Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 955: Chia lìa (6)
Tiêu Thất Gia
28/11/2018
“Ta đã cho thêm mấy
ngày rồi, kết quả các ngươi lại cứ kéo dài, bây giờ không còn cơ hội
nữa, hoặc là hiện tại đưa tuyển thủ trẻ tuổi đi theo ta, hoặc là…… lúc
này ta liền tuyên bố Thiên Vân Quốc các ngươi đứng cuối!”
Thiên Khôi nâng cằm, nhìn xuống từ trên cao.
Thân là sứ giả của nước mạnh nhất, hắn không cần để Hoàng đế của một tiểu quốc vào mắt.
“Thiên Khôi đại nhân.”
Giản Thành Văn nhíu mày, vừa định mở miệng thì lại bị giọng nói không kiên nhẫn của Thiên Khôi ngắt ngang.
“Không phải Diệp gia này có một nữ nhân tên là Vân Lạc Phong sao? Năng lực nàng ta mạnh như thế, ngay cả sứ giả Lam Tường quốc cũng bị nàng đánh chạy, vì sao hiện tại không gọi nàng ta ra? Ta muốn nhìn thử xem nữ nhân này mạnh ở chỗ nào.”
Giản Thành Văn càng nhăn mày chặt hơn.
Một vị công chúa của Lam Tường quốc gả cho Hoàng đế Thiên Hồi đế quốc làm phi, hơn nữa, vị công chúa kia rất được Hoàng đế sủng ái, hiện giờ sứ giả này làm khó Thiên Vân Quốc, tất nhiên là do nàng ta bày mưu đặt kế.
Đầu ngón tay Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng lướt qua chén trà ở bên cạnh, ánh mắt không lạnh không nhạt quét về phía hai gã sứ giả kia.
Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng trắng như tuyết chậm rãi đi vào từ ngoài viện, cũng khiến gương mặt hắn tràn đầy ý cười.
“Phong nhi, cháu đã trở lại?”
Giọng nói nam nhân thanh nhã như hát, tuyệt thế êm tai.
Nghe vậy, mọi người đều quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ đang chậm rãi đi tới.
Lúc tầm mắt hai gã sứ giả nhìn thấy Vân Lạc Phong thì liền ngây dại.
Hậu cung bên trong Thiên Hồi đế quốc không thiếu nữ tử mỹ mạo, nhưng khi so sánh những nữ tử đó với thiếu nữ trước mặt thì liền giống như mây trắng cùng nước bùn, cho dù là công chúa Lam Tường quốc được Hoàng đế sủng ái cũng không thể nào so sánh với nàng……
Nữ tử tuyệt sắc như vậy lại xuất hiện ở địa phương nhỏ như Thiên Vân Quốc sao?
“Nhị thúc, Giản thúc, xảy ra chuyện gì?” Vân Lạc Phong nhẹ nâng mày, trong giọng nói lười biếng mang theo tà khí cùng nghiêm nghị, “Ta vừa trở về, liền thấy nhiều người tụ tập ở Diệp gia như vậy, khiến ta đều không thể nghỉ ngơi chút nào cả.”
Vân Thanh Nhã hơi mỉm cười: “Phong nhi, cháu không cần xen vào bọn họ đâu, trở về nghỉ đi, đúng rồi, Tiêu nhi đâu?”
Không nhìn thấy nam nhân đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong, trên gương mặt thanh lãnh của Vân Thanh Nhã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vân Lạc Phong ngừng lại một chút rồi nói: “Hắn có việc, tạm thời không thể trở về.”
“Vân cô nương,” Hoàng đế nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, trong lòng vui vẻ, “Ngươi trở về đúng lúc lắm, qua một khoảng thời gian nữa chính là trận thi đấu giữa các quốc gia, các quốc gia đều phải đề cử mấy chục người trẻ tuổi dự thi, không biết ngươi có đại diện tham gia cho Thiên Vân Quốc được không?”
Ở trước mặt Vân Lạc Phong, Hoàng đế rất là khách khí, rốt cuộc nha đầu này là cứu người Hoàng Hậu, cho nên, hắn mới dò hỏi ý kiến của Vân Lạc Phong.
Nếu như nàng không muốn, hắn tuyệt đói sẽ không miễn cưỡng.
Vân Lạc Phong im lặng lúc lâu: “Được, ta đồng ý.”
Hiện giờ nàng cần cơ hội để đột phá, không biết trận thi đấu này có trở thành cơ hội của nàng hay không ……
“Tiểu Lạc Phong!”
Giản Thành Văn nhíu chặt mày, đè bả vai Vân Lạc Phong lại: “Các quốc gia có quá nhiều cường giả, cháu đừng miễn cưỡng.”
Hắn không nói là thiên tài trẻ tuổi, mà là các cường giả của quốc gia.
Chỉ vì hắn hiểu rõ, trong đámngười trẻ tuổi, không có ai sẽ là đối thủ của Vân Lạc Phong.
Duy chỉ có những cường giả của các quốc gia, nói không chừng sẽ thẹn quá thành giận với nàng mà ra tay……
So sánh mà nói, Vân Thanh Nhã lại không ngăn cản Vân Lạc Phong.
Hắn hiểu, chỉ cần là chuyện Vân Lạc Phong quyết định thì bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn lại!
