Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì
Chương 14: Có phải những người ở giới Huyền học đều mắc bệnh mèo không!
Mạc Thần Hoan
12/06/2021
Edited by Raine Wu
- ----------
*Bệnh mèo: Ngôn ngữ mạng, thường để chỉ hành vi hoặc ngôn ngữ vượt qua những suy nghĩ thông thường.
Hề Gia không muốn can thiệp vào chuyện của giới Huyền học, sau khi Theo Dõi "Quỷ biết", cậu chưa từng bình luận gì, chỉ xem lướt lướt nhưng đồ tặng không lấy cũng phí, ống mực kia cũng hai mươi điểm một cái, Bùi Ngọc thân là top mười Bảng Mặc Đấu, một tháng kiếm nhiều nhất cũng một trăm điểm, như vậy có thể thấy ống mực này cũng thực sự đáng giá.
Hề Gia nhanh chóng điền địa chỉ và chờ bên kia giao hàng.
Có lẽ do quá sợ nên đến chiều Bùi Ngọc vẫn chưa về, còn giả vờ gửi một tin Wechat: 【Tôi gặp phải một lệ quỷ rất mạnh nên phải đuổi theo, khỏi chờ cơm tối. 】
Hề Gia mặt trơ ra:【Ừ, khi nào Diệp đại sư về phòng nghỉ ngơi tôi sẽ gọi cho anh. 】
Bùi Ngọc cực kỳ cảm kích:【Anh Gia trượng nghĩa!!! 】
Sau khi ăn xong Hề Gia định đi rửa chén nhưng mà bận nhắn tin lại cho Bùi Ngọc mà chưa kịp làm. Khi cậu xuống bếp liền thấy Diệp Kính Chi đang cặm cụi rửa chén. Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, đôi mắt phượng dài rũ xuống, ngón tay dài vốn dùng để bắt quỷ vậy mà bây giờ lại đang cẩn thận rửa từng cái chén cái đũa.
Giống như cái chăn bông chưa từng động qua, Hề Gia cảm thấy có chút băn khoăn, chính mình là người mời Diệp đại sư đến nhà, ai ngờ người này không ngủ thì thôi còn dành cả đêm giúp cậu lau dọn nhà cửa, nấu ăn, bây giờ còn chủ động rửa chén nữa.
Hề Gia với Bùi Ngọc cũng ở chung mấy ngày, Bùi thần côn căn bản là một đại thiếu gia "nắng không tới chân - mưa không tới mặt", đừng nói là rửa chén, tới muối hay đường còn phân biệt không được, chỉ biết dọn sẵn ăn. Nhưng người này là Diệp Diêm Vương, cái biệt danh không hề ăn nhập với sự ôn nhu tinh tế của hắn, dáng vẻ khó gần ấy vậy mà luôn âm thầm làm rất nhiều thứ mà người khác không làm.
Gặp một người xa lạ nặng âm khí, hắn sẵn sàng cho mượn pháp bảo của mình để trấn áp âm khí, đã vậy còn nhiệt tình hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Công bằng mà nói, Hề Gia sẽ không giúp đỡ nếu cậu là Diệp Kính Chi và gặp gỡ mình vào một tuần trước. Vậy mà Diệp Kính Chi chủ động giúp đỡ, còn giúp hết mình, một người như vậy quả thật đúng như lời khen chuẩn mực đạo đức.
Hề Gia bước tới, cầm chén đũa đến bồn nước khác mà rửa.
Diệp Kính Chi ngẩng đầu nhìn cậu, tựa như không hiểu sao cậu lại đến đây rửa chén, Hề Gia mỉm cười nhìn hắn. Diệp Kính Chi định nói gì đó nhưng rồi lại không nói, tiếp tục quay đầu nghiêm túc rửa chén.
Trời vào tối, lúc âm dương tụ hợp, Diệp Kính Chi bắt đầu niệm chú cho viên xá lợi.
"Viên xá lợi này là một trong bốn viên xá lợi ở chùa Đại Vạn Thọ mà Bất Khổ đại sư khi viên tịch để lại. Bất Khổ đại sư sinh thời là pháp tướng Phật gia, xá lợi của ông ta đánh không vỡ. Phật giáo vốn khắc mọi điều xấu xa trên thế gian này, nên viên xá lợi này sau khi được niệm chú bốn mươi chín ngày có thể che được âm khí của anh nhưng viên đá Thái Sơn trước kia của anh thì hoàn toàn ngược lại."
Hề Gia hỏi: "Hoàn toàn ngược lại?"
Diệp Kính Chi gật đầu: "Đúng vậy, viên đá Thái Sơn mà anh tưởng để che âm khí của anh nhưng thật ra nó không phải để che âm khí của anh mà là ngăn cản âm khí khác tới gần anh. Cũng có thể nói là xá lợi này bày một kết giới trên cơ thể anh, lệ quỷ sẽ không có cách nào xuyên thấu tầng kết giới này để biết được sự tồn tại của anh nhưng anh có thể chủ động với bên ngoài."
Hề Gia tức khắc hiểu ra: "Khi sử dụng viên Thái Sơn đó, cậu chỉ là một người bình thường, âm khí vẫn ẩn trong cơ thể. Nhưng khi sử dụng xá lợi này, âm khí không thực sự bị che giấu nhưng có thể khiến cho bên ngoài không thể cảm nhận và chạm vào được."
