Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 867: Chữa bệnh cho Hoàng Hậu (4)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Hiện giờ, nàng chỉ thấy bóng dáng của nữ nhân này, nhưng tất nhiên nhìn ra được tuổi nàng ta còn rất trẻ.
Mà Giang Mộng Dao vẫn luôn cho rằng, ai trẻ tuổi cũng không có khả năng y thuật vượt qua nàng!
Chính mình cũng làm không được, sao thiếu nữ này lại có thể làm được?
“Phụ hoàng, người tin tưởng con, con nắm chắc có thể trị cho Hoàng Hậu, người chỉ cần cho con thời gian, nhất định con sẽ làm được.”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Hoàng Đế lạnh lùng, nói, “Nếu ngươi nói có thể trị được cho Hoàng Hậu,vậy trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc Hoàng Hậu bệnh ra sao.”
Giang Mộng Dao cứng họng: “Con không biết…… Nhưng con còn trẻ, con có thể tiếp tục học tập, một ngày nào đó con sẽ……”
“Ngươi còn trẻ? Đúng là ngươi tuổi còn trẻ, nhưng Hoàng Hậu đã chờ không nổi!” Hoàng Đế lạnh lùng cười, phất tay, “Nếu ngươi không còn việc gì, liền đi xuống trước đi, đừng làm trở ngại Hoàng Hậu trị liệu!”
Giang Mộng Dao hơi rũ mắt xuống: “Vâng, phụ hoàng.”
Nói xong lời này, nàng xoay người muốn rời đi, trước khi đi lại dùng đôi mắt lạnh lùng kia nhìn Vân Lạc Phong……
Hơn hai mươi năm qua, y thuật là thứ khiến nàng lấy làm tự hào nhất, nàng tự nhận là thiên phú dị bẩm, ngay cả phụ hoàng cũng phải xem trọng nàng, nàng mới dám dùng miệng lưỡi như thế để nói chuyện.
Nhưng mà, giờ phút này, phụ hoàng thà rằng tin vào một cái kẻ lừa đảo, cũng không cho nàng một cơ hội……
Giang Mộng Dao cắn chặt răng, kiên định đẩy cửa đi ra, một ngày nào đó, phụ hoàng sẽ hiểu rõ, người cùng thế hệ với nàng, không ai có khả năng y thuật cao hơn nàng.
Bất luận người nào thổi phồng trình độ y sư của mình cao minh, đều là mấy tên lừa gạt hãm hại!
……
Giang Mộng Dao rời đi không bao lâu, liền thấy thái giám cầm bình sứ vội vàng đi vào, cung kính nói: “Bệ hạ, Long Huyết tới.”
“Để Long Huyết lạin, ngươi lui ra đi.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu, đạm nhiên nói.
“Tuân chỉ!”
Thái giám khom người rời khỏi, trong toàn bộ tẩm cung, trừ bỏ Hoàng Đế Hoàng Hậu thì cũng chỉ có mấy người Vân Lạc Phong……
“Bắt đầu đi,” Vân Lạc Phong lấy bình sứ, thật cẩn thận mở ra.
Trong phút chốc, máu màu đỏ tươi lưu động bên trong bình sứ, giống như đá quý màu đỏ lộ ra ánh sáng trong suốt.
Vân Lạc Phong không có bất luận do dự nào, lấy ra một cây Linh Thảo từ nhẫn không gian, bỗng nhiên, nàng ngâm Linh Thảo vào bên trong Long Huyết.
Màu xanh đậm của Linh Thảo hoàn toàn chìm trong Long Huyết, nháy mắt bị nhiễm thành màu đỏ như máu, yêu dị mà sáng trong.
“Cho nàng ăn vào đi.”
Vân Lạc Phong đem đưa Linh Thảo nhiễm Long Huyết cho Giản Thành Văn, nói.
Giản Thành Văn gật gật đầu, tiếp nhận Linh Thảo đi tới trước mặt Hoàng Hậu, hắn vốn đang chần chừ nên giúp Hoàng hậu ăn vào như thế nào.
Ai ngờ, Linh Thảo mới vừa đưa tới bên môi Hoàng Hậu, liền trở nên linh hoạt, trong nháy mắt đã chui vào trong miệng nàng, khiến hắn hoảng sợ.
“Như vậy là đến nơi?” Giản Thành Văn chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười cười: “Tinh Thảo sau khi dính Long Huyết sẽ trở nên có linh tính, hơn nửa canh giờ, cổ độc của Hoàng Hậu sẽ được giải trừ, cháu đi trước một bước.”
“Được,” Giản Thành Văn hơi cong môi, “Tiểu Lạc Phong, những dược liệu cháu cần, ta sẽ sai người đưa tới cho cháu.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại: “Dược liệu đó để cháu bảo Diệp Hi Mạch tới lấy, mặt khác…… Long Huyết này các người cũng không cần đâu, cứ tặng cho cháu đi.”
“Vân cô nương thích thì cầm đi đi, ha ha.”
Hiển nhiên tâm tình Hoàng Đế rất tốt, trên cơ bản là cầu gì được nấy, huống chi, chỉ bằng vào chuyện Vân Lạc Phong trị hết bệnh cho Hoàng Hậu, hắn sẽ không từ chối yêu cầu của nàng.
