Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì
Chương 22: Vợ ăn thịt, ta uống canh
Mạc Thần Hoan
12/06/2021
Edited by Raine Wu
- ----------
Diệp Kính Chi vừa dứt lời, hai lòng bàn tay dán vào nhau chặt chẽ, Hề Gia theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt đúng lúc rơi vào nốt ruồi đen trong mắt kia.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hề Gia đã cảm thấy nốt ruồi này thật kỳ lạ.
Nốt ruồi trong mắt không phải là không có nhưng rất hiếm thấy, mà còn trong con ngươi thì càng kỳ quái. Cậu nhớ tới hôm mở cửa cho Diệp đại sư, thoạt nhìn thấy nốt ruồi này cậu ngay lập tức cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, một luồng khí lạnh từ lòng đất truyền đến trong lòng. Nếu như nốt ruồi này để phong ấn một loại Sát khí thì cũng giải thích được cảm giác ớn lạnh của Hề Gia.
Loại thể chất đặc thù này làm cho Diệp Kính Chi trở thành Diệp Diêm Vương như hiện nay, dù sư phụ đã sớm qua đời nhưng hắn cũng tự nỗ lực thành tài, tuy là thế hệ trẻ nhưng đã sớm vượt qua rất nhiều tiền bối, đứng trên đỉnh cao giới Huyền học.
Nhưng đúng là nhờ thể chất này đã làm cho hắn tiến bộ rất nhanh, trở thành nỗi khiếp sợ với những người cùng trang lứa.
Có được ắt có mất, muốn đạt được điều gì tất không tránh khỏi mất mát.
Nghĩ đến vài chuyện đã qua, Hề Gia rũ mắt không nói gì nữa.
Diệp Kính Chi nào biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Hề Gia lại suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, hắn thấy Hề Gia không nói gì bèn hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay đã có chuyện gì sao?"
Hề Gia lắc đầu: "Tình hình trong đoàn phim khá ổn, Lý đạo cũng rất giúp đỡ tôi." Ngừng một chút, cậu nói tiếp: "Diệp đại sư, mọi chuyện ở đây đều ổn cả, anh không cần lo lắng, cũng không cần... tốt với tôi như vậy." Quan trọng nhất là... khụ khụ, anh quan tâm như vậy cứ kỳ kỳ sao ấy, chúng ta dù gì cũng không thân, có gì đó không đúng lắm...
Diệp Kính Chi không hiểu: "?"
Hề Gia ho ho hai tiếng rồi giải thích: "Ý tôi là các anh bắt quỷ cũng đã vất vả rồi nên không cần lo chuyện tôi nữa, tôi tự lo được mà."
Diệp Kính Chi ngẩn ngơ.
Nhưng sư phụ đâu có nói như vậy!
Năm trước "Quỷ biết" đã xuất bản một chuyên đề những câu chuyện của Dịch Lăng Tử, xuyên suốt bốn bài viết đều là nói Dịch Lăng Tử khi còn trẻ đã lừa gạt thế nào | lừa nữ đạo hữu ngây thơ chưa biết sự đời, thế nào là 'Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân'*.
*Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân – 万花丛中过,片叶不沾身: giữa muôn vàn hoa cỏ, không một chiếc lá dính vào thân; chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thật lòng với ai.
Bùi Ngọc nói lúc chuyên đề đó được phát hành, để bảo vệ cho danh tiếng của sư phụ mình, Diệp Kính Chi đem Vô Tướng Thanh Lê xông vào trụ sở của "Quỷ biết" phá cái gọi là ba vào ba ra, xóa luôn bốn bài viết kia. Nhưng nhiều tiền bối khi nói chuyện này với tiểu bối đều cười ha ha: "Đó là lúc Dịch Lăng Tử không còn nữa, nếu hắn còn sống chắc chắn sẽ không yêu cầu xóa nó đi, ngược lại sẽ kêu "Quỷ biết" đăng liên tục chuyên đề về hắn, đem những sự tích anh dũng của hắn truyền khắp thiên hạ!"
Dịch Lăng Tử là một người rất đặc biệt. Nói hắn là hoa hoa công tử chắc chắn không hề oan uổng chút nào, thậm chí làm cho hắn khó chịu.
Khi đó, Dịch Lăng Tử tuổi trẻ kiêu ngạo, phong lưu phóng khoáng, lại còn là đứng đầu bảng Mặc Đấu. Hắn đẹp trai, mạnh mẽ, còn biết mồm mép dỗ dành biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ mình. Dịch Lăng Tử đến thành phố nào bắt quỷ thì nơi đó đều có hồng nhan tri kỷ của hắn ở đó, thực sự là đệ nhất tình thành giới Huyền học.
Đến khi về già, Dịch Lăng Tử không chút nào bận tâm về quá khứ hoa tâm của mình, ngược lại trước mặt đệ tử của mình mà khoe khoang khoác lác.
"Kính Chi, con có biết cách đối xử với con gái không? Con phải đối xử tốt với cô ấy, nếu cô ấy muốn lệ quỷ một trăm tuổi thì con phải bắt cho được lệ quỷ một trăm tuổi, nếu cố ấy muốn xác bay năm trăm tuổi để luyện thi thì con cũng phải mua cho cô ấy. Cô ấy muốn gì con phải đáp ứng cái đó, nếu muốn cả ngôi sao thì con cũng phải hái sao mà tặng, có như vậy thì con gái mới một lòng với con được."
Lúc ấy Diệp Kính Chi mới chỉ bốn năm tuổi, nghe xong những lời này chỉ biết gật đầu nhưng cũng không khỏi suy nghĩ: "Sư phụ, Kính Chi không hái được sao."
Tình thánh Dịch Lăng Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Ngu xuẩn! Đương nhiên vi sư biết con không hái được sao vì vi sư cũng không hái được. Con gái người ta muốn con hái sao là thật sự muốn ngôi sao sao? Đó là ý muốn con vì cô ấy mà làm bất kỳ điều gì. Miễn là con làm tròn trách nhiệm cho cô ấy, cô ấy chắn chắc sẽ không muốn con hái sao, hiểu không?"
Tiểu Diệp Kính Chi mới bốn năm tuổi, nào có hiểu được những điều này, chỉ có thể ghi nhớ tất cả những lời dạy của sư phụ vào tâm tri, mỗi ngày ngân nga cùng với công pháp chú ngữ, cẩn thận khắc ghi vào lòng.
Phải nói Dịch Lăng Tử cả đời phong lưu tiêu sái, điều tiếc nuối nhất là những hồng nhan tri kỷ năm đó bây giờ đã là vợ người ta, tất cả đều ít lui tới, chỉ riêng hắn vẫn cô đơn lẻ loi.
Bởi vậy, Dịch Lăng Tử cảnh báo, thường nhắc nhở đệ tử mình rằng: "Lúc con chưa lấy vợ, cái gì cũng được cả, con có thể học bản lĩnh của sư phụ, vui vẻ tận hưởng thanh xuân riêng mình. Cho đến khi con có vợ thì phải nhanh chóng kiềm chế, những thứ bên ngoài đều là yêu diễm đê tiện, chỉ có vợ là người thuần khiết không ra vẻ mới quan trọng nhất. Con phải nhớ cho kỹ, vợ so với con quan trọng hơn, vợ ăn thịt, con uống canh; vợ ngủ thì con quạt. Biết chưa?"
Tiểu Diệp Kính Chi nghiêm túc nhớ kỹ.
『Phải đối xử tốt với vợ, phải bắt cho vợ lệ quỷ một trăm năm, mua xác bay năm trăm tuổi, hái sao trên trời. Mình uống canh, vợ mình ăn thịt; mình quạt, vợ ngủ.』
Mãi đến năm sáu tuổi, tiểu Diệp Kính Chi đang chăm chỉ quét nhà, cây chổi ấy còn cao hơn cả hắn thì đột nhiên Dịch Lăng Tử phá cửa bước vào, đem một khối đá Thái Sơn ném cho hắn, ha hả nói: "Đồ đệ, vi sư đã tìm hôn thê cho con, từ nay về sau con có vợ rồi! Vi sư cùng Kỳ Sơn bọn họ đi tìm chỗ cổ mộc, nghe đồn bên trong có lệ quỷ sáu trăm năm, chờ vi sư trở về sẽ nói cho con nghe về vợ của con."
Tiểu Diệp Kính Chi cầm đá Thái Sơn, chớp mắt nhìn sư phụ rời đi.
Sau đó, Dịch Lăng Tử không trở về nữa. Chỗ cổ mộ kia không phải là lệ quỷ sáu trăm năm mà là Hạn Bạt ngàn năm. Một nhóm bốn người chỉ có Kỳ Sơn đạo sĩ là may mắn trốn thoát, còn Dịch Lăng Tử với Hạn Bạt kia cùng đồng quy vu tận. Lúc Kỳ Sơn đạo sĩ trở về báo tin cho Diệp Kính Chi, tiểu Diệp Kính Chi đã dọn dẹp xong nhà cửa, nấu bữa cơm nóng hổi, đang ngồi trên tràng kỷ chà chà khối Thái Sơn kia háo hức chờ sư phụ về nhà.
Sau đó, sư phụ hắn không còn, chỉ còn có vợ.
Sau đó nữa, mười chín năm trời, vợ cũng không có, chỉ còn hắn lẻ loi.
Sau đó nữa nữa, vợ trở lại nhưng vợ lại nói: "Anh đừng lo cho tôi nữa."
Diệp đại sư vô cùng tủi thân không biết nên nói lời nào, kìm nén cả nửa ngày mới nói: "Để tôi niệm chú cho anh."
Hề Gia gật đầu, tự nghĩ: "Diệp đại sư thật tốt bụng, nếu được giới Huyền học cho phép, rất muốn tặng cho hắn một giải thưởng 'Top 10 người làm rung động giới Huyền học'.
Niệm chú xong, Hề Gia chuẩn bị đi ngủ, Diệp Kính Chi cũng thật tình mà ra khỏi phòng, không dám ở phòng vợ lâu hơn. Tất cả đều đến từ sự ân cần dạy bảo của tình thánh Dịch Lăng Tử: "Khi mâu thuẫn xảy ra, phải nghe theo lời vợ. Vợ muốn con ở lại thì con phải ở lại; nếu vợ muốn con rời đi thì cũng đừng có mặt dày mà ở lại, dù gì tương lai còn dài mà, ha ha ha."
Trước khi đi, Diệp Kính Chi không nhịn được nói: "Tuy trước mắt không biết được cái thứ kia rốt cuộc là gì, có nguy hiểm hay không nhưng bây giờ Trường An chưa an toàn. Anh... anh phải cẩn thận đấy, mặc dù xá lợi có thể che được phần lớn âm khí, làm cho người thường không bị ảnh hưởng, nhưng nếu là người giới Huyền học thì vẫn có thể nhìn thấy âm khí yếu ớt trên người anh."
Hề Gia mỉm cười: "Cảm ơn Diệp đại sư."
Đến đây, hai người tách nhau ra, mới vừa nằm trên giường Hề Gia nhận được nhắc nhở từ Wechat.
