Chương 12
Cô Nương Đừng Khóc
03/11/2024
“Chứ không thì ai! Bà nói một câu là biết mà, đúng không?” Cô gái kia dỗ dành Lư Mễ nói chuyện: “Mau nói thử đi.”
Đồ Minh nghe thấy Lư Mễ cười khì khì rồi nói với anh: “Anh đại, tôi gọi ngài, ngài đáp lại một tiếng nha.” Người uống say bị nói đớt, còn có chút hưng phấn khó kiềm chế được: “Tôi thật lòng cảm ơn ngài, ngài nói gì đi chứ? Người giả à?”
“Sao lại là người giả được!” Cô gái kia cầm điện thoại nói với Đồ Minh: “Ngài mau nói một câu đi, bọn tôi không chống đỡ nổi nữa rồi! Chơi hăng quá ấy mà!”
Đồ Minh “Ừ” một tiếng, trong loa lại truyền tới tiếng cười của Lư Mễ: “Sếp tôi đánh đấm cừ lắm.”
“Cô uống say rồi à?”
“Ối ối ối! Sếp tôi thật nè!” Lư Mễ nói với người bên cạnh rồi quay sang điện thoại: “Cảm ơn ngài nhé... Không ngờ bình thường ngài ỉu xìu như quả cà mà đánh nhau cừ thế. Sau này ngài chính là huynh đệ của tôi! Đồ huynh ở trên...”
“Thời buổi nào rồi còn xưng huynh gọi đệ bừa bãi với người khác thế hả?” Đồ Minh cố gắng chỉ dạy một người say xỉn, kết quả người kia cực kỳ hùng hồn: “Đã là chân tình thì lúc nào cũng không lỗi thời! Nói chung là...”
“Ngài là huynh đệ của tôi!”
Cúp máy luôn.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, chưa một ai xưng huynh gọi đệ với Đồ Minh bao giờ. Anh cảm thấy tình nghĩa giang hồ mong manh kỳ cục ấy rất buồn cười, không ngờ đời này anh lại đụng phải chuyện đó.
Anh gọi lại, có người nghe máy, có người la “này này này”, người kia nói: “Ân nhân của Lư Mễ, sao thế?”
“Các cô sẽ đưa cô ấy về nhà sao?”
“Chứ không thì sao!”
“Cô tên là gì?”
“Vãi, anh không tin bọn tôi? Đợi chút!” Cô gái kia cúp máy, một lúc sau gửi mấy dãy số cho anh: [Gọi từng cái một đi, đều là số thật. Tôi là Trương Hiểu, chị em của cô ấy.]
Đồ Minh gọi cho một người trong số đó thật, người khác nghe máy, bên kia vẫn rất ồn ào, Đồ Minh cúp máy.
Đây là lần đầu tiên anh thấy mấy cô gái uống với nhau thành thế này. Cô nàng cấp dưới này của anh đúng là một người đặc biệt. Cô như thế này không chịu thiệt mới lạ.
“Đưa cô ấy về tới nhà thì nhắn tin cho tôi, nếu trong vòng một tiếng mà không về nhà thì tôi sẽ báo công an.” Đồ Minh hù dọa Trương Hiểu – người tỉnh táo hơn những người khác một chút: “Một tiếng thôi đấy.”
“Vãi cả chưởng!” Trương Hiểu cầm điện thoại chửi bậy, nói với người khác: “Đừng quậy nữa! Mau đưa Lư Mễ về nhà! Ân nhân cứu mạng của cô ấy nói trong một tiếng không về đến nhà sẽ báo công an! Mau lên đi!” Người uống rượu đầu óc không nhanh nhạy lắm, không còn hơi sức để nghĩ lời uy hiếp của Đồ Minh có hợp lý hay không.
Cô ấy hoang mang luống cuống, nhếch nhác không thôi đưa Lư Mễ về nhà, kết bạn với Đồ Minh rồi gửi ảnh cho anh: “Đưa về rồi nhá!”
“Ảnh không được. Quay video, đồng thời nói: Sau này Lumi đừng uống rượu nữa, cực kỳ khó coi, y như con chó hoang.”
...
Trương Hiểu và mấy người khác nhìn nhau, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không nói rõ được: “Có quay không?”
“Quay! Quay xong là chúng ta có thể đi!”
Họ quay xong rồi gửi cho Đồ Minh.
Đồ Minh mở ra xem, còn nói: [Cô tên là Trương Hiểu đúng không? Cô ở lại chăm sóc cô ấy, cứ cách một tiếng báo bình an với tôi.]
[Anh nói gì? Anh bị khùng à?] Trương Hiểu sốt ruột lắm rồi, cái gì vậy trời, sao người này càn rỡ quá vậy!
[Cô ấy và các cô đi uống rượu cùng nhau, nếu tối nay cô ấy bị làm sao thì tất cả các cô đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Có ở lại chăm sóc cô ấy hay không, các cô tự xem mà làm.] Đồ Minh thong thả gõ chữ, anh đoán đám bạn ngốc nghếch của Lư Mễ không có gan bỏ mặc cô rồi đi về, cũng phải để bọn họ biết bọn họ chơi bời điên cuồng uống rượu bét nhè như thế tiềm ẩn nguy hiểm lớn cỡ nào.
[Điều luật nào nói thế?]
[Tự tìm kiếm đi.]
Đồ Minh bỏ điện thoại xuống, nói một câu “Ngu ngốc” cực kỳ hiếm có. Đồ Minh lôi chiêu để trị học sinh ra ngoài uống rượu hát hò vào nửa đêm hồi trước ra, năm đó anh làm thế một lần, rất lâu sau đám học sinh không dám ra ngoài.
Trương Hiểu bị Đồ Minh ép báo cáo bình an suốt một đêm, đến hửng sáng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nằm trên giường Lư Mễ chìm vào giấc ngủ. Khi cô ấy mở mắt ra, nhìn thấy Lư Mễ vẫn yên ổn thì suýt bật khóc: “Bà cố nội của tôi ơi, ân nhân cứu mạng của bà không phải người. Nếu sau này bà uống rượu say rồi tìm anh ta thì chắc chắn bọn tôi sẽ không đi uống rượu với bà nữa...”
“Nói gì thế?” Lư Mễ kêu oan thay Đồ Minh: “Sao bà lại nói người ta không phải người? Người ta là một người đàng hoàng, cao hơn một mét tám đấy! Có tinh thần nghĩa hiệp,lại giỏi võ!”
...
Trương Hiểu không thể cãi lại, chỉ đành ném điện thoại cho cô: “Tự xem đi!”
Lư Mễ cầm điện thoại Trương Hiểu, dựa vào đầu giường đọc cuộc trò chuyện của Trương Hiểu và Đồ Minh. Nào là uống say giống như con chó hoang, như con ruồi, như chuột chạy qua đường, như con gián, cả một đêm Đồ Minh thay đổi đủ loài bắt Trương Hiểu quay video báo bình an. Anh giỏi thật đấy! Giáo dục bọn họ cai rượu đây mà!
Lư Mễ cười chảy cả nước mắt, đau cả bụng, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cười chết mất, cười chết mất thôi... Thầy Đồ hài quá đi... Sao anh ta lại xấu tính thế chứ...”
Trương Hiểu bị Lư Mễ chọc tức, ấn trán cô: “Ân nhân cứu mạng của bà khó chọc quá! Tình bạn nhậu của chúng ta kết thúc từ đây, sau này bà uống trà đi!” Cô ấy đẩy cửa đi mất.
