Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1037: Cố nhân (4)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
**** Thấy mấy bạn khác người theo dõi 2 3k, một chương truyện vừa đăng lên hơn 1k lượt view, 20 30 comment mà hâm mộ chết đi được.
Nhưng...... Nhiều hơn vẫn là......
TA GANH! HỪ HỪ HỪ...
_____
Độc tố trên người Thanh Loan vô cùng hiếm thấy, Nam Cung Lam cô muốn đem nó về từ từ nghiên cứu, nếu như may mắn, nói không chừng có thể chữa khỏi được cho nó. Dựa vào thể chất của Thanh Loan, nếu như nó được trị khỏi, vậy nó chắc chắn chính là đối tượng thử độc tốt nhất.
Cứ nhìn nó mà xem, bị trúng độc, bị thương nặng như thế mà còn kiên trì được lâu như vậy, cũng đủ để biết nó hoàn toàn không giống với linh thú bình thường.
Nếu như đem nó về mà không thể trị khỏi khiến nó phải chết, thì cũng không oán trách được Nam Cung Lam cô. Cô chỉ việc nói với người ngoài là bệnh tình của nó quá nặng, ngay cả y sư của Nam Cung gia cũng không thể trị khỏi được cho nó.
Còn về việc tại sao cô không dùng con người để thử độc....
Đó là bởi vì thân thể của con người không khỏe bằng linh thú, độc mà Nam Cung Lam cô chế ra, mấy người kia chỉ vừa mới ăn vào thì đều ngã lăn quay ra đất mà chết.
"Nam Cung Lam, ta đối với Nam Cung gia này không có bất kỳ hứng thú gì cả, cũng chẳng muốn tranh giành cái gì với ngươi. Ngươi muốn làm người thừa kế của ngươi, vậy ngươi cứ đi mà tiếp tục cố gắng. Ta chỉ muốn an an ổn ổn mà làm một kẻ ăn chơi trác táng, ngươi cũng không cần phải suốt ngày nghĩ hết cách này đến cách nọ để mà thử ta!"
Nam tử kia khoanh tay đỡ lấy cái ót của mình, khóe môi khẽ nhếch, cười đầy vô lại.
Nghe vậy, Nam Cung Lam theo bản năng liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Tên này thật sự không có hứng thú đối với vị trí người thừa kế Nam Cung gia sao?
"Hy vọng ngươi có thể làm được như lời ngươi nói, nếu như để ta phát hiện ngươi nhìn trộm đến gia tộc Nam Cung, thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nam Cung Lam phất mạnh vạt áo một cái, xoay người rời đi.
Đợi đến khi Nam Cung Lam đã đi khuất bóng rồi, nam tử kia mới chửi âm lên một tiếng, giọng nói của hắn vang vọng khắp sân viện thật lâu mới tan biến.
"TA PHI!!!! Mẹ kiếp nhà ngươi! Ngươi cho rằng ai ai cũng như người hay sao? Suốt ngày chỉ nghĩ cách làm sao tranh giành vị trí gia chủ? Lúc trước, ta ở Hoa Hạ sinh sống tốt biết bao nhiêu, nếu không biết tại sao lại bị xuyên đến cái thế giới xa lạ này, ta cần gì phải cam chịu bị đối xử như bây giờ chứ?"
"Đều do con nhỏ Vân Lạc Phong chết tiệt kia mà ra! Nếu không phải tại cô ta, phòng thí nghiệm cũng sẽ không phát nổ, mình cũng không vì cứu cô ta mà bị xuyên tới cái nơi quỷ quái này đây! Con nhỏ đáng chết đó cũng sẽ không phải chết trong vụ nổ ấy như thế!"
Nhớ đến những ngày tháng thoải mái vui vẻ, ăn chơi đàng điếm ở Hoa Hạ, rồi nhìn lại tình trạng mỗi ngày như đi trên băng mỏng của bây giờ, một người đàn ông trưởng thành như hắn bỗng thấy có một cổ xúc động muốn khóc quá đi mất.
"Vân Lạc Phong, nếu như lão tử mà gặp lại cô, tôi nhất định sẽ đánh cho cô một trận đã đời mới thôi! Ai bảo cô hại tôi rơi vào tình cảnh thê thảm thế này!"
Bọn nha hoàn đều quay sang hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu thiếu gia nhà họ đang nói cái gì.
Hoa Hạ là chỗ nào? Còn Vân Lạc Phong lại là ai? Mà sao cách nói chuyện của thiếu gia cũng lạ lùng đến như vậy?
