Chương 222: Đơn ủy thác đầu tiên
Mực Thích Lặn Nước
12/02/2020
Đinh đinh đang đang, chuông bị kéo dây không ngừng lay động, mang thanh âm truyền khắp khắp phòng khách tương đối trống rỗng.
Klein đang ngồi ở sô pha đọc báo, nghiên cứu cơ hội đầu tư đứng lên, hắn khoác vest đen áo trắng nhưng không buộc nơ, thực có vài phần tùy ý khi ở nhà.
Đơn ủy thác đầu tiên cho kiếp sống thám tử của mình? Bất quá, mình không có khả năng luôn chờ ở nhà, chờ nhiệm vụ tới cửa, ừm. . . Mình phải treo một bảng ghi lại ở cửa, thêm một cây bút thấm nước, như vậy, khách hàng có thể viết lại thời gian đến, để cho mình chuẩn bị sẵn sàng trước. . . Nhưng cái này đối với một thám tử mới chưa có danh tiếng gì mà nói, cơ bản chẳng khác nào không có lần sau. . . Ài, chỉ có thể tạm thời phiền phức một chút, sáng sớm mỗi ngày bói toán thử ngày hôm đó có ủy thác hay không, đại khái ở lúc nào, để tiến hành an bài. . . Đương nhiên, cái này có lẽ sẽ bỏ qua những nhiệm vụ mà người ủy thác giả là người phi phàm mạnh mẽ, ừm, bỏ qua thì bỏ qua, đại khái vẫn là chuyện tốt. . .
Klein vừa nghĩ vừa đi tới cửa, không cần thông qua mắt mèo, trong đầu đã tự nhiên hiện ra hình tượng của khách bên ngoài:
Một là bà lão đội mũ mềm lông nhung màu đen, lưng bà ta hơi còng, khuôn mặt nếp nhăn rất sâu, làn da khô quắt ố vàng, nhưng y phục màu tối may khá khéo, có vẻ rất sạch sẽ.
Thái dương của bà đã bạc trắng, đôi mắt màu lam lại tương đương có thần, lúc này đang nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, ý bảo lại kéo chuông cửa lần nữa.
Người kia trẻ tuổi chừng hơn 20 tuổi, có một đôi mắt tương tự với bà lão, chỉ là lạnh lẽo hơn rất nhiều, anh ta mặc lễ phục hai đuổi dài màu đen giai tầng thân sĩ Backlund lưu hành, đầu đội mũ dạ tơ lụa cao, mang nơ như tham gia yến hội, tựa như thời khắc nào cảnh tượng nào đều sẽ không buông lỏng yêu cầu đối với bản thân.
Mượn dùng năng lực dự cảm của "Thằng hề", ở trước khi chuông lại kêu lên, Klein đã kéo tay nắm cửa, mở cửa ra, mỉm cười hỏi:
"Chào buổi sáng, chào bà, chào ngài, hôm nay là ngày lành, đến giờ, tôi đã muốn thấy được mặt trời năm phút đồng hồ."
Hắn lấy phương thức hơi khoa trương nói về thời tiết, đây là đề tài nói chuyện lưu hành tại Backlund trên trăm năm nay.
"Đúng vậy, nó thường thường vẫn thẹn thùng tránh ở sau sương mù cùng bóng râm, vẫn không chịu đi ra." Bà lão đồng ý gật đầu.
Mà người trẻ tuổi kia thì mở miệng hỏi:
"Anh là thám tử Sherlock Moriarty?"
"Đúng vậy, hai người có chuyện gì cần ủy thác? Thật có lỗi, mời vào, chúng ta đến sô pha nói chuyện." Klein nghiêng thân thể, tránh ra lối đi, chỉ chỉ vào nơi đãi khách.
"Không, không cần." Bà lão kia tiếng nói hơi bén nhọn nói, "Tôi không muốn lãng phí thời gian, Brody đáng thương của tôi còn đang chờ tôi giải cứu nó!"