Trước đến nay, "Quỷ biết" cứ đúng không giờ sẽ đăng bài nhưng hôm nay giờ này đã đăng bài. Hề Gia mở ra: "Doanh Tử Anh?"
Hề Gia nghiêm túc nhớ lại từng câu nói của giáo viên lịch sử trung học ——
『Triều đại nhà Tần có ba đời nhưng hoàng đế thứ ba thời gian tại vì quá ngắn, về sau xưng vương, không có trong bài thi, các con cứ ôn thuộc Tần Nhị Thế là được.』
Có vẻ như vẫn có người tin cậy được trong giới Huyền học, không, mà là những người liên quan đã tìm ra được, xem ra việc bắt được vị Tần Tam Thế kia không còn là vấn đề nữa.
Hề Gia an tâm ngủ, cũng không biết rằng lúc Diệp Kính Chi về phòng cũng nhận được tin tức này thì lập tức đi đến lăng Thủy Hoàng.
Lúc tới lăng Thủy Hoàng, ở dưới đất vẫn là mấy thiên sư đang xem bói, còn trên không là nhóm đại sư cũng không khác gì trước.
Diệp Kính Chi khẽ nhíu mày: Sao giống như cũ vậy?
Nghĩ một hồi, Diệp Kính Chi hỏi: "Chưa bắt được hắn sao?"
Lúc này đây, Kỳ Sơn đạo nhân đã vô cùng buồn chán, ở trước trận địa bẻ khớp tay, nghe xong những lời này buồn bã ỉu xìu trả lời: "Người còn chưa thấy thì làm sao mà bắt đây? Diệp tiểu hữu, ngươi có mang điện thoại đó không, chúng ta cùng chơi trò chơi đi. Lão phu không am hiểu trò bấm tay bói toán này, đứng ở đây chán quá!"
Diệp Kính Chi vốn dĩ không hiểu 'cùng chơi trò chơi'* là gì nên lắc đầu từ chối.
Kỳ Sơn đạo nhân nói tiếp: "Điện thoại của lão phu sắp hết pin rồi. Diệp tiểu hữu, cho ta mượn điện thoại chút đi, lão phu sắp chán chết luôn rồi!"
Diệp Kính Chi nhẹ nhàng gật đầu, đưa điện thoại trong túi ra. Kỳ Sơn đạo nhân hai mắt sáng rỡ nhưng chưa kịp cầm điện thoại di động thì Diệp Kính Chi đã đem nó bỏ lại vào túi.
Kỳ Sơn đạo nhân: "...Diệp tiểu hữu?"
Diệp Kính Chi nghiêm túc nói: "Kỳ Sơn tiền bối, nếu đưa điện thoại cho ngài thì vãn bối sẽ không thể liên lạc được người khác được."
Kỳ Sơn đạo nhân không hề suy nghĩ: "Thì dùng ống mực truyền âm! Diệp tiểu hữu, ai có chuyện gì muốn tìm ngươi thì dùng ống mực truyền âm không phải tốt sao?"
Diệp Kính Chi: "Cậu ấy không thể dùng ống mực truyền âm được."
Kỳ Sơn đạo nhân: "......?" Meow meow meow? Thời đại bây giờ mà vẫn còn thiên sư không biết dùng ống mực truyền âm sao?
Không phải Kỳ Sơn đạo nhân muốn làm khó người khác mà vì lão cùng Diệp Kính Chi đã gặp nhiều lần nhưng chưa từng thấy Diệp Kính Chi xài di động, giống như di động với Diệp Kính Chi chỉ là đồ giải trí thôi, hơn nữa đây là lần đầu tiên lão bị Diệp Kính Chi cự tuyệt như vậy.
Là chuẩn mực đạo đức giới Huyền học, tính khí tốt của Diệp Kính Chi hoàn toàn thuyết phục tất cả những ai biết hắn.
Thế hệ thiên sư trẻ như Bùi Ngọc vì sợ Diệp Diêm Vương mà không dám tiếp cận nhiều cho nên chỉ biết người khác tốt ra sao nhưng lại không biết hắn tốt thế nào. Kỳ Sơn đạo nhân thì lại khác.
Kỳ Sơn đạo nhân thân là bậc tiền bối có pháp lực tối cao của giới Huyền học, thường cùng Diệp Kính Chi tham dự đại hội đại biểu giới Huyền học mỗi năm một lần.
Người phàm mở đại hội đại biểu một lần kéo dài mấy ngày, còn muốn mở thêm mấy địa điểm khác. Còn đại hội đại biểu thiên sư giới Huyền học không cần phân ra nhiều chỗ như vậy, chỉ cần một nhóm lão thiên sư cùng Diệp Kính Chi ngồi một chỗ rồi mở đại hội.
Đại hội đại biểu thiên sư so với đại hội người phàm kém về chiều rộng nhưng xét về độ dài thời gian thì vượt xa so với nhân loại.
Không biết thế hệ thiên sư nào ra quy định, đại hội đại biểu các thiên sư mở suốt mười ngày mười đêm, giữa chừng không được phép rời khỏi, hành lý của mỗi người đều phải gọn gàng, chỉ cho mang theo 10kg đồ đạc, mở ngoặc, bao gồm cả túi Càn Khôn.
Bây giờ, không còn các hòa thượng tịch cốc, trong túi Càn Khôn toàn lương khô, mà giờ là các thiên sư tịch cốc bắt quỷ, thầy phong thủy đều mang mấy thứ đồ chơi thú vị để giết thời gian.
Mấy năm trước, mọi người đều mang theo sách tiểu thuyết, sau này là MP3, MP4, gần nhất là các loại smartphone cùng pin dự phòng.
Suốt mười ngày đó, mấy cái điện thoại, mấy cục pin dự phòng đều không đủ dùng! Vì vậy Kỳ Sơn đạo nhân bắt đầu mượn điện thoại của Diệp Kính Chi.
Diệp đại sư người ta quần áo gọn nhẹ, không mang theo thứ gì khác. Mười ngày ở đại hội đại biểu thiên sư, Diệp đại sư cũng cảm thấy buồn chán nhưng cũng không lén lén lút lút chui xuống gầm bàn xem mấy loại sảng văn huyền huyễn, phim truyền hình máu chó lúc tám giờ, hoặc giấu đầu lòi đuôi giả bộ ngủ nhưng thực chất là chơi game. Người ta là nghiêm chỉnh lắng nghe mặc dù vô tai trái ra tai phải, từ ở ngoài nhìn vào cũng có thể xem là nghiêm túc.
Vì vậy, mỗi khi "Quỷ biết" muốn đưa tin về đại hội đại biểu thiên sư đều sẽ chụp hình Diệp Kính Chi làm ảnh cho bài viết. Một là, người ta càng lớn càng đẹp trai, có thể tăng lượt click; mặt khác, Diệp đại sư thể hiện khí chất độc nhất vô nhị, hoàn toàn làm cho không khí của đại hội thiên sư trở nên thiêng liêng và bất khả xâm phạm, có thể khè mấy bạn nhỏ khác.
Ở đại hội đại biểu thiên sư rảnh rỗi tới mức có thể nhảy quảng trường, Diệp Kính Chi đều sẵn lòng cho mượn điện thoại, vậy sao ở đây lại không thể chứ?
Kỳ Sơn đạo nhân mặt đầy kinh ngạc.
Diệp Kính Chi đi đến bên Tằng Tú chân quân để hiểu thêm tình hình hiện tại. Khi biết việc Chúc Chiếu chân nhân bói ra được thứ chạy ra chính là Tần Tam Thế, nhưng lại không bói ra Tần Tam Thế đang ở đâu, Diệp Kính Chi lại muốn rời khỏi đây nhưng suy nghĩ kỹ lại thì: Vợ đang ngủ, về cũng chẳng làm gì nên tốt hơn là ở đây.
Toàn bộ sức mạnh tinh anh giới Huyền học đang ở trên không lăng Thủy Hoàng tiếp tục bấm đốt tay.
Đến sáng, Tằng Tú chân quân nói: "Chư vị đạo hữu, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Chân long tử khí vẫn luôn yểm trợ Tần Tâm Thế kia nên chúng ta cũng không bói ra được gì. Vậy đi, thỉnh đạo hữu Thiên Cơ Môn ở tại nơi đây, cùng Ký Tần đạo hữu, Định Hải Phái đạo hữu tiếp tục tìm kiếm vị trí của Tần Tam Thế. Còn chúng tôi cùng những người khác sẽ từ Trường An thẳng đến Hàm Dương tìm kiếm. Nơi cuối cùng của Tần Tam Thế là ở Hàm Dương, thủ đô của nhà Tần cũng ở Hàm Dương cho nên khả năng nơi mà ngài ấy đi nhất chính là Hàm Dương. Chúng ta cùng phân nhau ra tìm, tránh lãng phí thời gian ngồi một chỗ kẻo thành đại họa."
Đây cũng là một cách, đám đông tản ra chia nhau tìm kiếm.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi rách nát này, Kỳ Sơn đạo nhân không khỏi vui mừng, đang định đi thì chợt nghe Tằng Tú chân quân nói: "Kỳ Sơn, ngài cùng Á Chí bọn họ ở đây gia cố kết giới, chờ chúng tôi trở về."
Kỳ Sơn đạo nhân: "..."
Lão phu rất muốn nói mmp*, không biết có nên hay không!
*MMP (妈卖批) đọc là MāMàiPī: tiếng Việt dân dã là ĐMM ^^
Hề Gia không rõ chuyện đang xảy ra ở giới Huyền học. Sáng sớm, cậu đã chạy đến trường phim, trang điểm xong xuôi thì bắt đầu đóng phim. Phần diễn hôm nay có phần hơi nhiều, tổng cộng năm cảnh, sáng hai cảnh tối ba cảnh.
Xong cảnh quay buổi sáng, Hề Gia mặc diễn phục, tóc giả được buộc bằng dây chun, đang trên ghế đẩu nhỏ ngồi ăn. Ăn xong cơm, còn sáu tiếng nữa mới tới ba cảnh tối, Hề Gia không thể cởi trang phục vì vai của cậu là vai nhỏ nên không có chuyên viên trang điểm giúp cậu tẩy trang rồi trang điểm lại, chỉ có thể ngồi bên cạnh mà chờ.
Nhìn hai diễn viên chính diễn một hồi, Hề Gia lặng lẽ rời khỏi đoàn phim, đi dạo vòng quanh phim trường.
Phim trường này mới được xây cách đây vài năm, để phát triển du lịch, chính quyền thành phố Trường An đã sử dụng tài nguyên văn hóa cố đô của Trường An mà thành lập trường phim Tần triều. Mấy bộ phim nội địa về Tần triều, kịch Tần triều đều được quay ở đây.
Khi đến đường Chu Tước, Hề Gia nhìn thấy mấy nhân viên công tác ngồi bên đường quạt quạt, không làm gì. Cậu nhìn vào trong đoàn phim thì thấy bên trong một đống hỗn độn, trên mặt đất toàn là gạch vỡ, như thể có thứ gì đó sập xuống.
