Chương 250: Ám sát
Mực Thích Lặn Nước
05/03/2020
Irene ngậm chặt miệng, trong phẫn nộ mang theo sợ hãi nhìn khuôn mặt gầy gò nụ cười ấm áp của ngài đại sứ.
Bechlangen vươn tay phải, mặt trên bao trùm một tầng lửa hồng, ngọn lửa lặng lẽ nhảy nhót.
Hắn tiến lên hai bước, làm ra tư thái mang bàn tay ấn lên trên da của Irene.
Điều này làm cho Irene nghĩ tới quan thẩm vấn tàn nhẫn sẽ dùng khối sắt được đốt đỏ hồng áp lên thân thể mục tiêu, mang đến thể nghiệm cực độ đau đớn mà trong rất nhiều tiểu thuyết miêu tả.
"Không, đối với tiểu thư mỹ lệ không thể thô bạo như vậy." Bechlangen bỗng nhiên dừng bàn tay lại, cười khẽ một tiếng.
Hắn vung mạnh lên, mang ngọn lửa hồng nọ biến thành một cây roi màu đỏ.
Cây roi này tỏa ra sức nóng, có từng khớp gai ngược.
Bốp!
Bechlangen quất ra roi lửa, quất lên trên người Irene, quất đến y phục bị đốt cháy đi, trên da xuất hiện một dấu vết màu thâm đen, quất đến mặt nàng vặn vẹo, kêu thảm thiết ra tiếng.
"Là ai phái cô tới?" Bechlangen dùng thanh âm ôn nhu lại hỏi.
Môi Irene ngập ngừng vài cái, rốt cuộc mở ra:
"Là. . ."
Ngay ở lúc Bechlangen theo bản năng lắng nghe đáp án, trong mắt hắn đột nhiên chiếu ra một mảng màu máu.
Không tốt! Bechlangen ngã mạnh về phía sau, lăn vòng trên mặt đất.
Mà ở vị trí hắn trước đó đứng, có ngọn lửa bốc lên, tạo thành một bức tường hừng hực thiêu đốt.
Phốc phốc phốc! Máu cùng thịt vãi ra như mưa, đánh lên trên bức tường lửa, tạo thành những tiếng xèo xèo.
Có một bộ phận trong chúng xuyên thấu qua tầng lửa, trải ở trên mặt đất thành một con đường màu máu.
Cuối con đường này chính là Bechlangen đại sứ Intis đang đứng lên.
Hắn thấy bụng Irene bị xé rách ra, thấy bên trong vươn hai cánh tay dính đầy chất lỏng dèo quẹo.
Hai cánh tay này đột nhiên chống một cái, một bóng người chui ra từ trong bụng tiểu thư Irene xinh đẹp, cả thân thể "nó" bao trùm chất lỏng màu máu dinh dính không ngừng nhỏ xuống đất, lướn chừng một người nam trưởng thành bình thường.
Rất khó tưởng tượng, Irene là một phụ nữ bình thường bụng không có nhô ra, trong cơ thể lại có thể ẩn giấu một thứ như vậy!
Làm sao mà chứa được cơ chứ!
Phành!
Thân thể Irene từ đầu trở xuống nổ tung hoàn toàn, hóa thành huyết nhục thuần túy, ùa đến trên thân của thứ hình người kia, cùng chất lỏng đang không ngừng nhỏ xuống kia hỗn hợp thành một cái trường bào quái dị màu đỏ.
Bóng người lộ ra gương mặt của bản thân, gương mặt xinh đẹp yêu dị giống như phái nữ, mà trường bào màu máu trên người "nó", ở ánh lửa chiếu rọi, giống như là một đóa hoa tươi nở rộ.
"Giáo chủ Rose!" Làm nhân viên tình báo có thâm niên, Bechlangen lập tức liên tưởng đến tên của danh sách đối ứng.
Danh sách 6 con đường "Người kỳ bí", "Giáo chủ Rose "
Mỗi một vị "Giáo chủ Rose" đều là chuyên gia ma pháp huyết nhục!
Người phi phàm danh sách này có thể quỷ dị trốn vào trong cơ thể người khác, để tránh né các loại điều tra.
Nhưng thời điểm hắn chui ra, kí chủ sẽ bởi vậy mà mất đi sinh mệnh.
