Chương 4: Không Còn Ham Muốn Trần Tục (1)
Bất Phóng Tâm Du Điều
13/05/2024
Đòn đánh của Dư Tử Thanh đã trúng, giết được một tên trong số chúng.
Sức mạnh thiêu đốt từ trong cơ thể bộc phát, khí huyết dâng trào như sóng Trường Giang cuồn cuộn, khí lạnh từ bên ngoài dường như không còn tồn tại nữa.
Hắn hít nhẹ một hơi, khoảnh khắc ánh mắt quét qua ba người còn lại, khí huyết sôi trào trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, bụi đất dưới chân tung lên mịt mù, bóng người đã vụt ra xa mấy trượng chợt hướng thẳng về phía ba người kia.
Gã mặt sẹo hét một tiếng chói tai, há miệng phun ra một làn sương đen, xộc thẳng về phía Dư Tử Thanh cùng tiếng muỗi sàn sạt.
Tuy nhiên, vẻ mặt Dư Tử Thanh vẫn không hề thay đổi, trong đầu hiện lên những tư liệu mà hắn thu thập được trước đó. Ngay lúc đối phương ra tay, hắn cắn đầu lưỡi, ngụm máu tươi nóng bỏng hóa thành một mũi tên nhọn vọt đi.
Mũi tên máu xộc vào màn sương đen, tức khắc phát ra âm thanh xèo xèo. Bóng dáng hắn còn chưa tới, đoản kiếm trong tay đã lao ra, hóa thành một tia sáng bạc rồi hoàn toàn biến mất trong màn sương đen.
Dư Tử Thanh theo sát phía sau. Trong nháy mắt, chỉ thấy màn sương đen cuộn tròn rồi tản ra hai bên, Dư Tử Thanh cầm đoản kiếm trong tay, rút nó ra khỏi miệng gã mặt sẹo, tiếp tục chạy về phía hai người còn lại như con báo săn mồi.
Chỉ sau mấy nhịp ngắn ngủi, dưới đất đã có bốn cái xác.
Đêm qua, hắn đã thu thập đủ những thông tin cần thiết về bốn người. Đoản kiếm và vỏ kiếm vốn cùng bị rỉ sét giờ đây đều xuất hiện một khe hở nhỏ ở nơi giao nhau, đó là dấu hiệu cho thấy vết gỉ ban đầu đã tróc ra, đồng thời cũng có nghĩa phán quyết đã xong.
Chỉ cần hắn ra tay thì chắc chắn sẽ giải quyết được đối thủ.
Dư Tử Thành cầm đoản kiếm lên, thoáng trầm ngâm rồi lại bổ thêm mấy phát cho chắc.
Mấy tên này vô cùng tà đạo ai biết được bọn chúng còn tà pháp nào chưa thi triển không.
Theo những gì hắn đã nghe lén được mấy tên này trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ địa phương khó hiểu trước đó, ví dụ thỉnh thoảng nhắc đến người khác, lâu lâu kể chuyện gì đó buồn cười.
Một người nào đó tà đạo bị giết thịt, bị làm những gì, bị dùng hình đến chết, nên gần đây không nên đi đến những đâu.
Những mẩu chuyện lẻ tẻ, Dư Tử Thanh tổng kết lại. Phải diệt cỏ tận gốc, tránh để lại tai họa về sau, tránh đối phương đi theo đường kiểu “biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi”, mấy trường hợp thông thường thường thấy.
Chặt đứt đầu, thiêu hủy riêng; moi tim cho ác thú ăn; chặt đôi người, để hai bên trấn áp; dùng bùa khắp nơi để trấn yểm, v.v...
Làm hết mấy cái này thì gần như không có cả cơ hội biến thành ma.
Ngược lại, nếu chôn cất bừa bãi hoặc hỏa táng đơn giản, vì oán khí dày đặc nên khả năng biến thành ác ma lớn hơn. Thậm chí còn có trường hợp xử lý sơ sài, hoàn toàn không để ý, dẫn đến việc oán khí tự sinh ra ý thức, biến thành yêu quái đi báo thù.
Vậy thì không còn gì phải chần chừ nữa, Dư Tử Thanh dựa theo điều kiện hiện có, cố gắng hết sức để cung cấp cho mấy người này đủ "dịch vụ" hoàn chỉnh.
Một lúc sau, hắn dùng dầu lửa cướp được để đốt hai đống lửa, tiện tay cắt luôn mấy thứ như tóc bện, ném vào lửa để hỏa táng.
Mấy thứ khác còn chưa xử lý xong thì máu nóng bừng bừng trong người Dư Tử Thanh đột ngột nguôi đi sau một cơn gió thoảng. Chỉ chốc sau, hắn đã khôi phục lại dáng vè ban đầu.
Vóc người hốc hác, hai má hóp vào, eo dường như không đủ sức mà đứng thẳng. Cơn gió lạnh chẳng biết thổi từ đâu tới khiến hắn rùng mình.
Đoản kiếm màu bạc tỏa ra luồng khí lạnh thấu xương cũng trở lại hình dáng ban đầu.
