Chương 16: Muốn ở lại trong tim tôi không?
Kim Ngọc
14/06/2023
Bằng một câu nói của Hắc Nhược Vương, Nhạc Nhiên Kỳ đã “được” trở thành cô gái được chú ý nhất buổi tiệc. Nhưng cô chỉ lo tập trung đến quả bom nổ chậm đang tiến về phía mình, còn không nghe lọt lời xầm xì nào của những người xung quanh.
Toàn bộ đèn trong sảnh tiệc được bật trở lại. Hắc Nhược Vương đến trước mặt cô. Thân hình không hề thấp bé chút nào của Nhạc Nhiên Kỳ lại bị đối phương lấn át.
Nhạc Nhiên Kỳ chửi thầm, đúng là ba người đàn ông lý tưởng của mọi người phụ nữ nước H nhỉ. Cô cao như vậy mà đứng cạnh ai cũng trở thành “em bé” mất rồi. Thảo nào tên bang chủ đó chứ luôn miệng “nhóc con, nhóc con”.
Hắc Nhược Vương nhếch mép đầy ma mị, thân trên cúi xuống, một tay chìa ra phía trước, chính là động tác muốn mời một ai đó khiêu vũ của quý ông.
“Qúy cô xinh đẹp, cô có đồng ý nhảy cùng tôi khúc nhạc đầu không?”
Nhạc Nhiên Kỳ cười mỉm, vừa đặt tay lên tay đối phương, vừa đáp: “Tôi còn có thể từ chối một quý ông như Hắc thiếu gia sao?”
Hắc Nhược Vương hài lòng, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô. Chỉ một động tác đó thôi đã khiến cả sảnh tiệc như bùng cháy. Khung cảnh này cứ như bạch mã hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích vậy.
Cùng lúc đó, ở chiếc tàu ngầm chỉ huy. Đàm Tử Kỳ không nghe sót một lời nào từ chỗ Nhạc Nhiên Kỳ, cả mặt tối sầm lại, tỏ vẻ bất mãn:
“Này…”
Đông Diệt cúi đầu: “Bang chủ, có gì đó không ổn sao?”
Đàm Tử Kỳ thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó: “Lúc lên du thuyền, cô ấy không có mang bao tay nhỉ?”
“Dạ đúng vậy.”
Đông Diệt đổ mồ hôi hột, trong đầu đã nghĩ ra một triệu viễn cảnh nguy hiểm có thể xảy ra. Nhạc Nhiên Kỳ bị người ta tạt axit vào tay? Hay bị người khác cầm tay nhấn vào ly thuốc độc??
Đàm Tử Kỳ chau chặt mày, phẫn nộ thấy rõ: “Đáng ghét! Vậy là tên đó đã hôn trực tiếp lên tay cô ấy sao? Sao đôi môi dơ bẩn đó dám động đến người của Đàm Long bang chứ?”
“Bang chủ bình tĩnh, chuyện chính quan trọng, chuyện chính quan trọng.”
Đông Diệt khuyên ngăn mà lòng đầy bão tố. Có thật là bang chủ của anh ta đang cảm thấy tức giận vì Hắc Nhược Vương dám động đến người của Đàm Long bang không? Là của Đàm Long bang hay của riêng anh đây?
Trở lại buổi tiệc. Bản nhạc giao hưởng du dương đã vang lên từ lâu. Nhạc Nhiên Kỳ với kinh nghiệm lừa đảo lâu năm, vốn đã thừa kĩ năng với những thú vui của nhà giàu. Khiêu vũ đối với cô là vấn đề gì cả, nhưng cứ đi được ba bước, cô sẽ “vô tình” dẫm vào chân Hắc Nhược Vương một lần.
Khỏi phải nói, hắn cũng cáo già lắm. Lần một, lần hai cô còn có thể “vô tình” làm như vậy được, nhưng đến lần thứ ba trở đi, chân hắn như gắn nam châm nghịch cực với chân cô vậy. Cô cứ dẫm đến, chân hắn liền lướt sang chỗ khác.