Hề Gia tò mò nhìn mấy lần, một nhân viên công tác đang ngồi ven đường thấy vậy vẫy vẫy tay với cậu, hỏi: "Đoàn phim Huyền Vũ bên cạnh hã?"
Hề Gia khẽ cười, gật đầu.
Nhân viên công tác mập mập kia nói: "Phim điện ảnh này của mấy cậu không tệ nha, đầu tư lớn, tác giả nổi tiếng, doanh thu phòng vé chắc chắn khủng. Nhìn cách ăn mặc của anh..." Cậu mập mập kia nhìn mặt Hề Gia hồi lâu rồi đưa ra kết luận: "Là vai quần chúng hã?"
Mấy lời này không phải là sai, trước kia Hề Gia đóng vai quần chúng, đây là lần đầu tiên diễn vai nhân vật có tiếng, người ta không biết cậu là đương nhiên. Cậu không phủ nhận điều này, cười hỏi: "Đoàn phim mấy anh hôm nay sao thế, hôm qua còn thấy khai máy mà hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"
Mập mập buông tiếng thở dài: "Ôi thôi đừng nhắc nữa, lúc tăng ca tối hôm qua tự nhiên cái trần sập xuống. Anh chưa thấy đâu, cái trần vậy mà sập xuống thế này, làm vỡ hư nguyên dàn máy móc cả chục vạn. May mắn không có ai ở đó, nếu trúng phải người coi như xong luôn. Cái trần tuy làm bằng xốp với nhựa có trộn xi măng nhưng trúng người có thể bị lên báo đấy."
Hề Gia nhíu mày: "Trước đó chưa kiểm tra kỹ sao?"
Mập mập lắc đầu: "Đâu có! Tổ đạo cụ đã kiểm tra lại rồi, còn nói gì mà trần này bị người khác bẻ từng khúc, toàn bộ đều bị nứt nên mới bị sập xuống, vô cùng nguy hiểm. Anh nói xem nó có tếu không chứ, ai mà phá cái trần lớn vậy được? Bộ phim truyền hình của chúng tôi nói về nhà Tần, chính là về Tần mạt Sở bá vương Hạng Võ trọng sinh, cho dù mạnh đến mấy cũng không thể phá được cái trần này."
Đối với mấy chuyện này, những nhân viên công tác kể rất mạch lạc, từng chuyện từng chuyện vô cùng kỳ diệu.
Vì Hề Gia không thể vào đoàn phim khác nên chỉ thể quan sát từ xa, nhưng cậu mau chóng nhìn thấy một chiếc xe tải từ bên kia đường Chu Tước chạy đến đây, mười mấy thanh niên cường tráng nâng một khối đá to cứng từ trong ra, góp sức đem nó lên xe tải.
Khối đá to lớn này ở giữa có rất nhiều dấu vết đục nhỏ, rõ ràng đoàn phim đã cố gắng đập ra từng mảnh nhỏ để chuyển đi nhưng không thành công. Thế nhưng ở mép khối đá, những vết nứt không đều nhau, khối đá còn mới. Có thể thấy khối đá này trong nháy mắt đã nứt ra, không phải do chất liệu.
Hề Gia khẽ nheo mắt, nhìn kỹ lại khối đá.
Giống như có một bàn tay to lớn từ trên trời đè lên khối đá mạnh mẽ ấn nứt, làm nó rớt xuống.
Hề Gia nhìn hồi lâu cuối cùng nhìn về phía đoàn phim.
Ở đoàn phim người đến người đi tấp nập, còn có người nhặt mấy mẩu đá vụn dưới đất.
Có thể do trần sập xuống nên tâm tình nhân viên đoàn phim không tốt lắm, hiện trường có phần lộn xộn làm cho đoàn phim có cảm giác chướng khí mù mịt, người khác nhìn vào cảm thấy không thoải mái. Nhưng trong mắt Hề Gia, loại chướng khí mù mịt này chỉ ở đây trong bầu không khí này chứ không có chút âm khí nào cả.
......Không liên quan đến quỷ quái mà thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi sao?
Hay là giống như phân thân tà ám, có khả năng khống chế âm khí để không bị phát hiện?
Chung quy vẫn chưa thể giải thích được.
Hề Gia quan sát hồi lâu cuối cùng cũng rời khỏi, tiếp tục đi dạo chỗ khác. Lúc cậu quay lại, đoàn phim đã dọn dẹp sạch sẽ. Đạo diễn gắt gỏng lên, các diễn viên lại vào đúng vị trí, bảy tám thái giám mặc trang phục thái giám màu đen đang cúi đầu đứng chờ ở đại sảnh.
Dù cho đang đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của vị đạo diễn nọ: "Lần này cái trần ổn rồi đúng không? Anh chắc chưa? Má, xảy ra lần nữa, tổ đạo cụ mấy anh cút xéo hết cho tôi!"
Sau một hồi lúng ta lúng túng, đoàn phim cuối cùng cũng quyết định khai máy.
Nhưng khi đạo diễn vừa mới hô "Bắt đầu", Hề Gia mở to mắt nhìn lên và thấy cái trần kia lại sập xuống ầm ầm!
Không giống như các sự cố tại trường quay khác, chuyện sập trần luôn có một quá trình phản ứng nhưng trần nhà hôm nay như bị một chưởng đánh nứt, rớt xuống ầm ầm.
Lúc này, cũng không tổn thương về người nhưng hai dàn máy đã bị đập vỡ tan tành.
Bầu không khí im lặng bao trùm cả đoàn phim, cả đạo diễn cũng trợn mắt không nói nên lời.
Một phút sau, không biết là ai đã hét lên: "Có quỷ! Có quỷ!" Tiếp đến cả đoàn phim hoảng loạn lên, không ít nhân viên công tác sợ đến mức bỏ chạy ra ngoài, đạo diễn tức giận đến mức: "Cút hết đi! Quỷ gì mà quỷ, chỗ nào có quỷ, chính là do tổ đạo cụ làm việc tắt trách! Người của tổ đạo cụ cút lại đây cho tôi, mấy người làm việc như thế nào vậy hã? Cái trần sao mà sập..."
Hề Gia đứng ở xa nên không rõ tình huống cụ thể ra sao nhưng cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, trong mắt cậu, đoàn phim này không hề có âm khí, toàn bộ đều rất bình thường.
Trên đường Chu Tước, những người ở đoàn phim khác bị âm thanh lớn tiếng kia làm cho tò mò mà chạy đến đây bu đen bu đỏ. Đám đông chen lấn làm cho Hề Gia đang đứng ở trước nay tụt xuống dưới cùng làm cậu muốn nhìn tình hình ở bên trong nhưng một rừng đầu người đã che khuất tầm mắt, đành phải bó tay.
Hề Gia định quay về đoàn phim của mình, mới vừa xoay người lại chợt nhìn thấy người nam trẻ tuổi mặc đồ đen mà hôm qua đứng ngay sạp diều kế bên, đang đứng đó lặng lẽ.
Hắn vẫn mặc áo gấm đen hôm qua, vẫn là bộ tóc giả cũ, bình tĩnh mà đứng bên đường Chu Tước nhìn đám đông hiếu kỳ vây quanh đoàn phim. Những ồn ào, náo động ở thế giới bên ngoài dường như không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ đứng đó lặng cùng vẻ mặt rất đỗi dịu dàng cùng ánh mắt lặng yên.
Cảm nhận được ánh mắt của Hề Gia, người thanh niên trẻ tuổi nhìn về phía cậu. Hai người nhìn nhau một hồi, dường như đã nhận ra Hề Gia, người nam gật đầu với cậu rồi xoay người bỏ đi. Lúc hắn xoay người, một tia sáng đỏ lóe lên trước mắt Hề Gia, lúc cậu nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là do một khối ngọc bội đỏ tươi đeo ở thắt lưng bên hông người nam.
Ngọc bội xinh xắn kia nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, trên mặt khắc ngũ trảo bàn long. Không biết là sản phẩm thủ công của cửa hàng nào mà trên một bề mặt nhỏ như vậy có thể khắc họa rõ nét từng chi tiết của bàn long. Đó là một con rồng dài đang giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ ghê người, chỉ cần vẽ rồng điểm mắt* là sẽ sống động như thật.
*Vẽ rồng điểm mắt: dựa theo tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ.
Ngọc bội mang theo chút mùi vị kỳ quái lạ thường, Hề Gia nheo mắt nhìn hồi lâu, đột nhiên giơ tay tháo viên xá lợi xuống.
Ầm!
Một luồng âm khí từ dưới đất bay lên, nhưng dù cho đã tháo xá lợi xuống nhưng Hề Gia thấy người đàn ông kia vẫn không có chút âm khí nào. Sau khi lấy xá lợi xuống, người đàn ông đó cũng đứng lại. Người nam áo đen chậm rãi xoay người một lần nữa nhìn về phía Hề Gia.
Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, không ai lên tiếng.
Bên kia đường, chỗ đoàn phim gặp nạn đủ thứ loại âm thanh hỗn tạp. Bên đây đường, người thanh niên tóc đen mặc diễn phục cùng người nam mặc áo gấm đen cứ thế mặt đối mặt, người đàn ông nhoẻn miệng cười một nụ cười ôn nhu nhìn Hề Gia.
Bởi vì nụ cười dịu dàng này, khuôn mặt bình thường chất phác hiện lên vẻ dịu dàng ấm áp, mang hương vị của lòng nhân ái và bao dung.
Tuy không phải là một người đẹp xuất sắc nhưng nhìn kỹ cũng rất vừa mắt.
Hơn nữa, trên người của người này cũng không có âm khí.
Nở nụ cười, người nam xoay người lần nữa bước đi. Mà bên cạnh hắn, người người lớp lớp tò mò chạy đến đây xem náo nhiệt, vậy mà chỉ mình hắn ngược đám đông, cô đơn mà bước tiếp. Ngọc bội đỏ tươi bên hông khẽ đong đưa, như là người đồng hành duy nhất cùng hắn.
Khi người nam ấy xa khỏi tầm mắt, Hề Gia mới nhẹ nhàng thở một hơi, mở điện thoại ra. Lúc đầu cậu định tìm Bùi Ngọc, nhưng nghĩ lại Bùi Ngọc khó tin cậy được, tìm hắn chi bằng mình tự giải quyết. Lần lựa mãi, cuối cùng cậu mở danh bạ tìm kiếm ba chữ 'Diệp Kính Chi'.
Tiếng reng reng chi vừa mới một giây đã có người bắt máy.
"Hề Gia?" Giọng nam trầm ấm vang lên, mang theo chút kinh ngạc khó phát hiện.
Đối mặt với việc chính này, Hề Gia không hề vòng vo mà vô thẳng vấn đề. Cậu giải thích ngắn gọn sự tình xảy ra ở đoàn phim nọ, sau đó kể với Diệp Kính Chi rằng mình đã nhìn thấy một người nam giống như lệ quỷ nhưng lại không có âm khí trên người.
"Là tà ám sao? Vết nứt trên cái trần không giống như sự cố ngoài ý muốn. Diệp đại sư, trước kia anh từng nói qua về tà ám rất giỏi che giấu khí tức bản thân. Vậy có liên quan đến vụ tai nạn lần này không?"
