Chương 7: Mùa Hè Của Cô Ấy
Ngải Ngư
13/12/2022
Ngày đầu tiên của tuần mới, trời đã bắt đầu mưa.
Cả ngày thứ hai trời đổ cơn mưa mùa thu, trận mưa này còn khá to nữa.
Chạng vạng khi gần đến giờ tan học, cuối cùng cũng tạnh mưa, nhưng trên đường có rất nhiều bãi nước đọng.
Những nơi trũng thấp, nước có thể ngập đến bắp chân.
Nhưng nếu muốn ra khỏi trường, bọn họ phải lội qua vũng nước ấy.
Nhiều học sinh cởi giày, tất, xắn quần rồi đi chân trần xuống nước.
Cũng có người cứ thế lao thẳng qua vũng nước.
Bố của Tư Ninh lái xe đến cổng trường, lội qua vũng nước rồi cõng cô ấy qua.
Tư Ninh nói với bố: “Bố, bố chờ một chút, đưa cả bạn con đi cùng nữa.”
“Niệm Niệm,” Cô ấy lớn tiếng gọi Thư Niệm: “Cậu về cùng mình đi, bố mình lái xe đưa cậu về nhà.”
Thư Niệm vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, mình đi xe buýt về nhà là được, tiện lắm.”
“Nhưng mà…” Tư Ninh còn chưa nói xong, Thư Niệm đã cười vẫy tay với cô ấy: “Mình tự đi được mà, không cần lo cho mình đâu, cậu về cùng chú đi, trời lạnh lắm rồi.”
Tư Ninh không lay chuyển được Thư Niệm, chỉ đành cùng bố mình về.
Khi Tư Ninh rời đi, Thư Niệm đứng trên bậc thềm trước tòa nhà dạy học, chần chừ một lúc rồi quyết định xắn quần lên.
Cô cúi xuống xắn ống quần, rồi bước xuống bậc thềm đi men theo con đường về phía trước.
Khi đến đoạn có nước đọng, vì nước khá đục nên hoàn toàn không nhìn rõ đường, Thư Niệm đành dùng ô chống xuống để dò đường, đề phòng gặp phải những chỗ nắp cống bị cuốn trôi.
Tuy nhiên, dù cô cẩn thận đến mấy cũng suýt ngã.
Thấy Thư Niệm sắp rơi xuống nước, đột nhiên có một bàn tay vươn ra chụp lấy ô của cô.
Trong chớp mắt, Thư Niệm chỉ cảm thấy chiếc ô trong tay bị người ta kéo sang một bên, vì vậy mà cô ổn định được cơ thể và không bị ngã.
Ánh mắt của Thư Niệm dừng lại ở bàn tay đang cầm ô của cô đầu tiên.
Các khớp ngón tay rất thon dài, móng tay tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng, là một bàn tay rất đẹp.
Thư Niệm ngẩng đầu lên, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt của Tống Kỳ Thanh.
Cô bối rối chớp chớp mắt, vội vàng cảm ơn cậu.
Tiếng nói của cô gái nhỏ rất bé: “Cảm ơn…”
Tống Kỳ Thanh vừa đủ có thể nghe thấy tiếng của cô. Cậu thản nhiên đáp lại: “Không có gì.” Rồi buông tay.
Sau đó, Thư Niệm tiếp tục đi về phía trước, Tống Kỳ Thanh vẫn luôn đi bên cạnh cách cô không xa.
Thư Niệm không dám nhìn cậu nữa, mãi đến khi ra khỏi chỗ nước ngập, cô có chút di chuyển hai chân, cứ có cảm giác trong giày nặng trịch như vẫn còn nước.
Thư Niệm đi đôi giày ướt nên không thoải mái lắm.
Lúc này, tiếng Tống Kỳ Thanh vang lên bên cạnh cô.
Cậu hỏi: “Cậu có câu vật lý nào không biết làm không?”
Thư Niệm không chắc cậu ấy có phải đang nói chuyện với mình không, nhưng cô vẫn vô thức mà quay mặt sang.
Tống Kỳ Thanh đang nhìn xuống cô. Nhất thời ánh mắt hai người chạm nhau.
Hai má Thư Niệm bụp cái đỏ bừng.
Cô không biết mặt mình bắt đầu đỏ lên, trước khi não bộ ngừng hoạt động thành thật trả lời: “Có, nhiều lắm.”