Việc này không nên chậm trễ, Diệp Kính Chi xoay tay lấy ra viên xá lợi óng ánh đặt vào lòng bản tay. Hắn ngước mắt nhìn Hề Gia, Hề Gia hơi giật mình cũng nhìn lại hắn. Qua một lúc, Diệp Kính Chi kéo tay của Hề Gia đặt vào lòng bàn tay mình.
Hề Gia mở to mắt: "Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi nói: "Tiếp theo tôi sẽ niệm chú cho viên xá lợi này."
Hề Gia: "...Niệm chú cần phải cầm tay sao?"
Diệp Kính Chi gật đầu thay cho câu trả lời.
Hề Gia: "..."
Đây là loại pháp thuật gì vậy!
Tuy nhiên chưa đợt Hề Gia phàn nàn, vù! Một luồng khí mát mẻ từ lòng bàn tay truyền lên não cậu. Trong khoảnh khắc ấy, từng hồi tiếng Phạn vang lên trong tâm trí cậu, vô số cao tăng tụng một bản kinh, bốn bể như được gột rửa, âm Phạn lượn lờ.
Hề Gia như đắm chìm trong cảnh giới đẹp nhất, dần dần cậu còn nghe thấy một giọng nam trầm thấp. Mở mắt ra, là hình ảnh một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang nhíu mày nghiêm giọng niệm chú.
Ngón trỏ của Diệp Kính Chi để bên môi, mỗi khi niệm một tiếng, một lá bùa vàng từ miệng hắn bay đến nơi bàn tay chồng lên nhau của hai người. Phù văn cực nóng xuyên qua tay Hề Gia, biến mất giữa lòng bàn tay. Từ từ, cảm giác mát lạnh do xá lợi mang lại biến mất, hai bàn tay nắm chặt khiến Hề Gia cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay đối phương.
Lòng bàn tay của Diệp Kính Chi rất nóng, khác với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn. Hề Gia không khỏi nhìn hồi lâu, đột nhiên kêu lên, Diệp Kính Chi siết chặt tay cậu: "Lúc niệm chú xá lợi sẽ nóng hơn bình thường, Hề... Hề Gia, anh ráng chịu đựng một chút."
Hai người cứ thế mà nắm chặt tay nhau, phải nửa tiếng sau mới kết thúc.
Sau khi niệm chú, Hề Gia đeo xá lợi lên cổ, quả nhiên cảm nhận thấy có gì đó khác lạ. Lúc này đây, cậu vẫn có thể nhìn thấy những âm khí yếu ớt kia, nhưng nếu là ngày hôm qua chúng còn muốn tràn vào cậu thì bây giờ chúng lại chần chờ hồi lâu, xoay quanh cậu cả nửa ngày, mới tràn tới."
Người duy nhất trời sinh có thể thấy được âm khí của giới Huyền học Diệp Diêm Vương nói: "Sau bốn mươi chín ngày chúng sẽ không tới nữa."
Hề Gia gật đầu cười: "Cảm ơn Diệp đại sư."
Đây là việc niệm chú, buổi tối sau Diệp Kính Chi về phòng, Hề Gia gửi tin nhắn cho Bùi Ngọc. Một lúc sau, Bùi Ngọc trở về nhà, vui vẻ nói: "Anh Gia, anh có thấy "Quỷ Biết" đăng một loạt bài, hôm nay vẫn là về vợ chưa cưới của Diệp Diêm Vương!"
Đối với mấy việc này, Hề Gia không hề có hứng thú và tiếp tục rót trà.
Bùi Ngọc hùng hồn nói: "Lần này tiền bối Thiên Cơ Môn... Anh biết không, mấy vị Thiên Cơ Môn rất giỏi đoán mệnh, trước kia còn là thầy tướng của hoàng đế đấy. Tiền bối Thiên Cơ Môn vừa mới gửi bài cho "Quỷ biết", nghe nói Diệp Diêm Vương cùng với hôn thê của hắn đã gặp mặt rồi! Bây giờ một nhóm đệ tử Thiên Môn Môn đang bấm ngón tay để tìm cô gái nào xui xẻo mà có hôn ước với Diệp Diêm Vương hahahaha."
Hề Gia: "Mấy người giới Huyền học các anh nhàm chán vậy sao?" Rảnh rỗi không có việc gì, không đi bói toán chuyện quốc gia đại sự, lại đi bói ba chuyện tào lao. Sao không bói mai xổ con gì đấy, cũng coi như được đi, chứ đi bói ba chuyện tầm phào làm gì?
Bùi Ngọc nói một cách rất tự nhiên: "Mấy đệ tử của Thiên Cơ Môn không giỏi bắt quỷ, vì vậy họ chỉ rải cát vung mai rùa rồi bói toán suốt cả ngày. Nếu có thể bói ra hôn thê của Diệp Diêm Vương là ai, gửi bài cho "Quỷ biết", chắc chắn sẽ được rất nhiều điểm đây... Chà, nếu tôi cũng biết bói toán thì hay biết mấy."
Hề Gia: "..."
Điểm này anh cũng có chút triển vọng đấy.
"Đúng rồi, anh Gia, mai tôi book vé về thủ đô. Bây giờ Diệp Diêm Vương cũng ở nhà anh một thời gian, tôi cũng không tiện ở lại, đúng lúc sư phụ tôi cũng muốn tôi về. Anh Gia, hẹn một thời gian sau gặp lại."
Hề Gia thuận miệng: "Ờ"
Bùi Ngọc: "..."
Một lúc sau Bùi thần côn tức giận nói: "Anh không giữ tôi lại hã?"