"Vì chủ!" Cái đầu còn sót lại của Irene thấp kêu một tiếng, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
"Giáo chủ Rose" vươn tay phải, điểm bốn lần ở ngực, dựa theo trình tự dưới trên phải trái.
Đôi mắt ánh lên màu máu cùng ánh lửa của hắn lập tức nhìn về phía Bechlangen, chân phải bỗng nhiên tiến một bước, xuyên qua bức tường lửa kia, không nhận một chút thương tích vì bỏng nào, chỉ là có chất lỏng màu đỏ sậm đang không ngừng nhỏ xuống.
Bechlangen lại về phía sau, đột nhiên cất cao tiếng nói:
"Người đâu!"
"Hỗ trợ!"
Tuy trợ thủ đắc lực nhất của hắn là Rosago cùng mấy nhân viên tình báo đã bị phái đi ra ngoài, nhưng trong đại sứ quán vẫn không khuyết thiếu người phi phàm, đó là nhóm võ quan được vương quốc Ruen cho phép, là lực lượng bảo hộ nơi này!
Một người danh sách 5, một người danh sách 6, ba người danh sách 7, cùng với chừng mười người danh sách 8 cùng danh sách 9.
Thanh âm của Bechlangen không ngừng quanh quẩn ở trong phòng, lại không thể truyền ra ngoài được, âm nhạc bên ngoài không thay đổi, vũ hội không dừng.
Nơi này tựa như trở thành một thế giới độc lập ngăn cách!
"Cái này. . ." Bechlangen lý trí đình chỉ hô lên, nheo mắt lại, nhìn kỹ bốn phía.
Vị "Giáo chủ Rose" kia không nóng lòng động thủ, cười nhẹ một tiếng nói:
"Đây là ý nguyện của chính mày, quy tắc tự mình chế định."
"Trước đó mày nói cho thủ vệ, không được quấy rầy, không được tới gần, không cho người khác lại đây."
"Ừm. . . Tao phóng đại ý nguyện của mày quy tắc của mày, hơi làm vặn vẹo chút, mày muốn phá đi loại ngăn cách không gian này, phải chiến thắng chính mình."
Sắc mặt Bechlangen khẽ biến, từ loại đặc điểm nhìn như tuân thủ quy tắc này, thực tế lại tiến hành vặn vẹo, không ngừng hấp thu lực lượng trật tự để phục vụ cho bản thân, nghĩ tới một cái tên danh sách khác.
"Nam tước hủ hóa!" Bechlangen gầm nhẹ một tiếng.
Đây là con đường "Luật sư", cũng chính là danh sách 6 con đường "Hắc hoàng đế".
Lời còn chưa dứt, Bechlangen sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực độ âm trầm, lại bồi thêm một câu:
"Người chăn cừu! Mày là Người chăn cừu!"
"Mày là ai của hội Cực Quang? Ngài A?"
"Tụi mày vì sao muốn ám sát tao?"
Vị "Giáo chủ Rose" kia, không, "Người chăn cừu" cười ha ha:
"Mày không cần biết tao là ai."
"Nhận chủ chiếu cố đi. . ."
Lời của hắn còn chưa dứt, thân thể đột nhiên cứng đờ, các khớp xương giống như mọc đầy rỉ sắt, cả người cứng ngắc, tựa như biến thành rối gỗ.
Bechlangen cười lên, vẻ âm trầm vừa rồi nháy mắt biến mất không thấy, hắn rút ra khăn tay màu trắng trong túi trên ngực trái, lau khóe miệng nói:
"Thật cao hứng mày có thể nói chuyện với tao nhiều như vậy, cho tao đủ thời gian."
Khăn tay màu trắng bị lấy đi, chỗ túi ngực trái lộ ra một cái đầu lớn chừng ngón tay cái, đây là một cái đầu rối gỗ mắt đen thui!
"Người chăn cừu" kia hé miệng, muốn nói chuyện, lại chỉ nghe thấy tiếng nói giống như từ xa xa truyền đến:
"Mày. . ."
Dừng một chút, thân thể hắn bỗng nhiên bành trướng, da trở nên đen thui, trên đầu mọc ra hai cái sừng sơn dương gấp khúc có hoa văn tà dị, sau lưng mọc ra đôi cánh tràn ngập hương vị lưu huỳnh.
