Chương 273: Golden Rose
Mực Thích Lặn Nước
18/03/2020
Khu JoWod, số 19 đường Hope.
Nơi này gần sông Torquack xuyên qua Backlund, người đi đường có thể xuyên thấu qua khe giữa các gian nhà, thấy được mặt nước hơi đục ngầu lại cực kỳ rộng lớn.
Phóng viên Mike Joseph “Báo Quan sát hàng ngày” đi xuống xe ngựa, chỉ vào tòa kiến trúc ba tầng màu lam xám ở phía trước, nói với Klein mặc áo vest đuôi tôm màu đen, đội mũ dạ cao cùng mắt kính viền vàng ở bên cạnh:
"Đó là Golden Rose, kỹ viện hợp pháp tốt nhất khu JoWod cùng khu vực cầu Backlund, 3 giờ chiều mở cửa, buôn bán đến 2 giờ sáng."
Kỹ viện hợp pháp tốt nhất khu JoWod cùng khu vực cầu Backlund? Nói cách khác, hai khu này có chỗ tốt hơn nó nhưng không hợp pháp? Klein không tiếng động lẩm bẩm một câu, thấy trên cửa tòa kiến trúc kia có một đóa hoa hồng màu vàng, không có treo biển hiệu nào.
"Loại này hẳn không tính là gái đứng đường chứ?" Hắn thuận miệng đáp lại một câu.
"Đương nhiên, cấp bậc cao hơn nhiều." Mike ngựa quen đường cũ dẫn Klein đi đến phía trước tòa kiến trúc kia, đẩy cửa vào.
Vừa đi vào, Klein đã ngửi thấy mùi hỗn tạp khó chịu xộc vào mũi, nghe thấy được giai điệu thư giãn nhưng ái muội.
Hắn theo bản năng nhìn quanh một vòng, phát hiện hai bên cửa vào cùng các góc đại sảnh đều có đứng bảo vệ mặc áo khoác màu đen mang mũ dạ cao, làm một nơi kinh doanh hợp pháp, những người này hiển nhiên là dùng để đối phó ma men cùng côn đồ.
Bốn phía đại sảnh màu vàng bày các loại sô pha cùng ghế dựa, thậm chí còn có một cây đàn dương cầm, ở giữa có chừa ra nơi để khiêu vũ.
Lúc này, từng cô gái màu tóc hoặc vàng hoặc nâu hoặc vàng nhạt hoặc đen, quần áo hoặc phiền phức hoặc đơn giản hoặc diễm lệ đang ngồi ở những vị trí khác nhau, các nàng có phong vận thành thục, có ngượng ngùng non nớt, có thanh xuân động lòng người, có cực kỳ xinh đẹp.
Những cô gái này hoặc chống má thưởng thức giai điệu, hoặc cười nói với nhau, hoặc im lặng lật xem tạp chí, hoặc cùng người nam khiêu vũ.
Bởi vì mới ba giờ rưỡi chiều, khách cũng không nhiều, chỉ có ít ỏi mấy người như vậy, liếc mắt nhìn một cái, nơi này càng giống vũ hội chính quy, mà không phải cảnh tượng bên trong kỹ viện.
"Nếu đến vào sau tám giờ tối, anh có thể nhìn thấy một vài biểu diễn thú vị, ha ha, nếu nhìn trúng cô gái nào, thì đi mời cô ta khiêu vũ, ở trong giai điệu hỏi giá của cô ta, nếu hai bên có thể đạt thành nhất trí, hai người có thể đi các căn phòng ở lầu hai hoặc lầu ba để trải nghiệm một đoạn thời gian tuyệt vời, hắc, chỉ cần chịu bỏ tiền, anh có thể ngủ qua đêm ở trong này." Mike quay trái quay phải, đột nhiên không còn trầm ổn cùng lịch sự trước đây nữa, mà trở nên có vẻ lỗ mãng.
Người này cười cười đi vào đại sảnh, tới gần một cô gái tuổi không lớn, nhiều nhất là mười lăm mười sáu tuổi.
