Chương 185: Thế giới tâm linh
Mực Thích Lặn Nước
18/06/2019
“Đợi bánh ga-tô?” Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của mình… Không
đúng, nếu mình có thể đoán được câu trả lời của người bệnh tâm thần, thì chẳng phải mình cũng giống họ sao… Suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn,
Klein cười nhạt, tựa như đang nói chuyện phiếm cùng với bạn bè mình, hắn hỏi:
“Ai sẽ tới đưa bánh ga-tô cho anh vậy?”
Mặt Hood Eugene dài ra, chán nản phàn nàn:
“Không, không có bánh… Không có bánh ga-tô!
Là mi, chính mi đã lấy bánh của ta!”
Đột nhiên gã thét lên, trợn tròn mắt hằm hằm nhìn Klein
Không đợi Klein nghĩ câu trả lời, gã “A” một tiếng rồi há miệng, lộ ra hai hàm răng trắng ởn.
Ngay sau đó, gã nhảy ra khỏi giường, nước miếng chảy ròng ròng, hai tay vươn ra phía trước, muốn túm lấy vai Klein, kéo tới trước mặt để cắn mạnh một miếng.
Trước sự tấn công bất ngờ, tuy Klein hơi bối rối, nhưng cũng phản ứng kịp thời. Trong nháy mắt, hắn gập đầu gối, khuỵu người xuống, đồng thời xoay eo, thúc tay trái lên.
Bịch!
Hắn thúc khuỷu tay vào bụng của Hood Eugene, khiến tên đó bất tỉnh hai mắt trắng dã, nước miếng trong miệng gã càng chảy ra nhiều hơn.
Thế nhưng Hood Eugene vẫn không dừng lại, gã thuận đà ngã nhào tới, dang hai tay định ôm chặt lấy Klein.
Klein nghiêng người, lăn sang bên cạnh, thuần thục như đã trải qua vô số lần tập luyện vậy.
Tay phải khẽ chống, lộn ngược người ra sau đứng lên, hắn định chuyển từ phòng thủ sang tấn công, mạnh mẽ xông tới khống chế đối thủ.
Ngay lúc đó, hắn trông thấy Hood Eugene ngây ngốc đứng im tại chỗ, hai mắt mất đi tiêu cự, trống rỗng mờ mịt.
...Klein sửng sốt, bỗng nghiêng đầu nhìn về phía góc tường, nhìn thấy Dunn Smith mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen và đội mũ phớt lụa cùng màu, hai tay đang nắm chặt, đầu cúi xuống.
Đội trưởng kéo Hood Eugene vào trong giấc mơ rồi… Hắn bắt lấy cơ hội, thu lại động tác, rút ra chiếc muỗng bạc không có chút lực sát thương nào để làm nghi thức, dùng nó tạo ra bức tường linh tính, phong tỏa căn phòng bệnh đơn này.
Sau đó, Klein móc ra ba cây nến hương bạc hà, đặt chúng lên bậu cửa sổ theo hình tam giác ngược, một cây biểu tượng cho Nữ Thần Đêm Tối, một cây biểu tượng cho mẹ của bí ẩn, và cây cuối cùng đại diện cho chính mình.
*Nữ Thần Đêm Tối là mẹ của bí ẩn, nữ hoàng của sợ hãi và tai ách, lãnh chúa của yên tĩnh và giấc ngủ ngon.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã sắp xếp xong một tế đàn đơn giản, ma sát linh tính để thắp nến lên.
Đúng lúc hắn muốn quay đầu nhắc nhở đội trưởng, Dunn đã ngẩng đầu lên, trầm thấp cười nói:
“Giấc mơ của Hood Eugene vô cùng hỗn loạn, cơ bản là không có cách nào dẫn dắt.”
Dunn còn chưa dứt lời, mắt của Hood Eugene đã lấy lại thần thái, không còn trống rỗng như trước.