"Nó?" Klein chú ý tới đại từ quan trọng nhất kia, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Người trẻ tuổi ăn mặc nghiêm túc kia gật đầu khẳng định nói:
"Brody là một con mèo do bà nội Doris của tôi nuôi, nó lạc đường từ tối hôm qua, tôi hy vọng anh có thể hỗ trợ chúng tôi tìm được nó, chúng tôi ở cuối phố này, tôi nguyện ý trả 5 saule làm thù lao, đương nhiên, nếu anh có thể chứng minh thời gian cùng tinh lực mà anh tiêu phí vượt qua mức này, tôi sẽ bổ sung thêm cho anh."
Tìm mèo? Sở dĩ ủy thác mình, là vì ở ngay cùng con phố, cực kỳ thuận tiện. . . Klein cảm thấy cái này không phải kiếp sống thám tử mà mình tưởng tượng.
Điều này làm cho mình xem qua thật giống một thằng hề. . . Được rồi, đơn làm ăn đầu tiên mở cửa không thể từ chối, cái này là đến từ quan điểm của một người bói toán. . . Hắn trầm ngâm vài giây nói:
"Có thể miêu tả chi tiết một chút không?"
Bà lão Doris cướp ở trước người trẻ tuổi kia mở miệng nói:
"Brody là một con mèo đen đáng yêu, hoạt bát, nó rất là khỏe mạnh, có một đôi mắt xanh lục xinh đẹp, thích ăn nhất là ức gà nấu chín, nữ thần ơi, tối hôm qua nó đi ra ngoài, không, nó nhất định là lạc đường, tôi bỏ rất nhiều ức gà ở trong bát của nó, nó cũng không muốn trở về nhìn một cái."
. . . Klein khóe miệng nhếch lên nói:
"Tôi thực hài lòng với miêu tả của bà, bà Doris."
"Ta nhận ủy thác này, tốt rồi, hiện tại là đi đến nhà của hai người, tôi cần tìm kiếm manh mối, phát hiện dấu vết, hai người hẳn là rất rõ ràng, quan trọng nhất của thám tử là ở chi tiết."
Bà Doris không có trưng cầu ý kiến của người cháu, lập tức gật đầu nói:
"Anh là thám tử tôi thấy có lực hành động nhất, thành giao!"
Klein mặc áo khoác, đội mũ, cầm lấy gậy chống, theo bà Doris cùng người cháu lập tức lên đường.
Khác với Tingen, rất nhiều khu đường của Backlund đều được làm bằng xi măng hoặc nhựa đường, cho dù gặp phải thời tiết mưa, cũng sẽ không lầy lội.
Thừa cơ hội bà lão bước nhanh ở phía trước dẫn đường, người cháu tiến đến bên cạnh Klein, đè thấp tiếng nói:
"Tôi hy vọng anh có thể tận lực tìm kiếm Brody."
"Từ khi ông cùng cha mẹ tôi lần lượt qua đời, nó đã thành một trong trụ cột cuộc sống của bà nội tôi."
"Sau khi Brody lạc đường, tinh thần bà tôi đã xuất hiện vấn đề, thậm chí sinh ra ảo giác, luôn nói với tôi, bà nghe thấy Brody đáng thương đang kêu thảm thiết."
Klein trịnh trọng vuốt cằm nói:
"Tôi sẽ hết sức, đúng rồi, còn chưa biết anh xưng hô như thế nào?"
"Jurgen, Jurgen. Cooper, một luật sư sự vụ cao cấp." Người trẻ tuổi kia hồi đáp.
Rất nhanh, bọn họ đi vào số 58 phố Minsk, tiến vào một căn nhà có vẻ u ám.
"Đây là bát của Brody, đây là cái thùng nó thích nhất, nó luôn ngủ ở bên trong đó." Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Doris tràn ngập hai loại cảm xúc lo lắng cùng chờ mong.
Klein ngồi xuống, từ trong rương tìm ra mấy cọng lông mèo màu đen.
Hắn đứng thẳng dậy, dùng tay áp lông mèo lên phần nạm bạc trên đầu gậy chống.