Hề Gia hỏi lại: "Sao tôi phải giữ anh lại? Anh lười như hủi, bắt quỷ cũng không bằng Diệp đại sư, nấu cơm không, quét nhà cũng không, cả ngày ở nhà tôi chả làm gì... Thôi, mấy lý do đó thôi tôi cũng chả muốn giữ anh."
Bùi Ngọc: "..." nghe muốn lộn cái bàn ╯‵□′)╯︵┴─┴ nhưng anh ấy nói cũng có lý...
Bùi Ngọc tức giận đến mức hôm sau bỏ đi không lời từ biệt. Trước khi đi, còn ra vẻ đứng đắn để lại một mảnh giấy nhưng Hề Gia không nhìn thấy, Diệp Kính Chi dậy sớm nên đưa cho Hề Gia xem.
【Thân là thế hệ thiên sư bắt quỷ, thế hệ trẻ xuất sắc, sao có thể dễ dàng lãng phí thanh xuân? Trở về thủ đô bắt quỷ đây, đừng nhớ tới tôi. Bùi Ngọc.】
Hề Gia: "..." trước mặt Diệp đại sư còn nói vậy, ai là thế hệ trẻ xuất sắc?
Ngôi nhà to lớn bây giờ chỉ còn Hề Gia và Diệp Kính Chi. Diệp Kính Chi ban ngày cũng đi ra ngoài bắt quỷ.
Bùi Ngọc từng nói Diệp Kính Chi ở đâu thì nơi đó có rất nhiều quỷ. Đây không phải là sự hấp dẫn của Diệp Kính Chi với lệ quỷ mà là ngược lại. Gần đây Tô Châu có rất nhiều quỷ, Diệp Kính Chi nhìn thấy âm khí ở đây vượt xa các thành phố xung quanh.
Tối đến, tiếng chuông cửa vang lên, Hề Gia mở cửa nhìn thấy không phải Diệp Kính Chi mà là một thanh niên mặc quần áo chuyển phát nhanh.
Người thanh niên ngậm một thanh que đen trong miệng, trong tay cầm một thùng chuyển phát nhanh, khi nhìn thấy Hề Gia, cậu ta nhìn lên nhìn xuống Hề Gia mấy lần: "Vị đạo hữu này chưa gặp qua bao giờ, đến đây ký chuyển phát nhanh nào."
Hề Gia chăm chú liếc nhìn, thứ được in trên mũ chuyển phát nhanh không phải là "Thiên Thiên Express" mà là "Thiên Công Express"
Hề Gia: "..."
Bắt chước một thương hiệu khác, ngay cả màu chữ cũng y hệt nhau.
Nhìn vào LOGO* được in trên đây, có thấy lương tâm áy náy không?
Người thanh niên kia không những áy náy mà còn đắc chí vui vẻ. Sau khi Hề Gia ký tên xong, cậu ta ngậm chiếc que trong miệng xoay người rời đi. Trước khi đi còn tranh thủ nhìn xung quanh, đúng lúc thấy Túng Túng cùng Vô Tướng Thanh Lê đuổi bắt nhau từ trong phòng khách chạy ra, cậu ta nhỏ giọng nói "Bóng đen đó quen quen nhỉ?" rồi biến mất trong hành lang.
Hề Gia cầm thùng bưu phẩm quay vào nhà.
Trong phòng khách, xúc xắc nhỏ không ngừng nhảy múa trên không, Túng Túng thấy vậy cũng vờn theo sau. Thấy Hề Gia quay trở lại, Túng Túng lập tức xoay người lao vào vòng tay chủ nhân, tìm vị trí thoải mái nằm xuống.
Vô Tướng Thanh Lê cũng vui vẻ chạy đến cọ cọ vào cổ Hề Gia. Khi nhìn đến viên xá lợi kia, Vô Tướng Thanh Lê khinh khỉnh khều khều nó, viên xá lợi chỉ biết yên lặng không dám phản kháng.
Hề Gia bất lực: "Mày giỏi nhất, được chưa?"
Vô Tướng Thanh Lê liền vui vẻ lượn vài vòng trên không.
Sau khi mở thùng bưu phẩm, ống mực này không có gì khác với loại của Bùi Ngọc, Hề Gia loay hoay nửa ngày, quả nhiên lại xem được Bảng Mặc Đấu.
Lần này, Bùi Ngọc xếp hạng bảy, hai anh em Giang gia xếp phía sau nhưng điểm cũng rất sít sao. Xa hơn nữa, nhiều nhất cậu cũng chỉ nhìn thấy tên của Nam Dịch, Hề Gia ngẩng đầu lên nhìn, đáng tiếc bị trần nhà cản trở không nhìn thấy tên Diệp Kính Chi.
Hề Gia cầm ống mực bước ra ban công, đưa tay đặt ống mực ra ngoài cửa sổ, nhìn lên thì thấy một ngôi sao treo cao trên bầu trời. Ngôi sao vàng sáng rực trên cao, khác hẳn những ngôi sao còn lại, cảm giác hết sức quạnh quẽ.
"Hàng đến rồi hã?"
Âm thanh thanh lãnh từ phía sau vang lên, Hề Gia quay đầu lại thì thấy Diệp Kính Chi đã về nhà từ lúc nào.
Hề Gia trở lại phòng khách, đặt ống mực lên bàn, lấy trong hộp ra: "Ừ, tôi lấy rồi, trong đó có viên đá của tôi." Vừa nói chàng thanh niên vừa lấy trong thùng chuyển phát nhanh ra một viên đá màu huyết dụ to bằng ngón tay cái.
