Chương 39: Phong tục (1)
Mực Thích Lặn Nước
12/04/2023
Lumian không tự chủ nín thở, thụt lùi thân thể ra đằng sau.
Naroka không hề đi sang bên này, nàng chậm rãi, thong thả đi về phía rừng cây nhỏ, biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.
- Trạng thái của nàng không thích hợp lắm… đã xảy ra chuyện gì sao?
Lumian cảm thấy lo lắng.
Khoảng thời gian gần đây, tình huống khác thường trong thôn càng ngày càng nhiều.
Hắn lại liếc nhìn ra xa bên ngoài một lúc, bóng đêm đã quay về yên tĩnh, chỉ có lá cây đang lay động chứng minh tồn tại của gió.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Giọng Aurora đột nhiên vang lên ở sau lưng hắn.
Lumian không sợ hãi lại còn lấy làm mừng rỡ, xoay người lại, nói với tỷ tỷ đang mặc áo ngủ loại hai mảnh:
- Ngươi cũng phát hiện ra đúng không?
- Không có.
Mái tóc màu vàng của Aurora hơi lộn xộn và xõa tung, vừa nhìn đã biết mới vừa rời giường.
Ngay sau đó, nàng tức giận nói:
- Ta không thấy có gì không đúng cả, ta chỉ biết có thằng cha nào đó hơn nửa đêm không ngủ, đứng quanh quẩn ở bên cửa sổ.
- Tối đa chỉ còn một giờ nữa là trời đã sáng, sao có thể tính là hơn nửa đêm chứ...
Lumian theo thói quen lẩm bẩm một câu, sau đó mới hỏi:
- Không phải bởi vì con cú mèo kia lại bay đến bên cửa sổ nên ngươi mới đi tới đây sao? Không nhìn thấy Naroka ở bên ngoài kia sao?
- Naroka?
Aurora khó có được lộ ra vẻ mờ mịt.
Lumian không giấu giếm, thuật lại câu chuyện kể từ khi mình tỉnh lại phát hiện bên ngoài cửa sổ có bóng đen cho đến Naroka với trạng thái kỳ quái đi vào trong rừng cây nhỏ.
Về phần chỗ đặc thù do minh tưởng mang đến ở cảnh trong mơ, hắn định xin tư vấn từ chỗ cô gái thần bí kia trước rồi mới cân nhắc xem nên dùng phương thức nào để nói cho Aurora, hoặc lại giấu giếm thêm một khoảng thời gian nữa, miễn cho tỷ tỷ ngăn cản mình thu hoạch sức mạnh siêu phàm.
Lông mày màu vàng đẹp mắt của Aurora nhíu lại:
- Naroka có thể đã xảy ra vấn đề…
- Đợi đến bình minh ngươi đi qua nhà bọn họ nhìn xem.
- Vấn đề gì?
Lumian hỏi theo bản năng.
- Sao ta biết được? Mới vừa rồi ta không nhìn thấy, không thể phán đoán chính xác được.
Aurora tức giận trả lời.
- Ngươi thật sự không nhìn thấy sao?
Lumian còn tưởng rằng tỷ tỷ theo dõi toàn bộ quá trình bên này.
Aurora a lên một tiếng:
- Ngươi cho rằng muốn nhìn thấy cái gì thì có thể nhìn thấy cái đó sao? Nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy ngươi nên cân nhắc đến chuyện chọn mộ cho ta đi.
- Ta sẽ không rảnh rỗi không có việc gì đi nhìn ra bên ngoài. Ta chỉ vì theo dõi trạng thái của ngươi, thấy có cái gì không đúng nên mới có thể tỉnh lại.
Tỷ tỷ mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy để ý đến ta à… Lumian sửng sốt một chút, không nhịn được trợn trừng mắt lên.
Aurora lời nói sâu xa bổ sung thêm:
- Do đó, ta mới nói cho ngươi biết, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, chuyện không nên nghe thì đừng nghe, truy tìm sức mạnh siêu phàm là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
- Ừm.
