Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 625: Đại Hội Y Sư bắt đầu (2)
Tiêu Thất Gia
05/10/2018
Sắc mặt của Vinh lão hơi nặng nề: "mỗi lần tổ chức Đại Hội, Y Sư Hiệp
Hội sẽ phát thiệp mời cho các y sư trẻ tuổi chưa gia nhập vào thế lực
nào cả, đây cũng là lý do tại sao ta lại lấy được thiệp mời cho con dễ
dàng như vậy! Mà trước khi Đại Hội Y Sư chính thức bắt đầu, sẽ có một
trận khảo nghiệm, chỉ những người vượt qua khảo nghiệm mời được các đại
phái trong Y Sư Hiệp Hội chiêu mộ."
Vinh lão dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "cho nên, trước khi đại hội diễn ra, các trưởng lão đều đi chiêu mộ những y sư trẻ tuổi đến tham dự, bởi vì lo sợ người mà họ nhắm trúng sẽ bị người khác giành mất, nếu đợi khảo nghiệm xong mời ra tay thì e là muộn mất rồi. Vì lẽ đó, ta đoán, sắp tới đây, ngoại trừ La Phù thì các trưởng lão khác cũng sẽ liên tục tới đây tìm con!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn theo một nhịp điệu đều đặn. Đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia tà khí, khóe môi cô cong lên tạo thành một nụ cười lạnh.
"Con tới nơi này đâu phải vì muốn tham gia Đại Hội Y Sư, mà là để đối phó với Y Thành!"
Nếu không phải thành chủ Y Thành chạy tới Y Sư Hiệp Hội, Vân Lạc Phong cô cũng sẽ không đi tới nơi này.
Vinh lão lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: "Vân nha đầu, con đã nhận lấy thiệp mời của Y Sư Hiệp Hội, nếu không tham gia tất nhiên sê không ổn! Hơn nữa, theo tin tức mà ta nhận được, phần thưởng trong lần Đại Hội này là một bảo vật cực kỳ trân quý!"
"Bảo vật gì?"
"Long Tinh Kiếm!"
Long Tinh Kiếm, dù không được xem là thần khí, nhưng so với vũ khí bình thường thì cũng cường đại hơn rất nhiều! Khó trách Vinh lão lại lừa Vân Lạc Phong đi tham gia Đại Hội Y Sư lần này.
Bất quá, khi nghe nói phần thưởng là Long Tinh Kiếm, đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng.
"Được! Con sẽ tham gia Đại Hội Y Sư lần này!"
Đồ vật mà Vân Lạc Phong muốn, không phải là Long Tinh Kiếm, mà là Long Tinh trên thân kiếm.
Chính là một trong những vật cần cho thuật luyện chế con rối!
"Ha ha ha!"
Có được câu trả lời mà mình muốn rồi, Vinh lão liền cười to đầy sảng khoái: "Vân nha đầu, nếu con đồng ý tham gia rồi thì nên chuẩn bị cho tốt đi nha, ngày mai đến tham gia khảo nghiệm, ta không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa, cáo từ!"
Nói cáo từ xong, Vinh lão liền xoay người đi ra khỏi phòng của Vân Lạc Phong, thời khắc này, tâm trạng của Vinh lão hiển nhiên là không tệ, khuôn mặt già nua của ông nở nụ cười rộng đến nỗi toét cả mang tai.
Ngay lúc thân ảnh của Vinh lão biến mất, trời đang yên ắng bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, thổi vào phòng.
Ánh mắt Vân Lạc Phong tức khắc lóe lên một tia sắc bén, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng quát: "ai? Cút ra đây!"
"Chủ mẫu, là thuộc hạ!"
Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài cửa sổ vọng vào, ngay sau đó, thân ảnh Tần Nguyên toàn thân mặc một bộ trường bào màu xám thả người vào phòng, dừng lại ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
"Tần Nguyên?" hai mắt Vân Lạc Phong tức thì hiện lên vẻ mơ hồ: "tại sao... Tại sao ngươi lại ở nơi này?"
Tần Nguyên nhìn Vân Lạc Phong, cung kính hồi đáp: "bẩm chủ mẫu, là chủ tử biết được chủ mẫu nhất định sẽ đến tham gia Đại Hội Y Sư ở nơi này, nên sai thuộc hạ đến đây trước báo với chủ mẫu một tiếng, hiện tại chủ tử đang đi đến đây, nhưng do trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên bị trì hoãn lại vài ngày."
Vân Tiêu đến đây?
Tin tức này lập tức khiến cho trong lòng Vân Lạc Phong vô cùng vui vẻ, ngay cả hai mắt của cô cũng tràn ngập ý cười: "ta biết rồi! Ta sẽ ở đây chờ chàng ấy!"
Cách biệt một năm trời, hiện tại, cuối cùng cũng đã được gặp lại nam nhân lãnh khốc nhà mình, tim của Vân Lạc Phong lúc này cũng không tự chủ được mà rung động liên hồi.
"Đúng rồi, Tần Nguyên! Mau nói cho ta biết gần đây Vân gia thế nào? Có kẻ nào không có mắt mà đến gây rối hay không?"
Tần Nguyên lắc lắc đầu: "trong khoảng thời gian mà chủ mẫu vắng mặt, Ninh lão luôn tọa trấn tại Vân phủ, cho nên cũng không có kẻ nào có mắt không tròng mà đánh chủ ý lên Vân gia. Chủ mẫu xin cứ yên tâm!"
Huống chi, chủ tử cũng đã xuất quan* rồi, làm sao cho phép kẻ nào làm tổn hại đến Vân gia?