Sau đó, vị Bác Sĩ Tâm Lý điên dại này hơi ngả lưng ra sau, thoải mái ngáp một cái.
…Klein bỗng chốc không biết nói gì, đành câm nín, cầm bình kim loại đựng sương tinh khiết Amanda lên.
Hắn nhỏ chất lỏng trong suốt, hỗn hợp chiết xuất từ cỏ Dạ Hương, hoa Thâm Miên và cúc La Mã này lên ngọn nến đại diện cho mình, khiến hương thơm yên tĩnh nhẹ nhàng tản ra trong nháy mắt, tràn ngập cả căn phòng, len lỏi vào từng ngóc ngách.
Cảm xúc căng thẳng, phẫn nộ và thoải mái trong người Hood Eugene đồng thời biến mất toàn bộ, gã uể oải quay lại giường ngồi, ánh mắt lại ngây dại, ngơ ngác nhìn về mặt trăng đỏ tươi bên ngoài cửa sổ, cả căn phòng một lần nữa quay trở về trạng thái yên bình.
Klein cũng cảm thấy được màn đêm thăm thẳm siêu phàm. Hắn đặt sương tinh khiết Amanda xuống, đặt mông ngồi bên cạnh Hood Eugene, định nói chuyện để gã buông bỏ lớp phòng bị cuối cùng xuống.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể sử dụng lọ thuốc Mắt Linh Chi giúp linh hồn Hood Eugene tiến vào trạng thái hồn lìa khỏi xác được.
Dù sao thì mình cũng chỉ là một Thông Linh Giả không chuyên mà thôi… Lúc trước, hắn cũng đã nghĩ sẵn ra một biện pháp, móc bộ bài Tarot từ trong túi ra.
Bộ bài này cũng chỉ có hai mươi hai lá bài chính, chủ yếu là để tiện mang đi, là "vũ khí" Klein xin được.
Mỗi lá bài đều được khảm những sợi tơ bạc có thể gây tổn thương tới những sinh vật như tử linh. Hoa văn trên lá bài vô cùng xinh đẹp và phức tạp, do đó Klein chỉ muốn cất làm của riêng, chứ không muốn dùng để đối phó với kẻ thù.
Klein xáo bài, mỉm cười nhìn Hood Eugene nói:
“Chúng ta cùng chơi bài đi.”
“Chơi bài?” Hood Eugene rời mắt khỏi cửa sổ, máy móc lặp lại từ này.
Klein không trả lời, nhét bộ bài Tarot vào tay gã, ra điều không cho phép từ chối.
Hood Eugene bắt chước dáng vẻ vừa nãy của Klein, khó khăn dùng một tay xáo bài, cuối cùng cũng thành công.
Người phi phàm trong thân xác người bệnh tâm thần này chậm rãi chuyển lực chú ý của mình sang tấm bài có độ cứng, độ đàn hồi và kết cấu tuyệt vời trong tay, lật một tấm bài lên:
Một người đàn ông mặc bộ quần áo rách rưới, hai tay bị trói chặt, thân người treo ngược, trên đỉnh đầu của người đó còn có hào quang thấp thoáng.
Người treo ngược… Klein băn khoăn gật đầu, nhân cơ hội đứng dậy, cầm lọ thuốc Mắt Linh Chi, đổ chất lỏng màu hổ phách lên cây nến đại diện cho bản thân.
Một mùi rượu kỳ ảo lan tỏa, khiến những người chỉ cần ngửi qua, liền có cảm giác uống say.
Sắc mặt Hood Eugene tan rã, tầm mắt mất đi tiêu cự, bài Tarot trong tay rơi xuống giường.
Thế nhưng hắn vẫn ngồi vững, không ngã xiêu vẹo.
Klein dựa vào minh tưởng để chống lại sức mạnh làm cho cơ thể và linh hồn của hắn nhẹ hơn, phiêu hơn, mơ màng hơn này; rồi móc một bình kim loại nhỏ khác từ trong túi, vặn nút chai ra, rót chất lỏng màu lam thẫm vào miệng.