Đôi mắt Klein chuyển sâu hu hút, làm bộ quan sát xung quanh, miệng yên lặng tụng niệm những câu bói toán.
Tay hắn lặng yên rời khỏi đầu trượng nhưng lại không để cho thoát ly hoàn toàn, để Jurgen cùng Doris đều không chú ý tới thực tế là gậy chống đang tự di động.
Ngay sau đó, phần mũi nạm bạc trên đầu gậy nghiêng về phía trước, tốc độ rất chậm, biên độ rất nhỏ.
Klein lại cầm lấy đầu trượng, nhìn về phía đó, cẩn thận quan sát mấy chục giây.
Sau đó, hắn bước đi qua đó, đi đến trước một cái tủ bát cổ xưa.
"Có phát hiện dấu vết Brody trốn đi sao?" Jurgen quan tâm hỏi một câu, bà lão Doris cũng đang chờ đợi đáp án.
Klein không có trả lời, ngồi xổm xuống, rớt ra cánh cửa tầng dưới chót của tủ bát.
Ngao ô!
Một con mèo đen chạy ra từ bên trong, cái đuôi con thật cao mà chạy về phía cái bát của nó.
"Brody. . . Mày sao lại chui vào tủ bát? Mày sao lại bị nhốt ở trong tủ bát?" Bà Doris vừa vui mừng vừa hoang mang hô lên.
Jurgen ngạc nhiên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Klein một cái:
"Anh làm sao biết nó ở trong tủ bát?"
Klein cười cười, trầm thấp hồi đáp:
"Đây là thám tử."
. . .
Thu hoạch hữu nghị của bà Doris cùng luật sư Jurgen, thu hoạch 5 saule thù lao, Klein ở trong sắc trời âm u, quay về số 15phố Minsk mà mình thuê ở.
Còn chưa tới gần, hắn đã thấy có một bóng người bồi hồi ở trước cửa nhà mình.
Lại có mối làm ăn mới? Klein ngưng mắt nhìn, chỉ thấy khách đến mặc một cái áo khoác cũ kỹ không hợp tuổi, đầu đội mũ tròn, là một thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn? Klein nhận ra đối phương là thằng nhóc mà ngày mình đã gặp khi vừa tới Backlund, đang bị người đuổi theo ở trên tàu điện ngầm hơi nước kia.
Nó lúc ấy biểu hiện ra thành thục cùng bình tĩnh để lại cho Klein ấn tượng tương đương khắc sâu.
Sẽ có chuyện ủy thác gì đây. . . Lẩm bẩm một câu, Klein đi qua, mỉm cười nói:
"Xin hỏi, cậu là tới tìm tôi sao?"
Thằng nhỏ bị dọa giật mình, cuống quít xoay người, trong đôi mắt đỏ tươi che dấu không được sợ hãi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, chần chờ mở miệng nói:
"Anh là thám tử Sherlock Moriarty?"
"Đúng vậy." Klein nhìn trái phải nói, "Có chuyện gì, chúng ta đi vào nói sau."
"Tốt." Cậu nhóc không có cự tuyệt.
Vào phòng, Klein không có cởi áo khoác, chỉ lấy mũ, đặt gậy chống xuống.
Hắn dẫn cậu nhóc đi vào khu vực tiếp đãi khách, chỉ vào sô pha dài nói:
"Mời ngồi, tôi nên xưng hô với cậu thế nào? Cậu có chuyện gì muốn ủy thác?"
"Anh có thể gọi tôi là Ian." Cậu nhóc quan sát mọi nơi một lần, trầm mặc vài giây rồi nói, "Ta trước đó có làm thuê một thám tử khác, ngài Zerell Victor, giúp ông ấy sưu tập một ít tin tức cùng tình báo."
Klein ngồi xuống, hai tay giao nhau nói:
"Ủy thác của cậu có liên quan đến sếp cũ của cậu?"