Tống Kỳ Thanh bị hai từ “nhiều lắm” của cô chọc cười, hỏi: “Thế sao cậu không hỏi tớ?”
Thư Niệm ngẩn người, không biết trả lời cậu thế nào.
Tống Kỳ Thanh nói: “Thấy cậu ngày nào cũng cúi mặt học bài, lên lớp học tan lớp cũng học, cậu không hỏi mình đề vật lý mình cũng ngại làm phiền cậu để hỏi tiếng Anh.”
Thư Niệm không ngờ cậu vì ngại làm phiền cô học tập mới mãi không hỏi cô tiếng Anh.
Cô mấp máy miệng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, cậu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi mình.”
Nói xong còn thì thào bổ sung một câu: “Không phiền gì đâu.”
“Được.” Tống Kỳ Thanh nhếch miệng cười: “Thế mai mình tìm cậu hỏi bài.”
Thư Niệm khẽ gật đầu.
“Xe đến rồi.” Đột nhiên Tống Kỳ Thanh nhắc nhở cô.
Thư Niệm quay đầu lại nhìn, quả nhiên, chiếc xe buýt số 52 về nhà cô đang từ từ đến trạm xe buýt.
Cô vội vàng giơ tay vẫy vẫy với Tống Kỳ Thanh, nói nhanh một câu: “Tạm biệt.”
Nói xong liền chạy nhanh đến trạm dừng xe buýt.
Sau khi lên xe, Thư Niệm mới dần lấy lại bình tĩnh.
Cô vừa nói chuyện với Tống Kỳ Thanh. Còn là cậu chủ động bắt chuyện nữa.
Thư Niệm vô thức nhếch miệng cười.
Bởi vì việc này mà suốt cả chặng đường cô cứ cười mãi.
Về đến nhà, Thư Niệm vừa bước chân vào thì đụng phải bố và mẹ kế vừa mới về.
Thư Tư Khiêm và Miêu Vũ đều chú ý đến ống quần đang xắn lên, giày và tất ướt sũng của cô.
Thư Tư Khiêm hỏi: “Sao giày với tất lại bị ướt?”
Thư Niệm không hiểu sao lại nhớ đến bố Tư Ninh đến trường đón, còn cõng cô ấy lội qua nước.
Cô nói: “Ở trường có một đoạn đường trũng, trời mưa to nên bị ngập, nhưng ra khỏi trường phải đi qua chỗ đó nên con phải lội qua ạ.”
Thư Tư Khiêm cau mày, nói: “Mau đi tắm đi.”
Miêu Vũ quan tâm hỏi cô: “Niệm Niệm, nhớ ngâm chân nước nóng, thân thể lạnh từ chân đó, đừng để bị cảm.”
“Vâng ạ.” Thư Niệm đáp, xoay người lên lầu.
Vì cơn mưa mùa thu này mà nhiệt độ ở Thâm Thành đột nhiên giảm xuống. Vốn chỉ cần mặc áo hoodies, nhưng giờ phải mặc áo len.
Ngày hôm sau, Thư Niệm mặc một chiếc áo len màu đỏ, ngoài khoác áo đồng phục.
Tống Kỳ Thanh cũng mặc áo len.
Cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be làm nổi bật làn da trắng, trông rất gọn gàng sạch sẽ.
Giờ giải lao buổi sáng, cậu từ ngoài vào lớp, đi qua gõ vào mép bàn của Thư Niệm.
Thư Niệm đứng dậy nhường đường cho cậu vào chỗ. Đây là cách hai người giao tiếp trong khoảng thời gian này.
Tống Kỳ Thanh lôi bài kiểm tra tiếng Anh có câu sai mà cậu đã đánh dấu, nói với cô bạn Thư Niệm vừa mới ngồi vào chỗ: “Giờ có thể làm phiền cậu chút được không? Giảng cho mình mấy câu tiếng Anh.”
Thư Niệm vội gật đầu, đáp: “Được chứ.”
Tống Kỳ Thanh đẩy bài kiểm tra về phía cô, chỉ vào câu cậu đã đánh dấu bằng bút đỏ: “Câu này, tại sao lại chọn of mà không phải là for hay to.”
Thư Niệm nhìn đề, nói: “Đây là cụm từ cố định, chỉ cần nhớ là được.”