Chuyện chọc tức người khác như vậy, Hắc Nhược Vương không chỉ không tức giận mà còn bật cười:
“Qúy cô, đây là phong cách khiêu vũ của cô à? Cứ đi ba bước thì phải dẫm chân bạn nhảy một lần.”
Nhạc Nhiên Kỳ tỏ vẻ e thẹn, đôi mắt long lanh như sắp khóc đến nơi: “Không có, Hắc thiếu gia đừng hiểu lầm, vì lần đầu được khiêu vũ với anh nên tôi mới có chút căng thẳng,...”
Hắc Nhược Vương tỏ giọng trịch thượng: “Không sao đâu. Ở cạnh tôi với cự li thế này mà cô có thể giữ được bình tĩnh, đã tốt hơn nhiều so với những cô gái tôi từng gặp rồi. Cô xem…”
Nhạc Nhiên Kỳ đảo mắt nhìn quanh, quả thật là chỉ ngắm nhìn Hắc Nhược Vương từ xa đã khiến những cô gái trẻ thần hồn điên đảo rồi. Thực chất cũng không phải anh ta quá yêu ma quỷ quái đến mức hớp hồn người khác, mà những người dành ba ngày ba đêm đến dạ tiệc này, trừ đối tác làm ăn hay đến vì chuyện khác thì chỉ có fangirl trung thành thôi. Nên biểu cảm như vậy cũng không có gì là lạ.
Hắc Nhược Vương tiếp tục bắt chuyện: “Nhưng mà,.. cô xinh đẹp như vậy, sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy hay nghe nói về cô nhỉ?”
Nhạc Nhiên Kỳ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, loại cảm xúc này đúng là nhập tâm như diễn viên thực thụ: “À… thật ra tôi là họ hàng xa của Nhạc tổng. Vì tôi hâm mộ anh, nên sống chết xin ông ấy đại diện cho nhà họ Nhạc đến đây dự tiệc. Anh chưa gặp tôi trước đây cũng đúng thôi, vì tôi không sống ở Hoa thành.”
“Hâm mộ tôi? Vậy… sau dạ tiệc cô sẽ đến đâu?”
Nhạc Nhiên Kỳ bày ra đôi mắt long lanh quyến rũ: “Tôi chưa biết nữa, chắc tôi sẽ phải về quê rồi, cũng cách đây khá xa, thật không muốn rời đi mà…”
Hắc Nhược Vương đột nhiên siết chặt eo cô hơn, khiến cả người cô sát gần về phía mình. Đầu anh cúi thấp xuống, gần đến mức nghe được nhịp thở của người kia:
“Vậy cô… có muốn ở lại trong tim tôi không?”
Nhạc Nhiên Kỳ cũng không chịu thua, bàn tay vốn đang đặt lên vai đối phương, bỗng rà lên đến cổ, quyến rũ vô cùng:
“Chuyện này phải hỏi Hắc thiếu gia có muốn chứa tôi không chứ?”
Hắc Nhược Vương cười nham hiểm, nói một câu ngắn gọn trước khi đoạn nhạc kết thúc: “Ở yên đó, tôi sẽ đến tìm cô.”
Nhạc Nhiên Kỳ không trả lời, chỉ hợp tác cùng đối phương xoay một vòng để kết thúc điệu nhảy. Nhạc dừng, cô hững hờ rời đi như thể chưa từng quen biết.
Hắc Nhược Vương vốn còn định hôn lên tay cô để tạm biệt, vậy là cô lại dám chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với anh ta.
Hắc Nhược Vương ngắm nhìn cô bằng ánh mắt thâm hiểu, giơ tay ra hiệu với thuộc hạ của mình: “Điều tra lai lịch của cô gái vừa khiêu vũ với tôi.”
