Chương 130: Một hồi sóng gió-Thân phận (7)
Bách Lý Hồng Trang
25/03/2023
Hắc Tử âm trầm nói "Hiện tại quan trọng nhất là nàng phải ra khỏi đây trước đã. Chủ nhân đã thực sự muốn đồ sát, sẽ không ai có thể ngăn cản. Nàng
còn ở đây sẽ gặp nguy hiểm." hắn bế ngang Thượng Quan Uyển Nhi lên, muốn mang nàng rời khỏi nơi này, thế nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại níu lấy
áo hắn nói "Ta muốn gặp Vệ Dạ!"
Hắc Tử hơi ngơ ngác, chỉ nghe thấy giọng nói rất nhỏ "Ta muốn nói chuyện với cô ấy!"
Thấy Thượng Quan Uyển Nhi quyết tâm như vậy, hắn không thể làm được gì khác, đành phải mang nàng đi tìm Bạch Dạ.
Thượng Quan gia, giờ đây nơi đâu cũng rải rác đầy những thi thể, thật sự đã không thể nhận ra, hôm nay vốn là ngày đại hỉ.
Bạch Dạ đứng trước cả một vũng máu, mái tóc trắng dài xõa dần xuống, một thân bạch y phất trần lại bị nhuốm một màu đỏ chói mắt. Trên tay nàng trường kiếm máu nhỏ từng giọt từng giọt, không thể phân biệt được là máu của ai.
Nàng từ từ lê đôi chân bước đến bên lão già đang sợ hãi lùi vào một góc, bị mái tóc che đi không nhìn ra có biểu hiện gì.
Hoắc Dương xử lí xong đám tử sĩ bên hắn, thấy nàng muốn đi tới chỗ Thượng Quan Lâm, hắn nói "Ngươi hãy để ta đi!" dù gì thì nhìn nàng cũng không hảo lắm.
Nhưng hắn bị tay của Đế Vô Trần giữ lại, muốn để cho Bạch Dạ tự giải quyết chuyện của mình.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng sấm đùng đùng vang lên như nói lên một thảm kịch. Từng hạt nặng trĩu trút xuống, lan cả vào sân, máu bị trôi đi, mùi tanh cũng dần phai nhạt.
Thượng Quan Lâm yếu ớt gắng gượng ngước lên nhìn, đập vào mắt ông ta là một thân ảnh đẹp nhưng đầy sát khí. Dù đã tới giới hạn những vẫn cố mở miệng "Tại...sao? Ta và ngươi....có thù hằn gì?"
"Thù hằn gì?" Bạch Dạ tự giễu cười "Thượng Quan Lâm, ông biết không, ta luôn tưởng tượng cái dáng vẻ này của ông từ lâu rồi. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng có thể cười lớn. Thù sao? Giữa ta và ông, không chỉ đơn thuần như vậy đâu."
"Trước giờ...ta chưa từng động đến ngươi, chúng ta...cũng không có giao thiệp..."
Bạch Dạ im lặng một hồi mới nói "Phải! Ông không quen biết ta, nhưng, có lẽ...." nàng gỡ từ trên chiếc mặt nạ màu bạc, để lộ ra đôi [đồng tử huyết] chói mắt trong đem mưa "...thứ này sẽ giúp ông nhận ra."
Thượng Quan Lâm vừa nhìn Bạch Dạ như gặp được quỷ, trực tiếp ho ra một ngụm máu.
Dáng vẻ này....
Ông ta chỉ tay vào Bạch Dạ nói không lên lời "Ngươi...là người...Bạch gia?"
Bạch gia?
Đế Vô Trần nghe đến hai từ này liền ngây ngốc. Đó không phải là gia tộc đã bị tiêu diệt từ lâu sao?
Hắn nhìn về phía nàng, nhìn gương mặt đẹp tựa thiên tiên của nàng, nhìn sâu vào đôi con ngươi đỏ rực mà tối tăm của nàng.
Đây là lần đầu tiên, hắn biết được dáng vẻ của Bạch Dạ.
Bạch Dạ nghe vậy cười lớn lên "Hahaha, thì ra ông vẫn nhớ, bao nhiêu năm rồi, ta mới lại được nghe đến tên của gia tộc ta." nàng cười điên cuồng "Đúng vậy, làm sao ông quên được, bởi những sinh mạng của Bạch gia, là do một tay cha ông và ông giết chết cơ mà.
Ngay cả đến phụ mẫu ta, cũng lần lượt ra đi bởi tên chó má nhà ông."
"Khụ khụ!"
Đế Vô Trần càng lúc càng khó hiểu.
