Quyển 2 - Chương 7: Chương 7
Hắc Khiết Minh
06/10/2016
Anh ta là kẻ bốc đồng, kiêu ngạo, cực đoan, gần như hận đời, nhưng đồng thời cũng yếu ớt kỳ lạ. Nói đi cũng phải nói lại, chính cô thật ra cũng không khá hơn là bao, cô biết người bên ngoài cũng đánh giá cô ăn nói chua ngoa, quá lạnh lùng, lại cứng đầu.
Bận rộn cả một ngày, về đến nhà cô liền ngâm mình trong bồn tắm. Nước nóng khiến ý thức và thân thể cùng thư giãn.
Dòng nước dần dần xua đi mệt mỏi cả một ngày.
Nửa tháng trước sau khi mua sắm giúp anh ta, cô lại nấu cháo trứng gà, dạy anh cách làm bánh sandwich đơn giản, hôm đó anh ăn rất vui vẻ. Cô vốn tưởng rằng đồ ăn đơn giản như vậy chính anh ta cũng sẽ tự làm được, nhưng ngày hôm sau cô tới thì lại phát hiện anh ta tiếp tục không ăn gì.
“Tôi làm không ngon.”
Anh ta nhíu mày trợn mắt ra vẻ đều tại cô dạy không tốt làm cô thật sự muốn lấy chuôi dao gõ cho anh ta một phát, nhưng anh ta nói tiếp, “Không ngon như cô làm.” Giọng điệu và vẻ mặt đều không phải đang phàn nàn.
Cô không nên thấy mừng vì những lời khen vốn chẳng phải khen ấy, nhưng cô không thể khống chế được tâm trạng hớn hở cứ đột nhiên dâng lên.
Đàn ông lười biếng đều là do phụ nữ chiều hư như thế cả.
Nhưng cô là nhân viên vệ sinh kiêm đầu bếp của anh ta, tuần trước cô đã mang hợp đồng mới đến cho anh ta ký.
Cô nói cho anh ta biết mặc dù có cô nhưng anh ta vẫn phải tự mình học nấu cơm, nếu không kẻ lắm tiền đến mức không cần đi làm như anh ta sẽ quá rảnh rỗi rồi lại suy nghĩ lung tung.
Hai tuần trôi qua, mặc dù anh ta sẽ thử làm một vài món ăn đơn giản cô dạy nhưng lại không chịu ăn.
Anh ta nói không ngon nhưng cô lại cảm thấy không hề tệ.
Tiền của anh ta còn đang ở trong tài khoản của cô, anh ta không chịu nói cho cô biết tài khoản của anh ta.
Dù cô nói gì anh ta vẫn nhất quyết không chịu nói.
Cô đã bắt đầu cân nhắc đến chuyện quyên góp từ thiện dưới danh nghĩa của anh ta.
Cô không muốn có quá nhiều dây dưa với anh ta nhưng đồng thời lại không thể bỏ mặc anh ta.
Trong hợp đồng mới yêu cầu cô tới nhà anh ta nấu ăn hàng ngày, tăng thêm thời gian quét dọn, mỗi ngày ít nhất phải hơn hai tiếng. Ngày ngày tới nhà anh ta khiến cô càng thấy rõ cuộc sống của anh ta buồn chán đến nhường nào. Suốt hai tuần qua ngoại trừ lần bị cô bắt buộc thì anh ta chưa bao giờ ra ngoài, anh ta cũng không xem TV, lên mạng, điện thoại của anh ta cũng chưa bao giờ kêu, ít nhất là cô chưa thấy.
Cô cho rằng cô là đối tượng duy nhất anh ta nói chuyện hàng ngày. Có lẽ trước đây cô đến quét dọn anh ta cố ý tránh đi bởi vì không muốn nói chuyện.
Có khi nhìn anh ta cô sẽ bất giác hiếu kỳ, rốt cuộc gặp phải chuyện gì mới mới khiến cho anh ta trở thành tự kỷ như bây giờ.
Cô không nên quan tâm anh ta, nhưng khi anh ta cho rằng cô không chú ý anh ta sẽ đứng ở bên cửa sổ phòng ngủ nhìn đám người phía dưới. Mỗi lần như vậy cô đều sẽ nhìn thấy trong mắt anh ta sự cô đơn chết lặng đáng sợ. Giống như linh hồn anh ta không ở đây, giống như thế giới này đối với anh ta đã chẳng còn ý nghĩa gì, mà anh ta cũng không muốn sống nữa.
Cô không hiểu rốt cuộc anh ta bị làm sao nữa. Rõ ràng anh ta có tất cả nhưng lại tự giam mình ở trong phòng.
