Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 235: Cháu không muốn phụ trách?
Tiêu Thất Gia
20/08/2018
“Ta không hỏi ngươi, người ta muốn hỏi chính là nha đầu thúi Vân Lạc Phong này!” Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.
Nếu là người khác, dám can đảm nói chuyện như vậy với Vân Tiêu, đã biến thành thi thể từ lâu! Nhưng lão nhân này lại là người nhà của Vân Lạc Phong!
Đối với người nhà của Vân Lạc Phong, dù thế nào hắn cũng không tức giận nổi.
Dù cho như thế, Vân Tiêu vẫn tiến lên một bước, che chở Vân Lạc Phong ở phía sau lưng, giống như sợ lão gia tử nổi giận sẽ thương tổn đến nàng.
“Người muốn cháu nói cái gì?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Dù sao người cũng đã nhìn thấy, cháu còn có thể nói thế nào nữa?”
“Cháu…” Sắc mặt lão gia tử xanh mét: “Nha đầu thúi, mấy năm nay lão tử không có quản giáo cháu, cháu thật đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên! Cháu chiếm hết tiện nghi của người ta, còn ****** không muốn phụ trách? Cháu gái của lão tử ta chính là loại nữ nhân chiếm hết tiện nghi người khác mà không chịu trách nhiệm? Nếu cháu không chịu trách nhiệm với hắn, về sau lão tử sẽ không thừa nhận cháu là người của Vân gia!”
Vân Lạc Phong nghiêng đầu, liếc nhìn lão gia tử đang tức giận, nói: “Cháu còn nhỏ.”
Ý nói, nàng còn nhỏ, vẫn chưa muốn thành thân sớm như vậy!
“Cháu… Nha đầu thúi, mẫu thân của cháu mười lăm tuổi đã gả cho phụ thân cháu, chỉ một tháng nữa cháu cũng đã mười lăm tuổi rồi! Vậy mà cháu nói cháu còn nhỏ? Phụ mẫu cháu đều là những người biết chịu trách nhiệm như vậy, tại sao lại sinh ra một nữ nhi là người ăn sạch sành sanh rồi bỏ chạy lấy người, không chịu trách nhiệm như vậy?”
Lão gia tử thiếu chút nữa bị chọc tức đến hộc máu, nếu không phải trùng hợp bị tiểu nha đầu Khinh Yên này bắt gặp được cảnh đó, phỏng chừng nha đầu này sẽ luôn không muốn phụ trách nhiệm như vậy!
“Nói xong chưa? Cháu có chút mệt mỏi. Vân Tiêu, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái.
Đối với nàng, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để thành thân! Chờ đến khi nàng báo thù cho phụ mẫu xong, mới có thể suy xét đến việc này.
Những người trong Mộ gia vẫn còn chưa bị trừng phạt, làm sao nàng có thể sống hưởng thụ được?
Lão gia tử nghẹn một hơi, khuôn mặt già nua xanh mét nói: “Nha đầu thúi, đứa nhỏ Vân Tiêu này thực sự không tồi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, lão gia tử ta đã rất thích hắn, cháu đã làm ra chuyện cầm thú với hắn lại còn không muốn phụ trách?”
Cầm thú?
Khóe miệng Vân Lạc Phong đột nhiên hơi run rẩy, thì ra trong lòng gia gia nhà mình, mình chính là loại người cầm thú ăn sạch sẽ người ta rồi không chịu trách nhiệm?
Lão gia tử hừ một tiếng, không thèm để ý tới Vân Lạc Phong, ánh mắt chuyển đến Vân Tiêu: “A Tiêu, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi! Đúng rồi, người thân của ngươi ở đâu? Hôm nào đó ta muốn thương nghị một chút với bọn họ về lễ thành thân.”
Vân Lạc Phong nhìn Vân Tiêu trước mặt, thay hắn trả lời: “Chàng là một cô nhi, không có người thân.”[QR2][diendanlequydon]
“Như vậy sao?” Nghe Vân Lạc Phong nói, ánh mắt lão gia tử nhìn Vân Tiêu xuất hiện sự đồng cảm: “Thật là đúng là một hài tử đáng thương, nếu hiện tại ngươi đã họ Vân vậy về sau Vân gia chúng ta chính là người thân của ngươi, cho nên ngươi không phải là một cô nhi.”
Trên mặt Vân Tiêu trước sau không có biểu hiện gì, đôi mắt đen vẫn lãnh khốc như vậy. Nhưng mà, không ai biết, sau khi lão gia tử nói những lời này, trong lòng hắn đã dâng lên một cơn sóng lớn.
“Được.”
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đầy sự quan tâm của lão gia tử, khàn khàn nói một chữ này.
“Cháu nhìn đi, A Tiêu ngoan như thế này.” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, hừ mạnh: “Không giống cháu, suốt ngày chọc lão tử tức giận! Đứa nhỏ A Tiêu này thực không tồi, biết bảo vệ cháu, kết quả thì sao? Cháu lại làm ra chuyện cởi quần xong không nhận, thật không bằng cầm thú.”
