Chương 28: Đêm trước (ngày quyết định).
Thú Nhĩ Nương
29/04/2021
Thím Lưu chết, chân tướng sáng tỏ, không có điểm đáng ngờ để tiến hành điều tra thêm, sau khi cảnh sát làm công tác lấy mẫu và ghi chép cơ bản về tử thi thì Hàn gia làm theo nguyên tắc người đã khuất là lớn nhất, chôn cất mồ yên mả đẹp cho thím. Ngày thứ ba thím Lưu mất, họ tổ chức tang lễ cho thím trong một buổi sáng trời đổ tuyết bay tán loạn.
Hàn Dật và Hàn Dương thay thế vị trí trưởng tử và trưởng tôn của thím Lưu, một người ôm di ảnh một người ôm hũ tro cốt đi ở phía trước, còn đoàn người đi sau là những người hầu làm trong nhà, vợ chồng Hàn gia thì đi ở cuối đoàn. Một đoàn người do người chịu trách nhiệm chôn cất dẫn đến nghĩa trang vừa được chuẩn bị xong hôm qua, bắt đầu lễ an táng.
Gió lạnh xen lẫn với bông tuyết thổi tắp vào mặt Hàn Dật, lạnh cóng đến mức làm cậu vừa khỏi bệnh môi tái mét trở lại, cậu muốn ngắm nhìn tấm ảnh trên tay, vì phát hiện từ khoảnh khắc thím Lưu mất thì gương mặt của bà trong trí nhớ cũng bắt đầu mơ hồ, kể cả những hồi ức ấm áp với bà cũng bị con quái vật mang tên Thời Gian nuốt chừng từng chút… Quả thật chỉ khi mất đi rồi thì người ta mới hiểu được cách quý trọng ư? Hàn Dật chợt thấy bi phẫn, bi thương vì người thân qua đời, phẫn hận vì tất cả đều do kẻ đó khởi xướng! Nhưng cậu càng hận bản thân vì chính cậu là người mang kiếp nạn này đến cho người thân.
Nhìn nắp đá bị công nhân đóng kín, Hàn Dật biết thím Lưu thật sự đi rồi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đảo mắt một cái một người thân đã đi xa… Bỗng trong đầu Hàn Dật thoáng lướt qua gương mặt của Hàn Ngạo trong tấm hình, khung cảnh xung quanh ngay lập tức cộng hưởng với một ký ức nào đó.
Tiết trời tương tự, nghĩa địa tương tự, ngay cả người tham dự tang lễ cũng tương tự đến lạ thường, nhưng thím Lưu, người lẽ ra đang được chôn cất, lại đứng ở một bên lau nước mắt, đối diện với bà là Tifa gào khóc trong lòng Hàn Thiên Hoa, còn bản thân cậu tiều tụy đột nhiên vùng ra khỏi sự dìu đỡ của Hàn Dương loạng choạng bổ nhào đến trước ngôi mộ sắp đóng kín, cậu không khóc cũng không lên tiếng, thậm chí không có biểu hiện gì, cứ ôm chặt lấy bia mộ không màng đến người lôi kéo mình, nhìn chằm chặp vào hũ tro cốt nhỏ bé, một lòng muốn sống bên người ấy giống như lúc mới chào đời…
Cảnh tượng xuất hiện trong đầu làm Hàn Dật lảo đảo suýt ngã, may mắn Hàn Dương nhanh tay đỡ cậu, Hàn Dật hoàn hồn vội vã tránh né ánh mắt quan tâm của anh, đứng thẳng người tỏ vẻ không sao. Cậu ép buộc mình không được nghĩ sâu hơn, hiện tại là tang lễ của thím Lưu, cậu thật sự không nên thất thần như thế, cũng không nên nhớ lại quá khứ không nên nhớ.