Lư Mễ cười xong mới nhớ ra Đồ Minh theo dõi người khác báo bình an, vậy là anh cũng không ngủ ngon. Xưa giờ anh luôn tâng bốc bản thân ngủ nghỉ có quy luật, sinh hoạt lành mạnh mà giờ lại bận lòng cả đêm vì một nhân viên làm anh chướng mắt mỗi ngày. Nghĩ thế, cô hơi cảm động. Ngẫm nghĩ cẩn thận lại, cô mới thấy lòng biết ơn của mình với Đồ Minh tăng thêm một nấc, biến thành kính trọng nhân cách của anh.
Từ nhỏ Lư Mễ đã không giữ được chuyện gì trong lòng, nếu có phiền não gì, chắc chắn cô sẽ điên cuồng, chơi bời ầm ĩ một trận, hoàn toàn không có chuyện lặng lẽ tiêu hóa chuyện gì đó. Cô và Trương Kình đánh nhau, chuyện này khiến cô không vui, cô đi uống rượu với các chị em thế là chuyện không vui bay biến. Nhưng tối hôm qua cô không giữ chừng mực, uống nhiều quá rồi.
Uống say là bắt đầu gây chuyện, tuyên bố mình có người anh em mới, người anh em này là sếp của cô, tuy là cấp trên nhưng đánh nhau giúp cấp dưới không qua loa chút nào, là một người đàn ông tốt. Mọi người không tin, Lư Mễ đòi chứng minh.
Cô mở điện thoại lên muốn tìm số của Đồ Minh nhưng mắt hoa, không nhìn rõ bèn đưa điện thoại cho Trương Hiểu. Bạn bè của Lư Mễ đều thích hóng chuyện, Trương Hiểu cũng thế, cô ấy lưu số điện thoại vào máy mình rồi gọi.
Kết quả là biểu diễn một màn khôi hài như trên.
Lư Mễ rửa mặt sạch sẽ, hãm một bình trà rồi uống. Mùi rượu trên người bay đi hết, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, xong đâu đấy cô mới nhắn tin cho Đồ Minh: [Anh đại, xin lỗi ngài vì chuyện hôm qua nhé. Tôi không khống chế được nên quá chén, ngài đừng chấp nhặt với tôi. Tôi không đi uống thường xuyên đâu, cũng không thường xuyên say xỉn, hiếm lắm mới có một lần để ngài chê cười thế này.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đồ Minh không nhắn lại cho cô. Nguyên nhân là ít nhiều gì Đồ Minh cũng hiểu Lư Mễ được một chút, nếu anh nhắn lại thì chắc chắn cô sẽ y như súng máy, xả hết đạn mới chịu ngừng. Đồ Minh nghĩ đến dáng vẻ nói nhiều của cô thì hơi đau đầu.
Anh bèn giả mù.
Lư Mễ đợi nửa ngày trời cũng không thấy Đồ Minh trả lời, thầm nghĩ lần này mình tiêu đời rồi, chỉ cách bị đuổi việc một bước nhảy nữa thôi.
Lúc gặp lại Đồ Minh, cô như biến thành người khác, hết mực cung kính với anh.
Đồ Minh mắng cô thì cô nghe, anh mắng xong, cô còn hỏi: “Chỉ có thế thôi hả? Không còn gì nữa ư? Ngài cứ nói nhiều vào, chắc chắn tôi sẽ chú ý.”
Có lúc cô còn nói: “Anh đại, ngài nói đúng lắm, chắc chắn tôi sẽ thay đổi triệt để, làm người một lần nữa. Chăm chỉ học tập, cố gắng làm việc.”
“Anh đại, tôi biết ngài nói tôi chỉ vì muốn tốt cho tôi, tôi nhớ hết, cũng ghi vào sổ rồi. Mọi lúc mọi nơi tôi đều sẽ nhắc nhở bản thân phải làm một người tốt đứng đắn ngay thẳng.”
Mỗi lần như thế, Đồ Minh đều thấy đau đầu. Có một hôm họp xong, anh hỏi Luke: “Hóa ra anh từng quản lý phòng tiếp thị, Lumi của phòng chúng ta vẫn luôn như thế à?”
“Như nào?” Luke hỏi anh.
“Nói nhiều, hành vi kỳ cục, có phong thái người trong giang hồ, giống như...” Đồ Minh không tìm ra từ ngữ nào để miêu tả điệu bộ của Lư Mễ. Anh cũng không giỏi cách dùng từ có nghĩa xấu để miêu tả người khác.
Anh không giỏi nhưng Luke giỏi, anh ấy thấy Đồ Minh khựng lại thì tiếp lời: “Giống như bị khùng đúng không?”
Đồ Minh thấy rất đúng nên gật đầu.
“Cô ấy vẫn luôn khùng thế đấy, anh không cần để ý đến cô ấy.” Luke rất hiểu Lư Mễ, miệng và đầu óc của cô không bị cơ thể cô khống chế, cô có làm chuyện gì cũng không thấy lạ: “Cô ấy rước phiền phức cho anh à?” Luke hỏi: “Đợt trước anh đánh nhau giúp cô ấy?”
“Bạn trai cũ của cô ấy quấy rầy cô ấy.”
“Cái tên xăm trổ tóc bện thừng á?”
“Anh biết à?”
“Từng gặp một lần.” Luke nói với anh: “Dù anh không ra tay thì với sức chiến đấu của Lư Mễ, một chọi hai với bọn họ cũng không khó.”
?
Đồ Minh không biết câu đó có nghĩa gì, Luke lại cười: “Quen thân nhau hơn anh sẽ biết anh ra tay có khi còn hạn chế sự phát huy của cô ấy.”
Luke từng thấy Lư Mễ đánh nhau, ở ngay chỗ làm việc, cô ra mặt cho bạn thân của mình, dùng một tay túm tóc cô gái kia đập đầu người ta xuống bàn làm việc. Anh ấy cũng từng thấy cô vác gậy, kéo tới cửa bên môi giới lừa đảo, muốn đập phá văn phòng bọn người đó. Người phụ nữ này đánh đấm dữ dằn lắm, còn lâu cô mới bị thiệt.
“Được rồi.” Đồ Minh cười gượng, hỏi Luke tiếp: “Anh có yêu cầu cao về nhân viên như thế, tại sao chưa từng đánh giá thấp hiệu suất công việc của cô ấy?” Đồ Minh xem bảng hiệu suất công việc của Lư Mễ, chưa từng đạt hơn điểm A nhưng cũng không tệ.
“Trông cô ấy không đáng tin thế thôi chứ làm việc đâu ra đấy.”
“Tôi tán đồng.”
Chẳng qua Đồ Minh cảm thấy người như Lư Mễ rất khó được đối xử công bằng ở xã hội này. Anh tự xưng mình là một người công bằng, ấn tượng về Lư Mễ cũng dao động giữ tốt và xấu. Dao động thật. Lư Mễ làm việc đáng tin nhưng mở miệng ra là gây rắc rối, hành động không giống người bình thường, đúng chuẩn một quý cô vô tư sống cho qua ngày.
Từ trước đến nay mọi người luôn ca ngợi phụ nữ giúp chồng dạy con, hiền lương thục đức, còn khác người như Lư Mễ không biết đã phải chịu bao nhiêu chê trách. Nhưng bạn ngẫm nghĩ mà xem, cô sống tự do tự tại trong thế giới riêng bằng cách thức riêng của mình, cô phá đám chuyện của người khác à?
