Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 951: Chia lìa (2)
Tiêu Thất Gia
27/11/2018
“Chẳng qua...” Ánh
mắt lão chuyển sang nhìn Vân Tiêu: “Ta rất hứng thú với công pháp tu
luyện của ngươi, không biết ngươi có muốn đi cùng ta không? Ta có thể
giúp ngươi trở nên mạnh hơn.”
Vân Tiêu lãnh khốc nhìn lão già, khuôn mặt không có cảm xúc: “Ta từ chối!”
“Tiểu tử, ngươi đừng vội từ chối ta, thiên phú và thực lực của ngươi thật sự không tệ, năng lực cũng rất cường đại, hơn nữa dựa vào sức mạnh của mình đã có thể xé toạc không gian giam cầm của lão già Huyền Âm cốc, điểm này khiến ta cảm thấy cực kỳ thú vị, nhưng các ngươi đã chọc vào kẻ địch quá mạnh. Nếu ngươi muốn bảo vệ tiểu nha đầu bên cạnh mình, ta có thể giúp ngươi, nhưng trước hết, ngươi phải đi cùng ta.”
Vân Tiêu cất giọng trầm thấp mà khí phách: “Ta có thể bảo vệ nàng.”
Lão già khẽ nheo mắt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên cường đại hơn?”
Cường đại, đối với rất nhiều người, hai chữ này có sức hấp dẫn cực lớn.
Do đó, lão già tin rằng một khi mình nói ra câu này, Vân Tiêu không thể nào từ chối được.
Nhưng lão nghĩ sai rồi, khuôn mặt Vân Tiêu vẫn lãnh khốc như trước, không hề dao động vì bất kỳ câu nói nào.
“Ầy.” Lão già khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Dưa hái xanh không ngọt, ta cũng không bắt buộc ngươi gia nhập thế lực của ta, song đợi ngươi suy nghĩ thông suốt rồi, có thể tìm tới ta bất cứ lúc nào.”
Trong lòng Vân Tiêu có sự lãnh khốc và kiêu ngạo.
Muốn khiến hắn cúi đầu xưng thần, chuyện này hoàn toàn không có khả năng!
Vì thế, hắn sẽ không lựa chọn gia nhập bất kỳ thế lực nào, chỉ muốn sáng tạo ra đế quốc của riêng mình!
“Thế này đi, ta chỉ cho ngươi một lối tắt.” Lão già cười cười: “Cường đại nhất đại lục Vô Hồi là Thánh Linh Giả, nhưng nếu không có địch mạnh thì sẽ không tiến bộ. Hai ngày sau ta sẽ mở một con đường, ngươi bước vào đấy, đi tới một thế giới cường đại hơn nữa; ta và lão già Huyền Âm cốc đều đến từ nơi đó.”
Rõ ràng đối với Vân Tiêu, lão già này rất tán thưởng, đương nhiên đồng ý giúp hắn một phen.
“Con đường ấy được mở ra khoảng mấy năm trước, lần này sẽ được mở vào hai ngày sau, nếu như bỏ lỡ lại phải đợi thêm mấy năm.”
Vân Tiêu im lặng.
Hắn cảm giác được thiếu nữ bên cạnh đang nắm lấy tay mình với lực khá mạnh, hắn cũng nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
“Phong Nhi, chúng ta đi.”
Hắn xoay người đối mặt với Vân Lạc Phong, khuôn mặt lãnh khốc trở nên dịu dàng trong nháy mắt.
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, trước khi rời đi, theo bản năng, nàng quay đầu nhìn lão già mặc trường bào vuốt ve chòm râu...
Lão cũng không buồn bực trước hành động vô lễ của bọn họ, bởi vì lão hiểu, chắc chắn Vân Tiêu muốn tiến tới một thế giới khác...
Khách điếm dưới chân núi, trong gian phòng ấm áp, Vân Tiêu dè dặt cẩn trọng, cúi đầu hôn lên môi mỏng của Vân Lạc Phong.
Nụ hôn của hắn hết sức dịu dàng, trăn trở, gọi tên nàng từng tiếng một.
“Phong Nhi…”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân mang theo từ tính, dễ dàng trêu chọc trái tim người ta.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong quay đầu đi, tránh né nụ hôn của hắn: “Có phải chàng định... rời đi không?”
Thân thể nam nhân cứng đờ, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm thiếu nữ bị đè dưới người mình, hắn trở nên im lặng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí khắp phòng tràn đầy sự căng thẳng.
