Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 590: Chiến đấu (3)
Tiêu Thất Gia
05/10/2018
Edit: Sahara
"Sư phụ, chuyện này không liên quan đến con!"
Lâm Nhược Bạch chẳng có chút nghĩa khí nào mà đem Trà Sữa ra làm bia đỡ tên: "đều là do Trà Sữa! Là Trà Sữa nhìn không thuận mắt hai huynh muội Thiên Ngọc và Đường Duyệt kia, muốn cho bọn chúng nếm thử một chút mùi vị đau khổ là gì, cho nên nó quyết định để cho hai kẻ kia làm ra những chuyện dan díu với nhau, con chỉ là đồng lõa.... A... Không đúng, không đúng, con cũng không phải là đồng lõa, con chỉ là người qua đường mà thôi! Đúng! Chính là người qua đường!"
"Chít chít!"
Trà Sữa không ngờ Lâm Nhược Bạch chẳng những không có nghĩa khí bán đứng nó, mà còn đem tất cả trách nhiệm trút hết lên đầu nó. Tức thì, nó liền kêu lên hai tiếng chít chít để kháng nghị, vẻ mặt vừa nôn nóng vừa oan ức.
"Được rồi, ta mặc kệ lần này là chủ ý của ai! Nhưng lần sau không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép làm ra những chuyện tương tự nữa, đã biết chưa?" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn một người một chuột: "nếu muốn đi, thì cũng phải là do ta dẫn đi! Bằng không, lỡ như rơi vào tay người của Thiên Võ Các thì ta còn phải đi cứu các người!"
Lâm Nhược Bạch rụt cổ, thè lưỡi, vẻ mặt tinh nghịch: "sư phụ~, con biết sai rồi~!"
Lâm Nhược Bạch biết Vân Lạc Phong trách mắng là vì xuất phát từ sự quan tâm, sợ cô bé rơi vào tay người của Thiên Võ Các sẽ chịu thiệt thòi, cũng chính vì vậy cho nên lúc đi cô bé mới đem theo cả Trà Sữa.
"Con lui xuống nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai."
Trận chiến?
Hai mắt Lâm Nhược Bạch lập tức sáng rực lên: "sư phụ, con cũng có thể tham gia nữa sao?"
"Có thể. Nhưng mà lúc đó phải đứng bên cạnh sư phụ!"
Vân Lạc Phong nhìn vẻ mặt trông mong đầy hào hứng của Lâm Nhược Bạch mà khóe môi không nhịn được khẽ nở nụ cười.
"Dạ! À đúng rồi, sư phụ, khi nào thì Tiểu Mạch mới trở về?" Lâm Nhược Bạch đột nhiên nhớ ra tướng công tương lai của nhà mình, tức thì liền bĩu môi xụ mặt mà hỏi Vân Lạc Phong.
Từ lúc mà Tiểu Mạch quyết tâm trở lại không gian thần điển, Vân Lạc Phong liền tùy tiện lấy đại một cái cớ, nói rằng cô giao cho Tiểu Mạch một nhiệm vụ, cho nên Tiểu Mạch tạm thời phải rời khỏi bọn họ một thời gian.
Lâm Nhược Bạch ngây thơ tin là thật, cho nên, mỗi ngày đều hỏi Vân Lạc Phong xem khi nào thì Tiểu Mạch mới trở về.
Đối diện với đôi mắt to tròn sáng ngời của Lâm Nhược Bạch, Vân Lạc Phong chỉ có thể không tiếng động thở dài một hơi mà trả lời rằng: "ta cũng không rõ lắm!"
Chỉ cần Lâm Nhược Bạch vừa đi thì Tiểu Mạch sẽ xuất hiện ngay, nhưng Vân Lạc Phong lại không thể nói sự thật này ra được. Nếu không sẽ làm cho tiểu nha đầu này thương tâm mất thôi.
"Bỏ đi!" Lâm Nhược Bạch có chút chán chường, tuy nhiên, cô bé rất nhanh thì đã hồi phục được tinh thần trở lại rồi: "không sao cả, chỉ cần con đi theo bên cạnh sư phụ thì nhất định sẽ gặp được tiểu đệ đệ Tiểu Mạch!"
Rất hiển nhiên, đối với đứa bé trai phấn điêu ngọc trác Tiểu Mạch kia, Lâm Nhược Bạch vô cùng yêu thích. Cái loại thích này không phải là tình yêu giữa nam và nữ, suy cho cùng thì tuổi của Lâm Nhược Bạch vẫn còn nhỏ, cô bé làm sao hiểu được cái gì gọi là tình, cái gì gọi là yêu!
