Chương 26: Người đứng bên trái.
Thú Nhĩ Nương
29/04/2021
Sau trận quỷ dị ấy, phòng khách của căn hộ xem như đi tong, xảy ra động tĩnh lớn thế này dù Hàn Dật có muốn giấu giếm Hàn Dương cũng không giấu nổi, nhưng cậu biết nói với anh như thế nào đây? Nói cậu và Bạch Hoa chạm trán ma quỷ? Bạch Hoa có mặt ở đây mà nghe cậu kể lại xong còn bán tin bán nghi, huống hồ người vô thần như Hàn Dương, anh nghe xong không dẫn cậu đi khám bác sĩ tâm thần mới là lạ! Đối diện với thắc mắc của Hàn Dương, Hàn Dật chỉ biết cười khổ nói không có gì, bảo Hàn Dương đừng nên hỏi.
Hàn Dương biết Hàn Dật vẫn luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện, nếu sự tình rất nghiêm trọng thì cậu tuyệt đối sẽ không giấu giếm, thấy cậu không muốn nhắc đến nên anh cũng im lặng không hỏi nữa, điều mấy vệ sĩ xuất sắc nhất bên nhà lớn đến đây, tăng cường bảo vệ an toàn, đích thân chăm sóc cho Hàn Dật phát sốt li bì trên giường từ ngày hôm đó.
“Tiểu Dật, em muốn ăn gì? Anh làm cho em.” Hàn Dương vừa hỏi vừa đưa ly nước và thuốc cho Hàn Dật.
Hàn Dật phờ phạc uống thuốc, cậu tha thiết nhìn anh: “Em không thấy ngon miệng, vả lại nằm dí ở nhà chán quá.” Cậu nằm trên giường một tuần, mặc dù thỉnh thoảng cũng bị sốt không rõ nguyên nhân nhưng lúc đó sẽ để cơ thể yếu ớt từ từ hồi phục, tinh thần cũng từ từ tốt lên, nhưng lần này Hàn Dương lo lắng quá mức nên nhốt cậu ở nhà chăm sóc nghiêm ngặt, làm cậu rảnh rỗi đến mức sắp mọc cỏ.
Hàn Dương bất đắc dĩ thở dài, sờ trán Hàn Dật đánh giá nhiệt độ, “Được rồi, hôm nay dẫn em ra ngoài…” Nghe thấy câu ấy Hàn Dật lập tức rạng rỡ mặt mày hẳn lên, Hàn Dương mỉm cười xấu xa nói tiếp: “Trùng hợp cha mẹ muốn gặp em, hôm nay chúng ta về nhà đi!”
Hàn Dật xụ mặt, ngập ngừng không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Thôi cũng được, về nhà cũng không tệ, ít nhất có phòng giải trí, có vườn hoa lớn, hơn nữa không khí ở trên núi cũng rất mát mẻ.
Tối hôm qua cha mẹ gọi điện cho Hàn Dương mới biết Hàn Dật sinh bệnh nhưng đã đỡ hơn, ông bà trách móc Hàn Dương che giấu tin tức xong chuẩn bị ngày hôm nay đến thành phố F thăm, nhưng Hàn Dương đã nhanh tay dẫn Hàn Dật về nhà rồi. Hai người vừa về đến, Tifa và Hàn Thiên Hoa lập tức vây quanh Hàn Dật ân cần hỏi han, kiểm tra từ trên xuống dưới thấy cậu gầy đi thì Hàn Thiên Hoa trừng mắt với Hàn Dương mấy lần. Hàn Dương thấy cứ tiếp tục thế này chắc chắn bọn họ sẽ liệt kê càng nhiều tội danh cho anh, thế là lấy cớ Hàn Dật bị bệnh không thể để cậu mệt mỏi rồi dẫn cậu với vẻ không hề tình nguyện về phòng.
Hàn Dương ấn cậu xuống giường, dặn dò: “Anh đi ứng phó với cha mẹ, em nghỉ trong phòng mình trước đã, nếu muốn ra sân thì gọi người đi cùng với em, không được đi một mình, nhớ chưa?”
Hàn Dật tưởng Hàn Dương lại không cho mình ra khỏi cửa phòng, nghe xong câu ấy mới hiểu, thì ra Hàn Dương chỉ đang ứng phó với cha mẹ chứ không phải thật sự muốn nhốt cậu lại nên lập tức ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Thấy Hàn Dương đi rồi, Hàn Dật vui vẻ ngả người xuống giường ngẩng mặt lên trần, bắt đầu suy nghĩ nên làm gì.
