Chương 16
Nguyệt Chiếu Khê
02/06/2021
Lửa cháy thiêu rụi thôn Lê gia trong một đêm, dù tốt hay xấu cũng đều biến thành tro tàn.
Nhưng vong hồn du đãng nhìn mảnh đất khô cằn này, trong mắt có chút mờ mịt.
Ánh mặt trời ban sáng đâm thủng lớp sương sớm, chiếu lên thân thể họ, cũng chiếu xuống mặt đất cằn cỗi.
Ánh mặt trời thật là ấm áp!
Sau bao nhiêu năm trôi qua, rốt cuộc mảnh đất này lại đón ánh nắng mặt trời một lần nữa.
Những quỷ hồn thù oán không còn chấp niệm, dưới ánh mặt trời, thân hình chậm rãi tiêu tán.
Mà cùng lúc đó, tại bìa Rừng ăn thịt người, Cố Mông đang say giấc đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, bừng tỉnh lại.
Có những chùm sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, hơn phân nửa chùm sáng hoàn toàn nhập vào thân thể của cô, còn lại thì nhập vào những người còn lại, trong đó Diêm La là người được nhiều nhất.
Chùm sáng màu vàng hoàn toàn đi vào thân thể, mang đến một giác nóng bỏng, làm thân thể lạnh băng của Cố Mông rốt cuộc có vài phần ấm áp.
“Thịch thịch thịch!”
Trái tim trong lồng ngực đập nhẹ nhàng mà hữu lực, sức sống cuộn trào không ngừng trong cơ thể khô kiệt này.
Cố Mông che ngực, đột nhiên không nhịn được mà ho khan. Cô ho dữ dội như sắp ho ra tim phổi, thân thể cô ấy lại như vậy khiến người nhìn cảm thấy thật đáng sợ.
Lúc này bọn họ mới nhớ tới, cô gái này đã dạo một vòng qua quỷ môn quan. Khi đám người Diêm La cứu được, tiếng tim đập của cô ấy đã gần như không còn nghe thấy, thể xác thì bị hút khô, thân thể đã sớm suy bại đến không còn nhìn ra hình hài.
Tuy ngày thường thấy cô ấy hoạt bát năng động, cũng không nói mình khó chịu ở đâu, mọi người cũng quên không hỏi đến vấn đề này.
“Em Cố à, em không sao chứ?” Thẩm Cường thấy cô ho như vậy không kìm được mà run run, cầm ly nước đưa qua, nói “Em uống miếng nước đi.”
Nhưng vào lúc này, Cố Mông đột nhiên ôm ngực, đầu nghiêng về một bên, sau đó mọi người chỉ nghe một tiếng 'ọe', liền thấy cô nôn ra máu.
Máu bắn ở trên mặt đất, có màu thâm đen rất rõ ràng.
Bọn Thẩm Cường chấn động, Nhị Cẩu cả kinh nói “Em Cố, không phải em sắp chết đấy chứ?”
“Bốp!”
Hổ Tử tát một cái vào trán anh ta, nói “Sẽ không có chuyện đó đâu, cũng đừng có nói lung tung.”
Hứa Tâm Như dựa gần đống lửa, từ khi ra khỏi thôn Lê gia quỷ quái kia, tinh thần của cô tốt hơn rất nhiều, lúc này cũng hỏi “Cố Mông, bạn cảm thấy thế nào?”
Nôn ra một ngụm máu, Cố Mông lại ho nhẹ hai tiếng, mới mở miệng nói “Tôi cảm thấy rất khỏe, chưa bao giờ khỏe như lúc này.”
Tuy rằng cô đoán được, việc huỷ hoại Lê gia thôn hẳn là sẽ nhận được không ít công đức, chỉ là cô không nghĩ tới công đức lại có tác dụng như vậy, khiến cô cảm nhận nhân được sức sống đã lâu rồi chưa thấy.