“Ha ha!” Thiên Khôi cười lạnh một tiếng, “Lâu như vậy, Thiên Vân Quốc các ngươi mới lòi ra được một người, còn những thiên tài khác đâu?”
Thiên Khôi nâng cằm, nhìn xuống từ trên cao.
Thân là sứ giả của nước mạnh nhất, hắn không cần để Hoàng đế của một tiểu quốc vào mắt.
“Thiên Khôi đại nhân.”
Giản Thành Văn nhíu mày, vừa định mở miệng thì lại bị giọng nói không kiên nhẫn của Thiên Khôi ngắt ngang.
“Không phải Diệp gia này có một nữ nhân tên là Vân Lạc Phong sao? Năng lực nàng ta mạnh như thế, ngay cả sứ giả Lam Tường quốc cũng bị nàng đánh chạy, vì sao hiện tại không gọi nàng ta ra? Ta muốn nhìn thử xem nữ nhân này mạnh ở chỗ nào.”
Giản Thành Văn càng nhăn mày chặt hơn.
Một vị công chúa của Lam Tường quốc gả cho Hoàng đế Thiên Hồi đế quốc làm phi, hơn nữa, vị công chúa kia rất được Hoàng đế sủng ái, hiện giờ sứ giả này làm khó Thiên Vân Quốc, tất nhiên là do nàng ta bày mưu đặt kế.
Đầu ngón tay Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng lướt qua chén trà ở bên cạnh, ánh mắt không lạnh không nhạt quét về phía hai gã sứ giả kia.
Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng trắng như tuyết chậm rãi đi vào từ ngoài viện, cũng khiến gương mặt hắn tràn đầy ý cười.
“Phong nhi, cháu đã trở lại?”
Giọng nói nam nhân thanh nhã như hát, tuyệt thế êm tai.
Nghe vậy, mọi người đều quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ đang chậm rãi đi tới.
Lúc tầm mắt hai gã sứ giả nhìn thấy Vân Lạc Phong thì liền ngây dại.
Hậu cung bên trong Thiên Hồi đế quốc không thiếu nữ tử mỹ mạo, nhưng khi so sánh những nữ tử đó với thiếu nữ trước mặt thì liền giống như mây trắng cùng nước bùn, cho dù là công chúa Lam Tường quốc được Hoàng đế sủng ái cũng không thể nào so sánh với nàng……
Nữ tử tuyệt sắc như vậy lại xuất hiện ở địa phương nhỏ như Thiên Vân Quốc sao?
“Nhị thúc, Giản thúc, xảy ra chuyện gì?” Vân Lạc Phong nhẹ nâng mày, trong giọng nói lười biếng mang theo tà khí cùng nghiêm nghị, “Ta vừa trở về, liền thấy nhiều người tụ tập ở Diệp gia như vậy, khiến ta đều không thể nghỉ ngơi chút nào cả.”
Vân Thanh Nhã hơi mỉm cười: “Phong nhi, cháu không cần xen vào bọn họ đâu, trở về nghỉ đi, đúng rồi, Tiêu nhi đâu?”
Không nhìn thấy nam nhân đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong, trên gương mặt thanh lãnh của Vân Thanh Nhã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vân Lạc Phong ngừng lại một chút rồi nói: “Hắn có việc, tạm thời không thể trở về.”
“Vân cô nương,” Hoàng đế nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, trong lòng vui vẻ, “Ngươi trở về đúng lúc lắm, qua một khoảng thời gian nữa chính là trận thi đấu giữa các quốc gia, các quốc gia đều phải đề cử mấy chục người trẻ tuổi dự thi, không biết ngươi có đại diện tham gia cho Thiên Vân Quốc được không?”
Ở trước mặt Vân Lạc Phong, Hoàng đế rất là khách khí, rốt cuộc nha đầu này là cứu người Hoàng Hậu, cho nên, hắn mới dò hỏi ý kiến của Vân Lạc Phong.
Nếu như nàng không muốn, hắn tuyệt đói sẽ không miễn cưỡng.
Vân Lạc Phong im lặng lúc lâu: “Được, ta đồng ý.”
Hiện giờ nàng cần cơ hội để đột phá, không biết trận thi đấu này có trở thành cơ hội của nàng hay không ……
“Tiểu Lạc Phong!”
Giản Thành Văn nhíu chặt mày, đè bả vai Vân Lạc Phong lại: “Các quốc gia có quá nhiều cường giả, cháu đừng miễn cưỡng.”
Hắn không nói là thiên tài trẻ tuổi, mà là các cường giả của quốc gia.
Chỉ vì hắn hiểu rõ, trong đámngười trẻ tuổi, không có ai sẽ là đối thủ của Vân Lạc Phong.
Duy chỉ có những cường giả của các quốc gia, nói không chừng sẽ thẹn quá thành giận với nàng mà ra tay……
So sánh mà nói, Vân Thanh Nhã lại không ngăn cản Vân Lạc Phong.
Hắn hiểu, chỉ cần là chuyện Vân Lạc Phong quyết định thì bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn lại!
“Ha ha!” Thiên Khôi cười lạnh một tiếng, “Lâu như vậy, Thiên Vân Quốc các ngươi mới lòi ra được một người, còn những thiên tài khác đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.