ, ngay cả mấy hộ bên cạnh cũng được thơm lây, vị thiếu gia kia chi không ít bạc thuê người nấu cơm cho công tượng đâu.
Có quan hệ rất tốt với bọn họ là Lâm gia, cũng coi như nhà có địa vị trong thôn, không ai dám tùy tiện trêu chọc.
Người như vậy đến chúc mừng, đương nhiên Triệu Vĩnh Phúc sẽ nhiệt tình hơn rất nhiều, càng muốn nhi tử có giao tình với bọn họ. Nghe nói Trịnh gia có không ít cửa hàng trên trấn, nếu có thể giúp nhi tử đến cửa hàng lớn làm chưởng quầy thì tốt biết bao nhiêu.
Mấy người đứng trước cửa hàn huyên vài câu, Triệu Vĩnh Phúc liền tự mình dẫn người vào bên trong. Lúc đi ngàng qua một bàn bên trong, Hứa Hoa nhìn thấy Hà Thiên cùng Tiền thị đang ngồi đó, cũng chỉ có hai người họ, không thấy những người khác của Hà gia.
Hứa Hoa gật nhẹ ống tay áo Hà Lăng, ghé sát vào tay y nói nhỏ: “Đại bá cùng đại bá mẫu của ngươi cũng ở đây.”
Hà Lăng theo phương hướng ánh mắt Hứa Hoa nhìn thoáng qua, xong liền dời tầm mắt, lắc đầu nói: “Không cần để ý tới bọn họ, những lúc như thế này bọn họ cũng không dám làm cái gì.”
Thấy Hà Lăng không thèm để ý, Hứa Hoa cũng không nói gì thêm, không tiếp tục nhìn về phía bên đó.
Bọn họ nhìn thấy đối phương, đối phương tự nhiên cũng nhìn thấy bọn họ. Thấy Hà Lăng chỉ nhìn thoáng qua bên này liền theo chân mọi người vào trong Tiền thị lập tức không vui: “Thứ bạch nhãn lang này thật sự là càng ngày càng không có phép tắc, còn không chào hỏi.”
Người ngồi cùng bàn nghe lời nói này đều cười nhạo trong lòng, nhà bọn họ làm ra những chuyện kia, còn mong người ta đối đãi giống như trưởng bối, nghĩ cũng thật đẹp!
“Được rồi, ngươi ngậm miệng lại đi!” Cảm nhận được ánh mắt trào phúng của những người khác, Hà Thiên căm tức khẽ quát, xuẩn phụ này chỉ toàn làm mất mặt hắn.
Cũng không biết là ai lắm mồm đem chuyện Hà Quý cùng Lưu thị truyền ra ngoài, hại nhà bọn hắn mất hết mặt mũi, lại gặp ngay lúc tôn tử Triệu gia thành thân không thể không đến, bị người vụng trộm chỉ trỏ chỉ hận không biến mất ngay được.
Bọn Kỳ Việt được Triệu Vĩnh Phúc đưa vào trong nhà, trong đây toàn các trưởng bối trong thôn hoặc là người nhà Triệu gia, bọn Kỳ Việt được an bài trong này đã là rất được coi trọng.
Triệu gia lão gia tử ngồi ở chủ vị, tinh thần còn rất tốt, không giống như lão nhân đã ngoài sáu mươi. Thấy bọn Kỳ Việt cũng là vui tươi mừng rỡ luôn miệng nói ăn uống no say, hiển nhiên là ngày tôn tử yêu quý thành thân nên tâm tình lão gia tử rất thoải mái.
Chào hỏi qua những người quen biết, mấy người tìm một bàn trống ngồi xuống, vì chưa đến thời điểm khai tiệc, trên bàn đều là điểm tâm cùng trái cây, mặc dù không so được với nhà Kỳ Việt, nhưng đã được coi là long trọng so với đa số nhà trong thôn.
Hà Lăng mới vừa ngồi xuống ghế đã cảm nhận được có tầm mắt rơi trên người, y giương mắt nhìn sang, liền nhìn thấy Lưu Tước, cái người mà lần trước giúp đỡ Hà Trân ép buộc y, đối phương va phải tầm mắt y liền quay mắt đi chỗ khác.
Hà Lăng có chút không hiểu được, vì sao ca nhi kia lại chán ghét mình như vậy, y đâu có làm ra việc gì đắc tội ca nhi kia a?
