Chương 137: Nguy kịch (5)
Bách Lý Hồng Trang
25/03/2023
"Thiếu chủ, người đang nghĩ chuyện gì sao?" Dạ Sát ở bên cạnh khó hiểu hỏi.
Đế Vô Trần thu liễm dòng suy tư lại, gạt đi đáp "Không có gì! Gần đây các ngươi có nhìn thấy Tiểu Dạ nhi?"
Dạ Sát lắc đầu "Suốt mấy tháng nay thuộc hạ không hề thấy bóng dáng của Hắc Dạ công tử và cả những vị khác ở Bạch gia cũng đồng dạng."
Con ngươi Đế Vô Trần nheo lại, trong lòng hắn lúc này không hiểu sao có một loại mạc danh lo lắng, giống như cảm nhận được có điều gì không ổn xảy ra với Bạch Dạ.
_____
Nghiên Hương Các....
Bạch Thiển đang nằm dài trên chiếc ghế tựa, tay cầm quả nho đưa vào miệng nhai chậm rãi đột nhiên nói "Ta cứ nghĩ là ngươi đi luôn chứ! Vẫn còn biết đường mò về cơ à?"
Nhưng Tiểu Hương chỉ mỉm cười đáp lại "Hương nhi là người của Nghiên Hương Các, sẽ không bao giờ quên ân huệ của tiểu thư."
"Trong suốt thời gian qua ngươi giải quyết vấn đề của bản thân ta không có ý kiến, nhưng nên nhớ đừng để việc đó ảnh hưởng đến Nghiên Hương Các!" càng lớn, Bạch Thiển càng ra dáng một người trưởng thành từ hình hài đến cách suy nghĩ.
"Hương nhi hiểu!"
Tiểu Hương là Nhị công chúa Nguyệt quốc nhưng lại là con ngoài giá thú, mẹ của cô không có địa vị gì nhưng cô vẫn được Hoàng đế cấp thân phận công chúa. Điều này khiến Hoàng Hậu chướng mắt.
Được Bạch Thường cứu trong một lần bị ám sát, từ đó cam tâm trở thành một bà chủ của Nghiên Hương Các.
Tiểu Hương để ý tới bó hoa đặt trên bàn, to gan hỏi "Tiểu thư tính đem tặng ai sao?"
Ánh mắt Bạch Thiển hơi trầm xuống, nở nụ cười buồn "Cho tỷ tỷ của ta!"
Tỷ tỷ?
Tiểu Hương mặc dù trở thành một thành viên dưới trướng Bạch Thường nhưng có những chuyện vẫn không biết, ví dụ như giới tính thật của Bạch Dạ. Lời Bạch Thiển nói ra, cô chỉ cho rằng đó là một cô nương nào đó được nàng nhận làm tỷ tỷ mà thôi.
"Người đó có chuyện gì sao?"
Bởi vì hành động tặng hoa đa phần chỉ có nam đối với nữ thể hiện sự lãng mạn, còn giữa nữ với nữ thì chỉ có thăm bệnh.
Nàng gật đầu "Tỷ ấy bị độc dược hành hạ nhiều năm, giờ đây chỉ có đúng một loại thuốc có thể trị khỏi nhưng lại thiếu nguyên liệu, đó là Thiên Sơn Tuyết Liên."
"Tiểu thư nói là Thiên Sơn Tuyết Liên?"
"Ừm, sao vậy?"
Tiểu Hương không nhanh không chậm kể "Thiên Sơn Tuyết Liên là bảo vật của Nguyệt quốc, nhưng nó đã rơi vào tay của một người khác. Vị khách đó đã cứu phụ hoàng của Hương nhi và người đã tặng lại bảo vật coi như đền ơn."
Nghe vậy Bạch Thiển liền vội vàng dò hỏi "Vậy ngươi có biết vị khách đó là ai không?" câu hỏi mang theo một tia chờ mong, lại nhiều phần hồi hộp lo lắng.
"Đương nhiên rồi! Người đó là thiếu chủ của Thiên Cương Cung!"
"Thiên Cương Cung? Thiếu chủ?"
Tiểu Hương nhẹ giọng giải thích "Lần đó Nguyệt quốc tổ chức sự kiện lớn đã có mời nhiều thế lực trên giang hồ tới góp vui, trong đó có Thiên Cương Cung, vì cung chủ bận không thể tới nên vị thiếu chủ đó đã thay thế."
Biểu hiện của Bạch Thiển dần ngưng đọng lại, hai tay bám víu vào thành ghế, không kịp suy nghĩ mà chạy đi mất, để lại Tiểu Hương đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Chuẩn bị xe ngựa cho ta! Tới Bạch gia!"
...
"Muội nói có thật không?" Bạch Trạch nhịn không được run rẩy, lực đạo ấn bả vai Bạch Thiển cũng mạnh hơn.
