Chương 1: Một Tay Đầu Bếp Gà Mờ (1)
Bất Phóng Tâm Du Điều
13/05/2024
Gió bấc thét gào như những lưỡi dao lạnh lẽo bay tứ tung, gọt cắt khiến vạn vật tàn lụi.
Trên con đường nhỏ chỉ có một ít đá vụn dọc khe núi hoang vu, Dư Tử Thanh nắm chặt tấm áo choàng được chắp vá bừa bởi mấy lớp vải đen, đầu đội chiếc mũ da chó mực, chỉ để lộ mỗi đôi mắt đang híp chặt, rúc vào giữa hàng ngũ, lẳng lặng ngước lên quan sát.
Phía sau đội là khoảng một trăm bảy, một trăm tám mươi con dê rừng, đa số chúng đều gầy trơ xương, ngoài ra còn sáu con bò lông dài chở vật tư.
Hai bên đội là bảy, tám gã đàn ông gầy, đen nhẻm, hơi rụt cổ, ủ rũ chăn bầy dê.
Dẫn đầu đội là bốn hán tử vạm vỡ, da ngăm đen bóng loáng, lông tóc giống nỉ. Họ cưỡi ngựa cao to, chỉ mặc áo da thú cộc tay nhưng toàn thân vẫn hầm hập giữa tiết trời đông.
Chỉ cần đến gần họ một chút thôi, Dư Tử Thanh cũng đã cảm thấy đỡ lạnh.
Hán tử xăm hình rắn bên má phải dường như phát giác thấy Dư Tử Thanh đến gần nên liếc sang, sau đó trao đổi với đồng bọn bằng thứ tiếng địa phương man di rất nặng âm lưỡi, không biết là đang nói gì.
Dư Tử Thanh cúi đầu xuống, vờ như không hiểu. Dù sao thì nghĩ bằng gót chân cũng biết chắc chắn đám người này chẳng nói được lời hay ý đẹp gì.
Chưa được mấy câu, bốn người đó đã dời chủ đề, không nói về Dư Tử Thanh nữa mà lảng sang chuyện riêng.
Dư Tử Thanh cúi đầu, theo sát sau lưng bốn người, như thể do sợ lạnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, thấy tuyết bắt đầu rơi, hán tử xăm hình rắn bên má phải quay đầu lại, trừng mắt với Dư Tử Thanh, nói bằng thứ tiếng phổ thông lơ lớ: "Đói rồi, nướng thịt."
"Ờ." Dư Tử Thanh đáp lại rồi nghĩ bụng: May mà mình học tiếng phổ thông nhanh, chứ không thì mấy từ đơn nặng khẩu âm chút có khi cũng không hiểu nổi.
Đến một khúc đèo khuất gió, bốn hán tử vạm vỡ đó xuống ngựa dựng lều vải, xua mấy con dê, con bò vào sâu trong nhất rồi mới quay sang nhìn Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh không tỏ vẻ gì mà đi vào trong khe đá toàn đá vụn, kiếm ít cỏ khô còn sót lại để nhóm cửa.
Lát sau, Dư Tử Thanh lấy khối thịt đông cứng ra cắt thành lát rồi sắp lên trên những phiến đá đã được hun nóng. Chẳng mấy chốc, tiếng mỡ xèo xèo vang lên, hương thơm bắt đầu lan tỏa.
Bốn gã đàn ông cao lớn thô kệch, dốc sức mà ăn. Dư Tử Thanh nướng cả buổi mới xong, thế mà chưa qua bao lâu đã bị họ ngốn sạch.
Sau khi ăn xong, các tráng hán rót rượu mạnh từ túi da thú ra, tiếp tục nói chuyện bằng thứ tiếng địa phương nặng âm lưỡi quái dị.
Cơm nước no nê, ba tên hơi say rượu vào lều vải nằm, trùm da thú lên rồi ngáy khò khò, tiếng ngáy như sấm. Chỉ có mỗi tên xăm hình rắn trên mặt vẫn ngồi bên đống lửa.