"Người chăn cừu" đã tiếp cận ba mét, biến thành một sinh vật ác ma hóa.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn giống như bị người chặt chẽ găm ở mỗi một khớp xương, động tác cứng ngắc mà chậm chạp, suy nghĩ cũng bắt đầu mơ hồ.
"Mày còn có năng lực 'Ác ma'? Không hổ là 'Người chăn cừu', để tao đưa mày đi gặp chủ của mày." Bechlangen không nói lời thừa nữa, trong tay bên phải ngưng tụ ra một thanh trường thương lửa, mũi trường thương phủ lên ngọn lửa trắng.
Hắn xoay người vung cánh tay, muốn ném thanh trường thương ra, đóng đinh "Người chăn cừu" kia lên trên tường, rồi đốt thành tro bụi.
Danh sách 7 đối ứng "Âm mưu gia" gọi là "Kẻ phóng hỏa", cổ đại tên là "Hỏa pháp sư" !
Khụ! Khụ khụ khụ!
Đúng lúc này, Bechlangen ho khan kịch liệt, ho giống như muốn phun ra cả tim cùng phổi ra vậy, ho đến cây trường thương lửa mất đi khống chế, dần dần tiêu tán, ho đến sắc mặt đỏ bừng, trán nóng lên.
Vật phẩm thần kỳ mà hắn mượn dùng để tạo ảnh hưởng đối với kẻ địch cũng theo đó bị giải trừ, "Người chăn cừu" kia thoát khỏi đình trệ, khôi phục bình thường.
"Mày nghĩ tao vì sao phải nói chuyện với mày nhiều như vậy? Cảm giác viêm phổi nghiêm trọng cùng ho không ngừng được thế nào?" Khuôn mặt như ác ma kia nhếch miệng hỏi.
Vừa nghe như thế, Bechlangen bỗng nhiên nghĩ đến bộ dáng phụ nữ xinh đẹp yêu dị khi kẻ địch vừa mới xuất hiện, hối hận nói:
"Khụ khụ, tật bệnh!"
"Mày, khụ khụ, giết một, khụ khụ khụ, ma nữ thống khổ!"
"Người chăn cừu" giải trừ ác ma hóa, thân thể trở nên lờ mờ, tầng tầng lớp lớp.
Hắn ừm một tiếng rồi nói:
"Không, tao chỉ tiếp nhận U Ám Thánh Giả trao tặng."
"Tao biết 'Âm mưu gia' luôn luôn có nhiều loại biện pháp, cho nên, kế tiếp tao phải dùng năng lực mạnh nhất của tao, không để cho mày ôm hy vọng không cần thiết gì đó."
Trước mặt hắn hiện ra một quyển sách, quyển sách trong suốt mơ hồ.
Cuốn sách xa xưa này nhanh lật ra, đồng thời thấp giọng ngâm xướng:
"Tôi đi đến, tôi thấy được, tôi ghi lại."
"Chỉ cần tao ghi lại được, tao có thể sử dụng một lần, đây là năng lực mà U Ám Thánh Giả cố ý thẻ hiện với tao, tuy chỉ có thể có một nửa hiệu quả nguyên bản, nhưng vậy là đủ rồi." Thanh âm "Người chăn cừu" trở nên không linh, thân thể bị hắc ám dâng lên từ cuốn sách bao vây.
Hắn rất nhanh biến thành một Người khổng lồ chừng hai thước ba, cả thân thể bao trùm khôi giáp màu đen, lạnh như băng, chỉ có vị trí mắt, lóe ra hai luồng hào quang đỏ thẩm.
Kỵ sĩ hắc ám này giơ lên đại kiếm nặng nề thẳng tắp trong tay, bước ra một bước về phía trước, bổ mạnh một cái.
"Không!"
"Vì sao?"
Bechlangen kêu thảm thiết, tầng tầng lửa trào ra trong cơ thể hắn bị chém tan, các loại hào quang không ngừng bùng nổ cũng bị chém tan, thân thể hắn đã bị chém thành hai nửa.
Thịch thịch! Bechlangen ngã ra trên đất, mặt cắt không có chút máu tràn ra, ngay cả linh hồn của hắn, tựa như cũng bị trường kiếm nặng nề hắc ám u giống như không tồn tại kia ăn mòn mất.
Oành đùng! Oành đùng! Oành đùng!