“Nếu anh thấy cô ấy có vấn đề thì cứ dạy dỗ cô ấy. Dù sao cô ấy mặt dày, cũng không thù dai.” Luke mách nước cho Đồ Minh: “Nếu cô ấy chống đối anh thì anh đừng để bụng. Cô ấy không dùng mưu hèn kế bẩn gì được đâu, có lúc còn hơi ngốc.”
“Anh dẫn dắt đội nhóm giỏi như thế, tại sao không chỉ dẫn cô ấy trở thành nhân viên tốt có hành vi đúng chuẩn mực?” Đột nhiên Đồ Minh hỏi một câu.
...
Luke hừ một tiếng, không trả lời. Có lẽ là mỗi người có một điểm yếu lòng riêng, nhưng anh ấy cũng rất vui khi thấy Lư Mễ ăn phải trái đắng. Ngày nào cô cũng y như ngựa hoang, nếu có người có thể thuần hóa cô thì quả là chuyện tốt.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lư Mễ ôm máy tính gõ cửa đi vào phòng của Đồ Minh: “Anh đại, bên phòng nhân sự nhờ chúng ta cân đối thời gian với giảng viên để đối chiếu chương trình học.”
“Làm offline đi. Mấy ngày nay anh ấy ở Bắc Kinh, tôi gọi cho anh ấy hẹn giờ rồi chúng ta cùng đi.”
“Bây giờ luôn sao?”
“Đúng vậy.”
“Được được được.” Lư Mễ nghe anh bảo sắp đi gặp người đàn ông cá tính thì có chút hào hứng không che giấu được. Cô ra khỏi văn phòng của Đồ Minh thì nhắn tin cho Thượng Chi Đào: “Chị đi xem mắt giúp em nha.”
Diêu Lộ An rất kỳ lạ. Rõ ràng anh ấy là người Bắc Kinh, có nhà mà lại ở khách sạn quanh năm suốt tháng, chỉ với lý do là: Không phải tự mình quét dọn, ăn uống thuận tiện.
Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh anh ấy, Lư Mễ đã cảm thấy người đàn ông này rất cá tính, sau khi nhìn thấy đồ đạc được bày biện trong phòng anh ta, một dãy thiết bị quay phim chụp ảnh, cô lại thấy anh ta quả là một tay chơi.
Lúc Diêu Lộ An và Đồ Minh ôn chuyện cũ, cô đứng lên nghiên cứu kính thiên văn Celestron của anh ta, thứ này được trang trí ở khách sạn thật sự rất hiếm lạ.
“Trạm tiếp theo ở đâu? Bao giờ đi?” Đồ Minh hỏi Diêu Lộ An.
“Nam Phi. Yên tâm, tham gia buổi tọa đàm của các cậu xong mới đi.” Diêu Lộ An ngồi ở sofa, đặt tay trên tay vịn ghế, tư thế thoải mái trái ngược rõ ràng với vẻ trang trọng của Đồ Minh.
“Vậy thì cảm ơn anh.” Đồ Minh nói với Lucy - đồng nghiệp bên bộ phận HR: “Bây giờ có thể tóm tắt qua nội dung không?”
“Được.”
Diêu Lộ An gửi bản nháp của mình vào trong nhóm chat: “Xem trước rồi đối chiếu nhé?” Anh ta đảo mắt qua Lư Mễ đang ngồi xếp bằng dưới đất nghiên cứu máy ảnh, nói với Đồ Minh: “Lumi cũng là người trong giới à?”
Đồ Minh lắc đầu: “Tôi không biết sở thích cá nhân của cô ấy, không thân thiết lắm.”
“Dẫn dắt đội nhóm cũng có thể khép mình thế à?” Diêu Lộ An trêu anh, đi tới trước mặt Lư Mễ rồi ngồi xuống: “Thế nào? Trông thích mắt không?”
“Rất tốt, rất tốt.” Lư Mễ giơ máy ảnh lên quay về phía Diêu Lộ An, hỏi ý kiến anh ta: “Chụp một tấm nhé?”
Diêu Lộ An nhướng mày lên: “Được chứ.”
Lư Mễ chụp một tấm, sau đó đưa cho Diêu Lộ An xem: “Thế nào? Có đạt tiêu chuẩn không?”
Diêu Lộ An đến gần, bố cục, ánh sáng đều rất tốt, khiếu thẩm mỹ quá đạt tiêu chuẩn ấy chứ, anh ta hỏi cô: “Cô từng học mỹ thuật sao?”
“Biết một chút.”
“Còn học gì nữa không?”
Lư Mễ xòe tay ra, tạo dáng gảy dây đàn: “Đàn tranh. Tôi bị bố mẹ ép học, ông bà bô bảo là không có tí tài nghệ nào thì tới dịp năm mới sẽ không biết chúc Tết.”
Diêu Lộ An nghe vậy thì bật cười, quay sang nói với Đồ Minh: “Cái này khó lắm hả?” Ý là tìm hiểu sở trường của nhân viên khó lắm sao? Có đôi lúc Diêu Lộ An không hiểu nổi với cái tính của Đồ Minh, anh dẫn dắt đội nhóm thế nào được? Có lẽ anh sẽ không bao giờ có một nhân viên giãi bày tâm tư với anh đâu, vì anh chẳng quan tâm tới mấy chuyện này .
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
HR Lucy xem qua nội dung một lượt rồi thảo luận với Diêu Lộ An. Lư Mễ ngồi bên cạnh lặng nhé, lén nhắn cho Thượng Chi Đào: [Người đàn ông này được lắm đấy, chờ chị đánh anh ta ngất xỉu rồi đưa lên giường em.]
[Đừng, đưa cho chị Lư Tình trước đi!]
[Cũng được.]
Đồ Minh thấy rõ cô không tập trung. Anh ném một que diêm lên đầu cô, động tác giống hệt như thầy giáo chủ nhiệm cấp hai ném phấn từ trên bục giảng xuống dưới lớp. Cô ngồi thẳng dậy nghe giảng ngay lập tức. Cô không chỉ nghe giảng mà còn giả vờ giả vịt giơ tay đặt câu hỏi: “Chỗ này có thể thêm tiêu chuẩn đánh giá ngay lúc đó vào không? Hiểu tiêu chuẩn mới có phương hướng.”
“Rất tốt, có thể thêm.” Diêu Lộ An khen cô.
Cô nhướng mày với Đồ Minh, trông hơi đắc ý. Đồ Minh giả bộ không thấy trò khôn vặt của cô, sợ cô vểnh đuôi lên luôn.
...
Lư Mễ làm quen với một cô gái trong hoạt động.
Cô gái đó khá trẻ, mặc một bộ Âu phục, trông rất trang trọng và tháo vát. Cô ấy thấy bảng tên trên ngực Lư Mẽ thì hỏi cô: “Cô làm việc ở Lăng Mỹ hả?”
“Ừ, sao thế?”
“Công ty cô có một quản lý cấp cao mới tên là Đồ Minh đúng không?”
Vốn dĩ Lư Mễ hơi mất tập trung nhưng nghe thấy hai chữ “Đồ Minh” thì vểnh tai lên: “Đúng vậy, sao thế? Cô quen anh ấy hả?”
“Đó là sếp cũ của tôi.” Cô gái trả lời, cười với Lư Mễ: “Tôi cũng làm tiếp thị.”
Lư Mễ nổi hứng thú, vỗ ghế bên cạnh: “Ngồi đi, còn lâu hoạt động mới kết thúc, tán gẫu tí.”
“Được.” Cô gái ngồi bên cạnh cô, nhìn bảng tên của cô: “Cô là Lumi hả?”
