Qũy Đạo Yêu Thầm

Chương 5: Mùa Hè Của Cô Ấy

Ngải Ngư

02/12/2022

Sau vòng loại 100m chạy nước rút nam là vòng loại 100m chạy nước rút nữ.

Ngay lúc này, Giang Phong, ủy viên thể dục phụ trách đại hội thể thao lần này, vội vàng chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Có bạn nữ nào tình nguyện tạm thời tham gia chạy nước rút 100m không?”

Tư Ninh đang khởi động cho cuộc thi nhảy cao không hiểu nói: “Giang Phong, sao vậy?”

Giang Phong tức giận đáp: “Tiêu Hiểu vừa mới ngã cầu thang, bị bong gân mắt cá chân rồi, không tham gia thi đấu được, thầy nói có thể tìm người thay thế, nhưng nếu không tìm được thìlớp chúng ta chỉ có thể bỏ qua hạng mục này thôi.”

Cậu ta nói xong lại cao giọng hỏi: “Các bạn nữ ơi! Ai trong các cậu tới cứu nguy với. Coi như là vì danh dự của lớp chúng ta!!! Các chị em đâu!!! Cứu !!!”

Nhưng chẳng ai sẵn sàng đứng ra cả.

Có lẽ mọi người đều có áp lực cảm thấy bản thân không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này.

“Không được rồi,” Tư Ninh nói: “Mình chạy tệ lắm, không làm được.”

Giang Phong lo lắng sắp ngất đến nơi.

“Nếu tui mà là con gái thì tui đã tham gia rồi,” Cậu ta nói: “Các cậu không cần phải đoạt giải, quan trọng là có tham gia, cố hết sức là được, còn tốt hơn là cứ thế mà bỏ cuộc nhận thua.”

Thư Niệm nãy giờ vẫn im lặng, lấy hết can đảm, chầm chậm giơ tay lên, ngập ngừng hỏi cậu ta: “Uỷ viên, cậu thấy mình tham gia có được không?”

“Được được,” Cuối cùng cũng có người chịu ra tay cứu vãn tình thế rồi, Giang Phong mừng suýt khóc, cậu ta không do dự khen ngợi Thư Niệm: “Cậu đúng là người tốt!!! Trong mắt tôi cậu chính là số 1!”

Thư Niệm cười nói: “Vậy cậu dẫn mình tới đó đi, phải lấy số báo danh đúng không...”

“Đúng rồi,” Giang Phong vẫy tay với cô, “Đi với mình.”

Thư Niệm nắm chặt tay Tư Ninh, nhướng mày nói: “Cố lên nhé Tư Tư.”

“Cậu cũng cố lên!” Tư Ninh sắp thi nhảy cao, chắc chắn không kịp chạy đến xem Thư Niệm thi đấu, vì vậy cô ấy hét lên với Giang Phong: “Giang Phong, cổ vũ cho Niệm Niệm giùm mình đó.”

Giang Phong vỗ ngực đảm bảo: “Cứ giao cho mình.”

Thư Niệm cởi áo khoác đồng phục ra, Giang Phong chủ động vươn tay ra cầm lấy: “Mình cầm giúp cậu.”

Thư Niệm lẽ phép cảm ơn.

Sau đó có một bạn nữ chạy đến giúp cô dán số báo danh trước ngực và sau lưng.

Thư Niệm là số 15.

Cô rút được lá thăm là nhóm 1, làn chạy số 8.

Chẳng mấy chốc, Thư Niệm đã đứng trên đường băng.

Cô cử động mắt cá chân, chạy nâng cao chân vài cái tại chỗ.

Khi trọng tài ra hiệu lệnh chuẩn bị sẵn sàng, Thư Niệm vào tư thế chạy.

“Chuẩn bị...”

Một phát súng vang lên.

Thư Niệm ngay lập tức lao khỏi vạch xuất phát.