Sự u ám mạnh mẽ đã nhuộm viên đá Thái Sơn từng gây kinh ngạc này thành một màu đỏ như máu tươi. Hề Gia nhìn xuống viên đá mà cậu đã đeo suốt mười chín năm kia, thật ngạc nhiên khi rõ ràng trước đó nó còn vỡ toang thành nhiều mảnh mà nay đã trở lại nguyên vẹn, cả một dấu vết dán dính cũng không có, đệ tử của Thiên Công Trai thực sự khéo léo.
Lúc cậu lấy viên đá ra, không để ý rằng Diệp Kính Chi đang mở to mắt nhìn viên đá. Hắn nín thở, đồng tử run rẩy, mắt không chớp, năm phút sau, giọng run run nói: "Viên đá này...anh có thể cho tôi xem được không?"
Hề Gia không nghĩ quá nhiều liền đưa viên đá cho Diệp Kính Chi.
Ngay sau đó, Diệp Kính Chi xoay người đi vào phòng mình.
Hề Gia cực kỳ kinh ngạc: Còn muốn vào phòng để xem? Viên đá này có vấn đề gì à?
Trong phòng, Diệp Kính Chi lấy ra một viên đá màu trắng từ trong túi Càn Khôn. Đó là một viên đá trắng toát, như ánh trăng chiếu sáng, cảm giác thoải mái không thôi.
Diệp Kính Chi một tay cầm đá huyết dụ, một tay cầm viên đá trắng, khép lại với nhau.
"Lạch cạch"
Hai viên đá có màu sắc khác nhau lại khớp với nhau một cách hoàn hảo, chúng tình cờ hợp lại thành một bức tranh Thái Cực Đồ*! Huyết ngọc là cá âm, Bạch ngọc là cá dương, hai con cá âm dương hợp nhau tạo thành một bức tranh Thái cực âm dương hoàn chỉnh.
Thái Cực Đồ (Vòng tròn Âm Dương)
Nếu Bất Tỉnh đại sư ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc nói: "Đá Thái Sơn Cửu Đài Âm Dương đẹp vậy, sao lại có màu đỏ!"
Những gì Diệp Kính Chi làm là nhìn chằm chằm vào hai viên đá này.
Bẻ nó ra rồi gắn lại.
...Chà, lại tạo thành một bức tranh Thái Cực Đồ.
Lại bẻ ra, rồi gắn lại.
Vẫn là bức tranh Thái Cực Đồ.
Bẻ ra, gắn lại; bẻ ra, gắn lại...
Sau khi lặp lại điều này mười lần, Diệp Diêm Vương dừng lại. Hắn nhìn viên Thái Sơn trắng rồi lại nhìn Thái Sơn huyết dụ.
Năm phút sau, cửa phòng mở ra, Hề Gia đang ngồi trong phòng khách nghịch ống mực, thấy Diệp đại sư thẳng hướng mình đi tới. Không hiểu vì sao, Hề Gia cảm thấy... Diệp đại sư có gì lạ lạ nhưng nhìn kỹ lại thì dường như không có gì khác thường cả.
Diệp Kính Chi đem trả lại viên Thái Sơn huyết dụ: "Sửa rất tốt chỉ tiếc là sau này không thể chắn âm khí cho anh nữa."
Hề Gia không hề nghĩ nhiều, vươn tay ra lấy: "Cảm ơn Diệp đại sư, tôi..."
Ngón tay hai người vì vậy mà chạm vào nhau một thoáng, Hề Gia vẫn đang nói chuyện, có Diệp Kính Chi như bị điện giật, đột nhiên thu tay lại khiến Hề Gia giật mình.
Sau một hồi.
Hề Gia: "...Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi lỗ tai đỏ bừng.
Hề Gia hỏi tiếp: "Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi: "Tôi về... về phòng trước." Nói xong mặt đỏ bừng chạy nhanh về phòng.
Hề Gia: "..."
Mấy người ở giới Huyền học có phải đều mắc bệnh mèo không!
- -------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử (Đỏ tai đỏ mặt): Vậy mà sư phụ nói đó là một cô gái. Sư phụ lừa con.
C+: Người trong giới Huyền học chắc bị bệnh mèo!!!
Phúc Oa (là tác giả đó): Mới chạm một chút là ngại ngùng rồi, vẫn còn bốn mươi tám ngày để nắm tay nhỏ nha...
Raine: tâm sự xíu, hôm qua mình vừa mới nạp Tấn Giang Tệ để mua chương vip của bộ này. Vấn đề là mình cũng để ý thấy bắt đầu từ chương vip (chương 18), một chương đâu tầm 10k chữ bản raw và không chỉ một chương mà rất rất nhiều chương sau đó cũng nhiều y vậy, cá biệt có chương tới hơn 12k chữ, là đâu gần gấp 3 chương hiện tại đây. Xỉu dọc xỉu ngang:)) không hiểu chị iu cắn gì mà phóng bút dữ dội như vậy.
Mình cũng chỉ là đứa edit tới đâu đọc tới đó thôi nên cũng muốn đọc nhanh nhanh lắm, nhưng vấn đề là càng về sau càng quá dài huhu ???? nên đang suy nghĩ là sẽ chia ra edit hay là post 1 lần 1 chương lên luôn vì nếu chia thì độ dài sẽ bằng một chương hiện tại đây, bạn đọc cũng khỏe mà mình edit cũng đỡ cực nhưng sẽ không được liền mạch á, mà để đến đó rồi xem sao hehe.