Sau đó khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô thì cô lại sẽ thấy cảm xúc không thể định nghĩa trong mắt anh ta, như thể có thứ gì đó giống như mạng nhện trói chặt lấy anh ta, mà anh ta thì đang hi vọng có ai có thể tới cứu mình.
Mỗi lần trông thấy vẻ mặt cầu cứu kia cô đều muốn chạy trốn.
Nhưng dáng vẻ đó của anh ta rất giống cô mười lăm năm trước. Cô còn nhớ rõ sự tuyệt vọng khi cô run rẩy leo lên tầng cao, còn nhớ rõ năm đó gió lạnh thổi giật mép váy cô, lùa qua bên tai cô, giống như đang thì thầm: Chỉ cần nhảy xuống, cái chết có thể mang đau khổ và nhiệt độ cơ thể của cô đi… Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Năm đó cô đã không thể chìa tay giúp đỡ cô gái kia, ít nhất bây giờ cô có thể thử giúp anh ta một chút.
Chỉ cần cô cẩn thận một chút, cẩn thận giữ một khoảng cách với anh ta, đừng trở nên quá quan tâm là được.
Chờ anh ta bỏ ý định tự tử, cô có thể rời đi, tiếp tục cuộc sống yên bình của cô.
Chỉ cần cô đủ cẩn thận…
Tắm xong khiến thân thể ấm áp lên rất nhiều nhưng bụng lại rầm rì đói. Bởi vì cả ngày đều bận rộn ở bên ngoài nên cô thường mua đồ ăn sẵn, cũng không sắm tủ lạnh. Mặc dù gió lạnh đang gào thét bên ngoài nhưng sau khi cân nhắc cô vẫn quyết định mặc thêm áo, ra cửa hàng tạp hóa đầu đường mua chút thức ăn nóng.
Cô mua một ly ca cao nóng và một chiếc sandwich, nhưng không ngờ khi về đến nhà, ác mộng xưa kia sau ba năm tám tháng lại xuất hiện trước mặt cô.
Cô không biết vì sao lão ta tìm được cô. Vì tránh né tên khốn kiếp này cô đã chuyển nhà nhiều lần. Từ sau khi lão ta đánh mẹ cô bị trọng thương, cô đã bất chấp sự phản đối của người mẹ yếu ớt sưu tập chứng cớ xin sự bảo vệ của tòa án mới khiến lão ta không dám quấy rầy hai mẹ con cô nữa. Nhưng cũng chỉ được một thời gian mà thôi. Ba năm trước đây mẹ cô mất, sau khi xong xuôi tang sự cô lập tức dời xa quê hương, nhưng hiển nhiên lão ta vẫn tìm cô bằng mọi cách. Cửa nhà cô bị cạy, một gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi như sói như hổ đang lục tung căn nhà nhỏ hẹp của cô.
Rất khó tưởng tượng lại có người đã sống vài thập niên nhưng vẫn không chịu lớn khôn như vậy. Trong ký ức của cô, cô đã nhìn thấy lão ta đối xử với mẹ cô như thế nào, qua mấy chục năm lão ta vẫn chỉ là kẻ vô tích sự, chỉ biết ăn cắp và phá phách.
“Nếu như ông muốn tìm tiền thì chỗ đó không có đâu.” Cô lạnh lùng nói.
Người đàn ông kia đột nhiên quay người lại, trong mắt đầy tơ máu, vẻ mặt hung ác. Dù bị cô bắt gặp nhưng trên mặt lão ta vẫn không có chút áy náy, giật mình nào, chỉ có bực bội và vội vàng.
“Tiền đâu? Tao biết mày có tiền, mày giấu tiền ở đâu?”
“Tiền ăn tháng này tôi đã cho ông rồi còn gì. Tôi đã nói rồi, tiền ăn tôi sẽ cho nhưng muốn nhiều hơn thì không có đâu.” Cô khinh bỉ nhìn lão ta, “Nếu ông muốn đánh bài thì tự mình đi tìm việc đi.”
“Con bất hiếu này!” Lão ta tức giận tới gần cô, cô ngửi thấy mùi rượu khiến người ta buồn nôn.
“Tao nhọc công khổ sở nuôi mày lớn như vậy, mày đừng mơ dùng mấy đồng cắc đã đòi đuổi tao đi.”
