Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1690: Bạch Túc (3)
Tiêu Thất Gia
23/09/2019
Edit: Sahara
“Là muội gả cho huynh, không phải huynh gả cho muội!”
Tốt xấu gì hắn cũng là một nam nhân, vậy mà Lâm Nhược Bạch cứ luôn miệng nói muốn nghênh thú hắn, đây…… đây không phải quá mất mặt sao?
Lâm Nhược Bạch trừng đôi mắt to tròn, hai tay chống nạnh: “Muội mặc kệ, đến ngày thành thân, huynh phải đội khăn đỏ, để muội dắt tay huynh vào động phòng.”
“Chủ nhân, tỷ xem muội ấy kìa……” Tiểu Mạch ủy khuất chuyển hướng sang Vân Lạc Phong, vô cùng đáng thương mà cáo trạng.
Vân Lạc Phong nhún vai: “Chuyện các người thì các người tự mình thương lượng đi, ta không có ý kiến gì hết, nếu các người thương lượng không thành thì cứ lên giường đánh một trận, ai thắng thì nghe người đó.”
“Đệ là nam nhân, sao có thể đánh nữ nhân? Hơn nữa, đánh nhau tại sao phải lên giường đánh……”
Vốn dĩ Tiểu Mạch còn đang mặt đầy nghi hoặc thì bất chợt phản ứng kịp lời Vân Lạc Phong nói, tức thì liền đằng hắng một tiếng, gương mặt tuấn mỹ đỏ bừng lên, đỉnh đầu cũng nóng đến mức muốn bốc khói.
“Chủ nhân, tỷ quá xấu rồi……”
Nhưng mà, khi Tiểu Mạch nói lời này thì Vân Lạc Phong đã đi xa rồi, hắn cùng Lâm Nhược Bạch liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
……Tàng Thần Sơn.
Trong chỗ sâu của Sơn mạch, loáng thoáng truyền ra lực lượng cường đại, những người có thực lực thấp mà bước vào chỗ này, chắc chắn sẽ không thể nhúc nhích được.
Lúc này, trong một tòa cung điện ở Táng Thần Sơn, một nữ tử toàn thân mặc váy dài màu đen đang ngồi xổm, tinh tế đánh giá nam tử vô cùng tuấn mỹ đang hôn mê bất tỉnh trước mặt.
Nam tử này rất đẹp, diện mạo tà mị như thiên thần, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rơi vào trầm luân.
“Ha...” Tay nữ tử khẽ vỗ về khuôn mặt hắn ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nam nhân có diện mạo bậc này, nhiều năm rồi ta chưa từng gặp qua, nếu có thể ân ái với hắn cả đời, xem như cũng không còn gì nuối tiếc.”
Nam nhân này là do nàng nhặt được ở sâu trong Táng Thần Sơn.
Ngày đó, nàng thấy nam nhân này thân chịu trọng thương, hôn mê bất tỉnh, có lẽ là do tịch mịch, cũng có lẽ do diện mạo nam nhân này quá đẹp, nên nàng lập tức nhặt hắn về.
Có thể để hắn bầu bạn cùng nàng trong quảng đời còn lại……
“Không được, lai lịch nam nhân này không rõ, nếu ta muốn hắn lưu lại bên ta cả đời, thì chỉ có thể sử dụng phương pháp kia.”
Nữ tử xinh đẹp kia đảo mắt vài cái, khóe môi gợi lên một nụ cười tà ác, nàng ta hơi hơi nhắm mắt lại, ầm một tiếng, một đạo tinh thần lực đột ngột xâm nhập vào sâu bên trong đầu óc của nam nhân bất tỉnh, cũng trong lúc đó, khuôn mặt của nữ tử xinh đẹp bỗng dưng tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuôi xuống dưới.Thời khắc này, tất cả mọi ký ức của nam nhân bất tỉnh như một dòng nước chảy, lướt qua rõ ràng trước mặt nữ tử xinh đẹp.
Thì ra nam nhân này tên là Bạch Túc, không phải là người của đại lục này.
Hắn có một kẻ thù, tên là Vân Tiêu.
Dù nam nhân tên Vân Tiêu kia cũng rất tuấn mỹ, thậm chí còn hơn Bạch Túc một bậc, nhưng hắn ta quá lãnh khốc, lãnh diện như than, so sánh mà nói, nàng càng thích nam nhân tà mị như Bạch Túc hơn.
(*lãnh diện: mặt lạnh)
Đương nhiên, nếu có thể có được cả hai, vậy thì càng tốt……
Đúng rồi……
Bạch Túc này còn có một kẻ địch khác, tên là Vân Lạc Phong! Thế nhưng, tuy cùng là kẻ địch, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Bạch Túc đối với Vân Tiêu là hận, còn đối với Vân Lạc Phong là giận……
Nữ tử xinh đẹp hơi kinh ngạc, vội vàng thu hồi tinh thần lực của mình, nhưng ngay thời điểm nàng ta thu hồi tinh thần lực, cũng không quên lưu lại trong đầu Bạch Túc một đoạn ký ức không thể xóa nhòa.
Đoạn ký ức này, chính là biến nàng ta thành nữ nhân mà Bạch Túc yêu nhất, mặc kệ Bạch Túc có yêu nàng ta hay không thì từ nay về sau Bạch Túc cũng sẽ xem nàng ta thành nữ nhân mà hắn yêu nhất, hơn nữa còn yêu rất sâu!