Dư Tử Thanh nhìn phiến đá trống không rồi lẳng lặng lui sang một bên, móc một miếng bánh nang khô ra, nhúng nước ấm cho mềm rồi ăn.
Mấy tên đen nhẻm kia cũng mò qua, tranh nhau ít dầu, ít vụn trên phiến đá dùng làm bánh bột ngô.
Dư Tử Thanh thầm thở dài, không nói gì mà chỉ ôm bụng đứng dậy. Gã xăm hình rắn thấy thế thì phất tay.
Ra đến khe núi, đến sườn đón gió, Dư Tử Thanh đi tiểu xong, nhìn quanh rồi lại thở dài.
Đúng là xui xẻo.
Nói thật, sau khi đến, phát hiện bối cảnh nơi đây là thời cổ đại, Dư Tử Thanh luôn thấy rất lo lắng, nhưng không phải cho mình mà là cho người khác.
Hắn sợ mình "a lê hấp" một phát là diệt hết đám người trong thành như ôn dịch luôn.
Thời gian chứng minh rằng hắn nghĩ nhiều rồi.
Hắn có thấy được ngôi thành nào đâu.
Đáp đất chưa được ba ngày đã thấy ánh dương mọc lên từ chân trời, sáng lòa chói mắt, phình to theo cấp số nhân.
May là hắn phản ứng nhanh, tìm gì đó che mắt lại, không thì chắc đã bị mù vì ánh sáng mạnh rồi.
Tai nạn ập đến.
Vất vả lắm mới cầm cự qua được một tháng, cũng chẳng thấy thành trì đâu, kiếm mòn mắt mới thấy được một thôn làng thì cũng bỏ hoang, chẳng thấy có người sống.
Hơn một tháng, hắn không bị chết đói, chết khát đã là may lắm rồi.
Vất vả lắm mới thấy người sống thì lại là bốn tên cường nhân chuyên cướp bóc.
Đi trong đội ngũ ròng một tháng, ông lão thư sinh dạy hắn tiếng phổ thông cũng biến mất rồi.
Tên lưu manh muốn làm chó săn, ôm đùi mấy tên kia cũng chẳng thấy đâu.
Thậm chí cả phụ nữ, Dư Tử Thanh ngủ một giấc dậy cũng không thấy tăm hơi.
Lúc ấy, tên bặm trợn mặt xăm hình rắn đã nói, muốn chạy thì cứ chạy nhưng ba bốn trăm dặm quanh đây đều là chốn hoang vu, thời tiết thì rất lạnh, rời khỏi nguồn tài nguyên trong tay họ thì chắc hắn không sống nổi quá ba ngày đâu.
Dư Tử Thanh cũng không định chạy trốn, trước khi lão thư sinh dạy tiếng phổ thông cho hắn biến mất, ông ta đã dạy cho hắn chút ít tiếng dị tộc, Dư Tử Thanh lại còn bắt đầu từ con số không nữa, nghe lâu dần cũng gần như hiểu được gần hết.
Rảnh rỗi thì nghe mấy tên cường nhân đó nói chuyện phiếm, tổng kết ra thì họ là nhóm buôn đến quặng mỏ, nhưng khí hậu năm nay rét buốt, lạnh rất sớm, lại còn càng ngày càng lạnh.
Mấy tháng trước còn có thiên tai gì nữa, đến hôm nay, đừng nói trong bán kính năm trăm dặm, thậm chí bán kính nghìn dặm cũng chẳng có thôn nào.
Dư Tử Thanh thấy mấy tên này nói bán kính ba bốn trăm dặm quanh đây không có người là gài bẫy, nói đểu để thắp cho người ta ít hy vọng chạy trốn.
Dựa theo kinh nghiệm thì nhiệt độ không khí đang tầm âm hai mươi độ, lại còn ngày càng lạnh. Trong tình cảnh không chắc chắn thế này, hắn cũng đâu thể làm con rắn mất đầu mà xông vào chỗ không người tận cả nghìn dặm... Không, có khi còn to hơn.