"Ừm." Ian trịnh trọng gật đầu, "Mấy hôm trước tôi bỗng nhiên phát hiện mình bị người theo dõi, theo đuôi không có ý tốt gì, vì thế suy nghĩ biện pháp bỏ rớt bọn họ, ừm. . . Tôi nghĩ ngài Moriarty hẳn đã thấy một màn này, ta vừa thấy anh, đã nhận ra anh là người đã quan sát tôi ở trên tàu ngày hôm đó."
. . . Sức quan sát này, không kém bao nhiêu so với "Người quan sát". . . Chẳng lẽ là loại hình trời sinh đã có đặc thù? Hoặc là nói chính là người phi phàm? Klein mở ra linh thị, nhìn Ian vài lần, không phát hiện chỗ nào cổ quái.
Hắn gật đầu, thản nhiên hồi đáp:
"Ứng đối của cậu làm cho tôi ấn tượng khắc sâu."
Ian không có nhắc đến chuyện này nữa, tiếp tục nói:
"Tôi hoài nghi những gì tôi gặp phải có liên quan đến ngài Zerell, vì thế đi đến chỗ ở của ông ấy tìm gặp, phát hiện nơi đó nhìn như bình thường, nhưng rất nhiều cơ quan nhỏ ẩn giấu để báo có người lẻn vào đều đã bị động vào."
"Bắt đầu từ ngày đó, tôi cũng không có gặp lại ngài Zerell, tôi hoài nghi ông ấy đã xảy ra chuyện."
"Tôi có ý đồ báo cảnh sát, nhưng số ngày mà ông ấy mất tích còn chưa đạt tới yêu cầu, tôi thử xin giúp đỡ đến những thám tử khác có quen biết, nhưng bọn họ đều từ chối, lý do là, bọn họ vừa thấy ngài Zerell ở trong một cuộc tụ hội."
"Điều này làm cho tôi rất là kinh ngạc, bởi vì tôi dùng biện pháp đã ước định liên lạc với ngài Zerell nhưng không có thu được chút đáp lại nào."
"Tôi vẫn kiên trì phán đoán của tôi, tính mời thám tử không quen biết ngài Zerell hỗ trợ, ừm, mà như vậy thì tôi cũng không biết, không biết nên tìm ai, chỉ có thể tìm hiểu thông qua báo chí, vì thế tìm được anh, ngài Sherlock Moriarty."
Klein đang ngồi ở sô pha đọc báo, nghiên cứu cơ hội đầu tư đứng lên, hắn khoác vest đen áo trắng nhưng không buộc nơ, thực có vài phần tùy ý khi ở nhà.
Đơn ủy thác đầu tiên cho kiếp sống thám tử của mình? Bất quá, mình không có khả năng luôn chờ ở nhà, chờ nhiệm vụ tới cửa, ừm. . . Mình phải treo một bảng ghi lại ở cửa, thêm một cây bút thấm nước, như vậy, khách hàng có thể viết lại thời gian đến, để cho mình chuẩn bị sẵn sàng trước. . . Nhưng cái này đối với một thám tử mới chưa có danh tiếng gì mà nói, cơ bản chẳng khác nào không có lần sau. . . Ài, chỉ có thể tạm thời phiền phức một chút, sáng sớm mỗi ngày bói toán thử ngày hôm đó có ủy thác hay không, đại khái ở lúc nào, để tiến hành an bài. . . Đương nhiên, cái này có lẽ sẽ bỏ qua những nhiệm vụ mà người ủy thác giả là người phi phàm mạnh mẽ, ừm, bỏ qua thì bỏ qua, đại khái vẫn là chuyện tốt. . .
Klein vừa nghĩ vừa đi tới cửa, không cần thông qua mắt mèo, trong đầu đã tự nhiên hiện ra hình tượng của khách bên ngoài:
Một là bà lão đội mũ mềm lông nhung màu đen, lưng bà ta hơi còng, khuôn mặt nếp nhăn rất sâu, làn da khô quắt ố vàng, nhưng y phục màu tối may khá khéo, có vẻ rất sạch sẽ.
Thái dương của bà đã bạc trắng, đôi mắt màu lam lại tương đương có thần, lúc này đang nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, ý bảo lại kéo chuông cửa lần nữa.