Nhưng nàng không để ý điều đó, kích động không khác gì hắn đáp "Muội chắc chắn."
Bạch Mặc ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm "Cảm ơn trời đất!"
Bạch Thiển hơi chần chừ "Nhưng mà, liệu người đó có đồng ý trao lại cho chúng ta không?"
"Được hay không phải thử mới biết, nhất định không thể để cơ hội cuối cùng vụt mất."
"Nhưng ai sẽ là người đi đây?" Bạch Thường lo lắng.
"Để muội đi cho."
"Không được!" Bạch Trạch lập tức từ chối "Muội còn nhỏ, nếu đi mà lỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ nguy hiểm. Hãy để Đại ca đi!"
Bạch Mặc lại cũng không đồng ý "Huynh ở lại lo cho Tiểu Ngũ đi, đệ sẽ cùng Lão Tam tới đó!"
Đột nhiên chiếc ghế ở gần đó phát ra tiếng động, người đứng dậy không ai khác là Bạch Chân, hắn đứng lặng yên chi gian một lúc rồi mở miệng "Đệ sẽ đi! Nhị ca còn phải giải quyết việc ở Bạch gia, Tam ca cũng vậy. Lần này, đệ sẽ đích thân tới."
Không ai dám nói câu gì, cũng không ai dám phản đối, bởi trong đám huynh đệ thì Bạch Chân là người gần gũi với Bạch Dạ nhất, tính khí cũng lúc nóng lúc lạnh nhưng một khi đã quyết định điều gì sẽ không bao giờ từ bỏ.
Bạch Trạch chỉ biết thở dài "Vậy được rồi! Đệ nhớ cẩn thận, đừng để bản thân gặp nguy hiểm."
___
Còn chưa đến hạn 3 tháng, thậm chí còn chưa đầy 2 tháng, sức khỏe Bạch Dạ tụt xuống rất nhiều. Hiện giờ nàng yếu đến mức không nhấc nổi cánh tay, tầm nhìn trở nên mờ dần, không rõ ai với ai.
Trong khi những người khác đang thảo luận, Bạch Dạ lại một lần nữa thổ huyết, lần này còn nhiều hơn so với trước. Cơn đau dày vò cả thể xác lần tinh thần nàng, đến mức muốn hét lên nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh.
Mồ hôi trên trán chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt, giống như vừa mới tắm xong. Trên giường chăn nệm đều lộn xộn, nhiễm một màu huyết hồng.
Đế Vô Trần thu liễm dòng suy tư lại, gạt đi đáp "Không có gì! Gần đây các ngươi có nhìn thấy Tiểu Dạ nhi?"
Dạ Sát lắc đầu "Suốt mấy tháng nay thuộc hạ không hề thấy bóng dáng của Hắc Dạ công tử và cả những vị khác ở Bạch gia cũng đồng dạng."
Con ngươi Đế Vô Trần nheo lại, trong lòng hắn lúc này không hiểu sao có một loại mạc danh lo lắng, giống như cảm nhận được có điều gì không ổn xảy ra với Bạch Dạ.
_____
Nghiên Hương Các....
Bạch Thiển đang nằm dài trên chiếc ghế tựa, tay cầm quả nho đưa vào miệng nhai chậm rãi đột nhiên nói "Ta cứ nghĩ là ngươi đi luôn chứ! Vẫn còn biết đường mò về cơ à?"
Nhưng Tiểu Hương chỉ mỉm cười đáp lại "Hương nhi là người của Nghiên Hương Các, sẽ không bao giờ quên ân huệ của tiểu thư."
"Trong suốt thời gian qua ngươi giải quyết vấn đề của bản thân ta không có ý kiến, nhưng nên nhớ đừng để việc đó ảnh hưởng đến Nghiên Hương Các!" càng lớn, Bạch Thiển càng ra dáng một người trưởng thành từ hình hài đến cách suy nghĩ.
"Hương nhi hiểu!"
Tiểu Hương là Nhị công chúa Nguyệt quốc nhưng lại là con ngoài giá thú, mẹ của cô không có địa vị gì nhưng cô vẫn được Hoàng đế cấp thân phận công chúa. Điều này khiến Hoàng Hậu chướng mắt.
Được Bạch Thường cứu trong một lần bị ám sát, từ đó cam tâm trở thành một bà chủ của Nghiên Hương Các.
Tiểu Hương để ý tới bó hoa đặt trên bàn, to gan hỏi "Tiểu thư tính đem tặng ai sao?"
Ánh mắt Bạch Thiển hơi trầm xuống, nở nụ cười buồn "Cho tỷ tỷ của ta!"
Tỷ tỷ?