“Ừ ừ, cô tên gì?”
“Tôi là Ô Mông, trước kia Will là cấp trên của tôi, dẫn dắt tôi hơn ba năm.”
“Thế thì trùng hợp quá. Tôi hỏi tí nhé, hồi ở công ty cũ Will cũng kiểm tra chấm công sao?” Nhắc tới Đồ Minh, Lư Mễ nghĩ đến hai chữ “chấm công” đầu tiên, cứ như anh chẳng có gì tốt đẹp cả.
“Kiểm tra chấm công?”
“Đúng vậy, xem nhân viên mấy giờ vào làm ấy.”
“Không... Will rất tốt với cấp dưới, ai cũng nói đi theo Will sẽ có cơm ăn.”
?
Trên đầu Lư Mễ hiện đầy dấu chấm hỏi, mới mấy hôm trước cô phải thay đổi cách nhìn khác về Will mà giờ đột nhiên “cách nhìn” đó lại thay đổi tiếp rồi. Cô nhớ tới lúc anh dùng cái vẻ “miệng thơn thớt dạ ớt ngâm” nói với cô rằng từ từ tiếp xúc, lúc hai người hóa giải hiểu lầm, lúc anh đánh nhau giúp cô muốn cô làm người đàng hoàng, thế mà anh lại chỉ săm soi chấm công của mỗi mình cô thôi!
“Không kiểm tra chấm công thật sao? Còn rất tốt với cấp dưới nữa?”
“Đúng vậy. Will ở Lăng Mỹ thế nào? Vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt. Thuận buồm xuôi gió, đối xử tốt với cấp dưới.”
Hai người trò chuyện câu được câu không, toàn nói về Will và công việc. Tới lúc cuối, Ô Mông coi Lư Mễ như bạn bè, nói với cô: “Bọn tôi đều cảm thấy người như Will thì chắc chắn gia đình sẽ rất hạnh phúc, nhưng có một hôm tôi nghe đồng nghiệp nói anh ấy ly hôn rồi.”
Ly hôn?
Chậc chậc.
Lúc gặp lại Đồ Minh, cô thấy sự chín chắn lão luyện của anh trước đó đúng ra phải là sự đáng thương của một người đàn ông từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ mới phải. Cô nhìn anh lâu hơn một chút nên bị Đồ Minh đang nghe báo cáo bắt quả tang. Đồ Minh cảm thấy ánh mắt của Lư Mễ rất quái lạ, cứ như đang nhìn một con chó chết chủ vậy, còn có đôi chút đồng cảm nữa.
Thật lạ quá.
Hai người chạm mắt nhau, Lư Mễ không tránh né mà cười với anh.
Đồ Minh hơi hoảng hốt. Anh có thể coi là một người từng thấy được rất nhiều mặt của xã hội, trải qua rất nhiều chuyện nhưng trước giờ anh chưa từng thấy người phụ nữ nào có nhiều điểm kỳ lạ như Lư Mễ.
Anh hỏi cô qua điện thoại: [Có chuyện gì?]
[Không.]
[Nhìn chằm chằm người khác thế có lịch sự không hả?]
[Ngài không nhìn tôi sao ngài biết tôi đang nhìn ngài?]
Đồ Minh không biết trả lời thế nào, nghĩ một lúc mới gõ chữ: [Có chuyện gì thì nói thẳng, hành vi của cô rất kỳ cục.]
[Anh đại này, ngài muốn đi xem mắt không? Tôi có một người chị gái, năm nay ba mươi tuổi, vừa ly hôn. Chị ấy rất xinh đẹp, công việc ổn định.]
[?]
[Không phải ngài ly hôn rồi sao?]
Cuối cùng Đồ Minh cũng hiểu ánh mắt của Lư Mễ có ý gì rồi.
[Không cần, cảm ơn.]
[Không cần thật hả?]
[Thật sự không cần.]
[Vậy thì thôi.]
Đương nhiên Đồ Minh biết thế giới này rất tròn, lời bóng gió sẽ bị lan truyền rất nhanh. Nhưng anh ly hôn khá là kín tiếng, anh cũng tự nhận mình ly hôn công khai, ngay thẳng, không có gì đáng mất mặt cả. Anh bỏ điện thoại qua một bên rồi tiếp tục họp, vừa ngước lên lại thấy ánh mắt sáng quắc của Lư Mễ, nó hệt như một con sói đói phát hiện ra đồ ăn, thậm chí còn lóe lên màu xanh lục.
“Chú ý ánh mắt của cô đi.” Sau khi kết thúc một vòng thảo luận, Luke bắt gặp ánh mắt cực kỳ suồng sã của Lư Mễ bèn nhắc nhở cô: “Cô đừng gây sự.”
“Tôi muốn sống hòa hợp với sếp của tôi thôi.”
“Cô chỉ muốn kiểm tra sự quyến rũ gần như bằng không của mình thì có.” Luke cười nhạo: “Vểnh đuôi càng cao thì đến lúc biết sợ sẽ phải kẹp đuôi lại càng chặt đấy. Đừng để bản thân quá thảm hại.”
“Tôi sợ gì chứ?”
Luke trề môi, nhướng mày với cô. Chắc chắn Lư Mễ không biết Will cũng là một người dữ dằn. Will không dữ dằn ở chỗ trợn mắt hung tợn với người khác mà là thần thái của anh. Đã nhiều năm rồi Luke chưa từng gặp ai chính trực như thế. Vẻ chính trực thực thụ khiến người ta kính nể, cũng khiến người ta sợ hãi.
Lư Mễ hừ một tiếng. Cô chỉ thấy tức, nếu từ trước đến nay Đồ Minh chưa bao giờ theo dõi chấm công, tại sao bây giờ lại muốn theo dõi cô? Hôm đó hai người họ nói chuyện với nhau, anh chân thành cỡ nào, làm cô cảm động suýt thì kết nghĩa huynh đệ với anh. Ai mà ngờ đó chỉ là thủ đoạn mua chuộc nhân viên của anh chứ.
Đồ Minh biết Lư Mễ lại muốn giở trò.
Cô nhân viên này không giống người khác, cô không nhớ quả ngọt cũng chẳng nhớ đòn, bản thân thích làm gì thì làm đấy.
Anh cảm thấy cô rất hài. Sau khi tan họp, anh đi ra ngoài, Lư Mễ đi bên cạnh anh, nói nhỏ: “Chị tôi ấy, thực sự rất đẹp.”
“Không cần, cảm ơn.”
Những đồng nghiệp khác quay lại nhìn hai bọn họ, cứ thấy hai người có gì đó là lạ. Nhất là Lư Mễ, cô như tóm được thóp của Đồ Minh vậy.
Daisy lén lút hỏi Lư Mễ: “Có drama gì à?”
“Không.” Lư Mễ cũng có giới hạn, không thể tám chuyện bằng chuyện buồn của người khác. Nhưng cô lại lén nói với Thượng Chi Đào: “Anh ta ly hôn rồi, thật sự không ngờ được, anh ta bình tĩnh quá trời! Nghĩ kỹ lại thì người đàn ông này khá được đấy!”
“Lúc sáng anh ấy tóm chị chấm công, chị nói anh ấy là đồ con rùa.”
“Chị buột miệng nói mà em cũng tin.”
“Trêu chị thôi. Có phải chị đang có ý đồ xấu gì không?”
Đôi mắt Lư Mễ lóe sáng.
“Chị đang cân nhắc, nếu không đánh lại được thì mình hòa nhập.”