Nam tử kia cũng không có tâm trạng mà đi để ý đến bọn nha hoàn, sau khi phát tiết một hồi thì cả người hắn liền ủ rũ. Tuy rằng hiện tại mình là thiếu gia của một đại gia tộc, nhưng mà ngày tháng của hắn lại không tốt một chút nào....
Mà lúc này đây, người đang bị nam tử kia ai oán mắng chửi là Vân Lạc Phong lại không hề hay biết chút gì về tình huống của gia tộc Nam Cung.
Sau khi Vân Lạc Phong chữa khỏi thương thế cho Thanh Loan thì liền trở về Tây Thành.
Thanh Mộc vì tìm một chỗ ở thuận tiện cho việc đi lại mà đã mua một dinh thự ở Tây Thành, cho nên, sau khi Vân Lạc Phong về đến Tây thành thì liền trực tiếp đi vào dinh thự của mình.
Tuy nhiên, chân trước của Vân Lạc Phong chỉ vừa mới bước vào, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Thanh Mộc và một người khác ở trong nhà. Cô liền trầm ngâm suy nghĩ hết nửa ngày, tiếp đó liền căn dặn Lâm Nhược Bạch mang Thanh Loan đến hậu viện nghỉ ngơi trước, rồi bản thân mới đi vào tiền sảnh.
Trong đại sảnh, Thanh Mộc đang ngồi đối diện với một nam nhân trung niên, sắc mặt của ông phải nói là cực kỳ khó coi, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong đi vào, liền vội vàng đứng dậy.
"Vân cô nương, người trở về rồi?"
Vân Lạc Phong gật gật đầu, liếc nhìn nam nhân trung niên kia: "Thanh Mộc đại sư, vị này là...."
Sắc mặt của Thanh Mộc liền trầm xuống ngay lập tức: "Vị này là gia chủ Ngô gia, lần này đến đây là muốn bán cho chúng ta một mảnh đất ở Nam thành! Tuy nhiên, trước đó ta đã có thăm dò, mảnh đất kia có một chút cổ quái, bất cứ thảo dược gì trồng ở đó đều bị khô héo hết!"
Ý của Thanh Mộc muốn ám chỉ cho Vân Lạc Phong biết, tên Ngô gia chủ này đến đây chính là muốn lừa tiền của bọn họ.
Muốn bọn họ mua một mảnh đất hoang phế ngay cả một cây thảo dược cũng trồng không được, còn không phải lừa tiền của bọn họ thì là gì?
**** Thấy mấy bạn khác người theo dõi 2 3k, một chương truyện vừa đăng lên hơn 1k lượt view, 20 30 comment mà hâm mộ chết đi được.
Nhưng...... Nhiều hơn vẫn là......
TA GANH! HỪ HỪ HỪ...
_____
Độc tố trên người Thanh Loan vô cùng hiếm thấy, Nam Cung Lam cô muốn đem nó về từ từ nghiên cứu, nếu như may mắn, nói không chừng có thể chữa khỏi được cho nó. Dựa vào thể chất của Thanh Loan, nếu như nó được trị khỏi, vậy nó chắc chắn chính là đối tượng thử độc tốt nhất.
Cứ nhìn nó mà xem, bị trúng độc, bị thương nặng như thế mà còn kiên trì được lâu như vậy, cũng đủ để biết nó hoàn toàn không giống với linh thú bình thường.
Nếu như đem nó về mà không thể trị khỏi khiến nó phải chết, thì cũng không oán trách được Nam Cung Lam cô. Cô chỉ việc nói với người ngoài là bệnh tình của nó quá nặng, ngay cả y sư của Nam Cung gia cũng không thể trị khỏi được cho nó.
Còn về việc tại sao cô không dùng con người để thử độc....
Đó là bởi vì thân thể của con người không khỏe bằng linh thú, độc mà Nam Cung Lam cô chế ra, mấy người kia chỉ vừa mới ăn vào thì đều ngã lăn quay ra đất mà chết.
"Nam Cung Lam, ta đối với Nam Cung gia này không có bất kỳ hứng thú gì cả, cũng chẳng muốn tranh giành cái gì với ngươi. Ngươi muốn làm người thừa kế của ngươi, vậy ngươi cứ đi mà tiếp tục cố gắng. Ta chỉ muốn an an ổn ổn mà làm một kẻ ăn chơi trác táng, ngươi cũng không cần phải suốt ngày nghĩ hết cách này đến cách nọ để mà thử ta!"
Nam tử kia khoanh tay đỡ lấy cái ót của mình, khóe môi khẽ nhếch, cười đầy vô lại.
Nghe vậy, Nam Cung Lam theo bản năng liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Tên này thật sự không có hứng thú đối với vị trí người thừa kế Nam Cung gia sao?
