Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1116: Đê tiện, vô sỉ (6)
Tiêu Thất Gia
09/12/2018
"To gan!" Nam Cung Khánh bạo nộ quát lên một tiếng, ông ta chỉ cần nghĩ
đến việc đứa con trai mà bản thân mình đã ký thác tất cả kỳ vọng vào lại là một đứa con hoang, thì lửa giận trong lòng ông ta liền không có cách nào khống chế được mà tuôn trào ra ngoài: "Người đâu, đem Nam Cung Vân
Dật nhốt lại cho ta, đợi xử trí sau!"
"Dạ, gia chủ!"
Hai tên thị vệ nghe lệnh, lập tức tiến về phía Nam Cung Vân Dật, rồi cùng chế trụ lấy hai tay của Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Vân Dật đột ngột vung tay lên, đem hai tên hộ vệ hung hăng quăng ngã ra đất, tiếp theo, hắn đảo mắt lạnh về phía Nam Cung Khánh, nói với thái độ lạnh lùng vô cảm: "Rồi sẽ có một ngày, ông sẽ phải hối hận về tất cả những gì mà ông đã làm ngày hôm nay."
Sau khi nói xong lời này, Nam Cung Vân Dật lại liếc mắt nhìn về phía Mộ Thiên Thiên một cái, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, cũng càng thêm châm chọc.
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi!"
Sau khi ném xuống lời này, Nam Cung Vân Dật phất ống tay áo một cái, dưới sự áp giải của hai tên thị vệ, hắn cứ thế mà tiêu sái rời đi.
Chờ sau khi hắn hoàn toàn rời khỏi đại sảnh rồi, mới cảm giác được hai chân mình có chút nhũn ra, mồ hôi lạnh ứa ra ướt cả lưng áo.
Hắn thật sự rất sợ, Nam Cung Khánh không kiềm được cơn giận mà ra tay giết hắn.
Đừng thấy vừa rồi trông hắn có vẻ rất tiêu sái mà lầm, kỳ thực hắn đã sợ đến mức hai cái đùi cứ run rẩy không ngừng.
Chẳng qua.....
Nam Cung Vân Dật hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra biểu tình yếu đuối, khiếp đảm của chính mình ở trước mặt hai mẹ con kia!
"Phụ thân!"
Ánh mắt Nam Cung Lam chợt lóe vài cái: "Nam Cung Vân Dật tương đối giảo hoạt, con sợ hai thị vệ kia khó mà canh giữ được hắn, để cho hắn trốn thoát. Nữ nhi xin được tự mình áp giải hắn đến đại lao."
Nam Cung Khánh phất phất tay, có vẻ mệt mỏi mà ngồi xuống ghế: "Đi đi!"
"Dạ, phụ thân!"
Nam Cung chấp chấp nắm tay, sau đó liền rời khỏi đại sảnh.
Không có người nào chú ý đến, thời điểm mà Nam Cung Lam xoay người rời đi, đáy mắt cô ta liền xẹt qua một tia âm ngoan hiểm độc.
Nam Cung Vân Dật, có lẽ chính bản thân ngươi cũng không thể nào ngờ tới, lại có một ngày, ngươi rơi vào tay ta!
"Nam Cung Thần!" Nam Cung Khánh liếc cũng chẳng thèm liếc lấy một cái đến phương hướng mà Nam Cung Lam rời đi, thần sắc trên mặt vẫn vững vàng với vẻ lạnh lùng, ông ta nhìn Nam Cung Thần đang quỳ trên đất, rồi đạp mạnh lên mặt bàn một cái: "Ta đối với ngươi trước giờ đều không tệ, tại sao ngươi phải làm ra những chuyện như vậy với ta hả? Ngươi cấu kết với Phù nhi còn chưa tính, tại sao ngay cả đứa con trai mà ta luôn luôn yêu thương cũng là nghiệt chủng của ngươi?"
Nam Cung Khánh càng nói càng buồn bực, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Thần, ánh mắt kia, dường như là muốn đem Nam Cung Thần ra mà bầm thây vạn đoạn.
Nam Cung Thần cúi đầu: "Chuyện này xác thật là lỗi của ta, ta mặc tình cho ngươi xử trí!"
"Ha ha..." Nam Cung Khánh phẫn nộ quá độ mà cười phá lên hai tiếng: "Tốt, rất tốt! Nêu hôm nay ngươi đã rơi vào trong tay của ta, vậy đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi! Người đâu, giải hắn ta xuống dưới cho ta! Mỗi ngày cắt một miếng thịt trên người của hắn, cho đến khi nào hắn chết mới thôi!"
Nghe thấy lời này của Nam Cung Khánh, cả người Nam Cung Thần chợt run run, nhưng trước sau Nam Cung Thần vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Lại có hai gã thị vệ tiến lên, bọn họ xốc nách kéo Nam Cung Thần đứng dậy, rồi vừa lôi vừa kéo ông ta ra bên ngoài đại sảnh.
Ngay thời điểm mà Nam Cung Thần bị kéo dậy, ông ta tựa hồ là theo bản năng mà nhìn về phía Mộ Thiên Thiên, khóe môi khẽ nhúc nhích nói cái gì đó.
Khẩu hình kia dường như là đang nói, nhớ kỹ lời hứa của ngươi với ta.
Mộ Thiên Thiên nhếch mép cười, lời hứa? Đó là cái gì?
Bà ta trước giờ chưa từng làm một người hết lòng tuân thủ lời hứa?
Lại nói, tên Nam Cung Thần này đúng thật là một người si tình, năm đó, nhờ mình bắt được nữ nhân mà hắn ta yêu thương, hơn nữa còn hạ kịch độc với ả, cho nên mới ép được hắn vu oan cho con tiện nhân mẫu thân của Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Thần vì muốn cứu ý trung nhân, quả nhiên bà ta nói cái gì thì nghe cái đó.
