Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1143: Đại hội y sư (1)
Tiêu Thất Gia
14/12/2018
Đại hội y sư lần này là do phủ thành chủ tổ chức, cho nên, lúc này đây, không khí trong phủ thành chủ vô cùng náo nhiệt.
Vân Lạc Phong vừa mới bước chân vào đại sảnh phủ thành chủ, liền trông thấy ngay Lâm U đang mặt đầy tươi cười, được đông đảo người vây quanh hết lời ca tụng tán dương.
Lâm U cũng đã nhìn thấy Vân Lạc Phong, đáy mắt lão ta chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.
"Vân Lạc Phong, ta không ngờ ngươi lại thật sự dám đến nơi này! Hiện tại, ngươi đã đứng trên địa bàn của ta, vậy rất nhanh thôi, ta sẽ khiến cho ngươi kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không linh!"
Lâm U nghiến răng nghiến lợi mà nói, lão ta chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà Vân Lạc Phong đã làm với mình, thì liền hận đến mức không thể lập tức lôi Vân Lạc Phong ra mà băm vằm thành ngàn mảnh.
Đáng tiếc, hiện giờ trong tay Vân Lạc Phong lại đang nắm giữ thiệp mời, cho nên lão ta không có cách nào hạ lệnh đem Vân Lạc Phong ném ra ngoài.
"Vân Lạc Phong!" đúng ngay vào lúc này, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên truyền tới từ chỗ cách Vân Lạc Phong không xa.
Khi Vân Lạc Phong quay đầu nhìn sang, thì liền nhìn thấy ngay một người nữ tử toàn thân mặc một bộ y phục màu lục đang từ từ tiến tới gần mình.
Diện mạo của nữ tử này tuy không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác thư thái dị thường, vẻ đẹp của cô ấy rất đặc biệt, một mái tóc đen dài như thác nước rũ xuống hai bên vai, trên mặt là nụ cười tươi khách khí mà hữu hảo, hai mắt đen láy sáng ngời, vô cùng có thần.
Thanh Mộc liếc nhìn nữ tử lục y đang từ từ tiến tới gần Vân Lạc Phong, rồi thấp giọng nói nhỏ bên tai Vân Lạc Phong: "Người này là Thanh Sương công chúa của Lưu Nguyệt Đế Quốc, thật không ngờ cô ấy cũng đến tham gia đại hội y sư lần này."
Thanh Sương công chúa?
Vân Lạc Phong hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nhớ ra ngay vị Thanh Sương công chúa này là người phương nào.
Vào ngày thành thân của nhị thúc, vị công chúa này từng phái người đến tặng hạ lễ chúc mừng, cũng nhờ vậy mà Vân Lạc Phong mới có dịp nghe nói đến tên của vị Thanh Sương công chúa này.
Thanh Sương công chúa đã đến bên cạnh Vân Lạc Phong, hơi mỉm cười mà nói: "Ngày đó, ta vốn định tự mình đến gặp cô, ai ngờ đúng lúc lại có việc trên người, nên chỉ đành phái người đến đó một chuyến, hy vọng cô không lấy đó làm phiền lòng."
Thanh Sương công chúa hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Còn lúc này, ta biết cô chắc chắn sẽ đến tham gia đại hội y sư lần này, cho nên ta cũng đến đây, mục đích chính là để gặp cô!"
"Gặp ta?" Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng đầu mày, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Không biết tại sao cô lại muốn gặp ta?"
Thanh Sương công chúa cũng cười khẽ một tiếng: "Ta chỉ là tò mò muốn biết, ở đại hội tranh tài chư quốc, nữ tử đã trở nên nổi bật nhất rốt cuộc là một người như thế nào? Hiện tại đã gặp được rồi, quả thật là so với trong tưởng tượng của ta không hề khác biệt gì mấy!"
Giữa lúc hai nữ tử đang trò chuyện, thì bỗng từ bên cạnh lại vang lên một tiếng cười: "Thanh Sương công chúa, thật không ngờ người đầu tiên gặp được Vân cô nương lại là công chúa, ta vẫn là chậm hơn công chúa một bước mất rồi!"
Tiếng nói còn chưa dứt, thì từ trong đám đông, một nam tử người mặc cẩm y hoa phục đã bước tới.
Diện mạo của nam nhân này anh tuấn tiêu sái, trên mặt tràn đầy ý cười.
"An Lan điện hạ!" sau khi Thanh Sương nhìn thấy An Lan, liền gật đầu một cái tỏ ý chào.
An Lan cũng gật đầu chào lại với Thanh Sương, tiếp theo liền đem tầm mắt dời đến trên người Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, đã lâu không gặp!"
Trên mặt An Lan nở nụ cười tươi, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người Vân Lạc Phong.
Người nam tử này chính là An Lan điện hạ của Vô Song Đế Quốc mà Vân Lạc Phong đã từng gặp qua trong đại hội tranh tài chư quốc.
Đồng thời, cũng chính là người đã trợ giúp cho mấy người Thanh Mộc, Cát Dương thành công rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc.
Nói thật, đối với An Lan, Vân Lạc Phong thật sự không có cảm giác bao lớn, cùng so sánh mà nói, vẫn là vị Thanh Sương công chúa này mang đến cho cô cảm giác thoải mái hơn nhiều.
"Các vị, hoan nghênh mọi người đến đây tham gia đại hội y sư do Cơ gia chúng ta tổ chức." Lâm U đằng hắng mấy tiếng, rồi cất cao giọng nói: "Đại hội y sư lần này sẽ do ta đại diện chủ trì thay cho Cơ gia, Linh Hồn Chi Quả cũng sẽ do ta phát cho mọi người."