Cứ sống sót trước đã rồi bàn tiếp.
Đương nhiên, hắn cũng biết mình không chạy được.
Trên con đường nhỏ chỉ có một ít đá vụn dọc khe núi hoang vu, Dư Tử Thanh nắm chặt tấm áo choàng được chắp vá bừa bởi mấy lớp vải đen, đầu đội chiếc mũ da chó mực, chỉ để lộ mỗi đôi mắt đang híp chặt, rúc vào giữa hàng ngũ, lẳng lặng ngước lên quan sát.
Phía sau đội là khoảng một trăm bảy, một trăm tám mươi con dê rừng, đa số chúng đều gầy trơ xương, ngoài ra còn sáu con bò lông dài chở vật tư.
Hai bên đội là bảy, tám gã đàn ông gầy, đen nhẻm, hơi rụt cổ, ủ rũ chăn bầy dê.
Dẫn đầu đội là bốn hán tử vạm vỡ, da ngăm đen bóng loáng, lông tóc giống nỉ. Họ cưỡi ngựa cao to, chỉ mặc áo da thú cộc tay nhưng toàn thân vẫn hầm hập giữa tiết trời đông.
Chỉ cần đến gần họ một chút thôi, Dư Tử Thanh cũng đã cảm thấy đỡ lạnh.
Hán tử xăm hình rắn bên má phải dường như phát giác thấy Dư Tử Thanh đến gần nên liếc sang, sau đó trao đổi với đồng bọn bằng thứ tiếng địa phương man di rất nặng âm lưỡi, không biết là đang nói gì.
Dư Tử Thanh cúi đầu xuống, vờ như không hiểu. Dù sao thì nghĩ bằng gót chân cũng biết chắc chắn đám người này chẳng nói được lời hay ý đẹp gì.
Chưa được mấy câu, bốn người đó đã dời chủ đề, không nói về Dư Tử Thanh nữa mà lảng sang chuyện riêng.
Dư Tử Thanh cúi đầu, theo sát sau lưng bốn người, như thể do sợ lạnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, thấy tuyết bắt đầu rơi, hán tử xăm hình rắn bên má phải quay đầu lại, trừng mắt với Dư Tử Thanh, nói bằng thứ tiếng phổ thông lơ lớ: "Đói rồi, nướng thịt."
"Ờ." Dư Tử Thanh đáp lại rồi nghĩ bụng: May mà mình học tiếng phổ thông nhanh, chứ không thì mấy từ đơn nặng khẩu âm chút có khi cũng không hiểu nổi.
Đến một khúc đèo khuất gió, bốn hán tử vạm vỡ đó xuống ngựa dựng lều vải, xua mấy con dê, con bò vào sâu trong nhất rồi mới quay sang nhìn Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh không tỏ vẻ gì mà đi vào trong khe đá toàn đá vụn, kiếm ít cỏ khô còn sót lại để nhóm cửa.
Lát sau, Dư Tử Thanh lấy khối thịt đông cứng ra cắt thành lát rồi sắp lên trên những phiến đá đã được hun nóng. Chẳng mấy chốc, tiếng mỡ xèo xèo vang lên, hương thơm bắt đầu lan tỏa.
Bốn gã đàn ông cao lớn thô kệch, dốc sức mà ăn. Dư Tử Thanh nướng cả buổi mới xong, thế mà chưa qua bao lâu đã bị họ ngốn sạch.
Sau khi ăn xong, các tráng hán rót rượu mạnh từ túi da thú ra, tiếp tục nói chuyện bằng thứ tiếng địa phương nặng âm lưỡi quái dị.
Cơm nước no nê, ba tên hơi say rượu vào lều vải nằm, trùm da thú lên rồi ngáy khò khò, tiếng ngáy như sấm. Chỉ có mỗi tên xăm hình rắn trên mặt vẫn ngồi bên đống lửa.
Dư Tử Thanh nhìn phiến đá trống không rồi lẳng lặng lui sang một bên, móc một miếng bánh nang khô ra, nhúng nước ấm cho mềm rồi ăn.