Diệp Kính Chi lập tức nói: "Đợi chút, tôi đến ngay."
Hề Gia kinh ngạc: "Diệp đại sư, không phải anh đang ở lăng Thủy Hoàng để bắt vị Tần Tam Thế kia sao?"
Diệp Kính Chi không quan tâm đến vấn đề này: "Không cần sợ, tôi lập tức tới đây."
Hề Gia: "..." Cậu căn bản không có sợ mà!
Cậu vốn chỉ muốn hỏi một chút về tình huống cụ thể này để tránh hiểu lầm người tốt mà đánh người ta một trận, nếu xong việc mới biết người ta không phải quỷ quái thì không hay lắm đâu.
Hề Gia vội vàng nói: "Diệp đại sư, bên anh đang bận, thật sự không cần để ý chuyện của tôi đâu, tôi chỉ làm muốn biết đây có phải là tà ám hay không thôi..."
"Là lỗi của tôi." Giọng Diệp Kính Chi nôn nóng cắt ngang lời Hề Gia: "Hề Gia, đợi tôi nhé, tôi đến liền... Được không?"
Được không?
Còn muốn giải thích nhiều hơn nữa, vào lúc này đột nhiên quên hết.
Hề Gia có chút choáng váng, theo bản năng mà nói "Được.". Lúc cậu bình tĩnh lại, điện thoại đã cúp, cậu nhìn màn hình điện thoại tối đen, mờ mịt không hiểu vì sao vừa rồi lại nói chữ "Được." kia, làm sao mà một người đã sống ngần ấy năm đột nhiên bắt đầu chấp nhận sự giúp đỡ vô điều kiện từ người khác rồi.
Bên cạnh sân bay quốc tế Hàm Dương, Diệp Kính Chi đột nhiên xoay người bay về phía Trường An.
Bất Tỉnh đại sư hết hồn, vội vàng giữ chặt hắn: "Diệp tiểu hữu, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta không phải mới vừa từ đó lại đây sao, ở đó điều tra khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Tam Thế thì ngươi đi Trường An làm gì?"
Ánh mắt Diệp Kính Chi ngưng trọng: "Vãn bối có việc."
Bất Tỉnh đại sư vô thức hỏi: "Hiện tại trong giới Huyền học còn chuyện nào quan trọng hơn việc Tần Tam Thế chạy ra khỏi lăng Thủy Hoàng chứ?"
Diệp Kính Chi ngổn ngang gật đầu: "Có chứ."
Bất Tỉnh đại sư: "Hã? Chuyện gì?"
Diệp Kính Chi nói từng câu từng chữ: "Đối với tôi, chuyện của cậu ấy so với tính mạng còn hơn quan trọng hơn."
Bất Tỉnh đại sư hoàn toàn bất ngờ, đành buông tay để hắn rời đi.
Hai mươi năm trước, Dịch Lăng Tử không bao giờ biết được rằng chỉ vì một câu thuận miệng của mình đã khắc sâu trong lòng của người đồ đệ ấy, dưỡng nên một người chồng Nhị Thập Tứ Hiếu: "Chuyện của vợ cũng là chuyện của con, mà chuyện của con vẫn là chuyện của con. Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời vi sư chính là năm đó không cứu được Tử Vân đạo hữu, đành trơ mắt nhìn nàng bị lệ quỷ năm trăm năm nuốt vào bụng. Kính Chi à, nếu có chết cũng phải chết vì vợ; nếu có ai dám bắt nạt, đụng vào vợ con thì nhất định phải bước qua xác con!"
Nói xong, Dịch Lăng Tử nhớ đến hồng nhan tri kỷ mất sớm năm đó, uống một ngụm rượu năm mươi tuổi rồi ngủ thiếp đi. Mà người đệ tử duy nhất của hắn lại nghiêm túc ghi câu này vào vở, mỗi ngày ngâm nga ba lần, khắc sâu trong lòng.
Muốn đụng vào vợ mình thì trước tiên phải bước qua xác mình!
Diệp đại sư như quả tên lửa, vèo một tiếng bay đến phim trường Tần Đường.
Trong phim trường Tần Đường, Hề Gia cứ sững sờ nhìn màn hình điện thoại. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hề Gia quyết định nhắn tin cho Diệp đại sư rằng cậu có thể tự giải quyết được chuyện này, vì vậy không cần Diệp đại sư đi một chuyến. Nhưng cậu mới gõ chữ được phân nửa thì từ đằng sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi biết thứ này sao?"
Những ngón tay đang cầm điện thoại bỗng siết chặt lại, Hề Gia quay đầu nhìn đồng thời lùi về sau một bước.
Bên ngoài đám đông hỗn loạn, người nam áo đen vừa mới rời đi kia không biết từ lúc nào đã quay trở lại đứng phía sau, cười nhìn cậu.
Người nam nhìn xuống điện thoại Hề Gia rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Hề Gia bỗng nhiên hiểu ra. Cậu chăm chú nhìn đối phương, còn tay để phía sau lưng chậm rãi xiết chặt, một luồng khí đỏ như máu len lỏi giữa từng ngón tay cậu. Giọng nói cậu trở nên lạnh lùng, rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ý anh là điện thoại di động? Anh không biết dùng điện thoại sao?"
Người nam áo đen nghe xong sững sờ, có chút mù mịt nhìn Hề Gia.
Hề Gia cũng nhìn lại hắn.
Cậu không biết tại sao người nam này đi rồi lại quay trở lại, cũng không hiểu đối phương vì sao lại đột nhiên dùng giọng điệu thân thiết như vậy nói chuyện với mình nên cậu siết chặt nắm tay đề phòng, chỉ cần đối phương bước đến một bước thì cậu sẽ đánh người này đến ngã gục.
Tuy nhiên, người nam ấy không bước đến phía trước, chỉ đứng yên nhìn Hề Gia. Lúc này, Hề Gia đã đeo lại xá lợi, âm khí ngút trời đã bị xá lợi áp chế lại, chỉ có một luồng âm khí như có như không, chưa bị xá lợi che đậy sạch sẽ quẩn quanh bên người cậu.
Người nam nghiêm túc nhìn thật lâu mới hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hề Gia không trả lời.
Vậy mà người kia không hề tức giận, đôi mắt dịu dàng khẽ cong lên ý cười: "Tại hạ thất lễ, hẳn là nên báo tên họ trước khi hỏi người khác."
Hề Gia hỏi thẳng: "Anh tên gì?"
"Tại hạ họ Doanh, tên Tử Anh."
Hề Gia tròn mắt, nhìn chằm chằm vào người nam áo đen đang cười dịu dàng, lễ phép trước mặt.
Doanh Tử Anh?!
Tần Tam Thế Doanh Tử Anh?!
Là Doanh Tử Anh, cái người đang được bàn tán trên "Quỷ biết", là cái người đã trốn khỏi lăng Thủy Hoàng và không biết đang ở nơi nào?!
"Ngươi chết khi nào?"
Trong lòng Hề Gia đang ngổn ngang cảm xúc, hoàn toàn không biết mình nên chạy đến bắt người nay, giao cho Diệp Kính Chi hay là chờ Diệp Kính Chi đến cùng nhau xử lý. Đột nhiên nghe những lời này của Tử Anh, cậu đột nhiên sững sốt, hỏi lại: "Tôi chết khi nào ư?"
Tử Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Cách ăn mặc không giống nhà Tần của ta, cũng không giống sáu nước chư hầu. Có lẽ sống lâu hơn so với tại hạ?"
Hề Gia bây giờ mới hiểu cái gì gọi là "Ngươi chết khi nào."
Hề Gia: "..."
Ông mới chết ấy! Cả nhà ông mới chết ấy!
Không đúng, hình như cả nhà Tần Tam Thế quả thực đã chết hết rồi......
Rõ ràng người trước mắt chính là một Tần Tam Thế đáng sợ, có thể làm cho giới Huyền học rúng động mà "Quỷ biết" đã đề cập, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng của người này, Hề Gia khó có thể cảm thấy quá đáng sợ.
Trên mặt Tử Anh vẫn mang ý cười, chờ Hề Gia trả lời. Hề Gia suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi chưa chết."
Ý cười trên môi Tử Anh bỗng cứng đờ lại. Một lát sau, hắn hỏi: "Nếu như Người chưa chết tại sao trên người lại có âm khí đáng sợ như vậy?"
Hề Gia: "...Bẩm sinh đã có."
Tử Anh: "..."
Sau đó, Tử Anh bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Hề Gia. Hề Gia mở to mắt, tay phải nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ như Tử Anh đang đánh tới. Tử Anh nhanh chóng nghiêng đầu né được, kinh ngạc nhìn Hề Gia, như không hiểu vì sao cậu lại muốn đánh mình.
Lúc hai tay nắm lấy, Hề Gia cảm nhận được một luồng không khí lạnh thổi vao trong lòng. Như đã dưới lòng đất mấy ngàn năm không thấy mặt trời, Tử Anh tay lạnh như băng, rõ ràng nụ cười ấm áp xán lạn vậy mà cơ thể lại không chút độ ấm.
Nhiệt độ cơ thể của Hề Gia đều đặn truyền đến lòng bàn tay của Tử Anh, nhiệt độ khiến ngón tay của Tử Anh run lên rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hề Gia.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa một cảm xúc không thể giải thích được.
Mất mát, bi thương, cô độc, tuyệt vọng.
Thật khó khăn tìm được người giống mình rồi lại đột nhiên phát hiện không phải giống mình. Bỗng nhiên có được, lại bỗng nhiên mất đi, hết thảy chỉ trong nháy mắt, trên đời này chung quy vẫn chỉ có hắn đứng yên trong cát bụi, một bước cũng chưa từng tiến lên.
Khi Diệp Kính Chi vội vã đến trường quay Tần Đường, đã bắt gặp thấy cảnh tượng này.
Một người nam áo đen diện mạo thanh tú đang nắm chặt tay Hề Gia, Hề Gia đánh hắn nhưng người kia thậm chí còn né ra rồi nhìn Hề Gia với một ánh mắt kỳ lạ.
"Hề Gia!!!"
Hai mắt Diệp Kính Chi nheo lại, lấy Vô Tướng Thanh Lê đánh về phía người của Tử Anh.
--------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Hắn bắt nạt vợ con, sao hắn có thể sờ tay vợ con như vậy QAQ! Tức muốn khóc!!!
Dịch Lăng Tử: Nghiệt đồ! Vi sư là muốn nuôi dạy ra một đồ đệ phong lưu tiêu sái, kế thừa tình thánh của vi sư mà!!!
Raine: Lưu ý cho các bạn đọc ở Wattpad, thường thì mình sẽ cập nhật bên Wordpress nhanh hơn 1 chương nên nếu muốn đọc tiếp các bạn có thể truy cập Wordpress để được cập nhật nhanh hơn nha. Với nữa là bộ này update chương sẽ rất chậm, tầm 1 tháng/ chương vì 1 chương của nó rất rất dài, mình lại còn 2 bộ khác trong nhà, với lại khoảng thời gian mình cũng khá eo hẹp nên không thế ra chương đều đều ^^ mong các bạn thông cảm!