Oay cố lên, cố lên!!!
- ----------
*Bệnh mèo: Ngôn ngữ mạng, thường để chỉ hành vi hoặc ngôn ngữ vượt qua những suy nghĩ thông thường.
Hề Gia không muốn can thiệp vào chuyện của giới Huyền học, sau khi Theo Dõi "Quỷ biết", cậu chưa từng bình luận gì, chỉ xem lướt lướt nhưng đồ tặng không lấy cũng phí, ống mực kia cũng hai mươi điểm một cái, Bùi Ngọc thân là top mười Bảng Mặc Đấu, một tháng kiếm nhiều nhất cũng một trăm điểm, như vậy có thể thấy ống mực này cũng thực sự đáng giá.
Hề Gia nhanh chóng điền địa chỉ và chờ bên kia giao hàng.
Có lẽ do quá sợ nên đến chiều Bùi Ngọc vẫn chưa về, còn giả vờ gửi một tin Wechat: 【Tôi gặp phải một lệ quỷ rất mạnh nên phải đuổi theo, khỏi chờ cơm tối. 】
Hề Gia mặt trơ ra:【Ừ, khi nào Diệp đại sư về phòng nghỉ ngơi tôi sẽ gọi cho anh. 】
Bùi Ngọc cực kỳ cảm kích:【Anh Gia trượng nghĩa!!! 】
Sau khi ăn xong Hề Gia định đi rửa chén nhưng mà bận nhắn tin lại cho Bùi Ngọc mà chưa kịp làm. Khi cậu xuống bếp liền thấy Diệp Kính Chi đang cặm cụi rửa chén. Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, đôi mắt phượng dài rũ xuống, ngón tay dài vốn dùng để bắt quỷ vậy mà bây giờ lại đang cẩn thận rửa từng cái chén cái đũa.
Giống như cái chăn bông chưa từng động qua, Hề Gia cảm thấy có chút băn khoăn, chính mình là người mời Diệp đại sư đến nhà, ai ngờ người này không ngủ thì thôi còn dành cả đêm giúp cậu lau dọn nhà cửa, nấu ăn, bây giờ còn chủ động rửa chén nữa.
Hề Gia với Bùi Ngọc cũng ở chung mấy ngày, Bùi thần côn căn bản là một đại thiếu gia "nắng không tới chân - mưa không tới mặt", đừng nói là rửa chén, tới muối hay đường còn phân biệt không được, chỉ biết dọn sẵn ăn. Nhưng người này là Diệp Diêm Vương, cái biệt danh không hề ăn nhập với sự ôn nhu tinh tế của hắn, dáng vẻ khó gần ấy vậy mà luôn âm thầm làm rất nhiều thứ mà người khác không làm.
Gặp một người xa lạ nặng âm khí, hắn sẵn sàng cho mượn pháp bảo của mình để trấn áp âm khí, đã vậy còn nhiệt tình hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Công bằng mà nói, Hề Gia sẽ không giúp đỡ nếu cậu là Diệp Kính Chi và gặp gỡ mình vào một tuần trước. Vậy mà Diệp Kính Chi chủ động giúp đỡ, còn giúp hết mình, một người như vậy quả thật đúng như lời khen chuẩn mực đạo đức.
Hề Gia bước tới, cầm chén đũa đến bồn nước khác mà rửa.
Diệp Kính Chi ngẩng đầu nhìn cậu, tựa như không hiểu sao cậu lại đến đây rửa chén, Hề Gia mỉm cười nhìn hắn. Diệp Kính Chi định nói gì đó nhưng rồi lại không nói, tiếp tục quay đầu nghiêm túc rửa chén.
Trời vào tối, lúc âm dương tụ hợp, Diệp Kính Chi bắt đầu niệm chú cho viên xá lợi.
"Viên xá lợi này là một trong bốn viên xá lợi ở chùa Đại Vạn Thọ mà Bất Khổ đại sư khi viên tịch để lại. Bất Khổ đại sư sinh thời là pháp tướng Phật gia, xá lợi của ông ta đánh không vỡ. Phật giáo vốn khắc mọi điều xấu xa trên thế gian này, nên viên xá lợi này sau khi được niệm chú bốn mươi chín ngày có thể che được âm khí của anh nhưng viên đá Thái Sơn trước kia của anh thì hoàn toàn ngược lại."
Hề Gia hỏi: "Hoàn toàn ngược lại?"
Diệp Kính Chi gật đầu: "Đúng vậy, viên đá Thái Sơn mà anh tưởng để che âm khí của anh nhưng thật ra nó không phải để che âm khí của anh mà là ngăn cản âm khí khác tới gần anh. Cũng có thể nói là xá lợi này bày một kết giới trên cơ thể anh, lệ quỷ sẽ không có cách nào xuyên thấu tầng kết giới này để biết được sự tồn tại của anh nhưng anh có thể chủ động với bên ngoài."
Hề Gia tức khắc hiểu ra: "Khi sử dụng viên Thái Sơn đó, cậu chỉ là một người bình thường, âm khí vẫn ẩn trong cơ thể. Nhưng khi sử dụng xá lợi này, âm khí không thực sự bị che giấu nhưng có thể khiến cho bên ngoài không thể cảm nhận và chạm vào được."
Việc này không nên chậm trễ, Diệp Kính Chi xoay tay lấy ra viên xá lợi óng ánh đặt vào lòng bản tay. Hắn ngước mắt nhìn Hề Gia, Hề Gia hơi giật mình cũng nhìn lại hắn. Qua một lúc, Diệp Kính Chi kéo tay của Hề Gia đặt vào lòng bàn tay mình.