“Ông nuôi tôi?” Tên phế vật không biết xấu hổ này khiến cô muốn phỉ nhổ. Cô tức giận chỉ trích: “Nuôi tôi là mẹ, là người phụ nữ nhọc công khổ sở giặt quần áo giúp việc cho ông còn bị ông đánh, bị ông trộm tiền. Tôi chưa bao giờ tiêu một xu nào của tên nát rượu cờ bạc như ông. Nếu không phải nể mặt mẹ, nếu không phải pháp luật quy định tôi phải nuôi ông thì ngay cả một xu tôi cũng sẽ không cho ông.”
Lão ta giơ tay lên muốn đánh cô.
Nhưng cô sớm đoán được, nghiêng người tránh quả đấm của lão ta, hắt cả cốc ca cao nóng trên tay lên mặt lão ta.
Lão ta đau đớn kêu lên, lại càng nổi giận điên cuồng vung nắm đấm.
Mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng trong lúc hỗn loạn cô vẫn bị đánh trúng.
Trên mặt đau đớn, trong lòng sợ hãi.
“Con khốn! Sớm biết thế năm đó tao nên bóp chết mày!”
Tiếng rít gào tức giận chấn động không khí, tương tự như những đêm kinh hoàng năm xưa.
Dưới sự đe dọa của lão ta, cô suýt nữa theo phản xạ co người lại, giống cô gái nhát gan nhiều năm trước, chỉ có thể co ro trong góc tường, khóc lóc chịu đựng bạo lực. Nhưng cô đã trưởng thành, vì không để bị đánh nữa cô đã sớm học cách tự vệ.
Khi lão ta lại vung nắm đấm về phía cô, cô liền đập ba lô nặng trịnh vào người lão ta, nắm chìa khóa giữa kẽ tay, đấm mạnh lên mặt lão. Tiếng kêu thảm thiết của lão một lần nữa vang khắp hành lang. Cô xoay người chạy trốn, cô biết mặc dù đòn tấn công của mình có tác dụng nhưng không thể nào đánh bại lão ta. Lão ta to hơn, khỏe hơn cô. Cô vốn tưởng rằng cô sẽ kịp chạy ra đường lớn nhưng mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng. Cô chưa ra khỏi ngõ nhỏ lão ta đã đuổi kịp.
Lão ta túm được mái tóc dài của cô, kéo giật cô lại.
Cô đau kêu ra tiếng, bị hất ngã xuống đất, nước mắt trào ra. Cô căng người chuẩn bị những nắm đòn sắp giáng xuống.
Nhưng lão ta đột nhiên buông tóc cô ra, khóc thét.
Cô hé mắt quay đầu lại, trông thấy người đàn ông cô chưa bao giờ ngờ sẽ nhìn thấy vào giờ phút này.
Anh chàng trạch nam tự kỷ đáng ra phải đang ở trong căn nhà cao cấp của anh ta hiện giờ đang nắm lấy cánh tay tên khốn kia, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.
Anh ta mặc từ trên xuống dười toàn màu đen, gần như hòa vào bóng tối trong ngõ nhỏ.
Lão đàn ông kia đau đớn khóc thét tức giận giơ tay kia lên, chửi bới tấn công anh.
“Mẹ mày!”
Anh không thèm tránh. Cô cho là anh sẽ bị đánh trúng liền hốt hoảng bò dậy, hô to: “Đừng!!!”
Lão ta không dừng tay, anh cũng không. Anh đấm lão ta một phát, còn bóp gãy tay lão. Cô có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ nát. Trong đêm tối tiếng răng rắc vỡ vụn nghe vô cùng rõ ràng, khiến người ta rợn tóc gáy.
“A!!! Tay của tôi… Tay của tôi…”
Lão ta khóc lóc nức nở, quỳ xuống đất cầu xin: “Đau quá, đau quá! Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa, buông tay… Xin cậu… Tôi van cậu… Buông tôi ra…”
Anh hờ hững nhìn người đàn ông quỳ dưới đất, giống như trước mắt chỉ là con kiến hôi.
Anh quay đầu, nhìn cô trắng bệch cả mặt, vô cảm hỏi.
“Cô muốn tôi giết lão ta không?”
Cô muốn lão chết, cô hận không thể khiến tên khốn kiếp này lập tức chết đi.
Nhưng khuôn mặt mẹ lại hiện ra trước mắt.
Cô hận người này, nhưng mẹ yêu lão, cô vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu nổi. Nhưng trước khi mất mẹ đã yêu cầu cô chăm sóc lão.
“Không.” Cô khàn giọng nói.
“Tại sao?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng này, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ lúng túng. Cô khó chịu, khàn khàn thừa nhận: “Bởi vì ông ta là bố tôi.”
Anh không tỏ vẻ gì, không có khinh thường hay coi rẻ, không có đồng tình hay thương hại, anh chỉ buông lão ta ra.