“Thuốc Tĩnh Lặng”!
Chất lỏng lạnh buốt chảy qua khoang miệng, trôi qua thực quản, vào trong dạ dày; trong nháy mắt Klein trở nên vô cùng tỉnh táo, không có một chút hoảng hốt nào.
Hắn chậm rãi thở hắt ra, thuần thục cầm bột thảo dược và tinh dầu, sương tinh khiết nhỏ vào ngọn nến biểu tượng cho Nữ Thần Đêm Tối.
Trong sương mù mờ ảo, hắn lui về phía sau hai bước, trang trọng nghiêm túc dùng tiếng Hermes nói:
“Tôi khẩn cầu sức mạnh của đêm tối,
Tôi khẩn cầu sức mạnh bí ẩn,
Tôi khẩn cầu Nữ Thần chiếu cố,
Tôi khẩn cầu Ngài để cho tôi và người phi phàm tên Hood Eugene này giao tiếp bằng linh tính với nhau.”
…
Từng câu chú vang lên, Klein nhìn thấy màu sắc u tối trong ánh nến đen thẫm đang dần dần khuyếch tán ra bên ngoài.
Hắn không hề tránh né, cũng không ngăn cản, để cho "đêm tối" sâu thẳm này bao trùm lấy mình.
Trong trạng thái vô cùng tỉnh táo, hắn cảm nhận được linh thể của mình thoát khỏi sự bảo vệ của thể xác, tiến sâu vào trong vũ trụ hư không, hắn được bao bọc bởi bóng đêm tối thượng vô cùng vô tận, không âm thanh. Còn trên bầu trời thì đầy những cái bóng trong suốt khó mà mô tả hình dạng, và từng luồng sáng màu sắc khác nhau, ẩn chứa trong đó là vô số kiến thức.
Linh giới… Klein không còn xa lạ với nhứng thứ này.
Khi ý tưởng trong đầu vừa hiện lên, hắn đã nhìn thấy đằng trước xuất hiện một thế giới mông lung bị bao vây bởi một cơn bão.
Klein biết rằng điều này đại diện cho linh hồn của Hood Eugene, đại diện cho “thể tâm linh” của gã, thế là hắn tiến sát lại, chui vào cơn bão tạo thành bức tường bảo vệ.
Trong nháy mắt, hắn thấy vô số ánh sáng ập vào cơ thể mình, nghe thấy giọng nói của mấy chục vạn người đang khe khẽ lẩm bẩm bàn luận chuyện gì đó.
Những lời nói này vỗ cùng hỗn loạn, không có chút hợp lý nào, một giây trước còn ca ngợi sự thanh lịch của phụ nữ, giây sau lại nói tới việc thông bồn cầu, một giây trước khóc lóc khổ sở, giây sau liền bắt đầu vui sướng điên cuồng…
Cơn bão suy nghĩ điên rồ “gặm cắn” tinh thần Klein, muốn đồng hóa hắn, nhưng Klein giữ được sự tỉnh táo và lý trí tuyệt đối, nhanh chóng bay vào bên trong “thế giới tâm linh” của Hood Eugene.
So với trăm nghìn giọng nói lẩm bẩm gào thét kinh khủng mà hắn trải qua tại màn sương xám bí ẩn, thì nơi đây chẳng khác gì một buổi hòa âm dễ nghe… Klein cười thầm một tiếng, đi xuyên qua cơn bão, nhìn thấy Hood Eugene trong suốt mơ hồ đang ngơ ngơ ngác ngác.
Vị Bác Sĩ Tâm Lý danh sách bảy này vẫn giữ dáng vẻ bên ngoài, ánh mắt đờ đẫn nhìn sang.
Klein đứng trước mặt hắn, thấp giọng hỏi:
“Anh có biết Lanlus không?”
Hood Eugene ngơ ngác đáp lại:
“Biết.”