“Hòa nhập thế nào?”
“Gặp nhau trên giường thôi!”
Lại nói linh tinh nữa rồi!
Đồ Minh nghe thấy Lư Mễ cười khì khì rồi nói với anh: “Anh đại, tôi gọi ngài, ngài đáp lại một tiếng nha.” Người uống say bị nói đớt, còn có chút hưng phấn khó kiềm chế được: “Tôi thật lòng cảm ơn ngài, ngài nói gì đi chứ? Người giả à?”
“Sao lại là người giả được!” Cô gái kia cầm điện thoại nói với Đồ Minh: “Ngài mau nói một câu đi, bọn tôi không chống đỡ nổi nữa rồi! Chơi hăng quá ấy mà!”
Đồ Minh “Ừ” một tiếng, trong loa lại truyền tới tiếng cười của Lư Mễ: “Sếp tôi đánh đấm cừ lắm.”
“Cô uống say rồi à?”
“Ối ối ối! Sếp tôi thật nè!” Lư Mễ nói với người bên cạnh rồi quay sang điện thoại: “Cảm ơn ngài nhé... Không ngờ bình thường ngài ỉu xìu như quả cà mà đánh nhau cừ thế. Sau này ngài chính là huynh đệ của tôi! Đồ huynh ở trên...”
“Thời buổi nào rồi còn xưng huynh gọi đệ bừa bãi với người khác thế hả?” Đồ Minh cố gắng chỉ dạy một người say xỉn, kết quả người kia cực kỳ hùng hồn: “Đã là chân tình thì lúc nào cũng không lỗi thời! Nói chung là...”
“Ngài là huynh đệ của tôi!”
Cúp máy luôn.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, chưa một ai xưng huynh gọi đệ với Đồ Minh bao giờ. Anh cảm thấy tình nghĩa giang hồ mong manh kỳ cục ấy rất buồn cười, không ngờ đời này anh lại đụng phải chuyện đó.
Anh gọi lại, có người nghe máy, có người la “này này này”, người kia nói: “Ân nhân của Lư Mễ, sao thế?”
“Các cô sẽ đưa cô ấy về nhà sao?”
“Chứ không thì sao!”
“Cô tên là gì?”
“Vãi, anh không tin bọn tôi? Đợi chút!” Cô gái kia cúp máy, một lúc sau gửi mấy dãy số cho anh: [Gọi từng cái một đi, đều là số thật. Tôi là Trương Hiểu, chị em của cô ấy.]
Đồ Minh gọi cho một người trong số đó thật, người khác nghe máy, bên kia vẫn rất ồn ào, Đồ Minh cúp máy.
Đây là lần đầu tiên anh thấy mấy cô gái uống với nhau thành thế này. Cô nàng cấp dưới này của anh đúng là một người đặc biệt. Cô như thế này không chịu thiệt mới lạ.
“Đưa cô ấy về tới nhà thì nhắn tin cho tôi, nếu trong vòng một tiếng mà không về nhà thì tôi sẽ báo công an.” Đồ Minh hù dọa Trương Hiểu – người tỉnh táo hơn những người khác một chút: “Một tiếng thôi đấy.”
“Vãi cả chưởng!” Trương Hiểu cầm điện thoại chửi bậy, nói với người khác: “Đừng quậy nữa! Mau đưa Lư Mễ về nhà! Ân nhân cứu mạng của cô ấy nói trong một tiếng không về đến nhà sẽ báo công an! Mau lên đi!” Người uống rượu đầu óc không nhanh nhạy lắm, không còn hơi sức để nghĩ lời uy hiếp của Đồ Minh có hợp lý hay không.
Cô ấy hoang mang luống cuống, nhếch nhác không thôi đưa Lư Mễ về nhà, kết bạn với Đồ Minh rồi gửi ảnh cho anh: “Đưa về rồi nhá!”
“Ảnh không được. Quay video, đồng thời nói: Sau này Lumi đừng uống rượu nữa, cực kỳ khó coi, y như con chó hoang.”
...
Trương Hiểu và mấy người khác nhìn nhau, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không nói rõ được: “Có quay không?”
“Quay! Quay xong là chúng ta có thể đi!”
Họ quay xong rồi gửi cho Đồ Minh.
Đồ Minh mở ra xem, còn nói: [Cô tên là Trương Hiểu đúng không? Cô ở lại chăm sóc cô ấy, cứ cách một tiếng báo bình an với tôi.]
[Anh nói gì? Anh bị khùng à?] Trương Hiểu sốt ruột lắm rồi, cái gì vậy trời, sao người này càn rỡ quá vậy!
[Cô ấy và các cô đi uống rượu cùng nhau, nếu tối nay cô ấy bị làm sao thì tất cả các cô đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Có ở lại chăm sóc cô ấy hay không, các cô tự xem mà làm.] Đồ Minh thong thả gõ chữ, anh đoán đám bạn ngốc nghếch của Lư Mễ không có gan bỏ mặc cô rồi đi về, cũng phải để bọn họ biết bọn họ chơi bời điên cuồng uống rượu bét nhè như thế tiềm ẩn nguy hiểm lớn cỡ nào.
[Điều luật nào nói thế?]
[Tự tìm kiếm đi.]
Đồ Minh bỏ điện thoại xuống, nói một câu “Ngu ngốc” cực kỳ hiếm có. Đồ Minh lôi chiêu để trị học sinh ra ngoài uống rượu hát hò vào nửa đêm hồi trước ra, năm đó anh làm thế một lần, rất lâu sau đám học sinh không dám ra ngoài.
Trương Hiểu bị Đồ Minh ép báo cáo bình an suốt một đêm, đến hửng sáng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nằm trên giường Lư Mễ chìm vào giấc ngủ. Khi cô ấy mở mắt ra, nhìn thấy Lư Mễ vẫn yên ổn thì suýt bật khóc: “Bà cố nội của tôi ơi, ân nhân cứu mạng của bà không phải người. Nếu sau này bà uống rượu say rồi tìm anh ta thì chắc chắn bọn tôi sẽ không đi uống rượu với bà nữa...”
“Nói gì thế?” Lư Mễ kêu oan thay Đồ Minh: “Sao bà lại nói người ta không phải người? Người ta là một người đàng hoàng, cao hơn một mét tám đấy! Có tinh thần nghĩa hiệp,lại giỏi võ!”
...
Trương Hiểu không thể cãi lại, chỉ đành ném điện thoại cho cô: “Tự xem đi!”
Lư Mễ cầm điện thoại Trương Hiểu, dựa vào đầu giường đọc cuộc trò chuyện của Trương Hiểu và Đồ Minh. Nào là uống say giống như con chó hoang, như con ruồi, như chuột chạy qua đường, như con gián, cả một đêm Đồ Minh thay đổi đủ loài bắt Trương Hiểu quay video báo bình an. Anh giỏi thật đấy! Giáo dục bọn họ cai rượu đây mà!
Lư Mễ cười chảy cả nước mắt, đau cả bụng, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cười chết mất, cười chết mất thôi... Thầy Đồ hài quá đi... Sao anh ta lại xấu tính thế chứ...”
Trương Hiểu bị Lư Mễ chọc tức, ấn trán cô: “Ân nhân cứu mạng của bà khó chọc quá! Tình bạn nhậu của chúng ta kết thúc từ đây, sau này bà uống trà đi!” Cô ấy đẩy cửa đi mất.