Hề Gia mở to mắt: "Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi nói: "Tiếp theo tôi sẽ niệm chú cho viên xá lợi này."
Hề Gia: "...Niệm chú cần phải cầm tay sao?"
Diệp Kính Chi gật đầu thay cho câu trả lời.
Hề Gia: "..."
Đây là loại pháp thuật gì vậy!
Tuy nhiên chưa đợt Hề Gia phàn nàn, vù! Một luồng khí mát mẻ từ lòng bàn tay truyền lên não cậu. Trong khoảnh khắc ấy, từng hồi tiếng Phạn vang lên trong tâm trí cậu, vô số cao tăng tụng một bản kinh, bốn bể như được gột rửa, âm Phạn lượn lờ.
Hề Gia như đắm chìm trong cảnh giới đẹp nhất, dần dần cậu còn nghe thấy một giọng nam trầm thấp. Mở mắt ra, là hình ảnh một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang nhíu mày nghiêm giọng niệm chú.
Ngón trỏ của Diệp Kính Chi để bên môi, mỗi khi niệm một tiếng, một lá bùa vàng từ miệng hắn bay đến nơi bàn tay chồng lên nhau của hai người. Phù văn cực nóng xuyên qua tay Hề Gia, biến mất giữa lòng bàn tay. Từ từ, cảm giác mát lạnh do xá lợi mang lại biến mất, hai bàn tay nắm chặt khiến Hề Gia cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay đối phương.
Lòng bàn tay của Diệp Kính Chi rất nóng, khác với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn. Hề Gia không khỏi nhìn hồi lâu, đột nhiên kêu lên, Diệp Kính Chi siết chặt tay cậu: "Lúc niệm chú xá lợi sẽ nóng hơn bình thường, Hề... Hề Gia, anh ráng chịu đựng một chút."
Hai người cứ thế mà nắm chặt tay nhau, phải nửa tiếng sau mới kết thúc.
Sau khi niệm chú, Hề Gia đeo xá lợi lên cổ, quả nhiên cảm nhận thấy có gì đó khác lạ. Lúc này đây, cậu vẫn có thể nhìn thấy những âm khí yếu ớt kia, nhưng nếu là ngày hôm qua chúng còn muốn tràn vào cậu thì bây giờ chúng lại chần chờ hồi lâu, xoay quanh cậu cả nửa ngày, mới tràn tới."
Người duy nhất trời sinh có thể thấy được âm khí của giới Huyền học Diệp Diêm Vương nói: "Sau bốn mươi chín ngày chúng sẽ không tới nữa."
Hề Gia gật đầu cười: "Cảm ơn Diệp đại sư."
Đây là việc niệm chú, buổi tối sau Diệp Kính Chi về phòng, Hề Gia gửi tin nhắn cho Bùi Ngọc. Một lúc sau, Bùi Ngọc trở về nhà, vui vẻ nói: "Anh Gia, anh có thấy "Quỷ Biết" đăng một loạt bài, hôm nay vẫn là về vợ chưa cưới của Diệp Diêm Vương!"
Đối với mấy việc này, Hề Gia không hề có hứng thú và tiếp tục rót trà.
Bùi Ngọc hùng hồn nói: "Lần này tiền bối Thiên Cơ Môn... Anh biết không, mấy vị Thiên Cơ Môn rất giỏi đoán mệnh, trước kia còn là thầy tướng của hoàng đế đấy. Tiền bối Thiên Cơ Môn vừa mới gửi bài cho "Quỷ biết", nghe nói Diệp Diêm Vương cùng với hôn thê của hắn đã gặp mặt rồi! Bây giờ một nhóm đệ tử Thiên Môn Môn đang bấm ngón tay để tìm cô gái nào xui xẻo mà có hôn ước với Diệp Diêm Vương hahahaha."
Hề Gia: "Mấy người giới Huyền học các anh nhàm chán vậy sao?" Rảnh rỗi không có việc gì, không đi bói toán chuyện quốc gia đại sự, lại đi bói ba chuyện tào lao. Sao không bói mai xổ con gì đấy, cũng coi như được đi, chứ đi bói ba chuyện tầm phào làm gì?
Bùi Ngọc nói một cách rất tự nhiên: "Mấy đệ tử của Thiên Cơ Môn không giỏi bắt quỷ, vì vậy họ chỉ rải cát vung mai rùa rồi bói toán suốt cả ngày. Nếu có thể bói ra hôn thê của Diệp Diêm Vương là ai, gửi bài cho "Quỷ biết", chắc chắn sẽ được rất nhiều điểm đây... Chà, nếu tôi cũng biết bói toán thì hay biết mấy."
Hề Gia: "..."
Điểm này anh cũng có chút triển vọng đấy.
"Đúng rồi, anh Gia, mai tôi book vé về thủ đô. Bây giờ Diệp Diêm Vương cũng ở nhà anh một thời gian, tôi cũng không tiện ở lại, đúng lúc sư phụ tôi cũng muốn tôi về. Anh Gia, hẹn một thời gian sau gặp lại."
Hề Gia thuận miệng: "Ờ"
Bùi Ngọc: "..."
Một lúc sau Bùi thần côn tức giận nói: "Anh không giữ tôi lại hã?"
