Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 68: Điều kiện 2
Tiêu Thất Gia
06/08/2018
Editor: QR2
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Cao Lăng đang thẹn quá hóa giận.
“Nếu ta có thể cứu hắn, ngươi phải đáp ứng ta hai điều kiện.”
“Hừ!” Cao Lăng hừ lạnh một tiếng: “Nếu thật sự ngươi có thể trị khỏi cho lão giả này, đừng nói là hai điều kiện, cho dù là một trăm điều kiện, ta đều có thể đáp ứng! Điều kiện tiên quyết là ngươi phải chữa trị được cho hắn!”
“Nếu như đến lúc đó ngươi đổi ý?” Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nâng chân mày.
“Ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, làm sao ta có thể đổi ý?” Cao Lăng khinh thường nói.
Vân Lạc Phong này là tên phá gia chi tử, trừ bỏ việc ăn chơi thành tính ở bên ngoài, càng thích xuất khẩu cuồng ngôn (ăn nói không suy nghĩ)! Dù sao loại chuyện này cũng không phải chỉ lần một lần hai! Hoàn toàn không cần tin tưởng!
“Những người này đều là người của ngươi, ta không tin bọn họ!” Vân Lạc Phong vươn một ngón tay chỉ xung quanh, nói: “Ta yêu cầu tìm một người công bằng đến làm chứng.”
Ngay lúc câu nói này chấm dứt, một giọng nói ấm áp truyền đến từ phía sau lưng nàng, giọng nói làm mọi người như được tắm mình trong gió xuân, cả người cảm thấy thoải mái.
Dường như chỉ cần nghe hắn nói chuyện cũng là một chuyện vô cùng hưởng thụ…
“Ta đảm đương việc làm chứng, không biết Vân cô nương có vừa lòng hay không?”
Vân Lạc Phong xoay người, ánh mắt dừng trên người nam tử mặc cẩm y (áo gấm), chân mày nhíu lại, khóe môi chứa đựng sự tàn bạo: “Không biết ta nên nói thật là khéo, hay nên nói Tứ hoàng tử điện hạ thật là âm hồn không tan? Vì sao mỗi lần ta gặp được Mộ Vô Song đều gặp được ngài? Chẳng lẽ Tứ hoàng tử điện hạ ái mộ Mộ Vô Song?”
Sắc mặt Cao Lăng thay đổi, ánh mắt căm thù nhìn về phía Cao Thiếu Thần, nghiễm nhiên coi hắn là tình địch.
“Khụ khụ!” Cao Thiếu Thần ho khan hai tiếng, trên dung nhan tuấn mỹ ôn nhuận hơi xấu hổ: “Vân cô nương, ngươi đang trêu chọc ta sao? Ngươi cho rằng ai cũng sẽ giống người nào đó coi mắt cá là trân châu? So sánh với Mộ Vô Song, thật ra bổn hoàng tử càng có hứng thú với ngươi hơn.”
Vân Lạc Phong chớp đôi mắt: “Đáng tiếc, ta đối với ngươi không có hứng thú, ngươi vẫn nên tìm Mộ Vô Song đi.”
“Vân cô nương, ngươi không cảm thấy hai chúng ta là đồng loại sao?” Khóe môi Cao Thiếu Thần nhếch lên, mở chiết phiến (quạt xếp) ra, mỉm cười hiền lành mà ấm áp nhưng lại không che dấu được sự xảo trá trong đôi mắt: “Cho nên, bổn hoàng tử sớm muộn gì cũng sẽ làm cho ngươi có hứng thú.Trước đó, ngươi cũng không thể đẩy ta cho người khác!”
Giọng nói của nam nhân này thể hiện sự chán ghét vô cùng rõ ràng đối với Mộ Vô Song khiến cho gương mặt của nàng ta lạnh xuống trong phút chốc, đôi mắt xinh đẹp cao ngạo liếc nhìn Cao Thiếu Thần.
“Tứ hoàng tử, lòng của Vô Song đã thuộc về Thái tử cho dù ngài có muốn thú, Vô Song cũng sẽ không gả!”
Cao Thiếu Thần giống như không nghe thấy nhưng lời Mộ Vô Song nói, tiếp tục mỉm cười ôn hòa với Vân Lạc Phong: “Vân cô nương, bổn hoàng tử làm người làm chứng, ngươi có vừa lòng không?”
“Chỉ cần Tứ hoàng tử không bao che cho Thái tử thì ta còn cái gì bất mãn?” Gương mặt Vân Lạc Phong đường hoàng, trong đôi mắt như trời đêm có sự tự tin sáng rọi: “Nếu ta có thể chữa khỏi cho lão giả này, ta hy vọng Thái tử có thể đáp ứng ta hai điều kiện! Thứ nhất, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra đều không được dây dưa với ta, càng không được đề cập đến hôn ước đã qua!”
Cao Lăng hơi sửng sốt rồi nở nụ cười trào phúng: “Ngươi yên tâm, bổn Thái tử tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi!”
Lúc này tất nhiên Cao Lăng không thể tưởng tượng được, một ngày kia lời Vân Lạc Phong đã nói lại trở thành lời tiên tri, quả nhiên hắn đã dây dưa không dứt với Vân Lạc Phong khi nàng lộ ra tài năng và thiên phú của mình, càng liều chết không biết xấu hổ muốn khôi phục lại hôn ước.
“Chuyện thứ hai.” Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ nhếch, đôi mắt đen chuyển hướng nhìn Mộ Vô Song đang đứng bên cạnh: “Ta muốn ngươi bạt tai Mộ Vô Song, khi nào dừng lại thì phải tùy ta quyết định!”