Cùng lúc đó bước chôn cất cũng sắp kết thúc, có người lập tức đặt hoa tươi và trái cây lên cúng, để một cái đệm trước mộ, Hàn Thiên Hoa quỳ xuống đầu tiên, “Thím Lưu, mặc dù thím chỉ lớn hơn con 16 tuổi nhưng con nên gọi thím một tiếng mẹ Lưu mới phải, thời gian thím sống bên con còn lâu hơn cả mẹ con, chúng con đều đã quen được thím yêu thương chăm sóc mà lại quên quan tâm đến thím nhiều hơn, con xin lỗi thím!” Hàn Thiên Hoa dập đầu thật sâu lạy ba cái xong đứng dậy, rời đi trước.
Sau đó Tifa cũng khóc nức nở dập đầu với thím Lưu, đến lượt Hàn Dương và Hàn Dật thì cả hai cùng nhau quỳ, hai người không nói gì nhưng bầu không khí bi ai nặng nề ấy ai cũng cảm nhận được, đặc biệt là Hàn Dật vẫn còn đỏ mắt. Nhưng bọn họ không thể rời đi sớm như cha, đến khi kết thúc toàn bộ lễ tang thì hai người mới dìu Tifa đi về cùng mọi người.
Hàn Dật vốn chuẩn bị về thành phố F để đến trường ngay sau khi xong tang lễ, vì sau khi quan sát cẩn thận thì tên đó đi theo cậu cả ngày, điều này làm cậu nhớ lại những chuyện phát sinh trong căn hộ cách đây không lâu, trực giác mách bảo tên đó là bị cậu dẫn về nhà, nên mới cho hắn cơ hội hại chết thím Lưu. Chỉ cần cậu rời đi thì nhất định tên đó cũng sẽ đi theo cậu, như vậy ít nhất người thân có thể an toàn đôi chút. Nhưng không ngờ trong ngày chôn cất cậu đứng trong màn tuyết lớn bị lạnh cóng dẫn đến phát sốt lần thứ hai, dưới sự kiên trì của Tifa, cậu đành phải ở nhà thêm vài ngày.
Có điều hiển nhiên Hàn Dật không chịu ngồi chờ chết, vì sự an toàn nên cậu bắt đầu giữ một khoảng cách với tất cả mọi người, thậm chí cố tình lạnh nhạt với Hàn Dương, may là nhà lớn của Hàn gia rộng lớn, Hàn Dương còn phải xử lý một số chuyện công ty ở thành phố A vì thế mấy ngày nay ngoại trừ bàn bạc thời gian về thành phố F, cả hai không tiếp xúc thân mật gì thêm.
Thím Lưu đột ngột qua đời, sự vụ phức tạp trong nhà Hàn gia đều đổ lên đầu Tifa. Là phu nhân của Hàn gia, mỗi ngày bà xã giao không thua gì Hàn Thiên Hoa, không thể thế chỗ quản gia lâu dài được. Thế nên thuê một người quản gia mới phù hợp trở thành nhiệm vụ đầu tiên của Tifa. Hiển nhiên bà không có nhiều thời gian trông nom Hàn Dật.
Song Hàn Dật không thể cứ tránh né Hàn Dương mãi được, sau khi về thành phố F lại càng phải sống cạnh nhau, ngày hôm đó cửa kính vỡ nát khi đang thân mật với Hàn Dương chính là một loại cảnh báo, cậu có thể cảm giác rõ ràng có ai đó đang dòm ngó mình. Cảm giác ấy càng ngày càng rõ rệt, đến hiện tại cậu phải quấn trong chăn chỉ để tìm kiếm một chút cảm giác toàn, trốn tránh cái loại dòm ngó đó.
Hàn Dật nhốt mình trong nhà cả ngày, sau khi tĩnh dưỡng cơ thể thì gần như không ngơi nghỉ một khắc suy tư sau này nên làm gì? Tên vô hình đó không nằm trong bất kỳ hiểu biết nào của cậu, cho dù muốn đối phó thì cũng không có chỗ xuống tay… Nghĩ đến đây, cậu sực nhớ đến Bạch Hoa, từ sau lần cậu và Bạch Hoa trải qua sự việc trong căn hộ thì tình huống đôi bên rất khác biệt.