Cái này, là hiện ra bản tính, hay là biểu diễn chuyên nghiệp? Klein nhìn thấy có chút nghẹn họng nhìn trân trối, theo bản năng theo ở phía sau Mike Joseph.
"Người bị hại Hibel chỉ có 16 tuổi, trên lý luận mà nói, cô gái tuổi xấp xỉ với cô ta có khả năng là bạn bè, sẽ biết được nhiều điều." Lúc này, Mike đè thấp giọng, giải thích một câu.
Hắn chợt nhướng lên đôi chân mày hơi thưa thớt, khôi phục âm lượng bình thường nói:
"Cậu xem trúng cô nào chưa?"
"Tôi chỉ là vệ sĩ của anh." Klein dựa theo logic bình thường đáp lại.
Mike hơi gật đầu không thể nhận ra, bỗng nhiên cười nói:
"Tôi ở thời điểm làm mấy chuyện này, không quen có người bên cạnh."
"Ta sẽ ở ngoài cửa." Klein rõ ràng ý tứ của Mike, bày ra tư thái nghiêm cẩn mà chuyên nghiệp.
Mike không nói gì nữa, đi đến trước mặt cô gái còn khá trẻ kia, cúi người đưa tay, mời khiêu vũ.
Ở cái tuổi này đã thành kỹ nữ, Backlund thật sự là vừa sạch sẽ lại vừa dơ bẩn. . . Hắc, thế mà có cả một vị trung niên khí chất không tệ đến nơi này, hai mái của ông ta cũng đã hoa râm rồi. . . Klein thả lỏng hai tay, đứng thẳng, mắt nhìn Mike cùng cô gái kia đang thong thả khiêu vũ ở khoảng trống chính giữa.
Qua vài phút, Mike đi trở về, hơi có vẻ ảo não nói với Klein:
"Quá mắc."
Sau khi hai người đi gần nhau, hắn lại thấp giọng bồi thêm một câu:
"Cô gái này biết Hibel, nhưng Lopez chủ nơi này cấm họ trao đổi chuyện này với người khác, nếu không bắt gặp sẽ nghiêm khắc trừng phạt, thần ơi, thời điểm nhắc tới trừng phạt, cô gái đáng thương kia thậm chí phát run theo bản năng, tôi có thể tưởng tượng nó khủng bố đến bao nhiêu."
Klein thở dài đồng tình lại không có cách nào khác, đè thấp tiếng hỏi ngược lại: "Như vậy, anh tính làm thế nào?"
"Tôi không muốn để cô gái này gặp phải chuyện bất hạnh, tôi tính trực tiếp đi tìm bà Lopez này." Mike vỗ bả vai Klein nói, "Bảo vệ tôi!"
Klein nghiêng thân thể đi, trịnh trọng dặn dò một câu:
"Nếu gặp tình huống nguy hiểm, anh phải nghe tôi."
"Rõ ràng chưa? Nghe tôi!"
"Tốt, tốt." Mike mang hai tay giơ lên vị trí bả vai, liên tiếp gật đầu.
Trong khi nói chuyện, người này đi về phía một chiếc sô pha đơn trong góc, nơi đó ngồi một người phụ nữ dung mạo quyến rũ, quần áo diễm lệ, trang điểm đậm.
"Nếu cậu không muốn sau khi khiêu vũ mới lựa chọn bỏ qua, làm cho cô gái kia mất mặt, tôi đề nghị cậu tìm bà Lopez nói chuyện trước, biết rõ giá của các cô gái." Mike đề cao thanh âm.
Người phụ nữ kia nghe được hai người trao đổi, nghiêng đầu nhìn lại, cũng chậm rãi đứng dậy, lộ ra nụ cười:
"Chào buổi chiều, hai ngài, tôi chính là Lopez, hai ngài đã nhìn trúng cô gái nào à?"
"Có." Mike bỗng nhiên cao thấp đánh giá đối phương, khẽ cười một tiếng rồi nói, "Ta rất thưởng thức cô."
Tôi cũng thực thưởng thức cậu đó. . . Ở nơi như thế này biểu hiện giống như là về nhà vậy. . . Klein khóe miệng co rút một cái.