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Cao Lăng đang thẹn quá hóa giận.
“Nếu ta có thể cứu hắn, ngươi phải đáp ứng ta hai điều kiện.”
“Hừ!” Cao Lăng hừ lạnh một tiếng: “Nếu thật sự ngươi có thể trị khỏi cho lão giả này, đừng nói là hai điều kiện, cho dù là một trăm điều kiện, ta đều có thể đáp ứng! Điều kiện tiên quyết là ngươi phải chữa trị được cho hắn!”
“Nếu như đến lúc đó ngươi đổi ý?” Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nâng chân mày.
“Ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, làm sao ta có thể đổi ý?” Cao Lăng khinh thường nói.
Vân Lạc Phong này là tên phá gia chi tử, trừ bỏ việc ăn chơi thành tính ở bên ngoài, càng thích xuất khẩu cuồng ngôn (ăn nói không suy nghĩ)! Dù sao loại chuyện này cũng không phải chỉ lần một lần hai! Hoàn toàn không cần tin tưởng!
“Những người này đều là người của ngươi, ta không tin bọn họ!” Vân Lạc Phong vươn một ngón tay chỉ xung quanh, nói: “Ta yêu cầu tìm một người công bằng đến làm chứng.”
Ngay lúc câu nói này chấm dứt, một giọng nói ấm áp truyền đến từ phía sau lưng nàng, giọng nói làm mọi người như được tắm mình trong gió xuân, cả người cảm thấy thoải mái.
Dường như chỉ cần nghe hắn nói chuyện cũng là một chuyện vô cùng hưởng thụ…
“Ta đảm đương việc làm chứng, không biết Vân cô nương có vừa lòng hay không?”
Vân Lạc Phong xoay người, ánh mắt dừng trên người nam tử mặc cẩm y (áo gấm), chân mày nhíu lại, khóe môi chứa đựng sự tàn bạo: “Không biết ta nên nói thật là khéo, hay nên nói Tứ hoàng tử điện hạ thật là âm hồn không tan? Vì sao mỗi lần ta gặp được Mộ Vô Song đều gặp được ngài? Chẳng lẽ Tứ hoàng tử điện hạ ái mộ Mộ Vô Song?”
Sắc mặt Cao Lăng thay đổi, ánh mắt căm thù nhìn về phía Cao Thiếu Thần, nghiễm nhiên coi hắn là tình địch.
“Khụ khụ!” Cao Thiếu Thần ho khan hai tiếng, trên dung nhan tuấn mỹ ôn nhuận hơi xấu hổ: “Vân cô nương, ngươi đang trêu chọc ta sao? Ngươi cho rằng ai cũng sẽ giống người nào đó coi mắt cá là trân châu? So sánh với Mộ Vô Song, thật ra bổn hoàng tử càng có hứng thú với ngươi hơn.”
Vân Lạc Phong chớp đôi mắt: “Đáng tiếc, ta đối với ngươi không có hứng thú, ngươi vẫn nên tìm Mộ Vô Song đi.”
“Vân cô nương, ngươi không cảm thấy hai chúng ta là đồng loại sao?” Khóe môi Cao Thiếu Thần nhếch lên, mở chiết phiến (quạt xếp) ra, mỉm cười hiền lành mà ấm áp nhưng lại không che dấu được sự xảo trá trong đôi mắt: “Cho nên, bổn hoàng tử sớm muộn gì cũng sẽ làm cho ngươi có hứng thú.Trước đó, ngươi cũng không thể đẩy ta cho người khác!”
Giọng nói của nam nhân này thể hiện sự chán ghét vô cùng rõ ràng đối với Mộ Vô Song khiến cho gương mặt của nàng ta lạnh xuống trong phút chốc, đôi mắt xinh đẹp cao ngạo liếc nhìn Cao Thiếu Thần.
“Tứ hoàng tử, lòng của Vô Song đã thuộc về Thái tử cho dù ngài có muốn thú, Vô Song cũng sẽ không gả!”
Cao Thiếu Thần giống như không nghe thấy nhưng lời Mộ Vô Song nói, tiếp tục mỉm cười ôn hòa với Vân Lạc Phong: “Vân cô nương, bổn hoàng tử làm người làm chứng, ngươi có vừa lòng không?”
“Chỉ cần Tứ hoàng tử không bao che cho Thái tử thì ta còn cái gì bất mãn?” Gương mặt Vân Lạc Phong đường hoàng, trong đôi mắt như trời đêm có sự tự tin sáng rọi: “Nếu ta có thể chữa khỏi cho lão giả này, ta hy vọng Thái tử có thể đáp ứng ta hai điều kiện! Thứ nhất, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra đều không được dây dưa với ta, càng không được đề cập đến hôn ước đã qua!”
Cao Lăng hơi sửng sốt rồi nở nụ cười trào phúng: “Ngươi yên tâm, bổn Thái tử tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi!”
Lúc này tất nhiên Cao Lăng không thể tưởng tượng được, một ngày kia lời Vân Lạc Phong đã nói lại trở thành lời tiên tri, quả nhiên hắn đã dây dưa không dứt với Vân Lạc Phong khi nàng lộ ra tài năng và thiên phú của mình, càng liều chết không biết xấu hổ muốn khôi phục lại hôn ước.
“Chuyện thứ hai.” Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ nhếch, đôi mắt đen chuyển hướng nhìn Mộ Vô Song đang đứng bên cạnh: “Ta muốn ngươi bạt tai Mộ Vô Song, khi nào dừng lại thì phải tùy ta quyết định!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.