“Phong Nhi.” Rất lâu sau đó, tiếng nói của hắn mới vang lên: “Nàng sẽ không ngây ngốc ở đại lục Vô Hồi này mãi, nếu đến lúc nào đó nàng phải tới một thế giới khác thì sẽ khó bảo vệ được mình, ta muốn đi trước dò đường cho nàng.”
Vân Tiêu lãnh khốc nhìn lão già, khuôn mặt không có cảm xúc: “Ta từ chối!”
“Tiểu tử, ngươi đừng vội từ chối ta, thiên phú và thực lực của ngươi thật sự không tệ, năng lực cũng rất cường đại, hơn nữa dựa vào sức mạnh của mình đã có thể xé toạc không gian giam cầm của lão già Huyền Âm cốc, điểm này khiến ta cảm thấy cực kỳ thú vị, nhưng các ngươi đã chọc vào kẻ địch quá mạnh. Nếu ngươi muốn bảo vệ tiểu nha đầu bên cạnh mình, ta có thể giúp ngươi, nhưng trước hết, ngươi phải đi cùng ta.”
Vân Tiêu cất giọng trầm thấp mà khí phách: “Ta có thể bảo vệ nàng.”
Lão già khẽ nheo mắt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên cường đại hơn?”
Cường đại, đối với rất nhiều người, hai chữ này có sức hấp dẫn cực lớn.
Do đó, lão già tin rằng một khi mình nói ra câu này, Vân Tiêu không thể nào từ chối được.
Nhưng lão nghĩ sai rồi, khuôn mặt Vân Tiêu vẫn lãnh khốc như trước, không hề dao động vì bất kỳ câu nói nào.
“Ầy.” Lão già khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Dưa hái xanh không ngọt, ta cũng không bắt buộc ngươi gia nhập thế lực của ta, song đợi ngươi suy nghĩ thông suốt rồi, có thể tìm tới ta bất cứ lúc nào.”
Trong lòng Vân Tiêu có sự lãnh khốc và kiêu ngạo.
Muốn khiến hắn cúi đầu xưng thần, chuyện này hoàn toàn không có khả năng!
Vì thế, hắn sẽ không lựa chọn gia nhập bất kỳ thế lực nào, chỉ muốn sáng tạo ra đế quốc của riêng mình!
“Thế này đi, ta chỉ cho ngươi một lối tắt.” Lão già cười cười: “Cường đại nhất đại lục Vô Hồi là Thánh Linh Giả, nhưng nếu không có địch mạnh thì sẽ không tiến bộ. Hai ngày sau ta sẽ mở một con đường, ngươi bước vào đấy, đi tới một thế giới cường đại hơn nữa; ta và lão già Huyền Âm cốc đều đến từ nơi đó.”
Rõ ràng đối với Vân Tiêu, lão già này rất tán thưởng, đương nhiên đồng ý giúp hắn một phen.
“Con đường ấy được mở ra khoảng mấy năm trước, lần này sẽ được mở vào hai ngày sau, nếu như bỏ lỡ lại phải đợi thêm mấy năm.”
Vân Tiêu im lặng.
Hắn cảm giác được thiếu nữ bên cạnh đang nắm lấy tay mình với lực khá mạnh, hắn cũng nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
“Phong Nhi, chúng ta đi.”
Hắn xoay người đối mặt với Vân Lạc Phong, khuôn mặt lãnh khốc trở nên dịu dàng trong nháy mắt.
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, trước khi rời đi, theo bản năng, nàng quay đầu nhìn lão già mặc trường bào vuốt ve chòm râu...
Lão cũng không buồn bực trước hành động vô lễ của bọn họ, bởi vì lão hiểu, chắc chắn Vân Tiêu muốn tiến tới một thế giới khác...
Khách điếm dưới chân núi, trong gian phòng ấm áp, Vân Tiêu dè dặt cẩn trọng, cúi đầu hôn lên môi mỏng của Vân Lạc Phong.
Nụ hôn của hắn hết sức dịu dàng, trăn trở, gọi tên nàng từng tiếng một.
“Phong Nhi…”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân mang theo từ tính, dễ dàng trêu chọc trái tim người ta.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong quay đầu đi, tránh né nụ hôn của hắn: “Có phải chàng định... rời đi không?”
Thân thể nam nhân cứng đờ, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm thiếu nữ bị đè dưới người mình, hắn trở nên im lặng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí khắp phòng tràn đầy sự căng thẳng.
“Phong Nhi.” Rất lâu sau đó, tiếng nói của hắn mới vang lên: “Nàng sẽ không ngây ngốc ở đại lục Vô Hồi này mãi, nếu đến lúc nào đó nàng phải tới một thế giới khác thì sẽ khó bảo vệ được mình, ta muốn đi trước dò đường cho nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.