Lopez vẻ mặt dại ra một giây, chợt giả cười nói:
"Thực xin lỗi, tôi hôm nay thân thể không khỏe, anh hẳn biết, phụ nữ mỗi tháng đều có thời điểm không được khỏe."
Thấy không có biện pháp kéo Lopez vào phòng để trao đổi, Mike im lặng vài giây, đột nhiên trở nên nghiêm túc:
"Bà Lopez, tôi là một phóng viên, tôi muốn tìm hiểu chuyện Hibel từ chỗ của bà, đây là giấy chứng nhận của tôi."
Lopez sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm, không kiên nhẫn hồi đáp:
"Tôi biết đều đã nói cho cảnh sát, anh nên đi tìm họ mới đúng!"
"Hibel là một cô nhi lưu lạc, được tôi thu dưỡng, buổi tối hôm đó, cô ta tiếp lời mời của một vị khách, đi nhà đối phương qua đêm, chết ở sáng sớm trên đường trở về."
"Tốt rồi, mời anh rời khỏi đây! Hoặc là đi mời cô gái nào đó khiêu vũ."
Trong khi nói chuyện, Lopez phất tay gọi hai bảo vệ ở bên cạnh đến.
Klein bước tới một bước, chắn ở trước người Mike Joseph, che chở người này quay về đại sảnh, hai bảo vệ thấy thế, không lỗ mãng trực tiếp xua đuổi.
Đi vài bước, Klein đè thấp giọng nói:
"Cô ta đang nói dối."
"Hả?" Mike ngạc nhiên nghiêng đầu.
"Thời điểm cô ta nói chuyện tầm mắt rất dao động, không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng lại lén lút đánh giá anh, cái này thuyết minh cô ta đang nói dối đồng thời quan sát phản ứng của anh, mặt khác, tư thế đứng của cô ta là loại có tính phòng bị cực kỳ cao, hơn nữa có vẻ rất nôn nóng." Klein điềm nhiên đưa ra phân tích.
Mike há miệng ra, qua vài giây mới cảm thán:
"Anh quả nhiên là vị đại thám tử, chỉ có năng lực thám tử kiệt xuất cùng sức quan sát sâu sắc, mới có thể phát hiện ra chi tiết hữu dụng này."
Cái này chỉ vì mình mở linh thị, quan sát được màu sắc cảm xúc của Lopez không thích hợp. . . Cái khác đều là lý do viện ra thôi. . . Klein cười cười nói:
"Cảm ơn sự khích lệ của anh, chúng ta cần phải đi."
Mike Joseph quay đầu nhìn về phía Lopez, phát hiện cô ta đang đi về phía cửa hông đại sảnh, tựa như muốn đi về phòng nghỉ của mình, mà cánh cửa hông nọ là ở trong góc, phụ cận cực kỳ vắng vẻ, ở đại sảnh rất nhiều vị trí nhìn không thấy nơi đó, phía ngoài cũng có hai bảo vệ đứng canh.
"Có lẽ, chúng ta nên đi theo Lopez, quan sát phản ứng của cô ta, có lẽ vừa rồi sẽ làm cho cô ta lo lắng mà làm ra cái gì đó. . ." Mike bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Klein, "Anh có thể giải quyết nhanh hai tên bảo vệ kia không?"
"Ngài à, tôi chỉ phụ trách bảo hộ ngài, hơn nữa đây là trái pháp luật." Klein mỉm cười đáp lại.
"Tôi thêm tiền! Dựa theo có đánh nhau, tính là 5 bảng! Nếu thời điểm chúng ta thoát đi, còn đánh nhau nữa, thì 10 bảng!" Mike Joseph cắn chặt răng nói.
"Thành giao!" Klein chủ động đưa tay, bắt tay đối phương.
Tiếp theo, hai người đi một vòng, tránh đi hai người bảo vệ trước đó, lặng yên đi đến phụ cận cửa hông.
"Khách dừng bước, mời rời khỏi nơi này." Một bảo vệ trong đó tiến lên một bước, ngăn cản Klein cùng Mike Joseph.
"Thực xin lỗi, chúng tôi lập tức. . ." Klein thực lễ phép cúi người xin lỗi.