Những luồng lửa dâng lên từ trong cơ thể Bechlangen mất đi khống chế, nổ tung làm cho phòng có dấu hiệu sụp đổ, chấn đến thủy tinh xoảng xoảng xoảng rung động, mà lúc này, bởi vì cách ly từ ý nguyện bản thân hắn sinh ra đã theo hắn tử vong mà biến mất không thấy.
"Người chăn cừu" kia không có dừng lại, cũng không chờ đợi đặc tính phi phàm phân ra, khôi phục bộ dáng lờ mờ vừa rồi, bắt lấy cơ hội nhóm võ quan đại sứ quán còn chưa tới, xuyên qua tầng tầng vách tường, đi vào trong bóng tối bên ngoài.
. . .
Số 15 phố Minsk, Klein tay phải đưa lên tay nắm cửa tạm dừng một chút.
Hắn quyết định ở trước khi mở cửa, vẫn tung đồng xu để bảo hiểm.
Nếu Ian đã đến, hình ảnh gợi ý nhìn thấy từ bói toán cảnh trong mơ đã xuất hiện, vậy nguy hiểm có khả năng buông xuống bất cứ lúc nào!
Thầm đọc lời nói "khách ở bên ngoài sẽ mang đến nguy hiểm", Klein tung lên đồng tiền xu một phần tư penny, rồi nhìn nó rơi vào lòng bàn tay, con số hướng lên trên.
Phủ định. . . Klein tự nói một câu, đưa tay ra xoay tay nắm cửa.
Nhưng hắn cũng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác, hắn biết người bên cạnh đại sứ kia là người trong danh sách cùng con đường có thể làm nhiễu bói toán của mình.
Nếu là đối phương, được đáp án sai lầm là rất bình thường!
Đáng tiếc, không có thời gian cũng như không có cơ hội đi phía trên sương mù xám xác nhận. . . Klein dùng linh thị cách ván gỗ nhìn ra ngoài một hồi, không phát hiện vấn đề gì, lúc này mới kéo ra cửa phòng, lui về phía sau hai bước.
Cảnh sát trưởng Fasin mặc đồng phục đen trắng đứng ở bên ngoài lấy mũ xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Phía trên phái tôi đến nói cho cậu, đêm nay cùng ngày mai chú ý an toàn, cẩn thận người lạ."
Bechlangen vươn tay phải, mặt trên bao trùm một tầng lửa hồng, ngọn lửa lặng lẽ nhảy nhót.
Hắn tiến lên hai bước, làm ra tư thái mang bàn tay ấn lên trên da của Irene.
Điều này làm cho Irene nghĩ tới quan thẩm vấn tàn nhẫn sẽ dùng khối sắt được đốt đỏ hồng áp lên thân thể mục tiêu, mang đến thể nghiệm cực độ đau đớn mà trong rất nhiều tiểu thuyết miêu tả.
"Không, đối với tiểu thư mỹ lệ không thể thô bạo như vậy." Bechlangen bỗng nhiên dừng bàn tay lại, cười khẽ một tiếng.
Hắn vung mạnh lên, mang ngọn lửa hồng nọ biến thành một cây roi màu đỏ.
Cây roi này tỏa ra sức nóng, có từng khớp gai ngược.
Bốp!
Bechlangen quất ra roi lửa, quất lên trên người Irene, quất đến y phục bị đốt cháy đi, trên da xuất hiện một dấu vết màu thâm đen, quất đến mặt nàng vặn vẹo, kêu thảm thiết ra tiếng.
"Là ai phái cô tới?" Bechlangen dùng thanh âm ôn nhu lại hỏi.
Môi Irene ngập ngừng vài cái, rốt cuộc mở ra:
"Là. . ."
Ngay ở lúc Bechlangen theo bản năng lắng nghe đáp án, trong mắt hắn đột nhiên chiếu ra một mảng màu máu.
Không tốt! Bechlangen ngã mạnh về phía sau, lăn vòng trên mặt đất.
Mà ở vị trí hắn trước đó đứng, có ngọn lửa bốc lên, tạo thành một bức tường hừng hực thiêu đốt.
Phốc phốc phốc! Máu cùng thịt vãi ra như mưa, đánh lên trên bức tường lửa, tạo thành những tiếng xèo xèo.
Có một bộ phận trong chúng xuyên thấu qua tầng lửa, trải ở trên mặt đất thành một con đường màu máu.