“Thư Niệm! Thư Niệm chạy nhanh lên! Cố lên!” Lúc Giang Phong đang gào thét cổ vũ, Tống Kỳ Thanh đi tới.

Cậu cười đá Giang Phong một cái trêu chọc: “Hú hét gì mà to thế.”

Giang Phong không thèm tính toán với Tống Kỳ Thanh, cậu ta nhìn Thư Niệm nhanh chóng lao tới vạch đích, cuối cùng kết thúc vòng loại với vị trí thứ hai.

Giang Phong kinh ngạc nhảy cẫng lên, “Ôi trời! Không ngờ bình thường nhìn Thư Niệm im im vậy mà khí thế lúc chạy rất mạnh mẽ.”



“Tao thấy Tiêu Hiểu cũng chưa chắc đạt được vị trí thứ hai, bạn ấy thế mà lại làm được, chắc chắn là vào được chung kết rồi.”

Tống Kỳ Thanh cười, dội cho Giang Phong một gáo nước lạnh: "Cũng chưa chắc, còn phải đợi xem, nếu cả nhóm này đều chạy chậm, biết đâu đến hạng nhất cũng không vào được chung kết ấy chứ."

Giang Phong nhìn Thư Niệm quay lại sau khi ghi xong thành tích, vui vẻ đến híp cả mắt, đáp lại Tống Kỳ Thanh: "Tao nghĩ Thư Niệm có khả năng đó."

Tống Kỳ Thanh quay đầu nhìn Giang Phong, sau đó liếc nhìn áo đồng phục mà Giang Phong đang cầm trên tay, thẻ học sinh của Thư Niệm đúng lúc lộ ra.

Tống Kỳ Thanh cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Thư Niệm vốn định đến chỗ Giang Phong lấy đồng phục, nhưng cô phát hiện Tống Kỳ Thanh đang đứng bên cạnh, nhưng cũng không thể không thay đồng phục được...

Thư Niệm chỉ đành giả vờ bình tĩnh trong khi tim đang đập thình thịch mà chậm rãi đi tới.

Giờ cô cũng không phân biệt được là tim đập nhanh do vừa mới chạy xong hay là do nhìn thấy Tống Kỳ Thanh nữa.

Thư Niệm dừng lại trước mặt Giang Phong và Tống Kỳ Thanh.

Cô lấy lại đồng phục từ tay Giang Phong, nghe cậu ta hưng phấn khen cô: "Thư Niệm, cậu giỏi thật! Chạy nhanh quá."

Thư Niệm ngây ngốc không biết nói gì, chỉ ngượng ngùng cười, mặt đỏ như trái táo.

"Mình đi tìm Tư Ninh nhé." Cô ấp úng nhỏ giọng nói xong liền quay người đi nhanh đến sân thi nhảy cao, cả quá trình không dám ngước mắt nhìn Tống Kỳ Thanh.

Thư Niệm vừa đi vừa mặc áo khoác đồng phục, sau đó giơ hai tay vỗ nhẹ vào gò má nóng bừng của mình, rồi hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, nhịp tim vậy mới dần dần chậm lại.

Trận chung kết chạy nước rút 100m vào buổi chiều, Tống Kỳ Thanh ở đội nam dành được giải nhất, Thư Niệm ở đội nữ về thứ năm.

Thư Niệm thực sự đã làm hết sức rồi.

Bản thân cô cũng cảm thấy kết quả này đã rất tốt rồi. Lúc đầu cô còn không nghĩ là bản thân sẽ vào được chung kết.

Đại hội thể thao ngày đầu tiên, Thư Niệm và Tư Ninh chơi đùa cả ngày.

Ngày thứ hai cả hai người đều không có hạng mục thi đấu, nên Thư Niệm không chạy nhảy ở trong trường nữa, cô ngồi một mình trong lớp, xem qua đề bài, đọc lời giải, tự tìm hiểu rồi làm các đề tương tự để ghi nhớ.