Ngụ ý, lão ta mới chính là người làm chủ đại hội y sư lần này, Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên dám đắc tội với lão ta, vậy cả đời này cũng đừng mong lấy được Linh Hồn Chi Quả.
Vân Lạc Phong vừa mới bước chân vào đại sảnh phủ thành chủ, liền trông thấy ngay Lâm U đang mặt đầy tươi cười, được đông đảo người vây quanh hết lời ca tụng tán dương.
Lâm U cũng đã nhìn thấy Vân Lạc Phong, đáy mắt lão ta chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.
"Vân Lạc Phong, ta không ngờ ngươi lại thật sự dám đến nơi này! Hiện tại, ngươi đã đứng trên địa bàn của ta, vậy rất nhanh thôi, ta sẽ khiến cho ngươi kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không linh!"
Lâm U nghiến răng nghiến lợi mà nói, lão ta chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà Vân Lạc Phong đã làm với mình, thì liền hận đến mức không thể lập tức lôi Vân Lạc Phong ra mà băm vằm thành ngàn mảnh.
Đáng tiếc, hiện giờ trong tay Vân Lạc Phong lại đang nắm giữ thiệp mời, cho nên lão ta không có cách nào hạ lệnh đem Vân Lạc Phong ném ra ngoài.
"Vân Lạc Phong!" đúng ngay vào lúc này, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên truyền tới từ chỗ cách Vân Lạc Phong không xa.
Khi Vân Lạc Phong quay đầu nhìn sang, thì liền nhìn thấy ngay một người nữ tử toàn thân mặc một bộ y phục màu lục đang từ từ tiến tới gần mình.
Diện mạo của nữ tử này tuy không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác thư thái dị thường, vẻ đẹp của cô ấy rất đặc biệt, một mái tóc đen dài như thác nước rũ xuống hai bên vai, trên mặt là nụ cười tươi khách khí mà hữu hảo, hai mắt đen láy sáng ngời, vô cùng có thần.
Thanh Mộc liếc nhìn nữ tử lục y đang từ từ tiến tới gần Vân Lạc Phong, rồi thấp giọng nói nhỏ bên tai Vân Lạc Phong: "Người này là Thanh Sương công chúa của Lưu Nguyệt Đế Quốc, thật không ngờ cô ấy cũng đến tham gia đại hội y sư lần này."
Thanh Sương công chúa?
Vân Lạc Phong hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nhớ ra ngay vị Thanh Sương công chúa này là người phương nào.
Vào ngày thành thân của nhị thúc, vị công chúa này từng phái người đến tặng hạ lễ chúc mừng, cũng nhờ vậy mà Vân Lạc Phong mới có dịp nghe nói đến tên của vị Thanh Sương công chúa này.
Thanh Sương công chúa đã đến bên cạnh Vân Lạc Phong, hơi mỉm cười mà nói: "Ngày đó, ta vốn định tự mình đến gặp cô, ai ngờ đúng lúc lại có việc trên người, nên chỉ đành phái người đến đó một chuyến, hy vọng cô không lấy đó làm phiền lòng."
Thanh Sương công chúa hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Còn lúc này, ta biết cô chắc chắn sẽ đến tham gia đại hội y sư lần này, cho nên ta cũng đến đây, mục đích chính là để gặp cô!"
"Gặp ta?" Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng đầu mày, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Không biết tại sao cô lại muốn gặp ta?"
Thanh Sương công chúa cũng cười khẽ một tiếng: "Ta chỉ là tò mò muốn biết, ở đại hội tranh tài chư quốc, nữ tử đã trở nên nổi bật nhất rốt cuộc là một người như thế nào? Hiện tại đã gặp được rồi, quả thật là so với trong tưởng tượng của ta không hề khác biệt gì mấy!"
Giữa lúc hai nữ tử đang trò chuyện, thì bỗng từ bên cạnh lại vang lên một tiếng cười: "Thanh Sương công chúa, thật không ngờ người đầu tiên gặp được Vân cô nương lại là công chúa, ta vẫn là chậm hơn công chúa một bước mất rồi!"
Tiếng nói còn chưa dứt, thì từ trong đám đông, một nam tử người mặc cẩm y hoa phục đã bước tới.
Diện mạo của nam nhân này anh tuấn tiêu sái, trên mặt tràn đầy ý cười.
"An Lan điện hạ!" sau khi Thanh Sương nhìn thấy An Lan, liền gật đầu một cái tỏ ý chào.
An Lan cũng gật đầu chào lại với Thanh Sương, tiếp theo liền đem tầm mắt dời đến trên người Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, đã lâu không gặp!"
Trên mặt An Lan nở nụ cười tươi, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người Vân Lạc Phong.
Người nam tử này chính là An Lan điện hạ của Vô Song Đế Quốc mà Vân Lạc Phong đã từng gặp qua trong đại hội tranh tài chư quốc.
Đồng thời, cũng chính là người đã trợ giúp cho mấy người Thanh Mộc, Cát Dương thành công rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc.
Nói thật, đối với An Lan, Vân Lạc Phong thật sự không có cảm giác bao lớn, cùng so sánh mà nói, vẫn là vị Thanh Sương công chúa này mang đến cho cô cảm giác thoải mái hơn nhiều.
"Các vị, hoan nghênh mọi người đến đây tham gia đại hội y sư do Cơ gia chúng ta tổ chức." Lâm U đằng hắng mấy tiếng, rồi cất cao giọng nói: "Đại hội y sư lần này sẽ do ta đại diện chủ trì thay cho Cơ gia, Linh Hồn Chi Quả cũng sẽ do ta phát cho mọi người."
Ngụ ý, lão ta mới chính là người làm chủ đại hội y sư lần này, Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên dám đắc tội với lão ta, vậy cả đời này cũng đừng mong lấy được Linh Hồn Chi Quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.