Lư Mễ cười xong mới nhớ ra Đồ Minh theo dõi người khác báo bình an, vậy là anh cũng không ngủ ngon. Xưa giờ anh luôn tâng bốc bản thân ngủ nghỉ có quy luật, sinh hoạt lành mạnh mà giờ lại bận lòng cả đêm vì một nhân viên làm anh chướng mắt mỗi ngày. Nghĩ thế, cô hơi cảm động. Ngẫm nghĩ cẩn thận lại, cô mới thấy lòng biết ơn của mình với Đồ Minh tăng thêm một nấc, biến thành kính trọng nhân cách của anh.
Từ nhỏ Lư Mễ đã không giữ được chuyện gì trong lòng, nếu có phiền não gì, chắc chắn cô sẽ điên cuồng, chơi bời ầm ĩ một trận, hoàn toàn không có chuyện lặng lẽ tiêu hóa chuyện gì đó. Cô và Trương Kình đánh nhau, chuyện này khiến cô không vui, cô đi uống rượu với các chị em thế là chuyện không vui bay biến. Nhưng tối hôm qua cô không giữ chừng mực, uống nhiều quá rồi.
Uống say là bắt đầu gây chuyện, tuyên bố mình có người anh em mới, người anh em này là sếp của cô, tuy là cấp trên nhưng đánh nhau giúp cấp dưới không qua loa chút nào, là một người đàn ông tốt. Mọi người không tin, Lư Mễ đòi chứng minh.
Cô mở điện thoại lên muốn tìm số của Đồ Minh nhưng mắt hoa, không nhìn rõ bèn đưa điện thoại cho Trương Hiểu. Bạn bè của Lư Mễ đều thích hóng chuyện, Trương Hiểu cũng thế, cô ấy lưu số điện thoại vào máy mình rồi gọi.
Kết quả là biểu diễn một màn khôi hài như trên.
Lư Mễ rửa mặt sạch sẽ, hãm một bình trà rồi uống. Mùi rượu trên người bay đi hết, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, xong đâu đấy cô mới nhắn tin cho Đồ Minh: [Anh đại, xin lỗi ngài vì chuyện hôm qua nhé. Tôi không khống chế được nên quá chén, ngài đừng chấp nhặt với tôi. Tôi không đi uống thường xuyên đâu, cũng không thường xuyên say xỉn, hiếm lắm mới có một lần để ngài chê cười thế này.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đồ Minh không nhắn lại cho cô. Nguyên nhân là ít nhiều gì Đồ Minh cũng hiểu Lư Mễ được một chút, nếu anh nhắn lại thì chắc chắn cô sẽ y như súng máy, xả hết đạn mới chịu ngừng. Đồ Minh nghĩ đến dáng vẻ nói nhiều của cô thì hơi đau đầu.
Anh bèn giả mù.
Lư Mễ đợi nửa ngày trời cũng không thấy Đồ Minh trả lời, thầm nghĩ lần này mình tiêu đời rồi, chỉ cách bị đuổi việc một bước nhảy nữa thôi.
Lúc gặp lại Đồ Minh, cô như biến thành người khác, hết mực cung kính với anh.
Đồ Minh mắng cô thì cô nghe, anh mắng xong, cô còn hỏi: “Chỉ có thế thôi hả? Không còn gì nữa ư? Ngài cứ nói nhiều vào, chắc chắn tôi sẽ chú ý.”
Có lúc cô còn nói: “Anh đại, ngài nói đúng lắm, chắc chắn tôi sẽ thay đổi triệt để, làm người một lần nữa. Chăm chỉ học tập, cố gắng làm việc.”
“Anh đại, tôi biết ngài nói tôi chỉ vì muốn tốt cho tôi, tôi nhớ hết, cũng ghi vào sổ rồi. Mọi lúc mọi nơi tôi đều sẽ nhắc nhở bản thân phải làm một người tốt đứng đắn ngay thẳng.”
Mỗi lần như thế, Đồ Minh đều thấy đau đầu. Có một hôm họp xong, anh hỏi Luke: “Hóa ra anh từng quản lý phòng tiếp thị, Lumi của phòng chúng ta vẫn luôn như thế à?”
“Như nào?” Luke hỏi anh.
“Nói nhiều, hành vi kỳ cục, có phong thái người trong giang hồ, giống như...” Đồ Minh không tìm ra từ ngữ nào để miêu tả điệu bộ của Lư Mễ. Anh cũng không giỏi cách dùng từ có nghĩa xấu để miêu tả người khác.
Anh không giỏi nhưng Luke giỏi, anh ấy thấy Đồ Minh khựng lại thì tiếp lời: “Giống như bị khùng đúng không?”
Đồ Minh thấy rất đúng nên gật đầu.
“Cô ấy vẫn luôn khùng thế đấy, anh không cần để ý đến cô ấy.” Luke rất hiểu Lư Mễ, miệng và đầu óc của cô không bị cơ thể cô khống chế, cô có làm chuyện gì cũng không thấy lạ: “Cô ấy rước phiền phức cho anh à?” Luke hỏi: “Đợt trước anh đánh nhau giúp cô ấy?”
“Bạn trai cũ của cô ấy quấy rầy cô ấy.”
“Cái tên xăm trổ tóc bện thừng á?”
“Anh biết à?”
“Từng gặp một lần.” Luke nói với anh: “Dù anh không ra tay thì với sức chiến đấu của Lư Mễ, một chọi hai với bọn họ cũng không khó.”
?
Đồ Minh không biết câu đó có nghĩa gì, Luke lại cười: “Quen thân nhau hơn anh sẽ biết anh ra tay có khi còn hạn chế sự phát huy của cô ấy.”
Luke từng thấy Lư Mễ đánh nhau, ở ngay chỗ làm việc, cô ra mặt cho bạn thân của mình, dùng một tay túm tóc cô gái kia đập đầu người ta xuống bàn làm việc. Anh ấy cũng từng thấy cô vác gậy, kéo tới cửa bên môi giới lừa đảo, muốn đập phá văn phòng bọn người đó. Người phụ nữ này đánh đấm dữ dằn lắm, còn lâu cô mới bị thiệt.
“Được rồi.” Đồ Minh cười gượng, hỏi Luke tiếp: “Anh có yêu cầu cao về nhân viên như thế, tại sao chưa từng đánh giá thấp hiệu suất công việc của cô ấy?” Đồ Minh xem bảng hiệu suất công việc của Lư Mễ, chưa từng đạt hơn điểm A nhưng cũng không tệ.
“Trông cô ấy không đáng tin thế thôi chứ làm việc đâu ra đấy.”
“Tôi tán đồng.”
Chẳng qua Đồ Minh cảm thấy người như Lư Mễ rất khó được đối xử công bằng ở xã hội này. Anh tự xưng mình là một người công bằng, ấn tượng về Lư Mễ cũng dao động giữ tốt và xấu. Dao động thật. Lư Mễ làm việc đáng tin nhưng mở miệng ra là gây rắc rối, hành động không giống người bình thường, đúng chuẩn một quý cô vô tư sống cho qua ngày.
Từ trước đến nay mọi người luôn ca ngợi phụ nữ giúp chồng dạy con, hiền lương thục đức, còn khác người như Lư Mễ không biết đã phải chịu bao nhiêu chê trách. Nhưng bạn ngẫm nghĩ mà xem, cô sống tự do tự tại trong thế giới riêng bằng cách thức riêng của mình, cô phá đám chuyện của người khác à?
