Chương 144: Tỉnh lại (4)
Bách Lý Hồng Trang
25/03/2023
Chỉ thấy bàn tay hắn gắt gao nắm
chặt lấy, lẩm bẩm trong miệng một mình "Nếu như ngươi sớm dựa vào ta, sẽ đâu xảy ra tất thảy. Không, là do ta, là ta đã quá tin tưởng vào ngươi, nghĩ rằng ngươi sẽ ổn..."
Hoắc Kình Thiên hắn không thể nghĩ tới rằng, Bạch Dạ đã đứng gần hắn, nghe được hết thảy những tâm tư hắn luôn giấu kín.
"...ta còn chưa nói với ngươi câu 'Anh yêu em'!"
Bạch Dạ như đứng hình mất 5 giây, nàng vừa nghe thấy gì vậy? Hắn nói hắn yêu nàng?
Gương mặt của hắn giống như điên cuồng, không ngừng đối với ảnh của nàng nói "Phải, anh yêu em, đã từ lâu rồi, anh sớm đã yêu em từ lâu rồi. Nhưng mỗi khi anh tới gần, em luôn đẩy anh xa ra, giữa chúng ta luôn tồn tại một ngăn cách mang tên 'bạn thuở nhỏ'. Đứng bên cạnh em, anh nhìn thấy hết mọi việc, em kiên cường, dũng cảm, tài năng. Nhưng chính vì điều đó mà em luôn một mình gánh vác tất cả, chưa một lần dựa vào anh, chưa một lần...."
Tiếng gào thét của hắn vang vọng khắp cả căn phòng như để nói lên bi kịch của một chàng trai không thể thổ lộ lòng mình. Bởi vì bây giờ muốn nói với nàng, cũng không thể nữa rồi....
Bên phía ngoài cửa sổ kia, ánh chiều tà đỏ rực và buồn thẳm buông xuống như khắc sâu thêm nỗi đau day dứt của Hoắc Kình Thiên cùng với giọt lệ ấm không ngừng tuôn rơi.
Bạch Dạ chỉ có thể đứng im, nghe hắn giãi bày cõi lòng, cảm xúc lúc này trong lòng nàng là gì?
Đúng là ở kiếp trước, nàng chưa từng có tình cảm nam nữ với Hoắc Kình Thiên. Hắn luôn bên nàng, cổ vũ, an ủi, động viên cũng chỉ khiến nàng nhận định hắn như một người thân trong gia đình. Ngay cả bây giờ, Hoắc Kình Thiên vì nàng mà làm nhiều chuyện, nàng chỉ dâng lên một lòng cảm kích.
Cha mẹ của nàng vì nàng mà chết, một mình đấu chọi lại với khuôn khổ của gia tộc, lại bị người đời khinh bỉ bởi đôi mắt không giống ai, thử hỏi tại sao nàng luôn phải trở nên kiên cường?
Khi một người đạt đến đỉnh cao, những người khác cũng chỉ nhìn thấy tài năng tột đỉnh của người đó rồi tấm tắc khen ngợi, đâu ai biết tới người đó đã phải trải qua những gì để có được thành công?
Bảo nàng phải dựa vào hắn? Nép dưới cánh vây của hắn để hắn bảo hộ nàng?
Nực cười!
Nàng không phải con người như thế!
Trên đời này, tuyệt đối không thể dựa vào người khác, mà chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đây là ông trời muốn cho nàng xem viễn cảnh sau khi bản thân chết ở kiếp trước sao? Quả thật còn có rất nhiều điều nàng còn vương vấn, nhưng thấy một loạt thế này, hẳn là nàng cũng thấy khá an tâm.
Bạch gia, có Hoắc Kình Thiên, bạn tốt của nàng chăm lo, là tốt rồi! May mắn là không rơi vào mấy lão già đáng ghét kia.
Cha mẹ nàng đã không còn, ở lại làm gì nữa.
Còn về việc báo đáp Hoắc Kình Thiên, nàng không có cách nào. Chỉ có thể dùng hẹn một kiếp nào đó gặp lại sẽ trả ơn hắn.
Đối với Bạch Dạ, ơn là ơn, oán là oán. Đã có nợ thì phải trả. Sẽ không bao giờ có khái niệm miễn vì là bằng hữu.
Cho dù là người thân hay bạn bè, chỉ cần có ơn hay oán đều sẽ trả đủ.
Bạch Dạ đi tới gần Hoắc Kình Thiên, vỗ lấy bờ vai hắn, giống như trước kia nàng từng làm.
"Cảm ơn ngươi, Kình Thiên!"
Đột nhiên giọng hắn vang lên "Tiểu Dạ nhi!" làm Bạch Dạ sửng sốt.
Sau lại có một tiếng nữa gọi tên nàng "Tiểu Dạ nhi!"
Không phải Hoắc Kình Thiên, là ai?
Bạch Dạ lại cảm thấy đau đầu, cơ thể mệt mỏi ngã khuỵu xuống. Hình ảnh Hoắc Kình Thiên ly nàng ngày càng xa, mắt mờ dần, nàng biết, sẽ không còn gặp lại!