Lão ta ôm tay nằm trên mặt đất, nức nở.
“Tay của tôi… Tay của tôi…”
Cô nhìn gã đàn ông co quắp, nước mắt đầy mặt, sợ hãi không ngừng run rẩy. Con quái vật lớn nhiều năm đánh đập cô và mẹ giờ phút này thật nhỏ bé, co ro như con chuột nhát gan.
Cô rất muốn đạp tên ti tiện này mấy phát. Cô hận tên phế vật mang đến cho cô sinh mạng rồi lại vứt bỏ cô, nhưng không có cách nào hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ giữa họ.
“Đời này chuyện ngu xuẩn nhất ông làm chính là phụ mẹ tôi. Bà ấy là người ngốc nghếch duy nhất còn tin tưởng ông trên thế giới này.” Cô run run lấy ví từ trong ba lô, ném cho lão ta mấy ngàn tệ: “Đi bệnh viện, đừng đến quấy rầy tôi nữa. Nếu không lần sau tôi sẽ đích thân giết ông.”
Đồng tiền bay trên không trung, còn chưa rơi xuống, lão ta đã vội vã dùng tay không bị thương bắt lấy. Cánh tay gãy đung đưa bên người, dù đau nhưng lão ta vẫn muốn nhặt tiền.
Bộ dáng kia đáng buồn đến cực điểm. Cô đau lòng xoay người rời đi, không liếc mắt nhìn lấy một cái.
Người đàn ông kia giống như bóng đen trong đêm tối im lặng đi theo sau lưng cô. Cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh nhưng cô biết anh ở đó. Cô không quay đầu lại, đi thẳng về căn hộ như vừa bị bão quét qua.
Cô ở đây một năm, đây là nơi cô ở lại lâu nhất từ sau khi thành niên.
Căn hộ này rất nhỏ, một phòng một nhà vệ sinh, cho dù tính cả ban công cũng không to bằng căn phòng bếp của người đàn ông đứng sau lưng cô, nhưng đây đã từng là cái ổ nhỏ cô có thể an tâm trở về ngủ.
Đáng tiếc không còn nữa rồi.
Cô quay người lại, trông thấy người đàn ông quần áo phong phanh kia đứng ở cửa ra vào.
Cảm giác nhục nhã như mưa to chảy khắp toàn thân.
Từ nhỏ cô đã phải đối mặt với tình cảnh này, cô còn tưởng rằng mình đã sớm có thể vô cảm với cái nhìn của người ngoài…
Theo bản năng cô vô thức đưa tay ôm lấy mình, nén nước mắt, ưỡn thẳng sống lưng.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô cho là anh trước giờ không ra ngoài.
“Tôi có chuyện ở gần đây, vừa đúng lúc đi qua.” Anh nói.
Cô không tin lắm, nhưng không thể hỏi tiếp. Anh ta không biết địa chỉ của cô, huống hồ anh ta mặc không nhiều, nếu như nói anh ta mặc phong phanh như thế này đi theo dõi cô thì quả là một ý kiến không khôn ngoan.
“Anh mặc quá ít.” Cô nhắc nhở anh.
Anh không chớp mắt, nói: “Trên xe có điều hòa, tôi không định ra ngoài lâu.”
Cho nên anh ta thực sự chỉ là đi ngang qua sao?
Thôi, cô không còn sức đoán nữa.
Nói cho cùng anh ta đã cứu cô, cứu cô không bị đánh.
“Xin lỗi đã để anh phải chứng kiến trò cười này.” Cô hít sâu một hơi, đứng trong căn phòng gần như đã biến thành đống rác, duy trì chút tự tôn còn sót lại, nhìn anh ta nói: “Tôi rất muốn pha cho anh một ly trà, nhưng tôi nghĩ chén đều bị ném vỡ hết rồi.”
“Giường của cô hỏng rồi.” Anh nhìn chiếc đệm rách tươm.
Cô quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của anh, đệm bị dao rạch nát, bông trong đó lòi hết ra ngoài.
“Lão ta cho rằng tôi giấu tiền trong đó.” Cô cười cay đắng, giọng khàn khàn
“Cô không thể ngủ ở đây.” Anh nhìn khắp căn hộ bị lục tung gần như không còn chỗ nào lành lặn. Cô đồng ý. Chỉ cần liên quan tới cờ bạc, tên kia sẽ có nghị lực kinh khủng, vì tiền lão ta còn có thể quay lại. Cô biết rõ hơi ai hết.
