Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1650: Diệp Tà nổi giận (4)
Tiêu Thất Gia
12/09/2019
Khúc Duyệt bị dọa ngốc, có lẽ là không hiểu, phụ thân trước giờ luôn yêu thương hắn, vì sao lại đột nhiên nổi giận với hắn……
“Thanh Mộc trưởng lão, Cát Dương trưởng lão, chuyện này... ta thật sự không biết gì cả.”
Phịch.
Khúc Lâm quỳ rạp xuống đất, thân mình run run: “Đều là do bọn người Mãnh Hổ đạo tặc làm! Là bọn họ bắt cóc Diệp Quân tiểu thư, ta chỉ mua lại người từ tay bọn chúng thôi.”
Tục ngữ nói, người không biết không có tội, Thanh Mộc trưởng lão chắc sẽ không đến nỗi không nói đạo lý mà diệt Khúc gia chứ?
Vân Lạc Phong tà khí nở một nụ cười, tay nàng xách theo Diệp Tà, chậm rãi đáp từ không trung xuống trước mặt Diệp Quân……
“Tiểu muội!” Diệp Tà nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt sưng đỏ của Diệp Quân, tim như bị ai đâm vào, làm lửa giận trong lòng nhóc một lần nữa phun trào: “Là ai? Là kẻ nào động thủ đánh muội?”
Diệp Quân lao nhanh vào lòng Diệp Tà, ngẩng khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lên, thần sắc bé đầy ủy khuất, tuy nhiên, tâm bị treo lơ lửng nhiều ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng tại một khắc mà Diệp Tà xuất hiện.
“Tam ca ca, muội còn tưởng huynh rơi vào tay đám người kia, cho nên muội mới thuận theo bọn họ, để tìm tung tích của huynh, bây giờ thấy huynh được bình an, thì muội yên tâm rồi!"
Bé cười.
Không thể không nói, Diệp Quân cười lên lại vô cùng giống Quân Phượng Linh, trong nét đáng yêu mang theo khí phách anh thư.
(*nghĩa của từ anh hùng chắc ai cũng hiểu, anh hùng là khen nam, anh thư là khen nữ. Hai từ đồng nghĩa.)
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp sờ nhẹ lên gò má sưng đỏ của Diệp Quân, làm cả người bé khẽ run, nhưng bé lại không né tránh bàn tay ấy……
Tay vị tỷ tỷ này thật dịu dàng, giống như mẫu thân, người đang vuốt ve gò má đau đớn không thôi của bé, khiến hai mắt Diệp Quân ửng đỏ, cả người chợt run rẩy.
Diệp Quân cũng là một Linh Giả, tất nhiên là cảm nhận được bàn tay ngọc kia đang truyền linh khí cho mình, nơi linh khí chảy qua, đau đớn cũng theo đó mà biến mất ……
“Mẹ……”
Dưới sự vuốt ve của Vân Lạc Phong, Diệp Quân không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
Sống trong Diệp gia, bé nhận đủ mọi sự yêu thương, nhưng không có tay của một người nào có thể mang lại cảm giác ấm áp giống hiện tại cho bé.
Ngoại trừ tỷ tỷ trước mắt……
Tuy nhiên, rất nhanh thì Diệp Quân đã hồi thần lại, bé lau giọt nước mắt sắp chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi sáng.
“Xin lỗi, muội quá nhớ mẫu thân của mình, vừa rồi tỷ tỷ cho muội cảm giác rất dịu dàng ấm áp, nên muội mới nhịn không được……”
“Tiểu muội!” Diệp Tà kéo tay Diệp Quân, ngây ngô cười: “Tẩu ấy cho muội cảm giác giống mẫu thân cũng không có gì sai, không phải có một câu nói là trường tẩu như mẹ sao? Dù tẩu ấy chỉ là nhị tẩu, nhưng cũng không khác mẹ là bao.”
Nhị tẩu?
Bàn tay lau nước mắt của Diệp Quân khựng lại, bé kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt vào bạch y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mặt.
“Tỷ…… tỷ là tẩu tẩu? Thật là tỷ?”
Nội tâm Diệp Quân bỗng thấy mông lung, cánh môi nhỏ khẽ run run khi mấp máy hỏi.
Khúc Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ông ta chưa từng gặp Vân Lạc Phong, nhưng lại biết rất rõ, thê tử nhị thiếu gia Diệp gia chính là tháp chủ Y Tháp……
Cũng chính là chúa tể Vô Tận Thành này!
Nhưng vừa rồi ông ta đã làm cái gì? Chẳng những muốn bắt tiểu muội nhà chồng của tháp chủ Y Tháp, còn nói năng ngông cuồng trước mặt tháp chủ, khó trách Thanh Mộc trưởng lão lại nói ông ta tự tìm đường chết!
Nghĩ vậy, Khúc Lâm rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, đặt mông ngã ngồi trên đất, mặt xám như tro tàn, trong đôi mắt tuyệt vọng tràn đầy sợ hãi……
Đều do đám Mãnh Hổ đạo tặc đáng chết kia! Nếu như không phải bọn chúng, thì mình làm sao lại đắc tội với nữ nhân được tôn xưng là nhất thế ôn thần này chứ?