Đúng lúc này, nắm tay phải của hắn đột ngột đánh ra, đấm vào bụng người bảo vệ trước mặt.
Người bảo vệ kia theo bản năng ôm bụng, thân thể cong gập xuống, mà Klein đã đứng thẳng lại thì dựng thẳng tay trái, thuận thế bổ vào sau đầu đối phương.
Bốp!
Người bảo vệ nọ trực tiếp ngã xuống đất, ngất đi, mà người còn lại rõ ràng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, ngẩn ra mà nhìn, chưa kịp đưa ra phản ứng hữu hiệu.
Klein lúc này lướt tới một bước, tay phải đưa ra bịt miệng, tay trái ra quyền đám vào bụng.
Phành!
Người bảo vệ đột nhiên cúi gập người, nôn ra thực vật còn chưa tiêu hóa, mà Klein đúng lúc rút tay phải về, dựng thẳng tay bổ xuống.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn đỡ đối phương, để cho người này chậm rãi ngã xuống đất, không phát ra tiếng động.
Sau khi liếc nhìn xung quanh, Klein xoay tay nắm, đẩy cửa hông ra, lẻn vào, Mike Joseph thì cúi người, bước nhanh theo.
Người này vì sao lại thuần thục như vậy. . . cậu chỉ là một phóng viên mà! Klein lẩm bẩm trong bụng, bước chân nhẹ nhàng nhưng tần suất nhanh lướt qua hành lang.
Bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng của Lopez:
"Nói cho Carpin, gần đây không cần đưa người qua đây!"
Carpin? Đưa người? Klein nhìn về phía Mike bên cạnh, phát hiện hắn cũng đang rất nghi hoặc.
Lúc này, bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân của Lopez đi hướng hành lang.
"Đi!" Klein kéo đem Mike, không quay đầu lại mà đi thẳng tới cửa vào, chạy ra ngoài.
Trong quá trình này, hắn đóng cửa hông lại, thuận tay làm hỏng khóa, để cho người ở bên trong nhất thời không ra ngoài được.
Tiếp theo, hai người giả như không có gì phát sinh bước nhanh xuyên qua đại sảnh, tới gần cửa ra, ở trong thanh âm phẫn nộ loáng thoáng vang lên mà nghênh ngang đi.
Đi ra bên ngoài, Mike nhẹ nhàng thở ra, tán thưởng từ đáy lòng nói:
"Tôi trải qua không ít sự việc tương tự, nhưng chưa lần nào đơn giản cùng thoải mái giống như hôm nay."
"Cảm tạ anh, tôi phải trở về tìm hiểu Carpin là ai."
Đồng thời khi nói chuyện, hắn lấy ra túi tiền, chọn tờ 5 bảng, than thở nói:
"Nhưng thẳng thắn mà nói, giá của anh thật sự thực mắc, đây là tương đương với tiền lương nửa tuần của tôi đó."
"Nhưng anh có thể chi trả, không phải sao?" Klein khóe miệng nhếch lên đáp lại, chợt có chút lo lắng hỏi, "Anh không sợ Lopez căn cứ giấy chứng nhận của anh tìm đến tòa soạn, báo cảnh sát bắt anh?"
"Đó là giấy chứng nhận giả mà." Mike Joseph giang hai tay ra một cách đầy quen thuộc.
". . ." Klein chỉ có thể cực kỳ bội phục.
Sau khi nhìn theo Mike lên xe rời khỏi, hắn đi về phía đối diện, chờ đợi xe ngựa công cộng, cũng chặt chẽ chú ý có người đuổi theo hay không.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa thong thả chạy lại đây, dừng ở trước mặt hắn.
Một người trung niên mặc áo khoác màu đen đi ra khỏi thùng xe, gật đầu chào Klein.
Người này mắt lam mặt gầy, hai mái hoa râm, đúng là người trung niên mà Klein đã thấy ở trong Golden Rose.
Người này không phải khách của Golden Rose. . . cũng giống như mình. . . Klein đột nhiên hiểu ra.
"Ngài khỏe, tôi là thám tử Isengard Stanton hiệp trợ cảnh sát xử lý án này, chúng ta có thể nói chuyện được không?" Người trung niên kia chỉ vào xe ngựa nói.