“Tôi sẽ ở khách sạn.” Ngày mai cô về quét sạch sẽ, sau đó trả nhà cho chủ thuê, chuyển tới nơi khác.
“Cô có thể ở chỗ tôi.” Anh đề nghị.
***
p.s: Ai tin anh tình cờ đi ngang qua thì giơ tay :v
Bận rộn cả một ngày, về đến nhà cô liền ngâm mình trong bồn tắm. Nước nóng khiến ý thức và thân thể cùng thư giãn.
Dòng nước dần dần xua đi mệt mỏi cả một ngày.
Nửa tháng trước sau khi mua sắm giúp anh ta, cô lại nấu cháo trứng gà, dạy anh cách làm bánh sandwich đơn giản, hôm đó anh ăn rất vui vẻ. Cô vốn tưởng rằng đồ ăn đơn giản như vậy chính anh ta cũng sẽ tự làm được, nhưng ngày hôm sau cô tới thì lại phát hiện anh ta tiếp tục không ăn gì.
“Tôi làm không ngon.”
Anh ta nhíu mày trợn mắt ra vẻ đều tại cô dạy không tốt làm cô thật sự muốn lấy chuôi dao gõ cho anh ta một phát, nhưng anh ta nói tiếp, “Không ngon như cô làm.” Giọng điệu và vẻ mặt đều không phải đang phàn nàn.
Cô không nên thấy mừng vì những lời khen vốn chẳng phải khen ấy, nhưng cô không thể khống chế được tâm trạng hớn hở cứ đột nhiên dâng lên.
Đàn ông lười biếng đều là do phụ nữ chiều hư như thế cả.
Nhưng cô là nhân viên vệ sinh kiêm đầu bếp của anh ta, tuần trước cô đã mang hợp đồng mới đến cho anh ta ký.
Cô nói cho anh ta biết mặc dù có cô nhưng anh ta vẫn phải tự mình học nấu cơm, nếu không kẻ lắm tiền đến mức không cần đi làm như anh ta sẽ quá rảnh rỗi rồi lại suy nghĩ lung tung.
Hai tuần trôi qua, mặc dù anh ta sẽ thử làm một vài món ăn đơn giản cô dạy nhưng lại không chịu ăn.
Anh ta nói không ngon nhưng cô lại cảm thấy không hề tệ.
Tiền của anh ta còn đang ở trong tài khoản của cô, anh ta không chịu nói cho cô biết tài khoản của anh ta.
Dù cô nói gì anh ta vẫn nhất quyết không chịu nói.
Cô đã bắt đầu cân nhắc đến chuyện quyên góp từ thiện dưới danh nghĩa của anh ta.
Cô không muốn có quá nhiều dây dưa với anh ta nhưng đồng thời lại không thể bỏ mặc anh ta.
Trong hợp đồng mới yêu cầu cô tới nhà anh ta nấu ăn hàng ngày, tăng thêm thời gian quét dọn, mỗi ngày ít nhất phải hơn hai tiếng. Ngày ngày tới nhà anh ta khiến cô càng thấy rõ cuộc sống của anh ta buồn chán đến nhường nào. Suốt hai tuần qua ngoại trừ lần bị cô bắt buộc thì anh ta chưa bao giờ ra ngoài, anh ta cũng không xem TV, lên mạng, điện thoại của anh ta cũng chưa bao giờ kêu, ít nhất là cô chưa thấy.
Cô cho rằng cô là đối tượng duy nhất anh ta nói chuyện hàng ngày. Có lẽ trước đây cô đến quét dọn anh ta cố ý tránh đi bởi vì không muốn nói chuyện.
Có khi nhìn anh ta cô sẽ bất giác hiếu kỳ, rốt cuộc gặp phải chuyện gì mới mới khiến cho anh ta trở thành tự kỷ như bây giờ.
Cô không nên quan tâm anh ta, nhưng khi anh ta cho rằng cô không chú ý anh ta sẽ đứng ở bên cửa sổ phòng ngủ nhìn đám người phía dưới. Mỗi lần như vậy cô đều sẽ nhìn thấy trong mắt anh ta sự cô đơn chết lặng đáng sợ. Giống như linh hồn anh ta không ở đây, giống như thế giới này đối với anh ta đã chẳng còn ý nghĩa gì, mà anh ta cũng không muốn sống nữa.
Cô không hiểu rốt cuộc anh ta bị làm sao nữa. Rõ ràng anh ta có tất cả nhưng lại tự giam mình ở trong phòng.
Sau đó khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô thì cô lại sẽ thấy cảm xúc không thể định nghĩa trong mắt anh ta, như thể có thứ gì đó giống như mạng nhện trói chặt lấy anh ta, mà anh ta thì đang hi vọng có ai có thể tới cứu mình.