“Nếu anh thấy cô ấy có vấn đề thì cứ dạy dỗ cô ấy. Dù sao cô ấy mặt dày, cũng không thù dai.” Luke mách nước cho Đồ Minh: “Nếu cô ấy chống đối anh thì anh đừng để bụng. Cô ấy không dùng mưu hèn kế bẩn gì được đâu, có lúc còn hơi ngốc.”
“Anh dẫn dắt đội nhóm giỏi như thế, tại sao không chỉ dẫn cô ấy trở thành nhân viên tốt có hành vi đúng chuẩn mực?” Đột nhiên Đồ Minh hỏi một câu.
...
Luke hừ một tiếng, không trả lời. Có lẽ là mỗi người có một điểm yếu lòng riêng, nhưng anh ấy cũng rất vui khi thấy Lư Mễ ăn phải trái đắng. Ngày nào cô cũng y như ngựa hoang, nếu có người có thể thuần hóa cô thì quả là chuyện tốt.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lư Mễ ôm máy tính gõ cửa đi vào phòng của Đồ Minh: “Anh đại, bên phòng nhân sự nhờ chúng ta cân đối thời gian với giảng viên để đối chiếu chương trình học.”
“Làm offline đi. Mấy ngày nay anh ấy ở Bắc Kinh, tôi gọi cho anh ấy hẹn giờ rồi chúng ta cùng đi.”
“Bây giờ luôn sao?”
“Đúng vậy.”
“Được được được.” Lư Mễ nghe anh bảo sắp đi gặp người đàn ông cá tính thì có chút hào hứng không che giấu được. Cô ra khỏi văn phòng của Đồ Minh thì nhắn tin cho Thượng Chi Đào: “Chị đi xem mắt giúp em nha.”
Diêu Lộ An rất kỳ lạ. Rõ ràng anh ấy là người Bắc Kinh, có nhà mà lại ở khách sạn quanh năm suốt tháng, chỉ với lý do là: Không phải tự mình quét dọn, ăn uống thuận tiện.
Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh anh ấy, Lư Mễ đã cảm thấy người đàn ông này rất cá tính, sau khi nhìn thấy đồ đạc được bày biện trong phòng anh ta, một dãy thiết bị quay phim chụp ảnh, cô lại thấy anh ta quả là một tay chơi.
Lúc Diêu Lộ An và Đồ Minh ôn chuyện cũ, cô đứng lên nghiên cứu kính thiên văn Celestron của anh ta, thứ này được trang trí ở khách sạn thật sự rất hiếm lạ.
“Trạm tiếp theo ở đâu? Bao giờ đi?” Đồ Minh hỏi Diêu Lộ An.
“Nam Phi. Yên tâm, tham gia buổi tọa đàm của các cậu xong mới đi.” Diêu Lộ An ngồi ở sofa, đặt tay trên tay vịn ghế, tư thế thoải mái trái ngược rõ ràng với vẻ trang trọng của Đồ Minh.
“Vậy thì cảm ơn anh.” Đồ Minh nói với Lucy - đồng nghiệp bên bộ phận HR: “Bây giờ có thể tóm tắt qua nội dung không?”
“Được.”
Diêu Lộ An gửi bản nháp của mình vào trong nhóm chat: “Xem trước rồi đối chiếu nhé?” Anh ta đảo mắt qua Lư Mễ đang ngồi xếp bằng dưới đất nghiên cứu máy ảnh, nói với Đồ Minh: “Lumi cũng là người trong giới à?”
Đồ Minh lắc đầu: “Tôi không biết sở thích cá nhân của cô ấy, không thân thiết lắm.”
“Dẫn dắt đội nhóm cũng có thể khép mình thế à?” Diêu Lộ An trêu anh, đi tới trước mặt Lư Mễ rồi ngồi xuống: “Thế nào? Trông thích mắt không?”
“Rất tốt, rất tốt.” Lư Mễ giơ máy ảnh lên quay về phía Diêu Lộ An, hỏi ý kiến anh ta: “Chụp một tấm nhé?”
Diêu Lộ An nhướng mày lên: “Được chứ.”
Lư Mễ chụp một tấm, sau đó đưa cho Diêu Lộ An xem: “Thế nào? Có đạt tiêu chuẩn không?”
Diêu Lộ An đến gần, bố cục, ánh sáng đều rất tốt, khiếu thẩm mỹ quá đạt tiêu chuẩn ấy chứ, anh ta hỏi cô: “Cô từng học mỹ thuật sao?”
“Biết một chút.”
“Còn học gì nữa không?”
Lư Mễ xòe tay ra, tạo dáng gảy dây đàn: “Đàn tranh. Tôi bị bố mẹ ép học, ông bà bô bảo là không có tí tài nghệ nào thì tới dịp năm mới sẽ không biết chúc Tết.”
Diêu Lộ An nghe vậy thì bật cười, quay sang nói với Đồ Minh: “Cái này khó lắm hả?” Ý là tìm hiểu sở trường của nhân viên khó lắm sao? Có đôi lúc Diêu Lộ An không hiểu nổi với cái tính của Đồ Minh, anh dẫn dắt đội nhóm thế nào được? Có lẽ anh sẽ không bao giờ có một nhân viên giãi bày tâm tư với anh đâu, vì anh chẳng quan tâm tới mấy chuyện này .
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
HR Lucy xem qua nội dung một lượt rồi thảo luận với Diêu Lộ An. Lư Mễ ngồi bên cạnh lặng nhé, lén nhắn cho Thượng Chi Đào: [Người đàn ông này được lắm đấy, chờ chị đánh anh ta ngất xỉu rồi đưa lên giường em.]
[Đừng, đưa cho chị Lư Tình trước đi!]
[Cũng được.]
Đồ Minh thấy rõ cô không tập trung. Anh ném một que diêm lên đầu cô, động tác giống hệt như thầy giáo chủ nhiệm cấp hai ném phấn từ trên bục giảng xuống dưới lớp. Cô ngồi thẳng dậy nghe giảng ngay lập tức. Cô không chỉ nghe giảng mà còn giả vờ giả vịt giơ tay đặt câu hỏi: “Chỗ này có thể thêm tiêu chuẩn đánh giá ngay lúc đó vào không? Hiểu tiêu chuẩn mới có phương hướng.”
“Rất tốt, có thể thêm.” Diêu Lộ An khen cô.
Cô nhướng mày với Đồ Minh, trông hơi đắc ý. Đồ Minh giả bộ không thấy trò khôn vặt của cô, sợ cô vểnh đuôi lên luôn.
...
Lư Mễ làm quen với một cô gái trong hoạt động.
Cô gái đó khá trẻ, mặc một bộ Âu phục, trông rất trang trọng và tháo vát. Cô ấy thấy bảng tên trên ngực Lư Mẽ thì hỏi cô: “Cô làm việc ở Lăng Mỹ hả?”
“Ừ, sao thế?”
“Công ty cô có một quản lý cấp cao mới tên là Đồ Minh đúng không?”
Vốn dĩ Lư Mễ hơi mất tập trung nhưng nghe thấy hai chữ “Đồ Minh” thì vểnh tai lên: “Đúng vậy, sao thế? Cô quen anh ấy hả?”
“Đó là sếp cũ của tôi.” Cô gái trả lời, cười với Lư Mễ: “Tôi cũng làm tiếp thị.”
Lư Mễ nổi hứng thú, vỗ ghế bên cạnh: “Ngồi đi, còn lâu hoạt động mới kết thúc, tán gẫu tí.”
“Được.” Cô gái ngồi bên cạnh cô, nhìn bảng tên của cô: “Cô là Lumi hả?”
“Ừ ừ, cô tên gì?”