Tống Kỳ Thanh dường như có chút bất lực: “OK.”
“Vậy câu này thì sao?” Cậu lại chỉ vào một câu khác.
Thư Niệm tiếp tục nhìn đề, rồi giải thích cho cậu hiểu.
Khi đã giảng hết tất cả những câu mà cậu không biết, Tống Kỳ Thanh nói: “Vật lý có chỗ nào không hiểu cứ hỏi mình.”
Thư Niệm lấy quyển sổ ghi những đề cô làm sai ra, tìm một câu liên quan đến mạch điện.
Cô sợ nhất là những câu hỏi về mạch điện bởi vì cô chẳng hiểu gì cả.
Tống Kỳ Thanh lấy giấy nháp của mình ra, vẽ sơ đồ mạch điện, sau đó giải thích từng bước cho cô nghe, công tắc 1 và 2 đóng, công tắc 3 mở thì là loại mạch điện gì, công tắc 1 và 3 đóng, công tắc 2 mở là loại mạch điện gì.
Cậu phân tích từng trường hợp một xong, nhìn thấy Thư Niệm vẫn có chút không hiểu lại hỏi cô không rõ chỗ nào, rồi kiên nhẫn giảng lại một lần nữa những chỗ cô chưa hiểu.
25 phút giải lao, hai người ngồi tại chỗ giảng bài cho nhau.
Bởi vì một người nói một người nghe, cơ thể hai người vô thức dựa vào gần hơn. Nhưng cả Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh đều không phát hiện ra.
Kể từ hôm đó, Tống Kỳ Thanh có đề tiếng Anh không hiểu thì sẽ chủ động hỏi Thư Niệm, Thư Niệm cũng sẽ hỏi cậu mấy đề vật lý.
Hai người họ rất hòa hợp trong việc giảng bài cho đối phương.
Nhưng sự phối hợp ăn ý này chỉ khi giảng bài cho đối phương mới nói nhiều vậy, bình thường họ vẫn chẳng nói với nhau nhiều.
Cô gần như chưa từng nhìn thấy Tống Kỳ Thanh trò chuyện nhiệt tình với bất kỳ cô gái nào.
Thời tiết ngày càng lạnh, kỳ thi giữa kỳ cũng ngày càng gần.
Ngày 7 tháng 11 diễn ra kỳ thi giữa kỳ, Thâm Thành nổi gió lớn.
Trong phòng thi yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, thậm chí có lúc còn thổi lung lay cả cửa sổ phòng học.
Kết thúc hai ngày thi, Thư Niệm từ phòng thi về lớp học.
Đài phát thanh đang phát một bài hát, giọng nữ buồn bã ảm đạm vang lên: “Mỗi lần gặp nhau em lại không thở được, em nghi ngờ anh có vũ khí khiến người ta ngạt thở.”
Thư Niệm nghe bài hát này lại nghĩ đến bản thân.
Mỗi khi đối mặt với Tống Kỳ Thanh, cô đều rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi hít thở không thông.
Cô nhẩm đi nhẩm lại trong đầu câu hát này, định bụng lát nữa tìm tên bài hát trên điện thoại.
Lúc Thư Niệm vào lớp, đã có không ít bạn học cũng quay lại rồi.
Mọi người đang thu dọn bàn học, bận rộn đem đống sách vở của mình ở ngoài hành làng vào lớp.
Thư Niệm đi đến chỗ ngồi của mình, bất ngờ phát hiện bàn học đã được sắp xếp lại như cũ rồi.
Bàn của Tống Kỳ Thanh cũng được khôi phục lại vị trí cũ, mà sách trên bàn cũng được xếp gọn gàng vào giá sách.
Thư Niệm đặt túi clear lên bàn, ra ngoài lớp học bê sách.
Nhưng sách vở quá nhiều, Thư Niệm không thể chuyển xong trong một lần được.
Đúng lúc cô đang định rút một số quyển sách từ giá sách ra trước, giọng nói trong trẻo của Tống Kỳ Thanh vang lên sau lưng.
Cậu hỏi: “Có cần mình giúp không?”
Thư Niệm quay mặt lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cô muốn từ chối theo bản năng, Thư Niệm không muốn làm phiền người khác, tự mình bê sách cũng chỉ mất một hai chuyến thôi.