Hôm ấy Bạch Hoa và cậu đều được Hàn Dương đưa vào bệnh viện kiểm tra, thấy cả hai đều không có vấn đề gì, bác sĩ đề nghị cả hai về nhà nghỉ ngơi. Cha mẹ Bạch Hoa biết y vào viện nên nhanh chóng đến thành phố F thăm, nhìn thấy con trai bình thường khỏe mạnh như trâu bây giờ lại yếu ớt thành như thế, họ rất lo lắng, hỏi Bạch Hoa nguyên nhân, thấy cậu ấp úng thì nảy sinh nghi ngờ cưỡng ép truy hỏi. Bạch Hoa đành phải cố tình che giấu tên Hàn Dật, nói là gặp chuyện kỳ lạ vào ban ngày cùng với một người bạn, mặc dù y nói lập lờ nhưng cha mẹ Bạch gia vẫn nắm được trọng điểm từ thông tin y tiết lộ. Hai người vốn khá mê tín, càng nghĩ càng thấy con trai gặp ma quỷ nên bàn bạc với người cô của Bạch Hoa sống tại thành phố F, qua ngày hôm sau người cô giới thiệu một vị tiên sinh già đến làm pháp cho Bạch Hoa.
Ban đầu Bạch Hoa không ôm hy vọng gì với loại thần côn này, nhưng không thể phản đối cha mẹ, vậy mà không ngờ ngày hôm sau tỉnh dậy y thấy tinh lực dồi dào, cơ thể khôi phục bình thường. Bạch Hoa bán tín bán nghi lập tức gọi điện cho Hàn Dật hỏi cậu cũng khỏe rồi phải không, nhưng Hàn Dật không những không bình phục mà còn phát bệnh. Thế là Bạch Hoa kể phương pháp đó lại với Hàn Dật, nhưng cậu không muốn để Hàn Dương sinh nghi nên chỉ biết nhìn Bạch Hoa nhảy nhót tưng bừng, còn mình thì từ từ tịnh dưỡng… Giờ ngẫm lại, có lẽ cũng chỉ có vị tiên sinh già đó là có biện pháp đối phó với tên vô hình kia?
Hàn Dật càng nghĩ càng thấy có khả năng, cậu lấy điện thoại ra, trùm chăn kín người rồi gửi tin nhắn cho Bạch Hoa, viết rất mơ hồ để tránh đánh rắn động cỏ, nhưng Bạch Hoa đọc là hiểu ngay. Hàn Dật làm thế vì không xác định có phải tên kia có thể nhìn thấy cậu gửi tin nhắn trong chăn không.
Tuy bề ngoài Bạch Hoa thô kệch cục mịch nhưng thực chất nội tâm vẫn là một người nhạy cảm, mặc dù đoạn tin nhắn Hàn Dật gửi không nói rõ nhưng kết hợp với lần gặp gỡ trước, y lập tức nhận ra có thể Hàn Dật phát hiện gì đó, ngoài mặt là hẹn y đến căn hộ, chứ thực chất muốn bảo y dẫn theo vị tiên sinh già đến. Bạch Hoa cảm thấy sự tình nghiêm trọng nên không dám qua loa, vội vàng gọi điện cho cô hỏi cách liên lạc với tiên sinh…
Có được câu trả lời khẳng định của Bạch Hoa, Hàn Dật sung sướng, trên đường về thành phố cậu liên tục nhìn ngắm xung quanh, hận không thể về nhanh nhanh hơn. Hàn Dương ngẩng đầu từ đống tài liệu trong tay, đập vào mắt là bộ dạng rõ ràng mất tập trung của Hàn Dật, anh muốn nói gì đó nhưng bỗng dưng không có cách mở lời, cuối cùng không thể làm gì ngoài lắc đầu xem như thôi, lại cầm tài liệu lên đọc.
Hàn Dương có thể cảm nhận được từ khi thím Lưu chết Hàn Dật cố tình tránh né mình, nhưng vì lý do gì thì anh cũng không hiểu được, giống như lần trước, Hàn Dương biết tính cách của cậu, nếu cậu không muốn nói thì mình không thể hỏi. Thế nên từ khi phòng khách của căn hộ bị phá hủy, anh đã phái người bí mật điều tra nhưng không có kết quả, Hàn Dật vẫn đi học, về nhà như bình thường, ngoại trừ đến bệnh viện kiểm tra cá nhân thì thậm chí còn không đi ra ngoài chơi, trong ngày phòng khách bị phá hủy chỉ có Bạch Hoa ở đó cả ngày, đang yên lành vì sao lại phá hủy phòng khách thành mớ lộn xộn? Anh nghĩ mãi mà không hiểu.