Cho dù bản thân hắn bị huynh trưởng hiểu lầm, phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi....
Thì hắn cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đứng ra làm rõ mọi chuyện!
"Dạ, gia chủ!"
Hai tên thị vệ nghe lệnh, lập tức tiến về phía Nam Cung Vân Dật, rồi cùng chế trụ lấy hai tay của Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Vân Dật đột ngột vung tay lên, đem hai tên hộ vệ hung hăng quăng ngã ra đất, tiếp theo, hắn đảo mắt lạnh về phía Nam Cung Khánh, nói với thái độ lạnh lùng vô cảm: "Rồi sẽ có một ngày, ông sẽ phải hối hận về tất cả những gì mà ông đã làm ngày hôm nay."
Sau khi nói xong lời này, Nam Cung Vân Dật lại liếc mắt nhìn về phía Mộ Thiên Thiên một cái, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, cũng càng thêm châm chọc.
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi!"
Sau khi ném xuống lời này, Nam Cung Vân Dật phất ống tay áo một cái, dưới sự áp giải của hai tên thị vệ, hắn cứ thế mà tiêu sái rời đi.
Chờ sau khi hắn hoàn toàn rời khỏi đại sảnh rồi, mới cảm giác được hai chân mình có chút nhũn ra, mồ hôi lạnh ứa ra ướt cả lưng áo.
Hắn thật sự rất sợ, Nam Cung Khánh không kiềm được cơn giận mà ra tay giết hắn.
Đừng thấy vừa rồi trông hắn có vẻ rất tiêu sái mà lầm, kỳ thực hắn đã sợ đến mức hai cái đùi cứ run rẩy không ngừng.
Chẳng qua.....
Nam Cung Vân Dật hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra biểu tình yếu đuối, khiếp đảm của chính mình ở trước mặt hai mẹ con kia!
"Phụ thân!"
Ánh mắt Nam Cung Lam chợt lóe vài cái: "Nam Cung Vân Dật tương đối giảo hoạt, con sợ hai thị vệ kia khó mà canh giữ được hắn, để cho hắn trốn thoát. Nữ nhi xin được tự mình áp giải hắn đến đại lao."
Nam Cung Khánh phất phất tay, có vẻ mệt mỏi mà ngồi xuống ghế: "Đi đi!"
"Dạ, phụ thân!"
Nam Cung chấp chấp nắm tay, sau đó liền rời khỏi đại sảnh.
Không có người nào chú ý đến, thời điểm mà Nam Cung Lam xoay người rời đi, đáy mắt cô ta liền xẹt qua một tia âm ngoan hiểm độc.
Nam Cung Vân Dật, có lẽ chính bản thân ngươi cũng không thể nào ngờ tới, lại có một ngày, ngươi rơi vào tay ta!
"Nam Cung Thần!" Nam Cung Khánh liếc cũng chẳng thèm liếc lấy một cái đến phương hướng mà Nam Cung Lam rời đi, thần sắc trên mặt vẫn vững vàng với vẻ lạnh lùng, ông ta nhìn Nam Cung Thần đang quỳ trên đất, rồi đạp mạnh lên mặt bàn một cái: "Ta đối với ngươi trước giờ đều không tệ, tại sao ngươi phải làm ra những chuyện như vậy với ta hả? Ngươi cấu kết với Phù nhi còn chưa tính, tại sao ngay cả đứa con trai mà ta luôn luôn yêu thương cũng là nghiệt chủng của ngươi?"
Nam Cung Khánh càng nói càng buồn bực, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Thần, ánh mắt kia, dường như là muốn đem Nam Cung Thần ra mà bầm thây vạn đoạn.
Nam Cung Thần cúi đầu: "Chuyện này xác thật là lỗi của ta, ta mặc tình cho ngươi xử trí!"
"Ha ha..." Nam Cung Khánh phẫn nộ quá độ mà cười phá lên hai tiếng: "Tốt, rất tốt! Nêu hôm nay ngươi đã rơi vào trong tay của ta, vậy đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi! Người đâu, giải hắn ta xuống dưới cho ta! Mỗi ngày cắt một miếng thịt trên người của hắn, cho đến khi nào hắn chết mới thôi!"
Nghe thấy lời này của Nam Cung Khánh, cả người Nam Cung Thần chợt run run, nhưng trước sau Nam Cung Thần vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Lại có hai gã thị vệ tiến lên, bọn họ xốc nách kéo Nam Cung Thần đứng dậy, rồi vừa lôi vừa kéo ông ta ra bên ngoài đại sảnh.
Ngay thời điểm mà Nam Cung Thần bị kéo dậy, ông ta tựa hồ là theo bản năng mà nhìn về phía Mộ Thiên Thiên, khóe môi khẽ nhúc nhích nói cái gì đó.
Khẩu hình kia dường như là đang nói, nhớ kỹ lời hứa của ngươi với ta.
Mộ Thiên Thiên nhếch mép cười, lời hứa? Đó là cái gì?
Bà ta trước giờ chưa từng làm một người hết lòng tuân thủ lời hứa?
Lại nói, tên Nam Cung Thần này đúng thật là một người si tình, năm đó, nhờ mình bắt được nữ nhân mà hắn ta yêu thương, hơn nữa còn hạ kịch độc với ả, cho nên mới ép được hắn vu oan cho con tiện nhân mẫu thân của Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Thần vì muốn cứu ý trung nhân, quả nhiên bà ta nói cái gì thì nghe cái đó.
Cho dù bản thân hắn bị huynh trưởng hiểu lầm, phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi....
Thì hắn cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đứng ra làm rõ mọi chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.