Nơi này gần sông Torquack xuyên qua Backlund, người đi đường có thể xuyên thấu qua khe giữa các gian nhà, thấy được mặt nước hơi đục ngầu lại cực kỳ rộng lớn.
Phóng viên Mike Joseph “Báo Quan sát hàng ngày” đi xuống xe ngựa, chỉ vào tòa kiến trúc ba tầng màu lam xám ở phía trước, nói với Klein mặc áo vest đuôi tôm màu đen, đội mũ dạ cao cùng mắt kính viền vàng ở bên cạnh:
"Đó là Golden Rose, kỹ viện hợp pháp tốt nhất khu JoWod cùng khu vực cầu Backlund, 3 giờ chiều mở cửa, buôn bán đến 2 giờ sáng."
Kỹ viện hợp pháp tốt nhất khu JoWod cùng khu vực cầu Backlund? Nói cách khác, hai khu này có chỗ tốt hơn nó nhưng không hợp pháp? Klein không tiếng động lẩm bẩm một câu, thấy trên cửa tòa kiến trúc kia có một đóa hoa hồng màu vàng, không có treo biển hiệu nào.
"Loại này hẳn không tính là gái đứng đường chứ?" Hắn thuận miệng đáp lại một câu.
"Đương nhiên, cấp bậc cao hơn nhiều." Mike ngựa quen đường cũ dẫn Klein đi đến phía trước tòa kiến trúc kia, đẩy cửa vào.
Vừa đi vào, Klein đã ngửi thấy mùi hỗn tạp khó chịu xộc vào mũi, nghe thấy được giai điệu thư giãn nhưng ái muội.
Hắn theo bản năng nhìn quanh một vòng, phát hiện hai bên cửa vào cùng các góc đại sảnh đều có đứng bảo vệ mặc áo khoác màu đen mang mũ dạ cao, làm một nơi kinh doanh hợp pháp, những người này hiển nhiên là dùng để đối phó ma men cùng côn đồ.
Bốn phía đại sảnh màu vàng bày các loại sô pha cùng ghế dựa, thậm chí còn có một cây đàn dương cầm, ở giữa có chừa ra nơi để khiêu vũ.
Lúc này, từng cô gái màu tóc hoặc vàng hoặc nâu hoặc vàng nhạt hoặc đen, quần áo hoặc phiền phức hoặc đơn giản hoặc diễm lệ đang ngồi ở những vị trí khác nhau, các nàng có phong vận thành thục, có ngượng ngùng non nớt, có thanh xuân động lòng người, có cực kỳ xinh đẹp.
Những cô gái này hoặc chống má thưởng thức giai điệu, hoặc cười nói với nhau, hoặc im lặng lật xem tạp chí, hoặc cùng người nam khiêu vũ.
Bởi vì mới ba giờ rưỡi chiều, khách cũng không nhiều, chỉ có ít ỏi mấy người như vậy, liếc mắt nhìn một cái, nơi này càng giống vũ hội chính quy, mà không phải cảnh tượng bên trong kỹ viện.
"Nếu đến vào sau tám giờ tối, anh có thể nhìn thấy một vài biểu diễn thú vị, ha ha, nếu nhìn trúng cô gái nào, thì đi mời cô ta khiêu vũ, ở trong giai điệu hỏi giá của cô ta, nếu hai bên có thể đạt thành nhất trí, hai người có thể đi các căn phòng ở lầu hai hoặc lầu ba để trải nghiệm một đoạn thời gian tuyệt vời, hắc, chỉ cần chịu bỏ tiền, anh có thể ngủ qua đêm ở trong này." Mike quay trái quay phải, đột nhiên không còn trầm ổn cùng lịch sự trước đây nữa, mà trở nên có vẻ lỗ mãng.
Người này cười cười đi vào đại sảnh, tới gần một cô gái tuổi không lớn, nhiều nhất là mười lăm mười sáu tuổi.
Cái này, là hiện ra bản tính, hay là biểu diễn chuyên nghiệp? Klein nhìn thấy có chút nghẹn họng nhìn trân trối, theo bản năng theo ở phía sau Mike Joseph.