"Hy vọng ngươi có thể làm được như lời ngươi nói, nếu như để ta phát hiện ngươi nhìn trộm đến gia tộc Nam Cung, thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nam Cung Lam phất mạnh vạt áo một cái, xoay người rời đi.
Đợi đến khi Nam Cung Lam đã đi khuất bóng rồi, nam tử kia mới chửi âm lên một tiếng, giọng nói của hắn vang vọng khắp sân viện thật lâu mới tan biến.
"TA PHI!!!! Mẹ kiếp nhà ngươi! Ngươi cho rằng ai ai cũng như người hay sao? Suốt ngày chỉ nghĩ cách làm sao tranh giành vị trí gia chủ? Lúc trước, ta ở Hoa Hạ sinh sống tốt biết bao nhiêu, nếu không biết tại sao lại bị xuyên đến cái thế giới xa lạ này, ta cần gì phải cam chịu bị đối xử như bây giờ chứ?"
"Đều do con nhỏ Vân Lạc Phong chết tiệt kia mà ra! Nếu không phải tại cô ta, phòng thí nghiệm cũng sẽ không phát nổ, mình cũng không vì cứu cô ta mà bị xuyên tới cái nơi quỷ quái này đây! Con nhỏ đáng chết đó cũng sẽ không phải chết trong vụ nổ ấy như thế!"
Nhớ đến những ngày tháng thoải mái vui vẻ, ăn chơi đàng điếm ở Hoa Hạ, rồi nhìn lại tình trạng mỗi ngày như đi trên băng mỏng của bây giờ, một người đàn ông trưởng thành như hắn bỗng thấy có một cổ xúc động muốn khóc quá đi mất.
"Vân Lạc Phong, nếu như lão tử mà gặp lại cô, tôi nhất định sẽ đánh cho cô một trận đã đời mới thôi! Ai bảo cô hại tôi rơi vào tình cảnh thê thảm thế này!"
Bọn nha hoàn đều quay sang hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu thiếu gia nhà họ đang nói cái gì.
Hoa Hạ là chỗ nào? Còn Vân Lạc Phong lại là ai? Mà sao cách nói chuyện của thiếu gia cũng lạ lùng đến như vậy?
Nam tử kia cũng không có tâm trạng mà đi để ý đến bọn nha hoàn, sau khi phát tiết một hồi thì cả người hắn liền ủ rũ. Tuy rằng hiện tại mình là thiếu gia của một đại gia tộc, nhưng mà ngày tháng của hắn lại không tốt một chút nào....
Mà lúc này đây, người đang bị nam tử kia ai oán mắng chửi là Vân Lạc Phong lại không hề hay biết chút gì về tình huống của gia tộc Nam Cung.
Sau khi Vân Lạc Phong chữa khỏi thương thế cho Thanh Loan thì liền trở về Tây Thành.
Thanh Mộc vì tìm một chỗ ở thuận tiện cho việc đi lại mà đã mua một dinh thự ở Tây Thành, cho nên, sau khi Vân Lạc Phong về đến Tây thành thì liền trực tiếp đi vào dinh thự của mình.
Tuy nhiên, chân trước của Vân Lạc Phong chỉ vừa mới bước vào, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Thanh Mộc và một người khác ở trong nhà. Cô liền trầm ngâm suy nghĩ hết nửa ngày, tiếp đó liền căn dặn Lâm Nhược Bạch mang Thanh Loan đến hậu viện nghỉ ngơi trước, rồi bản thân mới đi vào tiền sảnh.
Trong đại sảnh, Thanh Mộc đang ngồi đối diện với một nam nhân trung niên, sắc mặt của ông phải nói là cực kỳ khó coi, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong đi vào, liền vội vàng đứng dậy.
"Vân cô nương, người trở về rồi?"
Vân Lạc Phong gật gật đầu, liếc nhìn nam nhân trung niên kia: "Thanh Mộc đại sư, vị này là...."
Sắc mặt của Thanh Mộc liền trầm xuống ngay lập tức: "Vị này là gia chủ Ngô gia, lần này đến đây là muốn bán cho chúng ta một mảnh đất ở Nam thành! Tuy nhiên, trước đó ta đã có thăm dò, mảnh đất kia có một chút cổ quái, bất cứ thảo dược gì trồng ở đó đều bị khô héo hết!"
Ý của Thanh Mộc muốn ám chỉ cho Vân Lạc Phong biết, tên Ngô gia chủ này đến đây chính là muốn lừa tiền của bọn họ.
Muốn bọn họ mua một mảnh đất hoang phế ngay cả một cây thảo dược cũng trồng không được, còn không phải lừa tiền của bọn họ thì là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.