Giang Phong nửa đường quay lại, nhìn thấy Thư Niệm ngồi học một mình trong lớp, bất ngờ hỏi: “Thư Niệm, sao cậu lại ở đây một mình?"

Thư Niệm ngẩng đầu nhìn cậu ta, mỉm cười đáp: “Mình muốn học một chút thôi.”

Giang Phong gật đầu, đi đến chỗ ngồi của mình cởi áo khoác ra, lấy một lon Coca từ ngăn kéo bàn, đi đến bàn của Thư Niệm.

Cậu ta đặt lon coca lên bàn cô: “Cậu uống đi.”

Thư Niệm được sủng ái mà lo sợ, lại có chút thất thố, cô vội vàng xua tay từ chối: “Không cần, mình không uống đâu...”

“Cầm lấy đi, hay cậu muốn uống cái khác mình đi mua cho.” Giang Phong nói: “Hôm qua thật sự cảm ơn cậu đã cứu nguy, nếu không môn chạy nước rút của lớp chúng ta toang rồi, tổng điểm chác chắn sẽ kém hơn rất nhiều.”

Thư Niệm mềm mỏng đáp: “Là việc mình nên làm, vì danh dự của cả lớp.”

“Thư Niệm.” Giang Phong gọi tên cô xong lại hơi khẩn trương nuốt nước bọt.

Thư Niệm không hiểu gì ngẩng mặt lên, ánh mắt hoang mang nhìn cậu ta.

Giang Phong quay xe hỏi: “Cậu thích kiểu con trai nào?”

Trong đầu Thư Niệm như có một tiếng nổ lớn. Lúc này không có ai ở trong lớp, cậu ta đừng nói lời không nên nói đó nhé...

Cô hoảng loạn chớp mắt, nhưng trong đầu lại bình tĩnh suy nghĩ nên đáp lại thế nào.

Sau đó, cô giải vờ bình tĩnh nói: “Cái đó... Mình không định nghĩ đến việc đấy khi học cấp ba... Mình chỉ muốn học hành chăm chỉ.”

Câu này thực sự là một lời từ chối khéo léo.



Cũng không phải Giang Phong nghe không hiểu. Cậu ta cười đáp: “Mình hiểu rồi.”

“Xin lỗi đã làm gián đoạn việc học của cậu.”

Thư Niệm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu đáp: “Không sao.”

Sau khi Giang Phong rời đi, Thư Niệm mới nhớ ra cô quên bảo câu ta mang Coca đi.

Cô cắn môi, chỉ có thể cầm Coca, đứng dậy đi đến chỗ ngồi của Giang Phong, đặt Coca trở lại bạn cậu ta.

Khi Thư Niệm quay người về chỗ mình thì Tống Kỳ Thanh cũng đúng lúc từ ngoài bước vào.

Thư Niệm cho rằng cậu quay lại uống nước hoặc lấy đồ gì đó rồi sẽ đi ngày, cô muốn về chỗ ngồi nhưng lại sợ xấu hổ nên đi ra ngoài từ cửa sau lớp học, đi đến nhà vệ sinh.

Thư Niệm nghĩ đợi đến lúc cô quay lại thì chắc chắn Tống Kỳ Thanh đã đi rồi. Nhưng khi cô từ nhà vệ sinh quay trở lại lớp học, Tống Kỳ Thanh lại đang bò trên bàn ngủ.

Thư Niệm vô thức nhẹ nhàng bước lại chỗ ngồi, động tạc nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xuống, cầm bút tiếp tục làm bài.

Lớp học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ khi ngủ của cậu và tiếng bút sột soạt viết trên giấy của cô.

Gần trưa, ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cậu, ánh nắng chói chang khiến cậu vô thức cau mày.

Thư Niệm rất muốn dùng sách che nắng cho cậu, nhưng lại sợ mình làm vậy là không đúng mực, cuối cùng chỉ nghĩ vậy rồi thôi.