Hàn Dật và Hàn Dương thay thế vị trí trưởng tử và trưởng tôn của thím Lưu, một người ôm di ảnh một người ôm hũ tro cốt đi ở phía trước, còn đoàn người đi sau là những người hầu làm trong nhà, vợ chồng Hàn gia thì đi ở cuối đoàn. Một đoàn người do người chịu trách nhiệm chôn cất dẫn đến nghĩa trang vừa được chuẩn bị xong hôm qua, bắt đầu lễ an táng.
Gió lạnh xen lẫn với bông tuyết thổi tắp vào mặt Hàn Dật, lạnh cóng đến mức làm cậu vừa khỏi bệnh môi tái mét trở lại, cậu muốn ngắm nhìn tấm ảnh trên tay, vì phát hiện từ khoảnh khắc thím Lưu mất thì gương mặt của bà trong trí nhớ cũng bắt đầu mơ hồ, kể cả những hồi ức ấm áp với bà cũng bị con quái vật mang tên Thời Gian nuốt chừng từng chút… Quả thật chỉ khi mất đi rồi thì người ta mới hiểu được cách quý trọng ư? Hàn Dật chợt thấy bi phẫn, bi thương vì người thân qua đời, phẫn hận vì tất cả đều do kẻ đó khởi xướng! Nhưng cậu càng hận bản thân vì chính cậu là người mang kiếp nạn này đến cho người thân.
Nhìn nắp đá bị công nhân đóng kín, Hàn Dật biết thím Lưu thật sự đi rồi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đảo mắt một cái một người thân đã đi xa… Bỗng trong đầu Hàn Dật thoáng lướt qua gương mặt của Hàn Ngạo trong tấm hình, khung cảnh xung quanh ngay lập tức cộng hưởng với một ký ức nào đó.
Tiết trời tương tự, nghĩa địa tương tự, ngay cả người tham dự tang lễ cũng tương tự đến lạ thường, nhưng thím Lưu, người lẽ ra đang được chôn cất, lại đứng ở một bên lau nước mắt, đối diện với bà là Tifa gào khóc trong lòng Hàn Thiên Hoa, còn bản thân cậu tiều tụy đột nhiên vùng ra khỏi sự dìu đỡ của Hàn Dương loạng choạng bổ nhào đến trước ngôi mộ sắp đóng kín, cậu không khóc cũng không lên tiếng, thậm chí không có biểu hiện gì, cứ ôm chặt lấy bia mộ không màng đến người lôi kéo mình, nhìn chằm chặp vào hũ tro cốt nhỏ bé, một lòng muốn sống bên người ấy giống như lúc mới chào đời…
Cảnh tượng xuất hiện trong đầu làm Hàn Dật lảo đảo suýt ngã, may mắn Hàn Dương nhanh tay đỡ cậu, Hàn Dật hoàn hồn vội vã tránh né ánh mắt quan tâm của anh, đứng thẳng người tỏ vẻ không sao. Cậu ép buộc mình không được nghĩ sâu hơn, hiện tại là tang lễ của thím Lưu, cậu thật sự không nên thất thần như thế, cũng không nên nhớ lại quá khứ không nên nhớ.
Cùng lúc đó bước chôn cất cũng sắp kết thúc, có người lập tức đặt hoa tươi và trái cây lên cúng, để một cái đệm trước mộ, Hàn Thiên Hoa quỳ xuống đầu tiên, “Thím Lưu, mặc dù thím chỉ lớn hơn con 16 tuổi nhưng con nên gọi thím một tiếng mẹ Lưu mới phải, thời gian thím sống bên con còn lâu hơn cả mẹ con, chúng con đều đã quen được thím yêu thương chăm sóc mà lại quên quan tâm đến thím nhiều hơn, con xin lỗi thím!” Hàn Thiên Hoa dập đầu thật sâu lạy ba cái xong đứng dậy, rời đi trước.