Nhìn trần nhà phòng mình, Hàn Dật chợt nghĩ đến Hàn Ngạo, tâm trạng vốn đang vui vẻ lập tức nguội lạnh.
Ngày ấy sau khi lấy đi tấm hình và đĩa DVD thì cậu vẫn chưa quay lại đây, căn phòng này đã từng là nơi cậu và người tên Hàn Ngạo kia sống chung 17 năm, khắp nơi đều có dấu vết của người đó, trước kia chưa biết chuyện thì còn không thấy gì, nhưng hiện tại đã biết rồi thì sao cậu có thể sống trong căn phòng này như không có gì xảy ra được?
Hàn Dật ngồi thẳng người dậy, đứng ở giữa quan sát cả phòng, nhớ lại ghi chép trong cuốn sổ, những câu viết và hình ảnh trong ấy dần dần chồng lên căn phòng này, hai người như hình với bóng cũng xuất hiện sinh động ở mỗi một góc phòng…
Hai người mơ mơ hồ hồ trao nụ hôn đầu tiên trên sofa… Hai người đứng trước tủ quần áo tranh cãi xem có cần phải ăn mặc giống nhau không… Hai người ngồi đối mặt ở hai phía của chiếc bàn chép bài tập… Hai người nắm chặt tay cầm chơi game ác chiến trước ti vi… Hai người từng dây dưa trên giường cho đến bình minh trong vô số buổi tối…
Giờ đây, một kẻ hóa thành lọ tro xanh dưới lăng mộ, một người lại chẳng giống như xưa, đã không thể xem là người của quá khứ nữa rồi.
Hàn Dật bất giác ửng đỏ khóe mắt, cậu bỗng thấy căn phòng này quạnh quẽ kinh khủng, cậu sợ nếu mình còn tiếp tục ở đây thì sẽ càng suy nghĩ lung tung, vậy là dứt khoát khoác áo gió lên đi ra ngoài vườn hoa.
Sắp cuối tháng 12, ngoài cảnh tuyết trắng đen xen kẽ ở vùng núi thành phố A ra thì còn có bầu trời trong xanh ở trên cao, vườn hoa ở Hàn gia cũng phủ kín màu tuyết, cậu đi lệch khỏi lối mòn được quét tước sạch sẽ, bước lên mặt tuyết đọng ở bên đường chưa có một ai giẫm lên, bên tai truyền đến tiếng đạp trên mặt tuyết. Nhớ lại lúc nhỏ thường hay chơi trò giẫm dấu chân, cậu chụm hai gót chân lại, mũi chân rẽ sang hai bên, đi một đoạn như thế, Hàn Dật quay đầu nhìn thành quả, quả nhiên trên mặt tuyết xuất hiện dấu chân giống chữ tám (八), như dấu bánh xe cán qua.
Tuy thấy hành động này của mình khá ấu trĩ nhưng Hàn Dật không cầm lòng được mỉm cười sung sướng thuần khiết như đứa trẻ, không lâu sau nụ cười đó đông cứng lại, vì cậu phát hiện bên trái hàng dấu chân của mình cũng xuất hiện một hàng dấu chân khác giống y vậy, dấu chân rất nông, nếu không phải mảnh tuyết này không có vết tích hoạt động của người khác, nếu không phải dấu chân dày đặc tụ một chỗ thì e là cậu sẽ không chú ý thấy!
Ở đây rõ ràng chỉ có một mình Hàn Dật! Trước khi Hàn Dật đi vào mảnh tuyết này thì không hề có dấu chân của ai khác! Chẳng lẽ ban nãy có một “người” đứng bên trái cậu, dùng cách y như cậu lưu lại dấu chân ư?!
Cảm giác quỷ dị lại xâm chiếm khắp người Hàn Dật, cậu căng thẳng nuốt nước miếng, chậm rãi quay sang bên trái mình, nơi đó vẫn không có bóng người, nhưng ở dưới lại có dấu chân nông tương tự với của cậu! Cậu không tin nổi trợn mắt nhìn những dấu vết ấy, chợt vỡ lẽ bên trái mình đúng thật có “người” đang nhìn cậu…
“Phù… Phù… Phù…” Hàn Dật dựa lưng vào cửa phòng dần dần ngồi thụp xuống, trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng thở phì phò của cậu, cậu không biết mình chạy về đây như thế nào, chỉ theo bản năng muốn đến một nơi có thể cho bản thân cảm giác an toàn.