"Người bị hại Hibel chỉ có 16 tuổi, trên lý luận mà nói, cô gái tuổi xấp xỉ với cô ta có khả năng là bạn bè, sẽ biết được nhiều điều." Lúc này, Mike đè thấp giọng, giải thích một câu.
Hắn chợt nhướng lên đôi chân mày hơi thưa thớt, khôi phục âm lượng bình thường nói:
"Cậu xem trúng cô nào chưa?"
"Tôi chỉ là vệ sĩ của anh." Klein dựa theo logic bình thường đáp lại.
Mike hơi gật đầu không thể nhận ra, bỗng nhiên cười nói:
"Tôi ở thời điểm làm mấy chuyện này, không quen có người bên cạnh."
"Ta sẽ ở ngoài cửa." Klein rõ ràng ý tứ của Mike, bày ra tư thái nghiêm cẩn mà chuyên nghiệp.
Mike không nói gì nữa, đi đến trước mặt cô gái còn khá trẻ kia, cúi người đưa tay, mời khiêu vũ.
Ở cái tuổi này đã thành kỹ nữ, Backlund thật sự là vừa sạch sẽ lại vừa dơ bẩn. . . Hắc, thế mà có cả một vị trung niên khí chất không tệ đến nơi này, hai mái của ông ta cũng đã hoa râm rồi. . . Klein thả lỏng hai tay, đứng thẳng, mắt nhìn Mike cùng cô gái kia đang thong thả khiêu vũ ở khoảng trống chính giữa.
Qua vài phút, Mike đi trở về, hơi có vẻ ảo não nói với Klein:
"Quá mắc."
Sau khi hai người đi gần nhau, hắn lại thấp giọng bồi thêm một câu:
"Cô gái này biết Hibel, nhưng Lopez chủ nơi này cấm họ trao đổi chuyện này với người khác, nếu không bắt gặp sẽ nghiêm khắc trừng phạt, thần ơi, thời điểm nhắc tới trừng phạt, cô gái đáng thương kia thậm chí phát run theo bản năng, tôi có thể tưởng tượng nó khủng bố đến bao nhiêu."
Klein thở dài đồng tình lại không có cách nào khác, đè thấp tiếng hỏi ngược lại: "Như vậy, anh tính làm thế nào?"
"Tôi không muốn để cô gái này gặp phải chuyện bất hạnh, tôi tính trực tiếp đi tìm bà Lopez này." Mike vỗ bả vai Klein nói, "Bảo vệ tôi!"
Klein nghiêng thân thể đi, trịnh trọng dặn dò một câu:
"Nếu gặp tình huống nguy hiểm, anh phải nghe tôi."
"Rõ ràng chưa? Nghe tôi!"
"Tốt, tốt." Mike mang hai tay giơ lên vị trí bả vai, liên tiếp gật đầu.
Trong khi nói chuyện, người này đi về phía một chiếc sô pha đơn trong góc, nơi đó ngồi một người phụ nữ dung mạo quyến rũ, quần áo diễm lệ, trang điểm đậm.
"Nếu cậu không muốn sau khi khiêu vũ mới lựa chọn bỏ qua, làm cho cô gái kia mất mặt, tôi đề nghị cậu tìm bà Lopez nói chuyện trước, biết rõ giá của các cô gái." Mike đề cao thanh âm.
Người phụ nữ kia nghe được hai người trao đổi, nghiêng đầu nhìn lại, cũng chậm rãi đứng dậy, lộ ra nụ cười:
"Chào buổi chiều, hai ngài, tôi chính là Lopez, hai ngài đã nhìn trúng cô gái nào à?"
"Có." Mike bỗng nhiên cao thấp đánh giá đối phương, khẽ cười một tiếng rồi nói, "Ta rất thưởng thức cô."
Tôi cũng thực thưởng thức cậu đó. . . Ở nơi như thế này biểu hiện giống như là về nhà vậy. . . Klein khóe miệng co rút một cái.
Lopez vẻ mặt dại ra một giây, chợt giả cười nói:
"Thực xin lỗi, tôi hôm nay thân thể không khỏe, anh hẳn biết, phụ nữ mỗi tháng đều có thời điểm không được khỏe."