Lumian trịnh trọng gật đầu.
Cùng lúc đó, hắn âm thầm nói trong lòng mình:
- Chính bởi vì nguy hiểm, cho nên ta mới không thể để cho ngươi đi một mình được.
…
Dùng bữa sáng xong, Lumian lại nhận nhắc nhở của tỷ tỷ, đi thẳng đến nhà Naroka.
Hắn còn chưa đến gần, đã nhìn thấy rất nhiều thôn dân đứng ở ngoài cửa, trong số đó bao gồm cả mấy người bạn của mình, cùng với đám người Guillaume Lizier ba của Ava, Pierre Craig ba của Raymond, Ponce Bene đệ đệ của cha xứ.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lumian cẩn thận vòng qua Ponce Bene và vài tên côn đồ ở xung quanh hắn, đi đến bên cạnh Raymond.
Raymond hơi đau buồn nói:
- Naroka đã qua đời.
- Hả?
Tuy rằng Lumian đã chuẩn bị sẵn tinh thần Naroka gặp chuyện không may, nhưng không ngờ nàng lại chết.
Raymond thao thao bất tuyệt nói:
- Buổi sáng khi trời còn chưa sáng, cha xứ đã đến làm an ủi người chết cho nàng rồi.
- Hai ngày trước chúng ta còn tìm nàng hỏi truyền thuyết về phù thủy, nàng vẫn còn khỏe mạnh, thật tinh thần, sao lại đột nhiên qua đời chứ…
Buổi sáng khi trời còn chưa sáng? Lumian kinh hãi trong lòng.
Đúng vào khi đó hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Naroka, mà an ủi người chết của cha xứ hoặc là sớm hơn một chút, hoặc là muộn hơn một chút, sẽ không chênh lệch nhiều lắm.
Do đó thứ ta nhìn thấy lại chính là quỷ hồn của Naroka sao? Chuyện này xảy ra sau khi con cú mèo kia bay đến nhìn chằm chằm vào ta… Nó thật sự có thể mang linh hồn của nhân loại đi? Ừm, Naroka là một trong những người còn sống đã chứng kiến sự kiện phù thủy lúc trước… Nếu như không phải ta nghe lời tỷ tỷ nói, không có sau khi trời tối còn đi ra ngoài, khả năng đối tượng cha xứ an ủi người chết sẽ đổi thành ta, a, an ủi người chết của hắn đối với ta là nhổ một cục đờm về phía ta đi… Không ngừng có đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu Lumian.
Raymond cũng không tán gẫu với hắn, đứng ở bên ngoài căn nhà hai tầng kia, lẳng lặng thương tiếc Naroka.
Lumian thu liễm ý tưởng, sau đó thấy ba người xứ khác Leah, Ryan và Valentine đã đi tới.
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?
Không đợi Lumian chào hỏi, Leah đã hỏi trước.
Bọn họ thấy trên đường tụ tập thật nhiều người.
Lumian thở dài nói:
- Các cải bắp của ta à, một lão phu nhân được mọi người tôn kính đã qua đời.
- Vậy vì sao các ngươi đều đứng ở ngoài cửa thế?
Leah không tỏ vẻ thương tiếc vội, bởi vì lời nói của Lumian không thể khiến cho người ta tin tưởng.
Nàng vẫn mặc bộ quần áo trước đó.
Lúc này Lumian làm ra động tác quan sát từ trên xuống dưới một cách rõ ràng, nhìn đến khiến Leah hơi run sợ trong lòng.
- Có chuyện gì vậy?
Ryan mở miệng hỏi.
Lumian cười nhẹ:
- Các ngươi chắc chắn không phải là người địa phương Darliege.
- Bọn ta đến từ Bigor.
Ryan thản nhiên trả lời.
Bigor là tỉnh phủ của tỉnh Leiston nước cộng hòa Intis, Darliege lại là một thành thị ở biên giới phía nam tỉnh Leiston, cai quản một mảng lớn khu vực bao gồm thôn Cordu ở trong đó.