Ngoài cửa, những tiếng bước chân vội vã càng lúc càng đến gần, là của thím Lưu và mấy người hầu đuổi theo khi thấy Hàn Dật hoảng hốt chạy về nhà, thím Lưu sốt sắng nhưng vẫn không bị thất lễ gõ cửa hỏi: “Cậu út! Cậu út! Cậu sao vậy? Có chuyện gì?!” Chờ đợi một hồi mà người bên trong vẫn không trả lời, thím Lưu không khỏi sa sầm mặt mày, bà nói khẽ với từng người hầu đứng sau: “Cháu đi gọi cậu lớn đến, đừng kinh động đến lão gia và phu nhân, còn cháu đi lấy chìa khóa phòng của cậu út đến đây cho thím.”
Hai người hầu nghe lời lập tức phân công đi làm, thím Lưu nhìn mấy người còn lại, “Mấy đứa bận gì thì cứ đi làm đi, đừng nói linh tinh.” Ngữ điệu của bà điềm nhiên nhưng nhóm người hầu biết sự lợi hại trong đó, nghe thế thì lập tức tản đi.
Thím Lưu gõ cửa lần nữa, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cậu út, mở cửa cho thím Lưu được không? Thím rất lo cho cậu!” Nói xong thím ghé tai vào cánh cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng đến tận khi hai người hầu dẫn Hàn Dương và lấy chìa khóa quay lại thì bên trong vẫn không có ai phản hồi.
Trên đường đến Hàn Dương đã nghe người hầu kể lại, vừa đến nơi anh lập tức nói: “Thím Lưu đừng khuyên nữa, dùng chìa mở cửa đi, con vào xem thế nào.”
Khi người hầu muốn dùng chìa mở cửa thì cửa bị mở từ bên trong, Hàn Dật cầm máy ảnh khó hiểu nhìn mấy người xuất hiện trước mặt, “Sao mọi người đều đến đây kuroneko3026?”
Hàn Dật nói làm mấy người ngoài cửa sửng sốt, thím Lâu ngờ vực nhìn cậu, nói khẩn thiết: “Tổ tông của tôi ơi, thím mới là người hỏi con đấy! Con vội vã chạy về phòng, sao chúng ta gọi con không trả lời?”
Hàn Dật ngại ngùng gãi đầu, “Lúc nãy con nhìn thấy một con vật rất lạ ở vườn hoa nên vội chạy về lấy máy ảnh, mọi người gọi con chưa kịp trả lời.”
“Vậy… Vậy lúc thím gõ cửa, nói ở ngoài đây cả nửa buổi mà sao con không trả lời thím?” Có được đáp án ngoài dự đoán, thím Lưu tiếp tục truy hỏi.
Hàn Dật ngơ ngẩn như không biết, cậu chợt hiểu ra: “À! Thím biết phòng con từng làm cách âm đặc biệt mà, vừa rồi con bận tìm máy ảnh trong tủ chứa đồ linh tinh nên không nghe thấy.”
Thím Lưu nghe xong thì nhíu mày, bà gật đầu: “Lần sau đừng dọa mọi người như vậy! Thím còn tưởng con xảy ra chuyện gì, cứ bảo người hầu lấy máy ảnh là được rồi, tội gì chạy như thế!”
Thím Lưu trách móc và căn dặn vài câu xong tản đi cùng hai người hầu, Hàn Dật xoay người chuẩn bị về phòng thì Hàn Dương vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng: “Sao, không đi chụp con vật kỳ lạ của em à?” Anh vừa nói vừa đóng cửa lại, vào phòng theo Hàn Dật.
“Còn chụp gì nữa, để lỡ lâu như vậy chắc nó bỏ chạy từ lâu rồi.” Hàn Dật nói xong ném cái máy ảnh lên trên giường, cũng nằm ngửa lên giường trông như rất nản lòng.
Hàn Dương bỗng đè lên, nhìn thẳng vào cậu nghiêm túc hỏi: “Tiểu Dật, đừng nói dối anh, nói anh biết em đang giấu giếm cái gì?”