Tống Kỳ Thanh nhanh chóng đổi hướng, vốn dĩ lưng cậu hướng về phía cô thì bây giờ cậu đang đối mặt với cô.

Thế này thì ánh sáng không thể chiếu lên mặt cậu mà chỉ chiếu lên mái tóc đen nhánh.

Thư Niệm liếc nhanh nhìn cậu đang ngủ say, nhịp tim lập tức tăng nhanh.

Trái tim không bao giờ nói dối, nó chỉ chứng minh rằng tình cảm này vẫn luôn ở đó.

Sau này khi Thư Niệm nhớ lại những chi tiết liên quan đến Tống Kỳ Thanh, cô mới nhận ra, buổi trưa ấy là lần duy nhất chỉ có hai người họ với nhau trong suốt ba năm cấp ba.

Mặc dù suốt buổi ấy họ không nói với nhau câu nào, nhưng ký ức về buổi trưa mùa thu ấy là điều Thư Niệm nhớ đến trong vô số ngày đêm sau đó.

Cô nhớ hình ảnh cậu thiếu niên chìm vào giấc ngủ yên bình. Cô tự hỏi liệu anh có đang mơ không. Nêu cậu ấy nằm mơ thì sẽ mơ đến việc gì. Thư Niệm rất ngưỡng mộ những người có thể xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Người có thể khiến cậu mơ đến chắc chắn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cậu. Còn cô chỉ là cô bạn học bình thường trong mắt cậu thôi nhỉ.

Đại hội thể thao mùa thu này, tổng điểm lớp 10-10 đứng thứ nhất, nhà trường cho lớp họ phần thưởng là một chuyến dã ngoại mùa thu trong một ngày vào thứ bảy tuần này.

Giang Kỳ Tấn sắp xếp đưa bọn họ cầu Kim Hải xem mặt trời mọc trước, sau đó đến sở thú chơi.

Mọi người đều rất vui nên tối hô đó đã về nhà vội sắp xếp đồ ăn vặt và các vật dụng cần thiết cho chuyến dã ngoại.

Ngày hôm sau năm giờ, học sinh cả lớp tập trung trước cổng trường.

Để thống kê số người, chủ nhiệm lớp yêu cầu mọi người ngồi theo chỗ ngồi trên lớp. Có nghĩa là bạn cùng bàn thì phải ngồi cạnh nhau. Điều này đối với Thư Niêm là một niềm vui bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ngồi cạnh Tống Kỳ Thanh. Nhưng số phận lại ưu ái cho cô ngồi bên cạnh cậu.

Lần này Tống Kỳ Thanh không ngồi bên trong, cậu để Thư Niệm ngồi vào còn mình ngồi ghế ngoài cạnh lối đi.

Thư Niệm ngồi ngay ngắn tại chỗ, quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Bở vì mọi người muốn xem mặt trời mọc nên tập hợp rất sớm, lúc xe xuất phát từ cổng trường đi đên cầu Kim Hải trời vẫn còn tối mịt.

Đèn trong xe được bật lên, trên cửa sổ xe chỉ phản chiếu khung cảnh bên trong, gần như không thể nhìn thấy cảnh đường phố bên ngoài.

Thư Niệm lại cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Bởi vì... như vậy cô có thể nhìn thấy Tống Kỳ Thanh.

Một lúc sau, Thư Niệm lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh bên ngoài cửa sổ. Không ai biết, thứ cô chụp không phải là phong cảnh bên ngoài mà là hình dáng phản chiếu trên cửa sổ xe của cậu.

Mà khi cô chụp tấm hình này, Tống Kỳ Thanh đang cúi đầu nhìn điện thoại cười.

Đâu là bức ảnh đầu tiên của Tống Kỳ Thanh mà Thư Niệm sở hữu. Cũng là bức ảnh duy nhất suốt ba năm cấp ba của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Qũy Đạo Yêu Thầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook