Chương 142: Tỉnh lại (2)
Bách Lý Hồng Trang
25/03/2023
Người đó từ từ bước đến bên cạnh nàng ngồi xuống, chất giọng trở nên nhu hòa rất nhiều "Vệ Dạ, hay ta nên gọi ngươi là Bạch Dạ?"
Thượng Quan Uyển Nhi?
Muội ấy làm gì ở đây?
Thượng Quan Uyển Nhi đôi mắt khẽ rung động "Ta trước đây luôn nghĩ, chúng ta là bạn, hay càng có thể tiến xa hơn nữa, trở thành tình lữ. Nhưng hiện thực lại khiến ta đau đớn gấp nghìn lần. Việc lừa dối ta, có vui không?"
Không! Không phải thế! Ta không muốn lừa dối muội!
Nàng muốn hét lên, muốn ôm lấy muội ấy mà nói một câu xin lỗi muộn màng.
Sau đó giọng cô trở nên run hơn "Ngươi có thể giấu thân phận, có thể giấu ta kế hoạch của ngươi, thậm chí...là cả việc ngươi là nữ. Nhưng ta luôn mong, tình cảm của ngươi dành cho ta là thật, mong muốn những lần đối xử với ta nhẹ nhàng đều là xuất phát từ sâu trong trái tim ngươi."
Đôi mắt cô đẫm lệ "Ban đầu, ta nghĩ ngươi thương hại ta, nhưng ta vẫn cố chấp, bởi vì chỉ có ngươi, là dành cho ta một thứ tình cảm khác biệt. Ta đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân mà không hề nghĩ cho cảm xúc của ngươi.
Ta hiểu hết tất cả những gì ngươi làm, cuối cùng thì vẫn là do gia tộc ta sai nên ta không có quyền giận dữ rồi tha thứ."
Thượng Quan Uyển Nhi nắm lấy tay Bạch Dạ, thốt lên "Ngươi biết gì không? Lần chính mắt ta chứng kiến ngươi giết chết gia gia ta, ta đã rất sốc và hoảng hốt. Nhưng không phải vì chuyện đó, mà là do ngươi để lộ một bộ mặt khác mà ta chưa từng nhìn thấy. Nó rất lạ lẫm, khiến ta sợ hãi, không phải là Vệ Dạ dịu dàng mà ta từng quen. Vì thế ta đã bỏ đi mà không nói một lời, ta xin lỗi."
Bạch Dạ trong tiềm thức nghe được cũng không thể nói gì.
Tiếng khóc của nàng không lớn lắm, nhưng lại rất tủi thân, cũng có chút đau lòng "Trong suốt khoảng thời gian qua, ta đã nghĩ rất nhiều, ta tự hỏi liệu bản thân có phải quá nông cạn? Những mặt đối với ta dịu dàng là thật hay là mặt đáng sợ kia mới chính là bản chất của ngươi? Hóa ra một chút, ta cũng không biết gì về ngươi cả, kể cả những gì ngươi đã phải trải qua.
Ta rất muốn nghe được câu trả lời, nhưng ta cũng sợ phải nghe những câu khiến bản thân tổn thương.
Ta xin lỗi vì đã quá ích kỉ!
Xin lỗi vì đã không hiểu ngươi!
Xin lỗi vì đã không thể cùng ngươi chia sẻ, gánh vác những phiền muộn.
Và cũng xin lỗi vì đã lấy mất Hắc Tử! Hắn là một người tốt!
Xin lỗi vì tất cả!"
Từng câu từng câu như cứa vào ruột gan Bạch Dạ, cũng là nữ nhi với nhau, nàng không thể mang lại hạnh phúc cho muội ấy như một nam nhân thực sự.
Ngay từ đầu Bạch Dạ cũng biết, muội ấy và Thượng Quan gia là bất đồng, cho dù một chốn địa ngục nhưng cũng có le lói một tia sáng dù rất nhỏ. Ai lại nỡ làm hại đến chứ?
Nhưng chung quy, vẫn là số mệnh sắp đặt!
Thượng Quan Uyển Nhi thấy không còn sớm nữa, hẳn là lát sẽ có người tới nên đứng dậy tính rời đi. Nhưng khi nhìn Bạch Dạ, cô hơi khựng lại, nói "Dù không biết ngươi có nghe được không, ta vẫn muốn nói lời này.
Cảm ơn vì những gì đã làm cho ta!
Cảm xúc và tình cảm trong quá khứ, ta không biết ngươi đối với ta là thật lòng hay giả dối nhưng ít nhất nó đã giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Tạm biệt!"
Trong phòng lại trở nên yên lặng, giống như mọi lần, nhưng sao nàng lại thấy trống vắng đến thế?
Cơ thể không cử động được nhưng khóe mắt lại chợt đỏ, rơi ra hai hàng lệ ấm.
Uyển Nhi!
___
Đã qua 1 tuần liền, Bạch Dạ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mọi người vô cùng lo lắng bất an. Quỷ y đã xem mạch tượng cho nàng, rõ ràng là vẫn có dấu hiệu của sự sống, nhưng lại giống như đang ngủ.
Ai cũng sợ rằng nàng sẽ sống cả đời như một người thực vật.
Nhưng không một ai hay biết, Bạch Dạ có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh, chẳng qua là không thể cử động được cơ thể.
Giờ nghĩ lại, nàng tự hỏi không biết có phải nhiệm vụ của bản thân ở nơi này đã kết thúc nên phải trở về hay không?
Nhưng mà ở kiếp trước, nàng cũng đâu có nơi để về?
Cái gọi là nhà, không có cha, không có mẹ, sao gọi là nhà?
Bạch Dạ cảm thấy đầu trở nên choáng váng, nàng rõ ràng còn đang ở trong tiềm thức, ban ngày còn hiện rõ, vậy mà đột nhiên hình ảnh trước mắt lại biến thành ban đêm?
Nàng ảo giác sao?
Bởi vì thuốc đang phát huy tác dụng nên mới khiến cho nàng hôn mê, tưởng rằng bản thân gặp ảo giác nhưng hình ảnh trước mắt tại sao lại chân thật đến vậy?
Đây là một đường phố hoa lệ, những gian cửa hàng ở khắp các con phố thi nhau buôn bán tấp nập, người ra kẻ vào, tiếng nói cười tựa như một bức tranh sinh động. Bạch Dạ đang đứng ở một góc đường, nhìn ngắm xung quanh, cảm giác nơi này rất quen thuộc...
Nơi đây là đâu?
Thượng Quan Uyển Nhi?
Muội ấy làm gì ở đây?
Thượng Quan Uyển Nhi đôi mắt khẽ rung động "Ta trước đây luôn nghĩ, chúng ta là bạn, hay càng có thể tiến xa hơn nữa, trở thành tình lữ. Nhưng hiện thực lại khiến ta đau đớn gấp nghìn lần. Việc lừa dối ta, có vui không?"
Không! Không phải thế! Ta không muốn lừa dối muội!
Nàng muốn hét lên, muốn ôm lấy muội ấy mà nói một câu xin lỗi muộn màng.
Sau đó giọng cô trở nên run hơn "Ngươi có thể giấu thân phận, có thể giấu ta kế hoạch của ngươi, thậm chí...là cả việc ngươi là nữ. Nhưng ta luôn mong, tình cảm của ngươi dành cho ta là thật, mong muốn những lần đối xử với ta nhẹ nhàng đều là xuất phát từ sâu trong trái tim ngươi."
Đôi mắt cô đẫm lệ "Ban đầu, ta nghĩ ngươi thương hại ta, nhưng ta vẫn cố chấp, bởi vì chỉ có ngươi, là dành cho ta một thứ tình cảm khác biệt. Ta đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân mà không hề nghĩ cho cảm xúc của ngươi.
Ta hiểu hết tất cả những gì ngươi làm, cuối cùng thì vẫn là do gia tộc ta sai nên ta không có quyền giận dữ rồi tha thứ."
Thượng Quan Uyển Nhi nắm lấy tay Bạch Dạ, thốt lên "Ngươi biết gì không? Lần chính mắt ta chứng kiến ngươi giết chết gia gia ta, ta đã rất sốc và hoảng hốt. Nhưng không phải vì chuyện đó, mà là do ngươi để lộ một bộ mặt khác mà ta chưa từng nhìn thấy. Nó rất lạ lẫm, khiến ta sợ hãi, không phải là Vệ Dạ dịu dàng mà ta từng quen. Vì thế ta đã bỏ đi mà không nói một lời, ta xin lỗi."
Bạch Dạ trong tiềm thức nghe được cũng không thể nói gì.
Tiếng khóc của nàng không lớn lắm, nhưng lại rất tủi thân, cũng có chút đau lòng "Trong suốt khoảng thời gian qua, ta đã nghĩ rất nhiều, ta tự hỏi liệu bản thân có phải quá nông cạn? Những mặt đối với ta dịu dàng là thật hay là mặt đáng sợ kia mới chính là bản chất của ngươi? Hóa ra một chút, ta cũng không biết gì về ngươi cả, kể cả những gì ngươi đã phải trải qua.
Ta rất muốn nghe được câu trả lời, nhưng ta cũng sợ phải nghe những câu khiến bản thân tổn thương.
Ta xin lỗi vì đã quá ích kỉ!
Xin lỗi vì đã không hiểu ngươi!
Xin lỗi vì đã không thể cùng ngươi chia sẻ, gánh vác những phiền muộn.
Và cũng xin lỗi vì đã lấy mất Hắc Tử! Hắn là một người tốt!
Xin lỗi vì tất cả!"
Từng câu từng câu như cứa vào ruột gan Bạch Dạ, cũng là nữ nhi với nhau, nàng không thể mang lại hạnh phúc cho muội ấy như một nam nhân thực sự.
Ngay từ đầu Bạch Dạ cũng biết, muội ấy và Thượng Quan gia là bất đồng, cho dù một chốn địa ngục nhưng cũng có le lói một tia sáng dù rất nhỏ. Ai lại nỡ làm hại đến chứ?
Nhưng chung quy, vẫn là số mệnh sắp đặt!
Thượng Quan Uyển Nhi thấy không còn sớm nữa, hẳn là lát sẽ có người tới nên đứng dậy tính rời đi. Nhưng khi nhìn Bạch Dạ, cô hơi khựng lại, nói "Dù không biết ngươi có nghe được không, ta vẫn muốn nói lời này.
Cảm ơn vì những gì đã làm cho ta!
Cảm xúc và tình cảm trong quá khứ, ta không biết ngươi đối với ta là thật lòng hay giả dối nhưng ít nhất nó đã giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Tạm biệt!"
Trong phòng lại trở nên yên lặng, giống như mọi lần, nhưng sao nàng lại thấy trống vắng đến thế?
Cơ thể không cử động được nhưng khóe mắt lại chợt đỏ, rơi ra hai hàng lệ ấm.
Uyển Nhi!
___
Đã qua 1 tuần liền, Bạch Dạ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mọi người vô cùng lo lắng bất an. Quỷ y đã xem mạch tượng cho nàng, rõ ràng là vẫn có dấu hiệu của sự sống, nhưng lại giống như đang ngủ.
Ai cũng sợ rằng nàng sẽ sống cả đời như một người thực vật.
Nhưng không một ai hay biết, Bạch Dạ có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh, chẳng qua là không thể cử động được cơ thể.
Giờ nghĩ lại, nàng tự hỏi không biết có phải nhiệm vụ của bản thân ở nơi này đã kết thúc nên phải trở về hay không?
Nhưng mà ở kiếp trước, nàng cũng đâu có nơi để về?
Cái gọi là nhà, không có cha, không có mẹ, sao gọi là nhà?
Bạch Dạ cảm thấy đầu trở nên choáng váng, nàng rõ ràng còn đang ở trong tiềm thức, ban ngày còn hiện rõ, vậy mà đột nhiên hình ảnh trước mắt lại biến thành ban đêm?
Nàng ảo giác sao?
Bởi vì thuốc đang phát huy tác dụng nên mới khiến cho nàng hôn mê, tưởng rằng bản thân gặp ảo giác nhưng hình ảnh trước mắt tại sao lại chân thật đến vậy?
Đây là một đường phố hoa lệ, những gian cửa hàng ở khắp các con phố thi nhau buôn bán tấp nập, người ra kẻ vào, tiếng nói cười tựa như một bức tranh sinh động. Bạch Dạ đang đứng ở một góc đường, nhìn ngắm xung quanh, cảm giác nơi này rất quen thuộc...
Nơi đây là đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.