- ----------
Diệp Kính Chi vừa dứt lời, hai lòng bàn tay dán vào nhau chặt chẽ, Hề Gia theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt đúng lúc rơi vào nốt ruồi đen trong mắt kia.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hề Gia đã cảm thấy nốt ruồi này thật kỳ lạ.
Nốt ruồi trong mắt không phải là không có nhưng rất hiếm thấy, mà còn trong con ngươi thì càng kỳ quái. Cậu nhớ tới hôm mở cửa cho Diệp đại sư, thoạt nhìn thấy nốt ruồi này cậu ngay lập tức cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, một luồng khí lạnh từ lòng đất truyền đến trong lòng. Nếu như nốt ruồi này để phong ấn một loại Sát khí thì cũng giải thích được cảm giác ớn lạnh của Hề Gia.
Loại thể chất đặc thù này làm cho Diệp Kính Chi trở thành Diệp Diêm Vương như hiện nay, dù sư phụ đã sớm qua đời nhưng hắn cũng tự nỗ lực thành tài, tuy là thế hệ trẻ nhưng đã sớm vượt qua rất nhiều tiền bối, đứng trên đỉnh cao giới Huyền học.
Nhưng đúng là nhờ thể chất này đã làm cho hắn tiến bộ rất nhanh, trở thành nỗi khiếp sợ với những người cùng trang lứa.
Có được ắt có mất, muốn đạt được điều gì tất không tránh khỏi mất mát.
Nghĩ đến vài chuyện đã qua, Hề Gia rũ mắt không nói gì nữa.
Diệp Kính Chi nào biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Hề Gia lại suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, hắn thấy Hề Gia không nói gì bèn hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay đã có chuyện gì sao?"
Hề Gia lắc đầu: "Tình hình trong đoàn phim khá ổn, Lý đạo cũng rất giúp đỡ tôi." Ngừng một chút, cậu nói tiếp: "Diệp đại sư, mọi chuyện ở đây đều ổn cả, anh không cần lo lắng, cũng không cần... tốt với tôi như vậy." Quan trọng nhất là... khụ khụ, anh quan tâm như vậy cứ kỳ kỳ sao ấy, chúng ta dù gì cũng không thân, có gì đó không đúng lắm...
Diệp Kính Chi không hiểu: "?"
Hề Gia ho ho hai tiếng rồi giải thích: "Ý tôi là các anh bắt quỷ cũng đã vất vả rồi nên không cần lo chuyện tôi nữa, tôi tự lo được mà."
Diệp Kính Chi ngẩn ngơ.
Nhưng sư phụ đâu có nói như vậy!
Năm trước "Quỷ biết" đã xuất bản một chuyên đề những câu chuyện của Dịch Lăng Tử, xuyên suốt bốn bài viết đều là nói Dịch Lăng Tử khi còn trẻ đã lừa gạt thế nào | lừa nữ đạo hữu ngây thơ chưa biết sự đời, thế nào là 'Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân'*.
*Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân – 万花丛中过,片叶不沾身: giữa muôn vàn hoa cỏ, không một chiếc lá dính vào thân; chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thật lòng với ai.
Bùi Ngọc nói lúc chuyên đề đó được phát hành, để bảo vệ cho danh tiếng của sư phụ mình, Diệp Kính Chi đem Vô Tướng Thanh Lê xông vào trụ sở của "Quỷ biết" phá cái gọi là ba vào ba ra, xóa luôn bốn bài viết kia. Nhưng nhiều tiền bối khi nói chuyện này với tiểu bối đều cười ha ha: "Đó là lúc Dịch Lăng Tử không còn nữa, nếu hắn còn sống chắc chắn sẽ không yêu cầu xóa nó đi, ngược lại sẽ kêu "Quỷ biết" đăng liên tục chuyên đề về hắn, đem những sự tích anh dũng của hắn truyền khắp thiên hạ!"
Dịch Lăng Tử là một người rất đặc biệt. Nói hắn là hoa hoa công tử chắc chắn không hề oan uổng chút nào, thậm chí làm cho hắn khó chịu.
Khi đó, Dịch Lăng Tử tuổi trẻ kiêu ngạo, phong lưu phóng khoáng, lại còn là đứng đầu bảng Mặc Đấu. Hắn đẹp trai, mạnh mẽ, còn biết mồm mép dỗ dành biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ mình. Dịch Lăng Tử đến thành phố nào bắt quỷ thì nơi đó đều có hồng nhan tri kỷ của hắn ở đó, thực sự là đệ nhất tình thành giới Huyền học.
Đến khi về già, Dịch Lăng Tử không chút nào bận tâm về quá khứ hoa tâm của mình, ngược lại trước mặt đệ tử của mình mà khoe khoang khoác lác.
"Kính Chi, con có biết cách đối xử với con gái không? Con phải đối xử tốt với cô ấy, nếu cô ấy muốn lệ quỷ một trăm tuổi thì con phải bắt cho được lệ quỷ một trăm tuổi, nếu cố ấy muốn xác bay năm trăm tuổi để luyện thi thì con cũng phải mua cho cô ấy. Cô ấy muốn gì con phải đáp ứng cái đó, nếu muốn cả ngôi sao thì con cũng phải hái sao mà tặng, có như vậy thì con gái mới một lòng với con được."
Lúc ấy Diệp Kính Chi mới chỉ bốn năm tuổi, nghe xong những lời này chỉ biết gật đầu nhưng cũng không khỏi suy nghĩ: "Sư phụ, Kính Chi không hái được sao."
Tình thánh Dịch Lăng Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Ngu xuẩn! Đương nhiên vi sư biết con không hái được sao vì vi sư cũng không hái được. Con gái người ta muốn con hái sao là thật sự muốn ngôi sao sao? Đó là ý muốn con vì cô ấy mà làm bất kỳ điều gì. Miễn là con làm tròn trách nhiệm cho cô ấy, cô ấy chắn chắc sẽ không muốn con hái sao, hiểu không?"
Tiểu Diệp Kính Chi mới bốn năm tuổi, nào có hiểu được những điều này, chỉ có thể ghi nhớ tất cả những lời dạy của sư phụ vào tâm tri, mỗi ngày ngân nga cùng với công pháp chú ngữ, cẩn thận khắc ghi vào lòng.
Phải nói Dịch Lăng Tử cả đời phong lưu tiêu sái, điều tiếc nuối nhất là những hồng nhan tri kỷ năm đó bây giờ đã là vợ người ta, tất cả đều ít lui tới, chỉ riêng hắn vẫn cô đơn lẻ loi.
Bởi vậy, Dịch Lăng Tử cảnh báo, thường nhắc nhở đệ tử mình rằng: "Lúc con chưa lấy vợ, cái gì cũng được cả, con có thể học bản lĩnh của sư phụ, vui vẻ tận hưởng thanh xuân riêng mình. Cho đến khi con có vợ thì phải nhanh chóng kiềm chế, những thứ bên ngoài đều là yêu diễm đê tiện, chỉ có vợ là người thuần khiết không ra vẻ mới quan trọng nhất. Con phải nhớ cho kỹ, vợ so với con quan trọng hơn, vợ ăn thịt, con uống canh; vợ ngủ thì con quạt. Biết chưa?"
Tiểu Diệp Kính Chi nghiêm túc nhớ kỹ.
『Phải đối xử tốt với vợ, phải bắt cho vợ lệ quỷ một trăm năm, mua xác bay năm trăm tuổi, hái sao trên trời. Mình uống canh, vợ mình ăn thịt; mình quạt, vợ ngủ.』
Mãi đến năm sáu tuổi, tiểu Diệp Kính Chi đang chăm chỉ quét nhà, cây chổi ấy còn cao hơn cả hắn thì đột nhiên Dịch Lăng Tử phá cửa bước vào, đem một khối đá Thái Sơn ném cho hắn, ha hả nói: "Đồ đệ, vi sư đã tìm hôn thê cho con, từ nay về sau con có vợ rồi! Vi sư cùng Kỳ Sơn bọn họ đi tìm chỗ cổ mộc, nghe đồn bên trong có lệ quỷ sáu trăm năm, chờ vi sư trở về sẽ nói cho con nghe về vợ của con."
Tiểu Diệp Kính Chi cầm đá Thái Sơn, chớp mắt nhìn sư phụ rời đi.
Sau đó, Dịch Lăng Tử không trở về nữa. Chỗ cổ mộ kia không phải là lệ quỷ sáu trăm năm mà là Hạn Bạt ngàn năm. Một nhóm bốn người chỉ có Kỳ Sơn đạo sĩ là may mắn trốn thoát, còn Dịch Lăng Tử với Hạn Bạt kia cùng đồng quy vu tận. Lúc Kỳ Sơn đạo sĩ trở về báo tin cho Diệp Kính Chi, tiểu Diệp Kính Chi đã dọn dẹp xong nhà cửa, nấu bữa cơm nóng hổi, đang ngồi trên tràng kỷ chà chà khối Thái Sơn kia háo hức chờ sư phụ về nhà.
Sau đó, sư phụ hắn không còn, chỉ còn có vợ.
Sau đó nữa, mười chín năm trời, vợ cũng không có, chỉ còn hắn lẻ loi.
Sau đó nữa nữa, vợ trở lại nhưng vợ lại nói: "Anh đừng lo cho tôi nữa."
Diệp đại sư vô cùng tủi thân không biết nên nói lời nào, kìm nén cả nửa ngày mới nói: "Để tôi niệm chú cho anh."
Hề Gia gật đầu, tự nghĩ: "Diệp đại sư thật tốt bụng, nếu được giới Huyền học cho phép, rất muốn tặng cho hắn một giải thưởng 'Top 10 người làm rung động giới Huyền học'.
Niệm chú xong, Hề Gia chuẩn bị đi ngủ, Diệp Kính Chi cũng thật tình mà ra khỏi phòng, không dám ở phòng vợ lâu hơn. Tất cả đều đến từ sự ân cần dạy bảo của tình thánh Dịch Lăng Tử: "Khi mâu thuẫn xảy ra, phải nghe theo lời vợ. Vợ muốn con ở lại thì con phải ở lại; nếu vợ muốn con rời đi thì cũng đừng có mặt dày mà ở lại, dù gì tương lai còn dài mà, ha ha ha."
Trước khi đi, Diệp Kính Chi không nhịn được nói: "Tuy trước mắt không biết được cái thứ kia rốt cuộc là gì, có nguy hiểm hay không nhưng bây giờ Trường An chưa an toàn. Anh... anh phải cẩn thận đấy, mặc dù xá lợi có thể che được phần lớn âm khí, làm cho người thường không bị ảnh hưởng, nhưng nếu là người giới Huyền học thì vẫn có thể nhìn thấy âm khí yếu ớt trên người anh."
Hề Gia mỉm cười: "Cảm ơn Diệp đại sư."
Đến đây, hai người tách nhau ra, mới vừa nằm trên giường Hề Gia nhận được nhắc nhở từ Wechat.