Trong nháy mắt vẻ mặt Hàn Dật cứng đờ, rồi tức khắc biến thành vẻ tinh nghịch làm chuyện xấu mà bị bắt thóp: “Được rồi, em thừa nhận đúng là có cố ý dọa bọn họ, em bảo đảm sau này sẽ không vậy nữa.” Nói dối luôn là vậy, nói lần đầu rồi thì sẽ lại nói thêm vô số lần nữa để che lấp, bất kể Hàn Dương có nhận ra điều gì hay không, bây giờ cậu cũng chỉ có thể tiếp tục che giấu.
Hàn Dương quan sát cậu một hồi lâu, nhíu mày hỏi tiếp: “Chỉ có thế?”
“Không thì sao nữa?” Nói xong câu ấy, Hàn Dật thở phào, vì cậu thắng cược rồi, Hàn Dương thật sự bị cậu lừa.
Có vẻ như tin lời Hàn Dật, Hàn Dương khôi phục bộ dạng bình thường, “Nếu có chuyện gì thì anh hy vọng em có thể bàn bạc với anh, anh nhất định sẽ giúp em.”
“Vâng!” Hàn Dật gật đầu như bé cưng ngoan ngoãn, “Hiện tại em chỉ hy vọng đêm nay anh có thể ở bên cạnh em!” Biết tên kia vẫn đang ở bên cạnh mình, Hàn Dật thật sự không muốn đơn độc trong căn phòng này với hắn.
“Chà? Anh có thể nghĩ là em đang mời gọi anh không?” Dứt lời Hàn Dương và Hàn Dật nhìn nhau bật cười, anh cúi đầu hôn môi cậu, được cậu nhiệt tình đáp lại thì anh dâng trào lửa dục, bàn tay cũng hạnh kiểm xấu luồn vào trong áo Hàn Dật xoa nắn, cả hai đều kích động, động tác dần dần kịch liệt hơn.
“Xoảng!” Tiếng thủy tinh vỡ nát cắt ngang hai người đang quấn lấy nhau trên giường.
Nhìn theo tiếng vỡ, hóa ra là kính cường lực của cửa sổ bị vỡ, cả hai đều không còn tâm trạng mê mẩn như vừa rồi, Hàn Dật lén nắm chặt nắm đấm.
Hàn Dương gọi người đến kiểm tra tình huống, người ta kiểm tra rất lâu, cuối cùng cho rằng có thể là thời tiết nên dẫn đến cửa kính vỡ tung, vì không thể tìm được loại kính phù hợp để sửa cửa sổ trước khi trời tối nên Hàn Dương gọi Hàn Dật vào phòng mình ở.
Hàn Dương biết Hàn Dật vẫn luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện, nếu sự tình rất nghiêm trọng thì cậu tuyệt đối sẽ không giấu giếm, thấy cậu không muốn nhắc đến nên anh cũng im lặng không hỏi nữa, điều mấy vệ sĩ xuất sắc nhất bên nhà lớn đến đây, tăng cường bảo vệ an toàn, đích thân chăm sóc cho Hàn Dật phát sốt li bì trên giường từ ngày hôm đó.
“Tiểu Dật, em muốn ăn gì? Anh làm cho em.” Hàn Dương vừa hỏi vừa đưa ly nước và thuốc cho Hàn Dật.
Hàn Dật phờ phạc uống thuốc, cậu tha thiết nhìn anh: “Em không thấy ngon miệng, vả lại nằm dí ở nhà chán quá.” Cậu nằm trên giường một tuần, mặc dù thỉnh thoảng cũng bị sốt không rõ nguyên nhân nhưng lúc đó sẽ để cơ thể yếu ớt từ từ hồi phục, tinh thần cũng từ từ tốt lên, nhưng lần này Hàn Dương lo lắng quá mức nên nhốt cậu ở nhà chăm sóc nghiêm ngặt, làm cậu rảnh rỗi đến mức sắp mọc cỏ.
Hàn Dương bất đắc dĩ thở dài, sờ trán Hàn Dật đánh giá nhiệt độ, “Được rồi, hôm nay dẫn em ra ngoài…” Nghe thấy câu ấy Hàn Dật lập tức rạng rỡ mặt mày hẳn lên, Hàn Dương mỉm cười xấu xa nói tiếp: “Trùng hợp cha mẹ muốn gặp em, hôm nay chúng ta về nhà đi!”
