Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 907: Diệp Cảnh Huyền gặp bi kịch (2)
Tiêu Thất Gia
25/11/2018
Diệp gia gia chủ
đột phá ở thời điểm này, hoàn toàn làm rối loạn chuyện hắn đuổi tận giết tuyệt mấy người muốn mưu hại Hoàng Hậu!
Hiện giờ vị cao thủ kia của Hoàng tộc không ở bên trong hoàng thành, chỉ sợ không có người nào có thể ứng phó lão nhân kia ……
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên luồng hơi thở ở trên không của Diệp gia hướng về phía này, không tới một lát, một thân bóng dáng mặc trường bào màu xám xuất hiện ở trước mắt mọi người ……
Vẻ mặt của lão giả thản nhiên, siêu phàm thoát tục, đôi mắt mang theo ngạo nghễ, trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.
“Phụ thân, người tới đúng lúc lắm, những người này muốn giết con! Đặc biệt là Vân Tiêu, hắn còn chém đứt ngón tay của con, nhất định người phải báo thù cho con!” Diệp Cảnh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thiên không có bất luận hành động gì, vẫn đứng lặng ở trên trời cao như cũ, hai tay vòng ra sau lưng, mặt không cảm xúc.
“Diệp gia chủ,” hoàng đế hơi mỉm cười, “Chúc mừng ngươi đột phá đến Thánh Linh Giả trung cấp! Ngươi là vị thứ hai ở Thiên Vân Quốc chúng ta tới Thánh Linh Giả trung cấp! Đây là vinh quang của Thiên Vân Quốc chúng ta, chẳng qua……”
Hoàng đế hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Diệp Cảnh Huyền mưu hại Hoàng Hậu, chuyện này, nói vậy ngươi cũng nên cho ta một công đạo! Huống chi, ta sớm nghe nói Diệp gia chủ không thích tranh chấp trong cùng tộc, nhi tử ngươi thiết kế mưu hại tôn tử cùng tôn tức của ngươi, ngươi cũng nên xử lý đúng không?”
Diệp Thiên khẽ cau mày, hờ hững nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Điều hắn nói là sự thật?”
Diệp Cảnh Huyền run lên: “Phụ thân, dù con có lỗi thì sao, Vân Tiêu với Vân Lạc Phong vẫn còn sống, nhưng mà, vừa rồi hai người đó muốn giết nhi tử, chẳng lẽ phụ thân là có thể chịu đựng sao?”
Nhìn bộ dạng chết không biết hối cải của Diệp Cảnh Huyền, Diệp Thiên lắc lắc đầu: “Đã nhiều ngày, dù cho ta đang bế quan, nhưng cũng nghe tới những chuyện mà ngươi làm! Huyền nhi, vi phụ đã tính toán giao vị trí đương gia cho ngươi, vì sao ngươi lại níu lấy bọn họ không bỏ?”
Diệp Cảnh Huyền cúi đầu, gắt gao nắm chặt nắm tay, khóe môi hắn cong lên, giọng điệu châm chọc: “Ngươi muốn giao vị trí này cho ta thì như thế nào? Ở trong lòng ngươi, Diệp Cảnh Thần là quan trọng nhất! Ta chỉ không cam lòng, rõ ràng ta không kém hắn, vì cái gì ngươi luôn thiên vị hắn?”
Đôi mắt nam nhân đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng oán giận, giờ khắc này, hắn đều phát tiết những uất ức bao nhiêu năm nay ra hết, giọng nói cũng mang theo cuồng loạn.
Lão giả hơi nhắm mắt lại, thật lâu sau, mới mở to ra: “Ngươi gàn bướng hồ đồ như thế, vi phụ cũng không giúp được ngươi cái gì, ngươi vẫn nên tự thân tự diệt đi.”
Nếu Diệp Cảnh Huyền nhận sai, có lẽ, ông sẽ mềm lòng đi giúp hắn……
Nhưng mà, cho tới bây giờ, Diệp Cảnh Huyền cũng không cho rằng mình làm sai cái gì, bởi thế khiến ông cứu hắn như thế nào đây?
Lão giả nói làm Diệp Cảnh Huyền trừng lớn mắt, cả người phát run.
Cha đây là có ý gì? Muốn từ bỏ hắn?
“Phụ thân, người không thể đối xử với con như vậy, Diệp Cảnh Thần hắn là nhi tử của người, còn con không phải sao? Hổ dữ không ăn thịt con, sao người có thể nhẫn tâm như thế?” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trắng bệch.
Diệp Thiên đã là cộng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, đương nhiên hắn chết cũng không bỏ!
“Huyền nhi, ngươi nói lời xin lỗi với ca ca cùng chất tử của ngươi, phụ thân sẽ nhờ bọn họ chỉ phế thực lực của ngươi thôi, lại giữ một mạng cho ngươi.”
Diệp Thiên cười khổ một tiếng.
Đối với huyết mạch của mình, rốt cuộc ông cũng không tàn nhẫn đến mức độ đó.
“Phụ thân, người đang nói gì?” Diệp Cảnh Huyền không dám tin, “Người bắt ta xin lỗi bọn Diệp Cảnh Thần? Còn muốn phế đi thực lực của ta? Nếu ta không có thực lực thì có gì khác phế vật chứ? Làm sao người có thể nói ra câu nói như vậy?”