"Tiểu Dạ nhi!"
Thân thể lại lùi vào màn đêm, chỉ thấy có thanh âm quen thuộc đang không ngừng gọi tên nàng.
"Tiểu Dạ nhi! Nàng tỉnh lại!"
Giống như từ trên cao ngã xuống mặt đất, Bạch Dạ đang trong cơn mê man đột ngột mở to mắt.
Đế Vô Trần sợ hãi, liền ôm lấy cơ thể nàng thật chặt giống như sợ nàng sẽ rời hắn mà đi.
Cảm thụ được hơi ấm từ cơ thể Đế Vô Trần, Bạch Dạ biết rằng nàng đã trở lại, yếu ớt lộ ra nụ cười.
Mà còn nhìn thấy những thân ảnh khác xung quanh nàng làm vẻ mặt ngạc nhiên. Bạch Dạ thấy Quỷ y gia gia, Bạch Trạch, Bạch Mặc, Bạch Thường, Bạch Chân, Bạch Thiển, Tiểu Hắc Tiểu Bạch, những thuộc hạ chi nhất của nàng,.... mọi người đều ở đây.
"Tiểu Ngũ" x4
"Ngũ tỷ"
"Ngũ nha đầu!"
"Chủ nhân" xN
"Phu nhân"
Nàng về rồi!
Thật hạnh phúc!
Bạch Dạ không nhịn được mà khóc òa lên, trước mặt bao nhiêu người, thật xấu hổ, nhưng không kìm nén được.
Cho dù ở kiếp trước ra sao thì ở kiếp này, nàng đã không phải một mình nữa.
____
Sau 1 tháng, đã có nhiều chuyện xảy ra.
Cuối cùng thì Bạch Dạ đã khỏi hoàn toàn, không còn bị độc hành hạ vào mỗi tháng nữa. Dù cơ thể còn chút suy yếu, chưa thích nghi được, vẫn còn nằm tĩnh dưỡng nhưng đối với nhiều người, đó là một điều rất hạnh phúc.
Căn phòng của nàng đã không còn nồng nặc mùi thuốc, chỉ có hương hoa mà Bạch Thiển mang vào mỗi lần đến thăm.
Sau khi Bạch Dạ khỏi bệnh thì nàng giống như thay đổi hoàn toàn, cười nhiều hơn trước, lại rất thường xuyên thèm đồ ngọt.
Ban đầu nàng không nghĩ Đế Vô Trần có thể được mọi người cho phép đến thăm nàng, còn tính hỏi. Nhưng không hiểu sao mấy ngày sau đó không còn thấy hắn ló mặt nữa.
Hỏi ra mới biết, hắn bị Bạch Chân cấm không cho vào thăm. Dù rất không bằng lòng nhưng lại chỉ có thể ngậm ngùi quay về.
Hoắc Kình Thiên hắn không thể nghĩ tới rằng, Bạch Dạ đã đứng gần hắn, nghe được hết thảy những tâm tư hắn luôn giấu kín.
"...ta còn chưa nói với ngươi câu 'Anh yêu em'!"
Bạch Dạ như đứng hình mất 5 giây, nàng vừa nghe thấy gì vậy? Hắn nói hắn yêu nàng?
Gương mặt của hắn giống như điên cuồng, không ngừng đối với ảnh của nàng nói "Phải, anh yêu em, đã từ lâu rồi, anh sớm đã yêu em từ lâu rồi. Nhưng mỗi khi anh tới gần, em luôn đẩy anh xa ra, giữa chúng ta luôn tồn tại một ngăn cách mang tên 'bạn thuở nhỏ'. Đứng bên cạnh em, anh nhìn thấy hết mọi việc, em kiên cường, dũng cảm, tài năng. Nhưng chính vì điều đó mà em luôn một mình gánh vác tất cả, chưa một lần dựa vào anh, chưa một lần...."
Tiếng gào thét của hắn vang vọng khắp cả căn phòng như để nói lên bi kịch của một chàng trai không thể thổ lộ lòng mình. Bởi vì bây giờ muốn nói với nàng, cũng không thể nữa rồi....
Bên phía ngoài cửa sổ kia, ánh chiều tà đỏ rực và buồn thẳm buông xuống như khắc sâu thêm nỗi đau day dứt của Hoắc Kình Thiên cùng với giọt lệ ấm không ngừng tuôn rơi.
Bạch Dạ chỉ có thể đứng im, nghe hắn giãi bày cõi lòng, cảm xúc lúc này trong lòng nàng là gì?
Đúng là ở kiếp trước, nàng chưa từng có tình cảm nam nữ với Hoắc Kình Thiên. Hắn luôn bên nàng, cổ vũ, an ủi, động viên cũng chỉ khiến nàng nhận định hắn như một người thân trong gia đình. Ngay cả bây giờ, Hoắc Kình Thiên vì nàng mà làm nhiều chuyện, nàng chỉ dâng lên một lòng cảm kích.
Cha mẹ của nàng vì nàng mà chết, một mình đấu chọi lại với khuôn khổ của gia tộc, lại bị người đời khinh bỉ bởi đôi mắt không giống ai, thử hỏi tại sao nàng luôn phải trở nên kiên cường?
