Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 238: Cùng giường chung gối (3)
Tiêu Thất Gia
20/08/2018
Tiểu Mạch thấy Vân
Lạc Phong không để ý đến mình, hắn tiếp tục lải nhải: “Chủ nhân, người
thật sự phải làm ra chuyện cầm thú 'cởi quần rồi không nhận người ta'
ư?"
Bàn tay nắm chặt linh dược của Vân Lạc Phong hơi run một chút, ánh mắt tà khí lướt nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Mạch, nhếch môi nói: "Gia gia ta không biết tình trạng giữa ta và hắn nảy sinh đến đâu, chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Ngay cả quần của hắn ta cũng chưa cởi, lấy đâu ra chuyện cởi quần rồi không nhận người?"
Tiểu Mạch khẽ vuốt cằm: “Người không có cởi quần áo hắn, mà là người xé!"
Khóe mắt Vân Lạc Phong hơi co lại, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tiểu Mạch, đối với Vân Tiêu, đúng là ta có cảm tình, hơn nữa cũng không ngăn cản sự tiếp cận của hắn! Ở bên cạnh hắn, ta có một cảm giác rất an toàn, tuy hôm nay tên gia hỏa ấy làm ta bị hố một lần nhưng ta hiểu rõ hắn vĩnh viễn không gạt mình, càng không gây tổn thương cho ta."
Nam nhân ấy thà ruồng bỏ cả thế gian cũng tuyệt đối không buông nàng ra! Làm sao nàng lại không có cảm giác gì chứ?
Huống hồ, nếu hắn phủ nhận chuyện ngày hôm nay, không chừng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn! Nhưng hắn thà mạo hiểm nàng có nguy cơ tức giận rồi vẫn thừa nhận hành động của mình.
Còn cái gì khiến người ta tin cậy hơn một nam nhân không hề thốt ra lời nói dối chứ?
“Nhưng Hoa Hạ này, ngươi biết rõ tình hình của ta ở Hoa Hạ* nhỉ?" Vân Lạc Phong quay đầu nhìn sang Tiểu Mạch: "Kiếp trước, ta tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị người ta giết hại, ngã vào trong vũng máu! Hơn nữa người hại phụ mẫu ta, chẳng những cướp mất gia sản nha ta mà còn ung dung ngoài vòng pháp luật, còn ta lại bị đưa tới cô nhi viện! Nếu không gặp được ân sư, ta cũng không tài nào thoát được bóng ma ấy."
*Hoa Hạ ở Trung Quốc.
Tiểu Mạch giật mình, trở nên im lặng.
Hắn gặp được Vân Lạc Phong ở Đại học Hoa Hạ, về phần những chuyện xảy ra trước đó với nàng, hắn cũng không rõ ràng.
“Bây giờ, chẳng những ta có thể sống lại một đời mà còn có được người thân nhất thương nhất, làm sao ta có thể nguyện ý để người thân mình chịu ức hiếp?"
Cho dù nàng thường xuyên tranh luận với lão gia tử, nhưng lão gia tử lại là người thân duy nhất trên đời này của nàng! Vì thế, nhất định nàng phải vì phụ mẫu của thân thể này mà báo thù rửa hận, chỉ có như vậy, lão gia tử mới thoát khỏi thù hận trong quá khứ được!
“Chủ nhân, người muốn báo thù, vậy thì ắt phải song tu với Vân Tiêu, có thế thực lực của người mới càng đột phá nhanh." Tiểu Mạch cắn chặt môi và nói.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Ta dựa vào sự nỗ lực của bản thân cũng có thể báo thù! Tiểu Mạch, đối với ta mà nói, chuyện nam nữ là chuyện rất tốt đẹp, không phải dùng để làm điều kiện tăng sức mạnh! Không sai, ta có cảm tình với Vân Tiêu, ta càng không chống cự sự tiếp xúc của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ ta nguyện ý giao bản thân mình cho hắn!"
Tiểu Mạch há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói tới bên miệng lại bị hắn nuốt vào, ánh mắt hắn lộ vẻ phức tạp:"Chủ nhân, dù ta hy vọng người và Vân Tiêu song tu, nhưng bây giờ ta nguyện ý tôn trọng quyết định của người."
Với tính cách của chủ nhân, chắc chắn sẽ không vì song tu mà lăn giường với một nam nhân! Chỉ có đợi nàng hoàn toàn yêu nam nhân ấy, nàng mới có thể hoàn toàn giao phó gửi gắm bản thân mình đi.
Chủ tử như vậy, chẳng phải rất đáng để hắn thưởng thức sao?
Trên đại lục cường giả vi tôn (kẻ mạnh được kính trọng), có bao người có thể nghe theo ý định ban đầu, không chịu sự mê hoặc của thực lực cường đại mà song tu với kẻ khác chứ?
“Chủ nhân, ta tin ngày mà người song tu với Vân Tiêu sẽ không còn xa nữa..."
Tiểu Mạch nở nụ cười, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu, đồng tử trong mắt sáng ngời như những vì sao ban đêm phát ra ánh sáng rực rỡ.