Thân kiếm và vỏ kiếm đã bị rỉ sét hoàn toàn, nghĩa là hiện giờ không có mục tiêu nào để rút kiếm.
Tất cả những gì hắn mới trải qua ban nãy dường như đều chỉ là ảo ảnh, chỉ có ký ức về sức mạnh trào lên như bản năng kia là vẫn chưa tiêu tan.
"Khụ…"
Dư Tử Thanh ho khẽ, tránh xa mùi hôi thối và khét lẹt trong đối lửa. Hắn vơ vét những thứ đã cướp đoạt được vào một cái túi, ôm chúng vào lòng.
Sau khi đi vòng qua chân núi, đến một sườn núi khác, đàn bò lông dài vẫn nằm dưới đất chờ màn đêm trôi qua. Hơn trăm con dê tụ lại rúc vào trong khe núi, run rẩy tránh cái lạnh.
Ngoài ra thì chẳng thấy ai còn sống cả...
Nhìn thấy Dư Tử Thanh đến gần, một con dê già gầy gò chen ra khỏi đàn, chạy tới trước mặt hắn, ngước nhìn rồi kêu be be.
Dư Tử Thanh ngồi xổm xuống, nhếch môi lên, nở một nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt hồn nhiên:
"Lão tiên sinh, chắc ngươi không ngờ rằng ta lại chưa chết đâu nhỉ. Không sao cả, vừa rồi lúc đám tà môn kia chuẩn bị ra tay thì một cao thủ đột nhiên xuất hiện... À, đó chính là kiểu siêu cao thủ từ trên trời giáng xuống, toàn thân phát ra hào quang chói lóa, dùng một đầu ngón tay đâm bốn tên đó chết tươi luôn, xong vèo phát đã biến mất tiêu."
Hai mắt lão Dương trợn to, càng lo lắng hơn, hiển nhiên không tin mấy lời tào lao của Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh cười ha hả, nghiêm túc nói:
"Được rồi, ta nói bừa vậy thôi. Thật ra ta có một năng lực đặc biệt, vốn không muốn bộc lộ, nhưng ban nãy bị ép, gấp quá, đột nhiên bộc phát thức tỉnh, khiến ta trở thành cao thủ vĩ đại trong một thời gian ngắn, khí huyết như rồng, vạn tà bất xâm. Mấy tên tà môn kia hoàn toàn không thể khiến ta bị thương, kiếm của ta vung phát là giết được bốn tên như giết gà thôi."
Không đợi lão Dương nói thêm lời nào, Dư Tử Thanh lập tức dẫn ông ấy đến chân núi, để ông ấy tận mắt nhìn thấy hai đống lửa vẫn đang cháy.
Sức mạnh thiêu đốt từ trong cơ thể bộc phát, khí huyết dâng trào như sóng Trường Giang cuồn cuộn, khí lạnh từ bên ngoài dường như không còn tồn tại nữa.
Hắn hít nhẹ một hơi, khoảnh khắc ánh mắt quét qua ba người còn lại, khí huyết sôi trào trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, bụi đất dưới chân tung lên mịt mù, bóng người đã vụt ra xa mấy trượng chợt hướng thẳng về phía ba người kia.
Gã mặt sẹo hét một tiếng chói tai, há miệng phun ra một làn sương đen, xộc thẳng về phía Dư Tử Thanh cùng tiếng muỗi sàn sạt.
Tuy nhiên, vẻ mặt Dư Tử Thanh vẫn không hề thay đổi, trong đầu hiện lên những tư liệu mà hắn thu thập được trước đó. Ngay lúc đối phương ra tay, hắn cắn đầu lưỡi, ngụm máu tươi nóng bỏng hóa thành một mũi tên nhọn vọt đi.
Mũi tên máu xộc vào màn sương đen, tức khắc phát ra âm thanh xèo xèo. Bóng dáng hắn còn chưa tới, đoản kiếm trong tay đã lao ra, hóa thành một tia sáng bạc rồi hoàn toàn biến mất trong màn sương đen.
Dư Tử Thanh theo sát phía sau. Trong nháy mắt, chỉ thấy màn sương đen cuộn tròn rồi tản ra hai bên, Dư Tử Thanh cầm đoản kiếm trong tay, rút nó ra khỏi miệng gã mặt sẹo, tiếp tục chạy về phía hai người còn lại như con báo săn mồi.
Chỉ sau mấy nhịp ngắn ngủi, dưới đất đã có bốn cái xác.
Đêm qua, hắn đã thu thập đủ những thông tin cần thiết về bốn người. Đoản kiếm và vỏ kiếm vốn cùng bị rỉ sét giờ đây đều xuất hiện một khe hở nhỏ ở nơi giao nhau, đó là dấu hiệu cho thấy vết gỉ ban đầu đã tróc ra, đồng thời cũng có nghĩa phán quyết đã xong.
Chỉ cần hắn ra tay thì chắc chắn sẽ giải quyết được đối thủ.
Dư Tử Thành cầm đoản kiếm lên, thoáng trầm ngâm rồi lại bổ thêm mấy phát cho chắc.