Người kia trẻ tuổi chừng hơn 20 tuổi, có một đôi mắt tương tự với bà lão, chỉ là lạnh lẽo hơn rất nhiều, anh ta mặc lễ phục hai đuổi dài màu đen giai tầng thân sĩ Backlund lưu hành, đầu đội mũ dạ tơ lụa cao, mang nơ như tham gia yến hội, tựa như thời khắc nào cảnh tượng nào đều sẽ không buông lỏng yêu cầu đối với bản thân.
Mượn dùng năng lực dự cảm của "Thằng hề", ở trước khi chuông lại kêu lên, Klein đã kéo tay nắm cửa, mở cửa ra, mỉm cười hỏi:
"Chào buổi sáng, chào bà, chào ngài, hôm nay là ngày lành, đến giờ, tôi đã muốn thấy được mặt trời năm phút đồng hồ."
Hắn lấy phương thức hơi khoa trương nói về thời tiết, đây là đề tài nói chuyện lưu hành tại Backlund trên trăm năm nay.
"Đúng vậy, nó thường thường vẫn thẹn thùng tránh ở sau sương mù cùng bóng râm, vẫn không chịu đi ra." Bà lão đồng ý gật đầu.
Mà người trẻ tuổi kia thì mở miệng hỏi:
"Anh là thám tử Sherlock Moriarty?"
"Đúng vậy, hai người có chuyện gì cần ủy thác? Thật có lỗi, mời vào, chúng ta đến sô pha nói chuyện." Klein nghiêng thân thể, tránh ra lối đi, chỉ chỉ vào nơi đãi khách.
"Không, không cần." Bà lão kia tiếng nói hơi bén nhọn nói, "Tôi không muốn lãng phí thời gian, Brody đáng thương của tôi còn đang chờ tôi giải cứu nó!"
"Nó?" Klein chú ý tới đại từ quan trọng nhất kia, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Người trẻ tuổi ăn mặc nghiêm túc kia gật đầu khẳng định nói:
"Brody là một con mèo do bà nội Doris của tôi nuôi, nó lạc đường từ tối hôm qua, tôi hy vọng anh có thể hỗ trợ chúng tôi tìm được nó, chúng tôi ở cuối phố này, tôi nguyện ý trả 5 saule làm thù lao, đương nhiên, nếu anh có thể chứng minh thời gian cùng tinh lực mà anh tiêu phí vượt qua mức này, tôi sẽ bổ sung thêm cho anh."
Tìm mèo? Sở dĩ ủy thác mình, là vì ở ngay cùng con phố, cực kỳ thuận tiện. . . Klein cảm thấy cái này không phải kiếp sống thám tử mà mình tưởng tượng.
Điều này làm cho mình xem qua thật giống một thằng hề. . . Được rồi, đơn làm ăn đầu tiên mở cửa không thể từ chối, cái này là đến từ quan điểm của một người bói toán. . . Hắn trầm ngâm vài giây nói:
"Có thể miêu tả chi tiết một chút không?"
Bà lão Doris cướp ở trước người trẻ tuổi kia mở miệng nói:
"Brody là một con mèo đen đáng yêu, hoạt bát, nó rất là khỏe mạnh, có một đôi mắt xanh lục xinh đẹp, thích ăn nhất là ức gà nấu chín, nữ thần ơi, tối hôm qua nó đi ra ngoài, không, nó nhất định là lạc đường, tôi bỏ rất nhiều ức gà ở trong bát của nó, nó cũng không muốn trở về nhìn một cái."
. . . Klein khóe miệng nhếch lên nói:
"Tôi thực hài lòng với miêu tả của bà, bà Doris."
"Ta nhận ủy thác này, tốt rồi, hiện tại là đi đến nhà của hai người, tôi cần tìm kiếm manh mối, phát hiện dấu vết, hai người hẳn là rất rõ ràng, quan trọng nhất của thám tử là ở chi tiết."
Bà Doris không có trưng cầu ý kiến của người cháu, lập tức gật đầu nói:
"Anh là thám tử tôi thấy có lực hành động nhất, thành giao!"
