Chương 62: Lễ mừng (2)
Mực Thích Lặn Nước
12/04/2023
Bởi vì chỉ làm cho có lệ, do đó Lumian rất rảnh rỗi liếc nhìn xung quanh.
Hắn không phát hiện ra biểu hiện của các thôn dân có gì đó khác lạ, theo bản năng ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bức tranh vầng mặt trời vàng rực chói lọi ở trên đỉnh đầu.
Đột nhiên, Lumian biết vì sao mình luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Rất nhiều người trong thôn đã thật lâu rồi không ca ngợi vầng mặt trời!
Đối với một thôn trang lấy tín ngưỡng Mặt Trời Vĩnh Hằng làm chủ, có lẽ trong sinh hoạt hàng ngày thường xuyên xuất hiện những lời nói như “Ca ngợi vầng mặt trời”, “Thần của ta Cha của ta”, nhưng Lumian hồi tưởng lại khoảng thời gian này, phát hiện mình rất ít nghe thấy!
Là một tín đồ nửa vời, thật ra bình thường hắn cũng không nói lời nói tương tự, cộng thêm đã đắc tội cha xứ, có một khoảng thời gian không đến nhà thờ tham dự hoạt động gì, do đó trước đó cũng không biết là có vấn đề gì, mãi cho đến hôm nay, đứng ở trong nhà thờ trang nghiêm, trong hoàn cảnh ánh vàng treo cao, hắn mới đột nhiên nhận thấy khác lạ.
Ngay sau đó, nội dung của bức thư cầu cứu đã được hắn phục dựng lại hiện lên trong đầu:
- Bọn ta cần phải nhanh chóng nhận được trợ giúp.
- Người xung quanh càng ngày càng kỳ quái.
Người xung quanh càng ngày càng kỳ quái… Khoảnh khắc này, Lumian có lý giải và tán thành càng sâu hơn với câu nói này.
Hắn lại liếc nhìn bốn phía, muốn tìm thấy bóng dáng của những người xứ khác như Leah.
Nhưng hình như mấy người Ryan không tới quan sát lễ mừng Mùa Chay.
- Thật đúng là, khi nên xuất hiện lại không xuất hiện...
Lumian lẩm bẩm trong lòng.
Hắn giả bộ như không phát hiện ra điều gì, phát ra âm thanh, gia nhập hợp xướng.
Đợi đến khi tiếng ca ngừng lại, lễ mừng kết thúc, hắn ghé vào bên tai Aurora hạ thấp giọng nói:
- Về nhà trước, lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Là người hộ tống tinh linh mùa xuân diễu hành, hắn còn phải tham dự một khâu cuối cùng của nghi thức, không thể rời đi trước giống như những người khác.
Hắn cũng không định cố tình xông ra nhà thờ, như vậy thật sự có thể khiến cho khác thường bùng nổ trước thời hạn.
Aurora như có đăm chiêu gật đầu:
- Được.
Nàng không hỏi nhiều, cùng với phu nhân Puares và phần lớn thôn dân rời khỏi nhà thờ.
Không bao lâu, nơi đây chỉ còn lại những người trẻ tuổi đã tham gia lễ diễu hành chúc phúc và Ava là hóa thân của tinh linh mùa xuân.
Những kính dâng đã thu được trước đó, trừ bỏ một phần ném vào trong sông, toàn bộ đang được đặt ở bên cạnh Ava, mặt khác còn có các loại đồ vật như cỏ chăn nuôi, rìu, xẻng, roi, gậy đuổi ngỗng mang ý nghĩa tượng trưng.
Tiếp theo, đám người Lumian chỉ cần chờ đợi một người từ bên ngoài nhà thờ đi vào tuyên bố đưa tinh linh mùa xuân rời đi là có thể vây quanh Ava và lấy vòng nguyệt quế, vòng cổ, nhánh cây, lá cây ở trên người nàng.