Cuối con đường này chính là Bechlangen đại sứ Intis đang đứng lên.
Hắn thấy bụng Irene bị xé rách ra, thấy bên trong vươn hai cánh tay dính đầy chất lỏng dèo quẹo.
Hai cánh tay này đột nhiên chống một cái, một bóng người chui ra từ trong bụng tiểu thư Irene xinh đẹp, cả thân thể "nó" bao trùm chất lỏng màu máu dinh dính không ngừng nhỏ xuống đất, lướn chừng một người nam trưởng thành bình thường.
Rất khó tưởng tượng, Irene là một phụ nữ bình thường bụng không có nhô ra, trong cơ thể lại có thể ẩn giấu một thứ như vậy!
Làm sao mà chứa được cơ chứ!
Phành!
Thân thể Irene từ đầu trở xuống nổ tung hoàn toàn, hóa thành huyết nhục thuần túy, ùa đến trên thân của thứ hình người kia, cùng chất lỏng đang không ngừng nhỏ xuống kia hỗn hợp thành một cái trường bào quái dị màu đỏ.
Bóng người lộ ra gương mặt của bản thân, gương mặt xinh đẹp yêu dị giống như phái nữ, mà trường bào màu máu trên người "nó", ở ánh lửa chiếu rọi, giống như là một đóa hoa tươi nở rộ.
"Giáo chủ Rose!" Làm nhân viên tình báo có thâm niên, Bechlangen lập tức liên tưởng đến tên của danh sách đối ứng.
Danh sách 6 con đường "Người kỳ bí", "Giáo chủ Rose "
Mỗi một vị "Giáo chủ Rose" đều là chuyên gia ma pháp huyết nhục!
Người phi phàm danh sách này có thể quỷ dị trốn vào trong cơ thể người khác, để tránh né các loại điều tra.
Nhưng thời điểm hắn chui ra, kí chủ sẽ bởi vậy mà mất đi sinh mệnh.
"Vì chủ!" Cái đầu còn sót lại của Irene thấp kêu một tiếng, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
"Giáo chủ Rose" vươn tay phải, điểm bốn lần ở ngực, dựa theo trình tự dưới trên phải trái.
Đôi mắt ánh lên màu máu cùng ánh lửa của hắn lập tức nhìn về phía Bechlangen, chân phải bỗng nhiên tiến một bước, xuyên qua bức tường lửa kia, không nhận một chút thương tích vì bỏng nào, chỉ là có chất lỏng màu đỏ sậm đang không ngừng nhỏ xuống.
Bechlangen lại về phía sau, đột nhiên cất cao tiếng nói:
"Người đâu!"
"Hỗ trợ!"
Tuy trợ thủ đắc lực nhất của hắn là Rosago cùng mấy nhân viên tình báo đã bị phái đi ra ngoài, nhưng trong đại sứ quán vẫn không khuyết thiếu người phi phàm, đó là nhóm võ quan được vương quốc Ruen cho phép, là lực lượng bảo hộ nơi này!
Một người danh sách 5, một người danh sách 6, ba người danh sách 7, cùng với chừng mười người danh sách 8 cùng danh sách 9.
Thanh âm của Bechlangen không ngừng quanh quẩn ở trong phòng, lại không thể truyền ra ngoài được, âm nhạc bên ngoài không thay đổi, vũ hội không dừng.
Nơi này tựa như trở thành một thế giới độc lập ngăn cách!
"Cái này. . ." Bechlangen lý trí đình chỉ hô lên, nheo mắt lại, nhìn kỹ bốn phía.
Vị "Giáo chủ Rose" kia không nóng lòng động thủ, cười nhẹ một tiếng nói:
"Đây là ý nguyện của chính mày, quy tắc tự mình chế định."
"Trước đó mày nói cho thủ vệ, không được quấy rầy, không được tới gần, không cho người khác lại đây."
"Ừm. . . Tao phóng đại ý nguyện của mày quy tắc của mày, hơi làm vặn vẹo chút, mày muốn phá đi loại ngăn cách không gian này, phải chiến thắng chính mình."
Sắc mặt Bechlangen khẽ biến, từ loại đặc điểm nhìn như tuân thủ quy tắc này, thực tế lại tiến hành vặn vẹo, không ngừng hấp thu lực lượng trật tự để phục vụ cho bản thân, nghĩ tới một cái tên danh sách khác.