Mà Giang Mộng Dao vẫn luôn cho rằng, ai trẻ tuổi cũng không có khả năng y thuật vượt qua nàng!
Chính mình cũng làm không được, sao thiếu nữ này lại có thể làm được?
“Phụ hoàng, người tin tưởng con, con nắm chắc có thể trị cho Hoàng Hậu, người chỉ cần cho con thời gian, nhất định con sẽ làm được.”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Hoàng Đế lạnh lùng, nói, “Nếu ngươi nói có thể trị được cho Hoàng Hậu,vậy trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc Hoàng Hậu bệnh ra sao.”
Giang Mộng Dao cứng họng: “Con không biết…… Nhưng con còn trẻ, con có thể tiếp tục học tập, một ngày nào đó con sẽ……”
“Ngươi còn trẻ? Đúng là ngươi tuổi còn trẻ, nhưng Hoàng Hậu đã chờ không nổi!” Hoàng Đế lạnh lùng cười, phất tay, “Nếu ngươi không còn việc gì, liền đi xuống trước đi, đừng làm trở ngại Hoàng Hậu trị liệu!”
Giang Mộng Dao hơi rũ mắt xuống: “Vâng, phụ hoàng.”
Nói xong lời này, nàng xoay người muốn rời đi, trước khi đi lại dùng đôi mắt lạnh lùng kia nhìn Vân Lạc Phong……
Hơn hai mươi năm qua, y thuật là thứ khiến nàng lấy làm tự hào nhất, nàng tự nhận là thiên phú dị bẩm, ngay cả phụ hoàng cũng phải xem trọng nàng, nàng mới dám dùng miệng lưỡi như thế để nói chuyện.
Nhưng mà, giờ phút này, phụ hoàng thà rằng tin vào một cái kẻ lừa đảo, cũng không cho nàng một cơ hội……
Giang Mộng Dao cắn chặt răng, kiên định đẩy cửa đi ra, một ngày nào đó, phụ hoàng sẽ hiểu rõ, người cùng thế hệ với nàng, không ai có khả năng y thuật cao hơn nàng.
Bất luận người nào thổi phồng trình độ y sư của mình cao minh, đều là mấy tên lừa gạt hãm hại!
……
Giang Mộng Dao rời đi không bao lâu, liền thấy thái giám cầm bình sứ vội vàng đi vào, cung kính nói: “Bệ hạ, Long Huyết tới.”
“Để Long Huyết lạin, ngươi lui ra đi.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu, đạm nhiên nói.
“Tuân chỉ!”
Thái giám khom người rời khỏi, trong toàn bộ tẩm cung, trừ bỏ Hoàng Đế Hoàng Hậu thì cũng chỉ có mấy người Vân Lạc Phong……
“Bắt đầu đi,” Vân Lạc Phong lấy bình sứ, thật cẩn thận mở ra.
Trong phút chốc, máu màu đỏ tươi lưu động bên trong bình sứ, giống như đá quý màu đỏ lộ ra ánh sáng trong suốt.
Vân Lạc Phong không có bất luận do dự nào, lấy ra một cây Linh Thảo từ nhẫn không gian, bỗng nhiên, nàng ngâm Linh Thảo vào bên trong Long Huyết.
Màu xanh đậm của Linh Thảo hoàn toàn chìm trong Long Huyết, nháy mắt bị nhiễm thành màu đỏ như máu, yêu dị mà sáng trong.
“Cho nàng ăn vào đi.”
Vân Lạc Phong đem đưa Linh Thảo nhiễm Long Huyết cho Giản Thành Văn, nói.
Giản Thành Văn gật gật đầu, tiếp nhận Linh Thảo đi tới trước mặt Hoàng Hậu, hắn vốn đang chần chừ nên giúp Hoàng hậu ăn vào như thế nào.
Ai ngờ, Linh Thảo mới vừa đưa tới bên môi Hoàng Hậu, liền trở nên linh hoạt, trong nháy mắt đã chui vào trong miệng nàng, khiến hắn hoảng sợ.
“Như vậy là đến nơi?” Giản Thành Văn chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười cười: “Tinh Thảo sau khi dính Long Huyết sẽ trở nên có linh tính, hơn nửa canh giờ, cổ độc của Hoàng Hậu sẽ được giải trừ, cháu đi trước một bước.”
“Được,” Giản Thành Văn hơi cong môi, “Tiểu Lạc Phong, những dược liệu cháu cần, ta sẽ sai người đưa tới cho cháu.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại: “Dược liệu đó để cháu bảo Diệp Hi Mạch tới lấy, mặt khác…… Long Huyết này các người cũng không cần đâu, cứ tặng cho cháu đi.”
“Vân cô nương thích thì cầm đi đi, ha ha.”
Hiển nhiên tâm tình Hoàng Đế rất tốt, trên cơ bản là cầu gì được nấy, huống chi, chỉ bằng vào chuyện Vân Lạc Phong trị hết bệnh cho Hoàng Hậu, hắn sẽ không từ chối yêu cầu của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.