Nếu là người khác, dám can đảm nói chuyện như vậy với Vân Tiêu, đã biến thành thi thể từ lâu! Nhưng lão nhân này lại là người nhà của Vân Lạc Phong!
Đối với người nhà của Vân Lạc Phong, dù thế nào hắn cũng không tức giận nổi.
Dù cho như thế, Vân Tiêu vẫn tiến lên một bước, che chở Vân Lạc Phong ở phía sau lưng, giống như sợ lão gia tử nổi giận sẽ thương tổn đến nàng.
“Người muốn cháu nói cái gì?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Dù sao người cũng đã nhìn thấy, cháu còn có thể nói thế nào nữa?”
“Cháu…” Sắc mặt lão gia tử xanh mét: “Nha đầu thúi, mấy năm nay lão tử không có quản giáo cháu, cháu thật đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên! Cháu chiếm hết tiện nghi của người ta, còn ****** không muốn phụ trách? Cháu gái của lão tử ta chính là loại nữ nhân chiếm hết tiện nghi người khác mà không chịu trách nhiệm? Nếu cháu không chịu trách nhiệm với hắn, về sau lão tử sẽ không thừa nhận cháu là người của Vân gia!”
Vân Lạc Phong nghiêng đầu, liếc nhìn lão gia tử đang tức giận, nói: “Cháu còn nhỏ.”
Ý nói, nàng còn nhỏ, vẫn chưa muốn thành thân sớm như vậy!
“Cháu… Nha đầu thúi, mẫu thân của cháu mười lăm tuổi đã gả cho phụ thân cháu, chỉ một tháng nữa cháu cũng đã mười lăm tuổi rồi! Vậy mà cháu nói cháu còn nhỏ? Phụ mẫu cháu đều là những người biết chịu trách nhiệm như vậy, tại sao lại sinh ra một nữ nhi là người ăn sạch sành sanh rồi bỏ chạy lấy người, không chịu trách nhiệm như vậy?”
Lão gia tử thiếu chút nữa bị chọc tức đến hộc máu, nếu không phải trùng hợp bị tiểu nha đầu Khinh Yên này bắt gặp được cảnh đó, phỏng chừng nha đầu này sẽ luôn không muốn phụ trách nhiệm như vậy!
“Nói xong chưa? Cháu có chút mệt mỏi. Vân Tiêu, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái.
Đối với nàng, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để thành thân! Chờ đến khi nàng báo thù cho phụ mẫu xong, mới có thể suy xét đến việc này.
Những người trong Mộ gia vẫn còn chưa bị trừng phạt, làm sao nàng có thể sống hưởng thụ được?
Lão gia tử nghẹn một hơi, khuôn mặt già nua xanh mét nói: “Nha đầu thúi, đứa nhỏ Vân Tiêu này thực sự không tồi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, lão gia tử ta đã rất thích hắn, cháu đã làm ra chuyện cầm thú với hắn lại còn không muốn phụ trách?”
Cầm thú?
Khóe miệng Vân Lạc Phong đột nhiên hơi run rẩy, thì ra trong lòng gia gia nhà mình, mình chính là loại người cầm thú ăn sạch sẽ người ta rồi không chịu trách nhiệm?
Lão gia tử hừ một tiếng, không thèm để ý tới Vân Lạc Phong, ánh mắt chuyển đến Vân Tiêu: “A Tiêu, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi! Đúng rồi, người thân của ngươi ở đâu? Hôm nào đó ta muốn thương nghị một chút với bọn họ về lễ thành thân.”
Vân Lạc Phong nhìn Vân Tiêu trước mặt, thay hắn trả lời: “Chàng là một cô nhi, không có người thân.”[QR2][diendanlequydon]
“Như vậy sao?” Nghe Vân Lạc Phong nói, ánh mắt lão gia tử nhìn Vân Tiêu xuất hiện sự đồng cảm: “Thật là đúng là một hài tử đáng thương, nếu hiện tại ngươi đã họ Vân vậy về sau Vân gia chúng ta chính là người thân của ngươi, cho nên ngươi không phải là một cô nhi.”
Trên mặt Vân Tiêu trước sau không có biểu hiện gì, đôi mắt đen vẫn lãnh khốc như vậy. Nhưng mà, không ai biết, sau khi lão gia tử nói những lời này, trong lòng hắn đã dâng lên một cơn sóng lớn.
“Được.”
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đầy sự quan tâm của lão gia tử, khàn khàn nói một chữ này.
“Cháu nhìn đi, A Tiêu ngoan như thế này.” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, hừ mạnh: “Không giống cháu, suốt ngày chọc lão tử tức giận! Đứa nhỏ A Tiêu này thực không tồi, biết bảo vệ cháu, kết quả thì sao? Cháu lại làm ra chuyện cởi quần xong không nhận, thật không bằng cầm thú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.