Nghĩ không ra, Hà Lăng không tiếp tục nghĩ nữa, vừa lúc Hứa Hoa quay lại nói chuyện với y, sự chú ý của Hà Lăng liền bị dời đi, không tiếp tục để Lưu Tước trong lòng.
Tức phụ Triệu Thành Văn thú là cô nương bên thôn Trang, thôn Trang đa số là người giàu, không có mấy nhà còn nghèo khổ, gia cảnh nhà tân nương cũng được xem kà tốt, xét về mọi mặt, hai người đều rất xứng đôi.
Hôm nay chiếc xe trâu của Triệu gia quấn lụa đỏ, trên đầu trâu còn đỉnh một bó hoa lớn, nhìn qua đặc biệt hỉ khí, dùng nó đón tân nương vậy khẳng định vô cùng có mặt mũi.
Thôn Trang cách thôn Cổ Thủy còn xa hơn Lưu Gia thôn một chút, đánh xe bò đi cũng phải mất nửa canh giờ. Đợi đến lúc đoàn người đang trống thổi sáo trở về thì đã là buổi trưa.
Bởi vì tân nương đội khoan voan nhìn không rõ mặt mũi, nhưng nhìn tân lang cười đến mức không khép được miệng thì hẳn cũng là một cô nương không tồi.
Sau khi đưa tân bương vào phòng, Triệu Văn Thành liền đi ra mời rượu, ngửa cổ uống đến đỏ cả mặt, càng uống càng vui, văn khí trên người cũng phai nhạt đi, nhìn ai cũng chỉ ngây ngô cười.
Hà Lăng nhìn bộ dáng đó của hắn, không khỏi tưởng tượng trong đầu, không biết lúc trước hai người thành thân, Kỳ Việt mang vẻ mặt như thế nào mời rượu khách nhân?
Y dựa vào bộ dạng lúc này của Triệu Văn Thành thử đặt lên người Kỳ Việt, liền nhịn không được cười ra tiếng, làm cho mọi người cùng bàn đều nhìn sang, À Lăng đành ngượng ngùng mím môi nghẹn cười.
“Người khác thành thân, ngươi làm sao lại vui thành như vậy?” Kỳ Việt vươn tay nhéo mặt y.
Hà Lăng lắc đầu, y mới không nói y vừa mới tượng tượng ra cái gì, chắc chắn Kỳ Việt sẽ không buông tha cho y.
Nhìn hai mắt y hấp háy, rõ ràng là có gì đó, hẳn là có liên quan đến mình, Kỳ Việt híp mắt xích lại gần: “Aii, trong đầu đang suy nghĩ cái gì?”
Hà Lăng tránh về sau, trực tiếp đứng lên cười đến cong cả mắt: “Ta đi nhà xí.”
Mắt thấy người cứ như vậy chạy mất, Kỳ Việt cười lắc đầu, tiểu phu lang nhà hắn càng ngày càng giảo hoạt, không còn dễ trêu đùa như trước nữa rồi.
Hà Lăng đi qua nhà xí, ở bên giếng nước dùng nước rửa tay, trong lòng vẫn rất là vui vẻ, tướng công bình thường luôn luôn rất hoàn mỹ, nếu quả thật lộ ra loại vẻ mặt kia nhất định rất thú vị.
“Không phải ta kiếm chuyện với ả, ngươi nghe những lời ả nói mà xem, không phải rõ ràng là đang ám chỉ chúng ta sao!”
Hà Lăng vừa định theo đường cũ trở về, liền nghe thấy tiếng người nói chuyện, thanh âm không thể quen thuộc hơn, đúng là đại bá mãi Tiền thị.
“Ngươi không thể nhịn một chút sao? Thanh danh nhà chúng ta bây giờ là cái dạng gì chẳng lẽ ngươi không biết? Yên lặng ăn cơm xong liền về nhà chứ không phải gây chuyện cùng người khác, để bị người ta chê cười!”
Hình như Hà Thiên đi cùng nàng, Hà Lăng ngẫm nghĩ, vội hướng đến một góc khuất vắng vẻ bên cạnh tránh đi, loại thời điểm này vẫn kà không nên chạm mặt cùng bọn họ, chờ bọn họ nói chuyện xong y quay về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.