Tiểu Hương mặc dù trở thành một thành viên dưới trướng Bạch Thường nhưng có những chuyện vẫn không biết, ví dụ như giới tính thật của Bạch Dạ. Lời Bạch Thiển nói ra, cô chỉ cho rằng đó là một cô nương nào đó được nàng nhận làm tỷ tỷ mà thôi.
"Người đó có chuyện gì sao?"
Bởi vì hành động tặng hoa đa phần chỉ có nam đối với nữ thể hiện sự lãng mạn, còn giữa nữ với nữ thì chỉ có thăm bệnh.
Nàng gật đầu "Tỷ ấy bị độc dược hành hạ nhiều năm, giờ đây chỉ có đúng một loại thuốc có thể trị khỏi nhưng lại thiếu nguyên liệu, đó là Thiên Sơn Tuyết Liên."
"Tiểu thư nói là Thiên Sơn Tuyết Liên?"
"Ừm, sao vậy?"
Tiểu Hương không nhanh không chậm kể "Thiên Sơn Tuyết Liên là bảo vật của Nguyệt quốc, nhưng nó đã rơi vào tay của một người khác. Vị khách đó đã cứu phụ hoàng của Hương nhi và người đã tặng lại bảo vật coi như đền ơn."
Nghe vậy Bạch Thiển liền vội vàng dò hỏi "Vậy ngươi có biết vị khách đó là ai không?" câu hỏi mang theo một tia chờ mong, lại nhiều phần hồi hộp lo lắng.
"Đương nhiên rồi! Người đó là thiếu chủ của Thiên Cương Cung!"
"Thiên Cương Cung? Thiếu chủ?"
Tiểu Hương nhẹ giọng giải thích "Lần đó Nguyệt quốc tổ chức sự kiện lớn đã có mời nhiều thế lực trên giang hồ tới góp vui, trong đó có Thiên Cương Cung, vì cung chủ bận không thể tới nên vị thiếu chủ đó đã thay thế."
Biểu hiện của Bạch Thiển dần ngưng đọng lại, hai tay bám víu vào thành ghế, không kịp suy nghĩ mà chạy đi mất, để lại Tiểu Hương đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Chuẩn bị xe ngựa cho ta! Tới Bạch gia!"
...
"Muội nói có thật không?" Bạch Trạch nhịn không được run rẩy, lực đạo ấn bả vai Bạch Thiển cũng mạnh hơn.
Nhưng nàng không để ý điều đó, kích động không khác gì hắn đáp "Muội chắc chắn."
Bạch Mặc ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm "Cảm ơn trời đất!"
Bạch Thiển hơi chần chừ "Nhưng mà, liệu người đó có đồng ý trao lại cho chúng ta không?"
"Được hay không phải thử mới biết, nhất định không thể để cơ hội cuối cùng vụt mất."
"Nhưng ai sẽ là người đi đây?" Bạch Thường lo lắng.
"Để muội đi cho."
"Không được!" Bạch Trạch lập tức từ chối "Muội còn nhỏ, nếu đi mà lỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ nguy hiểm. Hãy để Đại ca đi!"
Bạch Mặc lại cũng không đồng ý "Huynh ở lại lo cho Tiểu Ngũ đi, đệ sẽ cùng Lão Tam tới đó!"
Đột nhiên chiếc ghế ở gần đó phát ra tiếng động, người đứng dậy không ai khác là Bạch Chân, hắn đứng lặng yên chi gian một lúc rồi mở miệng "Đệ sẽ đi! Nhị ca còn phải giải quyết việc ở Bạch gia, Tam ca cũng vậy. Lần này, đệ sẽ đích thân tới."
Không ai dám nói câu gì, cũng không ai dám phản đối, bởi trong đám huynh đệ thì Bạch Chân là người gần gũi với Bạch Dạ nhất, tính khí cũng lúc nóng lúc lạnh nhưng một khi đã quyết định điều gì sẽ không bao giờ từ bỏ.
Bạch Trạch chỉ biết thở dài "Vậy được rồi! Đệ nhớ cẩn thận, đừng để bản thân gặp nguy hiểm."
___
Còn chưa đến hạn 3 tháng, thậm chí còn chưa đầy 2 tháng, sức khỏe Bạch Dạ tụt xuống rất nhiều. Hiện giờ nàng yếu đến mức không nhấc nổi cánh tay, tầm nhìn trở nên mờ dần, không rõ ai với ai.
Trong khi những người khác đang thảo luận, Bạch Dạ lại một lần nữa thổ huyết, lần này còn nhiều hơn so với trước. Cơn đau dày vò cả thể xác lần tinh thần nàng, đến mức muốn hét lên nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh.
Mồ hôi trên trán chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt, giống như vừa mới tắm xong. Trên giường chăn nệm đều lộn xộn, nhiễm một màu huyết hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.