Mấy tên đen nhẻm kia cũng mò qua, tranh nhau ít dầu, ít vụn trên phiến đá dùng làm bánh bột ngô.
Dư Tử Thanh thầm thở dài, không nói gì mà chỉ ôm bụng đứng dậy. Gã xăm hình rắn thấy thế thì phất tay.
Ra đến khe núi, đến sườn đón gió, Dư Tử Thanh đi tiểu xong, nhìn quanh rồi lại thở dài.
Đúng là xui xẻo.
Nói thật, sau khi đến, phát hiện bối cảnh nơi đây là thời cổ đại, Dư Tử Thanh luôn thấy rất lo lắng, nhưng không phải cho mình mà là cho người khác.
Hắn sợ mình "a lê hấp" một phát là diệt hết đám người trong thành như ôn dịch luôn.
Thời gian chứng minh rằng hắn nghĩ nhiều rồi.
Hắn có thấy được ngôi thành nào đâu.
Đáp đất chưa được ba ngày đã thấy ánh dương mọc lên từ chân trời, sáng lòa chói mắt, phình to theo cấp số nhân.
May là hắn phản ứng nhanh, tìm gì đó che mắt lại, không thì chắc đã bị mù vì ánh sáng mạnh rồi.
Tai nạn ập đến.
Vất vả lắm mới cầm cự qua được một tháng, cũng chẳng thấy thành trì đâu, kiếm mòn mắt mới thấy được một thôn làng thì cũng bỏ hoang, chẳng thấy có người sống.
Hơn một tháng, hắn không bị chết đói, chết khát đã là may lắm rồi.
Vất vả lắm mới thấy người sống thì lại là bốn tên cường nhân chuyên cướp bóc.
Đi trong đội ngũ ròng một tháng, ông lão thư sinh dạy hắn tiếng phổ thông cũng biến mất rồi.
Tên lưu manh muốn làm chó săn, ôm đùi mấy tên kia cũng chẳng thấy đâu.
Thậm chí cả phụ nữ, Dư Tử Thanh ngủ một giấc dậy cũng không thấy tăm hơi.
Lúc ấy, tên bặm trợn mặt xăm hình rắn đã nói, muốn chạy thì cứ chạy nhưng ba bốn trăm dặm quanh đây đều là chốn hoang vu, thời tiết thì rất lạnh, rời khỏi nguồn tài nguyên trong tay họ thì chắc hắn không sống nổi quá ba ngày đâu.
Dư Tử Thanh cũng không định chạy trốn, trước khi lão thư sinh dạy tiếng phổ thông cho hắn biến mất, ông ta đã dạy cho hắn chút ít tiếng dị tộc, Dư Tử Thanh lại còn bắt đầu từ con số không nữa, nghe lâu dần cũng gần như hiểu được gần hết.
Rảnh rỗi thì nghe mấy tên cường nhân đó nói chuyện phiếm, tổng kết ra thì họ là nhóm buôn đến quặng mỏ, nhưng khí hậu năm nay rét buốt, lạnh rất sớm, lại còn càng ngày càng lạnh.
Mấy tháng trước còn có thiên tai gì nữa, đến hôm nay, đừng nói trong bán kính năm trăm dặm, thậm chí bán kính nghìn dặm cũng chẳng có thôn nào.
Dư Tử Thanh thấy mấy tên này nói bán kính ba bốn trăm dặm quanh đây không có người là gài bẫy, nói đểu để thắp cho người ta ít hy vọng chạy trốn.
Dựa theo kinh nghiệm thì nhiệt độ không khí đang tầm âm hai mươi độ, lại còn ngày càng lạnh. Trong tình cảnh không chắc chắn thế này, hắn cũng đâu thể làm con rắn mất đầu mà xông vào chỗ không người tận cả nghìn dặm... Không, có khi còn to hơn.
Cứ sống sót trước đã rồi bàn tiếp.
Đương nhiên, hắn cũng biết mình không chạy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.