(*xuất quan này là từ xuất quan trong bế quan ấy nhé. Bế quan là nhốt mình lại tu luyện, xuất quan là tu luyện xong rồi ra ngoài!)
Nếu thật có kẻ dám to gan chọc vào Vân gia, vậy thì chính là tự tìm đường chết!
Vinh lão dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "cho nên, trước khi đại hội diễn ra, các trưởng lão đều đi chiêu mộ những y sư trẻ tuổi đến tham dự, bởi vì lo sợ người mà họ nhắm trúng sẽ bị người khác giành mất, nếu đợi khảo nghiệm xong mời ra tay thì e là muộn mất rồi. Vì lẽ đó, ta đoán, sắp tới đây, ngoại trừ La Phù thì các trưởng lão khác cũng sẽ liên tục tới đây tìm con!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn theo một nhịp điệu đều đặn. Đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia tà khí, khóe môi cô cong lên tạo thành một nụ cười lạnh.
"Con tới nơi này đâu phải vì muốn tham gia Đại Hội Y Sư, mà là để đối phó với Y Thành!"
Nếu không phải thành chủ Y Thành chạy tới Y Sư Hiệp Hội, Vân Lạc Phong cô cũng sẽ không đi tới nơi này.
Vinh lão lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: "Vân nha đầu, con đã nhận lấy thiệp mời của Y Sư Hiệp Hội, nếu không tham gia tất nhiên sê không ổn! Hơn nữa, theo tin tức mà ta nhận được, phần thưởng trong lần Đại Hội này là một bảo vật cực kỳ trân quý!"
"Bảo vật gì?"
"Long Tinh Kiếm!"
Long Tinh Kiếm, dù không được xem là thần khí, nhưng so với vũ khí bình thường thì cũng cường đại hơn rất nhiều! Khó trách Vinh lão lại lừa Vân Lạc Phong đi tham gia Đại Hội Y Sư lần này.
Bất quá, khi nghe nói phần thưởng là Long Tinh Kiếm, đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng.
"Được! Con sẽ tham gia Đại Hội Y Sư lần này!"
Đồ vật mà Vân Lạc Phong muốn, không phải là Long Tinh Kiếm, mà là Long Tinh trên thân kiếm.
Chính là một trong những vật cần cho thuật luyện chế con rối!
"Ha ha ha!"
Có được câu trả lời mà mình muốn rồi, Vinh lão liền cười to đầy sảng khoái: "Vân nha đầu, nếu con đồng ý tham gia rồi thì nên chuẩn bị cho tốt đi nha, ngày mai đến tham gia khảo nghiệm, ta không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa, cáo từ!"
Nói cáo từ xong, Vinh lão liền xoay người đi ra khỏi phòng của Vân Lạc Phong, thời khắc này, tâm trạng của Vinh lão hiển nhiên là không tệ, khuôn mặt già nua của ông nở nụ cười rộng đến nỗi toét cả mang tai.
Ngay lúc thân ảnh của Vinh lão biến mất, trời đang yên ắng bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, thổi vào phòng.
Ánh mắt Vân Lạc Phong tức khắc lóe lên một tia sắc bén, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng quát: "ai? Cút ra đây!"
"Chủ mẫu, là thuộc hạ!"
Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài cửa sổ vọng vào, ngay sau đó, thân ảnh Tần Nguyên toàn thân mặc một bộ trường bào màu xám thả người vào phòng, dừng lại ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
"Tần Nguyên?" hai mắt Vân Lạc Phong tức thì hiện lên vẻ mơ hồ: "tại sao... Tại sao ngươi lại ở nơi này?"
Tần Nguyên nhìn Vân Lạc Phong, cung kính hồi đáp: "bẩm chủ mẫu, là chủ tử biết được chủ mẫu nhất định sẽ đến tham gia Đại Hội Y Sư ở nơi này, nên sai thuộc hạ đến đây trước báo với chủ mẫu một tiếng, hiện tại chủ tử đang đi đến đây, nhưng do trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên bị trì hoãn lại vài ngày."
Vân Tiêu đến đây?
Tin tức này lập tức khiến cho trong lòng Vân Lạc Phong vô cùng vui vẻ, ngay cả hai mắt của cô cũng tràn ngập ý cười: "ta biết rồi! Ta sẽ ở đây chờ chàng ấy!"
Cách biệt một năm trời, hiện tại, cuối cùng cũng đã được gặp lại nam nhân lãnh khốc nhà mình, tim của Vân Lạc Phong lúc này cũng không tự chủ được mà rung động liên hồi.
"Đúng rồi, Tần Nguyên! Mau nói cho ta biết gần đây Vân gia thế nào? Có kẻ nào không có mắt mà đến gây rối hay không?"
Tần Nguyên lắc lắc đầu: "trong khoảng thời gian mà chủ mẫu vắng mặt, Ninh lão luôn tọa trấn tại Vân phủ, cho nên cũng không có kẻ nào có mắt không tròng mà đánh chủ ý lên Vân gia. Chủ mẫu xin cứ yên tâm!"
Huống chi, chủ tử cũng đã xuất quan* rồi, làm sao cho phép kẻ nào làm tổn hại đến Vân gia?
(*xuất quan này là từ xuất quan trong bế quan ấy nhé. Bế quan là nhốt mình lại tu luyện, xuất quan là tu luyện xong rồi ra ngoài!)
Nếu thật có kẻ dám to gan chọc vào Vân gia, vậy thì chính là tự tìm đường chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.