Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 221: Báo thù cho cha mẹ
Tiêu Thất Gia
17/08/2018
“Gia gia.”
Mộ Vô Song hơi hơi rũ mắt, trên dung nhan tuyệt mỹ bình tĩnh không hề dao động: “Hiện tại Vân Lạc Phong đã trở lại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Vô Song, cháu yên tâm, không có người nào có thể tranh đoạt Thái tử với cháu!” Mộ Hành Cừu hơi nheo mắt lại, lạnh giọng nói, “Ta mặc kệ chuyện Thái tử mất tích có liên quan với Vân Lạc Phong hay không, ta phải khiến thế nhân tin tưởng rằng chính nàng ta hiếp bức Thái tử! Chỉ cần thế nhân tin chuyện này, tất nhiên nàng ta sẽ thân bại danh liệt!”
Mộ Vô Song không nói thêm câu nào nữa, nhưng mà oán hận trong lòng nàng giống như măng mọc sau mưa, như thế nào cũng ngăn không được.
Phủ Tướng quân, Vân Lạc Phong mới vừa bước vào tiền viện liền nghe được giọng nói phẫn nộ truyền ra từ trong đại sảnh.
Nàng nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Vân Tiêu, ngươi tới hậu viện chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Từ sau khi thân thể nhị thúc hồi phục, nàng đã rời khỏi sau núi dọn về trong viện! Cho nên, đương nhiên là nàng nói Vân Tiêu tới hậu viện chờ nàng.
Nhìn hình bóng của thiếu nữ, Vân Tiêu im lặng gật gật đầu, hắn hiểu rõ, hiện giờ Vân Lạc Phong muốn đi dập tắc lửa giận của lão tướng quân.
……
Bên trong đại sảnh uy nghiêm, gia đinh run run rẩy rẩy quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, tiếp nhận sóng gió từ lửa giận mãnh liệt của lão gia hỏa kia.
Hiển nhiên lão gia tử bị tức giận quá mức, trên gương mặt già nua tràn đầy phẫn nộ, hai tròng mắt như muốn ăn thịt người, tràn ngập hung ác.
Mà bên cạnh ông, cái bàn đã bị vỡ thành hai mảnh, nước trà văng tung tóe trên mặt đất, một màn hỗn độn.
Lúc lão gia tử định tiếp tục chửi ầm lên thì bỗng nhiên một giọng cười khẽ truyền đến, làm thân thể già nua cứng đờ trong chốc lát.
“Lúc cháu không có ở đây, ai trêu chọc người vậy? Vừa trở về liền thấy người phát đại hỏa rồi?”
Trong giọng nói lười biếng của thiếu nữ lộ ra hùa theo, làm lão gia tử cứng đờ ngẩng đầu lên, ánh mắt không dám tin nhìn thẳng về phía thiếu nữ đứng ở cửa.
Ở trong gió nhẹ, bạch y của thiếu nữ tung bay, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ý cười, nàng khoanh tay trước ngực, cười tà nhìn phía lão gia tử đang sững sờ.
“Gia gia, cháu đã trở về.”
Nàng đã trở lại ——
Mấy chữ này, rốt cuộc làm lão gia tử phục hồi tinh thần lại, ông nhìn thấy Vân Lạc Phong thì phản ứng đầu tiên không phải ôm nha đầu này vào trong ngực trấn an, cũng không ôn tồn nói một câu trở về là tốt.
Mà là trực tiếp chửi ầm lên.
“Nha đầu thôi nhà ngươi, ngươi thành thật khai báo cho lão tử, trong khoảng thời gian này ngươi đi lêu lổng ở nơi nào? Không nói một tiếng đã rời nhà trốn đi? Được! Ngươi có gan, ngươi thật lớn gan, không hổ là người của Vân gia ta!”
Nhìn lão gia tử tức giận dậm chân, khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười tà mị.
“Cháu đến Lưu Kim Quốc báo thù cho cha mẹ——”
Chỉ lời này đã khiến câu trách mắng của lão gia tử đang tức giận biến mất ở trong cổ họng, ông ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, dường như không nghe rõ nên hỏi một lần nữa.
“Cháu nói cháu đi báo thù cho cha mẹ?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật gật đầu, nàng phất tay bảo gia đinh đang quỳ gối trong đại sảnh lui ra ngoài, lại chuyển ánh mắt về phía lão gia tử.
“Tam Hoàng tử Lưu Kim Quốc là thuộc hạ của cháu, lần này cháu đến Lưu Kim Quốc, mục đích chính là tìm ra kẻ đứng phía sau việc giết hại cha mẹ! Cũng may, cháu tìm được những người đó rồi, hơn nữa đã giết bọn họ, rửa hận báo thù cho cha mẹ.”
Bịch!
Bước chân lão gia tử lảo đảo, ngã mạnh xuống chiếc ghế gỗ phía sau, ông ngây người một lúc lâu, đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười thoải mái.