Trước đến nay, "Quỷ biết" cứ đúng không giờ sẽ đăng bài nhưng hôm nay giờ này đã đăng bài. Hề Gia mở ra: "Doanh Tử Anh?"
Hề Gia nghiêm túc nhớ lại từng câu nói của giáo viên lịch sử trung học ——
『Triều đại nhà Tần có ba đời nhưng hoàng đế thứ ba thời gian tại vì quá ngắn, về sau xưng vương, không có trong bài thi, các con cứ ôn thuộc Tần Nhị Thế là được.』
Có vẻ như vẫn có người tin cậy được trong giới Huyền học, không, mà là những người liên quan đã tìm ra được, xem ra việc bắt được vị Tần Tam Thế kia không còn là vấn đề nữa.
Hề Gia an tâm ngủ, cũng không biết rằng lúc Diệp Kính Chi về phòng cũng nhận được tin tức này thì lập tức đi đến lăng Thủy Hoàng.
Lúc tới lăng Thủy Hoàng, ở dưới đất vẫn là mấy thiên sư đang xem bói, còn trên không là nhóm đại sư cũng không khác gì trước.
Diệp Kính Chi khẽ nhíu mày: Sao giống như cũ vậy?
Nghĩ một hồi, Diệp Kính Chi hỏi: "Chưa bắt được hắn sao?"
Lúc này đây, Kỳ Sơn đạo nhân đã vô cùng buồn chán, ở trước trận địa bẻ khớp tay, nghe xong những lời này buồn bã ỉu xìu trả lời: "Người còn chưa thấy thì làm sao mà bắt đây? Diệp tiểu hữu, ngươi có mang điện thoại đó không, chúng ta cùng chơi trò chơi đi. Lão phu không am hiểu trò bấm tay bói toán này, đứng ở đây chán quá!"
Diệp Kính Chi vốn dĩ không hiểu 'cùng chơi trò chơi'* là gì nên lắc đầu từ chối.
Kỳ Sơn đạo nhân nói tiếp: "Điện thoại của lão phu sắp hết pin rồi. Diệp tiểu hữu, cho ta mượn điện thoại chút đi, lão phu sắp chán chết luôn rồi!"
Diệp Kính Chi nhẹ nhàng gật đầu, đưa điện thoại trong túi ra. Kỳ Sơn đạo nhân hai mắt sáng rỡ nhưng chưa kịp cầm điện thoại di động thì Diệp Kính Chi đã đem nó bỏ lại vào túi.
Kỳ Sơn đạo nhân: "...Diệp tiểu hữu?"
Diệp Kính Chi nghiêm túc nói: "Kỳ Sơn tiền bối, nếu đưa điện thoại cho ngài thì vãn bối sẽ không thể liên lạc được người khác được."
Kỳ Sơn đạo nhân không hề suy nghĩ: "Thì dùng ống mực truyền âm! Diệp tiểu hữu, ai có chuyện gì muốn tìm ngươi thì dùng ống mực truyền âm không phải tốt sao?"
Diệp Kính Chi: "Cậu ấy không thể dùng ống mực truyền âm được."
Kỳ Sơn đạo nhân: "......?" Meow meow meow? Thời đại bây giờ mà vẫn còn thiên sư không biết dùng ống mực truyền âm sao?
Không phải Kỳ Sơn đạo nhân muốn làm khó người khác mà vì lão cùng Diệp Kính Chi đã gặp nhiều lần nhưng chưa từng thấy Diệp Kính Chi xài di động, giống như di động với Diệp Kính Chi chỉ là đồ giải trí thôi, hơn nữa đây là lần đầu tiên lão bị Diệp Kính Chi cự tuyệt như vậy.
Là chuẩn mực đạo đức giới Huyền học, tính khí tốt của Diệp Kính Chi hoàn toàn thuyết phục tất cả những ai biết hắn.
Thế hệ thiên sư trẻ như Bùi Ngọc vì sợ Diệp Diêm Vương mà không dám tiếp cận nhiều cho nên chỉ biết người khác tốt ra sao nhưng lại không biết hắn tốt thế nào. Kỳ Sơn đạo nhân thì lại khác.
Kỳ Sơn đạo nhân thân là bậc tiền bối có pháp lực tối cao của giới Huyền học, thường cùng Diệp Kính Chi tham dự đại hội đại biểu giới Huyền học mỗi năm một lần.
Người phàm mở đại hội đại biểu một lần kéo dài mấy ngày, còn muốn mở thêm mấy địa điểm khác. Còn đại hội đại biểu thiên sư giới Huyền học không cần phân ra nhiều chỗ như vậy, chỉ cần một nhóm lão thiên sư cùng Diệp Kính Chi ngồi một chỗ rồi mở đại hội.
Đại hội đại biểu thiên sư so với đại hội người phàm kém về chiều rộng nhưng xét về độ dài thời gian thì vượt xa so với nhân loại.
Không biết thế hệ thiên sư nào ra quy định, đại hội đại biểu các thiên sư mở suốt mười ngày mười đêm, giữa chừng không được phép rời khỏi, hành lý của mỗi người đều phải gọn gàng, chỉ cho mang theo 10kg đồ đạc, mở ngoặc, bao gồm cả túi Càn Khôn.
Bây giờ, không còn các hòa thượng tịch cốc, trong túi Càn Khôn toàn lương khô, mà giờ là các thiên sư tịch cốc bắt quỷ, thầy phong thủy đều mang mấy thứ đồ chơi thú vị để giết thời gian.
Mấy năm trước, mọi người đều mang theo sách tiểu thuyết, sau này là MP3, MP4, gần nhất là các loại smartphone cùng pin dự phòng.
Suốt mười ngày đó, mấy cái điện thoại, mấy cục pin dự phòng đều không đủ dùng! Vì vậy Kỳ Sơn đạo nhân bắt đầu mượn điện thoại của Diệp Kính Chi.
Diệp đại sư người ta quần áo gọn nhẹ, không mang theo thứ gì khác. Mười ngày ở đại hội đại biểu thiên sư, Diệp đại sư cũng cảm thấy buồn chán nhưng cũng không lén lén lút lút chui xuống gầm bàn xem mấy loại sảng văn huyền huyễn, phim truyền hình máu chó lúc tám giờ, hoặc giấu đầu lòi đuôi giả bộ ngủ nhưng thực chất là chơi game. Người ta là nghiêm chỉnh lắng nghe mặc dù vô tai trái ra tai phải, từ ở ngoài nhìn vào cũng có thể xem là nghiêm túc.
Vì vậy, mỗi khi "Quỷ biết" muốn đưa tin về đại hội đại biểu thiên sư đều sẽ chụp hình Diệp Kính Chi làm ảnh cho bài viết. Một là, người ta càng lớn càng đẹp trai, có thể tăng lượt click; mặt khác, Diệp đại sư thể hiện khí chất độc nhất vô nhị, hoàn toàn làm cho không khí của đại hội thiên sư trở nên thiêng liêng và bất khả xâm phạm, có thể khè mấy bạn nhỏ khác.
Ở đại hội đại biểu thiên sư rảnh rỗi tới mức có thể nhảy quảng trường, Diệp Kính Chi đều sẵn lòng cho mượn điện thoại, vậy sao ở đây lại không thể chứ?
Kỳ Sơn đạo nhân mặt đầy kinh ngạc.
Diệp Kính Chi đi đến bên Tằng Tú chân quân để hiểu thêm tình hình hiện tại. Khi biết việc Chúc Chiếu chân nhân bói ra được thứ chạy ra chính là Tần Tam Thế, nhưng lại không bói ra Tần Tam Thế đang ở đâu, Diệp Kính Chi lại muốn rời khỏi đây nhưng suy nghĩ kỹ lại thì: Vợ đang ngủ, về cũng chẳng làm gì nên tốt hơn là ở đây.
Toàn bộ sức mạnh tinh anh giới Huyền học đang ở trên không lăng Thủy Hoàng tiếp tục bấm đốt tay.
Đến sáng, Tằng Tú chân quân nói: "Chư vị đạo hữu, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Chân long tử khí vẫn luôn yểm trợ Tần Tâm Thế kia nên chúng ta cũng không bói ra được gì. Vậy đi, thỉnh đạo hữu Thiên Cơ Môn ở tại nơi đây, cùng Ký Tần đạo hữu, Định Hải Phái đạo hữu tiếp tục tìm kiếm vị trí của Tần Tam Thế. Còn chúng tôi cùng những người khác sẽ từ Trường An thẳng đến Hàm Dương tìm kiếm. Nơi cuối cùng của Tần Tam Thế là ở Hàm Dương, thủ đô của nhà Tần cũng ở Hàm Dương cho nên khả năng nơi mà ngài ấy đi nhất chính là Hàm Dương. Chúng ta cùng phân nhau ra tìm, tránh lãng phí thời gian ngồi một chỗ kẻo thành đại họa."
Đây cũng là một cách, đám đông tản ra chia nhau tìm kiếm.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi rách nát này, Kỳ Sơn đạo nhân không khỏi vui mừng, đang định đi thì chợt nghe Tằng Tú chân quân nói: "Kỳ Sơn, ngài cùng Á Chí bọn họ ở đây gia cố kết giới, chờ chúng tôi trở về."
Kỳ Sơn đạo nhân: "..."
Lão phu rất muốn nói mmp*, không biết có nên hay không!
*MMP (妈卖批) đọc là MāMàiPī: tiếng Việt dân dã là ĐMM ^^
Hề Gia không rõ chuyện đang xảy ra ở giới Huyền học. Sáng sớm, cậu đã chạy đến trường phim, trang điểm xong xuôi thì bắt đầu đóng phim. Phần diễn hôm nay có phần hơi nhiều, tổng cộng năm cảnh, sáng hai cảnh tối ba cảnh.
Xong cảnh quay buổi sáng, Hề Gia mặc diễn phục, tóc giả được buộc bằng dây chun, đang trên ghế đẩu nhỏ ngồi ăn. Ăn xong cơm, còn sáu tiếng nữa mới tới ba cảnh tối, Hề Gia không thể cởi trang phục vì vai của cậu là vai nhỏ nên không có chuyên viên trang điểm giúp cậu tẩy trang rồi trang điểm lại, chỉ có thể ngồi bên cạnh mà chờ.
Nhìn hai diễn viên chính diễn một hồi, Hề Gia lặng lẽ rời khỏi đoàn phim, đi dạo vòng quanh phim trường.
Phim trường này mới được xây cách đây vài năm, để phát triển du lịch, chính quyền thành phố Trường An đã sử dụng tài nguyên văn hóa cố đô của Trường An mà thành lập trường phim Tần triều. Mấy bộ phim nội địa về Tần triều, kịch Tần triều đều được quay ở đây.
Khi đến đường Chu Tước, Hề Gia nhìn thấy mấy nhân viên công tác ngồi bên đường quạt quạt, không làm gì. Cậu nhìn vào trong đoàn phim thì thấy bên trong một đống hỗn độn, trên mặt đất toàn là gạch vỡ, như thể có thứ gì đó sập xuống.
Hề Gia tò mò nhìn mấy lần, một nhân viên công tác đang ngồi ven đường thấy vậy vẫy vẫy tay với cậu, hỏi: "Đoàn phim Huyền Vũ bên cạnh hã?"