Nhưng đúng lúc cô định lắc đầu từ chối, Tống Kỳ Thanh lại nói: “Để mình giúp cậu đi.”
Cậu đưa mấy cuốn sách đang cầm cho Thư Niệm, bảo cô đứng sang một bên.
Thư Niệm sững sờ đứng dậy, ôm mấy cuốn sách đi sang một bên, nhường chỗ cho cậu.
Tống Kỳ Thanh cúi xuống, hai tay ấn lên hai bên trái phải giá sách, dùng chút lực nhấc cả giá sách lên.
Gân trên tay cậu nam sinh hơi nổi lên, từng đường rất rõ ràng.
Cậu bê giá sách của cô vào lớp, Thư Niệm ôm mấy cuốn sách của cậu lặng lẽ theo sau.
Cô không khỏi len lén liếc cậu một cái. Cậu rất cao cũng rất đẹp trai.
Thư Niệm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cậu, tim đập thình thịch như được lắp máy gia tốc.
Sau khi Tống Kỳ Thanh để giá sách của cô lên bàn, Thư Niệm đi sau liên trả lại cậu mấy quyển sách, rồi nói nhỏ: “Cảm ơn nhé.”
Tống Kỳ Thanh chỉ cười không nói gì.
Thư Niệm không hỏi Tống Kỳ Thanh có phải cậu giúp cô xếp lại bàn không. Nhưng cô cảm thấy chắc là cậu rồi.
Cậu là một nam sinh rất rất tốt.
Ba ngày sau đã có kết quả của kỳ thi giữa kỳ.
Lần này Thư Niệm đứng thứ 24.
Cô đã leo từ vị trí cuối lớp lên giữa lớp.
Thư Niệm hy vọng lần kiểm sau có thể vượt hai mươi bậc nữa.
Nhưng, kết quả kỳ thi giữa kỳ có rồi cũng nghĩa là phải sắp xếp lại chỗ ngồi.
Chạng vạng hôm đó, giáo viên chủ nhiệm Giang Kỳ Tấn mang sơ đồ lớp mới vào, và yêu cầu mọi người điều chỉnh lại chỗ ngồi trước ngày nghỉ cuối tuần.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh không còn là bạn cùng bàn nữa.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, khoảng cách giữa Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh ngày càng xa.
Cả ngày thứ hai trời đổ cơn mưa mùa thu, trận mưa này còn khá to nữa.
Chạng vạng khi gần đến giờ tan học, cuối cùng cũng tạnh mưa, nhưng trên đường có rất nhiều bãi nước đọng.
Những nơi trũng thấp, nước có thể ngập đến bắp chân.
Nhưng nếu muốn ra khỏi trường, bọn họ phải lội qua vũng nước ấy.
Nhiều học sinh cởi giày, tất, xắn quần rồi đi chân trần xuống nước.
Cũng có người cứ thế lao thẳng qua vũng nước.
Bố của Tư Ninh lái xe đến cổng trường, lội qua vũng nước rồi cõng cô ấy qua.
Tư Ninh nói với bố: “Bố, bố chờ một chút, đưa cả bạn con đi cùng nữa.”
“Niệm Niệm,” Cô ấy lớn tiếng gọi Thư Niệm: “Cậu về cùng mình đi, bố mình lái xe đưa cậu về nhà.”
Thư Niệm vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, mình đi xe buýt về nhà là được, tiện lắm.”
“Nhưng mà…” Tư Ninh còn chưa nói xong, Thư Niệm đã cười vẫy tay với cô ấy: “Mình tự đi được mà, không cần lo cho mình đâu, cậu về cùng chú đi, trời lạnh lắm rồi.”
Tư Ninh không lay chuyển được Thư Niệm, chỉ đành cùng bố mình về.
Khi Tư Ninh rời đi, Thư Niệm đứng trên bậc thềm trước tòa nhà dạy học, chần chừ một lúc rồi quyết định xắn quần lên.
Cô cúi xuống xắn ống quần, rồi bước xuống bậc thềm đi men theo con đường về phía trước.
Khi đến đoạn có nước đọng, vì nước khá đục nên hoàn toàn không nhìn rõ đường, Thư Niệm đành dùng ô chống xuống để dò đường, đề phòng gặp phải những chỗ nắp cống bị cuốn trôi.
Tuy nhiên, dù cô cẩn thận đến mấy cũng suýt ngã.