- Khó trách các ngươi không biết rõ phong tục của vùng Darliege.
Naroka không hề đi sang bên này, nàng chậm rãi, thong thả đi về phía rừng cây nhỏ, biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.
- Trạng thái của nàng không thích hợp lắm… đã xảy ra chuyện gì sao?
Lumian cảm thấy lo lắng.
Khoảng thời gian gần đây, tình huống khác thường trong thôn càng ngày càng nhiều.
Hắn lại liếc nhìn ra xa bên ngoài một lúc, bóng đêm đã quay về yên tĩnh, chỉ có lá cây đang lay động chứng minh tồn tại của gió.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Giọng Aurora đột nhiên vang lên ở sau lưng hắn.
Lumian không sợ hãi lại còn lấy làm mừng rỡ, xoay người lại, nói với tỷ tỷ đang mặc áo ngủ loại hai mảnh:
- Ngươi cũng phát hiện ra đúng không?
- Không có.
Mái tóc màu vàng của Aurora hơi lộn xộn và xõa tung, vừa nhìn đã biết mới vừa rời giường.
Ngay sau đó, nàng tức giận nói:
- Ta không thấy có gì không đúng cả, ta chỉ biết có thằng cha nào đó hơn nửa đêm không ngủ, đứng quanh quẩn ở bên cửa sổ.
- Tối đa chỉ còn một giờ nữa là trời đã sáng, sao có thể tính là hơn nửa đêm chứ...
Lumian theo thói quen lẩm bẩm một câu, sau đó mới hỏi:
- Không phải bởi vì con cú mèo kia lại bay đến bên cửa sổ nên ngươi mới đi tới đây sao? Không nhìn thấy Naroka ở bên ngoài kia sao?
- Naroka?
Aurora khó có được lộ ra vẻ mờ mịt.
Lumian không giấu giếm, thuật lại câu chuyện kể từ khi mình tỉnh lại phát hiện bên ngoài cửa sổ có bóng đen cho đến Naroka với trạng thái kỳ quái đi vào trong rừng cây nhỏ.
Về phần chỗ đặc thù do minh tưởng mang đến ở cảnh trong mơ, hắn định xin tư vấn từ chỗ cô gái thần bí kia trước rồi mới cân nhắc xem nên dùng phương thức nào để nói cho Aurora, hoặc lại giấu giếm thêm một khoảng thời gian nữa, miễn cho tỷ tỷ ngăn cản mình thu hoạch sức mạnh siêu phàm.
Lông mày màu vàng đẹp mắt của Aurora nhíu lại:
- Naroka có thể đã xảy ra vấn đề…
- Đợi đến bình minh ngươi đi qua nhà bọn họ nhìn xem.
- Vấn đề gì?
Lumian hỏi theo bản năng.
- Sao ta biết được? Mới vừa rồi ta không nhìn thấy, không thể phán đoán chính xác được.
Aurora tức giận trả lời.
- Ngươi thật sự không nhìn thấy sao?
Lumian còn tưởng rằng tỷ tỷ theo dõi toàn bộ quá trình bên này.
Aurora a lên một tiếng:
- Ngươi cho rằng muốn nhìn thấy cái gì thì có thể nhìn thấy cái đó sao? Nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy ngươi nên cân nhắc đến chuyện chọn mộ cho ta đi.
- Ta sẽ không rảnh rỗi không có việc gì đi nhìn ra bên ngoài. Ta chỉ vì theo dõi trạng thái của ngươi, thấy có cái gì không đúng nên mới có thể tỉnh lại.
Tỷ tỷ mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy để ý đến ta à… Lumian sửng sốt một chút, không nhịn được trợn trừng mắt lên.
Aurora lời nói sâu xa bổ sung thêm:
- Do đó, ta mới nói cho ngươi biết, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, chuyện không nên nghe thì đừng nghe, truy tìm sức mạnh siêu phàm là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
- Ừm.
Lumian trịnh trọng gật đầu.