Ánh sáng và hình ảnh xung quanh hắn thay đổi, như thể Đại dương tâm linh của Hood Eugene được mở ra vậy.
Chẳng mấy chốc, trong ánh sáng giao thoa hiện lên hình ảnh một chàng trai trẻ có khuôn mặt phổ thông, vầng trán cao đầy, tóc đen, mắt nâu, mang mắt kính hình tròn, treo bên khóe miệng nụ cười mỉa mai; chính là Lanlus mà Klein đã thấy trong lệnh truy nã.
Klein hài lòng gật đầu, ổn định lại cảm xúc, dùng giọng điệu dẫn dắt hỏi:
“Tại sao Lanlus lại tới tìm anh?”
“Hắn nói…” Giọng nói của Hood Eugene dần dần nhỏ lại.
Đột nhiên, gã đổi thành giọng nói đầy từ tính và cười điên cuồng nói:
“Hood Eugene, đây là thời đại tồi tệ nhất nhưng cũng là thời đại tốt nhất. Nếu chúng ta có thể nắm bắt được cơ hội, chúng ta cũng có thể trở thành kẻ điều khiển thế giới, có thể trở thành người bất tử thực sự!”
“Chỉ cần anh giúp tôi, tôi không chỉ nói cho anh biết cách nắm giữ sức mạnh của ma dược, cách tránh mất kiểm soát, mà tôi còn hứa hẹn sau này sẽ cho anh lấy được một chút thần tính, thần tính bất diệt!”
“Hẳn là anh đã nhận ra, sau lưng tôi là sự tồn tại của vị kia, lời của tôi chính là lời của Thần hứa hẹn, còn Hội Tâm Lý Luyện Kim theo một ý nghĩa nào đó, cũng có quan hệ nhất định với Thần.”
“Đừng nghi ngờ gì cả, trước mắt Hội Tâm Lý Luyện Kim còn chưa đủ mạnh, chưa thể cung cấp đầy đủ trợ giúp cho anh, trừ khi anh sẵn lòng ở cấp độ hiện tại mãi mãi.”
Nắm giữ được sức mạnh ma dược, lại còn biết được cách tránh mất khống chế… Sao lại có cảm giác giống như mình dùng “phương pháp đóng vai” đi dụ dỗ người khác vậy... Tham vọng của Lanlus cũng lớn thật, rõ ràng mới ở danh sách 8, vậy mà hắn đã bắt đầu quan tâm việc của thần rồi,...sau lưng hắn rốt cuộc tồn tại vị bí ẩn nào... Tên này hình như đang lên kế hoạch gì đó, không chỉ đơn thuần là lừa gạt tiền bạc... Hay sở thích của hắn là lừa tiền? Klein nảy ra suy nghĩ, lại thấy Hood Eugene ngừng nói, bèn hỏi:
“Lanlus muốn anh cung cấp trợ giúp gì?”
Hood Eugene không trả lời ngay, lúc này toàn bộ “Thế giới tâm linh” đều chìm trong yên lặng.
Ngay sau đó, hắn cười to, vô cùng điên cuồng đáp lại:
“Trợ giúp... trợ giúp... trợ giúp!”
"Ha ha ha, tôi đã giúp! Tôi đã giúp!"
"Tôi để..."
Đúng lúc này, hắn tự dưng im lặng, Toàn bộ thể tâm linh của hắn cong vẹo, ánh sáng và hình ảnh xung quang Đại dương tâm linh nhanh chóng thay đổi, trở thành một tế đàn tối tăm, khủng khiếp, đáng sợ.
Bên trên tế đàn, một cây Thập Tự giá được dựng thẳng đứng, trên Thập Tự giá hình như đang treo ngược thứ gì đó, còn dưới đáy thì chất đống những thứ mơ hồ.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, khi sắp thấy rõ vật treo ngược trên kia thì toàn bộ “Thế giới tâm linh” đột nhiên xuất hiện động đất cấp mười.