Còn ở tàu ngầm, lại có người phẫn nộ vì Nhạc Nhiên Kỳ mọi khi ở trước mặt anh luôn e dè, né tránh còn khi ra ngoài lại vui vẻ phóng khoáng như vậy?
Toàn bộ đèn trong sảnh tiệc được bật trở lại. Hắc Nhược Vương đến trước mặt cô. Thân hình không hề thấp bé chút nào của Nhạc Nhiên Kỳ lại bị đối phương lấn át.
Nhạc Nhiên Kỳ chửi thầm, đúng là ba người đàn ông lý tưởng của mọi người phụ nữ nước H nhỉ. Cô cao như vậy mà đứng cạnh ai cũng trở thành “em bé” mất rồi. Thảo nào tên bang chủ đó chứ luôn miệng “nhóc con, nhóc con”.
Hắc Nhược Vương nhếch mép đầy ma mị, thân trên cúi xuống, một tay chìa ra phía trước, chính là động tác muốn mời một ai đó khiêu vũ của quý ông.
“Qúy cô xinh đẹp, cô có đồng ý nhảy cùng tôi khúc nhạc đầu không?”
Nhạc Nhiên Kỳ cười mỉm, vừa đặt tay lên tay đối phương, vừa đáp: “Tôi còn có thể từ chối một quý ông như Hắc thiếu gia sao?”
Hắc Nhược Vương hài lòng, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô. Chỉ một động tác đó thôi đã khiến cả sảnh tiệc như bùng cháy. Khung cảnh này cứ như bạch mã hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích vậy.
Cùng lúc đó, ở chiếc tàu ngầm chỉ huy. Đàm Tử Kỳ không nghe sót một lời nào từ chỗ Nhạc Nhiên Kỳ, cả mặt tối sầm lại, tỏ vẻ bất mãn:
“Này…”
Đông Diệt cúi đầu: “Bang chủ, có gì đó không ổn sao?”
Đàm Tử Kỳ thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó: “Lúc lên du thuyền, cô ấy không có mang bao tay nhỉ?”
“Dạ đúng vậy.”
Đông Diệt đổ mồ hôi hột, trong đầu đã nghĩ ra một triệu viễn cảnh nguy hiểm có thể xảy ra. Nhạc Nhiên Kỳ bị người ta tạt axit vào tay? Hay bị người khác cầm tay nhấn vào ly thuốc độc??
Đàm Tử Kỳ chau chặt mày, phẫn nộ thấy rõ: “Đáng ghét! Vậy là tên đó đã hôn trực tiếp lên tay cô ấy sao? Sao đôi môi dơ bẩn đó dám động đến người của Đàm Long bang chứ?”
“Bang chủ bình tĩnh, chuyện chính quan trọng, chuyện chính quan trọng.”
Đông Diệt khuyên ngăn mà lòng đầy bão tố. Có thật là bang chủ của anh ta đang cảm thấy tức giận vì Hắc Nhược Vương dám động đến người của Đàm Long bang không? Là của Đàm Long bang hay của riêng anh đây?
Trở lại buổi tiệc. Bản nhạc giao hưởng du dương đã vang lên từ lâu. Nhạc Nhiên Kỳ với kinh nghiệm lừa đảo lâu năm, vốn đã thừa kĩ năng với những thú vui của nhà giàu. Khiêu vũ đối với cô là vấn đề gì cả, nhưng cứ đi được ba bước, cô sẽ “vô tình” dẫm vào chân Hắc Nhược Vương một lần.
Khỏi phải nói, hắn cũng cáo già lắm. Lần một, lần hai cô còn có thể “vô tình” làm như vậy được, nhưng đến lần thứ ba trở đi, chân hắn như gắn nam châm nghịch cực với chân cô vậy. Cô cứ dẫm đến, chân hắn liền lướt sang chỗ khác.