Cùng lúc đó, hắn âm thầm nói trong lòng mình:
- Chính bởi vì nguy hiểm, cho nên ta mới không thể để cho ngươi đi một mình được.
…
Dùng bữa sáng xong, Lumian lại nhận nhắc nhở của tỷ tỷ, đi thẳng đến nhà Naroka.
Hắn còn chưa đến gần, đã nhìn thấy rất nhiều thôn dân đứng ở ngoài cửa, trong số đó bao gồm cả mấy người bạn của mình, cùng với đám người Guillaume Lizier ba của Ava, Pierre Craig ba của Raymond, Ponce Bene đệ đệ của cha xứ.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lumian cẩn thận vòng qua Ponce Bene và vài tên côn đồ ở xung quanh hắn, đi đến bên cạnh Raymond.
Raymond hơi đau buồn nói:
- Naroka đã qua đời.
- Hả?
Tuy rằng Lumian đã chuẩn bị sẵn tinh thần Naroka gặp chuyện không may, nhưng không ngờ nàng lại chết.
Raymond thao thao bất tuyệt nói:
- Buổi sáng khi trời còn chưa sáng, cha xứ đã đến làm an ủi người chết cho nàng rồi.
- Hai ngày trước chúng ta còn tìm nàng hỏi truyền thuyết về phù thủy, nàng vẫn còn khỏe mạnh, thật tinh thần, sao lại đột nhiên qua đời chứ…
Buổi sáng khi trời còn chưa sáng? Lumian kinh hãi trong lòng.
Đúng vào khi đó hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Naroka, mà an ủi người chết của cha xứ hoặc là sớm hơn một chút, hoặc là muộn hơn một chút, sẽ không chênh lệch nhiều lắm.
Do đó thứ ta nhìn thấy lại chính là quỷ hồn của Naroka sao? Chuyện này xảy ra sau khi con cú mèo kia bay đến nhìn chằm chằm vào ta… Nó thật sự có thể mang linh hồn của nhân loại đi? Ừm, Naroka là một trong những người còn sống đã chứng kiến sự kiện phù thủy lúc trước… Nếu như không phải ta nghe lời tỷ tỷ nói, không có sau khi trời tối còn đi ra ngoài, khả năng đối tượng cha xứ an ủi người chết sẽ đổi thành ta, a, an ủi người chết của hắn đối với ta là nhổ một cục đờm về phía ta đi… Không ngừng có đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu Lumian.
Raymond cũng không tán gẫu với hắn, đứng ở bên ngoài căn nhà hai tầng kia, lẳng lặng thương tiếc Naroka.
Lumian thu liễm ý tưởng, sau đó thấy ba người xứ khác Leah, Ryan và Valentine đã đi tới.
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?
Không đợi Lumian chào hỏi, Leah đã hỏi trước.
Bọn họ thấy trên đường tụ tập thật nhiều người.
Lumian thở dài nói:
- Các cải bắp của ta à, một lão phu nhân được mọi người tôn kính đã qua đời.
- Vậy vì sao các ngươi đều đứng ở ngoài cửa thế?
Leah không tỏ vẻ thương tiếc vội, bởi vì lời nói của Lumian không thể khiến cho người ta tin tưởng.
Nàng vẫn mặc bộ quần áo trước đó.
Lúc này Lumian làm ra động tác quan sát từ trên xuống dưới một cách rõ ràng, nhìn đến khiến Leah hơi run sợ trong lòng.
- Có chuyện gì vậy?
Ryan mở miệng hỏi.
Lumian cười nhẹ:
- Các ngươi chắc chắn không phải là người địa phương Darliege.
- Bọn ta đến từ Bigor.
Ryan thản nhiên trả lời.
Bigor là tỉnh phủ của tỉnh Leiston nước cộng hòa Intis, Darliege lại là một thành thị ở biên giới phía nam tỉnh Leiston, cai quản một mảng lớn khu vực bao gồm thôn Cordu ở trong đó.
- Khó trách các ngươi không biết rõ phong tục của vùng Darliege.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.