“Là muội gả cho huynh, không phải huynh gả cho muội!”
Tốt xấu gì hắn cũng là một nam nhân, vậy mà Lâm Nhược Bạch cứ luôn miệng nói muốn nghênh thú hắn, đây…… đây không phải quá mất mặt sao?
Lâm Nhược Bạch trừng đôi mắt to tròn, hai tay chống nạnh: “Muội mặc kệ, đến ngày thành thân, huynh phải đội khăn đỏ, để muội dắt tay huynh vào động phòng.”
“Chủ nhân, tỷ xem muội ấy kìa……” Tiểu Mạch ủy khuất chuyển hướng sang Vân Lạc Phong, vô cùng đáng thương mà cáo trạng.
Vân Lạc Phong nhún vai: “Chuyện các người thì các người tự mình thương lượng đi, ta không có ý kiến gì hết, nếu các người thương lượng không thành thì cứ lên giường đánh một trận, ai thắng thì nghe người đó.”
“Đệ là nam nhân, sao có thể đánh nữ nhân? Hơn nữa, đánh nhau tại sao phải lên giường đánh……”
Vốn dĩ Tiểu Mạch còn đang mặt đầy nghi hoặc thì bất chợt phản ứng kịp lời Vân Lạc Phong nói, tức thì liền đằng hắng một tiếng, gương mặt tuấn mỹ đỏ bừng lên, đỉnh đầu cũng nóng đến mức muốn bốc khói.
“Chủ nhân, tỷ quá xấu rồi……”
Nhưng mà, khi Tiểu Mạch nói lời này thì Vân Lạc Phong đã đi xa rồi, hắn cùng Lâm Nhược Bạch liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
……Tàng Thần Sơn.
Trong chỗ sâu của Sơn mạch, loáng thoáng truyền ra lực lượng cường đại, những người có thực lực thấp mà bước vào chỗ này, chắc chắn sẽ không thể nhúc nhích được.
Lúc này, trong một tòa cung điện ở Táng Thần Sơn, một nữ tử toàn thân mặc váy dài màu đen đang ngồi xổm, tinh tế đánh giá nam tử vô cùng tuấn mỹ đang hôn mê bất tỉnh trước mặt.
Nam tử này rất đẹp, diện mạo tà mị như thiên thần, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rơi vào trầm luân.
“Ha...” Tay nữ tử khẽ vỗ về khuôn mặt hắn ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nam nhân có diện mạo bậc này, nhiều năm rồi ta chưa từng gặp qua, nếu có thể ân ái với hắn cả đời, xem như cũng không còn gì nuối tiếc.”
Nam nhân này là do nàng nhặt được ở sâu trong Táng Thần Sơn.
Ngày đó, nàng thấy nam nhân này thân chịu trọng thương, hôn mê bất tỉnh, có lẽ là do tịch mịch, cũng có lẽ do diện mạo nam nhân này quá đẹp, nên nàng lập tức nhặt hắn về.
Có thể để hắn bầu bạn cùng nàng trong quảng đời còn lại……
“Không được, lai lịch nam nhân này không rõ, nếu ta muốn hắn lưu lại bên ta cả đời, thì chỉ có thể sử dụng phương pháp kia.”
Nữ tử xinh đẹp kia đảo mắt vài cái, khóe môi gợi lên một nụ cười tà ác, nàng ta hơi hơi nhắm mắt lại, ầm một tiếng, một đạo tinh thần lực đột ngột xâm nhập vào sâu bên trong đầu óc của nam nhân bất tỉnh, cũng trong lúc đó, khuôn mặt của nữ tử xinh đẹp bỗng dưng tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuôi xuống dưới.Thời khắc này, tất cả mọi ký ức của nam nhân bất tỉnh như một dòng nước chảy, lướt qua rõ ràng trước mặt nữ tử xinh đẹp.
Thì ra nam nhân này tên là Bạch Túc, không phải là người của đại lục này.
Hắn có một kẻ thù, tên là Vân Tiêu.
Dù nam nhân tên Vân Tiêu kia cũng rất tuấn mỹ, thậm chí còn hơn Bạch Túc một bậc, nhưng hắn ta quá lãnh khốc, lãnh diện như than, so sánh mà nói, nàng càng thích nam nhân tà mị như Bạch Túc hơn.
(*lãnh diện: mặt lạnh)
Đương nhiên, nếu có thể có được cả hai, vậy thì càng tốt……
Đúng rồi……
Bạch Túc này còn có một kẻ địch khác, tên là Vân Lạc Phong! Thế nhưng, tuy cùng là kẻ địch, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Bạch Túc đối với Vân Tiêu là hận, còn đối với Vân Lạc Phong là giận……
Nữ tử xinh đẹp hơi kinh ngạc, vội vàng thu hồi tinh thần lực của mình, nhưng ngay thời điểm nàng ta thu hồi tinh thần lực, cũng không quên lưu lại trong đầu Bạch Túc một đoạn ký ức không thể xóa nhòa.
Đoạn ký ức này, chính là biến nàng ta thành nữ nhân mà Bạch Túc yêu nhất, mặc kệ Bạch Túc có yêu nàng ta hay không thì từ nay về sau Bạch Túc cũng sẽ xem nàng ta thành nữ nhân mà hắn yêu nhất, hơn nữa còn yêu rất sâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.