Trong quá trình này, bọn họ cần phải lưu lại một lỗ hổng, tạo điều kiện cho tinh linh mùa xuân thoát khỏi thân thể của Ava.
Cũng chỉ trong thời gian hai ba mươi giây, cửa nhà thờ truyền đến một trận tiếng bước chân.
Lumian theo bản năng nhìn ra, thấy được hai người.
Một người là người chăn cừu Pierre Berry đặc biệt vội vàng trở về để tham gia Mùa Chay, hắn gầy yếu với hốc mắt hơi lõm xuống, khoác áo khoác dài màu nâu đậm có mũ trùm đầu, bên hông buộc sợi dây thừng, dưới chân đeo đôi giày da màu đen thật mới.
Khác với trước đó, mái tóc đen bóng dầu của hắn giống như đã được gội, thoạt nhìn coi như sạch sẽ và mềm mại, phần râu xồm xoàm cũng được xử lý sơ qua, không chỉ không còn dài như trước, hơn nữa chỉnh tề rất nhiều.
Lúc này, đôi mắt màu lam của hắn vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như trước.
Một người khác là cha xứ Guillaume Bene, hắn vẫn mặc trường bào màu trắng viền vàng đại biểu cho giáo sĩ, tóc đen nhợt nhạt, cái mũi hơi khoằm, khí chất uy nghiêm, cho dù vóc người không cao lắm, chưa đến 1m7, nhưng vẫn khiến cho Pierre Berry ở bên cạnh lép vế.
Cha xứ… sao hắn lại vào đây? Lumian vừa kinh ngạc lại nghi ngờ.
Là giáo sĩ của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, hắn không nên xuất hiện ở trên lễ mừng dân gian không có công đoạn ca ngợi vầng mặt trời mới đúng.
Nghĩ đến nhóm người cha xứ đang ngầm mưu tính chuyện gì đó, nghĩ đến mình đã đắc tội hắn nặng nề, sau khi Lumian lấy lại tinh thần đã lập tức thong thả, bí ẩn nhưng dứt khoát lùi ra chỗ cửa bằng kính màu ở bên cạnh.
Bởi vì lúc này còn chưa đến giai đoạn vây quanh tinh linh mùa xuân Ava, đám người trẻ tuổi bọn họ đều đứng ở những chỗ khác nhau, do đó hành động của hắn không tính là dễ thấy.
Ava nhìn thấy cha xứ cũng hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến hắn là người cực kỳ có uy vọng trong thôn, để cho hắn đến tuyên bố kết thúc lễ mừng Mùa Chay còn thích hợp hơn bất cứ kẻ nào khác, nên lại lần nữa nở nụ cười.
Rất nhanh, cha xứ Guillaume Bene và người chăn cừu Pierre Berry đã đi đến bên cạnh Ava.
Cha xứ trầm giọng nói:
- Tiễn tinh linh mùa xuân rời đi.
Đám người ngoài Lumian ra bắt đầu chuẩn bị nhằm vào Ava, bao vây nàng lại.
- Tiễn tinh linh mùa xuân rời đi!
Người chăn cừu Pierre Berry vừa hô lớn vừa cười tủm tỉm khom lưng xuống.
Không ổn! Lumian nhìn thấy một màn này giật thột, theo bản năng bước chân phải ra, thân thể nghiêng tới trước.
Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, Pierre Berry đã cầm rìu trong đống đồ vật lên, hai tay nắm chặt, đứng thẳng người, dùng sức vung lên!
Phập một tiếng, chỗ cổ Ava có rất nhiều máu tươi bắn ra, giống như có một lớp sương mù màu đỏ thắm nhanh chóng thành hình ở đó.
Phịch.
Đầu của Ava lẻ loi rơi xuống đất, lăn tầm vài vòng trong vết máu, cuối cùng khuôn mặt hướng lên trên.
Trong ánh mắt nàng vẫn còn lưu lại vui sướng rõ ràng.