“Thanh Mộc trưởng lão, Cát Dương trưởng lão, chuyện này... ta thật sự không biết gì cả.”
Phịch.
Khúc Lâm quỳ rạp xuống đất, thân mình run run: “Đều là do bọn người Mãnh Hổ đạo tặc làm! Là bọn họ bắt cóc Diệp Quân tiểu thư, ta chỉ mua lại người từ tay bọn chúng thôi.”
Tục ngữ nói, người không biết không có tội, Thanh Mộc trưởng lão chắc sẽ không đến nỗi không nói đạo lý mà diệt Khúc gia chứ?
Vân Lạc Phong tà khí nở một nụ cười, tay nàng xách theo Diệp Tà, chậm rãi đáp từ không trung xuống trước mặt Diệp Quân……
“Tiểu muội!” Diệp Tà nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt sưng đỏ của Diệp Quân, tim như bị ai đâm vào, làm lửa giận trong lòng nhóc một lần nữa phun trào: “Là ai? Là kẻ nào động thủ đánh muội?”
Diệp Quân lao nhanh vào lòng Diệp Tà, ngẩng khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lên, thần sắc bé đầy ủy khuất, tuy nhiên, tâm bị treo lơ lửng nhiều ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng tại một khắc mà Diệp Tà xuất hiện.
“Tam ca ca, muội còn tưởng huynh rơi vào tay đám người kia, cho nên muội mới thuận theo bọn họ, để tìm tung tích của huynh, bây giờ thấy huynh được bình an, thì muội yên tâm rồi!"
Bé cười.
Không thể không nói, Diệp Quân cười lên lại vô cùng giống Quân Phượng Linh, trong nét đáng yêu mang theo khí phách anh thư.
(*nghĩa của từ anh hùng chắc ai cũng hiểu, anh hùng là khen nam, anh thư là khen nữ. Hai từ đồng nghĩa.)
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp sờ nhẹ lên gò má sưng đỏ của Diệp Quân, làm cả người bé khẽ run, nhưng bé lại không né tránh bàn tay ấy……
Tay vị tỷ tỷ này thật dịu dàng, giống như mẫu thân, người đang vuốt ve gò má đau đớn không thôi của bé, khiến hai mắt Diệp Quân ửng đỏ, cả người chợt run rẩy.
Diệp Quân cũng là một Linh Giả, tất nhiên là cảm nhận được bàn tay ngọc kia đang truyền linh khí cho mình, nơi linh khí chảy qua, đau đớn cũng theo đó mà biến mất ……
“Mẹ……”
Dưới sự vuốt ve của Vân Lạc Phong, Diệp Quân không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
Sống trong Diệp gia, bé nhận đủ mọi sự yêu thương, nhưng không có tay của một người nào có thể mang lại cảm giác ấm áp giống hiện tại cho bé.
Ngoại trừ tỷ tỷ trước mắt……
Tuy nhiên, rất nhanh thì Diệp Quân đã hồi thần lại, bé lau giọt nước mắt sắp chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi sáng.
“Xin lỗi, muội quá nhớ mẫu thân của mình, vừa rồi tỷ tỷ cho muội cảm giác rất dịu dàng ấm áp, nên muội mới nhịn không được……”
“Tiểu muội!” Diệp Tà kéo tay Diệp Quân, ngây ngô cười: “Tẩu ấy cho muội cảm giác giống mẫu thân cũng không có gì sai, không phải có một câu nói là trường tẩu như mẹ sao? Dù tẩu ấy chỉ là nhị tẩu, nhưng cũng không khác mẹ là bao.”
Nhị tẩu?
Bàn tay lau nước mắt của Diệp Quân khựng lại, bé kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt vào bạch y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mặt.
“Tỷ…… tỷ là tẩu tẩu? Thật là tỷ?”
Nội tâm Diệp Quân bỗng thấy mông lung, cánh môi nhỏ khẽ run run khi mấp máy hỏi.
Khúc Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ông ta chưa từng gặp Vân Lạc Phong, nhưng lại biết rất rõ, thê tử nhị thiếu gia Diệp gia chính là tháp chủ Y Tháp……
Cũng chính là chúa tể Vô Tận Thành này!
Nhưng vừa rồi ông ta đã làm cái gì? Chẳng những muốn bắt tiểu muội nhà chồng của tháp chủ Y Tháp, còn nói năng ngông cuồng trước mặt tháp chủ, khó trách Thanh Mộc trưởng lão lại nói ông ta tự tìm đường chết!
Nghĩ vậy, Khúc Lâm rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, đặt mông ngã ngồi trên đất, mặt xám như tro tàn, trong đôi mắt tuyệt vọng tràn đầy sợ hãi……
Đều do đám Mãnh Hổ đạo tặc đáng chết kia! Nếu như không phải bọn chúng, thì mình làm sao lại đắc tội với nữ nhân được tôn xưng là nhất thế ôn thần này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.