Rốt chỗ là chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Dạ từ trong túi áo lôi ra một hộp gỗ, nàng lạnh lùng nói "Thứ này, thứ mà các người hao phí tâm sức truy đuổi bọn ta, tốn nhiều tâm cơ diệt sạch gia tộc ta để có được nó."
Nhìn thấy bảo vật, Thượng Quan Lâm đôi mắt sáng ngời, vươn tay ra tính chụp lấy nó nhưng lại bị Bạch Dạ xoay mòng mòng trên tay, nàng cười khẩy "Cho đến lúc chết rồi, vẫn còn để lộ bản tính tham lam như vậy, quả nhiên là chỉ có Thượng Quan gia các người."
Nàng chua xót kể "Năm đó, ta mới chỉ là một đứa nhóc 5 tuổi, tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị giết chết, Thẩm Khanh thúc thúc cũng theo họ mà đi, ngôi gia* ta đã từng sinh sống bị thiêu sạch trong một ngày."
*ngôi gia: nhà
Nghe nàng kể mà cả Đế Vô Trần lẫn Hoắc Dương ai nấy đều giật mình.
"Thứ này, là trước khi chết đã giao lại cho ta! Trong suốt nhiều năm liền, ta đã chịu đựng rất nhiều, để đợi tới ngày hôm nay, thay gia tộc và phụ mẫu ta BÁO THÙ!" nàng gằn lên từng chữ, giống như muốn tất cả sinh linh bồi táng.
Nhưng không ngờ, Thượng Quan Lâm lại đột nhiên cười cười "Hóa ra là nghiệt chủng của Bạch gia. Sao ta lại không nghĩ tới rằng các ngươi vẫn còn sống nhỉ?" ông ta thừa nhận "Phải, năm đó chính tay bọn ta đã tiệt sạch gia tộc ngươi, những gì ta làm ta đều nhận.
Một núi không thể có hai hổ! Nhất đại đế quốc chỉ có thể là của Thượng Quan gia bọn ta!
Muốn trách thì cũng hãy trách ông cố của ngươi, đã tìm ra tấm bản đồ đó. Nếu không có lẽ, Thượng Quan gia và Bạch gia còn có thể chia đôi quyền cai quản đại lục."
"Phập!"
Chùy thủ bay thẳng tới, cắm thẳng vào bức tường đằng sau Thượng Quan Lâm, suýt chút nữa thì vào cổ họng ông ta.
"Ông nói đủ chưa?" Bạch Dạ đầy hàn băng nói "Lũ Thượng Quan các người, ai nấy đều như nhau, tham lam, độc ác, bất nhân bất nghĩa, ta đây thay mặt tất cả mọi người giết chết tên ác ma nhà ngươi."
Hắc Tử hơi ngơ ngác, chỉ nghe thấy giọng nói rất nhỏ "Ta muốn nói chuyện với cô ấy!"
Thấy Thượng Quan Uyển Nhi quyết tâm như vậy, hắn không thể làm được gì khác, đành phải mang nàng đi tìm Bạch Dạ.
Thượng Quan gia, giờ đây nơi đâu cũng rải rác đầy những thi thể, thật sự đã không thể nhận ra, hôm nay vốn là ngày đại hỉ.
Bạch Dạ đứng trước cả một vũng máu, mái tóc trắng dài xõa dần xuống, một thân bạch y phất trần lại bị nhuốm một màu đỏ chói mắt. Trên tay nàng trường kiếm máu nhỏ từng giọt từng giọt, không thể phân biệt được là máu của ai.
Nàng từ từ lê đôi chân bước đến bên lão già đang sợ hãi lùi vào một góc, bị mái tóc che đi không nhìn ra có biểu hiện gì.
Hoắc Dương xử lí xong đám tử sĩ bên hắn, thấy nàng muốn đi tới chỗ Thượng Quan Lâm, hắn nói "Ngươi hãy để ta đi!" dù gì thì nhìn nàng cũng không hảo lắm.
Nhưng hắn bị tay của Đế Vô Trần giữ lại, muốn để cho Bạch Dạ tự giải quyết chuyện của mình.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng sấm đùng đùng vang lên như nói lên một thảm kịch. Từng hạt nặng trĩu trút xuống, lan cả vào sân, máu bị trôi đi, mùi tanh cũng dần phai nhạt.
Thượng Quan Lâm yếu ớt gắng gượng ngước lên nhìn, đập vào mắt ông ta là một thân ảnh đẹp nhưng đầy sát khí. Dù đã tới giới hạn những vẫn cố mở miệng "Tại...sao? Ta và ngươi....có thù hằn gì?"