Với tốc độ phát triển giữa chủ nhân và Vân Tiêu, không bao lâu nữa, sự kỳ vọng trong lòng hắn có thể trở thành sự thật rồi...
Bàn tay nắm chặt linh dược của Vân Lạc Phong hơi run một chút, ánh mắt tà khí lướt nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Mạch, nhếch môi nói: "Gia gia ta không biết tình trạng giữa ta và hắn nảy sinh đến đâu, chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Ngay cả quần của hắn ta cũng chưa cởi, lấy đâu ra chuyện cởi quần rồi không nhận người?"
Tiểu Mạch khẽ vuốt cằm: “Người không có cởi quần áo hắn, mà là người xé!"
Khóe mắt Vân Lạc Phong hơi co lại, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tiểu Mạch, đối với Vân Tiêu, đúng là ta có cảm tình, hơn nữa cũng không ngăn cản sự tiếp cận của hắn! Ở bên cạnh hắn, ta có một cảm giác rất an toàn, tuy hôm nay tên gia hỏa ấy làm ta bị hố một lần nhưng ta hiểu rõ hắn vĩnh viễn không gạt mình, càng không gây tổn thương cho ta."
Nam nhân ấy thà ruồng bỏ cả thế gian cũng tuyệt đối không buông nàng ra! Làm sao nàng lại không có cảm giác gì chứ?
Huống hồ, nếu hắn phủ nhận chuyện ngày hôm nay, không chừng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn! Nhưng hắn thà mạo hiểm nàng có nguy cơ tức giận rồi vẫn thừa nhận hành động của mình.
Còn cái gì khiến người ta tin cậy hơn một nam nhân không hề thốt ra lời nói dối chứ?
“Nhưng Hoa Hạ này, ngươi biết rõ tình hình của ta ở Hoa Hạ* nhỉ?" Vân Lạc Phong quay đầu nhìn sang Tiểu Mạch: "Kiếp trước, ta tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị người ta giết hại, ngã vào trong vũng máu! Hơn nữa người hại phụ mẫu ta, chẳng những cướp mất gia sản nha ta mà còn ung dung ngoài vòng pháp luật, còn ta lại bị đưa tới cô nhi viện! Nếu không gặp được ân sư, ta cũng không tài nào thoát được bóng ma ấy."
*Hoa Hạ ở Trung Quốc.
Tiểu Mạch giật mình, trở nên im lặng.
Hắn gặp được Vân Lạc Phong ở Đại học Hoa Hạ, về phần những chuyện xảy ra trước đó với nàng, hắn cũng không rõ ràng.
“Bây giờ, chẳng những ta có thể sống lại một đời mà còn có được người thân nhất thương nhất, làm sao ta có thể nguyện ý để người thân mình chịu ức hiếp?"
Cho dù nàng thường xuyên tranh luận với lão gia tử, nhưng lão gia tử lại là người thân duy nhất trên đời này của nàng! Vì thế, nhất định nàng phải vì phụ mẫu của thân thể này mà báo thù rửa hận, chỉ có như vậy, lão gia tử mới thoát khỏi thù hận trong quá khứ được!
“Chủ nhân, người muốn báo thù, vậy thì ắt phải song tu với Vân Tiêu, có thế thực lực của người mới càng đột phá nhanh." Tiểu Mạch cắn chặt môi và nói.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Ta dựa vào sự nỗ lực của bản thân cũng có thể báo thù! Tiểu Mạch, đối với ta mà nói, chuyện nam nữ là chuyện rất tốt đẹp, không phải dùng để làm điều kiện tăng sức mạnh! Không sai, ta có cảm tình với Vân Tiêu, ta càng không chống cự sự tiếp xúc của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ ta nguyện ý giao bản thân mình cho hắn!"
Tiểu Mạch há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói tới bên miệng lại bị hắn nuốt vào, ánh mắt hắn lộ vẻ phức tạp:"Chủ nhân, dù ta hy vọng người và Vân Tiêu song tu, nhưng bây giờ ta nguyện ý tôn trọng quyết định của người."
Với tính cách của chủ nhân, chắc chắn sẽ không vì song tu mà lăn giường với một nam nhân! Chỉ có đợi nàng hoàn toàn yêu nam nhân ấy, nàng mới có thể hoàn toàn giao phó gửi gắm bản thân mình đi.
Chủ tử như vậy, chẳng phải rất đáng để hắn thưởng thức sao?
Trên đại lục cường giả vi tôn (kẻ mạnh được kính trọng), có bao người có thể nghe theo ý định ban đầu, không chịu sự mê hoặc của thực lực cường đại mà song tu với kẻ khác chứ?
“Chủ nhân, ta tin ngày mà người song tu với Vân Tiêu sẽ không còn xa nữa..."
Tiểu Mạch nở nụ cười, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu, đồng tử trong mắt sáng ngời như những vì sao ban đêm phát ra ánh sáng rực rỡ.
Với tốc độ phát triển giữa chủ nhân và Vân Tiêu, không bao lâu nữa, sự kỳ vọng trong lòng hắn có thể trở thành sự thật rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.