Mấy tên này vô cùng tà đạo ai biết được bọn chúng còn tà pháp nào chưa thi triển không.
Theo những gì hắn đã nghe lén được mấy tên này trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ địa phương khó hiểu trước đó, ví dụ thỉnh thoảng nhắc đến người khác, lâu lâu kể chuyện gì đó buồn cười.
Một người nào đó tà đạo bị giết thịt, bị làm những gì, bị dùng hình đến chết, nên gần đây không nên đi đến những đâu.
Những mẩu chuyện lẻ tẻ, Dư Tử Thanh tổng kết lại. Phải diệt cỏ tận gốc, tránh để lại tai họa về sau, tránh đối phương đi theo đường kiểu “biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi”, mấy trường hợp thông thường thường thấy.
Chặt đứt đầu, thiêu hủy riêng; moi tim cho ác thú ăn; chặt đôi người, để hai bên trấn áp; dùng bùa khắp nơi để trấn yểm, v.v...
Làm hết mấy cái này thì gần như không có cả cơ hội biến thành ma.
Ngược lại, nếu chôn cất bừa bãi hoặc hỏa táng đơn giản, vì oán khí dày đặc nên khả năng biến thành ác ma lớn hơn. Thậm chí còn có trường hợp xử lý sơ sài, hoàn toàn không để ý, dẫn đến việc oán khí tự sinh ra ý thức, biến thành yêu quái đi báo thù.
Vậy thì không còn gì phải chần chừ nữa, Dư Tử Thanh dựa theo điều kiện hiện có, cố gắng hết sức để cung cấp cho mấy người này đủ "dịch vụ" hoàn chỉnh.
Một lúc sau, hắn dùng dầu lửa cướp được để đốt hai đống lửa, tiện tay cắt luôn mấy thứ như tóc bện, ném vào lửa để hỏa táng.
Mấy thứ khác còn chưa xử lý xong thì máu nóng bừng bừng trong người Dư Tử Thanh đột ngột nguôi đi sau một cơn gió thoảng. Chỉ chốc sau, hắn đã khôi phục lại dáng vè ban đầu.
Vóc người hốc hác, hai má hóp vào, eo dường như không đủ sức mà đứng thẳng. Cơn gió lạnh chẳng biết thổi từ đâu tới khiến hắn rùng mình.
Đoản kiếm màu bạc tỏa ra luồng khí lạnh thấu xương cũng trở lại hình dáng ban đầu.
Thân kiếm và vỏ kiếm đã bị rỉ sét hoàn toàn, nghĩa là hiện giờ không có mục tiêu nào để rút kiếm.
Tất cả những gì hắn mới trải qua ban nãy dường như đều chỉ là ảo ảnh, chỉ có ký ức về sức mạnh trào lên như bản năng kia là vẫn chưa tiêu tan.
"Khụ…"
Dư Tử Thanh ho khẽ, tránh xa mùi hôi thối và khét lẹt trong đối lửa. Hắn vơ vét những thứ đã cướp đoạt được vào một cái túi, ôm chúng vào lòng.
Sau khi đi vòng qua chân núi, đến một sườn núi khác, đàn bò lông dài vẫn nằm dưới đất chờ màn đêm trôi qua. Hơn trăm con dê tụ lại rúc vào trong khe núi, run rẩy tránh cái lạnh.
Ngoài ra thì chẳng thấy ai còn sống cả...
Nhìn thấy Dư Tử Thanh đến gần, một con dê già gầy gò chen ra khỏi đàn, chạy tới trước mặt hắn, ngước nhìn rồi kêu be be.
Dư Tử Thanh ngồi xổm xuống, nhếch môi lên, nở một nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt hồn nhiên:
"Lão tiên sinh, chắc ngươi không ngờ rằng ta lại chưa chết đâu nhỉ. Không sao cả, vừa rồi lúc đám tà môn kia chuẩn bị ra tay thì một cao thủ đột nhiên xuất hiện... À, đó chính là kiểu siêu cao thủ từ trên trời giáng xuống, toàn thân phát ra hào quang chói lóa, dùng một đầu ngón tay đâm bốn tên đó chết tươi luôn, xong vèo phát đã biến mất tiêu."
Hai mắt lão Dương trợn to, càng lo lắng hơn, hiển nhiên không tin mấy lời tào lao của Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh cười ha hả, nghiêm túc nói:
"Được rồi, ta nói bừa vậy thôi. Thật ra ta có một năng lực đặc biệt, vốn không muốn bộc lộ, nhưng ban nãy bị ép, gấp quá, đột nhiên bộc phát thức tỉnh, khiến ta trở thành cao thủ vĩ đại trong một thời gian ngắn, khí huyết như rồng, vạn tà bất xâm. Mấy tên tà môn kia hoàn toàn không thể khiến ta bị thương, kiếm của ta vung phát là giết được bốn tên như giết gà thôi."
Không đợi lão Dương nói thêm lời nào, Dư Tử Thanh lập tức dẫn ông ấy đến chân núi, để ông ấy tận mắt nhìn thấy hai đống lửa vẫn đang cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.