Cố Mông nắm tay, từ lúc thức tỉnh sau hôn mê đến bây giờ, lần đầu cảm giác được thân thể nhẹ nhàng như thế, tay chân có sức lực như thế. Đương nhiên, loại cảm giác này chỉ là bởi vì trước kia quá mức suy yếu, vậy nên hiện giờ cảm giác khoan khoái mới rõ ràng như vậy.
Trên thực tế hiện tại thân thể cô vẫn cứ giống như pha lê, đều là thứ dễ vỡ.
“Thật sự rất rất khỏe!” Cô lại lần nữa cảm thán.
Công đức này thật đúng là thứ tốt, trách không được những tên hòa thượng đó đều phải tu công đức, quả nhiên là có nhiều cái tốt.
Chỉ là những người khác nghe những lời này, nhịn không được nhìn nhau, Cố Mông bị ấm đầu rồi hả, ngốc đi mất rồi sao?
Máu cũng nôn ra rồi mà vẫn còn nói là rất tốt?
Diêm La đưa bình giữ nhiệt cho Cố Mông, nhìn sắc mặt cô, nhưng thật tiếc gương mặt hiện giờ của Cố Mông cũng khó để nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, bởi vậy anh chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối.
“Thật sự không có vấn đề gì?” Anh hỏi.
Cố Mông dùng sức gật đầu “Thật sự không có vấn đề gì!”
Diêm La hơi hơi gật đầu, xem như tin lời cô ấy nói, nói “Chúng ta đã rời khỏi thôn Lê gia, để tôi gọi người đến đón.”
Từ khi ra khỏi Rừng ăn thịt người, điện thoại di động của họ đều có sóng nên đã lập tức gọi bộ đội cứu viện đến.
Tối hôm qua Hứa Tâm Như đã điện thoại cho bố mẹ, khóc lớn một hồi, tinh thần trạng thái thật ra ổn định rất nhiều, không có còn hoảng loạn nữa. Nhưng mà qua một đêm, đôi mắt của cô lại sưng lên như hai hạt đào.
Cố Mông ngậm một hớp nước rồi súc miệng, sau đó mới cầm bình giữ nhiệt uống hai ngụm nước.
“Tôi thật sự cảm thấy rất thoải mái!”
Sau đó câu nói đó, trong một tiếng đồng hồ cô lại nôn ra máu những 3 lần.
Những người khác “……”
Cô chắc chắn là cô thật sự thoải mái sao?
Cuối cùng Cố Mông lấy ra hai lá bùa, bảo đám Thẩm Cường chôn ở hai hướng.
Còn 7 lá bùa khác lại chôn ở 7 hướng khác, hỗ trợ lẫn nhau lập tức liền hợp thành một Kim Cương Trận.
Phù lạc trận thành, Cố Mông kích hoạt pháp trận, giây tiếp theo, mọi người chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, nhưng cũng chỉ là cảm giác thoáng qua thôi.
Một tượng Phật màu vàng thật lớn xuất hiện trên Rừng ăn thịt người, tượng Phật cũng không có gương mặt hiền từ như bình thường, ngược lại là vẻ mặt tức giận, mắt to chuông đồng, một luồng hung khí ập vào trước mặt, không giống như là Phật mà như là một tôn sát thần.
Kim Cương trận đã thành, Kim Cương Phật hiện thế, tất cả tà ám không thể che giấu, cũng không tránh né nổi!
Có ngọn lửa màu vàng bén lên cây ăn thịt người, nháy mắt, toàn bộ Rừng ăn thịt người biến thành biển lửa.
Hồn phách ở được gột rửa trong lửa lớn trở nên sạch sẽ mà thuần túy, nhưng cũng có những hồn phách, lại cháy rụi như cây cối ở Rừng ăn thịt người.
Cố Mông vừa lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm nhận luồng ánh sáng của công đức đang cuồn cuộn trong cơ thể, không nhịn được lại nôn ra một ngụm máu.
Thấy thế, những người khác lập tức sợ hãi nhìn cô. Bộ dáng này giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống đất không dậy nổi ấy.
Nhưng cũng chỉ là họ nghĩ thế thôi, trên thực tế tinh thần của Cố Mông vẫn rất cao, không hề ỉu xìu.
Từng hồn phách từ rừng rậm bay ra, bọn họ đều người bị Rừng ăn thịt người hại, vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này, không được siêu sinh.
Chỉ là có câu, Diêm Vương nói bạn chết canh ba, bạn tuyệt đối sẽ không sống đến canh năm.
Ngay lập tức trong một canh giờ, quỷ sứ ở địa phủ liền đến câu hồn, đưa hồn phách của những người bị hại câu đi, mang về địa phủ, rồi sau đó người nên đầu thai thì đi đầu thai, người nên xuống địa ngục thì xuống địa ngục.
Mà mấu chốt trong đó là sau một canh giờ này, nếu quỷ sứ chưa kịp câu đi thì hồn phách đó sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.
Mà quỷ hồn ở nơi này đã bị lỡ canh giờ đó, sứ giả Câu Hồn sẽ không quay lại đưa hồn của họ mang về địa phủ. Nói cách khác, bọn họ đều là cô hồn dã quỷ.
Cố Mông nhìn, thôi thì làm việc tốt thì làm tới cùng, niệm một đoạn Vãng Sinh Chú cho bọn họ.
—— Vãng Sinh Chú, hiệu quả như tên, tự nhiên là có thể dẫn quỷ hồn đi đến chỗ Vãng Sinh Phật.
Một cánh cửa vàng mở ra, những hồn phách vô tri đi vào trong thông đạo, đi đến địa phủ để vãng sinh.
Những hồn phách này không có thần trí, trong đầu là sự mù mờ —— bị nhốt ở nơi quỷ quái này nhiều năm như vậy, bọn họ sao còn tỉnh táo nữa?
Có hồn phách trên người thậm chí có vài phần lệ khí, thần sắc điên cuồng. Thực hiển nhiên bọn họ bị nhốt ở nơi này quá lâu nên tinh thần đã chịu ảnh hưởng, đã biến thành lệ quỷ.
Nhưng dưới Kim Cương Trận, ngọn lửa vàng đốt sạch lệ khí trên người bọn họ, biểu cảm vặn vẹo xấu xí của bọn họ trở nên bình tĩnh, hiền hòa, khóe miệng thậm chí mang theo vài phần cười, sau đó bị Cố Mông dẫn về hướng địa phủ.
Đám người Diêm La nghe không hiểu những gì Cố Mông niệm, thanh âm đi vào trong tai khiến bọn họ cảm thấy cực kì thoải mái, giống như có một đôi dịu dàng vuốt ve tâm trí và thân thể của họ, làm cho bọn họ bất giác được thả lỏng.
Thấy hồn phách cuối cùng đã tiến vào thông đạo, Cố Mông mới dừng niệm chú, mà đám Hứa Tâm Như cũng đột nhiên phục hồi tinh thần.
Vừa nãy bị làm sao vậy?
Có điểm sáng từ trên trời giáng xuống dừng ở trên người Cố Mông cũng có điểm sáng dừng ở trên người những người khác nhưng lại ít đến đáng thương, dù sao cũng là có công đức.
Cố Mông nhăn mũi, keo kiệt nghĩ, siêu độ hồn phách có liên quan gì đến bon họ đâu, rõ ràng một mình cô ra tay, dựa vào đâu mà phân cho bọn họ?
Không phục!
Sau đó, cô 'ựa' một tiếng, lại phun ra một búng máu.
Những người khác “!!”
Thật sự không cần đưa đi cấp cứu sao?
Cố Mông lau máu bên khóe miệng, quay đầu cười với bọn họ một cái, thật sự rất vui vẻ.
Cô cảm thán, ánh sáng của công đức thật sự hữu dụng thật, cũng không uổng công cô lê cái thân xác tàn tạ này chạy tới chạy lui.
Thân thể này ngoài chỗ trái tim ra thì nơi khác đã hoàn toàn chết, tràn ngập tử khí. Đồ hỏng rồi thì nên vứt đi, máu bầm trong thân thể cô cũng cần loại bỏ.
Cho nên, có thể tưởng tượng tiếp theo đây cô còn phải nôn ra máu dài dài.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Nhưng vong hồn du đãng nhìn mảnh đất khô cằn này, trong mắt có chút mờ mịt.
Ánh mặt trời ban sáng đâm thủng lớp sương sớm, chiếu lên thân thể họ, cũng chiếu xuống mặt đất cằn cỗi.
Ánh mặt trời thật là ấm áp!
Sau bao nhiêu năm trôi qua, rốt cuộc mảnh đất này lại đón ánh nắng mặt trời một lần nữa.
Những quỷ hồn thù oán không còn chấp niệm, dưới ánh mặt trời, thân hình chậm rãi tiêu tán.
Mà cùng lúc đó, tại bìa Rừng ăn thịt người, Cố Mông đang say giấc đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, bừng tỉnh lại.
Có những chùm sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, hơn phân nửa chùm sáng hoàn toàn nhập vào thân thể của cô, còn lại thì nhập vào những người còn lại, trong đó Diêm La là người được nhiều nhất.
Chùm sáng màu vàng hoàn toàn đi vào thân thể, mang đến một giác nóng bỏng, làm thân thể lạnh băng của Cố Mông rốt cuộc có vài phần ấm áp.
“Thịch thịch thịch!”
Trái tim trong lồng ngực đập nhẹ nhàng mà hữu lực, sức sống cuộn trào không ngừng trong cơ thể khô kiệt này.
Cố Mông che ngực, đột nhiên không nhịn được mà ho khan. Cô ho dữ dội như sắp ho ra tim phổi, thân thể cô ấy lại như vậy khiến người nhìn cảm thấy thật đáng sợ.
Lúc này bọn họ mới nhớ tới, cô gái này đã dạo một vòng qua quỷ môn quan. Khi đám người Diêm La cứu được, tiếng tim đập của cô ấy đã gần như không còn nghe thấy, thể xác thì bị hút khô, thân thể đã sớm suy bại đến không còn nhìn ra hình hài.
Tuy ngày thường thấy cô ấy hoạt bát năng động, cũng không nói mình khó chịu ở đâu, mọi người cũng quên không hỏi đến vấn đề này.
“Em Cố à, em không sao chứ?” Thẩm Cường thấy cô ho như vậy không kìm được mà run run, cầm ly nước đưa qua, nói “Em uống miếng nước đi.”
Nhưng vào lúc này, Cố Mông đột nhiên ôm ngực, đầu nghiêng về một bên, sau đó mọi người chỉ nghe một tiếng 'ọe', liền thấy cô nôn ra máu.
Máu bắn ở trên mặt đất, có màu thâm đen rất rõ ràng.
Bọn Thẩm Cường chấn động, Nhị Cẩu cả kinh nói “Em Cố, không phải em sắp chết đấy chứ?”
“Bốp!”
Hổ Tử tát một cái vào trán anh ta, nói “Sẽ không có chuyện đó đâu, cũng đừng có nói lung tung.”
Hứa Tâm Như dựa gần đống lửa, từ khi ra khỏi thôn Lê gia quỷ quái kia, tinh thần của cô tốt hơn rất nhiều, lúc này cũng hỏi “Cố Mông, bạn cảm thấy thế nào?”
Nôn ra một ngụm máu, Cố Mông lại ho nhẹ hai tiếng, mới mở miệng nói “Tôi cảm thấy rất khỏe, chưa bao giờ khỏe như lúc này.”
Tuy rằng cô đoán được, việc huỷ hoại Lê gia thôn hẳn là sẽ nhận được không ít công đức, chỉ là cô không nghĩ tới công đức lại có tác dụng như vậy, khiến cô cảm nhận nhân được sức sống đã lâu rồi chưa thấy.
Cố Mông nắm tay, từ lúc thức tỉnh sau hôn mê đến bây giờ, lần đầu cảm giác được thân thể nhẹ nhàng như thế, tay chân có sức lực như thế. Đương nhiên, loại cảm giác này chỉ là bởi vì trước kia quá mức suy yếu, vậy nên hiện giờ cảm giác khoan khoái mới rõ ràng như vậy.
Trên thực tế hiện tại thân thể cô vẫn cứ giống như pha lê, đều là thứ dễ vỡ.
“Thật sự rất rất khỏe!” Cô lại lần nữa cảm thán.
Công đức này thật đúng là thứ tốt, trách không được những tên hòa thượng đó đều phải tu công đức, quả nhiên là có nhiều cái tốt.
Chỉ là những người khác nghe những lời này, nhịn không được nhìn nhau, Cố Mông bị ấm đầu rồi hả, ngốc đi mất rồi sao?
Máu cũng nôn ra rồi mà vẫn còn nói là rất tốt?
Diêm La đưa bình giữ nhiệt cho Cố Mông, nhìn sắc mặt cô, nhưng thật tiếc gương mặt hiện giờ của Cố Mông cũng khó để nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, bởi vậy anh chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối.
“Thật sự không có vấn đề gì?” Anh hỏi.
Cố Mông dùng sức gật đầu “Thật sự không có vấn đề gì!”
Diêm La hơi hơi gật đầu, xem như tin lời cô ấy nói, nói “Chúng ta đã rời khỏi thôn Lê gia, để tôi gọi người đến đón.”
Từ khi ra khỏi Rừng ăn thịt người, điện thoại di động của họ đều có sóng nên đã lập tức gọi bộ đội cứu viện đến.
Tối hôm qua Hứa Tâm Như đã điện thoại cho bố mẹ, khóc lớn một hồi, tinh thần trạng thái thật ra ổn định rất nhiều, không có còn hoảng loạn nữa. Nhưng mà qua một đêm, đôi mắt của cô lại sưng lên như hai hạt đào.
Cố Mông ngậm một hớp nước rồi súc miệng, sau đó mới cầm bình giữ nhiệt uống hai ngụm nước.
“Tôi thật sự cảm thấy rất thoải mái!”
Sau đó câu nói đó, trong một tiếng đồng hồ cô lại nôn ra máu những 3 lần.
Những người khác “……”
Cô chắc chắn là cô thật sự thoải mái sao?
Cuối cùng Cố Mông lấy ra hai lá bùa, bảo đám Thẩm Cường chôn ở hai hướng.
Còn 7 lá bùa khác lại chôn ở 7 hướng khác, hỗ trợ lẫn nhau lập tức liền hợp thành một Kim Cương Trận.
Phù lạc trận thành, Cố Mông kích hoạt pháp trận, giây tiếp theo, mọi người chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, nhưng cũng chỉ là cảm giác thoáng qua thôi.
Một tượng Phật màu vàng thật lớn xuất hiện trên Rừng ăn thịt người, tượng Phật cũng không có gương mặt hiền từ như bình thường, ngược lại là vẻ mặt tức giận, mắt to chuông đồng, một luồng hung khí ập vào trước mặt, không giống như là Phật mà như là một tôn sát thần.
Kim Cương trận đã thành, Kim Cương Phật hiện thế, tất cả tà ám không thể che giấu, cũng không tránh né nổi!
Có ngọn lửa màu vàng bén lên cây ăn thịt người, nháy mắt, toàn bộ Rừng ăn thịt người biến thành biển lửa.
Hồn phách ở được gột rửa trong lửa lớn trở nên sạch sẽ mà thuần túy, nhưng cũng có những hồn phách, lại cháy rụi như cây cối ở Rừng ăn thịt người.
Cố Mông vừa lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm nhận luồng ánh sáng của công đức đang cuồn cuộn trong cơ thể, không nhịn được lại nôn ra một ngụm máu.
Thấy thế, những người khác lập tức sợ hãi nhìn cô. Bộ dáng này giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống đất không dậy nổi ấy.
Nhưng cũng chỉ là họ nghĩ thế thôi, trên thực tế tinh thần của Cố Mông vẫn rất cao, không hề ỉu xìu.