Má nó! Klein dự cảm được nguy hiểm sắp bộc phát, không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng xoay người bay vào cơn bão tư duy hỗn loạn, muốn rời khỏi nơi đây.
“Ai sẽ tới đưa bánh ga-tô cho anh vậy?”
Mặt Hood Eugene dài ra, chán nản phàn nàn:
“Không, không có bánh… Không có bánh ga-tô!
Là mi, chính mi đã lấy bánh của ta!”
Đột nhiên gã thét lên, trợn tròn mắt hằm hằm nhìn Klein
Không đợi Klein nghĩ câu trả lời, gã “A” một tiếng rồi há miệng, lộ ra hai hàm răng trắng ởn.
Ngay sau đó, gã nhảy ra khỏi giường, nước miếng chảy ròng ròng, hai tay vươn ra phía trước, muốn túm lấy vai Klein, kéo tới trước mặt để cắn mạnh một miếng.
Trước sự tấn công bất ngờ, tuy Klein hơi bối rối, nhưng cũng phản ứng kịp thời. Trong nháy mắt, hắn gập đầu gối, khuỵu người xuống, đồng thời xoay eo, thúc tay trái lên.
Bịch!
Hắn thúc khuỷu tay vào bụng của Hood Eugene, khiến tên đó bất tỉnh hai mắt trắng dã, nước miếng trong miệng gã càng chảy ra nhiều hơn.
Thế nhưng Hood Eugene vẫn không dừng lại, gã thuận đà ngã nhào tới, dang hai tay định ôm chặt lấy Klein.
Klein nghiêng người, lăn sang bên cạnh, thuần thục như đã trải qua vô số lần tập luyện vậy.
Tay phải khẽ chống, lộn ngược người ra sau đứng lên, hắn định chuyển từ phòng thủ sang tấn công, mạnh mẽ xông tới khống chế đối thủ.
Ngay lúc đó, hắn trông thấy Hood Eugene ngây ngốc đứng im tại chỗ, hai mắt mất đi tiêu cự, trống rỗng mờ mịt.
...Klein sửng sốt, bỗng nghiêng đầu nhìn về phía góc tường, nhìn thấy Dunn Smith mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen và đội mũ phớt lụa cùng màu, hai tay đang nắm chặt, đầu cúi xuống.
Đội trưởng kéo Hood Eugene vào trong giấc mơ rồi… Hắn bắt lấy cơ hội, thu lại động tác, rút ra chiếc muỗng bạc không có chút lực sát thương nào để làm nghi thức, dùng nó tạo ra bức tường linh tính, phong tỏa căn phòng bệnh đơn này.
Sau đó, Klein móc ra ba cây nến hương bạc hà, đặt chúng lên bậu cửa sổ theo hình tam giác ngược, một cây biểu tượng cho Nữ Thần Đêm Tối, một cây biểu tượng cho mẹ của bí ẩn, và cây cuối cùng đại diện cho chính mình.
*Nữ Thần Đêm Tối là mẹ của bí ẩn, nữ hoàng của sợ hãi và tai ách, lãnh chúa của yên tĩnh và giấc ngủ ngon.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã sắp xếp xong một tế đàn đơn giản, ma sát linh tính để thắp nến lên.
Đúng lúc hắn muốn quay đầu nhắc nhở đội trưởng, Dunn đã ngẩng đầu lên, trầm thấp cười nói:
“Giấc mơ của Hood Eugene vô cùng hỗn loạn, cơ bản là không có cách nào dẫn dắt.”
Dunn còn chưa dứt lời, mắt của Hood Eugene đã lấy lại thần thái, không còn trống rỗng như trước.
Sau đó, vị Bác Sĩ Tâm Lý điên dại này hơi ngả lưng ra sau, thoải mái ngáp một cái.
…Klein bỗng chốc không biết nói gì, đành câm nín, cầm bình kim loại đựng sương tinh khiết Amanda lên.