Hiện giờ vị cao thủ kia của Hoàng tộc không ở bên trong hoàng thành, chỉ sợ không có người nào có thể ứng phó lão nhân kia ……
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên luồng hơi thở ở trên không của Diệp gia hướng về phía này, không tới một lát, một thân bóng dáng mặc trường bào màu xám xuất hiện ở trước mắt mọi người ……
Vẻ mặt của lão giả thản nhiên, siêu phàm thoát tục, đôi mắt mang theo ngạo nghễ, trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.
“Phụ thân, người tới đúng lúc lắm, những người này muốn giết con! Đặc biệt là Vân Tiêu, hắn còn chém đứt ngón tay của con, nhất định người phải báo thù cho con!” Diệp Cảnh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thiên không có bất luận hành động gì, vẫn đứng lặng ở trên trời cao như cũ, hai tay vòng ra sau lưng, mặt không cảm xúc.
“Diệp gia chủ,” hoàng đế hơi mỉm cười, “Chúc mừng ngươi đột phá đến Thánh Linh Giả trung cấp! Ngươi là vị thứ hai ở Thiên Vân Quốc chúng ta tới Thánh Linh Giả trung cấp! Đây là vinh quang của Thiên Vân Quốc chúng ta, chẳng qua……”
Hoàng đế hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Diệp Cảnh Huyền mưu hại Hoàng Hậu, chuyện này, nói vậy ngươi cũng nên cho ta một công đạo! Huống chi, ta sớm nghe nói Diệp gia chủ không thích tranh chấp trong cùng tộc, nhi tử ngươi thiết kế mưu hại tôn tử cùng tôn tức của ngươi, ngươi cũng nên xử lý đúng không?”
Diệp Thiên khẽ cau mày, hờ hững nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Điều hắn nói là sự thật?”
Diệp Cảnh Huyền run lên: “Phụ thân, dù con có lỗi thì sao, Vân Tiêu với Vân Lạc Phong vẫn còn sống, nhưng mà, vừa rồi hai người đó muốn giết nhi tử, chẳng lẽ phụ thân là có thể chịu đựng sao?”
Nhìn bộ dạng chết không biết hối cải của Diệp Cảnh Huyền, Diệp Thiên lắc lắc đầu: “Đã nhiều ngày, dù cho ta đang bế quan, nhưng cũng nghe tới những chuyện mà ngươi làm! Huyền nhi, vi phụ đã tính toán giao vị trí đương gia cho ngươi, vì sao ngươi lại níu lấy bọn họ không bỏ?”
Diệp Cảnh Huyền cúi đầu, gắt gao nắm chặt nắm tay, khóe môi hắn cong lên, giọng điệu châm chọc: “Ngươi muốn giao vị trí này cho ta thì như thế nào? Ở trong lòng ngươi, Diệp Cảnh Thần là quan trọng nhất! Ta chỉ không cam lòng, rõ ràng ta không kém hắn, vì cái gì ngươi luôn thiên vị hắn?”
Đôi mắt nam nhân đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng oán giận, giờ khắc này, hắn đều phát tiết những uất ức bao nhiêu năm nay ra hết, giọng nói cũng mang theo cuồng loạn.
Lão giả hơi nhắm mắt lại, thật lâu sau, mới mở to ra: “Ngươi gàn bướng hồ đồ như thế, vi phụ cũng không giúp được ngươi cái gì, ngươi vẫn nên tự thân tự diệt đi.”
Nếu Diệp Cảnh Huyền nhận sai, có lẽ, ông sẽ mềm lòng đi giúp hắn……
Nhưng mà, cho tới bây giờ, Diệp Cảnh Huyền cũng không cho rằng mình làm sai cái gì, bởi thế khiến ông cứu hắn như thế nào đây?
Lão giả nói làm Diệp Cảnh Huyền trừng lớn mắt, cả người phát run.
Cha đây là có ý gì? Muốn từ bỏ hắn?
“Phụ thân, người không thể đối xử với con như vậy, Diệp Cảnh Thần hắn là nhi tử của người, còn con không phải sao? Hổ dữ không ăn thịt con, sao người có thể nhẫn tâm như thế?” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trắng bệch.
Diệp Thiên đã là cộng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, đương nhiên hắn chết cũng không bỏ!
“Huyền nhi, ngươi nói lời xin lỗi với ca ca cùng chất tử của ngươi, phụ thân sẽ nhờ bọn họ chỉ phế thực lực của ngươi thôi, lại giữ một mạng cho ngươi.”
Diệp Thiên cười khổ một tiếng.
Đối với huyết mạch của mình, rốt cuộc ông cũng không tàn nhẫn đến mức độ đó.
“Phụ thân, người đang nói gì?” Diệp Cảnh Huyền không dám tin, “Người bắt ta xin lỗi bọn Diệp Cảnh Thần? Còn muốn phế đi thực lực của ta? Nếu ta không có thực lực thì có gì khác phế vật chứ? Làm sao người có thể nói ra câu nói như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.