Klein mặc áo khoác, đội mũ, cầm lấy gậy chống, theo bà Doris cùng người cháu lập tức lên đường.
Khác với Tingen, rất nhiều khu đường của Backlund đều được làm bằng xi măng hoặc nhựa đường, cho dù gặp phải thời tiết mưa, cũng sẽ không lầy lội.
Thừa cơ hội bà lão bước nhanh ở phía trước dẫn đường, người cháu tiến đến bên cạnh Klein, đè thấp tiếng nói:
"Tôi hy vọng anh có thể tận lực tìm kiếm Brody."
"Từ khi ông cùng cha mẹ tôi lần lượt qua đời, nó đã thành một trong trụ cột cuộc sống của bà nội tôi."
"Sau khi Brody lạc đường, tinh thần bà tôi đã xuất hiện vấn đề, thậm chí sinh ra ảo giác, luôn nói với tôi, bà nghe thấy Brody đáng thương đang kêu thảm thiết."
Klein trịnh trọng vuốt cằm nói:
"Tôi sẽ hết sức, đúng rồi, còn chưa biết anh xưng hô như thế nào?"
"Jurgen, Jurgen. Cooper, một luật sư sự vụ cao cấp." Người trẻ tuổi kia hồi đáp.
Rất nhanh, bọn họ đi vào số 58 phố Minsk, tiến vào một căn nhà có vẻ u ám.
"Đây là bát của Brody, đây là cái thùng nó thích nhất, nó luôn ngủ ở bên trong đó." Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Doris tràn ngập hai loại cảm xúc lo lắng cùng chờ mong.
Klein ngồi xuống, từ trong rương tìm ra mấy cọng lông mèo màu đen.
Hắn đứng thẳng dậy, dùng tay áp lông mèo lên phần nạm bạc trên đầu gậy chống.
Đôi mắt Klein chuyển sâu hu hút, làm bộ quan sát xung quanh, miệng yên lặng tụng niệm những câu bói toán.
Tay hắn lặng yên rời khỏi đầu trượng nhưng lại không để cho thoát ly hoàn toàn, để Jurgen cùng Doris đều không chú ý tới thực tế là gậy chống đang tự di động.
Ngay sau đó, phần mũi nạm bạc trên đầu gậy nghiêng về phía trước, tốc độ rất chậm, biên độ rất nhỏ.
Klein lại cầm lấy đầu trượng, nhìn về phía đó, cẩn thận quan sát mấy chục giây.
Sau đó, hắn bước đi qua đó, đi đến trước một cái tủ bát cổ xưa.
"Có phát hiện dấu vết Brody trốn đi sao?" Jurgen quan tâm hỏi một câu, bà lão Doris cũng đang chờ đợi đáp án.
Klein không có trả lời, ngồi xổm xuống, rớt ra cánh cửa tầng dưới chót của tủ bát.
Ngao ô!
Một con mèo đen chạy ra từ bên trong, cái đuôi con thật cao mà chạy về phía cái bát của nó.
"Brody. . . Mày sao lại chui vào tủ bát? Mày sao lại bị nhốt ở trong tủ bát?" Bà Doris vừa vui mừng vừa hoang mang hô lên.
Jurgen ngạc nhiên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Klein một cái:
"Anh làm sao biết nó ở trong tủ bát?"
Klein cười cười, trầm thấp hồi đáp:
"Đây là thám tử."
. . .
Thu hoạch hữu nghị của bà Doris cùng luật sư Jurgen, thu hoạch 5 saule thù lao, Klein ở trong sắc trời âm u, quay về số 15phố Minsk mà mình thuê ở.
Còn chưa tới gần, hắn đã thấy có một bóng người bồi hồi ở trước cửa nhà mình.
Lại có mối làm ăn mới? Klein ngưng mắt nhìn, chỉ thấy khách đến mặc một cái áo khoác cũ kỹ không hợp tuổi, đầu đội mũ tròn, là một thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn? Klein nhận ra đối phương là thằng nhóc mà ngày mình đã gặp khi vừa tới Backlund, đang bị người đuổi theo ở trên tàu điện ngầm hơi nước kia.