Hắn nhỏ chất lỏng trong suốt, hỗn hợp chiết xuất từ cỏ Dạ Hương, hoa Thâm Miên và cúc La Mã này lên ngọn nến đại diện cho mình, khiến hương thơm yên tĩnh nhẹ nhàng tản ra trong nháy mắt, tràn ngập cả căn phòng, len lỏi vào từng ngóc ngách.
Cảm xúc căng thẳng, phẫn nộ và thoải mái trong người Hood Eugene đồng thời biến mất toàn bộ, gã uể oải quay lại giường ngồi, ánh mắt lại ngây dại, ngơ ngác nhìn về mặt trăng đỏ tươi bên ngoài cửa sổ, cả căn phòng một lần nữa quay trở về trạng thái yên bình.
Klein cũng cảm thấy được màn đêm thăm thẳm siêu phàm. Hắn đặt sương tinh khiết Amanda xuống, đặt mông ngồi bên cạnh Hood Eugene, định nói chuyện để gã buông bỏ lớp phòng bị cuối cùng xuống.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể sử dụng lọ thuốc Mắt Linh Chi giúp linh hồn Hood Eugene tiến vào trạng thái hồn lìa khỏi xác được.
Dù sao thì mình cũng chỉ là một Thông Linh Giả không chuyên mà thôi… Lúc trước, hắn cũng đã nghĩ sẵn ra một biện pháp, móc bộ bài Tarot từ trong túi ra.
Bộ bài này cũng chỉ có hai mươi hai lá bài chính, chủ yếu là để tiện mang đi, là "vũ khí" Klein xin được.
Mỗi lá bài đều được khảm những sợi tơ bạc có thể gây tổn thương tới những sinh vật như tử linh. Hoa văn trên lá bài vô cùng xinh đẹp và phức tạp, do đó Klein chỉ muốn cất làm của riêng, chứ không muốn dùng để đối phó với kẻ thù.
Klein xáo bài, mỉm cười nhìn Hood Eugene nói:
“Chúng ta cùng chơi bài đi.”
“Chơi bài?” Hood Eugene rời mắt khỏi cửa sổ, máy móc lặp lại từ này.
Klein không trả lời, nhét bộ bài Tarot vào tay gã, ra điều không cho phép từ chối.
Hood Eugene bắt chước dáng vẻ vừa nãy của Klein, khó khăn dùng một tay xáo bài, cuối cùng cũng thành công.
Người phi phàm trong thân xác người bệnh tâm thần này chậm rãi chuyển lực chú ý của mình sang tấm bài có độ cứng, độ đàn hồi và kết cấu tuyệt vời trong tay, lật một tấm bài lên:
Một người đàn ông mặc bộ quần áo rách rưới, hai tay bị trói chặt, thân người treo ngược, trên đỉnh đầu của người đó còn có hào quang thấp thoáng.
Người treo ngược… Klein băn khoăn gật đầu, nhân cơ hội đứng dậy, cầm lọ thuốc Mắt Linh Chi, đổ chất lỏng màu hổ phách lên cây nến đại diện cho bản thân.
Một mùi rượu kỳ ảo lan tỏa, khiến những người chỉ cần ngửi qua, liền có cảm giác uống say.
Sắc mặt Hood Eugene tan rã, tầm mắt mất đi tiêu cự, bài Tarot trong tay rơi xuống giường.
Thế nhưng hắn vẫn ngồi vững, không ngã xiêu vẹo.
Klein dựa vào minh tưởng để chống lại sức mạnh làm cho cơ thể và linh hồn của hắn nhẹ hơn, phiêu hơn, mơ màng hơn này; rồi móc một bình kim loại nhỏ khác từ trong túi, vặn nút chai ra, rót chất lỏng màu lam thẫm vào miệng.
“Thuốc Tĩnh Lặng”!