Thấy Thư Niệm sắp rơi xuống nước, đột nhiên có một bàn tay vươn ra chụp lấy ô của cô.
Trong chớp mắt, Thư Niệm chỉ cảm thấy chiếc ô trong tay bị người ta kéo sang một bên, vì vậy mà cô ổn định được cơ thể và không bị ngã.
Ánh mắt của Thư Niệm dừng lại ở bàn tay đang cầm ô của cô đầu tiên.
Các khớp ngón tay rất thon dài, móng tay tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng, là một bàn tay rất đẹp.
Thư Niệm ngẩng đầu lên, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt của Tống Kỳ Thanh.
Cô bối rối chớp chớp mắt, vội vàng cảm ơn cậu.
Tiếng nói của cô gái nhỏ rất bé: “Cảm ơn…”
Tống Kỳ Thanh vừa đủ có thể nghe thấy tiếng của cô. Cậu thản nhiên đáp lại: “Không có gì.” Rồi buông tay.
Sau đó, Thư Niệm tiếp tục đi về phía trước, Tống Kỳ Thanh vẫn luôn đi bên cạnh cách cô không xa.
Thư Niệm không dám nhìn cậu nữa, mãi đến khi ra khỏi chỗ nước ngập, cô có chút di chuyển hai chân, cứ có cảm giác trong giày nặng trịch như vẫn còn nước.
Thư Niệm đi đôi giày ướt nên không thoải mái lắm.
Lúc này, tiếng Tống Kỳ Thanh vang lên bên cạnh cô.
Cậu hỏi: “Cậu có câu vật lý nào không biết làm không?”
Thư Niệm không chắc cậu ấy có phải đang nói chuyện với mình không, nhưng cô vẫn vô thức mà quay mặt sang.
Tống Kỳ Thanh đang nhìn xuống cô. Nhất thời ánh mắt hai người chạm nhau.
Hai má Thư Niệm bụp cái đỏ bừng.
Cô không biết mặt mình bắt đầu đỏ lên, trước khi não bộ ngừng hoạt động thành thật trả lời: “Có, nhiều lắm.”
Tống Kỳ Thanh bị hai từ “nhiều lắm” của cô chọc cười, hỏi: “Thế sao cậu không hỏi tớ?”
Thư Niệm ngẩn người, không biết trả lời cậu thế nào.
Tống Kỳ Thanh nói: “Thấy cậu ngày nào cũng cúi mặt học bài, lên lớp học tan lớp cũng học, cậu không hỏi mình đề vật lý mình cũng ngại làm phiền cậu để hỏi tiếng Anh.”
Thư Niệm không ngờ cậu vì ngại làm phiền cô học tập mới mãi không hỏi cô tiếng Anh.
Cô mấp máy miệng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, cậu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi mình.”
Nói xong còn thì thào bổ sung một câu: “Không phiền gì đâu.”
“Được.” Tống Kỳ Thanh nhếch miệng cười: “Thế mai mình tìm cậu hỏi bài.”
Thư Niệm khẽ gật đầu.
“Xe đến rồi.” Đột nhiên Tống Kỳ Thanh nhắc nhở cô.
Thư Niệm quay đầu lại nhìn, quả nhiên, chiếc xe buýt số 52 về nhà cô đang từ từ đến trạm xe buýt.
Cô vội vàng giơ tay vẫy vẫy với Tống Kỳ Thanh, nói nhanh một câu: “Tạm biệt.”
Nói xong liền chạy nhanh đến trạm dừng xe buýt.
Sau khi lên xe, Thư Niệm mới dần lấy lại bình tĩnh.
Cô vừa nói chuyện với Tống Kỳ Thanh. Còn là cậu chủ động bắt chuyện nữa.
Thư Niệm vô thức nhếch miệng cười.
Bởi vì việc này mà suốt cả chặng đường cô cứ cười mãi.
Về đến nhà, Thư Niệm vừa bước chân vào thì đụng phải bố và mẹ kế vừa mới về.
Thư Tư Khiêm và Miêu Vũ đều chú ý đến ống quần đang xắn lên, giày và tất ướt sũng của cô.
Thư Tư Khiêm hỏi: “Sao giày với tất lại bị ướt?”
Thư Niệm không hiểu sao lại nhớ đến bố Tư Ninh đến trường đón, còn cõng cô ấy lội qua nước.