Mỗi lần trông thấy vẻ mặt cầu cứu kia cô đều muốn chạy trốn.
Nhưng dáng vẻ đó của anh ta rất giống cô mười lăm năm trước. Cô còn nhớ rõ sự tuyệt vọng khi cô run rẩy leo lên tầng cao, còn nhớ rõ năm đó gió lạnh thổi giật mép váy cô, lùa qua bên tai cô, giống như đang thì thầm: Chỉ cần nhảy xuống, cái chết có thể mang đau khổ và nhiệt độ cơ thể của cô đi… Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Năm đó cô đã không thể chìa tay giúp đỡ cô gái kia, ít nhất bây giờ cô có thể thử giúp anh ta một chút.
Chỉ cần cô cẩn thận một chút, cẩn thận giữ một khoảng cách với anh ta, đừng trở nên quá quan tâm là được.
Chờ anh ta bỏ ý định tự tử, cô có thể rời đi, tiếp tục cuộc sống yên bình của cô.
Chỉ cần cô đủ cẩn thận…
Tắm xong khiến thân thể ấm áp lên rất nhiều nhưng bụng lại rầm rì đói. Bởi vì cả ngày đều bận rộn ở bên ngoài nên cô thường mua đồ ăn sẵn, cũng không sắm tủ lạnh. Mặc dù gió lạnh đang gào thét bên ngoài nhưng sau khi cân nhắc cô vẫn quyết định mặc thêm áo, ra cửa hàng tạp hóa đầu đường mua chút thức ăn nóng.
Cô mua một ly ca cao nóng và một chiếc sandwich, nhưng không ngờ khi về đến nhà, ác mộng xưa kia sau ba năm tám tháng lại xuất hiện trước mặt cô.
Cô không biết vì sao lão ta tìm được cô. Vì tránh né tên khốn kiếp này cô đã chuyển nhà nhiều lần. Từ sau khi lão ta đánh mẹ cô bị trọng thương, cô đã bất chấp sự phản đối của người mẹ yếu ớt sưu tập chứng cớ xin sự bảo vệ của tòa án mới khiến lão ta không dám quấy rầy hai mẹ con cô nữa. Nhưng cũng chỉ được một thời gian mà thôi. Ba năm trước đây mẹ cô mất, sau khi xong xuôi tang sự cô lập tức dời xa quê hương, nhưng hiển nhiên lão ta vẫn tìm cô bằng mọi cách. Cửa nhà cô bị cạy, một gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi như sói như hổ đang lục tung căn nhà nhỏ hẹp của cô.
Rất khó tưởng tượng lại có người đã sống vài thập niên nhưng vẫn không chịu lớn khôn như vậy. Trong ký ức của cô, cô đã nhìn thấy lão ta đối xử với mẹ cô như thế nào, qua mấy chục năm lão ta vẫn chỉ là kẻ vô tích sự, chỉ biết ăn cắp và phá phách.
“Nếu như ông muốn tìm tiền thì chỗ đó không có đâu.” Cô lạnh lùng nói.
Người đàn ông kia đột nhiên quay người lại, trong mắt đầy tơ máu, vẻ mặt hung ác. Dù bị cô bắt gặp nhưng trên mặt lão ta vẫn không có chút áy náy, giật mình nào, chỉ có bực bội và vội vàng.
“Tiền đâu? Tao biết mày có tiền, mày giấu tiền ở đâu?”
“Tiền ăn tháng này tôi đã cho ông rồi còn gì. Tôi đã nói rồi, tiền ăn tôi sẽ cho nhưng muốn nhiều hơn thì không có đâu.” Cô khinh bỉ nhìn lão ta, “Nếu ông muốn đánh bài thì tự mình đi tìm việc đi.”
“Con bất hiếu này!” Lão ta tức giận tới gần cô, cô ngửi thấy mùi rượu khiến người ta buồn nôn.
“Tao nhọc công khổ sở nuôi mày lớn như vậy, mày đừng mơ dùng mấy đồng cắc đã đòi đuổi tao đi.”
“Ông nuôi tôi?” Tên phế vật không biết xấu hổ này khiến cô muốn phỉ nhổ. Cô tức giận chỉ trích: “Nuôi tôi là mẹ, là người phụ nữ nhọc công khổ sở giặt quần áo giúp việc cho ông còn bị ông đánh, bị ông trộm tiền. Tôi chưa bao giờ tiêu một xu nào của tên nát rượu cờ bạc như ông. Nếu không phải nể mặt mẹ, nếu không phải pháp luật quy định tôi phải nuôi ông thì ngay cả một xu tôi cũng sẽ không cho ông.”
