Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 916: Diệp Thiên kích động (1)
Tiêu Thất Gia
26/11/2018
Diệp gia.
Trong đại sảnh truyền ra một tiếng gào khóc.
Chỉ thấy Diệp Phàn trưởng lão một phen nước mũi một phen nước mắt lên án nói: “Gia chủ, nhất định người phải làm chủ cho ta đó, nữ nhân Vân Lạc Phong kia thật quá đáng! Lại dám lột sạch đồ tôn nữ của ta cột vào cửa thành thị chúng! Đố phụ như thế, tất nhiên phải giết!”
Diệp Phàn trưởng lão hung tợn cắn răng, sát ý trong mắt hắn hiện ra rất rõ ràng.
Vân Lạc Phong làm ra loại chuyện người người oán trách, hắn cũng không tin có người có thể che chở nàng!
“Diệp Phàn trưởng lão, ngươi đưa tôn nữ của ngươi đến trước mặt Phong nhi, còn không phải khiến nó chịu ngược đãi sao?” Quân Phượng Linh cười lạnh một tiếng, trào phúng nói.
“Ngươi nói bậy gì đó!” Diệp Phàn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, “Rõ ràng là nàng ta đáp ứng để Nguyệt nhi trở thành tiểu thiếp của Vân Tiêu công tử rồi, thế mà lại lật lọng, ta đã biết, nhất định là bởi vì Vân Tiêu công tử coi trọng Nguyệt nhi, làm cho nàng ta sinh ra ghen ghét!”
Không sai!
Nhất định là như thế!
Vân Lạc Phong nữ nhân ác độc đó, tại sao không bị thiên lôi đánh xuống?
Lúc này, một giọng nói lãnh khốc truyền tới từ ngoài đại sảnh, khiến thân mình Diệp Phàn bỗng dưng cứng lại.
“Treo ả ở cửa thành để thị chúng là chủ ý của ta! Chẳng lẽ ngươi có ý kiến với mệnh lệnh của ta?”
Nghe giọng nói ấy, Quân Phượng Linh nhướng mày nhìn lại, tức khắc, một nam một nữ xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Chỉ thấy nơi đó nữ tử bạch y như tuyết, tóc đen tung bay, trong đôi mắt đen thâm sâu chứa đầy ánh sáng tà khí.
Đứng ở bên cạnh nàng là một nam tử tuấn mỹ nhưng lãnh khốc, dáng vẻ khi hai người đứng sóng vai lại tuyệt phối như vậy, đẹp đến mức làm người ta không thể xem nhẹ……
Thân mình Diệp Phàn cứng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vừa rồi Vân Tiêu công tử nói, người tuyên bố ra mệnh lệnh này chính là hắn?
Rốt cuộc tôn nữ của mình có chỗ nào không tốt? Vì sao hắn phải không lưu tình như thế?
“Hỏa Hỏa,” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, một tia ý cười xuất hiện ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ, “Đánh hắn!”
“Vân Lạc Phong, ngươi đừng quá phận!”
Sắc mặt Diệp Phàn lại biến đổi lần nữa: “Ta không phạm sai lầm nào, ngươi có lý do gì đánh ta?”
“Xin lỗi,” lông mày Vân Lạc Phong nhẹ nâng lên, “Ta đánh người chưa bao giờ cần lý do, chỉ bằng vào việc thấy ngươi khó chịu là đủ rồi.”
Lần này, đừng nói là Diệp Phàn, ngay cả những người khác trong đại sảnh đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt sắc kia.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới cảm nhận được như thế nào kiêu ngạo!
Nữ nhân này, quả thực kiêu ngạo tới cực điểm rồi!
“Gia chủ!”
Diệp Phàn chuyển hướng về phía lão giả, căm giận nói: “Ngươi thật sự mặc kệ sao? Một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, như thế nào có thể trở thành người Diệp gia chúng ta?”
Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Phàn gần như vặn vẹo, Hỏa Hỏa nhịn không được nở nụ cười khanh khách: “Chỉ sợ là lão già này sẽ không quan tâm đến chuyện này! Ngươi muốn dùng hắn tới đè tỷ tỷ của ta, hoàn toàn là tìm lầm người rồi!”
Chuyện xảy ra ở trong Hoàng cung, một phần cho người ngoài biết, mà một phần khác, bị Hoàng đế cùng Diệp gia chủ đồng thời ra lệnh, thế cho nên không có người dám tung tin ra bên ngoài.
Mà một phần đó chính là về thân phận của Hỏa Hỏa ……
Bởi vậy, Diệp Phàn không biết, tiểu nữ hài trước mắt là nhân vật mà ngay cả Diệp Thiên cũng phải tôn kính!
“Một đứa trẻ con như ngươi còn không mau cút sang một bên cho ta!” Diệp Phàn lửa giận ngập trời, lạnh giọng quát.
Hỏa Hỏa nheo đôi mắt to tròn lại, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe lên từ đáy mắt: “Ở chỗ này, còn không có ai dám làm càn với tổ tông như vậy!”
Diệp Phàn bị kiêu ngạo của Hỏa Hỏa làm cho tức giận, vừa muốn tiếp tục mắng thì đột nhiên, một cái rơi xuống, tiếng kêu vô cùng thanh thúy, khiến cả người hắn bị đánh đến ngây ngốc.
Không đợi hắn hoàn hồn, đột nhiên chân Hỏa Hỏa đạp đến, phịch một tiếng đá hắn bay xuống đất.