Chất lỏng lạnh buốt chảy qua khoang miệng, trôi qua thực quản, vào trong dạ dày; trong nháy mắt Klein trở nên vô cùng tỉnh táo, không có một chút hoảng hốt nào.
Hắn chậm rãi thở hắt ra, thuần thục cầm bột thảo dược và tinh dầu, sương tinh khiết nhỏ vào ngọn nến biểu tượng cho Nữ Thần Đêm Tối.
Trong sương mù mờ ảo, hắn lui về phía sau hai bước, trang trọng nghiêm túc dùng tiếng Hermes nói:
“Tôi khẩn cầu sức mạnh của đêm tối,
Tôi khẩn cầu sức mạnh bí ẩn,
Tôi khẩn cầu Nữ Thần chiếu cố,
Tôi khẩn cầu Ngài để cho tôi và người phi phàm tên Hood Eugene này giao tiếp bằng linh tính với nhau.”
…
Từng câu chú vang lên, Klein nhìn thấy màu sắc u tối trong ánh nến đen thẫm đang dần dần khuyếch tán ra bên ngoài.
Hắn không hề tránh né, cũng không ngăn cản, để cho "đêm tối" sâu thẳm này bao trùm lấy mình.
Trong trạng thái vô cùng tỉnh táo, hắn cảm nhận được linh thể của mình thoát khỏi sự bảo vệ của thể xác, tiến sâu vào trong vũ trụ hư không, hắn được bao bọc bởi bóng đêm tối thượng vô cùng vô tận, không âm thanh. Còn trên bầu trời thì đầy những cái bóng trong suốt khó mà mô tả hình dạng, và từng luồng sáng màu sắc khác nhau, ẩn chứa trong đó là vô số kiến thức.
Linh giới… Klein không còn xa lạ với nhứng thứ này.
Khi ý tưởng trong đầu vừa hiện lên, hắn đã nhìn thấy đằng trước xuất hiện một thế giới mông lung bị bao vây bởi một cơn bão.
Klein biết rằng điều này đại diện cho linh hồn của Hood Eugene, đại diện cho “thể tâm linh” của gã, thế là hắn tiến sát lại, chui vào cơn bão tạo thành bức tường bảo vệ.
Trong nháy mắt, hắn thấy vô số ánh sáng ập vào cơ thể mình, nghe thấy giọng nói của mấy chục vạn người đang khe khẽ lẩm bẩm bàn luận chuyện gì đó.
Những lời nói này vỗ cùng hỗn loạn, không có chút hợp lý nào, một giây trước còn ca ngợi sự thanh lịch của phụ nữ, giây sau lại nói tới việc thông bồn cầu, một giây trước khóc lóc khổ sở, giây sau liền bắt đầu vui sướng điên cuồng…
Cơn bão suy nghĩ điên rồ “gặm cắn” tinh thần Klein, muốn đồng hóa hắn, nhưng Klein giữ được sự tỉnh táo và lý trí tuyệt đối, nhanh chóng bay vào bên trong “thế giới tâm linh” của Hood Eugene.
So với trăm nghìn giọng nói lẩm bẩm gào thét kinh khủng mà hắn trải qua tại màn sương xám bí ẩn, thì nơi đây chẳng khác gì một buổi hòa âm dễ nghe… Klein cười thầm một tiếng, đi xuyên qua cơn bão, nhìn thấy Hood Eugene trong suốt mơ hồ đang ngơ ngơ ngác ngác.
Vị Bác Sĩ Tâm Lý danh sách bảy này vẫn giữ dáng vẻ bên ngoài, ánh mắt đờ đẫn nhìn sang.
Klein đứng trước mặt hắn, thấp giọng hỏi:
“Anh có biết Lanlus không?”
Hood Eugene ngơ ngác đáp lại:
“Biết.”
Ánh sáng và hình ảnh xung quanh hắn thay đổi, như thể Đại dương tâm linh của Hood Eugene được mở ra vậy.