"Nam tước hủ hóa!" Bechlangen gầm nhẹ một tiếng.
Đây là con đường "Luật sư", cũng chính là danh sách 6 con đường "Hắc hoàng đế".
Lời còn chưa dứt, Bechlangen sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực độ âm trầm, lại bồi thêm một câu:
"Người chăn cừu! Mày là Người chăn cừu!"
"Mày là ai của hội Cực Quang? Ngài A?"
"Tụi mày vì sao muốn ám sát tao?"
Vị "Giáo chủ Rose" kia, không, "Người chăn cừu" cười ha ha:
"Mày không cần biết tao là ai."
"Nhận chủ chiếu cố đi. . ."
Lời của hắn còn chưa dứt, thân thể đột nhiên cứng đờ, các khớp xương giống như mọc đầy rỉ sắt, cả người cứng ngắc, tựa như biến thành rối gỗ.
Bechlangen cười lên, vẻ âm trầm vừa rồi nháy mắt biến mất không thấy, hắn rút ra khăn tay màu trắng trong túi trên ngực trái, lau khóe miệng nói:
"Thật cao hứng mày có thể nói chuyện với tao nhiều như vậy, cho tao đủ thời gian."
Khăn tay màu trắng bị lấy đi, chỗ túi ngực trái lộ ra một cái đầu lớn chừng ngón tay cái, đây là một cái đầu rối gỗ mắt đen thui!
"Người chăn cừu" kia hé miệng, muốn nói chuyện, lại chỉ nghe thấy tiếng nói giống như từ xa xa truyền đến:
"Mày. . ."
Dừng một chút, thân thể hắn bỗng nhiên bành trướng, da trở nên đen thui, trên đầu mọc ra hai cái sừng sơn dương gấp khúc có hoa văn tà dị, sau lưng mọc ra đôi cánh tràn ngập hương vị lưu huỳnh.
"Người chăn cừu" đã tiếp cận ba mét, biến thành một sinh vật ác ma hóa.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn giống như bị người chặt chẽ găm ở mỗi một khớp xương, động tác cứng ngắc mà chậm chạp, suy nghĩ cũng bắt đầu mơ hồ.
"Mày còn có năng lực 'Ác ma'? Không hổ là 'Người chăn cừu', để tao đưa mày đi gặp chủ của mày." Bechlangen không nói lời thừa nữa, trong tay bên phải ngưng tụ ra một thanh trường thương lửa, mũi trường thương phủ lên ngọn lửa trắng.
Hắn xoay người vung cánh tay, muốn ném thanh trường thương ra, đóng đinh "Người chăn cừu" kia lên trên tường, rồi đốt thành tro bụi.
Danh sách 7 đối ứng "Âm mưu gia" gọi là "Kẻ phóng hỏa", cổ đại tên là "Hỏa pháp sư" !
Khụ! Khụ khụ khụ!
Đúng lúc này, Bechlangen ho khan kịch liệt, ho giống như muốn phun ra cả tim cùng phổi ra vậy, ho đến cây trường thương lửa mất đi khống chế, dần dần tiêu tán, ho đến sắc mặt đỏ bừng, trán nóng lên.
Vật phẩm thần kỳ mà hắn mượn dùng để tạo ảnh hưởng đối với kẻ địch cũng theo đó bị giải trừ, "Người chăn cừu" kia thoát khỏi đình trệ, khôi phục bình thường.
"Mày nghĩ tao vì sao phải nói chuyện với mày nhiều như vậy? Cảm giác viêm phổi nghiêm trọng cùng ho không ngừng được thế nào?" Khuôn mặt như ác ma kia nhếch miệng hỏi.
Vừa nghe như thế, Bechlangen bỗng nhiên nghĩ đến bộ dáng phụ nữ xinh đẹp yêu dị khi kẻ địch vừa mới xuất hiện, hối hận nói:
"Khụ khụ, tật bệnh!"
"Mày, khụ khụ, giết một, khụ khụ khụ, ma nữ thống khổ!"
"Người chăn cừu" giải trừ ác ma hóa, thân thể trở nên lờ mờ, tầng tầng lớp lớp.
Hắn ừm một tiếng rồi nói:
"Không, tao chỉ tiếp nhận U Ám Thánh Giả trao tặng."