Từng hồn phách từ rừng rậm bay ra, bọn họ đều người bị Rừng ăn thịt người hại, vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này, không được siêu sinh.
Chỉ là có câu, Diêm Vương nói bạn chết canh ba, bạn tuyệt đối sẽ không sống đến canh năm.
Ngay lập tức trong một canh giờ, quỷ sứ ở địa phủ liền đến câu hồn, đưa hồn phách của những người bị hại câu đi, mang về địa phủ, rồi sau đó người nên đầu thai thì đi đầu thai, người nên xuống địa ngục thì xuống địa ngục.
Mà mấu chốt trong đó là sau một canh giờ này, nếu quỷ sứ chưa kịp câu đi thì hồn phách đó sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.
Mà quỷ hồn ở nơi này đã bị lỡ canh giờ đó, sứ giả Câu Hồn sẽ không quay lại đưa hồn của họ mang về địa phủ. Nói cách khác, bọn họ đều là cô hồn dã quỷ.
Cố Mông nhìn, thôi thì làm việc tốt thì làm tới cùng, niệm một đoạn Vãng Sinh Chú cho bọn họ.
—— Vãng Sinh Chú, hiệu quả như tên, tự nhiên là có thể dẫn quỷ hồn đi đến chỗ Vãng Sinh Phật.
Một cánh cửa vàng mở ra, những hồn phách vô tri đi vào trong thông đạo, đi đến địa phủ để vãng sinh.
Những hồn phách này không có thần trí, trong đầu là sự mù mờ —— bị nhốt ở nơi quỷ quái này nhiều năm như vậy, bọn họ sao còn tỉnh táo nữa?
Có hồn phách trên người thậm chí có vài phần lệ khí, thần sắc điên cuồng. Thực hiển nhiên bọn họ bị nhốt ở nơi này quá lâu nên tinh thần đã chịu ảnh hưởng, đã biến thành lệ quỷ.
Nhưng dưới Kim Cương Trận, ngọn lửa vàng đốt sạch lệ khí trên người bọn họ, biểu cảm vặn vẹo xấu xí của bọn họ trở nên bình tĩnh, hiền hòa, khóe miệng thậm chí mang theo vài phần cười, sau đó bị Cố Mông dẫn về hướng địa phủ.
Đám người Diêm La nghe không hiểu những gì Cố Mông niệm, thanh âm đi vào trong tai khiến bọn họ cảm thấy cực kì thoải mái, giống như có một đôi dịu dàng vuốt ve tâm trí và thân thể của họ, làm cho bọn họ bất giác được thả lỏng.
Thấy hồn phách cuối cùng đã tiến vào thông đạo, Cố Mông mới dừng niệm chú, mà đám Hứa Tâm Như cũng đột nhiên phục hồi tinh thần.
Vừa nãy bị làm sao vậy?
Có điểm sáng từ trên trời giáng xuống dừng ở trên người Cố Mông cũng có điểm sáng dừng ở trên người những người khác nhưng lại ít đến đáng thương, dù sao cũng là có công đức.
Cố Mông nhăn mũi, keo kiệt nghĩ, siêu độ hồn phách có liên quan gì đến bon họ đâu, rõ ràng một mình cô ra tay, dựa vào đâu mà phân cho bọn họ?
Không phục!
Sau đó, cô 'ựa' một tiếng, lại phun ra một búng máu.
Những người khác “!!”
Thật sự không cần đưa đi cấp cứu sao?
Cố Mông lau máu bên khóe miệng, quay đầu cười với bọn họ một cái, thật sự rất vui vẻ.
Cô cảm thán, ánh sáng của công đức thật sự hữu dụng thật, cũng không uổng công cô lê cái thân xác tàn tạ này chạy tới chạy lui.
Thân thể này ngoài chỗ trái tim ra thì nơi khác đã hoàn toàn chết, tràn ngập tử khí. Đồ hỏng rồi thì nên vứt đi, máu bầm trong thân thể cô cũng cần loại bỏ.
Cho nên, có thể tưởng tượng tiếp theo đây cô còn phải nôn ra máu dài dài.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.