Chẳng mấy chốc, trong ánh sáng giao thoa hiện lên hình ảnh một chàng trai trẻ có khuôn mặt phổ thông, vầng trán cao đầy, tóc đen, mắt nâu, mang mắt kính hình tròn, treo bên khóe miệng nụ cười mỉa mai; chính là Lanlus mà Klein đã thấy trong lệnh truy nã.
Klein hài lòng gật đầu, ổn định lại cảm xúc, dùng giọng điệu dẫn dắt hỏi:
“Tại sao Lanlus lại tới tìm anh?”
“Hắn nói…” Giọng nói của Hood Eugene dần dần nhỏ lại.
Đột nhiên, gã đổi thành giọng nói đầy từ tính và cười điên cuồng nói:
“Hood Eugene, đây là thời đại tồi tệ nhất nhưng cũng là thời đại tốt nhất. Nếu chúng ta có thể nắm bắt được cơ hội, chúng ta cũng có thể trở thành kẻ điều khiển thế giới, có thể trở thành người bất tử thực sự!”
“Chỉ cần anh giúp tôi, tôi không chỉ nói cho anh biết cách nắm giữ sức mạnh của ma dược, cách tránh mất kiểm soát, mà tôi còn hứa hẹn sau này sẽ cho anh lấy được một chút thần tính, thần tính bất diệt!”
“Hẳn là anh đã nhận ra, sau lưng tôi là sự tồn tại của vị kia, lời của tôi chính là lời của Thần hứa hẹn, còn Hội Tâm Lý Luyện Kim theo một ý nghĩa nào đó, cũng có quan hệ nhất định với Thần.”
“Đừng nghi ngờ gì cả, trước mắt Hội Tâm Lý Luyện Kim còn chưa đủ mạnh, chưa thể cung cấp đầy đủ trợ giúp cho anh, trừ khi anh sẵn lòng ở cấp độ hiện tại mãi mãi.”
Nắm giữ được sức mạnh ma dược, lại còn biết được cách tránh mất khống chế… Sao lại có cảm giác giống như mình dùng “phương pháp đóng vai” đi dụ dỗ người khác vậy... Tham vọng của Lanlus cũng lớn thật, rõ ràng mới ở danh sách 8, vậy mà hắn đã bắt đầu quan tâm việc của thần rồi,...sau lưng hắn rốt cuộc tồn tại vị bí ẩn nào... Tên này hình như đang lên kế hoạch gì đó, không chỉ đơn thuần là lừa gạt tiền bạc... Hay sở thích của hắn là lừa tiền? Klein nảy ra suy nghĩ, lại thấy Hood Eugene ngừng nói, bèn hỏi:
“Lanlus muốn anh cung cấp trợ giúp gì?”
Hood Eugene không trả lời ngay, lúc này toàn bộ “Thế giới tâm linh” đều chìm trong yên lặng.
Ngay sau đó, hắn cười to, vô cùng điên cuồng đáp lại:
“Trợ giúp... trợ giúp... trợ giúp!”
"Ha ha ha, tôi đã giúp! Tôi đã giúp!"
"Tôi để..."
Đúng lúc này, hắn tự dưng im lặng, Toàn bộ thể tâm linh của hắn cong vẹo, ánh sáng và hình ảnh xung quang Đại dương tâm linh nhanh chóng thay đổi, trở thành một tế đàn tối tăm, khủng khiếp, đáng sợ.
Bên trên tế đàn, một cây Thập Tự giá được dựng thẳng đứng, trên Thập Tự giá hình như đang treo ngược thứ gì đó, còn dưới đáy thì chất đống những thứ mơ hồ.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, khi sắp thấy rõ vật treo ngược trên kia thì toàn bộ “Thế giới tâm linh” đột nhiên xuất hiện động đất cấp mười.
Má nó! Klein dự cảm được nguy hiểm sắp bộc phát, không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng xoay người bay vào cơn bão tư duy hỗn loạn, muốn rời khỏi nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.