Khi một người đạt đến đỉnh cao, những người khác cũng chỉ nhìn thấy tài năng tột đỉnh của người đó rồi tấm tắc khen ngợi, đâu ai biết tới người đó đã phải trải qua những gì để có được thành công?
Bảo nàng phải dựa vào hắn? Nép dưới cánh vây của hắn để hắn bảo hộ nàng?
Nực cười!
Nàng không phải con người như thế!
Trên đời này, tuyệt đối không thể dựa vào người khác, mà chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đây là ông trời muốn cho nàng xem viễn cảnh sau khi bản thân chết ở kiếp trước sao? Quả thật còn có rất nhiều điều nàng còn vương vấn, nhưng thấy một loạt thế này, hẳn là nàng cũng thấy khá an tâm.
Bạch gia, có Hoắc Kình Thiên, bạn tốt của nàng chăm lo, là tốt rồi! May mắn là không rơi vào mấy lão già đáng ghét kia.
Cha mẹ nàng đã không còn, ở lại làm gì nữa.
Còn về việc báo đáp Hoắc Kình Thiên, nàng không có cách nào. Chỉ có thể dùng hẹn một kiếp nào đó gặp lại sẽ trả ơn hắn.
Đối với Bạch Dạ, ơn là ơn, oán là oán. Đã có nợ thì phải trả. Sẽ không bao giờ có khái niệm miễn vì là bằng hữu.
Cho dù là người thân hay bạn bè, chỉ cần có ơn hay oán đều sẽ trả đủ.
Bạch Dạ đi tới gần Hoắc Kình Thiên, vỗ lấy bờ vai hắn, giống như trước kia nàng từng làm.
"Cảm ơn ngươi, Kình Thiên!"
Đột nhiên giọng hắn vang lên "Tiểu Dạ nhi!" làm Bạch Dạ sửng sốt.
Sau lại có một tiếng nữa gọi tên nàng "Tiểu Dạ nhi!"
Không phải Hoắc Kình Thiên, là ai?
Bạch Dạ lại cảm thấy đau đầu, cơ thể mệt mỏi ngã khuỵu xuống. Hình ảnh Hoắc Kình Thiên ly nàng ngày càng xa, mắt mờ dần, nàng biết, sẽ không còn gặp lại!
"Tiểu Dạ nhi!"
Thân thể lại lùi vào màn đêm, chỉ thấy có thanh âm quen thuộc đang không ngừng gọi tên nàng.
"Tiểu Dạ nhi! Nàng tỉnh lại!"
Giống như từ trên cao ngã xuống mặt đất, Bạch Dạ đang trong cơn mê man đột ngột mở to mắt.
Đế Vô Trần sợ hãi, liền ôm lấy cơ thể nàng thật chặt giống như sợ nàng sẽ rời hắn mà đi.
Cảm thụ được hơi ấm từ cơ thể Đế Vô Trần, Bạch Dạ biết rằng nàng đã trở lại, yếu ớt lộ ra nụ cười.
Mà còn nhìn thấy những thân ảnh khác xung quanh nàng làm vẻ mặt ngạc nhiên. Bạch Dạ thấy Quỷ y gia gia, Bạch Trạch, Bạch Mặc, Bạch Thường, Bạch Chân, Bạch Thiển, Tiểu Hắc Tiểu Bạch, những thuộc hạ chi nhất của nàng,.... mọi người đều ở đây.
"Tiểu Ngũ" x4
"Ngũ tỷ"
"Ngũ nha đầu!"
"Chủ nhân" xN
"Phu nhân"
Nàng về rồi!
Thật hạnh phúc!
Bạch Dạ không nhịn được mà khóc òa lên, trước mặt bao nhiêu người, thật xấu hổ, nhưng không kìm nén được.
Cho dù ở kiếp trước ra sao thì ở kiếp này, nàng đã không phải một mình nữa.
____
Sau 1 tháng, đã có nhiều chuyện xảy ra.
Cuối cùng thì Bạch Dạ đã khỏi hoàn toàn, không còn bị độc hành hạ vào mỗi tháng nữa. Dù cơ thể còn chút suy yếu, chưa thích nghi được, vẫn còn nằm tĩnh dưỡng nhưng đối với nhiều người, đó là một điều rất hạnh phúc.
Căn phòng của nàng đã không còn nồng nặc mùi thuốc, chỉ có hương hoa mà Bạch Thiển mang vào mỗi lần đến thăm.
Sau khi Bạch Dạ khỏi bệnh thì nàng giống như thay đổi hoàn toàn, cười nhiều hơn trước, lại rất thường xuyên thèm đồ ngọt.
Ban đầu nàng không nghĩ Đế Vô Trần có thể được mọi người cho phép đến thăm nàng, còn tính hỏi. Nhưng không hiểu sao mấy ngày sau đó không còn thấy hắn ló mặt nữa.
Hỏi ra mới biết, hắn bị Bạch Chân cấm không cho vào thăm. Dù rất không bằng lòng nhưng lại chỉ có thể ngậm ngùi quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.