Trong đại sảnh truyền ra một tiếng gào khóc.
Chỉ thấy Diệp Phàn trưởng lão một phen nước mũi một phen nước mắt lên án nói: “Gia chủ, nhất định người phải làm chủ cho ta đó, nữ nhân Vân Lạc Phong kia thật quá đáng! Lại dám lột sạch đồ tôn nữ của ta cột vào cửa thành thị chúng! Đố phụ như thế, tất nhiên phải giết!”
Diệp Phàn trưởng lão hung tợn cắn răng, sát ý trong mắt hắn hiện ra rất rõ ràng.
Vân Lạc Phong làm ra loại chuyện người người oán trách, hắn cũng không tin có người có thể che chở nàng!
“Diệp Phàn trưởng lão, ngươi đưa tôn nữ của ngươi đến trước mặt Phong nhi, còn không phải khiến nó chịu ngược đãi sao?” Quân Phượng Linh cười lạnh một tiếng, trào phúng nói.
“Ngươi nói bậy gì đó!” Diệp Phàn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, “Rõ ràng là nàng ta đáp ứng để Nguyệt nhi trở thành tiểu thiếp của Vân Tiêu công tử rồi, thế mà lại lật lọng, ta đã biết, nhất định là bởi vì Vân Tiêu công tử coi trọng Nguyệt nhi, làm cho nàng ta sinh ra ghen ghét!”
Không sai!
Nhất định là như thế!
Vân Lạc Phong nữ nhân ác độc đó, tại sao không bị thiên lôi đánh xuống?
Lúc này, một giọng nói lãnh khốc truyền tới từ ngoài đại sảnh, khiến thân mình Diệp Phàn bỗng dưng cứng lại.
“Treo ả ở cửa thành để thị chúng là chủ ý của ta! Chẳng lẽ ngươi có ý kiến với mệnh lệnh của ta?”
Nghe giọng nói ấy, Quân Phượng Linh nhướng mày nhìn lại, tức khắc, một nam một nữ xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Chỉ thấy nơi đó nữ tử bạch y như tuyết, tóc đen tung bay, trong đôi mắt đen thâm sâu chứa đầy ánh sáng tà khí.
Đứng ở bên cạnh nàng là một nam tử tuấn mỹ nhưng lãnh khốc, dáng vẻ khi hai người đứng sóng vai lại tuyệt phối như vậy, đẹp đến mức làm người ta không thể xem nhẹ……
Thân mình Diệp Phàn cứng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vừa rồi Vân Tiêu công tử nói, người tuyên bố ra mệnh lệnh này chính là hắn?
Rốt cuộc tôn nữ của mình có chỗ nào không tốt? Vì sao hắn phải không lưu tình như thế?
“Hỏa Hỏa,” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, một tia ý cười xuất hiện ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ, “Đánh hắn!”
“Vân Lạc Phong, ngươi đừng quá phận!”
Sắc mặt Diệp Phàn lại biến đổi lần nữa: “Ta không phạm sai lầm nào, ngươi có lý do gì đánh ta?”
“Xin lỗi,” lông mày Vân Lạc Phong nhẹ nâng lên, “Ta đánh người chưa bao giờ cần lý do, chỉ bằng vào việc thấy ngươi khó chịu là đủ rồi.”
Lần này, đừng nói là Diệp Phàn, ngay cả những người khác trong đại sảnh đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt sắc kia.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới cảm nhận được như thế nào kiêu ngạo!
Nữ nhân này, quả thực kiêu ngạo tới cực điểm rồi!
“Gia chủ!”
Diệp Phàn chuyển hướng về phía lão giả, căm giận nói: “Ngươi thật sự mặc kệ sao? Một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, như thế nào có thể trở thành người Diệp gia chúng ta?”
Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Phàn gần như vặn vẹo, Hỏa Hỏa nhịn không được nở nụ cười khanh khách: “Chỉ sợ là lão già này sẽ không quan tâm đến chuyện này! Ngươi muốn dùng hắn tới đè tỷ tỷ của ta, hoàn toàn là tìm lầm người rồi!”
Chuyện xảy ra ở trong Hoàng cung, một phần cho người ngoài biết, mà một phần khác, bị Hoàng đế cùng Diệp gia chủ đồng thời ra lệnh, thế cho nên không có người dám tung tin ra bên ngoài.
Mà một phần đó chính là về thân phận của Hỏa Hỏa ……
Bởi vậy, Diệp Phàn không biết, tiểu nữ hài trước mắt là nhân vật mà ngay cả Diệp Thiên cũng phải tôn kính!
“Một đứa trẻ con như ngươi còn không mau cút sang một bên cho ta!” Diệp Phàn lửa giận ngập trời, lạnh giọng quát.
Hỏa Hỏa nheo đôi mắt to tròn lại, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe lên từ đáy mắt: “Ở chỗ này, còn không có ai dám làm càn với tổ tông như vậy!”
Diệp Phàn bị kiêu ngạo của Hỏa Hỏa làm cho tức giận, vừa muốn tiếp tục mắng thì đột nhiên, một cái rơi xuống, tiếng kêu vô cùng thanh thúy, khiến cả người hắn bị đánh đến ngây ngốc.
Không đợi hắn hoàn hồn, đột nhiên chân Hỏa Hỏa đạp đến, phịch một tiếng đá hắn bay xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.