“Tôi là Ô Mông, trước kia Will là cấp trên của tôi, dẫn dắt tôi hơn ba năm.”
“Thế thì trùng hợp quá. Tôi hỏi tí nhé, hồi ở công ty cũ Will cũng kiểm tra chấm công sao?” Nhắc tới Đồ Minh, Lư Mễ nghĩ đến hai chữ “chấm công” đầu tiên, cứ như anh chẳng có gì tốt đẹp cả.
“Kiểm tra chấm công?”
“Đúng vậy, xem nhân viên mấy giờ vào làm ấy.”
“Không... Will rất tốt với cấp dưới, ai cũng nói đi theo Will sẽ có cơm ăn.”
?
Trên đầu Lư Mễ hiện đầy dấu chấm hỏi, mới mấy hôm trước cô phải thay đổi cách nhìn khác về Will mà giờ đột nhiên “cách nhìn” đó lại thay đổi tiếp rồi. Cô nhớ tới lúc anh dùng cái vẻ “miệng thơn thớt dạ ớt ngâm” nói với cô rằng từ từ tiếp xúc, lúc hai người hóa giải hiểu lầm, lúc anh đánh nhau giúp cô muốn cô làm người đàng hoàng, thế mà anh lại chỉ săm soi chấm công của mỗi mình cô thôi!
“Không kiểm tra chấm công thật sao? Còn rất tốt với cấp dưới nữa?”
“Đúng vậy. Will ở Lăng Mỹ thế nào? Vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt. Thuận buồm xuôi gió, đối xử tốt với cấp dưới.”
Hai người trò chuyện câu được câu không, toàn nói về Will và công việc. Tới lúc cuối, Ô Mông coi Lư Mễ như bạn bè, nói với cô: “Bọn tôi đều cảm thấy người như Will thì chắc chắn gia đình sẽ rất hạnh phúc, nhưng có một hôm tôi nghe đồng nghiệp nói anh ấy ly hôn rồi.”
Ly hôn?
Chậc chậc.
Lúc gặp lại Đồ Minh, cô thấy sự chín chắn lão luyện của anh trước đó đúng ra phải là sự đáng thương của một người đàn ông từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ mới phải. Cô nhìn anh lâu hơn một chút nên bị Đồ Minh đang nghe báo cáo bắt quả tang. Đồ Minh cảm thấy ánh mắt của Lư Mễ rất quái lạ, cứ như đang nhìn một con chó chết chủ vậy, còn có đôi chút đồng cảm nữa.
Thật lạ quá.
Hai người chạm mắt nhau, Lư Mễ không tránh né mà cười với anh.
Đồ Minh hơi hoảng hốt. Anh có thể coi là một người từng thấy được rất nhiều mặt của xã hội, trải qua rất nhiều chuyện nhưng trước giờ anh chưa từng thấy người phụ nữ nào có nhiều điểm kỳ lạ như Lư Mễ.
Anh hỏi cô qua điện thoại: [Có chuyện gì?]
[Không.]
[Nhìn chằm chằm người khác thế có lịch sự không hả?]
[Ngài không nhìn tôi sao ngài biết tôi đang nhìn ngài?]
Đồ Minh không biết trả lời thế nào, nghĩ một lúc mới gõ chữ: [Có chuyện gì thì nói thẳng, hành vi của cô rất kỳ cục.]
[Anh đại này, ngài muốn đi xem mắt không? Tôi có một người chị gái, năm nay ba mươi tuổi, vừa ly hôn. Chị ấy rất xinh đẹp, công việc ổn định.]
[?]
[Không phải ngài ly hôn rồi sao?]
Cuối cùng Đồ Minh cũng hiểu ánh mắt của Lư Mễ có ý gì rồi.
[Không cần, cảm ơn.]
[Không cần thật hả?]
[Thật sự không cần.]
[Vậy thì thôi.]
Đương nhiên Đồ Minh biết thế giới này rất tròn, lời bóng gió sẽ bị lan truyền rất nhanh. Nhưng anh ly hôn khá là kín tiếng, anh cũng tự nhận mình ly hôn công khai, ngay thẳng, không có gì đáng mất mặt cả. Anh bỏ điện thoại qua một bên rồi tiếp tục họp, vừa ngước lên lại thấy ánh mắt sáng quắc của Lư Mễ, nó hệt như một con sói đói phát hiện ra đồ ăn, thậm chí còn lóe lên màu xanh lục.
“Chú ý ánh mắt của cô đi.” Sau khi kết thúc một vòng thảo luận, Luke bắt gặp ánh mắt cực kỳ suồng sã của Lư Mễ bèn nhắc nhở cô: “Cô đừng gây sự.”
“Tôi muốn sống hòa hợp với sếp của tôi thôi.”
“Cô chỉ muốn kiểm tra sự quyến rũ gần như bằng không của mình thì có.” Luke cười nhạo: “Vểnh đuôi càng cao thì đến lúc biết sợ sẽ phải kẹp đuôi lại càng chặt đấy. Đừng để bản thân quá thảm hại.”
“Tôi sợ gì chứ?”
Luke trề môi, nhướng mày với cô. Chắc chắn Lư Mễ không biết Will cũng là một người dữ dằn. Will không dữ dằn ở chỗ trợn mắt hung tợn với người khác mà là thần thái của anh. Đã nhiều năm rồi Luke chưa từng gặp ai chính trực như thế. Vẻ chính trực thực thụ khiến người ta kính nể, cũng khiến người ta sợ hãi.
Lư Mễ hừ một tiếng. Cô chỉ thấy tức, nếu từ trước đến nay Đồ Minh chưa bao giờ theo dõi chấm công, tại sao bây giờ lại muốn theo dõi cô? Hôm đó hai người họ nói chuyện với nhau, anh chân thành cỡ nào, làm cô cảm động suýt thì kết nghĩa huynh đệ với anh. Ai mà ngờ đó chỉ là thủ đoạn mua chuộc nhân viên của anh chứ.
Đồ Minh biết Lư Mễ lại muốn giở trò.
Cô nhân viên này không giống người khác, cô không nhớ quả ngọt cũng chẳng nhớ đòn, bản thân thích làm gì thì làm đấy.
Anh cảm thấy cô rất hài. Sau khi tan họp, anh đi ra ngoài, Lư Mễ đi bên cạnh anh, nói nhỏ: “Chị tôi ấy, thực sự rất đẹp.”
“Không cần, cảm ơn.”
Những đồng nghiệp khác quay lại nhìn hai bọn họ, cứ thấy hai người có gì đó là lạ. Nhất là Lư Mễ, cô như tóm được thóp của Đồ Minh vậy.
Daisy lén lút hỏi Lư Mễ: “Có drama gì à?”
“Không.” Lư Mễ cũng có giới hạn, không thể tám chuyện bằng chuyện buồn của người khác. Nhưng cô lại lén nói với Thượng Chi Đào: “Anh ta ly hôn rồi, thật sự không ngờ được, anh ta bình tĩnh quá trời! Nghĩ kỹ lại thì người đàn ông này khá được đấy!”
“Lúc sáng anh ấy tóm chị chấm công, chị nói anh ấy là đồ con rùa.”
“Chị buột miệng nói mà em cũng tin.”
“Trêu chị thôi. Có phải chị đang có ý đồ xấu gì không?”
Đôi mắt Lư Mễ lóe sáng.
“Chị đang cân nhắc, nếu không đánh lại được thì mình hòa nhập.”
“Hòa nhập thế nào?”
“Gặp nhau trên giường thôi!”
Lại nói linh tinh nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.