Nó lúc ấy biểu hiện ra thành thục cùng bình tĩnh để lại cho Klein ấn tượng tương đương khắc sâu.
Sẽ có chuyện ủy thác gì đây. . . Lẩm bẩm một câu, Klein đi qua, mỉm cười nói:
"Xin hỏi, cậu là tới tìm tôi sao?"
Thằng nhỏ bị dọa giật mình, cuống quít xoay người, trong đôi mắt đỏ tươi che dấu không được sợ hãi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, chần chờ mở miệng nói:
"Anh là thám tử Sherlock Moriarty?"
"Đúng vậy." Klein nhìn trái phải nói, "Có chuyện gì, chúng ta đi vào nói sau."
"Tốt." Cậu nhóc không có cự tuyệt.
Vào phòng, Klein không có cởi áo khoác, chỉ lấy mũ, đặt gậy chống xuống.
Hắn dẫn cậu nhóc đi vào khu vực tiếp đãi khách, chỉ vào sô pha dài nói:
"Mời ngồi, tôi nên xưng hô với cậu thế nào? Cậu có chuyện gì muốn ủy thác?"
"Anh có thể gọi tôi là Ian." Cậu nhóc quan sát mọi nơi một lần, trầm mặc vài giây rồi nói, "Ta trước đó có làm thuê một thám tử khác, ngài Zerell Victor, giúp ông ấy sưu tập một ít tin tức cùng tình báo."
Klein ngồi xuống, hai tay giao nhau nói:
"Ủy thác của cậu có liên quan đến sếp cũ của cậu?"
"Ừm." Ian trịnh trọng gật đầu, "Mấy hôm trước tôi bỗng nhiên phát hiện mình bị người theo dõi, theo đuôi không có ý tốt gì, vì thế suy nghĩ biện pháp bỏ rớt bọn họ, ừm. . . Tôi nghĩ ngài Moriarty hẳn đã thấy một màn này, ta vừa thấy anh, đã nhận ra anh là người đã quan sát tôi ở trên tàu ngày hôm đó."
. . . Sức quan sát này, không kém bao nhiêu so với "Người quan sát". . . Chẳng lẽ là loại hình trời sinh đã có đặc thù? Hoặc là nói chính là người phi phàm? Klein mở ra linh thị, nhìn Ian vài lần, không phát hiện chỗ nào cổ quái.
Hắn gật đầu, thản nhiên hồi đáp:
"Ứng đối của cậu làm cho tôi ấn tượng khắc sâu."
Ian không có nhắc đến chuyện này nữa, tiếp tục nói:
"Tôi hoài nghi những gì tôi gặp phải có liên quan đến ngài Zerell, vì thế đi đến chỗ ở của ông ấy tìm gặp, phát hiện nơi đó nhìn như bình thường, nhưng rất nhiều cơ quan nhỏ ẩn giấu để báo có người lẻn vào đều đã bị động vào."
"Bắt đầu từ ngày đó, tôi cũng không có gặp lại ngài Zerell, tôi hoài nghi ông ấy đã xảy ra chuyện."
"Tôi có ý đồ báo cảnh sát, nhưng số ngày mà ông ấy mất tích còn chưa đạt tới yêu cầu, tôi thử xin giúp đỡ đến những thám tử khác có quen biết, nhưng bọn họ đều từ chối, lý do là, bọn họ vừa thấy ngài Zerell ở trong một cuộc tụ hội."
"Điều này làm cho tôi rất là kinh ngạc, bởi vì tôi dùng biện pháp đã ước định liên lạc với ngài Zerell nhưng không có thu được chút đáp lại nào."
"Tôi vẫn kiên trì phán đoán của tôi, tính mời thám tử không quen biết ngài Zerell hỗ trợ, ừm, mà như vậy thì tôi cũng không biết, không biết nên tìm ai, chỉ có thể tìm hiểu thông qua báo chí, vì thế tìm được anh, ngài Sherlock Moriarty."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.