Hề Gia khẽ cười, gật đầu.
Nhân viên công tác mập mập kia nói: "Phim điện ảnh này của mấy cậu không tệ nha, đầu tư lớn, tác giả nổi tiếng, doanh thu phòng vé chắc chắn khủng. Nhìn cách ăn mặc của anh..." Cậu mập mập kia nhìn mặt Hề Gia hồi lâu rồi đưa ra kết luận: "Là vai quần chúng hã?"
Mấy lời này không phải là sai, trước kia Hề Gia đóng vai quần chúng, đây là lần đầu tiên diễn vai nhân vật có tiếng, người ta không biết cậu là đương nhiên. Cậu không phủ nhận điều này, cười hỏi: "Đoàn phim mấy anh hôm nay sao thế, hôm qua còn thấy khai máy mà hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"
Mập mập buông tiếng thở dài: "Ôi thôi đừng nhắc nữa, lúc tăng ca tối hôm qua tự nhiên cái trần sập xuống. Anh chưa thấy đâu, cái trần vậy mà sập xuống thế này, làm vỡ hư nguyên dàn máy móc cả chục vạn. May mắn không có ai ở đó, nếu trúng phải người coi như xong luôn. Cái trần tuy làm bằng xốp với nhựa có trộn xi măng nhưng trúng người có thể bị lên báo đấy."
Hề Gia nhíu mày: "Trước đó chưa kiểm tra kỹ sao?"
Mập mập lắc đầu: "Đâu có! Tổ đạo cụ đã kiểm tra lại rồi, còn nói gì mà trần này bị người khác bẻ từng khúc, toàn bộ đều bị nứt nên mới bị sập xuống, vô cùng nguy hiểm. Anh nói xem nó có tếu không chứ, ai mà phá cái trần lớn vậy được? Bộ phim truyền hình của chúng tôi nói về nhà Tần, chính là về Tần mạt Sở bá vương Hạng Võ trọng sinh, cho dù mạnh đến mấy cũng không thể phá được cái trần này."
Đối với mấy chuyện này, những nhân viên công tác kể rất mạch lạc, từng chuyện từng chuyện vô cùng kỳ diệu.
Vì Hề Gia không thể vào đoàn phim khác nên chỉ thể quan sát từ xa, nhưng cậu mau chóng nhìn thấy một chiếc xe tải từ bên kia đường Chu Tước chạy đến đây, mười mấy thanh niên cường tráng nâng một khối đá to cứng từ trong ra, góp sức đem nó lên xe tải.
Khối đá to lớn này ở giữa có rất nhiều dấu vết đục nhỏ, rõ ràng đoàn phim đã cố gắng đập ra từng mảnh nhỏ để chuyển đi nhưng không thành công. Thế nhưng ở mép khối đá, những vết nứt không đều nhau, khối đá còn mới. Có thể thấy khối đá này trong nháy mắt đã nứt ra, không phải do chất liệu.
Hề Gia khẽ nheo mắt, nhìn kỹ lại khối đá.
Giống như có một bàn tay to lớn từ trên trời đè lên khối đá mạnh mẽ ấn nứt, làm nó rớt xuống.
Hề Gia nhìn hồi lâu cuối cùng nhìn về phía đoàn phim.
Ở đoàn phim người đến người đi tấp nập, còn có người nhặt mấy mẩu đá vụn dưới đất.
Có thể do trần sập xuống nên tâm tình nhân viên đoàn phim không tốt lắm, hiện trường có phần lộn xộn làm cho đoàn phim có cảm giác chướng khí mù mịt, người khác nhìn vào cảm thấy không thoải mái. Nhưng trong mắt Hề Gia, loại chướng khí mù mịt này chỉ ở đây trong bầu không khí này chứ không có chút âm khí nào cả.
......Không liên quan đến quỷ quái mà thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi sao?
Hay là giống như phân thân tà ám, có khả năng khống chế âm khí để không bị phát hiện?
Chung quy vẫn chưa thể giải thích được.
Hề Gia quan sát hồi lâu cuối cùng cũng rời khỏi, tiếp tục đi dạo chỗ khác. Lúc cậu quay lại, đoàn phim đã dọn dẹp sạch sẽ. Đạo diễn gắt gỏng lên, các diễn viên lại vào đúng vị trí, bảy tám thái giám mặc trang phục thái giám màu đen đang cúi đầu đứng chờ ở đại sảnh.
Dù cho đang đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của vị đạo diễn nọ: "Lần này cái trần ổn rồi đúng không? Anh chắc chưa? Má, xảy ra lần nữa, tổ đạo cụ mấy anh cút xéo hết cho tôi!"
Sau một hồi lúng ta lúng túng, đoàn phim cuối cùng cũng quyết định khai máy.
Nhưng khi đạo diễn vừa mới hô "Bắt đầu", Hề Gia mở to mắt nhìn lên và thấy cái trần kia lại sập xuống ầm ầm!
Không giống như các sự cố tại trường quay khác, chuyện sập trần luôn có một quá trình phản ứng nhưng trần nhà hôm nay như bị một chưởng đánh nứt, rớt xuống ầm ầm.
Lúc này, cũng không tổn thương về người nhưng hai dàn máy đã bị đập vỡ tan tành.
Bầu không khí im lặng bao trùm cả đoàn phim, cả đạo diễn cũng trợn mắt không nói nên lời.
Một phút sau, không biết là ai đã hét lên: "Có quỷ! Có quỷ!" Tiếp đến cả đoàn phim hoảng loạn lên, không ít nhân viên công tác sợ đến mức bỏ chạy ra ngoài, đạo diễn tức giận đến mức: "Cút hết đi! Quỷ gì mà quỷ, chỗ nào có quỷ, chính là do tổ đạo cụ làm việc tắt trách! Người của tổ đạo cụ cút lại đây cho tôi, mấy người làm việc như thế nào vậy hã? Cái trần sao mà sập..."
Hề Gia đứng ở xa nên không rõ tình huống cụ thể ra sao nhưng cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, trong mắt cậu, đoàn phim này không hề có âm khí, toàn bộ đều rất bình thường.
Trên đường Chu Tước, những người ở đoàn phim khác bị âm thanh lớn tiếng kia làm cho tò mò mà chạy đến đây bu đen bu đỏ. Đám đông chen lấn làm cho Hề Gia đang đứng ở trước nay tụt xuống dưới cùng làm cậu muốn nhìn tình hình ở bên trong nhưng một rừng đầu người đã che khuất tầm mắt, đành phải bó tay.
Hề Gia định quay về đoàn phim của mình, mới vừa xoay người lại chợt nhìn thấy người nam trẻ tuổi mặc đồ đen mà hôm qua đứng ngay sạp diều kế bên, đang đứng đó lặng lẽ.
Hắn vẫn mặc áo gấm đen hôm qua, vẫn là bộ tóc giả cũ, bình tĩnh mà đứng bên đường Chu Tước nhìn đám đông hiếu kỳ vây quanh đoàn phim. Những ồn ào, náo động ở thế giới bên ngoài dường như không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ đứng đó lặng cùng vẻ mặt rất đỗi dịu dàng cùng ánh mắt lặng yên.
Cảm nhận được ánh mắt của Hề Gia, người thanh niên trẻ tuổi nhìn về phía cậu. Hai người nhìn nhau một hồi, dường như đã nhận ra Hề Gia, người nam gật đầu với cậu rồi xoay người bỏ đi. Lúc hắn xoay người, một tia sáng đỏ lóe lên trước mắt Hề Gia, lúc cậu nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là do một khối ngọc bội đỏ tươi đeo ở thắt lưng bên hông người nam.
Ngọc bội xinh xắn kia nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, trên mặt khắc ngũ trảo bàn long. Không biết là sản phẩm thủ công của cửa hàng nào mà trên một bề mặt nhỏ như vậy có thể khắc họa rõ nét từng chi tiết của bàn long. Đó là một con rồng dài đang giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ ghê người, chỉ cần vẽ rồng điểm mắt* là sẽ sống động như thật.
*Vẽ rồng điểm mắt: dựa theo tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ.
Ngọc bội mang theo chút mùi vị kỳ quái lạ thường, Hề Gia nheo mắt nhìn hồi lâu, đột nhiên giơ tay tháo viên xá lợi xuống.
Ầm!
Một luồng âm khí từ dưới đất bay lên, nhưng dù cho đã tháo xá lợi xuống nhưng Hề Gia thấy người đàn ông kia vẫn không có chút âm khí nào. Sau khi lấy xá lợi xuống, người đàn ông đó cũng đứng lại. Người nam áo đen chậm rãi xoay người một lần nữa nhìn về phía Hề Gia.
Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, không ai lên tiếng.
Bên kia đường, chỗ đoàn phim gặp nạn đủ thứ loại âm thanh hỗn tạp. Bên đây đường, người thanh niên tóc đen mặc diễn phục cùng người nam mặc áo gấm đen cứ thế mặt đối mặt, người đàn ông nhoẻn miệng cười một nụ cười ôn nhu nhìn Hề Gia.
Bởi vì nụ cười dịu dàng này, khuôn mặt bình thường chất phác hiện lên vẻ dịu dàng ấm áp, mang hương vị của lòng nhân ái và bao dung.
Tuy không phải là một người đẹp xuất sắc nhưng nhìn kỹ cũng rất vừa mắt.
Hơn nữa, trên người của người này cũng không có âm khí.
Nở nụ cười, người nam xoay người lần nữa bước đi. Mà bên cạnh hắn, người người lớp lớp tò mò chạy đến đây xem náo nhiệt, vậy mà chỉ mình hắn ngược đám đông, cô đơn mà bước tiếp. Ngọc bội đỏ tươi bên hông khẽ đong đưa, như là người đồng hành duy nhất cùng hắn.
Khi người nam ấy xa khỏi tầm mắt, Hề Gia mới nhẹ nhàng thở một hơi, mở điện thoại ra. Lúc đầu cậu định tìm Bùi Ngọc, nhưng nghĩ lại Bùi Ngọc khó tin cậy được, tìm hắn chi bằng mình tự giải quyết. Lần lựa mãi, cuối cùng cậu mở danh bạ tìm kiếm ba chữ 'Diệp Kính Chi'.
Tiếng reng reng chi vừa mới một giây đã có người bắt máy.
"Hề Gia?" Giọng nam trầm ấm vang lên, mang theo chút kinh ngạc khó phát hiện.
Đối mặt với việc chính này, Hề Gia không hề vòng vo mà vô thẳng vấn đề. Cậu giải thích ngắn gọn sự tình xảy ra ở đoàn phim nọ, sau đó kể với Diệp Kính Chi rằng mình đã nhìn thấy một người nam giống như lệ quỷ nhưng lại không có âm khí trên người.
"Là tà ám sao? Vết nứt trên cái trần không giống như sự cố ngoài ý muốn. Diệp đại sư, trước kia anh từng nói qua về tà ám rất giỏi che giấu khí tức bản thân. Vậy có liên quan đến vụ tai nạn lần này không?"