Lão ta giơ tay lên muốn đánh cô.
Nhưng cô sớm đoán được, nghiêng người tránh quả đấm của lão ta, hắt cả cốc ca cao nóng trên tay lên mặt lão ta.
Lão ta đau đớn kêu lên, lại càng nổi giận điên cuồng vung nắm đấm.
Mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng trong lúc hỗn loạn cô vẫn bị đánh trúng.
Trên mặt đau đớn, trong lòng sợ hãi.
“Con khốn! Sớm biết thế năm đó tao nên bóp chết mày!”
Tiếng rít gào tức giận chấn động không khí, tương tự như những đêm kinh hoàng năm xưa.
Dưới sự đe dọa của lão ta, cô suýt nữa theo phản xạ co người lại, giống cô gái nhát gan nhiều năm trước, chỉ có thể co ro trong góc tường, khóc lóc chịu đựng bạo lực. Nhưng cô đã trưởng thành, vì không để bị đánh nữa cô đã sớm học cách tự vệ.
Khi lão ta lại vung nắm đấm về phía cô, cô liền đập ba lô nặng trịnh vào người lão ta, nắm chìa khóa giữa kẽ tay, đấm mạnh lên mặt lão. Tiếng kêu thảm thiết của lão một lần nữa vang khắp hành lang. Cô xoay người chạy trốn, cô biết mặc dù đòn tấn công của mình có tác dụng nhưng không thể nào đánh bại lão ta. Lão ta to hơn, khỏe hơn cô. Cô vốn tưởng rằng cô sẽ kịp chạy ra đường lớn nhưng mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng. Cô chưa ra khỏi ngõ nhỏ lão ta đã đuổi kịp.
Lão ta túm được mái tóc dài của cô, kéo giật cô lại.
Cô đau kêu ra tiếng, bị hất ngã xuống đất, nước mắt trào ra. Cô căng người chuẩn bị những nắm đòn sắp giáng xuống.
Nhưng lão ta đột nhiên buông tóc cô ra, khóc thét.
Cô hé mắt quay đầu lại, trông thấy người đàn ông cô chưa bao giờ ngờ sẽ nhìn thấy vào giờ phút này.
Anh chàng trạch nam tự kỷ đáng ra phải đang ở trong căn nhà cao cấp của anh ta hiện giờ đang nắm lấy cánh tay tên khốn kia, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.
Anh ta mặc từ trên xuống dười toàn màu đen, gần như hòa vào bóng tối trong ngõ nhỏ.
Lão đàn ông kia đau đớn khóc thét tức giận giơ tay kia lên, chửi bới tấn công anh.
“Mẹ mày!”
Anh không thèm tránh. Cô cho là anh sẽ bị đánh trúng liền hốt hoảng bò dậy, hô to: “Đừng!!!”
Lão ta không dừng tay, anh cũng không. Anh đấm lão ta một phát, còn bóp gãy tay lão. Cô có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ nát. Trong đêm tối tiếng răng rắc vỡ vụn nghe vô cùng rõ ràng, khiến người ta rợn tóc gáy.
“A!!! Tay của tôi… Tay của tôi…”
Lão ta khóc lóc nức nở, quỳ xuống đất cầu xin: “Đau quá, đau quá! Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa, buông tay… Xin cậu… Tôi van cậu… Buông tôi ra…”
Anh hờ hững nhìn người đàn ông quỳ dưới đất, giống như trước mắt chỉ là con kiến hôi.
Anh quay đầu, nhìn cô trắng bệch cả mặt, vô cảm hỏi.
“Cô muốn tôi giết lão ta không?”
Cô muốn lão chết, cô hận không thể khiến tên khốn kiếp này lập tức chết đi.
Nhưng khuôn mặt mẹ lại hiện ra trước mắt.
Cô hận người này, nhưng mẹ yêu lão, cô vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu nổi. Nhưng trước khi mất mẹ đã yêu cầu cô chăm sóc lão.
“Không.” Cô khàn giọng nói.
“Tại sao?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng này, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ lúng túng. Cô khó chịu, khàn khàn thừa nhận: “Bởi vì ông ta là bố tôi.”
Anh không tỏ vẻ gì, không có khinh thường hay coi rẻ, không có đồng tình hay thương hại, anh chỉ buông lão ta ra.
Lão ta ôm tay nằm trên mặt đất, nức nở.