Hàn Dật xụ mặt, ngập ngừng không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Thôi cũng được, về nhà cũng không tệ, ít nhất có phòng giải trí, có vườn hoa lớn, hơn nữa không khí ở trên núi cũng rất mát mẻ.
Tối hôm qua cha mẹ gọi điện cho Hàn Dương mới biết Hàn Dật sinh bệnh nhưng đã đỡ hơn, ông bà trách móc Hàn Dương che giấu tin tức xong chuẩn bị ngày hôm nay đến thành phố F thăm, nhưng Hàn Dương đã nhanh tay dẫn Hàn Dật về nhà rồi. Hai người vừa về đến, Tifa và Hàn Thiên Hoa lập tức vây quanh Hàn Dật ân cần hỏi han, kiểm tra từ trên xuống dưới thấy cậu gầy đi thì Hàn Thiên Hoa trừng mắt với Hàn Dương mấy lần. Hàn Dương thấy cứ tiếp tục thế này chắc chắn bọn họ sẽ liệt kê càng nhiều tội danh cho anh, thế là lấy cớ Hàn Dật bị bệnh không thể để cậu mệt mỏi rồi dẫn cậu với vẻ không hề tình nguyện về phòng.
Hàn Dương ấn cậu xuống giường, dặn dò: “Anh đi ứng phó với cha mẹ, em nghỉ trong phòng mình trước đã, nếu muốn ra sân thì gọi người đi cùng với em, không được đi một mình, nhớ chưa?”
Hàn Dật tưởng Hàn Dương lại không cho mình ra khỏi cửa phòng, nghe xong câu ấy mới hiểu, thì ra Hàn Dương chỉ đang ứng phó với cha mẹ chứ không phải thật sự muốn nhốt cậu lại nên lập tức ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Thấy Hàn Dương đi rồi, Hàn Dật vui vẻ ngả người xuống giường ngẩng mặt lên trần, bắt đầu suy nghĩ nên làm gì.
Nhìn trần nhà phòng mình, Hàn Dật chợt nghĩ đến Hàn Ngạo, tâm trạng vốn đang vui vẻ lập tức nguội lạnh.
Ngày ấy sau khi lấy đi tấm hình và đĩa DVD thì cậu vẫn chưa quay lại đây, căn phòng này đã từng là nơi cậu và người tên Hàn Ngạo kia sống chung 17 năm, khắp nơi đều có dấu vết của người đó, trước kia chưa biết chuyện thì còn không thấy gì, nhưng hiện tại đã biết rồi thì sao cậu có thể sống trong căn phòng này như không có gì xảy ra được?
Hàn Dật ngồi thẳng người dậy, đứng ở giữa quan sát cả phòng, nhớ lại ghi chép trong cuốn sổ, những câu viết và hình ảnh trong ấy dần dần chồng lên căn phòng này, hai người như hình với bóng cũng xuất hiện sinh động ở mỗi một góc phòng…
Hai người mơ mơ hồ hồ trao nụ hôn đầu tiên trên sofa… Hai người đứng trước tủ quần áo tranh cãi xem có cần phải ăn mặc giống nhau không… Hai người ngồi đối mặt ở hai phía của chiếc bàn chép bài tập… Hai người nắm chặt tay cầm chơi game ác chiến trước ti vi… Hai người từng dây dưa trên giường cho đến bình minh trong vô số buổi tối…
Giờ đây, một kẻ hóa thành lọ tro xanh dưới lăng mộ, một người lại chẳng giống như xưa, đã không thể xem là người của quá khứ nữa rồi.
Hàn Dật bất giác ửng đỏ khóe mắt, cậu bỗng thấy căn phòng này quạnh quẽ kinh khủng, cậu sợ nếu mình còn tiếp tục ở đây thì sẽ càng suy nghĩ lung tung, vậy là dứt khoát khoác áo gió lên đi ra ngoài vườn hoa.
Sắp cuối tháng 12, ngoài cảnh tuyết trắng đen xen kẽ ở vùng núi thành phố A ra thì còn có bầu trời trong xanh ở trên cao, vườn hoa ở Hàn gia cũng phủ kín màu tuyết, cậu đi lệch khỏi lối mòn được quét tước sạch sẽ, bước lên mặt tuyết đọng ở bên đường chưa có một ai giẫm lên, bên tai truyền đến tiếng đạp trên mặt tuyết. Nhớ lại lúc nhỏ thường hay chơi trò giẫm dấu chân, cậu chụm hai gót chân lại, mũi chân rẽ sang hai bên, đi một đoạn như thế, Hàn Dật quay đầu nhìn thành quả, quả nhiên trên mặt tuyết xuất hiện dấu chân giống chữ tám (八), như dấu bánh xe cán qua.