Thấy không có biện pháp kéo Lopez vào phòng để trao đổi, Mike im lặng vài giây, đột nhiên trở nên nghiêm túc:
"Bà Lopez, tôi là một phóng viên, tôi muốn tìm hiểu chuyện Hibel từ chỗ của bà, đây là giấy chứng nhận của tôi."
Lopez sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm, không kiên nhẫn hồi đáp:
"Tôi biết đều đã nói cho cảnh sát, anh nên đi tìm họ mới đúng!"
"Hibel là một cô nhi lưu lạc, được tôi thu dưỡng, buổi tối hôm đó, cô ta tiếp lời mời của một vị khách, đi nhà đối phương qua đêm, chết ở sáng sớm trên đường trở về."
"Tốt rồi, mời anh rời khỏi đây! Hoặc là đi mời cô gái nào đó khiêu vũ."
Trong khi nói chuyện, Lopez phất tay gọi hai bảo vệ ở bên cạnh đến.
Klein bước tới một bước, chắn ở trước người Mike Joseph, che chở người này quay về đại sảnh, hai bảo vệ thấy thế, không lỗ mãng trực tiếp xua đuổi.
Đi vài bước, Klein đè thấp giọng nói:
"Cô ta đang nói dối."
"Hả?" Mike ngạc nhiên nghiêng đầu.
"Thời điểm cô ta nói chuyện tầm mắt rất dao động, không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng lại lén lút đánh giá anh, cái này thuyết minh cô ta đang nói dối đồng thời quan sát phản ứng của anh, mặt khác, tư thế đứng của cô ta là loại có tính phòng bị cực kỳ cao, hơn nữa có vẻ rất nôn nóng." Klein điềm nhiên đưa ra phân tích.
Mike há miệng ra, qua vài giây mới cảm thán:
"Anh quả nhiên là vị đại thám tử, chỉ có năng lực thám tử kiệt xuất cùng sức quan sát sâu sắc, mới có thể phát hiện ra chi tiết hữu dụng này."
Cái này chỉ vì mình mở linh thị, quan sát được màu sắc cảm xúc của Lopez không thích hợp. . . Cái khác đều là lý do viện ra thôi. . . Klein cười cười nói:
"Cảm ơn sự khích lệ của anh, chúng ta cần phải đi."
Mike Joseph quay đầu nhìn về phía Lopez, phát hiện cô ta đang đi về phía cửa hông đại sảnh, tựa như muốn đi về phòng nghỉ của mình, mà cánh cửa hông nọ là ở trong góc, phụ cận cực kỳ vắng vẻ, ở đại sảnh rất nhiều vị trí nhìn không thấy nơi đó, phía ngoài cũng có hai bảo vệ đứng canh.
"Có lẽ, chúng ta nên đi theo Lopez, quan sát phản ứng của cô ta, có lẽ vừa rồi sẽ làm cho cô ta lo lắng mà làm ra cái gì đó. . ." Mike bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Klein, "Anh có thể giải quyết nhanh hai tên bảo vệ kia không?"
"Ngài à, tôi chỉ phụ trách bảo hộ ngài, hơn nữa đây là trái pháp luật." Klein mỉm cười đáp lại.
"Tôi thêm tiền! Dựa theo có đánh nhau, tính là 5 bảng! Nếu thời điểm chúng ta thoát đi, còn đánh nhau nữa, thì 10 bảng!" Mike Joseph cắn chặt răng nói.
"Thành giao!" Klein chủ động đưa tay, bắt tay đối phương.
Tiếp theo, hai người đi một vòng, tránh đi hai người bảo vệ trước đó, lặng yên đi đến phụ cận cửa hông.
"Khách dừng bước, mời rời khỏi nơi này." Một bảo vệ trong đó tiến lên một bước, ngăn cản Klein cùng Mike Joseph.
"Thực xin lỗi, chúng tôi lập tức. . ." Klein thực lễ phép cúi người xin lỗi.
Đúng lúc này, nắm tay phải của hắn đột ngột đánh ra, đấm vào bụng người bảo vệ trước mặt.