Diệp Kính Chi lập tức nói: "Đợi chút, tôi đến ngay."
Hề Gia kinh ngạc: "Diệp đại sư, không phải anh đang ở lăng Thủy Hoàng để bắt vị Tần Tam Thế kia sao?"
Diệp Kính Chi không quan tâm đến vấn đề này: "Không cần sợ, tôi lập tức tới đây."
Hề Gia: "..." Cậu căn bản không có sợ mà!
Cậu vốn chỉ muốn hỏi một chút về tình huống cụ thể này để tránh hiểu lầm người tốt mà đánh người ta một trận, nếu xong việc mới biết người ta không phải quỷ quái thì không hay lắm đâu.
Hề Gia vội vàng nói: "Diệp đại sư, bên anh đang bận, thật sự không cần để ý chuyện của tôi đâu, tôi chỉ làm muốn biết đây có phải là tà ám hay không thôi..."
"Là lỗi của tôi." Giọng Diệp Kính Chi nôn nóng cắt ngang lời Hề Gia: "Hề Gia, đợi tôi nhé, tôi đến liền... Được không?"
Được không?
Còn muốn giải thích nhiều hơn nữa, vào lúc này đột nhiên quên hết.
Hề Gia có chút choáng váng, theo bản năng mà nói "Được.". Lúc cậu bình tĩnh lại, điện thoại đã cúp, cậu nhìn màn hình điện thoại tối đen, mờ mịt không hiểu vì sao vừa rồi lại nói chữ "Được." kia, làm sao mà một người đã sống ngần ấy năm đột nhiên bắt đầu chấp nhận sự giúp đỡ vô điều kiện từ người khác rồi.
Bên cạnh sân bay quốc tế Hàm Dương, Diệp Kính Chi đột nhiên xoay người bay về phía Trường An.
Bất Tỉnh đại sư hết hồn, vội vàng giữ chặt hắn: "Diệp tiểu hữu, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta không phải mới vừa từ đó lại đây sao, ở đó điều tra khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Tam Thế thì ngươi đi Trường An làm gì?"
Ánh mắt Diệp Kính Chi ngưng trọng: "Vãn bối có việc."
Bất Tỉnh đại sư vô thức hỏi: "Hiện tại trong giới Huyền học còn chuyện nào quan trọng hơn việc Tần Tam Thế chạy ra khỏi lăng Thủy Hoàng chứ?"
Diệp Kính Chi ngổn ngang gật đầu: "Có chứ."
Bất Tỉnh đại sư: "Hã? Chuyện gì?"
Diệp Kính Chi nói từng câu từng chữ: "Đối với tôi, chuyện của cậu ấy so với tính mạng còn hơn quan trọng hơn."
Bất Tỉnh đại sư hoàn toàn bất ngờ, đành buông tay để hắn rời đi.
Hai mươi năm trước, Dịch Lăng Tử không bao giờ biết được rằng chỉ vì một câu thuận miệng của mình đã khắc sâu trong lòng của người đồ đệ ấy, dưỡng nên một người chồng Nhị Thập Tứ Hiếu: "Chuyện của vợ cũng là chuyện của con, mà chuyện của con vẫn là chuyện của con. Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời vi sư chính là năm đó không cứu được Tử Vân đạo hữu, đành trơ mắt nhìn nàng bị lệ quỷ năm trăm năm nuốt vào bụng. Kính Chi à, nếu có chết cũng phải chết vì vợ; nếu có ai dám bắt nạt, đụng vào vợ con thì nhất định phải bước qua xác con!"
Nói xong, Dịch Lăng Tử nhớ đến hồng nhan tri kỷ mất sớm năm đó, uống một ngụm rượu năm mươi tuổi rồi ngủ thiếp đi. Mà người đệ tử duy nhất của hắn lại nghiêm túc ghi câu này vào vở, mỗi ngày ngâm nga ba lần, khắc sâu trong lòng.
Muốn đụng vào vợ mình thì trước tiên phải bước qua xác mình!
Diệp đại sư như quả tên lửa, vèo một tiếng bay đến phim trường Tần Đường.
Trong phim trường Tần Đường, Hề Gia cứ sững sờ nhìn màn hình điện thoại. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hề Gia quyết định nhắn tin cho Diệp đại sư rằng cậu có thể tự giải quyết được chuyện này, vì vậy không cần Diệp đại sư đi một chuyến. Nhưng cậu mới gõ chữ được phân nửa thì từ đằng sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi biết thứ này sao?"
Những ngón tay đang cầm điện thoại bỗng siết chặt lại, Hề Gia quay đầu nhìn đồng thời lùi về sau một bước.
Bên ngoài đám đông hỗn loạn, người nam áo đen vừa mới rời đi kia không biết từ lúc nào đã quay trở lại đứng phía sau, cười nhìn cậu.
Người nam nhìn xuống điện thoại Hề Gia rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Hề Gia bỗng nhiên hiểu ra. Cậu chăm chú nhìn đối phương, còn tay để phía sau lưng chậm rãi xiết chặt, một luồng khí đỏ như máu len lỏi giữa từng ngón tay cậu. Giọng nói cậu trở nên lạnh lùng, rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ý anh là điện thoại di động? Anh không biết dùng điện thoại sao?"
Người nam áo đen nghe xong sững sờ, có chút mù mịt nhìn Hề Gia.
Hề Gia cũng nhìn lại hắn.
Cậu không biết tại sao người nam này đi rồi lại quay trở lại, cũng không hiểu đối phương vì sao lại đột nhiên dùng giọng điệu thân thiết như vậy nói chuyện với mình nên cậu siết chặt nắm tay đề phòng, chỉ cần đối phương bước đến một bước thì cậu sẽ đánh người này đến ngã gục.
Tuy nhiên, người nam ấy không bước đến phía trước, chỉ đứng yên nhìn Hề Gia. Lúc này, Hề Gia đã đeo lại xá lợi, âm khí ngút trời đã bị xá lợi áp chế lại, chỉ có một luồng âm khí như có như không, chưa bị xá lợi che đậy sạch sẽ quẩn quanh bên người cậu.
Người nam nghiêm túc nhìn thật lâu mới hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hề Gia không trả lời.
Vậy mà người kia không hề tức giận, đôi mắt dịu dàng khẽ cong lên ý cười: "Tại hạ thất lễ, hẳn là nên báo tên họ trước khi hỏi người khác."
Hề Gia hỏi thẳng: "Anh tên gì?"
"Tại hạ họ Doanh, tên Tử Anh."
Hề Gia tròn mắt, nhìn chằm chằm vào người nam áo đen đang cười dịu dàng, lễ phép trước mặt.
Doanh Tử Anh?!
Tần Tam Thế Doanh Tử Anh?!
Là Doanh Tử Anh, cái người đang được bàn tán trên "Quỷ biết", là cái người đã trốn khỏi lăng Thủy Hoàng và không biết đang ở nơi nào?!
"Ngươi chết khi nào?"
Trong lòng Hề Gia đang ngổn ngang cảm xúc, hoàn toàn không biết mình nên chạy đến bắt người nay, giao cho Diệp Kính Chi hay là chờ Diệp Kính Chi đến cùng nhau xử lý. Đột nhiên nghe những lời này của Tử Anh, cậu đột nhiên sững sốt, hỏi lại: "Tôi chết khi nào ư?"
Tử Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Cách ăn mặc không giống nhà Tần của ta, cũng không giống sáu nước chư hầu. Có lẽ sống lâu hơn so với tại hạ?"
Hề Gia bây giờ mới hiểu cái gì gọi là "Ngươi chết khi nào."
Hề Gia: "..."
Ông mới chết ấy! Cả nhà ông mới chết ấy!
Không đúng, hình như cả nhà Tần Tam Thế quả thực đã chết hết rồi......
Rõ ràng người trước mắt chính là một Tần Tam Thế đáng sợ, có thể làm cho giới Huyền học rúng động mà "Quỷ biết" đã đề cập, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng của người này, Hề Gia khó có thể cảm thấy quá đáng sợ.
Trên mặt Tử Anh vẫn mang ý cười, chờ Hề Gia trả lời. Hề Gia suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi chưa chết."
Ý cười trên môi Tử Anh bỗng cứng đờ lại. Một lát sau, hắn hỏi: "Nếu như Người chưa chết tại sao trên người lại có âm khí đáng sợ như vậy?"
Hề Gia: "...Bẩm sinh đã có."
Tử Anh: "..."
Sau đó, Tử Anh bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Hề Gia. Hề Gia mở to mắt, tay phải nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ như Tử Anh đang đánh tới. Tử Anh nhanh chóng nghiêng đầu né được, kinh ngạc nhìn Hề Gia, như không hiểu vì sao cậu lại muốn đánh mình.
Lúc hai tay nắm lấy, Hề Gia cảm nhận được một luồng không khí lạnh thổi vao trong lòng. Như đã dưới lòng đất mấy ngàn năm không thấy mặt trời, Tử Anh tay lạnh như băng, rõ ràng nụ cười ấm áp xán lạn vậy mà cơ thể lại không chút độ ấm.
Nhiệt độ cơ thể của Hề Gia đều đặn truyền đến lòng bàn tay của Tử Anh, nhiệt độ khiến ngón tay của Tử Anh run lên rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hề Gia.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa một cảm xúc không thể giải thích được.
Mất mát, bi thương, cô độc, tuyệt vọng.
Thật khó khăn tìm được người giống mình rồi lại đột nhiên phát hiện không phải giống mình. Bỗng nhiên có được, lại bỗng nhiên mất đi, hết thảy chỉ trong nháy mắt, trên đời này chung quy vẫn chỉ có hắn đứng yên trong cát bụi, một bước cũng chưa từng tiến lên.
Khi Diệp Kính Chi vội vã đến trường quay Tần Đường, đã bắt gặp thấy cảnh tượng này.
Một người nam áo đen diện mạo thanh tú đang nắm chặt tay Hề Gia, Hề Gia đánh hắn nhưng người kia thậm chí còn né ra rồi nhìn Hề Gia với một ánh mắt kỳ lạ.
"Hề Gia!!!"
Hai mắt Diệp Kính Chi nheo lại, lấy Vô Tướng Thanh Lê đánh về phía người của Tử Anh.
--------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Hắn bắt nạt vợ con, sao hắn có thể sờ tay vợ con như vậy QAQ! Tức muốn khóc!!!
Dịch Lăng Tử: Nghiệt đồ! Vi sư là muốn nuôi dạy ra một đồ đệ phong lưu tiêu sái, kế thừa tình thánh của vi sư mà!!!
Raine: Lưu ý cho các bạn đọc ở Wattpad, thường thì mình sẽ cập nhật bên Wordpress nhanh hơn 1 chương nên nếu muốn đọc tiếp các bạn có thể truy cập Wordpress để được cập nhật nhanh hơn nha. Với nữa là bộ này update chương sẽ rất chậm, tầm 1 tháng/ chương vì 1 chương của nó rất rất dài, mình lại còn 2 bộ khác trong nhà, với lại khoảng thời gian mình cũng khá eo hẹp nên không thế ra chương đều đều ^^ mong các bạn thông cảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.