Hề Gia hỏi lại: "Sao tôi phải giữ anh lại? Anh lười như hủi, bắt quỷ cũng không bằng Diệp đại sư, nấu cơm không, quét nhà cũng không, cả ngày ở nhà tôi chả làm gì... Thôi, mấy lý do đó thôi tôi cũng chả muốn giữ anh."
Bùi Ngọc: "..." nghe muốn lộn cái bàn ╯‵□′)╯︵┴─┴ nhưng anh ấy nói cũng có lý...
Bùi Ngọc tức giận đến mức hôm sau bỏ đi không lời từ biệt. Trước khi đi, còn ra vẻ đứng đắn để lại một mảnh giấy nhưng Hề Gia không nhìn thấy, Diệp Kính Chi dậy sớm nên đưa cho Hề Gia xem.
【Thân là thế hệ thiên sư bắt quỷ, thế hệ trẻ xuất sắc, sao có thể dễ dàng lãng phí thanh xuân? Trở về thủ đô bắt quỷ đây, đừng nhớ tới tôi. Bùi Ngọc.】
Hề Gia: "..." trước mặt Diệp đại sư còn nói vậy, ai là thế hệ trẻ xuất sắc?
Ngôi nhà to lớn bây giờ chỉ còn Hề Gia và Diệp Kính Chi. Diệp Kính Chi ban ngày cũng đi ra ngoài bắt quỷ.
Bùi Ngọc từng nói Diệp Kính Chi ở đâu thì nơi đó có rất nhiều quỷ. Đây không phải là sự hấp dẫn của Diệp Kính Chi với lệ quỷ mà là ngược lại. Gần đây Tô Châu có rất nhiều quỷ, Diệp Kính Chi nhìn thấy âm khí ở đây vượt xa các thành phố xung quanh.
Tối đến, tiếng chuông cửa vang lên, Hề Gia mở cửa nhìn thấy không phải Diệp Kính Chi mà là một thanh niên mặc quần áo chuyển phát nhanh.
Người thanh niên ngậm một thanh que đen trong miệng, trong tay cầm một thùng chuyển phát nhanh, khi nhìn thấy Hề Gia, cậu ta nhìn lên nhìn xuống Hề Gia mấy lần: "Vị đạo hữu này chưa gặp qua bao giờ, đến đây ký chuyển phát nhanh nào."
Hề Gia chăm chú liếc nhìn, thứ được in trên mũ chuyển phát nhanh không phải là "Thiên Thiên Express" mà là "Thiên Công Express"
Hề Gia: "..."
Bắt chước một thương hiệu khác, ngay cả màu chữ cũng y hệt nhau.
Nhìn vào LOGO* được in trên đây, có thấy lương tâm áy náy không?
Người thanh niên kia không những áy náy mà còn đắc chí vui vẻ. Sau khi Hề Gia ký tên xong, cậu ta ngậm chiếc que trong miệng xoay người rời đi. Trước khi đi còn tranh thủ nhìn xung quanh, đúng lúc thấy Túng Túng cùng Vô Tướng Thanh Lê đuổi bắt nhau từ trong phòng khách chạy ra, cậu ta nhỏ giọng nói "Bóng đen đó quen quen nhỉ?" rồi biến mất trong hành lang.
Hề Gia cầm thùng bưu phẩm quay vào nhà.
Trong phòng khách, xúc xắc nhỏ không ngừng nhảy múa trên không, Túng Túng thấy vậy cũng vờn theo sau. Thấy Hề Gia quay trở lại, Túng Túng lập tức xoay người lao vào vòng tay chủ nhân, tìm vị trí thoải mái nằm xuống.
Vô Tướng Thanh Lê cũng vui vẻ chạy đến cọ cọ vào cổ Hề Gia. Khi nhìn đến viên xá lợi kia, Vô Tướng Thanh Lê khinh khỉnh khều khều nó, viên xá lợi chỉ biết yên lặng không dám phản kháng.
Hề Gia bất lực: "Mày giỏi nhất, được chưa?"
Vô Tướng Thanh Lê liền vui vẻ lượn vài vòng trên không.
Sau khi mở thùng bưu phẩm, ống mực này không có gì khác với loại của Bùi Ngọc, Hề Gia loay hoay nửa ngày, quả nhiên lại xem được Bảng Mặc Đấu.
Lần này, Bùi Ngọc xếp hạng bảy, hai anh em Giang gia xếp phía sau nhưng điểm cũng rất sít sao. Xa hơn nữa, nhiều nhất cậu cũng chỉ nhìn thấy tên của Nam Dịch, Hề Gia ngẩng đầu lên nhìn, đáng tiếc bị trần nhà cản trở không nhìn thấy tên Diệp Kính Chi.
Hề Gia cầm ống mực bước ra ban công, đưa tay đặt ống mực ra ngoài cửa sổ, nhìn lên thì thấy một ngôi sao treo cao trên bầu trời. Ngôi sao vàng sáng rực trên cao, khác hẳn những ngôi sao còn lại, cảm giác hết sức quạnh quẽ.
"Hàng đến rồi hã?"
Âm thanh thanh lãnh từ phía sau vang lên, Hề Gia quay đầu lại thì thấy Diệp Kính Chi đã về nhà từ lúc nào.
Hề Gia trở lại phòng khách, đặt ống mực lên bàn, lấy trong hộp ra: "Ừ, tôi lấy rồi, trong đó có viên đá của tôi." Vừa nói chàng thanh niên vừa lấy trong thùng chuyển phát nhanh ra một viên đá màu huyết dụ to bằng ngón tay cái.