"Thù hằn gì?" Bạch Dạ tự giễu cười "Thượng Quan Lâm, ông biết không, ta luôn tưởng tượng cái dáng vẻ này của ông từ lâu rồi. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng có thể cười lớn. Thù sao? Giữa ta và ông, không chỉ đơn thuần như vậy đâu."
"Trước giờ...ta chưa từng động đến ngươi, chúng ta...cũng không có giao thiệp..."
Bạch Dạ im lặng một hồi mới nói "Phải! Ông không quen biết ta, nhưng, có lẽ...." nàng gỡ từ trên chiếc mặt nạ màu bạc, để lộ ra đôi [đồng tử huyết] chói mắt trong đem mưa "...thứ này sẽ giúp ông nhận ra."
Thượng Quan Lâm vừa nhìn Bạch Dạ như gặp được quỷ, trực tiếp ho ra một ngụm máu.
Dáng vẻ này....
Ông ta chỉ tay vào Bạch Dạ nói không lên lời "Ngươi...là người...Bạch gia?"
Bạch gia?
Đế Vô Trần nghe đến hai từ này liền ngây ngốc. Đó không phải là gia tộc đã bị tiêu diệt từ lâu sao?
Hắn nhìn về phía nàng, nhìn gương mặt đẹp tựa thiên tiên của nàng, nhìn sâu vào đôi con ngươi đỏ rực mà tối tăm của nàng.
Đây là lần đầu tiên, hắn biết được dáng vẻ của Bạch Dạ.
Bạch Dạ nghe vậy cười lớn lên "Hahaha, thì ra ông vẫn nhớ, bao nhiêu năm rồi, ta mới lại được nghe đến tên của gia tộc ta." nàng cười điên cuồng "Đúng vậy, làm sao ông quên được, bởi những sinh mạng của Bạch gia, là do một tay cha ông và ông giết chết cơ mà.
Ngay cả đến phụ mẫu ta, cũng lần lượt ra đi bởi tên chó má nhà ông."
"Khụ khụ!"
Đế Vô Trần càng lúc càng khó hiểu.
Rốt chỗ là chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Dạ từ trong túi áo lôi ra một hộp gỗ, nàng lạnh lùng nói "Thứ này, thứ mà các người hao phí tâm sức truy đuổi bọn ta, tốn nhiều tâm cơ diệt sạch gia tộc ta để có được nó."
Nhìn thấy bảo vật, Thượng Quan Lâm đôi mắt sáng ngời, vươn tay ra tính chụp lấy nó nhưng lại bị Bạch Dạ xoay mòng mòng trên tay, nàng cười khẩy "Cho đến lúc chết rồi, vẫn còn để lộ bản tính tham lam như vậy, quả nhiên là chỉ có Thượng Quan gia các người."
Nàng chua xót kể "Năm đó, ta mới chỉ là một đứa nhóc 5 tuổi, tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị giết chết, Thẩm Khanh thúc thúc cũng theo họ mà đi, ngôi gia* ta đã từng sinh sống bị thiêu sạch trong một ngày."
*ngôi gia: nhà
Nghe nàng kể mà cả Đế Vô Trần lẫn Hoắc Dương ai nấy đều giật mình.
"Thứ này, là trước khi chết đã giao lại cho ta! Trong suốt nhiều năm liền, ta đã chịu đựng rất nhiều, để đợi tới ngày hôm nay, thay gia tộc và phụ mẫu ta BÁO THÙ!" nàng gằn lên từng chữ, giống như muốn tất cả sinh linh bồi táng.
Nhưng không ngờ, Thượng Quan Lâm lại đột nhiên cười cười "Hóa ra là nghiệt chủng của Bạch gia. Sao ta lại không nghĩ tới rằng các ngươi vẫn còn sống nhỉ?" ông ta thừa nhận "Phải, năm đó chính tay bọn ta đã tiệt sạch gia tộc ngươi, những gì ta làm ta đều nhận.
Một núi không thể có hai hổ! Nhất đại đế quốc chỉ có thể là của Thượng Quan gia bọn ta!
Muốn trách thì cũng hãy trách ông cố của ngươi, đã tìm ra tấm bản đồ đó. Nếu không có lẽ, Thượng Quan gia và Bạch gia còn có thể chia đôi quyền cai quản đại lục."
"Phập!"
Chùy thủ bay thẳng tới, cắm thẳng vào bức tường đằng sau Thượng Quan Lâm, suýt chút nữa thì vào cổ họng ông ta.
"Ông nói đủ chưa?" Bạch Dạ đầy hàn băng nói "Lũ Thượng Quan các người, ai nấy đều như nhau, tham lam, độc ác, bất nhân bất nghĩa, ta đây thay mặt tất cả mọi người giết chết tên ác ma nhà ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.