Lumian đang chạy về phía nàng hai bước lòng trầm xuống, lập tức xoay người lại, chạy đến cửa bằng kính màu ở bên cạnh.
Hắn không phát hiện ra biểu hiện của các thôn dân có gì đó khác lạ, theo bản năng ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bức tranh vầng mặt trời vàng rực chói lọi ở trên đỉnh đầu.
Đột nhiên, Lumian biết vì sao mình luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Rất nhiều người trong thôn đã thật lâu rồi không ca ngợi vầng mặt trời!
Đối với một thôn trang lấy tín ngưỡng Mặt Trời Vĩnh Hằng làm chủ, có lẽ trong sinh hoạt hàng ngày thường xuyên xuất hiện những lời nói như “Ca ngợi vầng mặt trời”, “Thần của ta Cha của ta”, nhưng Lumian hồi tưởng lại khoảng thời gian này, phát hiện mình rất ít nghe thấy!
Là một tín đồ nửa vời, thật ra bình thường hắn cũng không nói lời nói tương tự, cộng thêm đã đắc tội cha xứ, có một khoảng thời gian không đến nhà thờ tham dự hoạt động gì, do đó trước đó cũng không biết là có vấn đề gì, mãi cho đến hôm nay, đứng ở trong nhà thờ trang nghiêm, trong hoàn cảnh ánh vàng treo cao, hắn mới đột nhiên nhận thấy khác lạ.
Ngay sau đó, nội dung của bức thư cầu cứu đã được hắn phục dựng lại hiện lên trong đầu:
- Bọn ta cần phải nhanh chóng nhận được trợ giúp.
- Người xung quanh càng ngày càng kỳ quái.
Người xung quanh càng ngày càng kỳ quái… Khoảnh khắc này, Lumian có lý giải và tán thành càng sâu hơn với câu nói này.
Hắn lại liếc nhìn bốn phía, muốn tìm thấy bóng dáng của những người xứ khác như Leah.
Nhưng hình như mấy người Ryan không tới quan sát lễ mừng Mùa Chay.
- Thật đúng là, khi nên xuất hiện lại không xuất hiện...
Lumian lẩm bẩm trong lòng.
Hắn giả bộ như không phát hiện ra điều gì, phát ra âm thanh, gia nhập hợp xướng.
Đợi đến khi tiếng ca ngừng lại, lễ mừng kết thúc, hắn ghé vào bên tai Aurora hạ thấp giọng nói:
- Về nhà trước, lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Là người hộ tống tinh linh mùa xuân diễu hành, hắn còn phải tham dự một khâu cuối cùng của nghi thức, không thể rời đi trước giống như những người khác.
Hắn cũng không định cố tình xông ra nhà thờ, như vậy thật sự có thể khiến cho khác thường bùng nổ trước thời hạn.
Aurora như có đăm chiêu gật đầu:
- Được.
Nàng không hỏi nhiều, cùng với phu nhân Puares và phần lớn thôn dân rời khỏi nhà thờ.
Không bao lâu, nơi đây chỉ còn lại những người trẻ tuổi đã tham gia lễ diễu hành chúc phúc và Ava là hóa thân của tinh linh mùa xuân.
Những kính dâng đã thu được trước đó, trừ bỏ một phần ném vào trong sông, toàn bộ đang được đặt ở bên cạnh Ava, mặt khác còn có các loại đồ vật như cỏ chăn nuôi, rìu, xẻng, roi, gậy đuổi ngỗng mang ý nghĩa tượng trưng.
Tiếp theo, đám người Lumian chỉ cần chờ đợi một người từ bên ngoài nhà thờ đi vào tuyên bố đưa tinh linh mùa xuân rời đi là có thể vây quanh Ava và lấy vòng nguyệt quế, vòng cổ, nhánh cây, lá cây ở trên người nàng.
Trong quá trình này, bọn họ cần phải lưu lại một lỗ hổng, tạo điều kiện cho tinh linh mùa xuân thoát khỏi thân thể của Ava.