Sự u ám mạnh mẽ đã nhuộm viên đá Thái Sơn từng gây kinh ngạc này thành một màu đỏ như máu tươi. Hề Gia nhìn xuống viên đá mà cậu đã đeo suốt mười chín năm kia, thật ngạc nhiên khi rõ ràng trước đó nó còn vỡ toang thành nhiều mảnh mà nay đã trở lại nguyên vẹn, cả một dấu vết dán dính cũng không có, đệ tử của Thiên Công Trai thực sự khéo léo.
Lúc cậu lấy viên đá ra, không để ý rằng Diệp Kính Chi đang mở to mắt nhìn viên đá. Hắn nín thở, đồng tử run rẩy, mắt không chớp, năm phút sau, giọng run run nói: "Viên đá này...anh có thể cho tôi xem được không?"
Hề Gia không nghĩ quá nhiều liền đưa viên đá cho Diệp Kính Chi.
Ngay sau đó, Diệp Kính Chi xoay người đi vào phòng mình.
Hề Gia cực kỳ kinh ngạc: Còn muốn vào phòng để xem? Viên đá này có vấn đề gì à?
Trong phòng, Diệp Kính Chi lấy ra một viên đá màu trắng từ trong túi Càn Khôn. Đó là một viên đá trắng toát, như ánh trăng chiếu sáng, cảm giác thoải mái không thôi.
Diệp Kính Chi một tay cầm đá huyết dụ, một tay cầm viên đá trắng, khép lại với nhau.
"Lạch cạch"
Hai viên đá có màu sắc khác nhau lại khớp với nhau một cách hoàn hảo, chúng tình cờ hợp lại thành một bức tranh Thái Cực Đồ*! Huyết ngọc là cá âm, Bạch ngọc là cá dương, hai con cá âm dương hợp nhau tạo thành một bức tranh Thái cực âm dương hoàn chỉnh.
Thái Cực Đồ (Vòng tròn Âm Dương)
Nếu Bất Tỉnh đại sư ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc nói: "Đá Thái Sơn Cửu Đài Âm Dương đẹp vậy, sao lại có màu đỏ!"
Những gì Diệp Kính Chi làm là nhìn chằm chằm vào hai viên đá này.
Bẻ nó ra rồi gắn lại.
...Chà, lại tạo thành một bức tranh Thái Cực Đồ.
Lại bẻ ra, rồi gắn lại.
Vẫn là bức tranh Thái Cực Đồ.
Bẻ ra, gắn lại; bẻ ra, gắn lại...
Sau khi lặp lại điều này mười lần, Diệp Diêm Vương dừng lại. Hắn nhìn viên Thái Sơn trắng rồi lại nhìn Thái Sơn huyết dụ.
Năm phút sau, cửa phòng mở ra, Hề Gia đang ngồi trong phòng khách nghịch ống mực, thấy Diệp đại sư thẳng hướng mình đi tới. Không hiểu vì sao, Hề Gia cảm thấy... Diệp đại sư có gì lạ lạ nhưng nhìn kỹ lại thì dường như không có gì khác thường cả.
Diệp Kính Chi đem trả lại viên Thái Sơn huyết dụ: "Sửa rất tốt chỉ tiếc là sau này không thể chắn âm khí cho anh nữa."
Hề Gia không hề nghĩ nhiều, vươn tay ra lấy: "Cảm ơn Diệp đại sư, tôi..."
Ngón tay hai người vì vậy mà chạm vào nhau một thoáng, Hề Gia vẫn đang nói chuyện, có Diệp Kính Chi như bị điện giật, đột nhiên thu tay lại khiến Hề Gia giật mình.
Sau một hồi.
Hề Gia: "...Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi lỗ tai đỏ bừng.
Hề Gia hỏi tiếp: "Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi: "Tôi về... về phòng trước." Nói xong mặt đỏ bừng chạy nhanh về phòng.
Hề Gia: "..."
Mấy người ở giới Huyền học có phải đều mắc bệnh mèo không!
- -------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử (Đỏ tai đỏ mặt): Vậy mà sư phụ nói đó là một cô gái. Sư phụ lừa con.
C+: Người trong giới Huyền học chắc bị bệnh mèo!!!
Phúc Oa (là tác giả đó): Mới chạm một chút là ngại ngùng rồi, vẫn còn bốn mươi tám ngày để nắm tay nhỏ nha...
Raine: tâm sự xíu, hôm qua mình vừa mới nạp Tấn Giang Tệ để mua chương vip của bộ này. Vấn đề là mình cũng để ý thấy bắt đầu từ chương vip (chương 18), một chương đâu tầm 10k chữ bản raw và không chỉ một chương mà rất rất nhiều chương sau đó cũng nhiều y vậy, cá biệt có chương tới hơn 12k chữ, là đâu gần gấp 3 chương hiện tại đây. Xỉu dọc xỉu ngang:)) không hiểu chị iu cắn gì mà phóng bút dữ dội như vậy.
Mình cũng chỉ là đứa edit tới đâu đọc tới đó thôi nên cũng muốn đọc nhanh nhanh lắm, nhưng vấn đề là càng về sau càng quá dài huhu ???? nên đang suy nghĩ là sẽ chia ra edit hay là post 1 lần 1 chương lên luôn vì nếu chia thì độ dài sẽ bằng một chương hiện tại đây, bạn đọc cũng khỏe mà mình edit cũng đỡ cực nhưng sẽ không được liền mạch á, mà để đến đó rồi xem sao hehe.
Oay cố lên, cố lên!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.