Tuy thấy hành động này của mình khá ấu trĩ nhưng Hàn Dật không cầm lòng được mỉm cười sung sướng thuần khiết như đứa trẻ, không lâu sau nụ cười đó đông cứng lại, vì cậu phát hiện bên trái hàng dấu chân của mình cũng xuất hiện một hàng dấu chân khác giống y vậy, dấu chân rất nông, nếu không phải mảnh tuyết này không có vết tích hoạt động của người khác, nếu không phải dấu chân dày đặc tụ một chỗ thì e là cậu sẽ không chú ý thấy!
Ở đây rõ ràng chỉ có một mình Hàn Dật! Trước khi Hàn Dật đi vào mảnh tuyết này thì không hề có dấu chân của ai khác! Chẳng lẽ ban nãy có một “người” đứng bên trái cậu, dùng cách y như cậu lưu lại dấu chân ư?!
Cảm giác quỷ dị lại xâm chiếm khắp người Hàn Dật, cậu căng thẳng nuốt nước miếng, chậm rãi quay sang bên trái mình, nơi đó vẫn không có bóng người, nhưng ở dưới lại có dấu chân nông tương tự với của cậu! Cậu không tin nổi trợn mắt nhìn những dấu vết ấy, chợt vỡ lẽ bên trái mình đúng thật có “người” đang nhìn cậu…
“Phù… Phù… Phù…” Hàn Dật dựa lưng vào cửa phòng dần dần ngồi thụp xuống, trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng thở phì phò của cậu, cậu không biết mình chạy về đây như thế nào, chỉ theo bản năng muốn đến một nơi có thể cho bản thân cảm giác an toàn.
Ngoài cửa, những tiếng bước chân vội vã càng lúc càng đến gần, là của thím Lưu và mấy người hầu đuổi theo khi thấy Hàn Dật hoảng hốt chạy về nhà, thím Lưu sốt sắng nhưng vẫn không bị thất lễ gõ cửa hỏi: “Cậu út! Cậu út! Cậu sao vậy? Có chuyện gì?!” Chờ đợi một hồi mà người bên trong vẫn không trả lời, thím Lưu không khỏi sa sầm mặt mày, bà nói khẽ với từng người hầu đứng sau: “Cháu đi gọi cậu lớn đến, đừng kinh động đến lão gia và phu nhân, còn cháu đi lấy chìa khóa phòng của cậu út đến đây cho thím.”
Hai người hầu nghe lời lập tức phân công đi làm, thím Lưu nhìn mấy người còn lại, “Mấy đứa bận gì thì cứ đi làm đi, đừng nói linh tinh.” Ngữ điệu của bà điềm nhiên nhưng nhóm người hầu biết sự lợi hại trong đó, nghe thế thì lập tức tản đi.
Thím Lưu gõ cửa lần nữa, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cậu út, mở cửa cho thím Lưu được không? Thím rất lo cho cậu!” Nói xong thím ghé tai vào cánh cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng đến tận khi hai người hầu dẫn Hàn Dương và lấy chìa khóa quay lại thì bên trong vẫn không có ai phản hồi.
Trên đường đến Hàn Dương đã nghe người hầu kể lại, vừa đến nơi anh lập tức nói: “Thím Lưu đừng khuyên nữa, dùng chìa mở cửa đi, con vào xem thế nào.”
Khi người hầu muốn dùng chìa mở cửa thì cửa bị mở từ bên trong, Hàn Dật cầm máy ảnh khó hiểu nhìn mấy người xuất hiện trước mặt, “Sao mọi người đều đến đây kuroneko3026?”
Hàn Dật nói làm mấy người ngoài cửa sửng sốt, thím Lâu ngờ vực nhìn cậu, nói khẩn thiết: “Tổ tông của tôi ơi, thím mới là người hỏi con đấy! Con vội vã chạy về phòng, sao chúng ta gọi con không trả lời?”