"Trà Sữa!" Vân Lạc Phong đón lấy Trà Sữa từ tay của Lâm Nhược Bạch, dùng một tay tóm lấy thân thể bé nhỏ của chuột trắng nhà ta, đôi mắt của cô hơi hơi híp lại.
"Chít chít!"
Trà Sữa lập tức kêu to, hai chi trước chắp lại nhìn Vân Lạc Phong, bộ dáng kia rõ ràng là đang khẩn cầu.
"Vô dụng thôi!" Vân Lạc Phong trực tiếp làm lơ cái vẻ ngốc nghếch đáng yêu của chuột nhỏ, cười cười nguy hiểm: "nếu sau này ngươi còn dám rông chơi lêu lổng với tiểu Bạch, ta sẽ lập tức biến ngươi thành chuột nướng!"
"Chít chít!"
Trà Sữa liều mạng lắc đầu, dường như đang muốn nói, sau này nó sẽ không vì sự uy hiếp của Lâm Nhược Bạch mà thỏa hiệp nữa đâu!
Nó xin thề, không bao giờ làm một con chuột vi phạm lại mệnh lệnh của chủ nhân!
Vân Lạc Phong bỏ Trà Sữa vào ống tay áo, xoay người đi vào trong, nhắm thẳng hướng mật thất tu luyện của Mộ Dung Bắc mà đi.
Lúc này, trong mật thất, Mộ Dung Bắc đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột ngột mở mắt ra, nhìn cánh cửa bị đẩy mở từ bên ngoài vào, hắn khẽ mỉm cười, nói: "bang chủ, người đến rồi!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "hôm nay là ngày trị liệu cuối cùng của ngươi. Qua hôm nay, ngươi sẽ có thể tu luyện lại giống như người bình thường. Ngươi đã chuẩn bị tốt để quyết chiến một trận cùng Thiên Võ Các chưa?"
Hai mắt Mộ Dung Bắc sáng lên, tâm trạng vô cùng kích động: "ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi! Bang chủ, ta không chỉ chuẩn bị tốt để quyết chiến cùng Thiên Võ Các không thôi. Ta còn muốn đi theo bang chủ chinh chiến thiên hạ!"
"Sư phụ, chuyện này không liên quan đến con!"
Lâm Nhược Bạch chẳng có chút nghĩa khí nào mà đem Trà Sữa ra làm bia đỡ tên: "đều là do Trà Sữa! Là Trà Sữa nhìn không thuận mắt hai huynh muội Thiên Ngọc và Đường Duyệt kia, muốn cho bọn chúng nếm thử một chút mùi vị đau khổ là gì, cho nên nó quyết định để cho hai kẻ kia làm ra những chuyện dan díu với nhau, con chỉ là đồng lõa.... A... Không đúng, không đúng, con cũng không phải là đồng lõa, con chỉ là người qua đường mà thôi! Đúng! Chính là người qua đường!"
"Chít chít!"
Trà Sữa không ngờ Lâm Nhược Bạch chẳng những không có nghĩa khí bán đứng nó, mà còn đem tất cả trách nhiệm trút hết lên đầu nó. Tức thì, nó liền kêu lên hai tiếng chít chít để kháng nghị, vẻ mặt vừa nôn nóng vừa oan ức.
"Được rồi, ta mặc kệ lần này là chủ ý của ai! Nhưng lần sau không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép làm ra những chuyện tương tự nữa, đã biết chưa?" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn một người một chuột: "nếu muốn đi, thì cũng phải là do ta dẫn đi! Bằng không, lỡ như rơi vào tay người của Thiên Võ Các thì ta còn phải đi cứu các người!"
Lâm Nhược Bạch rụt cổ, thè lưỡi, vẻ mặt tinh nghịch: "sư phụ~, con biết sai rồi~!"
Lâm Nhược Bạch biết Vân Lạc Phong trách mắng là vì xuất phát từ sự quan tâm, sợ cô bé rơi vào tay người của Thiên Võ Các sẽ chịu thiệt thòi, cũng chính vì vậy cho nên lúc đi cô bé mới đem theo cả Trà Sữa.
"Con lui xuống nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai."
Trận chiến?
Hai mắt Lâm Nhược Bạch lập tức sáng rực lên: "sư phụ, con cũng có thể tham gia nữa sao?"
"Có thể. Nhưng mà lúc đó phải đứng bên cạnh sư phụ!"