“Tay của tôi… Tay của tôi…”
Cô nhìn gã đàn ông co quắp, nước mắt đầy mặt, sợ hãi không ngừng run rẩy. Con quái vật lớn nhiều năm đánh đập cô và mẹ giờ phút này thật nhỏ bé, co ro như con chuột nhát gan.
Cô rất muốn đạp tên ti tiện này mấy phát. Cô hận tên phế vật mang đến cho cô sinh mạng rồi lại vứt bỏ cô, nhưng không có cách nào hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ giữa họ.
“Đời này chuyện ngu xuẩn nhất ông làm chính là phụ mẹ tôi. Bà ấy là người ngốc nghếch duy nhất còn tin tưởng ông trên thế giới này.” Cô run run lấy ví từ trong ba lô, ném cho lão ta mấy ngàn tệ: “Đi bệnh viện, đừng đến quấy rầy tôi nữa. Nếu không lần sau tôi sẽ đích thân giết ông.”
Đồng tiền bay trên không trung, còn chưa rơi xuống, lão ta đã vội vã dùng tay không bị thương bắt lấy. Cánh tay gãy đung đưa bên người, dù đau nhưng lão ta vẫn muốn nhặt tiền.
Bộ dáng kia đáng buồn đến cực điểm. Cô đau lòng xoay người rời đi, không liếc mắt nhìn lấy một cái.
Người đàn ông kia giống như bóng đen trong đêm tối im lặng đi theo sau lưng cô. Cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh nhưng cô biết anh ở đó. Cô không quay đầu lại, đi thẳng về căn hộ như vừa bị bão quét qua.
Cô ở đây một năm, đây là nơi cô ở lại lâu nhất từ sau khi thành niên.
Căn hộ này rất nhỏ, một phòng một nhà vệ sinh, cho dù tính cả ban công cũng không to bằng căn phòng bếp của người đàn ông đứng sau lưng cô, nhưng đây đã từng là cái ổ nhỏ cô có thể an tâm trở về ngủ.
Đáng tiếc không còn nữa rồi.
Cô quay người lại, trông thấy người đàn ông quần áo phong phanh kia đứng ở cửa ra vào.
Cảm giác nhục nhã như mưa to chảy khắp toàn thân.
Từ nhỏ cô đã phải đối mặt với tình cảnh này, cô còn tưởng rằng mình đã sớm có thể vô cảm với cái nhìn của người ngoài…
Theo bản năng cô vô thức đưa tay ôm lấy mình, nén nước mắt, ưỡn thẳng sống lưng.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô cho là anh trước giờ không ra ngoài.
“Tôi có chuyện ở gần đây, vừa đúng lúc đi qua.” Anh nói.
Cô không tin lắm, nhưng không thể hỏi tiếp. Anh ta không biết địa chỉ của cô, huống hồ anh ta mặc không nhiều, nếu như nói anh ta mặc phong phanh như thế này đi theo dõi cô thì quả là một ý kiến không khôn ngoan.
“Anh mặc quá ít.” Cô nhắc nhở anh.
Anh không chớp mắt, nói: “Trên xe có điều hòa, tôi không định ra ngoài lâu.”
Cho nên anh ta thực sự chỉ là đi ngang qua sao?
Thôi, cô không còn sức đoán nữa.
Nói cho cùng anh ta đã cứu cô, cứu cô không bị đánh.
“Xin lỗi đã để anh phải chứng kiến trò cười này.” Cô hít sâu một hơi, đứng trong căn phòng gần như đã biến thành đống rác, duy trì chút tự tôn còn sót lại, nhìn anh ta nói: “Tôi rất muốn pha cho anh một ly trà, nhưng tôi nghĩ chén đều bị ném vỡ hết rồi.”
“Giường của cô hỏng rồi.” Anh nhìn chiếc đệm rách tươm.
Cô quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của anh, đệm bị dao rạch nát, bông trong đó lòi hết ra ngoài.
“Lão ta cho rằng tôi giấu tiền trong đó.” Cô cười cay đắng, giọng khàn khàn
“Cô không thể ngủ ở đây.” Anh nhìn khắp căn hộ bị lục tung gần như không còn chỗ nào lành lặn. Cô đồng ý. Chỉ cần liên quan tới cờ bạc, tên kia sẽ có nghị lực kinh khủng, vì tiền lão ta còn có thể quay lại. Cô biết rõ hơi ai hết.
“Tôi sẽ ở khách sạn.” Ngày mai cô về quét sạch sẽ, sau đó trả nhà cho chủ thuê, chuyển tới nơi khác.
“Cô có thể ở chỗ tôi.” Anh đề nghị.
***
p.s: Ai tin anh tình cờ đi ngang qua thì giơ tay :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.