Cô nói: “Ở trường có một đoạn đường trũng, trời mưa to nên bị ngập, nhưng ra khỏi trường phải đi qua chỗ đó nên con phải lội qua ạ.”
Thư Tư Khiêm cau mày, nói: “Mau đi tắm đi.”
Miêu Vũ quan tâm hỏi cô: “Niệm Niệm, nhớ ngâm chân nước nóng, thân thể lạnh từ chân đó, đừng để bị cảm.”
“Vâng ạ.” Thư Niệm đáp, xoay người lên lầu.
Vì cơn mưa mùa thu này mà nhiệt độ ở Thâm Thành đột nhiên giảm xuống. Vốn chỉ cần mặc áo hoodies, nhưng giờ phải mặc áo len.
Ngày hôm sau, Thư Niệm mặc một chiếc áo len màu đỏ, ngoài khoác áo đồng phục.
Tống Kỳ Thanh cũng mặc áo len.
Cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be làm nổi bật làn da trắng, trông rất gọn gàng sạch sẽ.
Giờ giải lao buổi sáng, cậu từ ngoài vào lớp, đi qua gõ vào mép bàn của Thư Niệm.
Thư Niệm đứng dậy nhường đường cho cậu vào chỗ. Đây là cách hai người giao tiếp trong khoảng thời gian này.
Tống Kỳ Thanh lôi bài kiểm tra tiếng Anh có câu sai mà cậu đã đánh dấu, nói với cô bạn Thư Niệm vừa mới ngồi vào chỗ: “Giờ có thể làm phiền cậu chút được không? Giảng cho mình mấy câu tiếng Anh.”
Thư Niệm vội gật đầu, đáp: “Được chứ.”
Tống Kỳ Thanh đẩy bài kiểm tra về phía cô, chỉ vào câu cậu đã đánh dấu bằng bút đỏ: “Câu này, tại sao lại chọn of mà không phải là for hay to.”
Thư Niệm nhìn đề, nói: “Đây là cụm từ cố định, chỉ cần nhớ là được.”
Tống Kỳ Thanh dường như có chút bất lực: “OK.”
“Vậy câu này thì sao?” Cậu lại chỉ vào một câu khác.
Thư Niệm tiếp tục nhìn đề, rồi giải thích cho cậu hiểu.
Khi đã giảng hết tất cả những câu mà cậu không biết, Tống Kỳ Thanh nói: “Vật lý có chỗ nào không hiểu cứ hỏi mình.”
Thư Niệm lấy quyển sổ ghi những đề cô làm sai ra, tìm một câu liên quan đến mạch điện.
Cô sợ nhất là những câu hỏi về mạch điện bởi vì cô chẳng hiểu gì cả.
Tống Kỳ Thanh lấy giấy nháp của mình ra, vẽ sơ đồ mạch điện, sau đó giải thích từng bước cho cô nghe, công tắc 1 và 2 đóng, công tắc 3 mở thì là loại mạch điện gì, công tắc 1 và 3 đóng, công tắc 2 mở là loại mạch điện gì.
Cậu phân tích từng trường hợp một xong, nhìn thấy Thư Niệm vẫn có chút không hiểu lại hỏi cô không rõ chỗ nào, rồi kiên nhẫn giảng lại một lần nữa những chỗ cô chưa hiểu.
25 phút giải lao, hai người ngồi tại chỗ giảng bài cho nhau.
Bởi vì một người nói một người nghe, cơ thể hai người vô thức dựa vào gần hơn. Nhưng cả Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh đều không phát hiện ra.
Kể từ hôm đó, Tống Kỳ Thanh có đề tiếng Anh không hiểu thì sẽ chủ động hỏi Thư Niệm, Thư Niệm cũng sẽ hỏi cậu mấy đề vật lý.
Hai người họ rất hòa hợp trong việc giảng bài cho đối phương.
Nhưng sự phối hợp ăn ý này chỉ khi giảng bài cho đối phương mới nói nhiều vậy, bình thường họ vẫn chẳng nói với nhau nhiều.
Cô gần như chưa từng nhìn thấy Tống Kỳ Thanh trò chuyện nhiệt tình với bất kỳ cô gái nào.
Thời tiết ngày càng lạnh, kỳ thi giữa kỳ cũng ngày càng gần.