Mộ Vô Song hơi hơi rũ mắt, trên dung nhan tuyệt mỹ bình tĩnh không hề dao động: “Hiện tại Vân Lạc Phong đã trở lại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Vô Song, cháu yên tâm, không có người nào có thể tranh đoạt Thái tử với cháu!” Mộ Hành Cừu hơi nheo mắt lại, lạnh giọng nói, “Ta mặc kệ chuyện Thái tử mất tích có liên quan với Vân Lạc Phong hay không, ta phải khiến thế nhân tin tưởng rằng chính nàng ta hiếp bức Thái tử! Chỉ cần thế nhân tin chuyện này, tất nhiên nàng ta sẽ thân bại danh liệt!”
Mộ Vô Song không nói thêm câu nào nữa, nhưng mà oán hận trong lòng nàng giống như măng mọc sau mưa, như thế nào cũng ngăn không được.
Phủ Tướng quân, Vân Lạc Phong mới vừa bước vào tiền viện liền nghe được giọng nói phẫn nộ truyền ra từ trong đại sảnh.
Nàng nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Vân Tiêu, ngươi tới hậu viện chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Từ sau khi thân thể nhị thúc hồi phục, nàng đã rời khỏi sau núi dọn về trong viện! Cho nên, đương nhiên là nàng nói Vân Tiêu tới hậu viện chờ nàng.
Nhìn hình bóng của thiếu nữ, Vân Tiêu im lặng gật gật đầu, hắn hiểu rõ, hiện giờ Vân Lạc Phong muốn đi dập tắc lửa giận của lão tướng quân.
……
Bên trong đại sảnh uy nghiêm, gia đinh run run rẩy rẩy quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, tiếp nhận sóng gió từ lửa giận mãnh liệt của lão gia hỏa kia.
Hiển nhiên lão gia tử bị tức giận quá mức, trên gương mặt già nua tràn đầy phẫn nộ, hai tròng mắt như muốn ăn thịt người, tràn ngập hung ác.
Mà bên cạnh ông, cái bàn đã bị vỡ thành hai mảnh, nước trà văng tung tóe trên mặt đất, một màn hỗn độn.
Lúc lão gia tử định tiếp tục chửi ầm lên thì bỗng nhiên một giọng cười khẽ truyền đến, làm thân thể già nua cứng đờ trong chốc lát.
“Lúc cháu không có ở đây, ai trêu chọc người vậy? Vừa trở về liền thấy người phát đại hỏa rồi?”
Trong giọng nói lười biếng của thiếu nữ lộ ra hùa theo, làm lão gia tử cứng đờ ngẩng đầu lên, ánh mắt không dám tin nhìn thẳng về phía thiếu nữ đứng ở cửa.
Ở trong gió nhẹ, bạch y của thiếu nữ tung bay, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ý cười, nàng khoanh tay trước ngực, cười tà nhìn phía lão gia tử đang sững sờ.
“Gia gia, cháu đã trở về.”
Nàng đã trở lại ——
Mấy chữ này, rốt cuộc làm lão gia tử phục hồi tinh thần lại, ông nhìn thấy Vân Lạc Phong thì phản ứng đầu tiên không phải ôm nha đầu này vào trong ngực trấn an, cũng không ôn tồn nói một câu trở về là tốt.
Mà là trực tiếp chửi ầm lên.
“Nha đầu thôi nhà ngươi, ngươi thành thật khai báo cho lão tử, trong khoảng thời gian này ngươi đi lêu lổng ở nơi nào? Không nói một tiếng đã rời nhà trốn đi? Được! Ngươi có gan, ngươi thật lớn gan, không hổ là người của Vân gia ta!”
Nhìn lão gia tử tức giận dậm chân, khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười tà mị.
“Cháu đến Lưu Kim Quốc báo thù cho cha mẹ——”
Chỉ lời này đã khiến câu trách mắng của lão gia tử đang tức giận biến mất ở trong cổ họng, ông ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, dường như không nghe rõ nên hỏi một lần nữa.
“Cháu nói cháu đi báo thù cho cha mẹ?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật gật đầu, nàng phất tay bảo gia đinh đang quỳ gối trong đại sảnh lui ra ngoài, lại chuyển ánh mắt về phía lão gia tử.
“Tam Hoàng tử Lưu Kim Quốc là thuộc hạ của cháu, lần này cháu đến Lưu Kim Quốc, mục đích chính là tìm ra kẻ đứng phía sau việc giết hại cha mẹ! Cũng may, cháu tìm được những người đó rồi, hơn nữa đã giết bọn họ, rửa hận báo thù cho cha mẹ.”
Bịch!
Bước chân lão gia tử lảo đảo, ngã mạnh xuống chiếc ghế gỗ phía sau, ông ngây người một lúc lâu, đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.