Chuyện chọc tức người khác như vậy, Hắc Nhược Vương không chỉ không tức giận mà còn bật cười:
“Qúy cô, đây là phong cách khiêu vũ của cô à? Cứ đi ba bước thì phải dẫm chân bạn nhảy một lần.”
Nhạc Nhiên Kỳ tỏ vẻ e thẹn, đôi mắt long lanh như sắp khóc đến nơi: “Không có, Hắc thiếu gia đừng hiểu lầm, vì lần đầu được khiêu vũ với anh nên tôi mới có chút căng thẳng,...”
Hắc Nhược Vương tỏ giọng trịch thượng: “Không sao đâu. Ở cạnh tôi với cự li thế này mà cô có thể giữ được bình tĩnh, đã tốt hơn nhiều so với những cô gái tôi từng gặp rồi. Cô xem…”
Nhạc Nhiên Kỳ đảo mắt nhìn quanh, quả thật là chỉ ngắm nhìn Hắc Nhược Vương từ xa đã khiến những cô gái trẻ thần hồn điên đảo rồi. Thực chất cũng không phải anh ta quá yêu ma quỷ quái đến mức hớp hồn người khác, mà những người dành ba ngày ba đêm đến dạ tiệc này, trừ đối tác làm ăn hay đến vì chuyện khác thì chỉ có fangirl trung thành thôi. Nên biểu cảm như vậy cũng không có gì là lạ.
Hắc Nhược Vương tiếp tục bắt chuyện: “Nhưng mà,.. cô xinh đẹp như vậy, sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy hay nghe nói về cô nhỉ?”
Nhạc Nhiên Kỳ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, loại cảm xúc này đúng là nhập tâm như diễn viên thực thụ: “À… thật ra tôi là họ hàng xa của Nhạc tổng. Vì tôi hâm mộ anh, nên sống chết xin ông ấy đại diện cho nhà họ Nhạc đến đây dự tiệc. Anh chưa gặp tôi trước đây cũng đúng thôi, vì tôi không sống ở Hoa thành.”
“Hâm mộ tôi? Vậy… sau dạ tiệc cô sẽ đến đâu?”
Nhạc Nhiên Kỳ bày ra đôi mắt long lanh quyến rũ: “Tôi chưa biết nữa, chắc tôi sẽ phải về quê rồi, cũng cách đây khá xa, thật không muốn rời đi mà…”
Hắc Nhược Vương đột nhiên siết chặt eo cô hơn, khiến cả người cô sát gần về phía mình. Đầu anh cúi thấp xuống, gần đến mức nghe được nhịp thở của người kia:
“Vậy cô… có muốn ở lại trong tim tôi không?”
Nhạc Nhiên Kỳ cũng không chịu thua, bàn tay vốn đang đặt lên vai đối phương, bỗng rà lên đến cổ, quyến rũ vô cùng:
“Chuyện này phải hỏi Hắc thiếu gia có muốn chứa tôi không chứ?”
Hắc Nhược Vương cười nham hiểm, nói một câu ngắn gọn trước khi đoạn nhạc kết thúc: “Ở yên đó, tôi sẽ đến tìm cô.”
Nhạc Nhiên Kỳ không trả lời, chỉ hợp tác cùng đối phương xoay một vòng để kết thúc điệu nhảy. Nhạc dừng, cô hững hờ rời đi như thể chưa từng quen biết.
Hắc Nhược Vương vốn còn định hôn lên tay cô để tạm biệt, vậy là cô lại dám chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với anh ta.
Hắc Nhược Vương ngắm nhìn cô bằng ánh mắt thâm hiểu, giơ tay ra hiệu với thuộc hạ của mình: “Điều tra lai lịch của cô gái vừa khiêu vũ với tôi.”
Còn ở tàu ngầm, lại có người phẫn nộ vì Nhạc Nhiên Kỳ mọi khi ở trước mặt anh luôn e dè, né tránh còn khi ra ngoài lại vui vẻ phóng khoáng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.