Người bảo vệ kia theo bản năng ôm bụng, thân thể cong gập xuống, mà Klein đã đứng thẳng lại thì dựng thẳng tay trái, thuận thế bổ vào sau đầu đối phương.
Bốp!
Người bảo vệ nọ trực tiếp ngã xuống đất, ngất đi, mà người còn lại rõ ràng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, ngẩn ra mà nhìn, chưa kịp đưa ra phản ứng hữu hiệu.
Klein lúc này lướt tới một bước, tay phải đưa ra bịt miệng, tay trái ra quyền đám vào bụng.
Phành!
Người bảo vệ đột nhiên cúi gập người, nôn ra thực vật còn chưa tiêu hóa, mà Klein đúng lúc rút tay phải về, dựng thẳng tay bổ xuống.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn đỡ đối phương, để cho người này chậm rãi ngã xuống đất, không phát ra tiếng động.
Sau khi liếc nhìn xung quanh, Klein xoay tay nắm, đẩy cửa hông ra, lẻn vào, Mike Joseph thì cúi người, bước nhanh theo.
Người này vì sao lại thuần thục như vậy. . . cậu chỉ là một phóng viên mà! Klein lẩm bẩm trong bụng, bước chân nhẹ nhàng nhưng tần suất nhanh lướt qua hành lang.
Bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng của Lopez:
"Nói cho Carpin, gần đây không cần đưa người qua đây!"
Carpin? Đưa người? Klein nhìn về phía Mike bên cạnh, phát hiện hắn cũng đang rất nghi hoặc.
Lúc này, bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân của Lopez đi hướng hành lang.
"Đi!" Klein kéo đem Mike, không quay đầu lại mà đi thẳng tới cửa vào, chạy ra ngoài.
Trong quá trình này, hắn đóng cửa hông lại, thuận tay làm hỏng khóa, để cho người ở bên trong nhất thời không ra ngoài được.
Tiếp theo, hai người giả như không có gì phát sinh bước nhanh xuyên qua đại sảnh, tới gần cửa ra, ở trong thanh âm phẫn nộ loáng thoáng vang lên mà nghênh ngang đi.
Đi ra bên ngoài, Mike nhẹ nhàng thở ra, tán thưởng từ đáy lòng nói:
"Tôi trải qua không ít sự việc tương tự, nhưng chưa lần nào đơn giản cùng thoải mái giống như hôm nay."
"Cảm tạ anh, tôi phải trở về tìm hiểu Carpin là ai."
Đồng thời khi nói chuyện, hắn lấy ra túi tiền, chọn tờ 5 bảng, than thở nói:
"Nhưng thẳng thắn mà nói, giá của anh thật sự thực mắc, đây là tương đương với tiền lương nửa tuần của tôi đó."
"Nhưng anh có thể chi trả, không phải sao?" Klein khóe miệng nhếch lên đáp lại, chợt có chút lo lắng hỏi, "Anh không sợ Lopez căn cứ giấy chứng nhận của anh tìm đến tòa soạn, báo cảnh sát bắt anh?"
"Đó là giấy chứng nhận giả mà." Mike Joseph giang hai tay ra một cách đầy quen thuộc.
". . ." Klein chỉ có thể cực kỳ bội phục.
Sau khi nhìn theo Mike lên xe rời khỏi, hắn đi về phía đối diện, chờ đợi xe ngựa công cộng, cũng chặt chẽ chú ý có người đuổi theo hay không.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa thong thả chạy lại đây, dừng ở trước mặt hắn.
Một người trung niên mặc áo khoác màu đen đi ra khỏi thùng xe, gật đầu chào Klein.
Người này mắt lam mặt gầy, hai mái hoa râm, đúng là người trung niên mà Klein đã thấy ở trong Golden Rose.
Người này không phải khách của Golden Rose. . . cũng giống như mình. . . Klein đột nhiên hiểu ra.
"Ngài khỏe, tôi là thám tử Isengard Stanton hiệp trợ cảnh sát xử lý án này, chúng ta có thể nói chuyện được không?" Người trung niên kia chỉ vào xe ngựa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.