Sau đó Tifa cũng khóc nức nở dập đầu với thím Lưu, đến lượt Hàn Dương và Hàn Dật thì cả hai cùng nhau quỳ, hai người không nói gì nhưng bầu không khí bi ai nặng nề ấy ai cũng cảm nhận được, đặc biệt là Hàn Dật vẫn còn đỏ mắt. Nhưng bọn họ không thể rời đi sớm như cha, đến khi kết thúc toàn bộ lễ tang thì hai người mới dìu Tifa đi về cùng mọi người.
Hàn Dật vốn chuẩn bị về thành phố F để đến trường ngay sau khi xong tang lễ, vì sau khi quan sát cẩn thận thì tên đó đi theo cậu cả ngày, điều này làm cậu nhớ lại những chuyện phát sinh trong căn hộ cách đây không lâu, trực giác mách bảo tên đó là bị cậu dẫn về nhà, nên mới cho hắn cơ hội hại chết thím Lưu. Chỉ cần cậu rời đi thì nhất định tên đó cũng sẽ đi theo cậu, như vậy ít nhất người thân có thể an toàn đôi chút. Nhưng không ngờ trong ngày chôn cất cậu đứng trong màn tuyết lớn bị lạnh cóng dẫn đến phát sốt lần thứ hai, dưới sự kiên trì của Tifa, cậu đành phải ở nhà thêm vài ngày.
Có điều hiển nhiên Hàn Dật không chịu ngồi chờ chết, vì sự an toàn nên cậu bắt đầu giữ một khoảng cách với tất cả mọi người, thậm chí cố tình lạnh nhạt với Hàn Dương, may là nhà lớn của Hàn gia rộng lớn, Hàn Dương còn phải xử lý một số chuyện công ty ở thành phố A vì thế mấy ngày nay ngoại trừ bàn bạc thời gian về thành phố F, cả hai không tiếp xúc thân mật gì thêm.
Thím Lưu đột ngột qua đời, sự vụ phức tạp trong nhà Hàn gia đều đổ lên đầu Tifa. Là phu nhân của Hàn gia, mỗi ngày bà xã giao không thua gì Hàn Thiên Hoa, không thể thế chỗ quản gia lâu dài được. Thế nên thuê một người quản gia mới phù hợp trở thành nhiệm vụ đầu tiên của Tifa. Hiển nhiên bà không có nhiều thời gian trông nom Hàn Dật.
Song Hàn Dật không thể cứ tránh né Hàn Dương mãi được, sau khi về thành phố F lại càng phải sống cạnh nhau, ngày hôm đó cửa kính vỡ nát khi đang thân mật với Hàn Dương chính là một loại cảnh báo, cậu có thể cảm giác rõ ràng có ai đó đang dòm ngó mình. Cảm giác ấy càng ngày càng rõ rệt, đến hiện tại cậu phải quấn trong chăn chỉ để tìm kiếm một chút cảm giác toàn, trốn tránh cái loại dòm ngó đó.
Hàn Dật nhốt mình trong nhà cả ngày, sau khi tĩnh dưỡng cơ thể thì gần như không ngơi nghỉ một khắc suy tư sau này nên làm gì? Tên vô hình đó không nằm trong bất kỳ hiểu biết nào của cậu, cho dù muốn đối phó thì cũng không có chỗ xuống tay… Nghĩ đến đây, cậu sực nhớ đến Bạch Hoa, từ sau lần cậu và Bạch Hoa trải qua sự việc trong căn hộ thì tình huống đôi bên rất khác biệt.