"Tao biết 'Âm mưu gia' luôn luôn có nhiều loại biện pháp, cho nên, kế tiếp tao phải dùng năng lực mạnh nhất của tao, không để cho mày ôm hy vọng không cần thiết gì đó."
Trước mặt hắn hiện ra một quyển sách, quyển sách trong suốt mơ hồ.
Cuốn sách xa xưa này nhanh lật ra, đồng thời thấp giọng ngâm xướng:
"Tôi đi đến, tôi thấy được, tôi ghi lại."
"Chỉ cần tao ghi lại được, tao có thể sử dụng một lần, đây là năng lực mà U Ám Thánh Giả cố ý thẻ hiện với tao, tuy chỉ có thể có một nửa hiệu quả nguyên bản, nhưng vậy là đủ rồi." Thanh âm "Người chăn cừu" trở nên không linh, thân thể bị hắc ám dâng lên từ cuốn sách bao vây.
Hắn rất nhanh biến thành một Người khổng lồ chừng hai thước ba, cả thân thể bao trùm khôi giáp màu đen, lạnh như băng, chỉ có vị trí mắt, lóe ra hai luồng hào quang đỏ thẩm.
Kỵ sĩ hắc ám này giơ lên đại kiếm nặng nề thẳng tắp trong tay, bước ra một bước về phía trước, bổ mạnh một cái.
"Không!"
"Vì sao?"
Bechlangen kêu thảm thiết, tầng tầng lửa trào ra trong cơ thể hắn bị chém tan, các loại hào quang không ngừng bùng nổ cũng bị chém tan, thân thể hắn đã bị chém thành hai nửa.
Thịch thịch! Bechlangen ngã ra trên đất, mặt cắt không có chút máu tràn ra, ngay cả linh hồn của hắn, tựa như cũng bị trường kiếm nặng nề hắc ám u giống như không tồn tại kia ăn mòn mất.
Oành đùng! Oành đùng! Oành đùng!
Những luồng lửa dâng lên từ trong cơ thể Bechlangen mất đi khống chế, nổ tung làm cho phòng có dấu hiệu sụp đổ, chấn đến thủy tinh xoảng xoảng xoảng rung động, mà lúc này, bởi vì cách ly từ ý nguyện bản thân hắn sinh ra đã theo hắn tử vong mà biến mất không thấy.
"Người chăn cừu" kia không có dừng lại, cũng không chờ đợi đặc tính phi phàm phân ra, khôi phục bộ dáng lờ mờ vừa rồi, bắt lấy cơ hội nhóm võ quan đại sứ quán còn chưa tới, xuyên qua tầng tầng vách tường, đi vào trong bóng tối bên ngoài.
. . .
Số 15 phố Minsk, Klein tay phải đưa lên tay nắm cửa tạm dừng một chút.
Hắn quyết định ở trước khi mở cửa, vẫn tung đồng xu để bảo hiểm.
Nếu Ian đã đến, hình ảnh gợi ý nhìn thấy từ bói toán cảnh trong mơ đã xuất hiện, vậy nguy hiểm có khả năng buông xuống bất cứ lúc nào!
Thầm đọc lời nói "khách ở bên ngoài sẽ mang đến nguy hiểm", Klein tung lên đồng tiền xu một phần tư penny, rồi nhìn nó rơi vào lòng bàn tay, con số hướng lên trên.
Phủ định. . . Klein tự nói một câu, đưa tay ra xoay tay nắm cửa.
Nhưng hắn cũng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác, hắn biết người bên cạnh đại sứ kia là người trong danh sách cùng con đường có thể làm nhiễu bói toán của mình.
Nếu là đối phương, được đáp án sai lầm là rất bình thường!
Đáng tiếc, không có thời gian cũng như không có cơ hội đi phía trên sương mù xám xác nhận. . . Klein dùng linh thị cách ván gỗ nhìn ra ngoài một hồi, không phát hiện vấn đề gì, lúc này mới kéo ra cửa phòng, lui về phía sau hai bước.
Cảnh sát trưởng Fasin mặc đồng phục đen trắng đứng ở bên ngoài lấy mũ xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Phía trên phái tôi đến nói cho cậu, đêm nay cùng ngày mai chú ý an toàn, cẩn thận người lạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.