Ngày 7 tháng 11 diễn ra kỳ thi giữa kỳ, Thâm Thành nổi gió lớn.
Trong phòng thi yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, thậm chí có lúc còn thổi lung lay cả cửa sổ phòng học.
Kết thúc hai ngày thi, Thư Niệm từ phòng thi về lớp học.
Đài phát thanh đang phát một bài hát, giọng nữ buồn bã ảm đạm vang lên: “Mỗi lần gặp nhau em lại không thở được, em nghi ngờ anh có vũ khí khiến người ta ngạt thở.”
Thư Niệm nghe bài hát này lại nghĩ đến bản thân.
Mỗi khi đối mặt với Tống Kỳ Thanh, cô đều rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi hít thở không thông.
Cô nhẩm đi nhẩm lại trong đầu câu hát này, định bụng lát nữa tìm tên bài hát trên điện thoại.
Lúc Thư Niệm vào lớp, đã có không ít bạn học cũng quay lại rồi.
Mọi người đang thu dọn bàn học, bận rộn đem đống sách vở của mình ở ngoài hành làng vào lớp.
Thư Niệm đi đến chỗ ngồi của mình, bất ngờ phát hiện bàn học đã được sắp xếp lại như cũ rồi.
Bàn của Tống Kỳ Thanh cũng được khôi phục lại vị trí cũ, mà sách trên bàn cũng được xếp gọn gàng vào giá sách.
Thư Niệm đặt túi clear lên bàn, ra ngoài lớp học bê sách.
Nhưng sách vở quá nhiều, Thư Niệm không thể chuyển xong trong một lần được.
Đúng lúc cô đang định rút một số quyển sách từ giá sách ra trước, giọng nói trong trẻo của Tống Kỳ Thanh vang lên sau lưng.
Cậu hỏi: “Có cần mình giúp không?”
Thư Niệm quay mặt lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cô muốn từ chối theo bản năng, Thư Niệm không muốn làm phiền người khác, tự mình bê sách cũng chỉ mất một hai chuyến thôi.
Nhưng đúng lúc cô định lắc đầu từ chối, Tống Kỳ Thanh lại nói: “Để mình giúp cậu đi.”
Cậu đưa mấy cuốn sách đang cầm cho Thư Niệm, bảo cô đứng sang một bên.
Thư Niệm sững sờ đứng dậy, ôm mấy cuốn sách đi sang một bên, nhường chỗ cho cậu.
Tống Kỳ Thanh cúi xuống, hai tay ấn lên hai bên trái phải giá sách, dùng chút lực nhấc cả giá sách lên.
Gân trên tay cậu nam sinh hơi nổi lên, từng đường rất rõ ràng.
Cậu bê giá sách của cô vào lớp, Thư Niệm ôm mấy cuốn sách của cậu lặng lẽ theo sau.
Cô không khỏi len lén liếc cậu một cái. Cậu rất cao cũng rất đẹp trai.
Thư Niệm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cậu, tim đập thình thịch như được lắp máy gia tốc.
Sau khi Tống Kỳ Thanh để giá sách của cô lên bàn, Thư Niệm đi sau liên trả lại cậu mấy quyển sách, rồi nói nhỏ: “Cảm ơn nhé.”
Tống Kỳ Thanh chỉ cười không nói gì.
Thư Niệm không hỏi Tống Kỳ Thanh có phải cậu giúp cô xếp lại bàn không. Nhưng cô cảm thấy chắc là cậu rồi.
Cậu là một nam sinh rất rất tốt.
Ba ngày sau đã có kết quả của kỳ thi giữa kỳ.
Lần này Thư Niệm đứng thứ 24.
Cô đã leo từ vị trí cuối lớp lên giữa lớp.
Thư Niệm hy vọng lần kiểm sau có thể vượt hai mươi bậc nữa.
Nhưng, kết quả kỳ thi giữa kỳ có rồi cũng nghĩa là phải sắp xếp lại chỗ ngồi.
Chạng vạng hôm đó, giáo viên chủ nhiệm Giang Kỳ Tấn mang sơ đồ lớp mới vào, và yêu cầu mọi người điều chỉnh lại chỗ ngồi trước ngày nghỉ cuối tuần.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh không còn là bạn cùng bàn nữa.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, khoảng cách giữa Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh ngày càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.