Cũng chỉ trong thời gian hai ba mươi giây, cửa nhà thờ truyền đến một trận tiếng bước chân.
Lumian theo bản năng nhìn ra, thấy được hai người.
Một người là người chăn cừu Pierre Berry đặc biệt vội vàng trở về để tham gia Mùa Chay, hắn gầy yếu với hốc mắt hơi lõm xuống, khoác áo khoác dài màu nâu đậm có mũ trùm đầu, bên hông buộc sợi dây thừng, dưới chân đeo đôi giày da màu đen thật mới.
Khác với trước đó, mái tóc đen bóng dầu của hắn giống như đã được gội, thoạt nhìn coi như sạch sẽ và mềm mại, phần râu xồm xoàm cũng được xử lý sơ qua, không chỉ không còn dài như trước, hơn nữa chỉnh tề rất nhiều.
Lúc này, đôi mắt màu lam của hắn vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như trước.
Một người khác là cha xứ Guillaume Bene, hắn vẫn mặc trường bào màu trắng viền vàng đại biểu cho giáo sĩ, tóc đen nhợt nhạt, cái mũi hơi khoằm, khí chất uy nghiêm, cho dù vóc người không cao lắm, chưa đến 1m7, nhưng vẫn khiến cho Pierre Berry ở bên cạnh lép vế.
Cha xứ… sao hắn lại vào đây? Lumian vừa kinh ngạc lại nghi ngờ.
Là giáo sĩ của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, hắn không nên xuất hiện ở trên lễ mừng dân gian không có công đoạn ca ngợi vầng mặt trời mới đúng.
Nghĩ đến nhóm người cha xứ đang ngầm mưu tính chuyện gì đó, nghĩ đến mình đã đắc tội hắn nặng nề, sau khi Lumian lấy lại tinh thần đã lập tức thong thả, bí ẩn nhưng dứt khoát lùi ra chỗ cửa bằng kính màu ở bên cạnh.
Bởi vì lúc này còn chưa đến giai đoạn vây quanh tinh linh mùa xuân Ava, đám người trẻ tuổi bọn họ đều đứng ở những chỗ khác nhau, do đó hành động của hắn không tính là dễ thấy.
Ava nhìn thấy cha xứ cũng hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến hắn là người cực kỳ có uy vọng trong thôn, để cho hắn đến tuyên bố kết thúc lễ mừng Mùa Chay còn thích hợp hơn bất cứ kẻ nào khác, nên lại lần nữa nở nụ cười.
Rất nhanh, cha xứ Guillaume Bene và người chăn cừu Pierre Berry đã đi đến bên cạnh Ava.
Cha xứ trầm giọng nói:
- Tiễn tinh linh mùa xuân rời đi.
Đám người ngoài Lumian ra bắt đầu chuẩn bị nhằm vào Ava, bao vây nàng lại.
- Tiễn tinh linh mùa xuân rời đi!
Người chăn cừu Pierre Berry vừa hô lớn vừa cười tủm tỉm khom lưng xuống.
Không ổn! Lumian nhìn thấy một màn này giật thột, theo bản năng bước chân phải ra, thân thể nghiêng tới trước.
Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, Pierre Berry đã cầm rìu trong đống đồ vật lên, hai tay nắm chặt, đứng thẳng người, dùng sức vung lên!
Phập một tiếng, chỗ cổ Ava có rất nhiều máu tươi bắn ra, giống như có một lớp sương mù màu đỏ thắm nhanh chóng thành hình ở đó.
Phịch.
Đầu của Ava lẻ loi rơi xuống đất, lăn tầm vài vòng trong vết máu, cuối cùng khuôn mặt hướng lên trên.
Trong ánh mắt nàng vẫn còn lưu lại vui sướng rõ ràng.
Lumian đang chạy về phía nàng hai bước lòng trầm xuống, lập tức xoay người lại, chạy đến cửa bằng kính màu ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.