Hôm ấy Bạch Hoa và cậu đều được Hàn Dương đưa vào bệnh viện kiểm tra, thấy cả hai đều không có vấn đề gì, bác sĩ đề nghị cả hai về nhà nghỉ ngơi. Cha mẹ Bạch Hoa biết y vào viện nên nhanh chóng đến thành phố F thăm, nhìn thấy con trai bình thường khỏe mạnh như trâu bây giờ lại yếu ớt thành như thế, họ rất lo lắng, hỏi Bạch Hoa nguyên nhân, thấy cậu ấp úng thì nảy sinh nghi ngờ cưỡng ép truy hỏi. Bạch Hoa đành phải cố tình che giấu tên Hàn Dật, nói là gặp chuyện kỳ lạ vào ban ngày cùng với một người bạn, mặc dù y nói lập lờ nhưng cha mẹ Bạch gia vẫn nắm được trọng điểm từ thông tin y tiết lộ. Hai người vốn khá mê tín, càng nghĩ càng thấy con trai gặp ma quỷ nên bàn bạc với người cô của Bạch Hoa sống tại thành phố F, qua ngày hôm sau người cô giới thiệu một vị tiên sinh già đến làm pháp cho Bạch Hoa.
Ban đầu Bạch Hoa không ôm hy vọng gì với loại thần côn này, nhưng không thể phản đối cha mẹ, vậy mà không ngờ ngày hôm sau tỉnh dậy y thấy tinh lực dồi dào, cơ thể khôi phục bình thường. Bạch Hoa bán tín bán nghi lập tức gọi điện cho Hàn Dật hỏi cậu cũng khỏe rồi phải không, nhưng Hàn Dật không những không bình phục mà còn phát bệnh. Thế là Bạch Hoa kể phương pháp đó lại với Hàn Dật, nhưng cậu không muốn để Hàn Dương sinh nghi nên chỉ biết nhìn Bạch Hoa nhảy nhót tưng bừng, còn mình thì từ từ tịnh dưỡng… Giờ ngẫm lại, có lẽ cũng chỉ có vị tiên sinh già đó là có biện pháp đối phó với tên vô hình kia?
Hàn Dật càng nghĩ càng thấy có khả năng, cậu lấy điện thoại ra, trùm chăn kín người rồi gửi tin nhắn cho Bạch Hoa, viết rất mơ hồ để tránh đánh rắn động cỏ, nhưng Bạch Hoa đọc là hiểu ngay. Hàn Dật làm thế vì không xác định có phải tên kia có thể nhìn thấy cậu gửi tin nhắn trong chăn không.
Tuy bề ngoài Bạch Hoa thô kệch cục mịch nhưng thực chất nội tâm vẫn là một người nhạy cảm, mặc dù đoạn tin nhắn Hàn Dật gửi không nói rõ nhưng kết hợp với lần gặp gỡ trước, y lập tức nhận ra có thể Hàn Dật phát hiện gì đó, ngoài mặt là hẹn y đến căn hộ, chứ thực chất muốn bảo y dẫn theo vị tiên sinh già đến. Bạch Hoa cảm thấy sự tình nghiêm trọng nên không dám qua loa, vội vàng gọi điện cho cô hỏi cách liên lạc với tiên sinh…
Có được câu trả lời khẳng định của Bạch Hoa, Hàn Dật sung sướng, trên đường về thành phố cậu liên tục nhìn ngắm xung quanh, hận không thể về nhanh nhanh hơn. Hàn Dương ngẩng đầu từ đống tài liệu trong tay, đập vào mắt là bộ dạng rõ ràng mất tập trung của Hàn Dật, anh muốn nói gì đó nhưng bỗng dưng không có cách mở lời, cuối cùng không thể làm gì ngoài lắc đầu xem như thôi, lại cầm tài liệu lên đọc.
Hàn Dương có thể cảm nhận được từ khi thím Lưu chết Hàn Dật cố tình tránh né mình, nhưng vì lý do gì thì anh cũng không hiểu được, giống như lần trước, Hàn Dương biết tính cách của cậu, nếu cậu không muốn nói thì mình không thể hỏi. Thế nên từ khi phòng khách của căn hộ bị phá hủy, anh đã phái người bí mật điều tra nhưng không có kết quả, Hàn Dật vẫn đi học, về nhà như bình thường, ngoại trừ đến bệnh viện kiểm tra cá nhân thì thậm chí còn không đi ra ngoài chơi, trong ngày phòng khách bị phá hủy chỉ có Bạch Hoa ở đó cả ngày, đang yên lành vì sao lại phá hủy phòng khách thành mớ lộn xộn? Anh nghĩ mãi mà không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.