Vân Lạc Phong nhìn vẻ mặt trông mong đầy hào hứng của Lâm Nhược Bạch mà khóe môi không nhịn được khẽ nở nụ cười.
"Dạ! À đúng rồi, sư phụ, khi nào thì Tiểu Mạch mới trở về?" Lâm Nhược Bạch đột nhiên nhớ ra tướng công tương lai của nhà mình, tức thì liền bĩu môi xụ mặt mà hỏi Vân Lạc Phong.
Từ lúc mà Tiểu Mạch quyết tâm trở lại không gian thần điển, Vân Lạc Phong liền tùy tiện lấy đại một cái cớ, nói rằng cô giao cho Tiểu Mạch một nhiệm vụ, cho nên Tiểu Mạch tạm thời phải rời khỏi bọn họ một thời gian.
Lâm Nhược Bạch ngây thơ tin là thật, cho nên, mỗi ngày đều hỏi Vân Lạc Phong xem khi nào thì Tiểu Mạch mới trở về.
Đối diện với đôi mắt to tròn sáng ngời của Lâm Nhược Bạch, Vân Lạc Phong chỉ có thể không tiếng động thở dài một hơi mà trả lời rằng: "ta cũng không rõ lắm!"
Chỉ cần Lâm Nhược Bạch vừa đi thì Tiểu Mạch sẽ xuất hiện ngay, nhưng Vân Lạc Phong lại không thể nói sự thật này ra được. Nếu không sẽ làm cho tiểu nha đầu này thương tâm mất thôi.
"Bỏ đi!" Lâm Nhược Bạch có chút chán chường, tuy nhiên, cô bé rất nhanh thì đã hồi phục được tinh thần trở lại rồi: "không sao cả, chỉ cần con đi theo bên cạnh sư phụ thì nhất định sẽ gặp được tiểu đệ đệ Tiểu Mạch!"
Rất hiển nhiên, đối với đứa bé trai phấn điêu ngọc trác Tiểu Mạch kia, Lâm Nhược Bạch vô cùng yêu thích. Cái loại thích này không phải là tình yêu giữa nam và nữ, suy cho cùng thì tuổi của Lâm Nhược Bạch vẫn còn nhỏ, cô bé làm sao hiểu được cái gì gọi là tình, cái gì gọi là yêu!
"Trà Sữa!" Vân Lạc Phong đón lấy Trà Sữa từ tay của Lâm Nhược Bạch, dùng một tay tóm lấy thân thể bé nhỏ của chuột trắng nhà ta, đôi mắt của cô hơi hơi híp lại.
"Chít chít!"
Trà Sữa lập tức kêu to, hai chi trước chắp lại nhìn Vân Lạc Phong, bộ dáng kia rõ ràng là đang khẩn cầu.
"Vô dụng thôi!" Vân Lạc Phong trực tiếp làm lơ cái vẻ ngốc nghếch đáng yêu của chuột nhỏ, cười cười nguy hiểm: "nếu sau này ngươi còn dám rông chơi lêu lổng với tiểu Bạch, ta sẽ lập tức biến ngươi thành chuột nướng!"
"Chít chít!"
Trà Sữa liều mạng lắc đầu, dường như đang muốn nói, sau này nó sẽ không vì sự uy hiếp của Lâm Nhược Bạch mà thỏa hiệp nữa đâu!
Nó xin thề, không bao giờ làm một con chuột vi phạm lại mệnh lệnh của chủ nhân!
Vân Lạc Phong bỏ Trà Sữa vào ống tay áo, xoay người đi vào trong, nhắm thẳng hướng mật thất tu luyện của Mộ Dung Bắc mà đi.
Lúc này, trong mật thất, Mộ Dung Bắc đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột ngột mở mắt ra, nhìn cánh cửa bị đẩy mở từ bên ngoài vào, hắn khẽ mỉm cười, nói: "bang chủ, người đến rồi!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "hôm nay là ngày trị liệu cuối cùng của ngươi. Qua hôm nay, ngươi sẽ có thể tu luyện lại giống như người bình thường. Ngươi đã chuẩn bị tốt để quyết chiến một trận cùng Thiên Võ Các chưa?"
Hai mắt Mộ Dung Bắc sáng lên, tâm trạng vô cùng kích động: "ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi! Bang chủ, ta không chỉ chuẩn bị tốt để quyết chiến cùng Thiên Võ Các không thôi. Ta còn muốn đi theo bang chủ chinh chiến thiên hạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.