Hàn Dật ngại ngùng gãi đầu, “Lúc nãy con nhìn thấy một con vật rất lạ ở vườn hoa nên vội chạy về lấy máy ảnh, mọi người gọi con chưa kịp trả lời.”
“Vậy… Vậy lúc thím gõ cửa, nói ở ngoài đây cả nửa buổi mà sao con không trả lời thím?” Có được đáp án ngoài dự đoán, thím Lưu tiếp tục truy hỏi.
Hàn Dật ngơ ngẩn như không biết, cậu chợt hiểu ra: “À! Thím biết phòng con từng làm cách âm đặc biệt mà, vừa rồi con bận tìm máy ảnh trong tủ chứa đồ linh tinh nên không nghe thấy.”
Thím Lưu nghe xong thì nhíu mày, bà gật đầu: “Lần sau đừng dọa mọi người như vậy! Thím còn tưởng con xảy ra chuyện gì, cứ bảo người hầu lấy máy ảnh là được rồi, tội gì chạy như thế!”
Thím Lưu trách móc và căn dặn vài câu xong tản đi cùng hai người hầu, Hàn Dật xoay người chuẩn bị về phòng thì Hàn Dương vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng: “Sao, không đi chụp con vật kỳ lạ của em à?” Anh vừa nói vừa đóng cửa lại, vào phòng theo Hàn Dật.
“Còn chụp gì nữa, để lỡ lâu như vậy chắc nó bỏ chạy từ lâu rồi.” Hàn Dật nói xong ném cái máy ảnh lên trên giường, cũng nằm ngửa lên giường trông như rất nản lòng.
Hàn Dương bỗng đè lên, nhìn thẳng vào cậu nghiêm túc hỏi: “Tiểu Dật, đừng nói dối anh, nói anh biết em đang giấu giếm cái gì?”
Trong nháy mắt vẻ mặt Hàn Dật cứng đờ, rồi tức khắc biến thành vẻ tinh nghịch làm chuyện xấu mà bị bắt thóp: “Được rồi, em thừa nhận đúng là có cố ý dọa bọn họ, em bảo đảm sau này sẽ không vậy nữa.” Nói dối luôn là vậy, nói lần đầu rồi thì sẽ lại nói thêm vô số lần nữa để che lấp, bất kể Hàn Dương có nhận ra điều gì hay không, bây giờ cậu cũng chỉ có thể tiếp tục che giấu.
Hàn Dương quan sát cậu một hồi lâu, nhíu mày hỏi tiếp: “Chỉ có thế?”
“Không thì sao nữa?” Nói xong câu ấy, Hàn Dật thở phào, vì cậu thắng cược rồi, Hàn Dương thật sự bị cậu lừa.
Có vẻ như tin lời Hàn Dật, Hàn Dương khôi phục bộ dạng bình thường, “Nếu có chuyện gì thì anh hy vọng em có thể bàn bạc với anh, anh nhất định sẽ giúp em.”
“Vâng!” Hàn Dật gật đầu như bé cưng ngoan ngoãn, “Hiện tại em chỉ hy vọng đêm nay anh có thể ở bên cạnh em!” Biết tên kia vẫn đang ở bên cạnh mình, Hàn Dật thật sự không muốn đơn độc trong căn phòng này với hắn.
“Chà? Anh có thể nghĩ là em đang mời gọi anh không?” Dứt lời Hàn Dương và Hàn Dật nhìn nhau bật cười, anh cúi đầu hôn môi cậu, được cậu nhiệt tình đáp lại thì anh dâng trào lửa dục, bàn tay cũng hạnh kiểm xấu luồn vào trong áo Hàn Dật xoa nắn, cả hai đều kích động, động tác dần dần kịch liệt hơn.
“Xoảng!” Tiếng thủy tinh vỡ nát cắt ngang hai người đang quấn lấy nhau trên giường.
Nhìn theo tiếng vỡ, hóa ra là kính cường lực của cửa sổ bị vỡ, cả hai đều không còn tâm trạng mê mẩn như vừa rồi, Hàn Dật lén nắm chặt nắm đấm.
Hàn Dương gọi người đến kiểm tra tình huống, người ta kiểm tra rất lâu, cuối cùng cho rằng có thể là thời tiết nên dẫn đến cửa kính vỡ tung, vì không thể tìm được loại kính phù hợp để sửa cửa sổ trước khi trời tối nên Hàn Dương gọi Hàn Dật vào phòng mình ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.